đôi dòng thơ thẩn...
trăm cái nick
những cái nick bây giờ rất lạ xa
tên của anh không còn trên xứ ảo
biết tìm anh ở đâu giữa trăm cái nick người ta tự tạo
có cái nick nào anh ẩn vào trong ?
người ta thường viết chuyện của lòng
anh chỉ đến, rồi đi ...
có khi biền biệt
cái nick ta quen, mà con người thì chẳng biết
để vô tình trong giấc ngủ băng khoăng
xứ ảo bây giờ buồn mênh mang
trăm cái nick chẳng cái nào là thân thiết
vắng anh hồn thơ ta có còn đâu để viết
ngày đã rất dài,
đêm như cũng dài hơn ...!
xứ ảo bây giờ trống trơn
thiên hạ ai cũng ẩn mình vào trang blog
giữa phố thênh thang ..
giữa căn nhà thơ đơn độc
thu có về,
rồi thu cũng qua nhanh
xứ ảo bây giờ vắng tanh ...!
trăm cái nick,
anh đang ẩn vào đâu ...chẳng biết ...!
diên vỹ
sep. 06, 2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2013 20:10:19 bởi diên vỹ >
câu nhớ cùng thơ
anh đi tìm tình yêu trong thế giới ảo hư
ta trốn đời vào trang thơ phiêu lãng
câu chữ thiên hạ gọi nôm na là văn chương lãng mạng
một góc cho mình ta sống với trăng sao
mỗi bận anh qua tim ta cũng nghiêng chao
lẻ tất nhiên người thơ thường cảm xúc
có khi ta quên đời thực
tưởng bản thân mình là hoa của hư vô
thiên hạ bảo rằng đêm rất đơn cô
ta lại thấy đêm tràn trề nhựa sống
những chiếc lá non vương mình trong mộng
tiếng côn trùng ca hát giữa lòng đêm
ta thấy anh giữa câu chữ rất duyên
đời vẫn đẹp khi người thơ múa hát
câu chữ bình yên nghiêng cùng trăng bạc
anh tìm kiếm cuộc tình ...để câu chữ kết đôi ...
khi thu về anh còn mộng nữa hay thôi ?
trăm chiếc lá với người thơ là lẻ sống
dòng sông nào về ngang biển rộng
chở dùm ta câu nhớ đến cùng thơ ...
diên vỹ
sep. 06, 2013
ĐƠN SƠ NHƯ MỘT LỜI CA Ta vẫn đi trong lung linh gió bụi trần gian, gặp em giữa mênh mông bến bờ thi ca nước mắt. Ta cúi xuống môi hôn trăng sao vằng vặc, yêu em ngàn đời hương sắc giấu trong tay ? Xin mặt trời làm chứng cho những cơn say ta mơ ước thành con chiên ngoan đạo, mà lòng ta ngậm ngùi nuôi gió bão dập vùi giữa môi người một kiếp văn chương. Thương em muốn làm một thảm cỏ xanh vướng vào sắc-không diệu thường ngàn năm tiếc nuối vần thơ ta một đời rong rêu đá cuội lại hóa thân thành cuộc tình không có tuổi - cho em. Giữa đất trời, ta xin làm một gã hát rong Để ta hát trong mênh mông tình em hát cho đau thương trần gian hát cho nhọc nhằn thương nhớ ngàn năm mắc nợ… một thuở u hoài. Đêm nay những cơn gió mùa thu thổi qua dòng sông, thổi qua hồn anh, mang hơi thở của tình em, làm chênh vênh nỗi sầu thiên cổ biết nơi ngàn trùng em còn trăn trở cùng ta ? Em ơi, tình ta như gió, như sương nhập vào man man trần thế mênh mông như màu xanh của bể Và đơn sơ như một lời ca… KIEUGIANG 6/9/2013
người sẽ về ...!
