Viết cho riêng ta
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 12 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Bách hoa tiên tử 24.04.2006 17:03:23 (permalink)
Một kẻ không có gia đình để trở về và một kẻ có gia đình nhưng không thể trở về, ai sẽ đau khổ hơn?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:30:05 bởi Bách hoa tiên tử >
#31
    Bách hoa tiên tử 24.04.2006 22:02:48 (permalink)
    Có một điều gì đó thật mâu thuẫn giữa lý trí và trái tim, cái cảm giác giằng xé, tự trách mình, trách người...đang hiện hữu, ta có thể cảm nhận rất rõ ràng. Không thể lý giải nổi, đâu phải bất cứ điều gì cũng có thể giải thích tại sao, mà hình như ta cũng không muốn giải thích. Có thể ta ngốc vì biết không thể mà vẫn cứ cứng đầu theo đuổi.
    Có nhiều lần ta bỏ cuộc, ta tự nói với mình rằng như vậy là sai lầm, lý trí buộc ta phải tỉnh táo để nhận ra rằng sẽ chẳng có một kết quả tốt đẹp nhưng làm sao có thể ngăn cấm được trái tim mình? trái tim có những lý lẽ riêng của nó, có thể điều đó bị cho là ngốc, là khùng, là vô vọng nhưng trái tim ta nhạy cảm và cứng đầu không kém gì ta, không thích bỏ cuộc.
    Có những thứ không thể miễn cưỡng, có những thứ không thể tranh giành, ta đã không tranh giành nhưng hình như đang buộc mình phải cố quên, có phải là ta đang tự bất công với chính bản thân mình? có bao giờ ta cho mình một cơ hội chưa?
    Nhiều lúc ta nghĩ rằng mình sẽ chịu được, sẽ không phải buồn cho dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, nhưng hình như ta không thể, ta cười khi đối mặt nhưng lúc chỉ còn một mình ta sẽ khóc, ta sẽ đau lòng. Ta còn thời gian phía trước để cố quên và tập cho mình quên với tất cả mọi điều. Ngày mai mặt trời vẫn mọc dù ta chỉ còn một mình, ta sẽ tập thói quen tự lo lắng cho mình như trước đây, sẽ bất công cho ta nếu ta phải ôm tất cả nổi buồn để một mình gặm nhắm, ta sẽ tự thương yêu bản thân mình, sẽ chăm sóc mình cho đến khi ta làm được tất cả những điều ta mong ước.
    Có những lời hứa ta đã thực hiện, nhưng cũng có những lời hứa ta cố tình lờ đi, không phải ta quên đâu, ta chưa bao giờ quên những gì mình đã hứa, nhưng hình như ta muốn giữ lại để làm mục tiêu cho mình, có gì đó để ta hoàn thành. Hàng ngày khi thức dậy ta muốn mình có 1 nhiệm vụ, phải làm một điều gì đó. Hơn hai mươi năm ta vẫn nợ cuộc đời nhiều thứ, nợ những ân tình mà con người đã dành cho ta, có khi chỉ là một nụ cười, một cái nhìn thân thiện, ta có lẽ sẽ mắc nợ đếp suốt đời.
    Ta muốn dừng lại nhưng ý nghĩ vẫn tiếp tục, không thể dừng lại, viết ra được tất cả những gì mình nghĩ là một hạnh phúc, ta viết cà đọc, rồi cười cho cái sự lạ lẫm của mình. Có những nỗi buồn không thể chia sẽ được bởi vì đơn giản, ta đã nợ quá nhiều, đến lúc phải tự mình đối diện với chính mình, đứng lên bằng đôi chân của mình.
    Hôm qua, hôm nay và ngày mai...mọi thứ có giống nhau không nhỉ? đến bao giờ mình mới từ bỏ được điều đó, hãy quay trở về với chính mình, tìm lại trong giấc mơ của ngày xưa nhưng ước mơ, có thể bó tất cả được không khi vốn dĩ mình vẫn còn một lời hứa, lời hứa của 20 năm nay vẫn chưa làm được?
    Những ý nghĩ lạ lẫm cứ theo đuổi mình, không thể gạt bỏ được, không ai có thể chạy trồn được chính mình. Nếu một ngày mình có thể rủ bỏ hết tất cả, trở về với con người mà mình mong ước thì ngày đó mình sẽ làm tất cả những điều mình thích chứ không phải là những điều mình bắt buộc phải làm. Mà tại sao lại là bắt buộc? mình tự nguyện làm điều đó, mình cũng tìm thấy trong đó niềm hạnh phúc, vậy là mâu thuẫn rồi đó...
    Nếu được thì hãy viết ra tất cả những điều mình muốn, biết đâu ngày mai...lại dại dột nữa rồi, ngốc thật !!!ngày mai thì vẫn như hôm nay, có khi khác hơn một chút nhưng ngày mai ta vẫn sẽ thức dậy, chắc chắn đó. Bây giờ thì sao nhỉ?thời gian vừa qua ta đã nghĩ ngợi quá nhiều, có cần phải tự làm khổ mình với những ý nghĩ như vậy không? nói thì dễ nhưng làm thì khó, rất khó.
    Đã là lời hứa thì ta sẽ làm tất cả...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:31:49 bởi Bách hoa tiên tử >
    #32
      Bách hoa tiên tử 27.04.2006 20:15:15 (permalink)
      Nếu đã không muốn thì tại sao phải cố ép mình thực hiện, vì lẽ gì?
      Con người ta vốn dĩ ích kỷ, vậy tại sao mình lại không thể thử 1 lần, 1 lần được ích kỷ, một lần được từ bỏ tất cả những thứ mà con người ta gọi là trách nhiệm để được 1 lần sống với ước mơ của mình.
      Nói bao giờ cũng sẽ rất dễ dàng, nếu tất cả mọi con người trên thế gian đều làm được tất cả những gì mình nói thì chẳng còn gì để ước mơ.
      Có 1 lần ta đã dại dột với số phận của mình, sẽ thật bất công nếu ta khiến mình bị tổn thương vì một trò đùa ngốc nghếch, đùa để chứng tỏ điều gì nhỉ? và kết thúc của trò đùa là gì? Ta đã nhận ra và dừng lại khi tất cả vừa mới bắt đầu và đó là giây phút mà ta thật sự thấy mình đúng.
      Hôm nay trời không nóng cũng không lạnh, cái cảm giác lừng chừng chẳng khiến ta vui. Không thể ngủ được cũng chẳng muốn thức dậy, ta gác tay lên trán suy nghĩ miên man, trong ý nghĩ của ta là một chuỗi dài quá khứ, sao chưa bao giờ ta quên nổi mọi thứ, cho dù chỉ trong 1 ngày thôi?
      Ta lại lang thang, rồi ghé vào một khu chợ quen, không mua gì mà hình như chẳng biết mình muốn mua gì nữa, có ai đem bán niềm vui? Giữ bộ mặt lạnh lùng ta tiếp tục đi trong vô định, ngang qua người ăn xin già nua, ta làm cái việc ta vẫn thường làm nhưng sao hôm nay ta không cười như mọi hôm? Con người ta không thể cười quá nhiều phải không?
      Hôm nay có những nổi nhớ lại sống dậy, nó cồn cào khiến ta cảm thấy bâng khuâng, nổi nhớ ấy đã từng được xem là xa xôi và ta tưởng rằng nó ngủ quên trong ký ức. Quá khứ không chết bao giờ, nó chỉ tạm thời ngủ yên, một lúc nào đó nó sẽ sống dậy. Ta nhìn lại nó và ngỡ ngàng nhận ra rằng ta đã chưa bao giờ bỏ quên nó, cảm giác vẫn như mới hôm qua đây thôi, vẫn nguyên vẹn như một ngày xưa mà ta đã tưởng chừng như xa xăm lắm.
      Có những thứ ta sẽ quên thật nhanh, nhưng có những thứ ám ảnh ta đến lúc nhắm mắt, những thứ ta còn chưa làm được sẽ tiếp tục quấn lấy ta. Rồi ta sẽ thực hiện tất cả vì đôi khi ta cảm thấy mình mâu thuẫn, ta không muốn mắc nợ đến suốt đời cũng chẳng muốn mình trả hết vì ta hiểu rằng khi ta không còn gì để làm thì ta sẽ ra sao?
