RE: Viết cho riêng ta
-
21.10.2006 20:30:33
Có lẽ trời đang thử thách ta.
Không biết phải nói thế nào, một tuần dài, rất dài và mệt mỏi. Sài Gòn ngột ngạt quá, mà cũng có lẽ tại ta không vui nên thấy vậy. Ừ, thì " người buồn cảnh có vui đâu bao giờ".
Có một điềm báo trước, nhưng có lẽ ta vô tâm không để ý đến, thời gian trôi qua vùn vụt, ta thật sự đã quên mất thời gian rồi, bây giờ nhớ ra thì...ừ thì thực tế là vậy đó, buồn, nhưng không bao giờ tuyệt vọng.
Chị bảo rằng ta chỉ có một thứ duy nhất: là thời gian, tải sản duy nhất của ta, nhưng ta không nắm bắt nổi, đã có một khoảng thời gian rất dài ta đánh mất khái niệm này. Rồi thì sao nhỉ? Thì lúc nhớ, lúc quên, không biết nhớ tốt hơn hay quên sẽ tốt hơn, chỉ biết rằng ta sắp điên, lúc cần quên ta lại nhớ rất rõ, còn lúc phải nhớ thì ta chẳng tìm được gì.
Tất cả đều đã xa ta, nhìn lại ta chẳng còn gì, bàn tay vẫn mười ngón, nhưng dường như gầy guộc hơn, ừ thì bàn tay của số mệnh, không tin bao giờ nhưng cứ bảo vậy để tự an ủi.
Ngốc!, thì đã sao nhỉ? ừ, thì chẳng sao cả, thiên hạ vẫn đi về hàng ngày, có ai thèm quan tâm kẻ đi trên đường kia ngốc hay khôn. Người ta cho ta ngốc, thì cứ ngốc vậy, làm kẻ bị lừa đôi lúc là một thú vui. Nhưng ta lại không đóng trọn vai, sao lại lý trí làm gì, người ta bảo mình ngốc thì phải ngốc, phải ngốc cho thật giống, nghe chưa?
Người ta bảo rằng khi tin một ai thì chỉ nên tin 50% thôi, để khi bị lừa còn có 50% còn lại mà tiếp tục sống, còn ta thì...100%, biết là khó nhưng không thể nào thay đổi được. Ta thử thách lòng tin của mình, đem bản thân mình ra đùa với thiên hạ, thì đã sao nhỉ? Vẫn sống nhăn răng đó thôi.
Đôi lúc như thế này cũng tốt, chẳng có gì tức là chẳng còn phải sợ mất gì, thì cứ trơ ra với thiên hạ, không phải lo âu hàng ngày, không phải thấp thỏm vì sợ hãi. Ngày mai này, ta vẫn cơm 3 buổi đó thôi, vẫn cười tươi, vẫn lang thang phố, phớt lờ mọi người.
Nhiều chuyện đã xảy ra, nhanh và nhiều, ta không gánh nổi, không thể đặt xuống nên vẫn cứ gồng mình trơ như gỗ đá.
Không khóc, ta đã hứa và đã giữ lời, nhưng thấy nghèn nghẹn trong lòng ngực. Thì có sao đâu, vui cũng cười, buồn cũng cứ cười, vì chẳng biết khóc để làm gì.
Hôm nay ta lang thang một ngày dài, trơ trọi, đi giữa thiên hạ nhưng không thấy chút ấm áp. Nắng gay gắt, không nón mũ, cứ lang thang, nắng cháy tóc, cháy da, vẫn lang thang, vì không biết mai này có còn được lang thang nữa không,hay là...
Không thể nói trước được điều gì, ta cũng không muốn ngồi đoán già đoán non.
Mệt mỏi rã rời, tìm cho mình một góc nhỏ thôi, ngồi nhìn lại mình, để động viên mình, để tìm tiếp cho mình những lí do để tiếp tục, cho dù rất trẻ con, rất ngớ ngẩn.
Không thể dừng lại nên cứ thế mà viết, bây giờ ta cũng đánh mất thêm một người bạn nữa rồi, cười ha ha, nhưng đau lắm, rất đau, vì chẳng hiểu vì sao. Không thể tìm được một lí do để trả lời cho chính mình, cẩu hỏi đó cứ hiện lên hàng ngày, hàng giờ.
Có nhiều thứ phải lo nghĩ quá, có nhiều việc phải đối diện, không thể trốn tránh, không thể phớt lờ, có đôi khi dại dột, ta tự ước rằng phải chi ngày mai ta không còn trí nhớ. Biết là hèn nhát, biết là kết quả đôi khi không hề tốt nhưng vẫn muốn thử, muốn được quên.
Tự biết rằng không có gì là tuyệt đối, nhưng sao...ta vẫn tự dối lòng mình
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG