Trang Thơ Trần Quốc Bảo
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 13 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 183 bài trong đề mục
Trần Quốc Bảo 10.01.2006 00:51:48 (permalink)
0
Không Đề
-Trần Quốc Bảo-

Nàng nhớn hơn ta một tuổi đầu
Không, quyết không bao giờ làm em
Đừng dụ khị ta trong đôi lúc yếu mềm
Tìm bằng được lá diêu bông ngày cũ

Làm em thì quyền yêu chẳng đủ
Để vượt quyền thăng tiến những nụ hôn
Đừng mong ta đem bóng nàng vùi chôn
Sau tấm màn ký ức còn tấn tuồng bi đát

Chẳng giống gã ngây ngô trong lời bài hát
"Nàng đội hoa theo chồng, nước mắt tôi rớt bên bờ sông"
Bễu môi cười cho gã đáng thương không?
Thôi làm anh đặn mênh mông chăn gối

Nàng giấu thẹn thùng"em ơi tội lỗi"
Vợ già chồng trẻ giống khùng giống điên
Bố láo thằng nào nói ta cho tiền
Rồi bấm nút biến để yên ta thỏ thẻ

Tình yêu phải biết lắng nghe
Tuổi tác chéo ngoe cũng chẳng hề gì
Nhuốm lửa tình duyên rạo rực xuân thì
Đang âm ỉ trong lòng nung nổi nhớ

9-1-2006
#31
    Trần Quốc Bảo 10.01.2006 00:52:34 (permalink)
    0
    Vụng Dại
    -Trần Quốc Bảo-

    Nắng quái anh đi chiều không gió
    Phong trần mặc định bước ngã nghiêng
    Góc phố u hoài từng đưa tiễn
    Một người yêu với một gã điên

    Em nhớ chăng khu vườn hoa tình ái
    Có bướm vàng, có mây nước ngà say
    Lầu vọng nguyệt đêm canh vắng thở dài
    Buồn nẫu ruột tiếng chàng hiu gọi bạn

    Anh buồn tình viết dòng thơ tản mạn
    Lá vàng yêu lả tả rụng bên hiên
    Cao hứng ngâm, em má lúng đồng tiền
    Nép vai anh- hẹn mười năm nửa nhé!

    Mười sáu tuổi em hẳn còn rất bé
    Anh đôi mươi vụng về nếp thư sinh
    Dẫu chờ tận trăm năm cũng đượm tình
    Lời thệ ước nụ hôn đầu xin giữ

    Rồi quên bẳng mười năm ai còn nhớ
    Yêu đương xưa chỉ thoáng tựa giấc mơ
    Tình vụng dại theo tiếng pháo đợi chờ
    Em sang ngang gởi đường xưa "áo trắng"

    Lối anh về ngập đầy hoa nắng
    Cô quạnh hồn sâu lắng thời gian
    Hai mươi năm chắc gì sẽ võ vàng
    Tình cũ kỷ hẹn nàng sang kiếp khác

    9-1-2006



    #32
      Trần Quốc Bảo 10.01.2006 01:35:43 (permalink)
      0
      Nấc Thang Bước Hụt
      -Trần Quốc Bảo-

      Những bậc thang chưa một lần tôi bước
      Nghe như lời giả dối của tâm can
      Sống phải biết tàn nhẫn nghe sao mà dã man
      Thủ đoạn chính là nấc thang đầu tiên tôi dượm cẳng

      Chẳng thú vị đâu nên thôi đành lẳng lặng
      Chẳng vui vẽ đâu trước khổ ải của người
      Đôi chân chây lười...
      Rụt rè,sợ lắm không nở bước

      Tôi thà té đau để nhận trầy xước
      Chứ lòng dạ nào tôi đặt cược hồn tôi
      Nấc thang kế rêu phong bám lối
      Khoảng tối cuộc đời loi nhoi... loi nhoi...

      Mục đích lý tưởng dành hết cho thơ rồi
      Thì gắng đi lên cùng danh vọng
      E tự tin quá sẽ làm vỡ mộng
      Đành chôn chặt chân nơi thiếu xót lỡ lầm

      Sự nổi tiếng xin cáo lỗi tôi đã nhầm
      Vì nấc thang ấy tôi hoàn toàn bước hụt


      9-1-2006
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2006 23:11:35 bởi Trần Quốc Bảo >
      #33
        Trần Quốc Bảo 11.01.2006 00:51:21 (permalink)
        0
        Em dìm chết tôi trong tuyệt vọng
        -Trần Quôc Bảo-

        Bởi vì tôi yêu em
        Ngàn lần là chắc có yêu em
        Xin đừng vặn hỏi tôi chi thêm
        Và bắt buộc tôi dìm em vào quên lãng

        Đầu óc tôi luôn choáng
        Luôn mụ mị trứơc thân ngọc mình ngà
        Quyến rũ dần lộ ra
        Cho dục vọng lên ngôi chóng chếnh một lời nguyền

        Em chỉ là hiện tượng của mọi u phiền
        Dìm em vào nổi nhớ sẽ bình yên giấc ngủ
        Tôi cúi rạp mình tự thú
        Tận đáy lòng chứa "trăm năm cô đơn"

        Nhưng...em đan tâm tạo nên khối căm hờn
        Dìm chết tôi vào đáy sầu tuyệt vọng
        Bông hoa giờ có chủ
        Tách ly cành, cánh bứơm rũ rượi buồn

        Không tìm thấy nhựa yêu thương
        Thì thôi...Thì thôi...
        Ký ức như dòng sông tĩnh lặng
        Kỷ niệm hoe vàng cháy nắng
        Và tôi tự dìm mình trong hoang vắng....
        ....Không em!

        10-1-2006


        #34
          Trần Quốc Bảo 11.01.2006 20:24:31 (permalink)
          0
          Chưa Lần Nào
          -Trần Quốc Bảo-

          Chưa lần nào trút cạn túi lòng đâu
          Đoá hoa Ngôn tặng riêng lời Xảo Ngữ
          Người trách tôi hay sao từ chép ý
          Luồn âm điệu vào năm tháng tự si

          Cây tương tư mọc thẳng hàng lối đi
          Vẫn chưa lần làm tim người rúng động
          Cuộc đời hẹp chứ nào đâu có rộng
          Mà vung tay bắt ảo vọng mênh mông

          Người dựng lều thơ ở giữa cánh đồng
          Tôi lữ khách đường xa tới viếng
          Khát khô cổ xin người ngụm nứơc giếng
          Và ngủ lại nhờ trong gốc mộng mơ

          Người hoảng hốt, hớt hãi tìm vần thơ
          Mọi niêm luật vốn từ ai vừa lấy
          Người nổi giận thôi thì đành chịu vậy
          Chất xám của người xin trả hết lại đây

          Chưa một lần lòng tôi đau tím tấy
          Độc tấu thơ như đàn gãy tai trâu
          Tôi ngại ngùng với những cái cúi đầu
          Ngưòi hãy nhớ chưa lần nào tôi khóc

          Và tập tành mang dối lừa ra học
          Chưa bao giờ trút cạn hết mình đâu?


          11-1-2006

          (Kính Người Bạn Thơ)
          #35
            Trần Quốc Bảo 13.01.2006 18:02:45 (permalink)
            0
            Lỡ Duyên
            -Trần Quốc Bảo-

            Diêu bông thay cá diêu hồng
            Nâú món lâủ, đaĩ thịt rồng nhà quan
            Rình rang đám cươí bên làng
            Nem long chả phụng đôỉ ngàn vắt sôi

            Thuyền hoa chục chiếc buông trôi
            Cắm saò hiu quạnh đò tôi chòng chành
            Gió đưa gió đâỷ cũng đành
            Hoa cau rụng, lá trâù xanh heó vàng

            Ngươì ta sao kheó phũ phàng
            Cho duyên tôi lỡ, cho tình nàng tan.

            10 giờ 55 phút ngaỳ 13-1-2006
            #36
              Trần Quốc Bảo 14.01.2006 01:00:23 (permalink)
              0
              Hãy Quên Anh Đi
              -Trần Quốc Bảo-

              Hừ, quên anh đi
              Anh chẳng đẹp như những gì em nghĩ
              Nhớ làm chi con người ít kỷ
              Sống chỉ biết có mình mình

              Thì cho anh muôn kiếp chớ siêu sinh
              Thì lên rừng mà chơi với dế
              Anh bằng lòng để em khi dể
              Mẫu bánh bể có bao giờ thơm ngon

              Gắng sống lại những ngày trẻ con
              Nhặt nụ cười cho đời lên tiếng hát
              Quên anh đi vá lại lòng rách nát
              Hiểu nhầm nào cũng có giá của sự hy sinh

              Anh đã quen khi lừa dối chính mình
              Anh tự diễn trò bê tha đốn mạt
              Tên sở khanh chỉ biết lường gạt
              Tin yêu của em rất đổi dịu hiền

              Hổ thẹn anh trả em về bình yên
              Tự bước ra khỏi trái tim em thì không còn sóng gió
              Đừng buồn nếu một mai em nhìn nhận rỏ
              Về con người thật của anh...
              ...cũng hãy gắng mà quên.

              13-1-2006
              #37
                Trần Quốc Bảo 19.01.2006 23:48:51 (permalink)
                0
                Lặng
                -Trần Quốc Bảo-

                Lặng thầm tôi của chiều nay
                Gío nói gì mà tóc bay rối lòng
                Lặng buồn em bước theo chồng
                Tôi nói gì mà môi đong lời sầu
                Lặng lẽ chẳng biết về đâu
                Trái tim bướng bay qua cầu theo em

                19-1-2006
                #38
                  Trần Quốc Bảo 20.01.2006 00:16:38 (permalink)
                  0
                  Còn Không Em?
                  -Trần Quốc Bảo-

                  Tà áo trinh nguyên còn không em?
                  Màu mực tím còn vương mắt biếc chứ?
                  Trang lưu bút em có còn giữ?
                  Mùa hạ nào gợi nhớ mái trường xưa.

                  Còn không em những mùa mưa?
                  Hoa phượng nở bùi ngùi tim ai đó
                  Tiếng ve ngân trong gió
                  Điệp khúc não nề bốn mắt tiển đưa

                  Bao giờ bạn bè lại nhóm lửa ban trưa?
                  Nắng gai gắt khi mùa thu thôi học
                  Sưởi ấm lòng con đường đời đơn độc
                  Ngàn cánh chim câu bay khắp bốn phương trời

                  Vẫn còn hả em một thời xa vời,
                  Trái me xanh, ô mai và khế chát...
                  Mình ngồi vòng tròn bên nhau ca hát
                  Còn nhớ không em gã kiếng cận có duyên?

                  Chắc sẽ còn riêng thế giới thần tiên
                  Mãi trong ta chẳng thể nào quên
                  Và sẽ mãi còn những cái tên
                  Của một ngày vội vã đi qua

                  19-1-2006
                  #39
                    Trần Quốc Bảo 20.01.2006 00:35:52 (permalink)
                    0
                    Dễ Dầu Gì Nhớ Mà Quên
                    -Trần Quốc Bảo-

                    Dễ dầu gì nhớ mà quên
                    Câu thơ chông chênh mùa hạ
                    Em về chi miền xa lạ
                    Sân trường có kẻ gọi tên

                    Aó trắng mì nheo bắt đền
                    Ngây thơ theo cùng năm tháng
                    Bỏ quên nổi buồn bàng bạc
                    Mắt nào đẫm lệ hoen mi

                    Sao em chẳng về- mãi đi
                    Ham gì chút đời phù phiếm
                    Kỷ niệm bên thềm tôi đếm
                    Bằng số lần của nổi đau

                    Một người nào đó tới sau
                    Dấy vào trái tim thổn thức
                    Em bỏ em vào rạo rực
                    Cho tôi chạy trốn chán chường

                    Bây giờ gần tới tháng giêng
                    Hoa mai rộ vàng trứơc ngõ
                    Học trò tụi mình ngày đó
                    Còn không giấc mơ ngoan hiền?

                    19-1-2006
                    #40
                      Trần Quốc Bảo 20.01.2006 01:05:10 (permalink)
                      0
                      Còn nhau
                      -Trần Quốc Bảo-

                      Còn anh trong trái tim em
                      Còn em trong trắng dịu êm bên đời
                      Lạ lùng sỏi đá biết cười
                      Còn nhau trong cõi những người đa đoan

                      Vui lên em chớ để tràn
                      Bao dòng lệ tủi từ ngàn kiếp xưa
                      Trưởng thành từ trong gió mưa
                      Còn ta bền bĩ (thắt) chặt chưa nút tình

                      19-1-2006

                      #41
                        Trần Quốc Bảo 20.01.2006 01:06:08 (permalink)
                        0
                        Em Gái Hà Nội
                        -Trần Quốc Bảo-

                        Ngày em ra đi Sài Gòn buồn lắm đó
                        Thành phố tiêu điều lạnh vắng hồn tôi
                        Đau thiệt nhiều nổi nhớ cút côi
                        Em gửi trả lại gì ngoài mớ tình thư rách nát

