Viết cho riêng ta
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 12 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Bách hoa tiên tử 15.05.2006 22:07:06 (permalink)
Lazy.
Có những thứ không miễn cưỡng được, đứng nghĩ quá sâu sa rằng mình không thể, tất cả đều có thể lazy ạ, chỉ cần buông tay ra là có thể.
Lazy đã quyết định mọi thứ, sẽ ra đi, nhưng không rời bỏ quê hương, không thể ở lại, chẳng muốn ra đi, cuối cùng lazy chạy trốn, vậy là xong, buông tay ra rồi đó, cảm thấy nhẹ nhõm chưa?
Cuối cùng thì vẫn là một kẻ cô độc sao lazy lại phải làm một kẻ cô độc nơi đất khách? Không muốn chút nào, nên lazy ở lại. Ở lại thì vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi. Lazy vẫn là một con số 0 rõ, to tướng. Có đau lòng một chút phải không lazy? à, sao lại tự dối lòng, rất đau lòng, là vậy đó.
Lazy có phải là kẻ vô dụng, không thể làm được điều gì, vô dụng đến mức tội nghiệp phải cần được sắp xếp cho một tương lai, vì đến cuối cuộc đời lazy chẳng thể làm được gì tốt hơn. Cho dù lazy có cố gắng đến bao nhiêu, có được cho rằng thông minh, giỏi giang thì lazy vẫn là kẻ khù khờ, vô dụng trong mắt 2 người mà lazy kính trọng nhất. Lazy vô dụng ngay cả trong tư tưởng của họ.
Có đôi lúc muốn buông xuôi nhưng rồi nếu lazy buông xuôi thì lazy chẳng phải như họ nói: vô dụng đến tội nghiệp, vậy là cố gắng, bao nhiều lần lazy rơi nước mắt, bao nhiêu mồ hôi và công sức, bao nhiêu lần vấp ngã...lazy sống chỉ để chứng minh rằng lazy không hề vô dụng, ngoài ra còn gì nữa không?
Còn 1 điều lazy mong muốn nhất, có thể đối với người khác đó là 1 thứ rất đỗi bình thường nhưng với lazy thì có lẽ phải trả bằng nhiều nước mắt. Lazy là kẻ gần nữa đời chỉ hi vọng tìm cho mình 1 tình thương, không phải là thứ tình thương trước đây lazy đã có, tình thương của 1 kẻ ăn mày, nghe sao mà thê thảm quá lazy ơi, không phải là sự thương hại. Sẽ là tình thương xuất phát từ tình yêu thật sự, không phải như lúc lazy nép bên cánh cửa nhìn mọi người vui cười, hạnh phúc hi vọng ai đó cười với mình 1 cái, vậy là vui suốt 1 ngày.
Lazy sẽ được hạnh phúc vì con người ta sống phải biết ước mơ phải không?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:49:19 bởi Bách hoa tiên tử >
#46
    Bách hoa tiên tử 22.05.2006 11:10:01 (permalink)
    ..." Có một con chim nhỏ rơi từ thiên đường xuống trần gian, nó bé nhỏ, yếu đuối và bị thương. Đôi cánh nhỏ đang rỉ máu, nó nằm rên rỉ trên một tảng đá, chờ đợi cái chết đang từ từ đến, máu nhỏ xuống từng giọt thấm vào tảng đá, con chim nhỏ nằm đó, chờ đợi cái chết đến với mình, nó tự nhủ thầm: khi nào máu chảy hết thì ta sẻ chết. Con chim nhỏ năm thoi thóp chờ đợi cái chết sẽ đến, không một chút hi vọng...
    Một người đi ngang qua tảng đá, thấy con chim nhỏ rủ lòng thương, người đặt con chim vào chiếc túi nhỏ, đem về nhà. Người tận tình cứu chữa, con chim nhỏ rồi cũng dần dần hồi phục. Con chim nhỏ trở thành kẻ chịu ơn.
    Người đặt con chim nhỏ vào lồng son, chiếc lồng xinh đẹp, ấm cúng và không bao giờ có khoá, con chim nhỏ cũng chưa bao giờ muốn bay đi.
    Thời gian trôi qua, con chim nhỏ ngày ngày cất lên những tiếng ca hay nhất dành tặng cho ân nhân, người vui sướng vì có được một con chim quý.
    Người càng ngày càng tự hào về con chim quý của mình, người đem khoe với bạn bè, đem dự thi ở khắp mọi nơi. Con chim nhỏ ngày chỉ hót một lần nay phải cố gắng hót thật nhiều, hót mỗi khi người ra lệnh. Con chim nhỏ mệt mỏi.
    Rồi người vì hiếu thắng đã đem tính mạng, gia tài của mình đặt cược vào tiếng hót của con chim quý, con chim nhỏ lo sợ. Con chim nhỏ hàng trăm lần muốn bay đi nhưng tính mạng của nó là do người ban cho lần thứ 2, lồng không khoá nhưng có một ổ khoá vô hình trói buộc cả cuộc đời con chim nhỏ.
    Ngày cuối cùng định mệnh cũng đến, người mang con chim quý ra dự thi, người ra lệnh và con chim nhỏ cất lên tiếng hót, nó hót một lần, hai lần, ba lần...cổ họng nó bắt đầu đau, một giọt máu chảy ra, nó tiếp tục hót, mỗi tiếng được đổi bằng máu của nó, máu chảy ra ướt cả bộ lông trắng muốt, ướt cả đôi cánh yếu ớt. Nó nghĩ thầm: khi nào máu chảy hết nó sẽ chết. Người vẫn ngồi đó, nhưng lần này người lại dững dưng lắng tai nghe những giọt máu của con chim nhỏ rơi xuống. Con chim nhỏ cất lên một tiếng sau cùng rồi nó chìm vào một giấc ngủ dài, lần này nó cầu mong người đừng bao giờ đánh thức nó dậy nữa."
