Mùa Hè đã bộc lộ hết bản chất "nóng bỏng" tự nhiên vốn có của nó ,những cơn mưa đầu mùa đã thưa dần...chỉ còn thảng hoặc một vài cơn giông chớp nhoáng đến rồi đi...không đủ để làm rơi những giọt nước trời mát rượi ,trong veo như những hạt thủy tinh long lanh mà mình vốn vẫn yêu thích từ ngày còn bé...
Với tuổi thơ...mưa đối với mình đẹp như ngọc ngà trong truyện cổ tích! Dưới những cơn mưa mùa Hạ được cùng lũ trẻ con hàng xóm chạy ùa vào dòng chảy từ mái nhà,ngửa cổ cho dòng nước mát ngọt mặc sức xối xả vào mặt ,vào đầu... rồi bụm tay hứng ,té tát vào nhau...cười thỏa thích...! Còn trong những cơn mưa Thu , được ngồi hàng giờ bên khung cửa sổ ngắm rèm mưa...khi thưa khi dầy...trong vắt như một tấm màn pha lê được xâu chuỗi từ hàng ngàn hạt ngọc nhỏ với nhau....thả hồn theo những giấc mơ thần thoại....!
Rồi tuổi thơ qua đi...mưa vẫn về... đều đặn theo mùa ,theo quy luật của trời đất...,chỉ có trong ta ,mưa đã thay đổi...Ta đã biết buồn ,biết bâng khuâng vu vơ và cả khóc...khi nhìn mưa…; đã nhiều lần ta đi trong mưa ,mắt nhòa đi , cảm nhận vị mưa mặn mặn trên môi , không hiểu vì mưa hay lệ nữa....,bài hát ta vẫn yêu thích lại trở về "rain and tears...are the same...but in the sun you’ve got to play a game …how many time I 've seen… tears coming from your blue eyes …” , và thêm giọng hát của Khánh Hà lại đưa ta về kỷ niệm … “hạt mưa từng cánh ,từng cánh …như vết kim đâm vào trong nỗi nhớ ,hạt nào gợi tháng ngày cũ …dịu êm ….,tình đã lỡ rồi , biết đâu gió mưa chia lìa đôi lứa …em với căn phòng lạnh vắng ngồi nhớ thương anh”
Hôm nay thật là 1 ngày nồng nực thế mà mình vẫn phải cắm đầu vào công với chẳng việc … và trời nóng đã làm mình nổi cáu với mọi người ,chán… , lại vô kỷ luật ,lại bỏ về sớm , giá như giờ này lại được ra biển mà ngồi … Hình như lúc buồn khổ người ta thường chọn biển làm nơi tâm sự .Có lẽ vì chỉ ở biển ta mới cảm nhận được 1 tình yêu vô bờ bến ,không có sự dối trá ,trong sáng ,mênh mông ,dào dạt như hàng ngàn con sóng yêu thương ,vô tư vỗ về bờ … Và điều này cũng có thể giải thích vì sao những con người trong tận cùng của sự tuyệt vọng đã không ngần ngại trầm mình vào biển …để được tan biến ,hóa thân thành phù du của biển ,để được biển hòa tan đi những đau khổ ,phiền muộn mà trong cuộc đời họ đã chất chồng và sóng biển sẽ hát ru tâm hồn họ bằng bài ca muôn thuở …miên man ,xa vắng trong hòa âm giữa nước và ghềnh đá …. Những bọt sóng trắng xóa như màn sương sẽ cuộn tan dần vào không trung những buồn đau của cuộc đời …. Và biển lại trong xanh , mở rộng lòng bao dung đón nhận con người , màu xanh của biển như gột rửa được hết những bụi bặm, xóa sạch những vết thương nhức nhối nhất trong tâm hồn …! Và Biển ơi ! …Tôi cũng yêu biển !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.07.2006 01:33:23 bởi vyvy >