Viết cho riêng ta

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 6 trang, bài viết từ 61 đến 90 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 18.06.2006 16:04:52
Mệt mỏi !
Ta muốn dừng lại để hiểu lại chính mình, xin giao lại trang nhật ký của ta cho người ta tin tưởng nhất.
BHTT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:31:01 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 20.06.2006 12:28:35
Stress trầm trọng...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:02:44 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 22.06.2006 17:49:04
Vào bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ta cảm thấy dễ chịu khi bước chân vào bệnh viện, không có cảm giác lo sợ gì cả. Hình như bây giờ với ta bệnh viện là nơi dùng để nghỉ ngơi tốt nhất.
Bác sĩ nhìn ta, không biết trong đầu ông ấy nghĩ đến điều gì, chỉ thấy đôi mày rậm của ông cau lại, mặc kệ, đã vào đây rồi thì phó mặc cho bác sĩ. ông nói rằng những người trẻ thường hay mắc căn bệnh này, cuộc sống quá căng thẳng, làm việc quá sức, suy nghĩ quá nhiều...ta nghe tiếng được tiếng mất, thật ra ta cũng chẳng quan tâm nhiều lắm.
Bác sĩ bảo ta rằng nếu ta muốn nghỉ hè trong bệnh viện thì cứ tiếp tục sống như vậy, mà sống như vậy thì có gì sai nhỉ? cuộc sống vốn dĩ vội vã và bon chen mà. Mà nghỉ hè trong bệnh viện thì đã sao nhỉ?, có lẽ sẽ yên tĩnh một chút, cảm giác sẽ thanh thản hơn, không còn phải mệt mỏi vì nhiều thứ. Nếu được thì ta cũng muốn vào đó làm bệnh nhân, thử cảm giác được người ta chăm sóc lấy 1 lần.
Bác sĩ bảo ta nên ở lại bệnh viện vài ngày cho khoẻ rồi đi đâu đó, nhưng rồi ta biết đi đâu nhỉ? Đi đâu mới thoát khỏi cái bóng của chính mình? ta cũng chẳng có nơi đâu để ra đi. Một mùa hè nữa lại hạ gục ta, ta trở về trồng hoa, tìm niềm vui nụ cười với thiên nhiên.
Đối mặt với cơn bệnh mới biết thế nào là nỗi đau...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:04:32 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 26.06.2006 21:02:21
Toàn là những chuyện không hay xảy ra, đây là thời gian mệt mỏi nhất, mùa hè năm nào cũng toàn những chuyện không vui, ta chưa bao giờ có được một mùa hè mà không lo nghĩ...
Bà nội bệnh. Cả nhà lo lắng, tưởng nội không qua khỏi, anh hai bỏ học về nhà, ta là người biết tin cuối cùng, ta tự trách mình quá vô tâm. Ta trở về, sức khoẻ nội đã khá hơn, cúi đầu cảm tạ trời, vì ta không quá trễ, sao cả cuộc đời ta luôn luôn là người đến trễ?
Bây giờ ta cảm thấy mình khoẻ hơn, ở nhà trồng hoa và cầu nguyện, mong mùa hè này sẽ không có nước mắt và tử biệt.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:05:33 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 11.07.2006 21:42:00
Nhớ thật nhiều những chiếc lá đã đi vào cổ tích, cổ tích của tuổi thơ, của những tháng ngày rông ruổi nghịch ngợm.Tháng 12, mùa thay lá, tháng 12 như một cơn cuồng phong thổi tan tác những chiếc lá vàng còn cố bám víu lại trên cành. Lá rơi xuống nâu giòn, khô khóc, chỉ còn lại những thân cây chỉa những cành xương xẩu lên bầu trời, có chút oán than, có chút cam chịu. Ta từ giã con đường trải nhựa để dấn thân vào chuyến phiêu lưu trên con đường đất lắm ổ gà. Lá trải một lớp thật dày, ta thả mình thật êm, thật nhẹ xuôi theo con dốc. Gió thổi tung đám lá bay tan tác, có lần ta hỏi bạn rằng có chiếc lá nào lên được đến trời để kể tội ác của ta không? ta đã phá nát bao nhiêu chiếc lá rồi nhỉ? ta chưa bao giờ thử đếm.
Lên trời rồi lá trở thành cổ tích, dẫu rằng chỉ là cổ tích của mỗi mình ta. Mỗi lần đến mùa thay lá, ta nhặt cho mình chiếc lá đầu tiên, ép vào tập, ghi vào một điều ước.
Giá như lá có thể lên trời...
Giá như mọi điều ước đều trở thành sự thật...
Mọi chiếc lá bay bao xa đều rơi xuống !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:06:30 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 16.07.2006 21:20:02
Mỗi lần mưa là mỗi lần ta mất ngủ, mưa có tội tình gì, ta cũng tội tình gì sao cứ làm khổ nhau.
Ngồi ngắm mưa, tự dưng nhớ lại nhiều thứ, muốn quên đi nhưng quá khứ cứ đeo bám, cứ ám ảnh, vây lấy ta, kéo ta vào những mê hồn với những hình ảnh, câu chữ...ta nhắm mắt, bịt ta nhưng ta không thể che nổi trái tim mình. Có chăng ta đang tự lừa dối mình mà thôi. Có người nói với ta rằng không thể chờ cho quá khứ quên mình mà phải chủ động quên quá khứ. Nhớ là thế nào, quên là thế nào?
Hỏi nhưng không muốn có câu trả lời.
Chiều nay trời lại mưa, mưa làm tình làm tội.
Hỏi ông trời vì sao? nhưng ông trời làm cao không trả lời.
Hỏi lòng mình vì sao? nhưng ta lại cúi mặt không trả lời.
Thế giới đông người làm sao, nhưng sao ta lại cứ cảm thấy cô đơn, im lặng suốt một ngày dài, không nói một lời, thèm một tiếng nói của con người, thậm chí một lời chưởi mắng cũng được, nhưng chỉ có sự im lặng tuyệt đối.
Bật ti vi, xem một chút cho đỡ nhớ rồi lại tắt, càng nghe càng thấy cô đơn.
Hỏi vì sao...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:07:15 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 18.07.2006 20:32:49
Sóng gió từ đâu ập đến chực chờ xô ngã ta, ta mệt mỏi nhưng không thể bỏ cuộc, lúc này đây hơn ai hết ta cần phải bình tĩnh để giải quyết mọi vấn đề. Tại sao mọi thứ lại diễn biến theo chiều hướng này? ta không thể dự đoán nổi, mọi người không ai được chuẩn bị để đón nhận điều này. Rồi sẽ ra sao đây?
