Viết cho riêng ta

Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 5 của 6 trang, bài viết từ 121 đến 150 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 06.12.2006 19:38:15
Bão Durian tràn qua...
 Ngày trở nên dài và đầy sợ hãi. Thao tức suốt đêm, không dám chợp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn ào ào, gió cứ thét gào mãi. Đêm trở nên đáng sợ vô cùng, chưa bao giờ đêm trở nên dài thế này. Vài tiếng nhìn cơn bão càn quét qua, dài, rất dài.
 Trời vẫn cứ mưa, cơn bão vẫn cuồng đên quật ngã cây cối, hất tung từng mái nhà, ta nhìn lại căn nhà mình, cầu nguyện.
 Mất điện, ta không còn nhìn thấy gì nữa, nhưng vẫn nghe tiếng mưa, tiếng gió gào thét. Ngồi chờ trời sáng, hi vọng căn nhà có thể chóng chọi với cơn bão.
 Sáng mở cửa, trước mắt là cảnh đổ nát, cây gãy nằm la liệt, lá rụng đầy sân, mưa vẫn dầm dề, trời lạnh và u ám. Cơn bão đã đi qua, để lại sau lưng mọi thứ, đã vỡ vụn, tan hoang. Nhìn ra vườn, cây ngã chồng chất lên nhau. Cầm dù đi một vòng, nhìn những khuôn mặt mệt mỏi sau một đêm đầy sợ hãi, không hiểu sao tự dưng thấy ngậm ngùi, không biết có còn cơn bão nào qua đây?
 Suốt 1 ngày dài mất liên lạc với thế giới bên ngoài, không biết bất cứ thông tin gì, không biết cơn bão đã đi đến đâu, đã tàn phá tiếp những nơi nào, tưởng chừng như sống đơn độc, tách biệt khỏi thế giới.
 Dài, thật sự rất dài, những giờ sống cùng với bão là những giờ khủng khiếp nhất trong cuộc đời.
 
 
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

langtoi
  • Số bài : 2462
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.12.2005
RE: Viết cho riêng ta - 07.12.2006 13:40:23
Một mình lặng lẽ giưã đêm đông
Cơn bão tràn qua buốt cõi lòng
Suy tư mộng tường cùng cảm xúc
Dâng trào bao nỗi nhớ chia xa

Đông sao còn bão về em nhỉ
Bão lòng cuồn cuộn quất phong ba
Nhớ thương buồn tủi ào xô tới
Le lói ánh đèn phía trời xa
Ngày tháng ra đi mãi mãi không bao giờ quay trở lại