      Ta không tin vào số phận nhưng sao hôm nay ta lại muốn an phận, muốn cảm giác bình lặng, ta muốn ngắm cái vòng quay chậm chạm của cuộc đời mình thêm một ngày nữa, rồi ta sẽ lại lao vào vòng quay gấp gáp của cuộc đời, sẽ lại vội vã như hôm qua và lại đánh rơi nhiều thứ quý giá của cuộc đời mình, rồi ta sẽ lại hối hận, nhưng có 1 điều ta biết rằng mình sẽ không khóc...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:32:57 bởi Bách hoa tiên tử >
      #33
        Bách hoa tiên tử 28.04.2006 21:43:20 (permalink)
        Trời mưa nhiều, lòng ta còn ướt hơn mưa
        Có một cảm giác trống vắng lạ kỳ, chỉ thiếu duy nhất một người mà sao thế giới rộng lớn quá, ta mơ hồ thấy lòng mình lạc lỏng ở đâu đó, vô định. Ngồi nhìn nhưng hạt mưa rơi qua khung cửa sổ, nhớ những hạt mưa của ngày xưa, nhớ một người yêu mưa đến lạ lùng.
        Tất cả giờ đây là ngàn nổi nhớ
        Đến và đi theo từng nhịp mưa rơi
        Có ai ngốc ngồi đếm mưa như ta không nhỉ? bao nhiêu hạt mưa là bấy nhiêu nổi nhớ, hạt mưa rơi xuống tay ta, vỡ tan...tất cả mọi thứ khi chạm đến giới hạn cuối cùng đều vỡ tan? sóng đánh vào bờ đá rồi cũng sẽ vỡ tan tành.
        Mưa sẽ còn lâu mới tạnh, mà sao hôm nay ta lại mong mưa đừng tạnh để ta không còn cảm giác một mình, mưa sẽ giữ chân mọi người, cuộc sống sẽ không vội vã nữa, tất cả rồi sẽ giống như ta, ít ra là bây giờ, tất cả đều chìm trong cơn mưa.
        Tất cả đều nhạt nhòa trong cơn mưa, ta ngồi đọc lại những trang nhật ký của ngày xưa, đọc lại ngững cánh thư với những dòng chữ nắn nót thật trẻ con, xem lại hình của những người bạn cũ. Ta cám ơn cơn mưa đã cho ta nhìn lại một chút gì quá khứ của mình, nhìn lại ngày ta còn là một cô gái nhỏ ngay đầu tiên mặc áo dài, ngày khai trường năm ấy trời cũng mưa, ta vụng về để quần áo lấm lem bùn đất, ta đến trường vời hình dáng của " cô bé lọ lem" theo nghĩa đen, mới đó thôi mà tất cả đã xa xôi rồi, ta quên cả bộ áo dài đầu tiên, quên cả bộ áo dài cuối cùng cả một thời mơ mộng.
        Cơn mưa làm ta nhớ lại thật nhiều, nhớ cả những lời hứa hẹn, nhờ cũng cái nắm tay thật chặt và ánh mắt thầm hứa với nhau là sẽ trở về, và rồi ta mãi là người lỗi hẹn, từ ngày chia tay ấy ta chưa một lần bước vào lại ngôi trường xưa, ta không quên lời hứa nhưng sao lại không trở về? câu hỏi ta không trả lời được.
        Hè năm ấy ta là người lỡi hẹn
        Cổng khép rồi day dứt mãi ngàn sau.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:33:56 bởi Bách hoa tiên tử >
        #34
          Bách hoa tiên tử 02.05.2006 21:35:27 (permalink)
          Mùa hè...
          Nắng...
          Mưa...
          Hôm nay mới để ý thấy rằng cây Bằng Lăng trước nhà đã khô héo từ lúc nào, tự nhiên cảm thấy nuối tiếc, tiếc cả cái màu hoa tim tím, tiếc cả những kỷ niệm về hoa Bằng Lăng. Cây hoa đã khô héo từ bao giờ mà ta vô tình không nhận ra, hay đúng ra ta đã không trở về để nhận ra điều đó. Cây hoa còn lại hình như cũng buồn hay sao mà chẳng ra hoa, trơ ra với nắng, mưa, chỉ có mỗi màu xanh của lá. Không biết mùa sau còn thấy được hoa Bằng Lăng nở tím, rụng đầy sân?
          Trở về và có nhiều thứ để mang theo, thời gian quá ngắn ngủi nên ta không thể làm được gì nhiều. Lần cuối cùng ta ngồi dưới gốc Bằng Lăng để từ biệt một người bạn, ta biết rằng lần sau trở về nó sẽ biến mất, cái thân hình khẳng khiu đó sẽ vĩnh viễn trở về với cát bụi, tạm biệt nhé giấc mơ màu tím của ta.
          Đi ngang qua một con đường xa lạ, bất chợt giật mình vì nhận ra có một điều thật quen thuộc, hai bên đường trồng đầy hoa Bằng Lăng, cả con đường nhuộm một màu tím, ta đi chầm chậm để ngắm cho thật kỹ vì ta hiểu rằng đến lúc ta trở về không biết có còn hoa nữa hay không?
          Rời xa con đường ấy ta lại ngậm ngùi, tiếc nuối giống như vừa xa rời một giấc mơ, muốn níu giữ lại một chút ký ức gì đó nhưng lại nhủ thầm lần sau ta sẽ lại mơ, và sẽ mơ lại 1 lần nữa.
          Chia tay một kỷ niệm, ta nhìn lại tên mình khắc trên thân cây, nét chữ giờ đây đã khô cùng với thân cây kia, nét chữ ta đã khắc trong một lần trở về ngồi dưới gốc cây để cho hoa Bằng Lăng rơi trước mắt, ta gom tất cả hoa thả ra biển, gởi cho sóng nước nâng niu lần cuối cùng những cánh hoa mỏng manh. Sẽ ra sao nếu mùa sau sóng biển thiếu hoa Bằng Lăng của ta? sẽ ra sao nếu mùa sau ta ngồi dưới gốc cây, chờ đợi mà chẳng thấy một cánh hoa? Biển sẽ buồn và ta cũng vậy, nhớ thật nhiều tím Bằng Lăng...
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:35:05 bởi Bách hoa tiên tử >
          #35
            Bách hoa tiên tử 03.05.2006 11:01:40 (permalink)
            ...
            " Bát ơi ! đang làm gì đó?"
            " Chơi với Tiểu Hổ"
            Bát là thằng nhóc hàng xóm, tròn trĩnh như hạt mít. hai má phúng phính nhìn thấy ghét, và có một điều duy nhất khiến ta tủi thân là lần trước đo cổ tay với nó ta đành ngậm ngùi nhận hạng nhì. Từ lần đó trong thâm tâm ta bao giờ cũng xem nó là Tô chứ hổng phải Bát nữa, phải gọi như vậy mới thấy xứng đáng với nó. Bát đang giỡn với con mèo Tiểu Hổ, một con mèo tam thể nịnh nọt thấy sợ, khôn gì đâu mà khôn...
            " Qua nhà chị chơi đi"
            " Nhà chị có con mèo không?"
            Aha, mèo? ta nhìn vào trong nhà thấy có 3 con, mỗi con khoảng 47-49kg, ta quay sang Bát cười
            " Có 3 con lận, qua chơi đi"
            Bát lon ton chạy sang, vừa vào cửa nó đã nhìn quanh quẩn tìm kiếm, ta kéo nó đến ngồi xuống gần, ta liếc nhìn nó
            "Chà...Bát có cái áo đẹp quá ta"
            " Áo siêu nhân đó, mẹ Bát mua ở chợ"
            " Bát có đi chợ hông?"
            " Có, Bát đi chợ ăn cơm sườn, ngon lắm"
            Nhóc này kỳ cục, tự nhiên nhắc đến chuyện cơm nước ở đây.
            " Bát mấy tuổi rồi?"
            " Bát ba tuổi rưỡi"
            " Bát có đi học hông?"
            " Bát học lớp mầm"
            Tự nhiên trong bụng ta cười thầm, ta thử đưa ra một phép so sánh, nếu như tụi nhóc đang học cùng lớp với nó là mần đậu Xanh thì chắc Bát sẽ là mầm đậu Trắng, hạt đậu Trắng to to người ta vẫn hay nấu chè bán ở chợ đó.
            " Tự nhiên cười"
            Nhóc Bát nhìn ta, nếu nó biết được lúc này ta đang nghĩ gì thì có lẽ nó nghỉ chơi với ta vĩnh viễn.
            " Chị có cài này đẹp lắm, Bát muốn thử hông?"
            " Cái gì đẹp?"
            " Nước sơn móng tay đó"
            " Bát là con trai, hông sơn móng tay giống con gái"
            " Con trai sơn nhiều màu, chị có màu xanh nè, màu hồng nè, màu trắng nè..."
            Bát bị những màu xanh, màu hồng của ta thuyết phục, nò chần chừ một hồi rồi cũng đưa ngón tay ra, hì...hì ta giả bộ làm cao.
            " Chị chỉ sơn những ngón tay đẹp thôi, tay xấu hông sơn đâu, ngón nào đẹp đưa ra đây"
            " Ngón này đẹp"
            Bát nó đưa ngón tay cái ra, ngón tay ngắn ngủn, ta sơn lên ngón đó màu xanh lá cây, vừa sơn vừa khen.
