Bách hoa tiên tử
-
Số bài
:
574
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 18.02.2006
- Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
|
RE: Viết cho riêng ta
-
29.08.2006 21:54:02
Mưa... Lại thêm một ngày dài, dài đối với người chẳng biết mình chờ đợi điều gì. Trời u ám, cả tuần rồi ta chẳng thấy hoàng hôn. Trong nhà tối, nhưng ta không muốn bật đèn, dường như bóng tối khiến ta cảm thấy mình an toàn, và dường như trong bóng tối ta nhìn thấy mình rõ hơn. Cả buổi trưa ta giở lại những trang sách cũ, đọc lại những gì ta đã từng đọc qua, giật mình vì sao những cảm xúc hôm nay khác quá. Đọc Tỏa Nhị Kiều chợt thấy thương hại chính mình, từng câu chữ thấm sâu vào tận tim, day dứt mãi không thôi. Thì ra ta đang tự giam mình trong tháp ngà do mình lập ra, tự dối gạt mình bằng những đội quân canh gác ảo, tất cả đều là ảo ảnh, không thực, không hề có thực... Âm nhạc vẫn đều đều bên tai, ta nghe ai đó Ru Tình tha thiết, ta cũng tự ru chính mình trong buổi chiều này, nhưng cuối cùng ta lại tự Ru Ta Ngậm Ngùi, monh manh quá, giây phút này ta cảm thấy mọ thứ đều mông lung, kể cả chính ta. Tất cả đều trải dài từ quá khứ đến hiện tại, từ khi sinh ra ta đã mang cái tên định mệnh để biết rằng mình sẽ gắn bó với điều gì. không hoài nghi, không thắc mắc. Từ lúc 8 tuổi ta cất những lời ca trong trẻo " Em sẽ là mùa xuân của mẹ, em sẽ là màu nắng của cha..." những ngày ấy hồn nhiên lạ. Rồi 13 tuổi ta nghe những câu lỳ lạ " Hạt bụi nào hóa kiếp thân ta..." đêm về suy nghĩ mới nhận ra rằng thì ra ta là một hạt bụi, đi một vòng đời để quay về hình hài nguyên sơ. Nhưng dường như không hài lòng lắm nên ta tự triết lý với chính mình, hạt bụi thật nhỏ bé, thậm chí không phải ai cũng nhìn thấy được, cảm nhận được, nhưng hạt bụi cũng có thể khiến ai đó phải rơi nước mắt. Khiến ai đó phải rơi nước mắt có vui không? Những ngày tháng sau đó, ngẫu nhiên ta nghe được rất nhiều, nghe đến hàng trăm, hàng nghìn lần, mỗi lần nghe là một tâm trạng khác nhau. Gắn bó gần nữa cuộc đời mình với thứ âm nhạc huyền hoặc, đôi lúc khó nắm bắt được, không thể dùng lí trí để giữ, tùy duyên... Ta ngạo mạn nên chưa bao giờ đồng ý với những gì người ta áp đặt, ta cảm nhận bằng trái tim và lý trí của mình, hiểu bằng cách nghĩ của chính mình, có thể không đúng nhưng ta thích điều đó, vậy là vui... " Ru mãi ngàn năm từng ngón xuân nồng, bàn tay em năm ngón anh ru ngàn năm..." Ta là kẻ không thể tồn tại nếu không suy nghĩ một điều gì đó, nhìn xuống đôi bàn tay tự dưng ta lại tìm cho mình một triết lý, thứ triết lý chỉ mình ta chấp nhận. Ta hỏi rằng vì sao đôi bàn tay 5 ngón nhỉ, vì sao mỗi bàn tay có 14 đốt tay? Rồi tự trả lời cho mình rằng người ta có đốt tay để đếm tuổi mình. Vì sao lại không phải là 50 hay 100 đốt? Giải thích dài dòng rằng, 14 tuổi người ta đếm hết đốt bàn tay trái, những năm tháng tiếp theo người ta đếm những đốt còn lại của bàn tay trái, đến khi đếm hết đốt của đôi bàn tay, người ta lại cần mượn một đôi bàn tay của ai đó để cùng nhau đếm tiếp, cái thứ mà người ta gọi là tình yêu. Ra vậy, 28 tuổi mỗi người cần mượn tay của ai đó để đếm tiếp tuổi thứ 29, 30. Rồi người ta lại tiếp tục mượn thêm những đôi bàn tay khác, những đứa trẻ nối tiếp ra đời với những bàn tay 5 ngón, và những đốt ngón tay. Nếu mỗi người ai cũng có 50, 100 đốt thì con người tuyệt chủng mất, người ta chẳng có lý do để sống nhỉ? Thì ra ta sống là để mượn một đôi bàn tay của một ai đó, hoặc cho ai đó mượn đôi tay mình. Mỗi ngày ta tự đặt câu hỏi rồi tự trả lời bằng những lý lẽ hết sức vô lý của mình.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:18:20 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG
|