Sao bây giờ ta cảm thấy mình quá bất lực và bế tắc, nhấc điện thoại gọi hàng chục lần vẫn không thể nào liên lạc được. Cầu trời không có chuyện gì không may xảy ra. Mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát, rồi ta phải làm gì đây?
Sao lúc này ta lại trở nên quá yếu đuối thế này, ta cần phải thật mạnh mẽ, phải tỉnh táo. Hãy vứt bỏ sự yếu đuối thường tình của nhi nữ, ta cần có sức mạnh để đứng vững, mọi người cần ta mạnh mẽ lúc này.
Ta không dám nghĩ xa thêm được nữa...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:08:29 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 24.07.2006 20:28:44
Ai mang mùa hè đến là chi để ta lại khắc khoải, mùa của những cơn bệnh dài, mùa mưa dầm dề như trút nỗi niềm. Hè với nhiều nỗi buồn, thế mới biết ta có thêm một lý do để không thích mùa hè.
Cảm giác lúc này là thế nào nhỉ? Buồn ! buồn vì nhiều lẽ, có nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng, chỉ biết một điều duy nhất là ta lâu rồi không có nỗi một nụ cười, có khó chi đâu, cười không khó vậy tại sao ta không thể? Ta tiếc rẻ ngay cả một nụ cười sao?
Ta thật sự lo lắng cho bản thân mình, nhắm mắt lại ta không thể hình dung nỗi ngày mai sẽ như thế nào? ta luẩn quẩn tìm cho mình một lời giải đáp, rồi không hài lòng, rồi ta lại tìm kiếm. Ta ngốc như một con chó chạy theo cái đuôi của mình, cố đuổi bắt cho bằng được, giá như có thể dừng lại...
làm người vốn rất khó, làm người cho ra người càng khó hơn, ta không thể định hướng được và hình như ta đang dần lạc lối.
Lòng tin nếu bị tổn thương sâu sắc thì có lẽ ta sẽ rất khó khăn để chấp nhận thêm một lần tin vào con người nữa, con người vốn dĩ không hề đơn giản như ta nghĩ, ta không tham lam muốn hiểu lòng thiên hạ, chỉ mong hiểu nổi một người, vậy mà...hình như cũng đã quá cao xa...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:10:32 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 25.07.2006 11:24:04
Ngày cô đơn nên ngày dài vô tận...
Thêm một tin không vui, ta lặng người không biết vì lo hay buồn nữa. Con người ta sao thích tự làm khổ mình với những mớ u sầu, sao vậy nhỉ, cười lên một cái là khó khăn lắm à? Cười mà trong lòng không vui thì cười làm gì.
Biết là không nên, nhưng viết ra được hết nỗi buồn của mình khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn là giữ mãi trong lòng. Buồn nên cứ viết, ước gì viết xong có thể hết buồn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:10:07 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 12.08.2006 10:48:46
Đã chẳng còn gì khiến ta buồn, nhưng hình như chính điều đó lại khiến ta bất giác buồn thì phải !!!
Một ý nghĩ ngô nghê qua trong đầu, dừng lại vài phút rồi theo gió cuốn đi xa tít. Ta quét sân, hoa bằng lăng rơi tím, chiếc xe tang lướt qua, tiếng kèn thê lương, ta tựa cửa nghĩ một điều gì đó, gió lén lút thổi tung nhưng cánh hoa ta vừa quét xong.
Ta nhận ra rằng cuộc đời ngắn ngủi hơn ta tưởng, 1 năm, 10 năm, 20 năm, ta chưa kịp hoàn thành một điều gì. Ta không cuống cuồng sống vội vã, nhưng muốn mỗi ngày ta sống sẽ là một ngày vui vẻ.
Lễ Vu Lan, ta lang thang ở xứ người, vội vã ra đi chỉ kịp cắm vào bình vài bông hồng ta trồng được, nhưng bông hồng đỏ cho ta, một người còn có mẹ để yêu thương. Ta không theo đạo nhưng lại tin vào ngày rằm tháng 7. Ta yêu màu hoa đỏ thắm ta đang có và sẽ trân trọng nó đến suốt cuộc đời.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:11:30 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 14.08.2006 18:57:46
Hè...mưa...rảnh rỗi...làm biếng !!!
Mẹ giảng giải một hồi dài.'
Ba giảng giải một hồi lâu.
Câu được, câu mất.
Bởi vậy nên khôn chẳng nổi với người ta, đành làm con khờ tỉnh thoảng thông minh đột xuất vậy. Có đôi lúc tự ngẫm lại cũng thấy lạ, nhưng không bận lòng được lâu, vì cuối cùng cần phải sống vui vẻ.
Lời hứa với mẹ vẫn chưa thực hiện được nên cứ canh cánh trong lòng.
Hôm nay ngồi xem lại những bức hình ngày xưa, nhớ nhiều kỷ niệm về cái thời nhỏ xíu. Ngày ấy tóc ba mẹ đen nhánh, lật lại tấm hình hôm nay sao khác lạ lùng, những sợi bạc lấm tấm, những nếp nhăn hiện hữu nơi khoé mắt, giật mình mới biết ba mẹ đã già. Ta còn bao nhiêu năm nữa để thực hiện lời hứa của mình mà sao cứ lần lựa mãi.
Nhớ ba mẹ quay quắt, ngày xưa đâu có vậy, sao bây giờ nhớ đến lạ lùng, phải chăng là có sự thay đổi nào đó. Không lý giải nổi, chỉ biết rằng nhớ !
Ngồi trên lan can nhìn xuống đường, thấy người ta qua lại, tự dưng thèm cảm giác của ngày xưa, được làm một cô bé, hay khóc nhè nhưng cứng đầu cứng cổ. Chao ôi, thèm một lần được trở lại tuổi thơ.
Người ta vẫn qua lại, vẫn vui vẻ cười cợt, ta vẫn nhìn ngồi đó, không khóc không cười chỉ thấy hơi tủi thân một chút...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:13:05 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 16.08.2006 21:08:12
Một thử thách rất kỳ lạ.
Thắng hay thua.
Cuối cùng vẫn đau lòng.
Thế gian có nhiều thứ đáng để cười thật !!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:15:44 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 24.08.2006 20:43:30
Một ngày như mọi ngày, anh trả lại đời tôi
Một ngày như mọi ngày, ta nhận lời tình cuối
Một ngày như mọi ngày, đời nhẹ như mây khói
Một ngày như mọi ngày, mang nặng hồn tả tơi

Một ngày như mọi ngày, nhớ mặt trời đầu môi
Một ngày như mọi ngày, đau nặng từng lời nói
Một ngày như mọi ngày, từng mạch đời trăn trối
Một ngày như mọi ngày, đi về một mình tôi

Những sông trôi âm thầm
Đám rong rêu xếp hàng
Những mặt đường nằm câm
Những mặt người buồn tênh

Sóng đong đưa linh hồn
Có mưa quanh chỗ nằm
Mãi một đời về không
Trong chập chùng thác nguồn

Một ngày như mọi ngày, đi về một mình tôi
Một ngày như mọi ngày, quanh đời mình chợt tối
Một ngày như mọi ngày, giọng buồn lên tiếp nối
Một ngày như mọi ngày, xe ngựa về ngủ say

Một ngày như mọi ngày, anh trả lại đời tôi
Một ngày như mọi ngày, xếp vòng tay oan trái
Một ngày như mọi ngày, từng chiều lên hấp hối
Một ngày như mọi ngày, bóng đổ một mình tôi...
Một ngày dài, nghe nhạc và ngẫm nghĩ đến nhiều điều, không muốn tìm câu trả lời nhưng vẫn cứ thắc mắc nhiều thứ. Chưa uống cà phê nhưng sao ta cảm nhận được vị đắng, đáng trong từng lời hát, đắng trong cả những nhịp điệu du dương.
Trời mưa...
Cả tuần dài mưa dầm dề, mưa như trút hết tất cả nước xuống trần gian, phải chăng là nước mắt của ông trời, thì ra ông trời cũng biết khóc, thế mà trước đây ta nghĩ rằng đã là ông trời rồi thì còn gì làm cho ông khóc được. Ngốc lạ...
Gọi nắng!
Trên vai em gầy
Đường xa áo bay
Nắng qua mắt buồn
Lòng hoa bướm say
Lối em đi về
Trời không có mây
Đường đi suốt mùa
Nắng lên thắp đầy

Gọi nắng!
Cho cơn mê chiều
Nhiều hoa trắng bay
Cho tay em dài
Gầy thêm nắng mai
Bước chân em về
Nào anh có hay
Gọi tên cho nắng
Chết trên sông dài

Thôi xin ơn đời
Trong cơn mê này
Gọi mùa thu tới
Tôi đưa em về
Chân em bước nhẹ
Trời buồn gió cao
Đời xin có nhau
Dài cho mãi sau
Nắng không gọi sầu
Áo xưa dù nhàu
Cũng xin bạc đầu
Gọi mãi tên nhau

Gọi nắng!
Cho tóc em cài
Loài hoa nắng rơi
Nắng đưa em về
Miền cao gió bay
Áo em bây giờ
Mờ xa nẻo mây
Gọi tên em mãi
Suốt cơn mê này...

Cầu một chút nắng ấm áp. Nghe đến 100 lần Hạ Trắng nhưng trời vẫn cứ mưa, Khánh Ly gọi đến khan hơi nhưng chỉ mình ta nghe thấy.
Mưa...ta ôm gối ngồi nhìn từng giọt mưa bên cửa, hoa Bằng Lăng rụng tả tơi, tím và buồn đến lạ. Ta chờ nắng lên để phơi khô cõi lòng ướt át của mình, nhưng mặt trời vẫn cứ chơi trốn tìm, ta thua cuộc...nên quay lại vùi mình trong cơn mưa chiều lạnh lẽo.
Ngoài hiên mưa rơi rơi
Lòng ai như chơi vơi
Người ơi...nước mắt hoen mi rồi.


<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:17:36 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Viết cho riêng ta - 25.08.2006 12:13:21
Hắn im lặng mãi mặc cho cô nhóc nằn nì. Không biết tại sao không thể nói. Có nhiều điều để có thể nói kia mà!
Thì ra, đôi khi người ta chỉ có thể im lặng. Nói e thừa mất.
Mặt Trời không lên vì Mặt Trời không thể là Mặt Trời như tưởng tượng.
Ngoài kia mưa rơi dìu dịu, cô bé bảo hắn anh hãy làm thơ ứng tác đi, hắn cười...
Đôi lần nghĩ mình có lẽ là loài tuyệt chủng còn sót lại của giống người man rợ xa xưa, chỉ biết nhe răng nhìn nhau mà cười. Im lặng có sức nặng siêu hạng. Và có thể chỉ im lặng mới trả mọi ý nghĩa của tri âm về nguyên vẹn bản chất.
Ngồi mãi. Cafe cạn hết trong ly thủy tinh.
Chợt hắn đứng lên, chầm chậm nhẹ giọng:"Thôi nào nhóc, về thôi, ngoài kia mưa cũng sắp tạnh rồi!"
Khuôn mặt thông minh của cô nhóc chợt sáng, hình như.
...

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 29.08.2006 21:54:02
Mưa...
Lại thêm một ngày dài, dài đối với người chẳng biết mình chờ đợi điều gì. Trời u ám, cả tuần rồi ta chẳng thấy hoàng hôn. Trong nhà tối, nhưng ta không muốn bật đèn, dường như bóng tối khiến ta cảm thấy mình an toàn, và dường như trong bóng tối ta nhìn thấy mình rõ hơn. Cả buổi trưa ta giở lại những trang sách cũ, đọc lại những gì ta đã từng đọc qua, giật mình vì sao những cảm xúc hôm nay khác quá. Đọc Tỏa Nhị Kiều chợt thấy thương hại chính mình, từng câu chữ thấm sâu vào tận tim, day dứt mãi không thôi. Thì ra ta đang tự giam mình trong tháp ngà do mình lập ra, tự dối gạt mình bằng những đội quân canh gác ảo, tất cả đều là ảo ảnh, không thực, không hề có thực...
Âm nhạc vẫn đều đều bên tai, ta nghe ai đó Ru Tình tha thiết, ta cũng tự ru chính mình trong buổi chiều này, nhưng cuối cùng ta lại tự Ru Ta Ngậm Ngùi, monh manh quá, giây phút này ta cảm thấy mọ thứ đều mông lung, kể cả chính ta.
Tất cả đều trải dài từ quá khứ đến hiện tại, từ khi sinh ra ta đã mang cái tên định mệnh để biết rằng mình sẽ gắn bó với điều gì. không hoài nghi, không thắc mắc.
Từ lúc 8 tuổi ta cất những lời ca trong trẻo " Em sẽ là mùa xuân của mẹ, em sẽ là màu nắng của cha..." những ngày ấy hồn nhiên lạ.
Rồi 13 tuổi ta nghe những câu lỳ lạ " Hạt bụi nào hóa kiếp thân ta..." đêm về suy nghĩ mới nhận ra rằng thì ra ta là một hạt bụi, đi một vòng đời để quay về hình hài nguyên sơ. Nhưng dường như không hài lòng lắm nên ta tự triết lý với chính mình, hạt bụi thật nhỏ bé, thậm chí không phải ai cũng nhìn thấy được, cảm nhận được, nhưng hạt bụi cũng có thể khiến ai đó phải rơi nước mắt. Khiến ai đó phải rơi nước mắt có vui không?
Những ngày tháng sau đó, ngẫu nhiên ta nghe được rất nhiều, nghe đến hàng trăm, hàng nghìn lần, mỗi lần nghe là một tâm trạng khác nhau.
Gắn bó gần nữa cuộc đời mình với thứ âm nhạc huyền hoặc, đôi lúc khó nắm bắt được, không thể dùng lí trí để giữ, tùy duyên...
Ta ngạo mạn nên chưa bao giờ đồng ý với những gì người ta áp đặt, ta cảm nhận bằng trái tim và lý trí của mình, hiểu bằng cách nghĩ của chính mình, có thể không đúng nhưng ta thích điều đó, vậy là vui...
" Ru mãi ngàn năm từng ngón xuân nồng, bàn tay em năm ngón anh ru ngàn năm..."
Ta là kẻ không thể tồn tại nếu không suy nghĩ một điều gì đó, nhìn xuống đôi bàn tay tự dưng ta lại tìm cho mình một triết lý, thứ triết lý chỉ mình ta chấp nhận. Ta hỏi rằng vì sao đôi bàn tay 5 ngón nhỉ, vì sao mỗi bàn tay có 14 đốt tay? Rồi tự trả lời cho mình rằng người ta có đốt tay để đếm tuổi mình. Vì sao lại không phải là 50 hay 100 đốt? Giải thích dài dòng rằng, 14 tuổi người ta đếm hết đốt bàn tay trái, những năm tháng tiếp theo người ta đếm những đốt còn lại của bàn tay trái, đến khi đếm hết đốt của đôi bàn tay, người ta lại cần mượn một đôi bàn tay của ai đó để cùng nhau đếm tiếp, cái thứ mà người ta gọi là tình yêu. Ra vậy, 28 tuổi mỗi người cần mượn tay của ai đó để đếm tiếp tuổi thứ 29, 30. Rồi người ta lại tiếp tục mượn thêm những đôi bàn tay khác, những đứa trẻ nối tiếp ra đời với những bàn tay 5 ngón, và những đốt ngón tay. Nếu mỗi người ai cũng có 50, 100 đốt thì con người tuyệt chủng mất, người ta chẳng có lý do để sống nhỉ? Thì ra ta sống là để mượn một đôi bàn tay của một ai đó, hoặc cho ai đó mượn đôi tay mình.
Mỗi ngày ta tự đặt câu hỏi rồi tự trả lời bằng những lý lẽ hết sức vô lý của mình.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2006 12:18:20 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 01.09.2006 20:51:55
Là thế nào nếu ta bỏ cuộc?
Vẫn chưa tưởng tượng ra viễn cảnh của ngày sau.
Hoa hồng sáng nay thắp lửa đỏ rực trước sân, ta ngồi bên cạnh mà tưởng chừng đang ngồi bên đốm lửa, nhỏ nhoi nhưng đầy sức sống, một đốm lửa rực rỡ trong mưa, kỳ lạ đến kinh ngạc.
Ta đang hoài nghi nhưng cũng đã tìm được cho mình câu trả lời, không hoàn hảo nhưng nó làm ta thấy được là chính mình, không còn là một con rối phải diễn trò làm thiên hạ vui. Mỗi ngày không cần phải cố gượng cười, cố tỏ ra vui vẻ, cố làm cho thiên hạ cười, tại sao nhỉ? khi ta không vui sao lại phải cố tỏ ra vui, chẳng lẽ ta không có nỗi một phút buồn cho riêng mình?
Có những thứ chỉ riêng mình mới hiểu, dẫu có dùng lời cũng khó có thể diễn tả được, nên cứ luẩn quẩn tìm cho được những từ ngữ dễ hiểu, nhưng càng viết càng thấy khó có thể hiểu, vậy là thua cuộc.
Những kẻ tự thương mình là những kẻ ích kỷ, vì họ chẳng có gì ngoài một chút tự thương, một chút tình thương nhỏ nhoi dành cho mình, nên sợ phải sẻ chia, nên họ khép lòng mình để cố giữ cho bằng được, cố bám víu cho bằng được. Giá như có thể mở lòng ra...người ta muốn nhận thì phải cho, còn họ thì không muốn cho mà cũng chẳng muốn nhận, cuộc đời đâu chỉ có một người, sao cứ cố tách rời mình ra khỏi thế giới, làm một kẻ cô độc là hạnh phúc?
Mỗi ngày qua ta nhận thấy được nhiều điều, như dòng máu ta đang mang trong người cũng đầy sự hoài nghi, mất nhiều nước mắt để tìm câu trả lời, nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa, giống hay khác gì thì cũng chỉ có một câu trả lời, không muốn nhưng vẫn phải nghe hàng ngày, hàng giờ, hàng phút. Chừng ấy năm cũng đủ để nung nấu cho trái tim ta chai sạn, thậm chí đôi lúc ta tưởng chừng mình không biết khóc, vậy mà vẫn cứ khóc.
Hằn học với chính mình làm gì nhỉ?
Tháng 9 có gì vui?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:43:12 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 08.09.2006 10:46:58
Sáng nắng...chiều mưa...
Có một ngày bình yên đến lạ, giấc ngủ tròn như ánh trăng treo lơ lững trên đầu tối qua, ngày dài nhưng yên tĩnh, con người ta từ bỏ tất cả sự sôi động để tìm đến một thoáng tĩnh lặng, nhìn mọi người từ tốn, dịu dàng, sao họ hiền lành đến lạ.
Ta ngồi yên cho dòng đời trôi qua, không vội vã, không buồn rầu, không giận dữ, thả trôi mọi thứ như áng mây lãng đãng trôi trên trời, tự tại và nhẹ nhõm. Hôm nay phố đông, nhưng nhịp đời nhẹ nhàng, nắng cũng nhẹ buông hờ trên vai ai, ngắm phố phường vào một ngày như hôm nay, tự nhiên cười.
Lâu lắm mới nhìn thấy ở SG một cây xoài, những trái non treo lủng lẳng như trêu chọc kẻ thèm chua. Nhà thờ hôm nay cũng vắng, ta ngồi dưới góc xoài, vui bằng niềm vui của kẻ được che chở, bóng cây phủ xuống đầu, nắng không chạm được tóc ta.
Có một ngày bình yên ngồi nghe nhạc Trịnh, thấy cõi lòng ấm áp đến lạ lùng...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:42:06 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 09.09.2006 10:23:33
Thứ 7 đến nhẹ nhàng, nắng SG vẫn như hôm qua, dịu dàng và dễ thương như cô gái 17 đang cười, khoe khuôn mặt rạng rỡ của bình minh. Hôm nay mọi thứ đều đẹp, cả cô bé bán hạt dẻ bên kia đường, tự nhiên trong nắng sớm, nụ cười ấm áp đầy ánh sáng.
Một buổi sáng vô tư lự, ngồi nhà nghe nhạc cảm nhận một ngày bình yên qua tiếng nhạc du dương, em gái ngồi bên cửa sổ nhẩm theo vài câu hát, không hay nhưng lạ.
Mong hôm nay sẽ bình yên đến trọn đời...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:41:11 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 14.09.2006 10:39:37
Có những điều khó nghĩ.
Sóng đã đánh vào chân sao mi vẫn cứ đứng im, hay mi giống ta không tìm nổi một câu thật hay để nói, thì ra ngôn ngữ cũng không thể diễn tả nỗi lòng mình.
Biển đánh bờ,
Xôn xao bờ đánh biển
Đừng đánh nhau ... Ơi biển sẽ tàn phai
Đừng gạch tên vì yêu đừng xé nát
Biển là em ngọt đắng trùng khơi
Biển nghìn thu ở lại, nghìn thu ngậm ngùi

Biển đánh bờ,
Xôn xao bờ đánh biển
Đừng đánh nhau ... Ơi biển sẽ tàn phai
Đừng gạch tên vì yêu đừng xé nát
Biển là em ngọt đắng trùng khơi

Là thế nào nhỉ?
Tự dưng thấy ghét hết thảy, cả những người quen và những người chưa quen, ghét cả mình. Tự hỏi lòng ngày mai liệu có còn bình yên để ta ngồi ghi lại những dòng nhật ký của mình.



<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:39:50 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 15.09.2006 10:30:54
Ngồi yên lặng. Sợ phá vỡ giây phút này, sợ một cử động nhỏ sẽ làm cho mọi người bừng tỉnh, rồi lại chiến tranh. Sẽ rất đau và rất buồn.
Sắp bước vào giai đoạn thực tập, lo lắng, hồi hộp và một chút hiếu kỳ, không biết ta có làm tốt hay không? có sai xót nào khiến cho mọi người buồn cười không?. ngày xưa nghe thấy giáo kể chuyện, cả bọn ôm nhau cười mà đâu ngờ rằng sau này có khi mình lại trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện đó, có lẽ rồi sẽ có những cô cậu bé nhìn nhau cười rũ rượi khi nghe những câu chuyện về ta.
Sáng nay trời đẹp, mọi thứ đều bình yên, thấy lòng ấm áp lạ, không biết mai thế nào nhỉ?
Rồi mọi thứ sẽ tốt thôi Ly ạ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:38:34 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 16.09.2006 10:43:38
Ly ơi !
Lại chia tay thêm với một người bạn, buồn vì không biết tại sao lại ra nông nổi này. Ly ngồi đó, không biết phải nói gì, vì tất cả những gì cần nói mọi người đã nói, đúng sai gì bây giờ có còn quan trọng nữa đâu, vì thứ quan trọng nhất đã mất: tình thân và những nụ cười vui.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:37:37 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 17.09.2006 20:13:34
Chủ nhật...nghe một bài hát hay, tự dưng thấy yêu đời lạ. Hôm nay trời đổ mưa, nhớ những cơn mưa xối xả của nơi xa xăm ấy, không biết bao giờ ta mới trở lại, có thể một ngày gần đây hoặc là mãi mãi, vẫn chưa có gì chắc chắn nhưng sao vẫn linh cảm mơ hồ về những điều không hay, đừng vớ vẫn nữa Ly ạ.
Gặp lại một người bạn cũ, ngồi ôn lại chuyện xưa, nhớ lại cả một quãng thời gian dài tưởng chừng đã quên lãng, thì ra ta vẫn còn nhớ, nhớ đến từng chi tiết. Không hiểu sao hôm nay mọi thứ ta đều có cảm giác là lạ, có chút gì đó khó hiểu trong từng câu nói. Hiểu không Ly? hiểu hay cứ giả vờ ngây ngô không hiểu. Hiểu hay không hiểu thì cũng vậy, có thay đổi được gì đâu, sao không giống như ngày hôm qua.
Ngồi một mình, nhưng không thấy cô đơn, mai sẽ là một ngày bận rộn, sẽ không còn nhiều thời gian cho mình, không có thời gian để suy nghĩ. Có lẽ vậy sẽ tốt vì ta sẽ vui, hay ít ra cũng không buồn.
Những tiếng cười hồn nhiên vang lên xóa hết tất cả ý nghĩ vớ vẫn trong đầu, chỉ còn lại những niềm vui, bay mãi, cao dần và rơi vào khoảng không xa xôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:36:45 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 19.09.2006 11:26:18
Bỗng dưng hôm qua Sg mưa...
Mưa từng giọt nhẹ trên tóc, chạm khẽ vào bờ mi, chạm vào môi, mưa ngọt lạ.
Ta đưa tay bắt lấy một hạt mưa, tự nhủ sẽ giữ thật kỹ, nhưng giữa đường lại đánh rơi mất.
Rồi ta lại trở về mong tìm lại một hạt mưa, giữa cơn mưa mùa thu, giữa gió buốt, giữa bao la trời đất.
Thế là buồn, vì một lý do ngớ ngẩn, đem bộ mặt ủ rũ về nhà, ngồi bắt đầu làm thơ.
Chiều trời lại mưa, choàng tỉnh, đưa tay ra tìm lại một giọt mưa...đã đánh rơi
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 20.09.2006 16:55:27
Chiều vắng...
SG yên ả hơn mọi hôm, ta lắng nghe âm thanh quen thuộc của cuộc sống để tìm ra điểm khác biệt cho dù là nho nhỏ của hôm nay và hôm qua. Một tiếng rao hàng, một câu nói đùa, một nụ cười, hay một ai đó văng vài câu chửi tục, tiếng gọi taxi, tiếng xe máy...