bây giờ trời chưa hẳn là thu
mà ngọn gió đã mang mùi hương nhớ
chiều tím mây
phố phường ngưng thở
có phải người về làm đẹp dòng thơ
chiếc lá nào cho ta gởi ước mơ
sợi mây giăng ngang khiến lòng ai bối rối ?
cánh bướm lưng trời bay theo tiếng gọi
tim của người ...?
hay tiếng của lòng ta ?
thu ghé về xao xuyến cỏ hoa
giọt sương khuya cũng trở mình thao thức
ta mấy bận tìm nửa phần hồn đã mất
và đã bao lần lạc giữa trời thu
người sẽ về cho thắm ước mơ
cho câu chữ không một mình đơn độc
cho chiếc lá vàng kia thôi khóc
và nửa hồn ta tìm lại với ta
diên vỹ
sep. 06, 2013
Kiều Giang
ĐƠN SƠ NHƯ MỘT LỜI CA
Ta vẫn đi trong lung linh gió bụi trần gian,
gặp em giữa mênh mông bến bờ thi ca nước mắt.
Ta cúi xuống môi hôn trăng sao vằng vặc,
yêu em ngàn đời hương sắc giấu trong tay ?
KIEUGIANG 6/9/2013
bình yên
anh giấu trong tay hương sắc tình yêu
để ta mãi lạc giữa trời thu vương màu nhớ
cánh gió thay ta xuyên qua nhịp thở
chạm lòng anh giữa tiếng đêm rơi
anh vẫn còn mơ làm con chiên ngoan đạo
thì đồng cỏ ta xin cuối xuống hôn người
tình yêu đâu cần đi qua giông bão
bình lặng yên vui dưới ánh mặt trời ..
ta yêu những vần thơ
yêu cánh gió
yêu mùa thu chập chờn giấc ảo
anh thay ta cho tình yêu khoát thêm màu áo
nắng rực góc đời,
ta chợt nhớ, chợt mong ...!
tuổi của tình yêu có hay không ?
để ta cứ ngở mình xanh hoài màu mắt
đôi nhịp tim kết thành nốt nhạc
bản ân tình anh hát,
ta say !
dòng sông đời anh êm dịu, mênh mông
chiếc thuyền ta bình yên lướt sóng
trần gian chỉ là giấc mộng
để ta chìm mình trong thương nhớ khôn nguôi
lời ca nào in đậm vết môi
anh hát tặng dâng cho hồn ta thôi tỉnh
giữa chốn ảo hư bỏ mặc đời nhiều toan tính
giấc ngủ đêm này hẳn sẽ bình yên !
diên vỹ
sep. 07, 2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2013 13:21:24 bởi diên vỹ >
ANH VỀ Nay anh về giữa gió bụi trần gian tìm hôn lên tóc em ngàn năm sầu mộng Anh sẽ phải đi qua trời cao biển rộng Ở cuối con đường, tóc người lồng lộng muôn niên Anh về trong niềm khao khát của đêm mang theo khoảng trời văn chương thanh khiết Cho một thời em xa biền biệt anh như con nai nhớ rừng dẫm nát hồn thu Anh về hôn lên cánh ước mơ trong vườn ngập hương thịt da em trinh khiết nhưng em ơi bao giờ anh có được một chút hương sắc trần gian Tiếng chân chim khua động suối ngàn vang vọng tận cõi hồng hoang trong anh vẫn còn đeo đuổi cuộc phù vân bên bờ trăng em muôn niên xanh trong lồng lộng bóng trăng xưa còn đọng ký ức em xanh tận núi đồi? Anh về ôm nỗi nhớ đơn côi tặng em cả biển trời hoài vọng mỏi mòn con sóng ngập chìm trong từng khoảnh khắc thời gian Anh rơi vào nghiệt ngã của đêm tâm tư tận cùng bão tố mơ một ngày thuyền em sẽ đỗ giữa thao thức hoàng hôn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2013 17:48:42 bởi Kiều Giang >
Nón lá
Trích đoạn: diên vỹ
phải hay không?