    Ta đang tự hỏi lòng, tại sao người cứu con chim nhỏ rồi vô tình lại giết nó. Một con chim nhỏ chết đến 2 lần, lần đầu tiên ta chờ đợi người đến cứu nó, nhưng lần thứ 2 ta lại hi vọng người hãy để nó chết. Vì sao hả người?
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:50:42 bởi Bách hoa tiên tử >
    #47
      Bách hoa tiên tử 04.06.2006 21:53:50 (permalink)
      Hôm nay ta thật sự mệt mỏi, giá như đó chỉ là sự mệt mỏi về thể xác thì nó cũng sẽ qua đi nhanh, những gì ta ước dường như chưa bao giờ trở thành sự thật thì phải, ta mệt, mệt mỏi tinh thần, ta cảm thấy mình dường như không còn một chút sức lực để phản kháng. Ta cảm thấy mình quá nhỏ bé, quá nhạy cảm, nên ta hay sầu, phải chi ta có thể thờ ơ được...
      Phải chăng con người ta sinh ra là để làm khổ nhau? làm cho người khác khổ mình có cảm thấy thoải mái, vui vẻ không? ta đã từng nghĩ rằng con người ta sinh ra là để yêu thương nhau, phải chăng đó chỉ là ý nghĩ của những ngày khờ khạo, ngốc nghếch? Ta mệt mỏi khi phải tự nghi vấn, tự hỏi lòng hàng ngày rằng: ta đang đúng hay sai?
      Khoảng cách giữa mộng và thực là bao nhiêu? tại sao ta đi gần một phần ba cuộc đời mà vẫn chưa thấy được, chưa bao giờ nắm bắt được gì cả. Mở lòng bàn tay ra chỉ thấy hư không tồn tại hiển nhiên, ta hình như đã đánh mất thói quen tự hỏi mình tại sao ta chẳng bắm bắt được gì. Bàn tay trắng là hiện thực rõ ràng nhất, nó theo ta vào cả trong giấc mơ, hiện thực trần trụi, giấc mơ sao mà cũng thật đến trần trụi như vậy.
      Bàn tay năm ngón ngắn dài, mảnh khảnh và yếu đuối, chẳng giữ nỗi một điều gì, bàn tay đã từng đánh mất nhiều thứ, có khi là vô tình, có khi là cố ý. Bàn tay đã từng hối tiếc tìm kiếm lại những gì đã đánh mất trong vô vọng. Bàn tay tội tình và khờ dại của ta ơi, có bao giờ mi biết ước mơ một điều gì không? có bao giờ mi ghét cái con người đang sở hữu mi? riêng ta thì có nhiều lúc ta ghét mi lắm, ghét cái vẻ yếu đuối của mi, ta đổ tội cho mi tất cả, kể cả những việc ta biết rằng lỗi là do ta, ta bất công với mi, bất công với chính bản thân mình. Vì vậy, ta ước gì mi cũng ghét bỏ ta, mà mi có biết yêu, ghét đâu.
      Có mặc kệ tất cả được không? ta tự dối lòng mình là có nhưng thật sự là không. Nếu mặc kệ được vì ta cớ gì phải mệt mỏi, cớ gì ta phải tự làm khổ mình.
      Không lẽ ta lại trở về làm một con người lạnh lùng như ngày xưa, lãnh đạm với chính bản thân mình, mặc kệ sóng gió của cuộc đời. Ta là một hòn đá nằm trơ trọi, phơi dưới nắng mưa, không ưu tư, chờ đợi cho đến khi trở về với cát bụi. Mà làm sao biết đá là vô ưu?
      Mưa, nắng của cuộc đời...trái tim ta cũng dần phôi pha...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:51:36 bởi Bách hoa tiên tử >
      #48
        Bách hoa tiên tử 05.06.2006 10:27:38 (permalink)
        Nhớ và quên, hai khái niệm ta mơ hồ nhất, ta không phân định được ranh giới nên cứ phân vân mãi. Ta thật sự hoang mang vì ta mơ hồ nhận ra rằng mình đang mất dần khái niệm nhớ, ta đang bước dần đến bờ của sự lãng quên. Có những thứ ta đã dặn lòng mình là không bao giờ được phép quên, vậy mà ta không tài nào nhớ nổi. Kỷ niệm đang dần dần biến mất trong trí nhớ của ta, ta sợ hãi và cố lục lọi trong ký ức, hi vọng nhớ tất cả những gì mình có thể, nhưng rồi ta vẫn cứ quên.
        Ta ngồi lục lại quá khứ của mình, sẽ thế nào đây khi ta nhìn những tấm hình của những ngày xưa mà chẳng nhớ được gì, chẳng có một khái niệm gì rõ ràng, ta nhìn một cách hờ hững như thể đó là quá khứ của một ai khác, không phải là ta. Ta quên dần dần tất cả, từ những ngày xa xưa cho đến những chuyện mới đây. Sẽ thế nào khi ta trở thành một kẻ không có ký ức, không có quá khứ? Ta tìm tất cả những gì ta cất giữ được nhưng chỉ nhớ nỗi một vài thứ nhỏ nhoi, còn tất cả là một tờ giấy trắng vô hồn, ta sợ sáng mai thức dậy ta cũng sẽ quên luôn điều đó.
        Ta vội vã viết tất cả những gì mình có thể nhớ được vì ta sợ ta sẽ lãng quên hết, mà ta viết để làm gì nếu mai đây khi ta đọc lại những dòng này một cách xa lạ.
        Ta hình dung ra mình là kẻ chỉ biết hiện tại, mơ đến tương lai nhưng tìm không ra quá khứ. Loay hoay mãi cũng trở về với hiện tại, sẽ là hạnh phúc hay bất hạnh nếu đánh mất quá khứ? Nhưng đã là con người thì ít ra cũng phải có gì để nhớ?
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:52:37 bởi Bách hoa tiên tử >
        #49
          Nguyet Tuyen 07.06.2006 22:16:39 (permalink)
          Tưởng cuộc đời nhiều khi quên, mà một hôm bỗng nhớ...
          Nhớ rằng, ít nhất, mình cũng đã quên và dặn lòng cố đừng quên. Vì quên thì mình còn gì?
          Bạn Bách Hoa ơi, khi tiếng của chú chim hót lên, là máu rỏ xuống, nhưng chú chim liệu còn có giải pháp nào tốt hơn? Hãy hót, dù tiếng hót có u buồn như đêm ngoài kia đang mênh mông sương ướt đầm những giấc mơ...



          #50
            Bách hoa tiên tử 09.06.2006 11:06:54 (permalink)
            Ta đã di qua nhiều con đường, có con đường ta bước qua thật vội vàng, có con đường ta chạy trốn, cũng có con đường ta chầm chậm bước những bước suy tư, có con đường ta bước song hành cùng với ai đó...ôi những con đường, ta vui, ta buồn mi đều chứng kiến tất cả. Ta đang từng bước cố đi tiếp con đường của cuộc đời mình, bước ngắn, bước dài, đôi lúc ta thấy mình vội vã, đôi lúc ta mệt mỏi muốn dừng chân, đôi lúc ta vấp ngã, bàn chân ta đấy thương tích, ta muốn bỏ cuộc nhưng tự nhủ với lòng ta phải bước tiếp, vì ta muốn biết phía trước kia sẽ có những gì chờ ta. Người ta nên đi cho hết con đường của mình, ít ra đối với ta là vậy.
            Ta đứng yên lặng giữa con đường nhỏ của mình lắng nghe từng tiếng bước chân lúc vội vã lúc nhẹ nhàng của thiên hạ. Những con đường dài nhưng không bao giờ là vô tận, ít ra đối với ta, một con người rất đỗi trần gian, có điểm khởi đầu và điểm kết thúc rõ ràng. Ta được đặt ở điểm xuất phát của con đường, ta bước qua cái vạch đó và bắt đầu cuộc hành trình của đời mình, ta đi một vòng dài rồi quay trở lại điểm ban đầu, nhưng nó không còn là điểm xuất phát, mà nó là cái đích. Con người ta chỉ được phép đi một vòng, không có vòng thứ hai, có chăng đó chỉ là trong tâm tưởng, đó là kiếp sau, cái vòng luân hồi khiến con người ta lẩn quẩn mãi.
            Ta chỉ được phép đi được một vòng, ít ra theo ý nghĩ của ta lúc này là vậy, nên ta trân trọng từng bước đi của mình, trân trọng cho đến khi ta đến cái đích của đời mình. Trên con đường của mình ta đánh rơi nhiều thứ, nhặt nhạnh được nhiều thứ, ta từng hối hận về những gì mình đánh mất, ta vui vì những gì ta tìm được, nhưng...cuộc đời vốn dĩ vô thường, ta cũng là một phần của cuộc đời nên ta cũng vô thường. Thế nào gọi là vui, thế nào gọi là buồn? phải chăng cũng chỉ là hai chữ vô thường, vô thường là vô thường và cũng chẳng là gì cả mà cũng có thể nó là tất cả.
            Con đường chỉ là một khái niệm ta tự đặt ra cho mình mà thôi vì thật ra con đường cũng vô thường, ta đưa tay ra và nắm tay lại, ta bắt được nhiều thứ mà cũng có thể ta chẳng bắt được gì cả, nếu ta nói ta có bắt được gì đó thì nó có nghĩa là : có, còn ngược lại ta buồn bã nói rằng ta chẳng có gì thì có nghĩa là : không. Có và không chỉ là hai khái niệm ta dùng để lừa thiên hạ, thiên hạ vốn vô thường nên cuối cùng ta quay về với ta: vô thường !!!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:53:50 bởi Bách hoa tiên tử >
            #51
              Bách hoa tiên tử 09.06.2006 11:21:54 (permalink)
              Có người bảo với ta rằng trên đời này không có cái gọi là sự công bằng, người chưa bao giờ chạm vào nó, người rong ruổi gần cả cuộc đời để tìm kiếm nó, nhưng không hề tìm thấy và người kết luận rằng cái được gọi là sự công bằng đó không hề tồn tại. Người đưa mắt nhìn ta mong chờ một sự đồng tình, ta im lặng không có nghĩa là ta đồng ý, ta đang lục tìm lại trong chút trí nhớ của ta dấu vết của sự công bằng. Ta là người theo chủ nghĩa hoài nghi,hoài nghi tất cả mọi thứ, kể cả bản thân mình, ta tin vào lý trí hơn trái tim nên đánh mất nhiều thứ. Ta phải trả lời sao với người khi thật sự ta vẫn còn hoài nghi về câu trả lời.
              Người ngồi đó kiên nhẫn chờ câu trả lời của ta, ta cũng chờ đợi lý trí cho mình câu trả lời, ta cảm thấy hoài nghi chính lý trí của mình. Ta không có nổi sự kiên nhẫn để chờ đợi, hơn ai hết lúc này ta đang muốn có câu trả lời, nhưng lý trí không thỏa mãn cho ta.
              Thế nào là sự công bằng? đó là sự cân đối giữa cho và nhận, là sự hòa hợp của vay và trả hay cái được gọi là gieo nhân nào gặt quả ấy?Ta đang đi nhầm đường mất rồi, hình như ta đang lạc vào mê trận cho chính mình giăng ra, khó có thể tìm nổi câu trả lời giữa một mớ hỗn độn những câu chữ.
              Có những lý thuyết cho rằng tất cả những gì ta có hôm nay là hệ quả của những gì ta đã làm được trong tiền kiếp, còn tiền kiếp thì sao nhỉ? hình như cũng là hậu quả của một tiền kiếp nào đó rất xa xôi, vậy đâu là khởi nguồn của mọi thứ? Phải chăng còn người ta bắt nguồn từ tội lỗi hay ngược lại, là một sinh linh trong trắng, rơi xuống trần gian và bị lấm bụi trần, phải trả suốt ngàn đời vì những thứ mình đã vay từ tiền kiếp, nhận những thành quả tốt đẹp từ một việc tốt từ cõi xa xưa. Nếu kiếp này gặp nhiều cái mà người ta cho là bất công, người ta đổ ngay cho tội lỗi từ cái thuở nguyên thủy, hình như ta thích thực tế hơn.
              Người bắt đầu câu chuyện quen thuộc của mình trong khi ta tiếp tục buộc lý trí của mình tìm cho ta một câu trả lời, ta muốn thỏa mãn cái tính tò mò của mình. Người kéo ta về với câu chuyện ta nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Bao giờ người cũng bắt đầu với một câu đại loại như " ông trới chẳng công bằng", đến bản thân ta và người đôi lúc cũng chẳng công bằng, sao lại yêu cầu điều đó đối với người khác nhỉ? Rồi thì người bảo rằng người cố gắng, phấn đấu cả cuộc đời cũng không bằng nổi người ta, người ta chỉ cần ngồi đó và tất cả mọi thứ đều dọn sẵn để dành. Rằng người phải đánh đổi bằng mồ hôi, bằng nước mắt, còn người ta thì chẳng phải tốn một chút sức lực nào, rằng tại sao người không có cái này, cái nó như người ta... Ta lại im lặng để cho người tiếp tục cho hết câu chuyện của người, không lẽ ta nói với người rằng do kiếp trước người không tu thân, nên kiếp này người phải chịu khổ, người kiếp này nên tu nhân tích đức để giành cho kiếp sau...ta chịu thua không thể nói ra những lời ấy, hay ta nói với người rằng do người vẫn chưa cố gắng, người không giỏi bằng người ta...Điều này quá phũ phàng, ta lựa chọn sự im lăng cho riêng mình.
              Ta nhìn người rồi tự hỏi lòng, phải chăng cũng có nhiều người khác nhìn người với ánh mắt được gọi là không công bằng? Người có ít hơn người này nhưng lại nhiều hơn người khác, không có gì là tuyệt đối cả. Ta đang tự hỏi lòng rằng phải chăng người đang bất công với chính mình khi suốt ngày nghĩ ngợi về những điều đó, hình như con người ta chưa bao giờ biết thõa mãn với những gì mình đang có. Ta đang đưa ra một phép tình đơn giản thôi, một phép tính vui của riêng ta: nếu người nhìn một người nào đó và cho rằng nó: không công bằng, một người khác lại nhìn người than thở: không công băng, vậy nếu đem người thứ 3 so với người thứ nhất nên gọi là gì nhỉ? (không công bằng)², rồi cứ thế mà tiếp tục...Ta có chút gì đó hơi mệt mỏi với người, người suốt đời đi tìm hai chữ công bằng, người cả đời đi tìm một khái niệm.
              Ta nhìn người rồi đưa ra câu trả lời cho người : "ừ, không công bằng", ta cười và tự thấy hình như ta đang không công bằng với người rồi.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:22:33 bởi Bách hoa tiên tử >
              #52
                Bách hoa tiên tử 10.06.2006 10:29:34 (permalink)
                Một lá thư có thể thay đổi số phận của một con người, ta đọc nó thêm một lần nữa, thêm một lần để khẳng định lại mục đích sống của đời mình. Lá thư đã nhàu nát vì ta đã đọc nó quá nhiều lần, đọc suốt gần 3 năm. Ta đọc nó khi ta chán nản, khi ta muốn từ bỏ tất cả, nó là sức mạnh vực ta dậy, là bàn tay cho ta bám vào lúc ta rơi xuống vực sâu của sự tuyệt vọng. Ta đọc nó khi ta hoài nghi sự tồn tại của mình trên cuộc đời này, nó là câu trả lời chính xác nhất cho mọi câu hỏi của ta. Ta đọc nó khi ta sa ngã, ta đọc nó đến hàng nghìn lần, đọc một lá thư không phải viết cho ta...
                La thư không dành cho ta, nhưng nó là định mệnh của ta, là động lực cho ta sống và tiếp tục phấn đấu. Ta đã khóc, cười cùng với nó, một lá thư với những nét chữ ngây ngô của một đứa trẻ, thổn thức và đầy nước mắt, lá thư viết và không bao giờ được gởi đi. Nhưng rồi nó lại tìm đến với ta, có phải là ý trời khi ta là người thứ 2 đọc nó, và ta cũng chắc rằng mình là người cuối cùng đọc nó. Tâm sự của một đứa trẻ, viết trong lúc tuyệt vọng muốn rời bỏ cõi trần, muốn giải thoát mình khỏi cái mà nó gọi là sự đau khổ. Ta đã giữ được đứa trẻ đó ở lại trần gian, giữ nó lại với cuộc đời để nó vượt qua nỗi khổ của chính mình.
                Nó đã lớn lên, ta dạy nó phải biết chấp nhận cuộc sống, đầu tranh cho chính bản thân nó. Có lẽ nó vẫn còn nhiều điều cần phải học, phải day dứt, phải suy nghĩ...nhưng ta tin vào nó, nó vốn thông minh. Ta không biết nó có thể đọc được những dòng ta viết về nó hay không, vì nó không hề biết sự tồn tại của ta: Bách hoa tiên tử. Người nó biết chỉ là một người khác, trần tục và lạnh lùng, chưa bao giờ có một cử chỉ quan tâm đến nó.
                No sắp rời xa ta, nhưng ta vẫn còn một lời hứa với nó, lời hứa ta sẽ dùng cả cuộc đời mình để thực hiện. Ta xếp lại lá thư vào chổ cũ, ta tự hứa với mình khi nào ta thực hiện xong lời hứa của mình, ta sẽ trả lá thư lại cho chủ nhân của nó, những người đáng lẽ phải nhận được nó từ 3 năm trước đây.
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:23:59 bởi Bách hoa tiên tử >
                #53
                  Bách hoa tiên tử 12.06.2006 20:51:39 (permalink)
                  Dành cho một người đã xa ta...
                  Phải bắt đầu từ đâu nhỉ, có lẽ từ ngày ta biết người, ta lại sắp ca cẩm câu " phải chi hôm ấy đừng mưa...", ta gặp người trong một chiều mưa, đôi lúc ta nghĩ rằng phải chăng đó là định mệnh, cơn mưa nào rồi cũng tạnh phải không người? Người rất đặc biệt, đến bây giờ ta vẫn cảm thấy điều đó. Ta đã quên rất nhiều thứ, nhưng tại sao ta vẫn nhớ rõ tất cả về người?
                  Ta và người đã có những tháng ngày vui vẻ, người là bạn tốt của ta, là người sẵn sàng tranh cãi với ta suốt 3h đồng hồ bất phân thắng bại, người khích lệ tinh thần ta lúc ta cảm thấy mệt mỏi, người an ủi ta lúc ta buồn. Ta nhìn thấy ở người sự tin cậy và một tình thân, ta và người là hai thái cực hoàn toàn xa lạ nhưng vô tình gặp gỡ và trở thành thân quen.
                  Người bảo ta rằng không nên đặt quá nhiều lòng tin vào bất cứ một người nào, ta đã hỏi người vì sao, người không trả lời ta, rồi ta cũng dần dần quên mất câu hỏi đó cho đến khi người rời xa ta. Câu trả lời rất rõ ràng, vậy mà đôi lúc ta cố tình không hiểu, rồi từ đó ta đặt nhiều câu hỏi hơn, cố tìm hiểu câu trả lời, nhưng ta không thể làm như người nói, ta vẫn tin tưởng vào con người.
                  Nếu gần 3 năm trước đây ta không hiểu, người hãy tin rằng bây giờ ta đã hiểu, ta đã có câu trả lời cho mình rồi, cảm ơn người vì đến cuối cùng người vẫn là bạn tốt của ta. Có lẽ đến cuối cuộc đời mình ta sẽ không có cơ hội gặp lại người thêm 1 lần nữa nhưng tất cả những gì người đã nói ta sẽ cố gắng nhớ thật rõ, chỉ trừ một điều duy nhất mà thôi. Người đã trở thành quá khứ của ta, đôi lúc ta ghét điều đó nhưng đó là cách tốt nhất phải không?
                  Ta không cầu mong cho người điều gì cả vì người không tin vào vận may, cả cuộc đời của người đều nằm trong lòng bàn tay của người, người đã dặn dò ta điều đó.
                  người là người, người là bạn của ta nên người phải xa ta, cuối cùng thì vẫn phải như vậy. Từ ngày ấy ta trở thành kẻ đơn độc, nhưng chỉ là tạm thời thôi vì ta tin vào con người. Ta viết những dòng này dành tặng cho người để khép lại hoàn toàn cánh cửa của quá khứ, người hãy yên tâm rằng ta vẫn sẽ sống tốt, ít ra là cho đến khi ta và người gặp lại ở đâu đó trên trời. Câu nói đùa cuối cùng ta dành cho người, ta chắc người không bao giờ đọc được những dòng này, nhưng ta vẫn muốn viết nó. Nếu có một lần ta ngước nhìn bầu trời, ta sẽ không quên nhìn ngôi sao ta đã dành cho người, bây giờ ta chắc rằng người đã không còn đơn đôc nữa.
                  Bạn của ta, hãy sống thật tốt...
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:24:43 bởi Bách hoa tiên tử >
                  #54
                    Bách hoa tiên tử 14.06.2006 12:08:34 (permalink)
                    Thèm một giấc ngủ bình yên...
                    Một ngày với khoảng 3 giờ đồng hồ để ngủ, thời gian có vẻ dài hẳn ra, nhưng giấc ngủ thì ngày càng ngắn bớt. Tụ nhiên hôm nay thèm được ngủ, được thả mình vào thế giới của sự trống rỗng, không lo âu, không suy nghĩ. Giá như giấc ngủ đến thật nhẹ nhàng, không mộng mị.
                    Cũng chỉ là hai chữ giá như, vì sự thật chẳng bao giờ như vậy. Nhắm mắt lại với những cơn ác mộng khủng khiếp, những linh hồn không siêu thoát, những xác chết, những hồn ma...tất cả ám ảnh ta trong những đêm dài. Người ta bảo đó là sự sợ hãi về cái chết, phải chăng ta đang sợ hãi điều đó, hay một điều gì khác?
                    Cũng chỉ là những giấc mơ, sao ta lại không ngủ được? ta không sợ hãi, vì từ trước đến nay ta không tin vào điều đó, không có nỗi sợ hãi tồn tại trong những giấc mơ, nhưng hình như nó đang tồn tại trong chính những ý nghĩ của ta. Vậy thật sự ta đang sợ hãi điều gì? Sợ hãi cho chính vận mệnh của mình?