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 27.12.2006 20:04:52
Có nhiều buổi chiều tự dưng buồn...
 Con người ta cũng thật lạ, bận rộn quá than thở rằng buồn, chẳng có gì để làm cũng buồn, có hàng nghìn hàng vạn lý do để được buồn, dù có cớ hay vô cớ.
 Những ngày tháng của hiện tại dài hơn ta nghĩ, những bài học hiện ra hàng ngày, tranh sách cuộc sống ngày càng dày thêm, dày và ngày càng nhàu nát, có lẽ tại ta lật đi lật lại quá nhiều lần, mà cũng chẳng hiểu được gì nhiều, đôi lúc là không muốn hiểu.
 Có người bảo ta khờ, đang có cuộc sống yên ổn an nhàn, sao lại tự mang khổ vào thân. Không biết tại sao, chỉ biết rằng ta thích, mà kể cũng lại, càng nhìn càng thấy nhiều điều thật lạ, lạ đến mức đôi lúc ta ước gì mình không nên thấy.
 Ta nhìn thấy nhiều mảnh nhỏ nhoi của cuộc đời đang ngụp lặn trong vũng nước sâu, đang không ngừng vùng vẫy để thoát ra, hi vọng ngoi lên, hi vọng vào tương lai, dù rằng cái tương lai ấy ở đâu xa xôi lắm. Khi con người ta chưa biết nỗi ngày mai sẽ sống thế nào thì tương lai ở đâu nhỉ?
  " Bỏ phố lên rừng" để tìm lại những gì ta tưởng chừng như đã lãng quên sau nhiều tháng năm bôn ba, tìm lại trái tim có đôi chút hoang sơ, trái tim nhạy cảm và yêu đuối, trái tim biết yêu thương nhiều hơn, không toan tính, không tranh giành, ta đánh mất nó đã quá lâu.
 Giờ là những ngày tháng ngỡ ngàng, cứ tưởng chừng như mới, lạ lẫm đến không ngờ.
 Tìm một mái tóc khô xác xơ vì cháy nắng, tìm ánh mắt màu nâu lúc nào cũng ngơ ngác, tìm cả đôi chân trần bám chặt vào đất lúc trời mưa, đôi chân gót đã chai, bám đầy bùn đất, và cả đôi bàn tay với những ngón thô kệch. Một bờ môi khô khốc, nứt nẻ như đất vào những tháng ngày nắng hạn...
 Tất cả bây giờ từng ngày hiện lên, không thể chạy trốn, không thể chối bỏ, vì nó đã từng khiến ta yêu thương, và cũng đã từng khiến ta ghét bỏ.
 Rồi ta sẽ tìm lại ta, nguyên sơ như ngày xưa...
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 02.01.2007 08:27:05
Một ngày trời âm u, gió lạnh và hồn người vô định.
 Không hiểu sao mỗi ngày trôi qua ta càng nhận ra mình càng sai, sai nhiều đến mức ta không thể nào tưởng tượng nổi, chưa bao giờ tưởng tượng nổi.
 Hôm qua ở nhà một mình, ngày đầu tiên của năm mới chẳng có gì thú vị, ăn mì gói thay cơm.
 Cũng lạ, ngày đầu tiên của năm mới trời đổ mưa, mưa nhỏ, nhẹ, và thoáng qua rất nhanh nhưng cũng đủ khiến ta cảm nhận được sự lạ lẫm đầy mới mẻ. Không biết từ bao giờ ta yêu mưa nhiều hơn, không như ngày xưa kia, ta ghét nắng, ghét mưa, mà hình như ta chẳng thể yêu nỗi bất cứ thứ gì cả.
 Đám hoa cúc khô héo trước hiên nhà, xơ xác như một buổi sớm hoang tàn, ta không yêu hoa cúc, nhưng ta không ghét hoa, chỉ là sự tội nghiệp cho thân phận, mà chẳng hiểu ai đáng tội nghiệp hơn?
 Có lẽ hơn một lần ta đã nắm tay một bông hoa cúc, tách một bông hoa lìa cành, tự dưng cảm thấy như một tội ác nào đó rất xấu.
 Mùa đông năm ấy Dã Quỳ nở rực rở trên suốt con đường vào nhà, lần đầu tiên ta cảm nhận được sức sống mãnh liệt từ thành phố buồn, Dã Quỳ không hương, nên đôi lúc ta tưởng chừng mình đã lãng quên.
 Ta tâp cho mình cách cảm nhận bằng tay, cảm nhận những bông hoa bằng đôi tay, bằng những ngón tay chứ không cần dùng đôi mắt, ta muốn thay đổi mình, thay đổi cả cách nhìn nhận cuộc sống, bắt đầu từ những bông hoa.
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Talkative
  • Số bài : 1288
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.04.2006
RE: Viết cho riêng ta - 02.01.2007 19:57:41
Bông hoa biết nói biết cười
Cô tiên ướm thử bồi hồi trong tim
Thôi thì tiên hãy tạo duyên
Ðem hoa rãi khắp mọi miền trần gian

hí hí hí...chào cô tiên hoa nhe.
 