Cuộc sống có đôi lúc thật kỳ lạ, hôm nay ta bỏ một buổi sáng để được trở về với thú vui của trẻ thơ, ngồi tỉ mỉ tô màu cho bức tượng thạch cao bé xíu, tô những nét nghịch ngợm, những nét hồn nhiên, những nét vô tư lên thiên thần nhỏ. Ta ngồi cùng bọn trẻ, lắng nghe những tiếng trẻ thơ, ta tìm thấy sự thanh thản trong những ánh mắt non nớt ấy, ta tìm thấy sự thích thú trong từng nét vẽ, hay đúng hơn trong chính những cái mím môi, những đôi mắt mở to tròn, những sợi tóc mảnh mai. Ta thắng vì ta ăn gian, vì tuổi ta gấp ba tuổi chúng, một cuộc thi không công bằng, nhưng chẳng ai quan tâm, vì kết quả chẳng nói lên điều gì, vì ta tìm được niềm vui, vì bọn trẻ tìm được niềm say mê trogn từng nét vẽ.
Một buổi sáng ngồi bên bọn trẻ, ta tìm lại được nụ cười mà tưởng rằng đã đánh mất từ lâu, cảm ơn cuộc sống đã cho ta có một ngày như hôm nay...
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 21.09.2006 12:21:30
Không ngủ được.
3 giờ sáng...nằm suy nghĩ vẫn vơ.
Sự chán ghét không đau bằng nỗi thất vọng mà ta đang cảm nhận được, phải chăng vì ta quá khắt khe, hay chính vì ta đã quá bất ngờ, nên bàng hoàng, nên choáng váng, nên cứ vẩn vơ hỏi mình những câu hỏi không đâu.
Tha thứ, thật sự nói rất dễ nhưng để tha thứ được lại là một chuyện khác, con người ta ai mà chẳng cần sự tha thứ, sao ta lại hẹp hòi, ta nói tha thứ nhưng lúc nào cũng nghĩ đến, vậy là sao?
Tu viện yên tĩnh lạ, ta ngồi trên ghế đá ngắm mây lãng đãng trên đầu, chiều không mưa nhưng chẳng có mặt trời, âm u và lạnh lẽo. Ta chẳng biết mình ghé vào đó để làm gì, cần yên tĩnh, cần tránh xa nhịp sống ồn ào xung quanh, hay cần tìm lại một linh hồn thánh thiện vừa mới chết hôm qua. Ta định gặp rồi hỏi tại sao? nhưng tìm quẩn quanh không thấy.
Không trở về, ta ngồi lì ở đó, ngồi không biết để làm gì, ngồi canh giữ hay muốn ăn vạ?
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 23.09.2006 21:35:51
Một chút nhớ nhà...
Không biết mấy hôm nay ở quê có mưa không?
Nhớ tất cả mọi thứ, nhớ nhưng lại không muốn về, vậy là mâu thuẫn phải không?
Có nhiều thứ thoảng qua trong giấc mơ, đến rồi đi, không níu giữ nổi.
Mừng vì thoát khỏi một cơn ác mộng, mồ hôi lấm tấm trên mặt, có phải ta đã vùng vẫy?
Hôm nay ta vui vì đã làm cho một người vui, một nụ cười ta yêu quý làm ta hạnh phúc thật nhiều. Vậy là vui, là cười, là ngây ngất với một giấc mơ đẹp.
Lang thang internet, nói chuyện với những người nữa quen nữa lạ, thấy ngồ ngộ, thấy vui vui. Ai biết được điều gì...
Thứ 7 rồi, ta bỏ quên thói quen 1 ngày để lang thang, để tìm 1 chút cảm hứng, nhưng có lẽ ta sai rồi.
À, sao hôm nay tự dưng ta nói nhiều vậy nhỉ? nói huyên thuyên như một kẻ lắm lời, thậm chí còn nói nhiều hơn bà 8 nữa, eo ôi, xấu quá đi mất !!
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 24.09.2006 21:24:36
Hôm nay ta từ bỏ thói quen thường ngày để làm một việc ngốc nghếch, cười cho sai lầm của mình nhưng vẫn không thấy hối hận.
Đêm qua thức đến 2h sáng vì những chuyện không đâu, mà dường như đã trở thành thói quen, ta không tài nào chợp mắt sớm được. Đọc những thứ vớ vẫn, bật cười một mình.
SG dạo này mưa nhiều, tự dưng tâm trạng cũng thay đổi là lạ, có lẽ mưa làm ta thay đổi, hay ta đang muốn thay đổi.
Buồn vì một câu nói đùa vu vơ, cười mình ngốc, đã bảo là không quan tâm đến nữa mà, nói thì dễ sao làm khó khăn đến vậy. À, mà những nỗi buồn ấy không thể che nỗi niềm vui của ta.
Không buồn nữa, và cũng không nghĩ ngợi gì nữa vì ta còn nhiều việc phải làm, không còn thời gian để u sầu. Phải chạy đua với thời gian, vì thời hạn chẳng còn bao nhiêu nữa, ta sợ thua, sợ phải thú nhận sự yếu kém của mình.
Chiều nay mưa, chẳng hiểu vì sao ta lại ngồi tâm sự với cô bé, bé có hiểu không nhỉ? hay là chê ta nói nhiều, chê ta kỳ cục. Hì hì, mà cũng hổng sao, nói được hết tự dưng thấy vui.
Nhớ nhà, nhưng không muốn về, mà hình như ta lại sợ phải trở về.
Chiều, nghe tin nhóc em trai hoãn lại chuyến bay, thứ 6 nó sẽ xa ta đến nữa vòng trái đất, Philadelphia mùa này ra sao nhỉ? mà hỏi để làm gì? ta với nó cũng chẳng thiết thân, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau, chào hỏi qua loa, rồi tình cảm dường như chẳng đậm đà gì.
Có lẽ chia tay một người quen khiến ta thấy luyến tiếc thôi...
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

