Vụng Dại
-Trần Quốc Bảo-
Nắng quái anh đi chiều không gió
Phong trần mặc định bước ngã nghiêng
Góc phố u hoài từng đưa tiễn
Một người yêu với một gã điên
Em nhớ chăng khu vườn hoa tình ái
Có bướm vàng, có mây nước ngà say
Lầu vọng nguyệt đêm canh vắng thở dài
Buồn nẫu ruột tiếng chàng hiu gọi bạn
Anh buồn tình viết dòng thơ tản mạn
Lá vàng yêu lả tả rụng bên hiên
Cao hứng ngâm, em má lúng đồng tiền
Nép vai anh- hẹn mười năm nửa nhé!
Mười sáu tuổi em hẳn còn rất bé
Anh đôi mươi vụng về nếp thư sinh
Dẫu chờ tận trăm năm cũng đượm tình
Lời thệ ước nụ hôn đầu xin giữ
Rồi quên bẳng mười năm ai còn nhớ
Yêu đương xưa chỉ thoáng tựa giấc mơ
Tình vụng dại theo tiếng pháo đợi chờ
Em sang ngang gởi đường xưa "áo trắng"
Lối anh về ngập đầy hoa nắng
Cô quạnh hồn sâu lắng thời gian
Hai mươi năm chắc gì sẽ võ vàng
Tình cũ kỷ hẹn nàng sang kiếp khác
9-1-2006