            " Bát thấy chưa, tay Bát đẹp quá trời luôn nè"
            Bát cười, trẻ con dễ dụ quá, nó chìa thêm một ngón nữa.
            " Ngón này cũng đẹp"
            Ta sơn lên ngón ấy màu hồng, thằng nhóc cười toe toét.
            " Màu hồng đẹp hông? còn ngón nào đẹp nữa hông?"
            Vừa dứt lời Bát xoè luôn cả bàn tay ra.
            " Ngón này sơn màu trắng Bát hén, đẹp chưa kìa, mấy ngon kia chị sơn màu xanh luôn ha, tay ai mà đẹp vậy ta !"
            bát đưa bàn tay với đủ thứ màu sắc lên ngắm ngắm, nó cười.
            " Tay này đẹp, tay kia vẫn xấu"
            Vậy là ta tiếp tục quét lên bàn tay kia những màu sắc ngộ nghĩnh, hai chị em cười với thành quả của mình.
            " tay chị xấu hơn tay Bát rồi"
            " Ừa, tay chị xấu, lát chị sơn là đẹp hơn tay Bát cho coi"
            " Hông, tay Bát đẹp hơn"
            " hứ, tay chị đẹp hơn, nè, thấy chưa, ngòn tay chị dài hơn, ngón tay Bát ngắn ngủn á, xấu"
            " Mai mốt bát lớn lên, ngón tay bát dài hơn ngón tay chị, mai mốt tay Bát đẹp hơn tay chị"
            Ta bật cười, trẻ con ngộ thật, ừa mọi chuyện cứ để mai mốt rồi tính. Bát vẫn đang mân mê hai bàn tay xanh, hồng, trắng của nó, xem một hồi nó đưa luôn 2 bàn chân ra
            " Sơn chân nữa nè"
            " Thôi, chân Bát mang giày, sơn hông thấy đâu"
            Thằng nhóc thu đôi bàn chân lại, ta nhặt mấy thứ đồ chơi đưa lại cho nó.
            " Kiếm cầm tay này nè, máy bay cầm tay này"
            Bát nhìn ta
            " Tay nào đứng lên"
            À, hai tay cầm hai món đồ chơi thì còn tay đâu mà đứng dậy, ta đưa hai tay đỡ bát dậy, khiếp ! trẻ con gì mà nặng ơi là nặng.
            " Mai Bát qua chơi hén, giờ đi về hông thôi má tìm"
            " Mai Bát qua chị cho Bát chơi với con mèo nghen"
            Ta cười mà nụ cười méo xệch, trẻ con nói gì mà nó hổng tin, thôi thì lần sau có gì nói vậy thôi, nói dối với trẻ con là không tốt, tự nhiên thấy có gì đó vui vui, một niềm vui thật trong sáng. Đối diện với một đứa trẻ, ta tìm thấy lại nụ cười thật hồn nhiên, ước gì bây giờ ta cũng trở lại thành một đứa trẻ, nhưng...ta thích làm một cái mầm đậu Xanh hay mầm đậu Trắng nhỉ?
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:36:23 bởi Bách hoa tiên tử >
            #36
              Bách hoa tiên tử 04.05.2006 20:29:41 (permalink)
              Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
              Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi...
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:37:32 bởi Bách hoa tiên tử >
              #37
                Bách hoa tiên tử 06.05.2006 09:51:03 (permalink)
                Nhớ đến nao lòng...
                Khắc khoải mãi vì một lời nói, không biết là thật hay đùa.
                Mong một lời chào quen thuộc, không biết có còn giống ngày xưa.
                Tất cả chưa lùi vào quá khứ, nó hiển nhiên tồn tại như thách thức sự kiên nhẫn của ta. Nỗi nhớ vẫn trơ với thời gian, ta cũng trơ trọi với cuộc đời, sẽ là bất công nếu không cho mình nghe thêm một lời giải thích.
                Quên tức là ký ức sẽ nhạt nhòa, là giết chết tất cả mọi cảm xúc, giết cả những nụ cười ta từng có, giết dần mòn tất cả yêu thương. Ta đã bắt mình quên, nếu không thể quên tức là ta vẫn sẽ không tìm thấy một phút bình yên.
                Nỗi nhớ sẽ phai dần với thời gian, ta rồi sẽ lại nhớ quên, quên nhớ đến nghìn lần, cái mà ta cho là lý do đã không còn nữa, nó biến mất cùng với một kỷ niệm. Sẽ là kỷ niệm, một kỷ niệm hoặc còn hoặc sẽ mất, chỉ cần cho ta thời gian, ta sẽ có câu trả lời cho mình.
                Đây là lần duy nhất ta thách thức hai chữ SỐ PHẬN, ta sẽ đánh cuộc một lần cho niềm tin của mình.
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:38:35 bởi Bách hoa tiên tử >
                #38
                  Bách hoa tiên tử 06.05.2006 22:48:50 (permalink)
                  Có những kỷ niệm sẽ sống mãi,
                  Có những ký ức sẽ thành huyền thoại,
                  Có những điều sẽ vĩnh viễn không quên...
                  Có một con đường quen thuộc đến mức nếu nhắm mắt lại ta vẫn có thể đi đến điểm cuối cùng.
                  Đó là con đường ta vẫn đi về hàng ngày, con đường với hai hàng Dầu mỗi mùa lại thả xuống trần gian những bông hoa ngộ nghĩnh, nhớ một câu hát nào đó " cánh hoa Dầu xoay tít bay bay...". Lần ấy sau cơn mưa hoa Dầu rụng hết xuống con đường, như trút tất cả nỗi niềm, ta đi ngang và dừng lại, hoa Dầu rơi xuống như mưa, cánh hoa xoay xoay vương lên tóc một người, để nói nhớ theo hoa rơi vào sâu trong tiềm thức.
                  Đường phố sẽ vẫn có hai hàng cây Dầu, nhưng ta thì lại đánh mất bông hoa duy nhất ta nhặt được trên mái tóc. Hoa Dầu đã rụng hết, con đường giờ chỉ còn xác lá, mưa nắng của thiên nhiên vẫn diễn ra theo quy luật, cây Dầu vẫn sống qua mỗi năm. Mưa nắng của cuộc đời vẫn ngang qua đời ta, ta cũng sẽ tồn tại qua mỗi năm.
                  Nếu phải xa con đường ấy, ta sẽ nhớ thật nhiều, nhớ cả cái lần ta định khắc tên mình lên cây Dầu đầu tiên ta bắt gặp, nhưng ước gì người ta không quy điều đó vào tội hủy hoại cây xanh, ta không làm được. Cây Dầu đầu tiên đó là nơi lần đầu tiên ta đứng chờ một người, lúc ấy chưa đến mùa trổ hoa, cây Dầu vẫn chỉ có lá và lá. Lúc ấy ta vẫn chỉ là một con bé ngô nghê, lúc ấy ta chưa biết u sầu, lúc ấy tất cả đều màu xanh.
                  Đến khi cây Dầu trổ hoa lần thứ nhất đó là lúc ta khóc thật nhiều vì nhớ nhà, bơ vơ bao nhiêu năm sao tự dưng ngắm hoa Dầu rơi lại nhớ nhà? Hoa Dầu rơi lại về cội, có rơi xuống đất thì cũng nằm cạnh nhau, xếp xung quanh gốc cây. Ta cũng có cội nguồn nên ta khóc.
                  Hoa Dầu rụng lần thứ hai, ta cùng nhỏ bạn đứng trên ban công ngắm hoa, ta cười và bạn ta cũng vậy. Lúc ấy ta bao nhiêu tuổi nhỉ? không quá trẻ con nhưng cũng chưa kịp già, ta nhớ rằng ta và bạn đã xé giấy làm thành chong chóng thả xuống, chong chóng cũng xoay xoay như hoa Dầu. Ta và bạn tranh nhau xem chong chóng của ai bay cao hơn, nhưng cũng không bay nổi qua cây Dầu, lúc ấy chúng ta đứng trên ban công lầu 9 phải không bạn?
                  Lần thứ ba hoa Dầu lại rơi, ta chỉ có một mình, bạn đã xa ta từ lần thứ hai kỷ niệm ấy. Có một mình ta cũng đứng ngắm hoa rơi, cũng xếp chong chóng thả xoay xoay theo gió. Chong chong giấy của ta vướng vào một nhánh cây, nắm yên đó và chẳng hề xoay nữa. Ta cũng chẳng còn tìm thấy niềm vui khi thả chong chóng một mình, ta thôi và dần dần ta chẳng còn ra ban công nữa.
                  Đây là lần thứ tư trong cuộc đời ta ngắm hoa Dầu, nhưng không phải ngắm từ trên cao, ta đứng dưới gốc cây, mặc cho hoa rôi quanh mình, giây phút ây ta đã nhận thấy thế nào là " rơi xuống", cảm giác thế nào nhỉ? ta xin giữ cho riêng minh. Ta cũng đã rời ca ban công đầy kỷ niệm ấy. Ta vẫn một mình cho mùa năm nay, ở dưới đất người ta không thể thả chong chóng lên trời, mà nếu thả thì chong chóng của ta có thể lên trời không? Mùa này ta không nhặt hoa nữa, ta sợ phải tách xác hoa ra khỏi cội, ta cảm nhận được ý nghĩa của việc hãy để những bông hoa ấy được chết bên cội. vậy là cuối cùng ta để vụt mất một mùa hoa nữa mà vẫn chưa tìm lại cho mình một bông hoa, giống bông hoa ngày xưa ra rơi trên tóc. Giữa hàng nghìn bông hoa thì nó vẫn là duy nhất, ta đã đánh mất và sẽ chẳng bao giờ có lại, nếu có chăng thì cũng chỉ là một bông hoa khác.
                  Con đường không phải của riêng ta, những hàng Dầu cũng không phải của ta, nhưng nó đã cùng ta trải qua nhiều mùa trong cuộc đời con người, ta xem đó là bạn, là tri kỷ. Rồi một ngày ta sẽ ra đi, cây cỏ có biết buồn khi vắng ta không, riêng ta thì chắc chắn là có. Ta chỉ còn một mùa cuối cùng nữa thôi, hẹn lại năm sau ta sẽ viết tiếp kỷ niệm cuối cùng của mình với hoa Dầu của ta, hãy cho ta một lần được ích kỷ xem hoa là của riêng ta, hết năm sau ta sẽ trả hoa về cho nhân gian.

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:39:35 bởi Bách hoa tiên tử >
                  #39
                    Bách hoa tiên tử 07.05.2006 20:59:23 (permalink)
                    Ta cần thời gian để có thể trở về như ngày xưa.
                    Tạm biệt và hẹn gặp lại nếu ta có thể trở lại.
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:40:39 bởi Bách hoa tiên tử >
                    #40
                      Bách hoa tiên tử 09.05.2006 12:39:59 (permalink)
                      Yên Nhiên ơi !
                      Đã gần một năm trôi qua rồi ta vẫn không thể quên được em, hay nói đúng hơn trái tim ta chưa bao giờ quên được em, cô em gái ta yêu thương nhất. Yên Nhiên, cái tên thật khác lạ so với những cái tên ta từng được biết, cái tên em bảo ta rằng do một người Bác đặt cho em, Yên Nhiên trong Nhất Tiếu Yên Nhiên, Yên Nhiên là em vừa sinh ra đã biết cười. Yên Nhiên, người cười với ta nụ cười cuối cùng, rồi từ đó ta chẳng còn thầy em nữa.
                      Hôm ấy, ta đang loay hoa chuẩn bị bài vở cho ngày mai, tiếng gõ cửa nhè nhẹ lẫn trong tiếng cơn mưa làm ta không nghe thấy, nhưng ta lại có một cảm giác rất quen thuộc, một cảm giác của quá khứ, đó là thứ cảm giác vừa thân thương vừa sợ hãi, ta chỉ có một mình lúc này, một cô gái một mình trong một đêm mưa gió. Ta rón rén bước ra mở của, ta thấy em đứng đó, nước mưa nhỏ xuống từ tóc em, áo em, ta nhíu mày như muốn hỏi " cô là ai?" hay " cô tìm ai?". Nhưng ta chưa kịp hỏi thì em đã cười với ta " Yên Nhiền nè chị, Yên Nhiên của Nhất Tiếu Yên Nhiên, em gái của chị đây". Ta sững sờ mất vài giây, quá khứ đột nhiên ập đên, Yên Nhiên đây sao? em đã lớn thế này rồi sao? suýt nữa ta đã không thể nhận ra em. Ta dắt em vào nhà, kiếm một bộ quần áo cho em thay, không hiểu sao ta chửang có gì ngờ vực cả, vì chỉ duy nhất một người hay nói với ta câu ấy thôi " Yên Nhiên của Nhất Tiếu Yên Nhiên" , là em thật rồi.
                      Em và ta ngồi trên giường, em bảo rằng trời mưa to quá, em không thể về và lại em muốn tôi nay được tâm sự với tôi. Tôi đang miên man trong quá khứ của chúng tôi, tôi nhìn em, Yên Nhiên của bây giờ, em đẹp hơn ngày xưa, tóc em vẫn dài nhưng sao em xanh xao quá, duy chỉ có đôi bàn tay của em là vẫn vậy, đôi bàn tay xương xương, có những đường gân xanh, đôi bàn tay yếu đuối và có chút gì đó bạc mệnh. Em nhìn ta
                      " Chị thay đổi nhiều quá, lúc chị ra mở cửa, nhìn một lúc em mới nhận ra"
                      " Sáu năm rồi chứ, em cũng khác nhiều lắm"
                      Em cười với ta:
                      " Em vẫn để tóc dài như lúc em 15 tuổi, em sợ khi em cắt tóc rồi chị sẽ không nhận ra em"
                      Sao tự dưng lòng ta lại đau, ta nhìn em có có gì đó nghèn nghẹn, Yên Nhiên ơi, em có biết không, ta đã quên lời hứa ngày xưa biết bao nhiêu lần, ta đã phản bội em biết bao nhiêu lần rồi, ta thay đổi mái tóc mình theo cái mà người ta gọi là mốt, ta không giữ lời hứa lúc chúng ta chia tay " chị em mình vẫn để tóc dài, sau này còn nhận ra nhau". Không biết em có đọc được ý nghĩ của ta không, nhưng em làm ta giật mình.
                      " Tóc chị vẫn dài như ngày xưa"
                      " Chị cắt tóc ngắn nhiều lần rồi, mới dài lại thôi"
                      " Nhưng bây giờ tóc chị em mình vẫn dài như nhau, như ngày xưa phải không chị"
                      Ta nhìn em, Yên Nhiên gầy gò với mái tóc dài của ta, cô em gái đã lớn lên cùng ta, em là tuổi thơ của ta, là quá khứ mà ta tưởng chừng đã lãng quên. Ta ngồi chải tóc cho em, như lúc chúng ta 15 tuổi, ta vẫn thay mẹ chải tóc cho em, tóc em không bao giờ rối, nhưng bao giờ em cũng muốn ta chải, vì từ trước đến bây giờ ngoài chính bản thân em thì ta là người duy nhất chải tóc cho em.
                      " Từ ngày chúng ta phải chia tay nhau, em vẫn hàng ngày cầu nguyện là sẽ lại được gặp chị, em đã tìm chị suốt 6 năm nay, hôm nay thì em đã toại nguyện rồi, được chị chỉa tóc cho em thế này thật hạnh phúc"
                      Ta thảng thốt, ta thật sự thảng thốt, 6 năm, em vẫn tìm kiếm ta trong khi ta lại lãng quên em, ta thật sự có lỗi với em. Trong 6 năm qua ta đã làm gì nhỉ? năm đầu tiên ta nhớ em quay quắt, ta tìm em em khắp nơi, hi vọng sẽ có một phép màu cho ta và em gặp nhau giữa cái thành phố đông đúc này. Ta nhớ em, trong 1 năm đó ta sống trong kỷ niệm về em, buổi sáng khi thức dậy ta tự hỏi mình, giờ này không biết em đã thức dạy hay chưa?, lúc ta ăn cơm ta cũng tự hỏi, em đã ăn cơm chưa, hay vẫn nhìn để chờ ta...Rồi những năm sau ký ức lùi vào quá khứ, ta có nhiều bạn mới, ta có nhiều niềm vui mới, ta xếp em vào quá khứ rồi dần dần lãng quên em. Một giọt nước mắt rơi xuống, nóng hổi, đây là giọt nước mắt ăn năn? Ta nhìn em thêm một lần nữa, Yên Nhiên vẫn gầy gò, vẫn nhỏ bé, vẫn cần ta bảo vệ như ngày xưa. " Chị sẽ chăm sóc, bảo vệ em như em gái ruột của chị", lời hứa của ta ngày xưa văng vẳng hiện về, ta đã không thực hiện được lời hứa của mình, ta là kẻ dối trá và khốn nạn. Chiếc lược trong tay ta vẫn tiếp tục lướt đều trên tóc em, từng nhịp, từng nhịp đưa ta về với quá khứ...