                    Những giấc mơ là một phần của cuộc đời ta, ta đã mơ suốt nhưng tuần qua về những giấc mơ ma quái, đầy rẫy tội ác và chết chóc...Phải chăng ta đang đối diện với tội lỗi của mình trong giấc mơ. Tội lỗi nào cũng sẽ bị trừng phạt, ta đang chờ một sự trừng phạt sẽ đến, đến để ta có thể bỏ quên những giấc mo đó lại phía sau. Hay những cơn ác mộng là sự trừng phạt của ta, mệt mỏi và suy sụp, ta chờ một sự trừng phạt khác kia.
                    Ta tỉnh dậy sau cơn ác mộng của mình, bỗng nhiên ta nhớ đến nhiều điều, những thứ mà ta ngỡ rằng đã bỏ quên, vậy ra nó không hề biến mất, quá khứ sống lại sau những cơn ác mộng dài. Nó sống lại để nhắc ta rằng, có những tội lỗi không thể rũ bỏ, ta có bao giờ mong muốn rũ bỏ nó không?
                    Chờ một cơn ác mộng để tìm câu trả lời...
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:26:24 bởi Bách hoa tiên tử >
                    #55
                      Bách hoa tiên tử 15.06.2006 13:12:46 (permalink)
                      Nhớ Baby...
                      lâu lắm rồi ta chẳng được gặp Baby, con nuôi của ta, nhớ gì đâu. Hồi ấy Baby còn nhỏ xíu, ta và mẹ của Baby chăm Baby như trứng mỏng, ai cũng hi vọng Baby lớn thật nhanh, dẫu biết rằng chẳng bao giờ Baby gọi được tiếng mẹ, mà cũng chẳng biết Baby có hiểu được tình cảm của hai bà mẹ này.
                      Ta nhớ ngày đầu tiên bạn ta mang Baby về nhà, nhỏ xíu xiu, ai cũng khen Baby dễ thương, nhưng riêng ta thì thấy Baby quá nhỏ bé, cũng chính vì Baby quá nhỏ bé nên mới cần đến hai người mẹ Baby nhỉ. Ta và bạn thay cho chăm sóc Baby hàng ngày, cho Baby ăn nè, tắm cho Baby nè, phải nói chỉ cần 1 ngày không tắm thôi, Baby hôi lắm, mà ta thì rất ghét điều đó.
                      Ta nhớ có lần bạn ta đi vắng một thời gian, ta nhận nhiệm vụ một mình chăm sóc Baby, một nhiệm vụ thiêng liêng và cao cả Baby nhỉ, vậy mà...ngay ngày đầu tiên ta để Baby mất tích, ta cuống cuồng tìm Baby khắp mọi nơi, ta còn tưởng tượng ra rằng Baby bị bắt cóc, ta chạy đến chổ những kẻ bị tình nghi, chất vấn đủ điều, nhưng đáp lại ta là những khuôn mặt ngơ ngác, vô tôi. Suốt mấy ngày trời ta ăn không ngon, ngủ không yên, ta bắt đầu tuyệt vọng. Ta cầu trời khấn đất rằng nếu kẻ nào bắt cóc Baby thì xin đừng làm điều gì tổn hại đến con.
                      Bạn ta trở về, nghe tin sét đánh, nó mặt mày tái xanh, gào lên vài tiếng rồi bắt đầu nhăn nhó. Ta đau một, thì bạn ta đau mười, Baby là kết quá của tình yêu của bạn ta, bạn ta thương nó còn hơn chính bản thân mình, ôi chao ! tình mẫu tử mới thiêng liêng làm sao, ta cũng sụt sùi...
                      Trong 2 ngày trời chúng ta sống trong sự dằn vặt, đau khổ. Rồi một buổi sáng, ta nhìn thấy Baby ở cửa, ta đem Baby vào nhà, chúng ta vui mừng đến phát khóc, ta và bạn nhìn baby xuýt xoa, nào là : sao con ốm quá vậy nè, sao mà con hốc hác vậy, chỉ còn da bọc xương thôi. Ta và bạn đồng tình: có được ăn gì đâu mà không hốc hác, tội gì đâu, ở với mẹ sung sướng quen rồi, ăn uống đầy đủ. Bây giờ ta mới xin đính chính lại rằng hình như ta và bạn nói hơi quá vì sự thật thì Baby vẫn như vậy, hình như từ trước đến nay Baby vẫn chỉ có da bọc xương thôi mà.
                      Có một lần, ta nói đùa với bạn ta rằng ta sẽ trồng một cây cà chua, đợi khi nào nó ra trái ta sẽ chức một vài trò chơi nho nhỏ cho bạn và Baby. Ta hỏi bạn rằng chắc biết trò bịt mắt đập nêu, trò của ta cũng tương tự thôi, bịt mắt ném cà chua. Bạn hỏi ta rằng Baby còn nhỏ quá, cho làm sao được, ta cười, Baby chính là nhân vật chính của trò chơi, thiếu Baby thì còn chơi làm sao được. Cụ thể là ta sẽ đặt Baby vào ghế, mọi người sẽ đứng ở một khoảng cách nhất định, trên tay cầm vài quả cà chua, ném về phía Baby, quả nào trúng đích sẽ chiến thắng. Không biết có phải vì trò chơi của ta hấp dẫn bạn ta không mà chỉ thấy bạn ra la lên một tiếng, rồi ôm Baby bỏ chạy. Hôm sau bạn ta bảo rằng cây cà chua của ta vĩnh viễn không bao giờ ra trái được vì chỉ cần cây ra 1 lá, bạn ta sẽ ngắt 1 lá. Ta thừa nhận đó là ý nghĩ đọc ác nhất của bà mẹ nuôi dành cho Baby, nhưng ta chỉ nói đùa thôi, chứ đâu thể nhẫn tâm ra tay được.
                      Càng nhắc ta càng nhớ Baby nhiều hơn, Baby...con rùa nhỏ bé đáng yêu của ta...
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:27:15 bởi Bách hoa tiên tử >
                      #56
                        Bách hoa tiên tử 16.06.2006 18:41:58 (permalink)
                        Thức trắng một đêm để suy tư...
                        Ta và bạn không ngủ được, ngồi trong bóng tối tâm sự, từ chuyện thiên hạ, rồi lại đến chuyện đời người, đời mình. Ta vốn dĩ thích nghe nhiều hơn nói nên hầu như chỉ có tiếng bạn thổn thức trong đêm.
                        Bạn bảo ta và bạn có khoảng cách, rằng ta không để ý đến nhưng ta khác bạn, khác từ cách sống đến suy nghĩ, ta cười, nếu tất cả đều giống nhau thì cuộc đời nhàm chán biết bao nhiêu. Ta, bạn và những giọt lệ tối tăm phá vỡ không khí yên tĩnh của đêm...
                        Bạn kể ta nghe về quá khứ, về tuổi thơ, ta lặng người nghe như một cỗ máy, thi thoảng ta lại mím chặt môi, chẳng hiểu vì thương hay vì giận.
                        Tuổi thơ của bạn là những chuỗi ngày chím đắm trong đòn roi và nước mắt, bạn chua chát buông một câu chế giễu: "hình như ngày nào không đánh con, mẹ ăn cơm không ngon hay sao ấy", bạn kể về những cây roi bằng tre, ta nhìn vào cái thân hình nhỏ bé của bạn, thân hình run lên sau những câu chuyện. Bạn từ sợ hãi cam chịu chuyển sang phản kháng, bằng những lời nói cố tình, những lời nói của hai bên cứ tuôn ra, hai trái tim tổn thương. Bạn trở nên bất cần, lầm lì và cô độc, phản ứng lại tất cả những lời nói chua cay từ đấng sinh thành.
                        Khi mâu thuẫn không thể dung hòa nổi, khi mẹ bạn ném tất cả sách vở, quần áo của bạn ra đường, ba bạn đã mua cho bạn vé tàu rời quê. Chuyến đi của bạn nhanh và bất ngờ, bạn ngồi trên tàu, tay xách một chiếc giỏ, một ít tiền ba giúi vào tay. Bạn vào đời bằng sự xua đuổi, bằng sự chạy trốn, tủi nhục và cay đắng khi mẹ bạn không hề cảm thông, bà luôn buông lời chỉ trích, châm chọc, ta lặng người khi nghe bạn nói, ta không thể hình dung ra một người mẹ có thể mạnh miệng nói với thiên hạ rằng con gái mình rời quê để đi làm gái điếm !!!. Ta chau mày, trong ta có chút gì phẫn nộ, ta bất ngờ, bất ngời hoàn toàn, với ta những người mẹ chưa bao giờ như thế, tại sao?
                        Bạn tiếp tục kể, bóng tối khiến ta không thể thấy rằng mắt bạn đã đẫm lệ, chỉ nghe tiếng nấc nho nhỏ, rồi tất cả chìm vào màn đêm. Bạn tiếp tục câu chuyện của biết bao nhiêu năm cay đắng, những tháng ngày tự bươn chải để tồn tại, phấn đấu để sống cho ra một con người. Để chứng minh cho mẹ rằng bạn sống tốt, để chứng minh cho thiên hạ biết rằng bạn không dễ dàng bỏ cuộc.
                        Những năm tháng tiếp theo cũng chẳng khá hơn, bạn và mẹ vẫn là hai thái cực, va chạm và làm tổn thương nhau, bạn ương ngạnh mặc dù bạn yêu mẹ. Bạn kể ta nghe những khi trở về thăm nhà, mẹ bạn bệnh, bạn không pha cho mẹ 1 ly nước, không nói được một lời an ủi, chỉ thức trắng đêm nghe tiếng ho của mẹ từ phòng bên, bạn bảo rằng thương nhưng không bao giờ nói ra được, vì sao hả bạn? phải chăng là tự ái?
                        Những câu chuyện bạn kể kéo dài cho đến gần sáng, giọng bạn khan đi, còn ta thì chỉ ngồi im và nghe. Ta không ngủ được vì nghĩ đến nhiều thứ, nghĩ đến mẹ bạn, mẹ ta, ta đã từng giận, đã từng rất giận nhưng chưa bao giờ ta dám nói điều gì khiến mẹ đau. Mà hình như ta chẳng thể kiếm ra ở đâu trong vốn ngôn ngữ của mình những lời nói làm người khác tổn thương, có một người đã dạy ta rằng sống là để tha thứ. Bạn sao không thể tha thứ, sao không để những năm tháng còn lại của mẹ được sống trong niềm vui, hạnh phúc. Ta không chỉ trích bạn nhưng chỉ muốn nói một điều, bạn đã từng đau vì những lời của mẹ, bạn cũng biết cảm giác bị những lời nói làm tổn thương vậy sao bạn lại muốn mẹ phải đau? Bạn không thích, mẹ cũng không thích đâu bạn ạ.
                        bạn hỏi ta vì sao lại có thể tha thứ được, ta cười, vì đơn giản ta không thể thù hận con người, đơn giản vì ta được con người sinh ra, nuôi nấng và yêu thương. Mẹ ta, cha ta, anh chị em, bạn bè của ta và cả bản thân ta nữa là con người, mà những con người trần gian ai chẳng có lỗi lầm hả bạn?