                        Đáng vứt vào sọt rác
                        Những mẩu vụn pha lê đổ vỡ khoảng trời mơ
                        Nồng nàn câu thơ
                        Da diết chiều nức nở

                        Hà Nội xa xôi dặm nghìn cách trở
                        Tôi chưa lần về thăm Hồ Hoàn Kiếm em ơi!
                        Dạo đường Nguyễn Du đặn nghe xào xạc lá rơi
                        Hương hoa sữa quyện cùng hương cốm mới

                        Tiển em về Hội An gió mùa đông thổi
                        Rét chớm lạnh lòng em nhớ anh chăng?
                        Lang thang Bến Thành, nhâm nhi cafe đắng
                        Khúc Thuỵ Du mằn mặn mắt môi người

                        Em trả cho tôi hết thảy nụ cười
                        Bứơc lên chuyến tàu ngăn đôi dòng lệ
                        Biết bao giờ mình gặp...
                        ...Thôi em về kẻo trể
                        Tấm chăn dâu bể tôi đắp cùng đời

                        Và đâu chỉ có một thời,
                        Gửi nắng Sài Gòn vào trái tim em nhé!
                        Chia tay lặng lẽ,
                        Đoá Hoàng Lan bên song cửa héo tàn.

                        19-1-2006


                        #42
                          Trần Quốc Bảo 20.01.2006 01:19:56 (permalink)
                          0
                          Vỡ Tan
                          -Trần Quốc Bảo-

                          Môi chưa thốt bởi lời buồn ủ dột
                          Sợ tình đau theo mi mắt nghẹn ngào
                          Em đâu hứa rằng mình sẽ bên nhau
                          Anh chưa chắc nên hình như "TAN VỠ"

                          19-1-2006
                          #43
                            Trần Quốc Bảo 20.01.2006 01:54:55 (permalink)
                            0
                            Aó Tôi
                            -Trần Quốc Bảo-

                            Cành sen còn đó áo tôi
                            Sao em chẳng nhặt về rồi vá khâu
                            Ao làng cá lội thật sâu
                            Sao chìm đáy nứơc trăng sầu bóng trăng

                            Aó tôi sứt chỉ nên rằng
                            Chờ cô yếm thẳm bên đằng đó may
                            Hoa sen cô hái liền tay
                            Mà sao tấm áo vẫn hoài còn nguyên

                            Phất phơ gợn sóng u phiền
                            Buồn giăng tơ nhện tình riêng héo lòng
                            Từ ngày em đựơc tấm chồng
                            Có hay chăng tôi phòng không một mình

                            Áo treo trên vách thất tình
                            Bóng soi trên vách trêu hình: Nhớ ai?
                            Ngắm sen nở thoáng thở dài
                            Trách cô chẳng tới dùng tay hái cành

                            Ao làng đó, áo phong phanh
                            Dựng sào phơi chút mong manh buổi đầu.

                            19-1-2006
                            #44
                              Trần Quốc Bảo 24.01.2006 02:19:30 (permalink)
                              0
                              Hoài Niệm
                              -Trần Quốc Bảo-

                              Bạn bè đâu? một ngày ta trở lại
                              Ôn vui buồn với nhiều chuyện đã qua
                              Tuổi học trò nhất quỷ nhì ma
                              Nụ cười ô mai, trái tim trai ngơ ngẩn

                              Mái trường đâu? cổng trường còn ai đứng
                              Những cánh thư vội vàng xếp trao tay
                              Nay còn không những cây si trải dài
                              Ồ vẫn thế, chỉ... gót hài khan khác.

                              Chuyện cổ tích ngày nay cô Tấm hát
                              Rất giản đơn yêu áo trắng học trò
                              Ta ngày nay sang sông bị đắm đò
                              Nên đánh mất mộng mơ thời mực tím

                              Sách vở ơi! ngậm ngùi ta ngóng tìm
                              Dư âm bài giảng ngọt ngào ngôn ngữ lạ
                              Trách hờn gì khi cơn mưa mùa hạ
                              Vội vã về trao trả phút đau thương

                              Phượng hồng đâu? có rụng thẳm sân trường
                              Cho ta thấy lại mắt môi mềm mại
                              Của cô bé nhặt cánh hoa tê tái
                              Ép vào tim nghe khờ dại lòng ai.

                              23-1-2006

                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 13 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 183 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9