                      Ta và em là hàng xóm từ khi mới sinh ra, nhưng từ khi ta bắt đầu có trí nhớ ta với em mới trở nên thân thiết, lúc đó em khoảng chừng 9 tuổi, một con bé đen đúa, ốm nhom, tóc dài, và đôi tay hình như chỉ có da bọc xương, yếu ớt đến đau lòng. Lúc ấy ta là người bạn duy nhất của em, ta khác em một chút vì hình như so với em ta có chút da thịt, ta trong hồng hào hơn em vì ít ra ta có gì đó hạnh phúc hơn em. Tuổi thơ của ta gắn liền với em, em hầu như chiếm toàn bộ quá khứ của ta, tất cả mọi niềm vui nỗi buồn của ta đều có em hiện diện.
                      Em yếu đuối và đầy bất hạnh, ta còn nhớ rất rõ những ngày ấy, em phải chịu cành đòn roi hàng ngày, đôi tay em, thứ duy nhất không được che chắn bởi những mảnh vải, đầy vết lắn của roi, những vết bầm tím, có những vết còn nguyên những tia máu. Lúc ấy em yếu ớt quá chừng, ta cũng yếu đuối như em, chỉ biết ngồi xoa xoa tay cho em, hỏi em có đau không, ta đâu biết rằng khi ta xoa vào những vết thương đó em lại càng đau hơn, ta không có chút trí khôn để lấy cho em một chút dầu. Em cười, hình như em không muốn cho ta biết rằng ta đã làm em đau. Ta và em trốn sau một góc cây, em khóc, ta cũng khóc, ngày ấy ta chỉ biết rằng em khóc vì đau, còn ta không đau sao ta lại khóc?
                      Rồi có một lần ta đã chứng kiến nỗi khiếp sợ trong đôi mắt em, em hoảng hốt như một con thú nhỏ bị truy cùng đuổi tận. Hôm đó, người cha của em lại uống say, hình như tất cả thời gian của ông đều chìm trong vị cay và những cơn say chếnh choáng, em bảo rằng sẽ về nhà lấy dây thun, chúng ta sẽ chơi nhảy dây, ta hào hứng đợi em trở lại mà không biết rằng phải chi lúc đó ta đừng để em về. Cả nhà em đều đi vắng, họ đi lánh nạn hay đúng hơn họ chạy trốn cơn say của cha em. Em chạy vào nhà và lục lọi tìm kiếm mà không hề nghe thấy rằng cha em đang thều thào gọi em lấy nước, một lần, hai lần,ba lần...em không hề nghe thấy và cha em thật sự tức giận. Em vui vẻ chạy ra sân leo lên chiếc xe đạp của ta mà không hề biết rằng cha em đang đuổi theo sau với một con dao trên tay, ông gào thét chưởi mắng em, chạy nghiêng ngả theo từng vòng bánh xe của em. Ta đứng bên đường nhìn theo cuộc rượt đuổi, ta hét theo " chạy nhanh lên, nhanh lên..." tiếng thét cùng với nước mắt của ta, nỗi sợ hãi của em không dừng lại bước chân của cha em, ông tiếp tục đuổi theo để " chém chết đứa con bất hiếu". Tim ta như ngừng đập nhi em té xuống, chiếc xe đâm sầm vào một gốc cây bên đường, cha em lao tới như một thợ săn, khi nhìn thấy con mồi đã sập bẫy, và ta chắc rằng sẽ mất em nếu như những người hàng xóm không lao tới giữ tay cha em lại, họ giắng co, khuyên can, họ đưa cha em trở về nhà. Lúc ấy ta đã kịp chạy tới bên em, dìu em đứng dậy, mặt em tái xanh, em không còn chút cảm giác gì cả, em bước theo ta như một cỗ máy. Chúng ta ngồi xuống gốc cây bí mật của mình, ta đưa tay xoa xoa bàn tay của em theo thói quen, lần này em đâu có bị đánh ở tay đâu mà ta lại xoa, lúc đó ta đâu có trí khôn để biết điều đó, ta làm theo thói quen. Em bổng bật khóc nức nở, những giọt nước mắt đầy sợ hãi, ta cũng khóc vì hình như ta chẳng biết làm gì, ít ra lúc đó ta chỉ biết rằng nếu 2 người cùng khóc em sẽ bớt sợ.
                      Yên Nhiên nhỏ bé đầy sợ hãi của ta bây giờ đang ngồi trước mắt ta, ta tiếp tục chải tóc cho em, tóc em vẫn đẹp lắm, vẫn mượt và đen, nhưng sao bây giờ ít đi so với ngày xưa.
                      " Sáu năm nay em sống thế nào?"
                      " Lát nữa em sẽ kể cho chị nghe, bây giờ em muốn được ngồi yên cho chị chải tóc"
                      Ta không gạn hỏi nữa, ta cũng muốn ngồi yên chải tóc cho em, nhớ về quá khứ của chúng ta, đau thương và đầy nước mắt.
                      Yên Nhiên mở đôi mắt to tròn nhìn ta.
                      " Trên đời này có Bà Tiên thật không chị"
                      " Có, Bà Tiên giúp những đứa trẻ ngoan ngoãn, biết nghe lời, cô giáo chị nói vậy đó"
                      " Vậy chắc em không ngoan ngoãn nên không gặp Bà Tiên"
                      Yên Nhiên buồn buồn, cúi mặt xuống, ta hồn nhiên.
                      " Chị cũng không thấy Bà Tiên, chị cũng không ngoan ngoãn"
                      Hai chị em cùng cười, trẻ con là vậy đó, buồn đó rồi quên ngay, nhưng hình như từ đó ta đã tự hứa với mình rằng ta sẽ bảo vệ cho em, ta sẽ không để em phải khóc nữa. Lúc ấy ta tưởng tượng rằng ta sẽ có phép thật như Bà Tiên, ta sẽ làm cho cay roi của cha mẹ em biến mất, vậy là họ sẽ không đánh được em, ta ngốc lắm phải không? vì nếu mất cây roi này họ cũng sẽ lấy một cây roi khác, và em sẽ vẫn phải đau. Một Bà Tiên trẻ con như ta chẳng làm được gì cả, vì em vẫn lớn lên cùng với đòn roi, ta cũng lớn lên với những lần ngồi khóc cùng em, chúng ta được nuôi lớn bằng nỗi sợ hãi và nước mắt.
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:41:37 bởi Bách hoa tiên tử >
                      #41
                        Bách hoa tiên tử 09.05.2006 13:47:02 (permalink)
                        Em bất hạnh nên hình như tuổi thơ của ta cũng nhuốm màu bất hạnh. Và thêm một lần ta chứng kiến nỗi đau của em, lần ấy ta đã thấy sự sợ hãi tột độ, trong ta lúc ấy là niềm căm phẫn, sao lại để một đứa trẻ biết căm hận? Đêm kinh hoàng của cuộc đời em, đêm căm phẫn của cuộc đời ta đang từ từ hiện len trước mắt ta. Đêm ấy cha em đ uống rượu, mẹ em bỏ lại những đứa con để đi đánh bạc, căn nhà em đêm ấy có thêm ta, vì ta biết em sợ nhiều thứ, sợ màn đêm, sợ cả những bóng ma trong giấc mơ của em. Rồi cha em trở về sớm, ông đã say, lạng choạng bước vào nhà, ông gọi mẹ em, gọi mãi chẳng thấy trả lời, chỉ thấy lũ con đang sợ hãi ngồi túm tụm lại ở một góc nhà, ta không phải là con ông, nhưng ta cũng sợ hãi, ta đứng nép vào cánh cửa. Những đứa trẻ tội nghiệp như một lũ gà con đang đứng trước một con cáo, sẵn sàng lao vào ăn thịt chúng, xé xác chúng ta làm trăm mảnh. Bây giờ lũ gà con cô độc, không có gà mẹ bảo vệ, chúng chỉ biết ôm nhau lại theo bản năng, hình như chúng nghĩ rằng chỉ có như vậy mới bảo vệ được nhau, những đôi mắt trẻ thơ nhuốm đầy sợ hãi. Con cáo đi vòng vòng, đập phá, la hét, chưởi bới rồi nó quay lại nhìn lũ gà còn, chúng đang sợ hãi ta, chúng là con ta mà lại sợ hãi ta, chúng một mực theo mẹ, chúng ghét ta. Con cáo giương đôi mắt với những tia máu nhìn lũ gà tội nghiệp, hắn bắt lũ gà con phải quỳ xuống, quỳ xếp hàng theo thứ tự, ta nhìn thấy em quỳ xuống, trái tim ta đã thắt lại, máu bắt đầu dồn nén, nó muốn vỡ tung ta bằng tất cả sự căm phẫn của một đứa trẻ, một đứa trẻ yếu đuối chẳng thể làm được gì. Con cáo đi vào trong xách ra một khẩu súng săn, khẩu súng thường ngày hắn vẫn thường bắn vào tim lũ chim tội nghiệp, hắn lên đạn rồi lè nhè.