chiếc lá hôm xưa, tìm không thấy
dấu chân in thời gian đã xóa rồi
ta ngồi đó giữa rừng cây nghiêng bóng
hình như đang chờ một chiếc lá rơi
ta có thể ngồi đây cùng năm tháng
đợi mùa sang, đợi ngọn gió phương xa
đợi cánh chim di, đợi trời bão nổi
đợi một ngày đời rụng dưới chân ta
ta có thể cùng thời gian trôi ngược
tìm bóng hư vô kết lại cuộc đời
nhưng không thể chạm lòng ai nỗi nhớ
phải hay không người đã bỏ cuộc chơi ?
sep. 26, 2012
tỉnh giấc chiêm bao
người một góc
ta ngồi một góc
nắng ngày thu không sưởi ấm được lòng
cơn gió nhẹ làm rung nỗi nhớ
chợt tìm về những mảnh vỡ có - không
người một cõi
ta đi về một cõi
hai hướng đời không chung nhịp, chung đôi
chiếc lá rơi, phố vàng lên màu nắng
gặp nhau giữa đời như những chiếc lá rơi
người đứng đó, chiều im không tiếng thở
ta ngồi đây nghe nắng - gió tìm nhau
giấc mơ sẽ mang điều đẹp nhất
nếu vô tình ta chẳng tỉnh chiêm bao
sep. 26, 2012
đời như đã mất nhau
mấy hôm nay mưa không về trên phố
lòng ta sao nghe nhớ quá tiếng mưa
gió vẫn gió
mây vẫn mây lơ lửng
mà sao ngày như chợt rất thưa
ta cứ thấy lòng như rất lạ
nỗi nhớ từ tim trôi lạc tận đâu
ta nào biết thu đơn điệu thế
cứ như là đời chẳng thể còn nhau
ta thấy nắng vàng tươi bên cửa
ta thấy mây trắng toát một màu
ta nghe gió hiu hiu vọng lại
thế mà đời như đã mất nhau
sep. 26, 2012
Thơ hay lắm, Diên Vỹ !
Khen gì mà ngắn ngủn vậy không biết . À, Diên Vỹ ơi Hiền không biết gọi chung tên của 3 bài thơ này như thế nào cho ngắn gọn mà đủ ý. Nếu gọi chung là thơ Diên Vỹ thì không đúng vì thơ của Diên Vỹ có đến cả ngàn bài chứ đâu chỉ 3 bài này nên đành tạm gọi chung là "Đời Phải Tỉnh" nhé http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?high=&m=802422&mpage=1#802422
Kiều Giang
ANH VỀ
Nay anh về giữa gió bụi trần gian
tìm hôn lên tóc em ngàn năm sầu mộng
Anh sẽ phải đi qua trời cao biển rộng
Ở cuối con đường, tóc người lồng lộng muôn niên
rồi anh lại đi anh về, rồi anh lại đi trong em buồn - vui chẳng biết nỗi nhớ ngày xưa da diết nỗi nhớ bây giờ lẳng lặng đau ... anh về ta lại có nhau như trăm con sông xuôi về cùng biển câu chữ dường như quyến luyến riêng ta - mình có nhớ nhau không ? anh về giữa khoảng mênh mông đời hư ảo đôi khi rất thật điệu nhớ nhung vang thành cung bậc anh nhạc sĩ của đời hay của lòng em ? anh về cho nhớ nhung thêm như mấy bận thu ngang qua ngõ vẫn biết đất trời đôi khi trở gió nhưng tim lòng mơ ở giấc mơ ...! anh về cho câu chữ hoá thơ cho mùa thu vàng lên màu nhớ nhưng thu nào đâu chịu ở và anh ..... rồi sẽ ra đi ...! diên vỹ sep. 20, 2013
diên vỹ
mèn, bài TH post cả 16 tiếng thì dv mới nghe thấy, đúng là đáng wánh đòn thiệt á .
Ôi, ai mà nỡ đánh Diên Vỹ nhỉ . Mà Diên Vỹ đã biết lỗi rồi thì phải chuộc lỗi đi chứ. Cho Diên Vỹ chuộc lỗi bằng 10 bài thơ nhé, Diên Vỹ chịu không? Nếu không chịu... thì phạt 20 bài, nếu lại tiếp tục cãi nữa thì phạt...40 bài. Vậy hen
Thu Hiền
Ôi, ai mà nỡ đánh Diên Vỹ nhỉ . Mà Diên Vỹ đã biết lỗi rồi thì phải chuộc lỗi đi chứ. Cho Diên Vỹ chuộc lỗi bằng 10 bài thơ nhé, Diên Vỹ chịu không? Nếu không chịu... thì phạt 20 bài, nếu lại tiếp tục cãi nữa thì phạt...40 bài. Vậy hen
mèn, phạt chi ác thế TH ?
người ta biết ...!
người ta biết mưa chiều giăng khắp lối
nửa hạt rơi trong cõi nhớ riêng tôi
trăm năm biết là bài toán khó
giải làm sao cho đẹp ý người
người ta biết thu lại về trên phố
lá vàng rơi và mây gió ươm thơ
tôi lại đứng bên hiên chiều ngơ ngẩn
nhìn mưa thôi cũng đủ để hồn mơ
người ta biết nhưng rồi xa biền biệt
tận chân trời hay góc biển mênh mông ?
tôi cùng phố với chiều trôi dốc ngược
cái nhớ lang thang hỏi có chạm lòng
người ta biết, nhưng rồi như không biết
buồn của tôi không trút được vào đâu
lắm lúc muốn như loài hoa hư ảo
như có, như không để chẳng thèm đau
diên vỹ
sep. 21, 2013
phiền !
tôi và gió đi về nơi cuối phố
lệ lòng trôi thành những nhánh sông
thu hẳn biết phiền tôi như lá úa
rơi trọn một mùa ...
phiền hết hay không ?
tôi và nắng nghiêng về một góc
hoá bóng trăng rơi ở hiên xưa
đời hỏi có bao nhiêu khó nhọc
trăm năm đau ...đã đủ hay chưa ?
tôi ở lại cùng mưa lăn lóc
phố nghiêng trôi
hoa cỏ cùng trôi ...
tôi rơi xuống tận nơi đáy vực
bám lòng đời tìm sự sống nhỏ nhoi
ai chẳng biết ngày mai là hết
ai chẳng hay mọi thứ qua mau
nhưng phiền cứ như lằn dao cắt
tưởng sẽ lành thôi ... lại hoá thêm sâu ...!
diên vỹ
sep. 21, 2013
ANH ĐÂU CÓ NƠI NÀO ĐỂ ĐI Trần gian mênh mông gió trăng lẩn trong cát bụi vô thường cùng ngọc nát văn chương ngàn năm làm chiếc lá vàng trên lối đi của loài mơ màng mộng mỵ
Ta lỡ yêu loài hoa diên vỹ trong mộng tưởng xa xôi một ngày em thay thượng đế lên ngôi trong ký ức bồng bềnh trên vành môi đêm thẳm. Vầng trăng khuya muôn dặm lạnh lùng hoang liêu soi vào câu thơ ta chết trong đợi chờ khắc khoải. Em vô tình đùa bỡn trên vành môi đời bão tố muôn niên. Ta cũng chẳng còn nơi nào để đi vì sợi dây vô hình em đã siết chặt trái tim tội nghiệp trần gian trong mỗi bước gian nan chìm trong thơ em màu biển xanh thanh khiết. Bàn tay em một đêm trăng sao vằng vặc đưa lên bầu trời hái mất hồn ta, em gửi vào những vì sao ngôn ngữ xa hoa , làm mây mưa xuống thơ ta ngàn năm ước ao cháy bỏng. Cho nên, em ơi, dù trời cao biển rộng cũng chẳng còn nơi nào là lối mộng cho anh. KG 22/9/2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2013 10:16:03 bởi Kiều Giang >
Kiều Giang
ANH ĐÂU CÓ NƠI NÀO ĐỂ ĐI
.....
Vầng trăng khuya muôn dặm lạnh lùng hoang liêu
soi vào câu thơ ta chết trong đợi chờ khắc khoải.
Em vô tình đùa bỡn trên vành môi đời bão tố muôn niên.
Ta cũng chẳng còn nơi nào để đi
.....
KG 22/9/2013
thu vương màu nhớ !
trăng tròn ...
rồi trăng khuyết phải không anh ?
thu lại đến
rồi thu đi mất dạng
em cảm đất trời, cảm nỗi lòng theo năm tháng
buồn vui riêng mình ...hay chung của nhân gian ?
một mình em với những giấc mơ hoang
với tuổi mộng rất xưa ...( cái thời quên cất giữ )
với khoảng không bình yên mà sóng lòng trăn trở
nỗi băn khoăn của đời ...hay của rất riêng ?
tháng ngày vẫn bình yên
hay đợi chờ cơn bão ?
không thèm có anh
sao thu lại về vương màu áo ?
nhớ nhung kia xáo trộn trời thơ ...
đừng buồn chi em để con chữ bơ vơ
nơi đi - đến đã là điều không cần thiết
như đại dương muôn đời một màu xanh biếc
dù những cơn sóng thần từng đã đi qua
em không thể yêu
nhưng rồi lại nhớ thiết tha
nhớ câu chữ, nhớ vần thơ
và trăm vạn điều vô lý khác
thiên hạ thường trách tình yêu rất bạc
vậy mà ...con người lại cứ tìm nhau ...
ngày sang đêm, năm tháng vụt qua mau
ta còn lại chi ngoài đôi ba câu rất vụn
hoa diên vỹ mỗi mùa thêm sự sống
riêng hồn em ...sẽ chết giữa chờ mong ...!
sống giữa đời thường ...
....anh chợt nhớ em không ?
đôi giọt mưa thu có làm nên cơn bão ?
diên vỹ
sep. 22, 2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2013 00:48:28 bởi diên vỹ >
TRÁI TIM NÀO THAO THỨC ĐỢI CHỜ ANH
Chẳng phải chỉ có những tia nắng ban mai mà em tôi từng ấp ủ giữa trời xanh,
mà còn những bão giông đang núp sau những đám mây đen chực chờ dập vùi những ước mơ trần gian của một thời con gái.
Ai đã lấy đi mùa xuân trong ánh mắt em đen huyền làm run rẩy những vì sao, những đêm bóng nguyệt vòm cao
em đưa tay hái những ước ao chín mọng?
Mái tóc em bồng bềnh cho gió lộng ngàn thu.
Có phải em bây giờ đang nhìn những mùa thu đi qua,
bỏ lại cho em những ước mơ hoang ngàn đời thăm thẳm
giữa vầng trán em ẩn hiện trời cao,
bàn tay của thượng đế cũng xanh xao giữa mùa đông buốt giá
ai giết dần thương nhớ của tim em?
Em ơi, có phải anh là người khách lạ,
chẳng bao giờ đánh thức được tình em
trong rừng đêm của nỗi u hoài xa xăm mà em ấp ủ,
tiếng hót của loài sơn ca chẳng còn quyến rũ bình minh?
Em đã từng ước mơ làm thảm cỏ xanh
để níu bàn chân anh đi về phía thiên thanh
mà thượng đế đã dành cho anh và em nơi xa xăm, thoát khỏi tình yêu thế tục.
Sao em vẫn chần chừ mà không sợ rằng năm tháng sẽ hoang vu?
Anh sẽ đánh thức những vần thơ đang ngủ quên trong tim em
trổi lên bài tình ca muôn thuở,
để anh trả nợ dùm em những rẩy run của một thời lầm lạc,
Ở nơi nghìn trùng, trái tim nào vẫn thao thức đợi chờ anh.
KIEUGIANG 4/10/2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2013 17:22:29 bởi Kiều Giang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: