Viết cho riêng ta
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 12 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Bách hoa tiên tử 06.12.2006 19:38:15 (permalink)
Bão Durian tràn qua...
 Ngày trở nên dài và đầy sợ hãi. Thao tức suốt đêm, không dám chợp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn ào ào, gió cứ thét gào mãi. Đêm trở nên đáng sợ vô cùng, chưa bao giờ đêm trở nên dài thế này. Vài tiếng nhìn cơn bão càn quét qua, dài, rất dài.
 Trời vẫn cứ mưa, cơn bão vẫn cuồng đên quật ngã cây cối, hất tung từng mái nhà, ta nhìn lại căn nhà mình, cầu nguyện.
 Mất điện, ta không còn nhìn thấy gì nữa, nhưng vẫn nghe tiếng mưa, tiếng gió gào thét. Ngồi chờ trời sáng, hi vọng căn nhà có thể chóng chọi với cơn bão.
 Sáng mở cửa, trước mắt là cảnh đổ nát, cây gãy nằm la liệt, lá rụng đầy sân, mưa vẫn dầm dề, trời lạnh và u ám. Cơn bão đã đi qua, để lại sau lưng mọi thứ, đã vỡ vụn, tan hoang. Nhìn ra vườn, cây ngã chồng chất lên nhau. Cầm dù đi một vòng, nhìn những khuôn mặt mệt mỏi sau một đêm đầy sợ hãi, không hiểu sao tự dưng thấy ngậm ngùi, không biết có còn cơn bão nào qua đây?
 Suốt 1 ngày dài mất liên lạc với thế giới bên ngoài, không biết bất cứ thông tin gì, không biết cơn bão đã đi đến đâu, đã tàn phá tiếp những nơi nào, tưởng chừng như sống đơn độc, tách biệt khỏi thế giới.
 Dài, thật sự rất dài, những giờ sống cùng với bão là những giờ khủng khiếp nhất trong cuộc đời.
 
 
langtoi 07.12.2006 13:40:23 (permalink)
Một mình lặng lẽ giưã đêm đông
Cơn bão tràn qua buốt cõi lòng
Suy tư mộng tường cùng cảm xúc
Dâng trào bao nỗi nhớ chia xa

Đông sao còn bão về em nhỉ
Bão lòng cuồn cuộn quất phong ba
Nhớ thương buồn tủi ào xô tới
Le lói ánh đèn phía trời xa
Bách hoa tiên tử 27.12.2006 20:04:52 (permalink)
Có nhiều buổi chiều tự dưng buồn...
 Con người ta cũng thật lạ, bận rộn quá than thở rằng buồn, chẳng có gì để làm cũng buồn, có hàng nghìn hàng vạn lý do để được buồn, dù có cớ hay vô cớ.
 Những ngày tháng của hiện tại dài hơn ta nghĩ, những bài học hiện ra hàng ngày, tranh sách cuộc sống ngày càng dày thêm, dày và ngày càng nhàu nát, có lẽ tại ta lật đi lật lại quá nhiều lần, mà cũng chẳng hiểu được gì nhiều, đôi lúc là không muốn hiểu.
 Có người bảo ta khờ, đang có cuộc sống yên ổn an nhàn, sao lại tự mang khổ vào thân. Không biết tại sao, chỉ biết rằng ta thích, mà kể cũng lại, càng nhìn càng thấy nhiều điều thật lạ, lạ đến mức đôi lúc ta ước gì mình không nên thấy.
 Ta nhìn thấy nhiều mảnh nhỏ nhoi của cuộc đời đang ngụp lặn trong vũng nước sâu, đang không ngừng vùng vẫy để thoát ra, hi vọng ngoi lên, hi vọng vào tương lai, dù rằng cái tương lai ấy ở đâu xa xôi lắm. Khi con người ta chưa biết nỗi ngày mai sẽ sống thế nào thì tương lai ở đâu nhỉ?
  " Bỏ phố lên rừng" để tìm lại những gì ta tưởng chừng như đã lãng quên sau nhiều tháng năm bôn ba, tìm lại trái tim có đôi chút hoang sơ, trái tim nhạy cảm và yêu đuối, trái tim biết yêu thương nhiều hơn, không toan tính, không tranh giành, ta đánh mất nó đã quá lâu.
 Giờ là những ngày tháng ngỡ ngàng, cứ tưởng chừng như mới, lạ lẫm đến không ngờ.
 Tìm một mái tóc khô xác xơ vì cháy nắng, tìm ánh mắt màu nâu lúc nào cũng ngơ ngác, tìm cả đôi chân trần bám chặt vào đất lúc trời mưa, đôi chân gót đã chai, bám đầy bùn đất, và cả đôi bàn tay với những ngón thô kệch. Một bờ môi khô khốc, nứt nẻ như đất vào những tháng ngày nắng hạn...
 Tất cả bây giờ từng ngày hiện lên, không thể chạy trốn, không thể chối bỏ, vì nó đã từng khiến ta yêu thương, và cũng đã từng khiến ta ghét bỏ.
 Rồi ta sẽ tìm lại ta, nguyên sơ như ngày xưa...
Bách hoa tiên tử 02.01.2007 08:27:05 (permalink)
Một ngày trời âm u, gió lạnh và hồn người vô định.
 Không hiểu sao mỗi ngày trôi qua ta càng nhận ra mình càng sai, sai nhiều đến mức ta không thể nào tưởng tượng nổi, chưa bao giờ tưởng tượng nổi.
 Hôm qua ở nhà một mình, ngày đầu tiên của năm mới chẳng có gì thú vị, ăn mì gói thay cơm.
 Cũng lạ, ngày đầu tiên của năm mới trời đổ mưa, mưa nhỏ, nhẹ, và thoáng qua rất nhanh nhưng cũng đủ khiến ta cảm nhận được sự lạ lẫm đầy mới mẻ. Không biết từ bao giờ ta yêu mưa nhiều hơn, không như ngày xưa kia, ta ghét nắng, ghét mưa, mà hình như ta chẳng thể yêu nỗi bất cứ thứ gì cả.
 Đám hoa cúc khô héo trước hiên nhà, xơ xác như một buổi sớm hoang tàn, ta không yêu hoa cúc, nhưng ta không ghét hoa, chỉ là sự tội nghiệp cho thân phận, mà chẳng hiểu ai đáng tội nghiệp hơn?
 Có lẽ hơn một lần ta đã nắm tay một bông hoa cúc, tách một bông hoa lìa cành, tự dưng cảm thấy như một tội ác nào đó rất xấu.
 Mùa đông năm ấy Dã Quỳ nở rực rở trên suốt con đường vào nhà, lần đầu tiên ta cảm nhận được sức sống mãnh liệt từ thành phố buồn, Dã Quỳ không hương, nên đôi lúc ta tưởng chừng mình đã lãng quên.
 Ta tâp cho mình cách cảm nhận bằng tay, cảm nhận những bông hoa bằng đôi tay, bằng những ngón tay chứ không cần dùng đôi mắt, ta muốn thay đổi mình, thay đổi cả cách nhìn nhận cuộc sống, bắt đầu từ những bông hoa.
Talkative 02.01.2007 19:57:41 (permalink)
Bông hoa biết nói biết cười
Cô tiên ướm thử bồi hồi trong tim
Thôi thì tiên hãy tạo duyên
Ðem hoa rãi khắp mọi miền trần gian

hí hí hí...chào cô tiên hoa nhe.
 
(Nếu không thích mình nhảy vào đây thì cứ yêu cầu xóa bài của mình đi nhé)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2007 20:00:26 bởi Talkative >
Cổ Đà 22.01.2007 18:09:20 (permalink)
Suphu thay ko? Su nong can dan den sai trai, nhung dung buon vi sai trai la cay thước cua long kien tri...dung để đo y thuc giac ngo cua ban than...
Buoc dau suphu da cam nhan duoc ban than da khien suphu bi quan.
Nhung cuoc doi la chuoi ngay bi quan.
Neu suphu dung ghi nhan nhung nhay cam cua cuoc song tren 5 dau ngon tay ,co le suphu se bot dau kho hon. Nhung ví nhu nhung ngon tay ay cham len mat phim vĩ cầm ,thi nhung rung dong am thanh sau sac ay da ngầm mang trong tim nguoi 1 dinh menh. Cổ Đà đệ tử.  
Bách hoa tiên tử 07.02.2007 16:58:47 (permalink)
Dẫu có buồn...
Xin để sóng ra đi
Biển ngoan ơi, khóc rồi thôi...quên nhé!
Biển ngoan ơi, khóc rồi thôi...xa nhé!
Để sóng yên lòng theo kịp bình minh.
Sớm mai đây biển còn lại một mình
Ngâm nga mãi bài tình còn dang dở
Lang thang mãi nơi hẹn hò một thuở
Biết đau lòng...
Nhưng sóng phải ra đi.
Biết đau lòng...
Xin để sóng ra đi.
 Lang thang đúng một vòng, không biết sẽ về đâu, vì ta không có gì để làm hôm nay, không bị bó buộc vào bất cứ điều gì. Vậy thì đi, chuyền đi dài, tìm lại một chút quá khứ nhỏ nhoi.
 Đó là một chuyến đi dài, ta gom góp lại những gì đã trải qua, cho vào ngăn tủ rồi khóa lại, để tất cả những gì thuộc về một năm qua được ngủ yên.
 Sắp thêm một tuổi mới, ta nhìn cuộc đời lạ hơn, hình như càng nhiều tuổi con người ta càng nhìn mọi thứ khó hiểu hơn, ta nhìn ta: khó hiều, nhìn ban: khó hiểu, nhìn cả những hông hoa mà ta yêu nhất: lại càng thấy khó hiểu hơn.
 Sao tự dưng lại nhớ biển nhiều đến vậy, nhớ lần cuối cùng ta được đặt bàn chân trần trên cát, nghe sóng biển vỗ về ru, lời ru của sóng, của những ngày xa xưa, ngày đó ta không chỉ có một mình.
 Rồi thì cũng phải đi cho hết, xem tận cùng cuộc đời này là gì, đi và trải nghiệm, đi để rồi bị thương, rồi đau, rồi nhận những vết sẹo, để nhìn và nhớ, rồi muốn quên, càng cố quên lại càng nhớ.
 Yêu biển hơn, và cũng nhớ biển hơn, có lúc nào đó ta sẽ tìm lại những gì đã đánh rơi mất trong từng con sóng kia, dù có phải ngụp lặn thật nhiều, dù nó có bị chôn vùi dưới lòng dại dương sâu thẳm.
 Lạ ghê, nghe thoang thoảng một câu hát quen trên một con đường lạ, bài hát nghe một lần mà nhớ mãi, lẩm nhẩm theo, mặc thiên hạ nhìn ta cũng lạ lẫm, tất cả đều xa lạ, ta không biết người, người cũng chẳng biết ta, rồi cũng "chỉ có ta trong một đời", loay hoay mãi mà chẳng biết tìm gì.
 Không hiểu sao vào một ngày đẹp trời thế này ta lại viết lung tung, phải chăng đôi lúc con người ta cũng cần lung tung một chút, một chút thôi, rồi tự bảo rằng mình dại dột quá, rồi tự tha thứ, rồi lại thêm một lần nữa muốn nếm thử cái cảm giác được lung tung.
 Lúc này, không hiểu sao ta cứ muốn tìm một chút gì đó của những ngày xa xưa, dẫu rằng quá khứ của ta chỉ là những mảnh thủy tinh nhỏ bé, vỡ vụn trong cuộc đời, nhưng nó là cuộc đời của ta, là máu thịt, nó gắn liền với ta, nó thuộc về ta. Con người ta ai mà chẳng yêu máu thịt của mình. Nên ta yêu nó, dù nó chẳng hoàn hảo chút nào.
 Rồi cuối cùng ta cũng nên trả lại cho cuộc đời những thứ gì đáng ra không thuộc về ta, hối tiếc lắm, nhưng rồi sẽ quen, dẫu biết rằng chẳng thể nào quên được.
 Nhớ đến hàng vạn lần, nhưng việc gì cần làm ta phải làm, việc gì nên làm ta phải làm.
 Có một khoảng xanh tươi ta tìm thấy, nó thuộc về những ngày bình yên đã qua, những ngày chỉ với hoa, với biển, đẹp lạ lùng, có lẽ chẳng thể tìm lại nữa. Nó tồn tại duy nhất một lần và trở nên bất tử, có lẽ như thế sẽ tốt hơn.
 Lâu lắm rồi mới tìm lại cảm giác muốn viết và được viết, lâu lắm rồi mới có thể nói ra được những gì ta muốn nói.
 Rồi ai cũng phải tập cho mình thói quen một mình, tạo cho mình một khoảng lặng nhỏ bé, ở đó ta chỉ có riêng ta, với cái bóng nhỏ nhoi in trên đất, nó tồn tại nhưng lặng lẽ. Rồi ta phải tập cho mình thói quen như ngày trước, nói chuyện với cái bóng của chính mình, tìm lại cho mình sự yên tĩnh mà ta đã đánh mất nhiều năm qua.
 Ta lại đứng trên đôi chân của chính mình, dẫu rằng nó yếu đuối, nhưng ta tin đến một ngày, với đôi chân ấy ta sẽ lại tự do đi đến cùng trời cuối đất.
 Dẫu đau lòng...
 Xin sóng hãy ra đi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2007 17:04:00 bởi Bách hoa tiên tử >
Cổ Đà 08.02.2007 02:08:22 (permalink)

Trích đoạn: Bách hoa tiên tử

Dẫu có buồn...
Xin để sóng ra đi
Biển ngoan ơi, khóc rồi thôi...quên nhé!
Biển ngoan ơi, khóc rồi thôi...xa nhé!
Để sóng yên lòng theo kịp bình minh.
Sớm mai đây biển còn lại một mình
Ngâm nga mãi bài tình còn dang dở
Lang thang mãi nơi hẹn hò một thuở
Biết đau lòng...
Nhưng sóng phải ra đi.
Biết đau lòng...
Xin để sóng ra đi.

     Lời chia tay cuối cùng
                                
                          Cổ Đà

   Ngày mai Người đã ra đi
Nên Ta lặng lẽ ,còn gì nữa đâu
   Trăm nghìn vạn nẽo Tình sầu 
Biết đâu là cõi nhiệm mầu yêu đương?

   Em đi xa tít ngàn phương
Để tôi ôm mối đoạn trường biệt ly.
   Người đi Ta sống sân si
Trần gian tồn tại nữa chi hỡ Trời?

  Ra đi không nói một lời
một lời không nói ,một người biết không?
  Đau thương uất ức trong lòng
Tim gan cứ mãi phập phồng hoài nghi.
  Biết rằng người sẽ ra đi
Con tim tan vỡ ,còn gì vỡ tan?

  Ai mang đêm chắn mây ngàn
Ai khua bọt biển ầm vang sóng trào
  Ai che lấp lánh trăng sao
Ai ngăn Tôi nếm ngọt ngào môi em?



  Trời ơi ! Tôi chết vì ghen 
Hay là tôi chết trước thềm Thế nhân
  Yêu chi dấu mãi trong lòng
Rồi mang giữa biển ,giữa sông thét gào
  Trong cơn khổ lụy lao đao
Cười ra nước mắt ,sắc màu đổi ngôi.

  Nhưng thôi ,vẫn mãi vậy thôi
Một khi Người đã quyết lòng đi xa
  Cho dù Ta cố điêu ngoa
Tình kia nỡ dứt ,thân Ta nghĩa gì?
  Thôi thì em cứ đi đi
Đi đi cho thỏa những gì trong mơ.
  Ta thề Ta vốn...chẳng khờ
để trông một ánh trăng mờ đoàn viên.

  Riêng Ta gậm nhấm ưu phiền
cho đêm khát sáng ,cho tim cháy tình
  Trăng ơi ! hãy chiếu lung linh
Từ đây đã lấm gập ghềnh khổ đau.
  Trăng là muôn thưở nghìn sao
Cùng Ta Trăng nhé ,quên màu Thế nhân

  Cho Ta núp bóng Trăng ngàn
Cho Ta Chết giữa Trần gian cùng Người...  

                                     02h49 sáng.

  