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:27:52 bởi Bách hoa tiên tử >
                        #57
                          Bách hoa tiên tử 17.06.2006 18:31:54 (permalink)
                          Dành cho Ba của con...
                          Thuở nhỏ con hay hỏi ba rằng, nếu ba không cưới mẹ thì con sẽ là con của ai? Ba cười rồi bảo rằng, con sẽ là con của một ông ăn mày nào đó, làm con gái của ba là sướng nhất rồi. Không ai có thể chọn cho mình ba mẹ, nhưng nếu được chọn một lần con cũng sẽ chọn ba làm ba của con, vì đi đến hết cõi trần không thể tìm ra ai yêu thương con gái bằng ba.
                          Con chưa bao giờ nói trọn vẹn với ba một lời yêu thương, càng ngày con gái càng xa ba nhiều hơn. Thuở xưa, con hàng ngày níu chân ba, ngày đầu tiên con gái đến trường, ba nắm tay con gái giao cho cô giáo, con gái mỗi buổi trưa nhổ tóc sâu cho ba, con gái của ba hay bắt ba phải trả công, con gái hay ăn gian, tìm mỏi mắt không có sợi tóc sâu nào, con gái nhỏ đại vài sợi tóc thường, con gái hay mè nheo mỗi lần xin ba đi chơi...Mỗi lần nghe người ta nói này nọ, ba cười: con gái của ba là nhất rồi, mặc cho con gái của ba không xinh, không giỏi...nhưng ba vẫn cứ tự hào mỗi lần nhắc đến con gái. Con gái biết mình là nhất, vì là con gái của ba
                          Càng lớn con gái càng xa ba, xa từ khoảng cách địa lý đến khoảng cách trái tim, con gái không còn ngồi kể chuyện trường lớp với ba nữa, con gái giữ tất cả bí mật riêng cho mình. Khoảng cách cứ thế lớn dần, con gái bây giờ trở thành người lớn, nhưng với ba con gái bao giờ cũng nhỏ bé và khờ khạo như thuở nhỏ, cần được ba che chở.
                          Nếu không có một ngày con gái lục lại những tấm hình xưa, nhìn ba qua từng giai đoạn trưởng thành của con gái, con gái bỗng chạnh lòng nhớ...con gái quay lại nhìn ba, bây giờ ba không cần con gái nhổ tóc sâu nữa, con gái cũng chẳng cần phải ăn gian vì tóc ba đã bạc. Mỗi sợi bạc là mỗi lần ba thức trắng lo lắng cho con. Con gái khóc, nhưng chạy thật nhanh để ba không nhìn thấy, con gái muốn cho ba thấy rằng con gái có thể tự lo lắng cho mình, bây giờ con gái có thể lo lắng cho ba như ngày xưa ba lo lắng cho con gái.
                          Con gái muốn hỏi ba thêm một lần: nếu ba không cưới mẹ thì con là con của ai?, con gái tự tìm câu trả lời cho mình, có thể con gái bây giờ là con gái của một ba khác, hoặc có thể chẳng là gì cả...
                          Con gái dành tất cả những gì muốn nói gởi vào đây, cầu mong ba sẽ mãi là ba của con gái. Đến ngày lấy chồng con gái mong ba sẽ một lần nữa nắm tay con gái giao cho người dưng.
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:28:57 bởi Bách hoa tiên tử >
                          #58
                            Bách hoa tiên tử 18.06.2006 00:09:11 (permalink)
                            Ta đang có một cảm giác bất an, bất an một cách lạ lùng. Sự vô tư của một người có thể giết chết trái tim của một người khác, vô tình nhưng cũng làm nên tội. Ta sẽ phải làm gì đây? Hay im lặng và không làm gì cả, những đêm tiếp theo liệu ta có thể ngủ yên không?
                            Có lẽ ta sinh ra đời đã là một sai lầm, vì ta sẽ làm cho người khác khổ, dù cho ta không hề cố ý. Ta không biết phải diễn tả thế nào tâm trạng của mình lúc này, phải chi ta có thể biến mất hoàn toàn, ta đang ước một điều không thể để biện minh cho mình rồi đây.
                            Cầu mong cho sự bình an đến với người, ta ngàn lời xin lỗi vì những lỗi lầm không cố ý, nhưng nó làm người đau. Ta biết cuối cùng là ta sai, ta cũng biết mình phải làm gì để sửa sai, mong ngày mai nắng sẽ lại ở trên đầu người, ta sẽ trở về lại nơi ta ra đi, tìm lại những gỉ đáng ra thuộc về ta ở đó. Nơi đó có lẽ sẽ không bao giờ có người nhưng đó là nơi đáng ra ta nên ở. Sai lầm lớn nhất của ta là đã bỏ quen những gì thuộc về mình, xâm chiếm những thứ thuộc về người khác.
                            Mai, mọi thứ sẽ lại trở về như ngày xưa thôi...
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:30:00 bởi Bách hoa tiên tử >
                            #59
                              Bách hoa tiên tử 18.06.2006 11:02:25 (permalink)
                              Mưa...lạnh...nhớ...
                              Cơn mưa làm ướt lòng ta, ướt từng mạch máu, ướt đến từng sợi dây thần kinh cảm giác, mưa làm ta tê dại cả cõi lòng. Phải chăng vì mưa hay vì một người nào đó, mưa chỉ là cái cớ khiến ta đau. Giá như cơn mưa có thể xóa hết mọi dấu vết trong trái tim ta thì ta sẽ lao ra ngoài trời, chìm vào cơn mưa, để cho những giọt nước gội sạch tất cả, sạch cả ký ức.
                              Những cơn mưa có thể gội sạch một linh hồn tội lỗi chẳng?
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:30:28 bởi Bách hoa tiên tử >
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 12 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 177 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9