                        " Tụi mày nói mau, muốn theo mẹ hay theo ba, đứa nào theo mẹ tao bắn chết "
                        Hắn lần lượt dí súng vào đầu những con gà đang thương đang run rẫy, chờ mong gà mẹ trở về, chúng đâu biết rằng gà mẹ bây giờ đang hào hứng với những ván bài trắng đen. Lũ gà con òa khóc nức nở, ta đứng bên cánh cửa nhưng không dám khóc, ta cắn chặt môi mình, ta sợ khóc thành tiếng con cáo sẽ phát hiện ra ta. Từng con gà một trả lời trong tiếng nấc, em cũng khóc phải không Yên Nhiên, mỗi giọt nước mắt của em như một con dao cắm vào tim ta, đau lắm em biết không? Ta ước gì lúc đó mình có thể vươn vai đứng dậy, biến thành một người lớn, đuổi con cáo thật xa để cứu lũ gà con đang thoi thóp chờ một sự cứu rỗi, nhưng ta vẫn là một cô bé, nhỏ bé và yếu đuối, chẳng có nỗi trí khôn, ta đứng đó nhìn hắn dí súng vào đầu em, ta vụt chạy ra gọi mọi người đến cứu, ta không biết lúc đó ta nói gì, chỉ biết rằng ta gào thét, ta hét như cuồng điên, ta hy vọng cả thế giới này nghe thấy để họ lao đến cứu em, ta chạy và gào thét như thế cho đến khi mọi người đổ xô kéo đến nhà em.
                        Em đang run rẫy với một khẩu súng dí sát trên đầu, mặt em trắng bệch, môi em run run, nước mắt cứ chảy xuống theo những cái chớp mắt.
                        " Nói mau, mày theo ba hay me?"
                        Yên Nhiên ơi. lúc đó ta ước gì em mở miệng nói một tiếng " con theo ba" thì khẩu súng kia sẽ hạ xuống, ta biết như thế là hèn nhát, nhưng lúc đó ta lại cầu mong em làm việc đó. Yên Nhiên của ta không lên tiếng, sao vậy em? em sợ hãi đến mức không còn ý thức được mình phải làm gì, nói gì sao? Khẩu súng vẫn đặt trên đầu em, những tiềng lè nhè vẫn còn văng vẳng bên tai em...
                        " Chị biết lúc đó em nghĩ gì không?" Yên Nhiên đánh thức tôi khỏi quá khứ. Tôi ngước nhìn em, dừng chải tóc cho em, ta đặt cây lược yên trên tóc em.
                        " Lúc đó em đã tưởng tượng rằng chỉ cần ông ấy bóp cò 1 cái, em sẽ được giải thoát, em sẽ rất nhẹ nhõm, lúc đó em sẽ được tự do, em sẽ bay lên thật cao. Chị biết không? từ nhỏ em đã ước gì mình không mang cái tên đó, em muốn được có cái tên của chị. Lúc sắp cận kề với cái chết, em cầu xin một điều thôi, chị hãy đổi tên cho em, em sẽ trở thành một áng mây, bay thật cao, thật xa, con người không với tới nổi, họ sẽ không làm em đau, em sợ đau lắm chị à. Khi làm một áng mây, em sẽ đi được rất nhiều nơi, và em sẽ lên tới trời, gặp Bà Tiên và hỏi rằng có phải em là một đứa trẻ không ngoan nên chẳng bao giờ được gặp Bà Tiên"
                        " Lúc ấy em định bỏ chị ra đi sao?"
                        " Không đâu, em sẽ đi nhiều nơi rồi sẽ trở về kể cho chị nghe. Lúc đó em đã nghĩ vậy, nhưng sau này em mới nhận ra rằng Bà Tiên vẫn luôn ở bên em, hiện hữu bên cạnh em bằng hình hài của một cô bé, cùng khóc với em, làm cho em cười, và vẫn xoa vào chổ đâu của em một cách vụng về mà không biết rằng điều đó làm em đau."
                        " Nếu chị biết sẽ làm em đau thì chị sẽ không làm điều đó"
                        " Lúc đó em muốn nói, nhưng sợ chị sẽ bỏ rơi em"
                        " Chị không bao giờ bỏ rơi em đâu"
                        Ta òa khóc và ôm em vào lòng, Yên Nhiên của chị ơi, sao em lại nghĩ rằng chị sẽ bỏ rơi em? Em là tuổi thơ của ta, em là bạn của ta, la chứng kiến nỗi đau của em từng ngày, ta chứng kiến em lớn lên bằng đòn roi và nước mắt, làm sao ta có thể bỏ rơi em?...
                        ...Em vẫn im lặng như đang chờ đợi một sự kết thúc, không được đâu Yên Nhiên ơi em chỉ mới 11 tuổi, cuộc đời em còn rất dài, chúng ta đã từng tự an ủi rằng đau khổ trước rồi hạnh phúc sẽ đến sau, em chưa kịp hưởng một ngày hạnh phúc thì không thể chết được. Ta không chết thì em cũng phải vì ta mà không được chết. Ta lao vào ôm lấy cái thân hình đang run rẩy của em, lúc đó ta cũng rất sợ hãi nhưng nổi sợ hãi lớn nhất cuộc đời ta là mất em, nên ta cứ thế nào lao vào, đầu ta thay em đặt vào trước họng súng. Hắn vừa chưởi vừa tìm cách lôi ta ra, ta lì lợm ôm lấy em bằng tất cả tình thương và sức mạnh của một đứa trẻ, ta gào lên hàng trăm lần " Không", nhưng những tiếng gào thét của ta và sự sợ hãi của em không đánh thức được lương tri của con cáo, lương tri của hắn đã chìm sâu trong tận cùng của men rượu. Mọi người lao vào can ngăn hắn, người thì chạy đến kéo ta và em ra, người thì giành lấy khẩu súng trên tay hắn, hăn loạng choạng rồi ra sức xua đuổi mọi người, hắn chạy đến chiếc xe, mở vòi xả tất cả xăng ra, hắn cầm cái bật lửa rồi hắn la lên " Vợ với con, chẳng ra thứ gì, tao đốt cái nhà này, tụi mày kéo nhau đi ăn xin hết". Mọi người ra sức khuyên can nhưng hắn vẫn lè nhè vẫn kiên quyết muốn đốt tất cả mọi thứ. Em lao ra khỏi vòng tay ta, chạy vào trong nhà, ta chạy theo em vào trong, em lao đến bên giường, một đứa trẻ đang nằm ngơ ngác chẳng hiểu gì những chuyện đang xảy ra, nó nằm im. Yên Nhiên ôm chầm lấy đứa em, Em dùng chút sức lực còn lại của mình bế lấy nó, ôm đó vào lòng rồi lao ra ngoài, ta lao theo em ra khỏi căn nhà ma quỷ đó.
                        Rồi gà mẹ đã trở về cứu vớt lấy đà gà con tội nghiệp, con cáo cũng đã nguôi ngoai phần nào sự tức giận, hắn lao vào giường rồi ngủ ngon lành. Đêm ấy em sang ngủ cùng ta, vì ta không muốn em trở về nhà, đêm ấy nằm bên cạnh em ta không thể nào ngủ được, ta sợ khi ta ngủ rồi người ta sẽ bắt mất em đi, ta sợ sáng mai khi ta thức dậy là sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy em nữa. Em ngủ một cách khó nhọc, đầu em ngả sang một bên, hai tay ôm chặt tấm chăn. Bây giờ ta mới biết rằng giấc ngủ phản ánh một phần nào đó số phận của em, em sợ hãi ngay cả trong giấc ngủ. Em mê man nói vài câu gì đó, ta không nghe rõ lắm, hình như là những tiếng van xin, em đang van xin ai? Yên Nhiên ơi, hãy nói cho ta biết, ta sẽ cùng em van xin người đó, làm việc gì có 2 người cũng sẽ đỡ mệt mỏi hơn.
                        Thế đó, tuổi thơ của ta lớn lên bên cạnh nước mắt của em, trong mấy năm thôi mà em khóc gần như cạn cả nước mắt, ta vẫn làm một người chị bên cạnh em, chăm sóc cho em bằng tình thương và những cái xoa xoa vào những vết roi trên tay em. Ta lớn lên, em cũng lớn lên. Có một lần ta nhìn thấy em đẹp nhất, hình ảnh đó tồn tại duy nhất một lần nhưng ta muốn dùng nó để giữ những ký ức về em.
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:42:48 bởi Bách hoa tiên tử >
                        #42
                          Bách hoa tiên tử 09.05.2006 15:15:47 (permalink)
                          Đó là lần duy nhất ta thấy nụ cười thật sự của em, nụ cười đẹp nhất trong đời ta nhìn thấy. Nụ cười giống như tên em " Nhất Tiếu Yên Nhiên". Hôm ấy em mặc một chiếc áo xanh, sau này ta mới biêt đó là màu của biển, ta yêu biển vì màu áo của em. Mái tóc dài của em được tết thành hai bím, buộc nơ xanh, trông em như một nàng tiên xanh.
                          Sáng hôm đó ta dẫn em ra công viên, nói là công viên nhưng thật ra nó chỉ là một khu dất nhỏ trồng đầy hoa, em tung tăng chạy đến từng bụi hoa, ngắm, ngửi từng mùi hương của những bông hoa. Em chạy lại bên ta thì thầm " hoa cười với em", ta chạy theo em đến một bụi hoa hồng, ta cũng cúi xuống ngửi hương thơm của những bông hoa, em nhìn ta cười, Yên Nhiên ơi, em đã thay những bông hoa kia cười với ta rồi đó. Yên Nhiên yêu hoa, ta cũng yêu hoa, Yên Nhiên yêu hoa vì xem hoa là bạn, ta yêu hoa vì xem hoa là Yên Nhiên.
                          Em ngồi dựa vào lưng ta, em bắt đầu giấc mơ của mình.
                          " Sau này lớn lên em sẽ mua một ngôi nhà nhỏ, trồng một vườn hoa, hoa gì cũng trồng"
                          Ta cười và bảo với em rằng sau này ra sẽ làm hàng xóm với em, hàng ngày ta sẽ sang hái trộm hoa của em.
                          Em làm ta xấu hổ
                          " Hoa của em cũng là của chị, không phải hái trộm"
                          Ta cười cho sự ngốc nghếch của mình, em cũng cười, tiếng cười rơi vào bầu trời, mây xanh, nắng dịu dàng, hôm ấy mọi thứ đêu đẹp phải không Yên Nhiên?.
                          " Em ghét cái tên của em, Yên Nhiên là cái gì chứ? tử nhỏ đến bây giờ em có cười được nhiều đâu?"
                          " Ngốc! tên của em đẹp lắm, em không cần phải cười nhiều, nhưng mỗi lần em cười, nụ cười của em rất đẹp"
                          Em lại cười, nụ cười không vui, không buồn, nụ cười vô cảm.
                          " Vậy chị hãy cười giùm phần của em, phải cười gấp đôi, cười nhiều hơn thiên hạ nghen"
                          "Ngốc !"
                          Ta gục đầu vào vai em, không phải để khóc mà ta vui vì em đã trưởng thành, em đã vững vàng hơn nhưng sao ta vẫn cảm thấy em yếu đuối lắm.
                          Chiếc lược trên tay ta vẫn tiếp tục từng nhịp đều đều trên mái tóc em, bổng một tiếng sấm hung hãn vang lên, ta buông lược chạy nép vào lòng em, ngay từ nhỏ ta đã rất sợ sấm sét, em cũng vậy. Mỗi lần có sấm là ta cùng em vừa hét vừa chạy tìm chổ trốn.
                          " Đến bây giờ chị vẫn còn sợ sấm sét à?"
                          " Em không sợ chắc?"
                          " Em không còn sợ gì nữa rồi, vì cuối cùng em đã tìm lại được Bà Tiên tí hon của em"
                          Ta nhìn Yên Nhiên của ta, Yên Nhiên của hiện tại sao vẫn không thoát nổi bóng ma của ngày xưa?
                          Những xung đột của gia đình em vẫn diễn ra, tất cả tội lỗi đổ lên vai em, hay là người ta cho rằng dạy dỗ một đứa trẻ phạm lỗi, cứng đầu, nghịch ngợm bằng đòn roi là một phương pháp giáo dục tốt? Vậy thì em đã hưởng được một phương pháo giáo dục rất tốt bằng đòn roi và những lời chưởi mắng thậm tệ. Rồi em chuyển từ sợ hãi sang lì lợm, em không còn khóc khi bị đánh nữa, người khóc lại là ta, em trở thành kẻ an ủi ta. Nhìn những vết lằn roi cũ, mới trên tay em ta tự hỏi rằng có thật không đau sao Yên Nhiên? Đôi lúc ta tự hỏi lòng có phải vì chịu nhiều đòn roi nên đôi tay của Yên Nhiên chẳng khác gì ngày xưa, xanh xao và bạc mệnh, hay là chính vì nó là đôi tay của Yên Nhiên, Yên Nhiên của 4 chữ Nhất Tiếu Yên Nhiên nên nó mới mỏng manh và yếu đuối?
                          Em bảo rằng muốn thức suốt đêm để tâm sự cùng ta, ta vì quá vui mừng nên chẳng thể nào ngủ được. Chợt nhớ ra một câu hỏi em chưa trả lời ta, ta tiếp tục gạn hỏi.
                          " Suốt 6 năm qua em sống thế nào?"
                          Em cúi đầu xuống, rồi ngẩng lên nhìn ta, em kể cho ta nghe...
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:44:17 bởi Bách hoa tiên tử >
                          #43
                            Bách hoa tiên tử 10.05.2006 21:16:23 (permalink)
                            " Cuộc đời biến đổi khôn lường, con người cũng dần dần thay đổi, cha em bắt đầu từ bỏ những cơn say, những ngày tháng tiếp theo đã bắt đầu khởi sắc"
                            Em nhìn đăm đăm ra cửa sổ, mắt như tìm kiếm một cái gì đó xa xôi lắm, ta ngôi im nghe em kể chuyện đời mình. Ta sợ phá vỡ phút giây này, ta sợ chỉ cần chạm nhẹ, quá khứ sẽ vỡ vụn.
                            " Cha bắt đầu quan tâm đến gia đình, con cái, ông tìm cách bù đắp tất cả những tổn thương đã gây ra, ông trở nên dịu dàng hơn, từ đó những cây roi dần dần vắng hẳn rồi cuối cùng biến mất. Tay em không còn những vết lằn roi, nhưng không hiểu sao nó vẫn cứ gầy guộc mãi như vậy. Nhưng không hiểu sao giữa em và cha mẹ vẫn có một khoảng cách vô hình, không thể vượt qua nổi, đã nhiều lần em cố gắng bước qua, nhưng đều thất bại, hay là tại em đã bị ám ảnh quá nặng nề, đã bị bóng ma của quá khứ phủ bóng lên cuộc đời mình, nên chẳng bao giờ thoát nổi. Em trở thành người dửng dưng với tất cả, tất nhiên trừ chị ra, bao giờ em cũng muốn chia sẽ với chị tất cả. Đó là thói quen từ thuở nhỏ của chúng ta, em chia sẽ cho chị tất cả mọi thứ, nhưng ngày ấy ngoài nước mắt ra em chẳng có gì hơn. Em vẫn còn sống là vì lời hứa với chị, em không muốn trở thành một kẻ thất hứa, nhất là đối với người em yêu quý nhất."
                            Em càng kể ta càng cảm thấy xấu hổ, vì chẳng làm được gì nhiều cho em, ta bất lực quá phải không? Nếu ngày ấy ta cương quyết hơn, ta không ra đi, cũng không để em phải ra đi? Quá khứ đã là không bao giờ thay đổi nổi, ta hối tiếc 1000 lần thì ta vẫn cứ xa em.
                            " Rồi em trở thành thiếu nữ, ước gì những ngày khó khăn ấy có chị kề bên, chắc em đã không phải quá lo sợ. Nhưng em biết dù ở đâu thì chị vẫn lo nghĩ cho em, vẫn quan tâm tới em. Em đã có 6 năm không phải khóc nữa, mặc dù cũng chẳng được cười nhiều, vì khoảng cách đã quá lớn, không thể vượt qua, nó như một bờ vực không thể lao qua, em sợ mình sẽ rơi xuống lòng vực sâu, lại thêm một điều khiến em lo sợ nữa, sao em có thể sợ nhiều thứ như vậy nhỉ? Trong 6 năm em cũng đã làm được nhiều điều, chị biết không? mỗi lần quyết định một việc gì đó, em luôn nghĩ rằng ở một nơi xa xăm nào đó chị cũng sẽ ủng hộ em, chị sẽ la lên rằng " Yên Nhiên ơi, cố lên !". Em đã mang đến những nụ cười cho những người em quen biết, những người em yêu thương, vậy đã là hạnh phúc phải không chị? Chị đã sống cho đứa em gái mà chị yêu thương 6 năm, em cũng sống cho những người mà em yêu thương được 6 năm, 12 năm với đủ cay đắng ngọt bùi, chỉ còn một điều duy nhất em phải làm là tìm được chị."