<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.02.2007 02:47:44 bởi Cổ Đà >
Bách hoa tiên tử 08.02.2007 08:40:09 (permalink)
ngày 20-12-2006.
 Không biết từ lúc nào ta để ý đến lịch âm, phải chăng vì ta còn nuối tiếc những ngày tháng cuối cùng của năm cũ? Không như thuở trước, ta hay trêu nhỏ bạn rằng nhỏ là người cõi âm.
 Sáng nay ngủ nướng, suốt đêm qua không tài nào chợp mắt được, năm thao thức nhìn lên trần nhà, màu trắng loang lỗ dưới ánh nên xanh ma quái, ước gì lúc đó ta nhìn thấy ma, ừ, ước gì có một bóng ma cũng được, giá như có ai đó cho ta nhìn thấy.
 Tối cà phê với bạn, cũng lạ lùng, nghe bạn nhắc mới nhớ là đã biết nhau được hơn 2 năm, vậy mà ta quên mất, thậm chí ta chẳng nhớ nổi, cho đến khi bạn nhắc cho ta nhớ. Một chút lạ lẫm nhưng rồi cũng thành quen, ta cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, thế mà đã có người bảo ta là khó gần, là kiêu. Giá như hắn thấy ta lúc đó chắc sẽ phải giật mình.
 Sáng không biết đi đâu, về đâu, thật nực cười vì tối hôm qua ta đã soạn sẵn cho mình một lịch trình, mà bây giờ đi đâu nhỉ? phải chăng ta quên rồi?
 Bây giờ ta còn lại một mình, chẳng muốn về nên cứ lang thang ngoài đường, đến khi chẳng còn biết đi đâu nữa thì về, ngủ một giấc thật dài, hi vọng không còn nhìn thấy cái trần nhà xanh ma quái nữa. Chẳng hiểu vì sao căn nhà càng ngày càng xa lạ, rèm cửa màu xanh, anh đèn màu xanh, giống như màu nền trong các bộ phim ma ta từng xem. Ta không thấy sợ, nhưng cảm giác cô đơn, thèm có một ai đó đến mức nếu như đó là ma, ta cũng có thể trò chuyện.
 Sài Gòn nắng, lang thang trên con đường có những hàng cây cổ thụ, kỳ lạ ghê, một chiếc lá cuốn theo gió rơi vào vai, đưa tay nhặt, bỏ vào giỏ xách, đem về ép khô, xem như là kỷ niệm, ừ thì ít ra ta có bạn là chiếc lá, bạn đồng hành trong những quãng đường tiếp theo.
 Ngồi vẫn vơ, nhớ lại một ngày rất xa...
Bách hoa tiên tử 08.02.2007 14:00:50 (permalink)
Tắt điện thoại, ta tự bắt cóc mình một ngày.
 Không ai có thể tìm thấy ta, nếu ta không muốn gặp, tự cho mình cái quyền được biến mất trong 1 ngày, chỉ một ngày thôi, để sống theo những gì mình muốn, dẫu là hơi điên rồ một chút, mặc kệ, thì có sao đâu.
 Ghé vào nhà sách, mua một cái tượng mình thích, ngồi suốt 3 giờ để vẽ lên đó tất cả những màu sắc mình cho là đẹp, tỉ mỉ vẽ lên những nét hồn nhiên, giống như những đứa trẻ xung quanh ta. Đây là lần thứ bao nhiêu ta trốn vào đây một mình rồi nhỉ? Mỗi pho tượng là một kỷ niệm, vui có, buồn có, ta đem về xếp ngay ngăn, lâu lâu lấy ra xem, rồi tự cười mình, lần nào cũng vẽ xấu hoắc. Người ta bảo rằng từ từ sẽ tiến bộ, còn ta thi thấy tiến bộ theo chiều hướng quái dị, chẳng lẽ ta càng ngày càng trở nên kỳ quái sao?
 Xách một trái bí với những màu sắc kỳ cục đi ra, người ta nhìn, rồi xì xào chỉ trỏ, chắc họ bình luận đôi chút thôi: sao nhỏ đó vẽ gì mà kỳ vậy? sao vẽ xấu vậy trời? hoặc ác hơn chút xíu: chưa thấy ai vẽ xấu như nhỏ đó...
 Thì kệ, xấu vậy chứ họ có xin ta cũng hổng cho, mất 3 giờ ngồi suy nghĩ, dùng tất cả những màu sắc hợp với tâm trạng để vẽ lên nó, ít ra thì chính xác nó cũng phản ánh đúng tâm trạng của ta.
Hai cô bé ngồi bên cạnh hồn nhiên trò chuyện, ôi, đẹp làm sao cái tuổi mười lăm, tinh khiết đến lạ lùng. Những câu chuyện nhắc ta nhớ đến nhiều thứ, thầy cô, bạn bè, trường lớp, mới đó mà cũng đã khá lâu rồi, thì ra ta vẫn còn nhớ.
 Nhóc ngồi đối diện khiến ta không thấy mình lạc lõng, vì nhóc cũng như ta, bị mọi người cho là kỳ cục, mà nhóc kỳ cục thế nào nhỉ? Nhóc vẽ 2 con chó màu đen, đeo kiếng trắng, đội chiếc nón màu xanh, vừa vẽ vừa tủm tỉm cười, ngộ nghĩnh lạ!. Thì ra trên đời vẫn còn nhiều người như ta, thì ra ta không hề lạc lõng chút nào cả, ít ra khi bị thiên hạ nhận xét này nọ.
 Online, gặp vài người bạn, cười nhăn răng, chào vài câu, kể lung tung một hồi, tự dưng thấy mình thèm nói chuyện, vậy là nói, không biết người ta có để ý nghe không, hay la như gió thoảng mây bay, ừ...sao cũng được.
...
 
