Bài 27
NHỮNG CHIỀU GIÃ TỪ NHAU Chiều tan họp về phòng nghe anh đi
Chiều thứ bảy những buổi chiều phù phiếm
Chuyện buồn vui trong tôi thành ý niệm
Cho những chiều ly biệt xót xa đưa.
Chiều thứ bảy về nghe anh đợi tôi
Chắc có lẽ chờ lâu rồi anh hả ?
Tôi ngây ngô hững hờ rồi hối hả
Cho những chiều hoa lá hắt hiu nhau.
Chiều mười ba cho một ngày chủ nhật
Đã lên đò sang bến ngày mười lăm
Anh đã nói nhưng tôi chưa tin lắm
Như không tin điều có thực ở đời.
Chiều nay về nghe anh xin tấm thiệp
Chỉ thế thôi cho một buổi giã từ
Những tháng ngày chim chóc bổng ưu tư
Hoa cỏ dại cũng muốn về đất lạ.
Tôi đã sợ những buổi chiều từ giã
Không vết thương nhưng cũng nhói lạ lùng
Có nghĩa gì những: nắm tay, chúc tụng
Thỏa thuận nhau cái kiếp sống bọt bèo.
Tôi đã nói từ lâu tôi không muốn
Nhưng cõi đời đã ép phải vay nhau
Xin hãy để một đời tôi thiếu nợ
Hạnh phúc nào không tiềm ẩn niềm đau !
13/03/2004
Ngô Hữu Đoàn tặng Trần Quốc Phú
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.05.2006 18:08:51 bởi Ngo Huu Doan >