huyennguyen
  • Số bài : 1210
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.10.2005
  • Nơi: Ma Trận Lâm Hoang
RE: Viết cho riêng ta - 25.09.2006 12:10:31
Này cô bé tóc mây chiều tu viện
Em đếm nỗi buồn rơi trên phiến du miên
Và uẩn u nhớ hôm ấy... đầu tiên
Mình đã khóc bên tượng Thánh dịu hiền

Vai thon ngủ trong ngày mưa khuất khúc
Lụa tà huy giũ sạch áo lang thang
Em bước chân ngơ ngẩn khắp con đàng
Ru lại giấc cỏ cây hồn du mục...

Tặng em này, nhóc! Cái buồn ơi, hân tặng cho mi những niềm riêng vời vợi. Cái vui ơi, còn xa mút đường về...

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 25.09.2006 17:49:27
Hôm nay trời ủ rũ như cô gái thất tình vậy, mưa rồi lại âm u, nhìn sao mà đáng ghét vậy nè. Chẳng đi đâu, vậy là nằm ở nhà đọc vài thứ linh tinh, sau đó là...ngủ. Trời buồn nên đang vui cũng tự dưng buồn, đang buồn nhỏ em mua cho ly sinh tố tự nhiên vui, uống xong nhìn trời lại tự dưng buồn.
Mấy nhỏ em tự dưng muốn ăn chay, ừ thì mình cũng ăn chay, vì tự dưng cũng muốn nhẹ nhõm một chút, thanh thản một chút. Con bé bảo rằng ăn chay để cầu phúc cho 1 người, ta đang tự hỏi lòng rằng đang muốn cầu phúc cho ai đây? hổng biết nữa, chỉ biết rằng tự nhiên muốn vậy thôi.
À, còn 1 bí mật nhỏ xíu thôi, bây giờ ta không thể viết tiếp thì còn 3 trái xoài, 1 trái dưa hấu...đang chờ ta...
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

BĂNG NGUYỆT
  • Số bài : 6789
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.06.2003
RE: Viết cho riêng ta - 26.09.2006 11:34:12
Chèn ui, những 3 trái xoài và 1 trái dưa hấu luôn, có phần nào cho bn hôn,...hih

BHTT nè, ăn chay để cầu phúc cho người khi người ta mất,..chứ với người sống, mình ăn chay cầu phúc không biết có linh thiên ko hén...(ghẹo BHTT xíu cho BHTT vui, hy vọng ko buồn bn đến làm "rối" nhà BHTT chứ nà)


Mỗi trái tim có một lối về  
Thôi cứ như mây kề nước biển  
Chỉ một thời dành cho dâng hiến  
Còn lại là những chuyến chơi rong  

Ai cố dành bẻ nửa số 0  
Cho ngăn tim bập bồng bọt thổi  
Bước chân trần đạp lên đá sỏi  
Để đôi ta chấp vá nổi trời..
  
( trich Nguoi tinh hu

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 6 trang, bài viết từ 61 đến 90 trên tổng số 177 bài trong đề mục