                            Nước mắt rơi ướt khuôn mặt ta từ bao giờ, ta chỉ sống bên cạnh em 6 năm ngắn ngủi, chưa kịp nhìn thấy em trưởng thành, 6 năm còn lại em cũng không sống vì em. Yên Nhiên ơi, phải chăng em cho như thế là luật vay trả, em vay ta và trả cho thiên hạ? Không đâu Yên Nhiên ơi, em chẳng nợ ta gì cả, không ai cho vay tình thương bao giờ, nó là thiêng liêng, đó là tấm lòng của ta. Trong 6 năm sau, chẳng lẽ chưa bao giờ em nghĩ rằng tình thương của em là không tính toán.
                            Em nhìn ta, ta dường như nhận thấy một sự khác biệt nào đó trong em, đôi mắt em có thể đọc được ý nghĩ của ta sao?
                            " Em tình cờ thấy chị trong một buổi chiều, chị thay đổi nhiều nhưng em vẫn có thể nhận ra, bằng cảm giác, bằng trái tim. Chị biết điều gì ở chị là không thay đổi? đó là đôi mắt, đôi mắt nữa tò mò, nữa thảng thốt nhìn thế gian, chị có đôi mắt có thể nhìn thấu lòng thiên hạ, nên chị khổ nhiều. Em định chạy theo chị nhưng...Mà thôi, không kể những chuyện của quá khứ nữa, chúng ta phải sống vì hiện tại và tương lai nữa, mưa vẫn còn nặng hạt, giờ này nếu ở ngoài trời chắc lạnh lắm, chị đã buồn ngủ chưa?"
                            Ta lắc đầu
                            " Gặp em chị vui quá nên không buồn ngủ đâu, vậy em có dự định gì cho tương lai chưa?"
                            Yên Nhiên không trả lời ta, em quay lại nắm lấy tay ta, dôi bàn tay của em sao bây giờ lạnh quá vậy? Ta hoảng hốt nắm chặt tay em hơn. Em nhì vào đôi mắt lo lắng của ta.
                            " Chị ơi, được gặp chị đêm nay em cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, em chỉ còn một tâm nguyện cuối cùng này thôi, em muốn nói với chị mấy lời"
                            " Ngốc !, làm gì mà nghiêm trọng vậy, thời gian còn dài, từ từ nói cũng được, hôm nay kể chuyện gì vui vui đi"
                            " Không, chị để em nói, em không còn thời gian nữa, trời sắp tạnh mưa rồi. Em xin lỗi vì cuộc đời em đã làm cho tuổi thơ của chị bất hạnh, nếu không gặp em thì chị sẽ vui vẻ hơn, không còn vướng bận lo nghĩ, chị sẽ có một tuổi thơ trong sáng, hồn nhiên chứ không phải chỉ toàn nước mắt. Em đã cướp mất tuổi thơ của chị, điều đó làm em dằn vặt cho đến bây giờ, em biết bây giờ chị vẫn còn ám ảnh bởi quá khứ của chúng ta, chị vẫn gặp ác mộng mỗi đêm, chị vẫn sợ hãi khi nhìn thấy một kẻ say xỉn, và hình như chị không tin tưởng vào bất cứ người đàn ông nào. Như vậy là bất công với chị, chị không đáng bị như vậy. Em chỉ muốn nói rằng mọi thứ đã tốt đẹp hơn rồi, chị hãy quên 6 năm khủng khiếp đã qua, hãy cho nó vĩnh viễn ngủ yên, chúng ta sẽ chôn vùi nó vào nấm mồ sâu, không bao giờ để nó sống dậy nữa."
                            Ta nhìn em khó hiểu, sao hôm nay em toàn nói chuyện đâu đâu, toàn những chuyện xa xôi và có gì đó khiến ta sợ hãi.
                            " Ừ, thì chị se quên hết, chị sẽ nhớ Yên Nhiên xinh đẹp của bây giờ, được chưa?"
                            " Em muốn chị hứa với em một điều"
                            " Điều gì?"
                            " Hãy tìm cho mình một tình yêu, một người đàn ông tốt, người đó sẽ thay em chăm sóc chị"
                            " Vậy em định bỏ chị ra đi?"
                            " Ngốc ! Em đâu thể sống với chị suốt đời, chị phải có cuộc sống riêng của mình, bây giờ không cần phải lo lắng cho em nữa, bây giờ em sống tốt lắm"
                            Ta vui biết bao nhiêu khi nghe em sống tốt, vậy là Yên Nhiên của ta cuối cùng cũng được hạnh phúc, sự chờ đợi của chúng ta đã có kết quả rồi. Ta đã chải xong tóc cho em, bây giờ mái tóc của em thật suôn, không như mái tóc vụng về ta chải cho em những năm trước.
                            " Sau này chị sẽ đặt tên con chị là Yên Nhiên, được không?"
                            " Yên Nhiên của Nhất Tiếu Yên Nhiên, chắc con chị sẽ cười rất nhiều, chị sẽ là một người mẹ tốt"
                            " Không biết có cười đẹp như em không?"
                            Em đứng dậy, soi gương, xem lại mái tóc.
                            " Tóc em sẽ không bao giờ rối nữa đâu, trời sáng rồi, em phải đi, em ghét phải đến trể lắm."
                            " Không ở lại ăn sáng sao? cả đêm qua em có ăn gì đâu"
                            " Em không đói"
                            Yên Nhiên thay lại bộ quần áo của em, em bước ra của.
                            " Để chị tiễn em, à, cho chị địa chỉ hoặc số điện thoại, chị sẽ đến thăm gia đình em"
                            " Không cần đâu, có gì em sẽ tìm chị, còn nữa, em ghét cảm giác chia ly lắm, ghét từ lúc phải chia tay với chị 6 năm trước, vì vậy chị đừng tiễn em, hãy để em đi như khi em rời nhà chị để trở vể nhà mình, chị hãy làm tiếp những việc chị đang làm dang dở."
                            " Ừ, mai mốt gặp lại"
                            " Nhớ lời em nghen, phải quên hết tất cả quá khư, phải sống thật vui, và nhớ cười luôn cả phần của em, cười nhiều hơn thiên hạ đó"
                            Em cười với ta, nụ cười rạng rỡ của mình binh, rồi em khuất dần sau cánh cửa, ta thẩn thờ nhìn theo em.
                            Nếu biết rằng đó là lần cuối cùng ta được gặp em thì ta sẽ giữ em lại thêm chút nữa, tại sao ta lại nghe lời em, khôg tiễn em một đoạn hay ít ra đưa em ra khỏi cửa, ta là vậy đó, cứ hối tiếc những điều đã qua.
                            Ta chỉ nhớ lúc đó ta bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, trong lúc lục lọi lại chống báo cũ ta còn đọc thoáng qua một tin tức, một tai nạn xe cộ thương tâm đã xảy ra cách đây 6 tháng làm chết một cô gái trẻ khi cô băng qua đường trong lúc đèn xanh đang mở, cái tên Yên Nhiên làm ta choáng váng, chắc không phải là Yên Nhiên của Nhất Tiếu Yên Nhiên vì đêm qua ta đã gặp em, đã chải tóc và trò chuyện với em, sau 6 năm dài chúng ta lại gặp nhau, em còn hẹn sẽ trở lại tìm ta...
                            Ta thật ngốc phải không? nếu biết rằng đó là nụ cười cuồi cùng em dành cho ta thì ta sẽ giữ lại khoảnh khắc đó suốt đời, giữ lại nụ cười rạng rỡ như bình minh của em thật sâu trong ký ức. Có thể em không còn trên cõi đời này nữa nhưng với ta thì em vẫn còn sống mãi, dù sao thì cuối cùng em vẫn có chút hạnh phuc, dù thật mong manh phải không Yên Nhiên? Ta sẽ giữ lời hứa với em ,sẽ quên hết quá khứ đau thương, sẽ yêu và lấy tên em đặt cho con gái của mình, đây là lần cuối cùng cho phép ta nhắc lại quá khứ của chúng ta, một lần này thôi rồi ta tuyệt đối không bao giờ nhắc nữa. Ta sẽ để quá khứ của chúng ta ngủ yên, để Yên Nhiên ngủ yên trong vòng tay yêu thương của đất. Yên Nhiên mới 20 rạng rỡ như bình minh, em chẳng còn xanh xao yếu đuối nữa, bây giờ chẳng ai có thể chạm vào em, không ai có thể làm em đau nữa, hôm nay đã sẽ đổi cho em cái tên ta yếu quý nhất,vì những gì của ta cũng sẽ là của em Yên Nhiên ạ ! Em hãy bay cùng với những áng mây kia, đến tất cả những nơi mà em muốn, rồi hãy kể cho ta nghe em đã thấy những gì, ta chờ em Yên Nhiên ơi...
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:45:32 bởi Bách hoa tiên tử >
                            #44
                              Bách hoa tiên tử 10.05.2006 21:24:58 (permalink)
                              Tưởng nhớ Yên Nhiên của Nhất Tiếu Yên Nhiên.
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:47:39 bởi Bách hoa tiên tử >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 12 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 177 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9