lexuantot 09.02.2007 19:46:35 (permalink)
hay đó
Bách hoa tiên tử 10.02.2007 20:12:18 (permalink)
Ngồi trên ghế, nhìn thiên hạ loay hoay chạy ngược chạy xuôi mua vé trở về nhà đón tết cùng gia đình, tự dưng thấy vui lây. Bến xe đông hơn, ai cũng tất bật, tiếng điện thoại, tiếng cười nói xôn xao, ừ, tết sắp đến rồi.
 Cuối cùng ta cũng có được tấm vé cho mình, wow...chiếc ghế số 1, tự dưng thấy vui, thì ra ta là người đầu tiên, cảm giác được là người số 1 thật lạ lùng, ít ra lúc nào ta cũng nhanh chân hơn những người khác.
 Chuyến xe cũng đông, nhưng ai cũng thông cảm, thì tết rồi, có ai muốn gây gỗ cằn nhằn nhau bao giờ. Háo hức được trở về, vui suốt chặng đường, không ngủ như mọi lần, nhìn dọc hai bên đường, ngắm thiên hạ sửa soạn đón tết.
 Nắng gay gắt, buổi trưa nóng như thiêu, nhưng ta không than thở, nhìn sang bên cạnh, một chị bồng con, ngủ ngon lành, thằng bé cười toe toét, trẻ con cũng lạ ghê, chắc nó cũng biết sắp được về sum họp với gia đình, nhìn dễ thương lạ!
 Người ta có thể đi cùng trời cuối đất, nhưng rồi những ngày cuối năm lại nôn nao, lại muốn trở về. Ta hôm nay tự chúc mừng mình, ta may mắn đã tìm được cho mình tấm vé để trở về. Hôm nay mùa xuân đến rồi thì phải?
Bách hoa tiên tử 15.02.2007 20:23:41 (permalink)
Một ngày dài, nắng và có gì đó bất ổn. Đắm chìm trong những bản tình ca, quen mà lạ, cảm giác khó có thể diễn tả thành lời.
 Thoáng nhớ thoáng quên nhớ đến một người bạn đã xa, tuở bạn đi ta bắt đầu yêu nhạc. Có lẽ bạn đã cómột cuộc sống khác, có thể bạn đã quên mất ta, còn ta thì...muốn nhớ nhưng phải quên.
 Có lẽ trong một phút nào đó ta ước ao được quay về ngày xưa, nhưng rồi ta hối hận, có gì đâu mà phải nhớ, ừ...chẳng có gì.
 Là gì nhỉ? Không rõ vì sao lại không tìm được lời giải cho câu đố này, câu đố ngắn nhưng ta mất một khoảng thời gian quá dài chỉ để đi tìm lời giải, có lẽ là để thoả cái tính tò mò.
 Con người ta vốn không đơn giản, ta thì lại muốn tìm sự đơn giản bằng cách làm rối tung bản thân mình, ngu ngốc lạ!. Cũng chẳng hiểu vì sao, chỉ biết có một lần ta đã tìm được câu trả lời, rồi không chấp nhận nổi, rồi tự dối lòng, xem như chưa biết bao giờ. Ra là vậy, câu trả lời không chỉ có một, nhưng câu trả lời cuối cùng là câu được con người ta thừa nhận.
 Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, không như chuyện thần tiên để có thể thấy những điều mới lạ, vẫn cảnh cũ người xưa, vẫn cái nhìn cười cợt, không ác ý nhưng đáng ghét. Chẳng có gì là như cũ cả, ta không nhận ra sự thay đổi qua từng khoảnh khắc?Một giây trôi qua là biết bao sự thay đổi, ta cũng thay đổi, vậy mà không nhận ra, vậy mà cố chấp, vậy mà hơn một lần không thừa nhận rằng ta sai.
 Và thế là vòng tròn chẳng thể nào nguyên vẹn, xem như sự không toàn vẹn kia là một kỷ niệm, đôi khi không hoàn hảo vậy mà hay, không hoàn hảo lại chính là sự hoàn hảo nhất, ý trời...ý người...
 
Bách hoa tiên tử 16.02.2007 21:17:45 (permalink)
Chúc một năm mới an khang và hạnh phúc.
 Yêu tất cả mọi người.
 
Cổ Đà 23.02.2007 00:24:13 (permalink)

Trích đoạn: Bách hoa tiên tử

Chúc một năm mới an khang và hạnh phúc.
 Yêu tất cả mọi người.
 

 
   Chúc một năm hạnh phúc và an khang.
Just only love me...Hihi...
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 12 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9