(Nếu không thích mình nhảy vào đây thì cứ yêu cầu xóa bài của mình đi nhé)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2007 20:00:26 bởi Talkative >
Hạt tương tư nở hoa thương nhớ
Có lẽ vì...anh lỡ yêu em.

Cổ Đà
  • Số bài : 40
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.01.2007
RE: Viết cho riêng ta - 22.01.2007 18:09:20
Suphu thay ko? Su nong can dan den sai trai, nhung dung buon vi sai trai la cay thước cua long kien tri...dung để đo y thuc giac ngo cua ban than...
Buoc dau suphu da cam nhan duoc ban than da khien suphu bi quan.
Nhung cuoc doi la chuoi ngay bi quan.
Neu suphu dung ghi nhan nhung nhay cam cua cuoc song tren 5 dau ngon tay ,co le suphu se bot dau kho hon. Nhung ví nhu nhung ngon tay ay cham len mat phim vĩ cầm ,thi nhung rung dong am thanh sau sac ay da ngầm mang trong tim nguoi 1 dinh menh. Cổ Đà đệ tử.  

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 07.02.2007 16:58:47
Dẫu có buồn...
Xin để sóng ra đi
Biển ngoan ơi, khóc rồi thôi...quên nhé!
Biển ngoan ơi, khóc rồi thôi...xa nhé!
Để sóng yên lòng theo kịp bình minh.
Sớm mai đây biển còn lại một mình
Ngâm nga mãi bài tình còn dang dở
Lang thang mãi nơi hẹn hò một thuở
Biết đau lòng...
Nhưng sóng phải ra đi.
Biết đau lòng...
Xin để sóng ra đi.
 Lang thang đúng một vòng, không biết sẽ về đâu, vì ta không có gì để làm hôm nay, không bị bó buộc vào bất cứ điều gì. Vậy thì đi, chuyền đi dài, tìm lại một chút quá khứ nhỏ nhoi.
 Đó là một chuyến đi dài, ta gom góp lại những gì đã trải qua, cho vào ngăn tủ rồi khóa lại, để tất cả những gì thuộc về một năm qua được ngủ yên.
 Sắp thêm một tuổi mới, ta nhìn cuộc đời lạ hơn, hình như càng nhiều tuổi con người ta càng nhìn mọi thứ khó hiểu hơn, ta nhìn ta: khó hiều, nhìn ban: khó hiểu, nhìn cả những hông hoa mà ta yêu nhất: lại càng thấy khó hiểu hơn.
 Sao tự dưng lại nhớ biển nhiều đến vậy, nhớ lần cuối cùng ta được đặt bàn chân trần trên cát, nghe sóng biển vỗ về ru, lời ru của sóng, của những ngày xa xưa, ngày đó ta không chỉ có một mình.
 Rồi thì cũng phải đi cho hết, xem tận cùng cuộc đời này là gì, đi và trải nghiệm, đi để rồi bị thương, rồi đau, rồi nhận những vết sẹo, để nhìn và nhớ, rồi muốn quên, càng cố quên lại càng nhớ.
 Yêu biển hơn, và cũng nhớ biển hơn, có lúc nào đó ta sẽ tìm lại những gì đã đánh rơi mất trong từng con sóng kia, dù có phải ngụp lặn thật nhiều, dù nó có bị chôn vùi dưới lòng dại dương sâu thẳm.
 Lạ ghê, nghe thoang thoảng một câu hát quen trên một con đường lạ, bài hát nghe một lần mà nhớ mãi, lẩm nhẩm theo, mặc thiên hạ nhìn ta cũng lạ lẫm, tất cả đều xa lạ, ta không biết người, người cũng chẳng biết ta, rồi cũng "chỉ có ta trong một đời", loay hoay mãi mà chẳng biết tìm gì.
 Không hiểu sao vào một ngày đẹp trời thế này ta lại viết lung tung, phải chăng đôi lúc con người ta cũng cần lung tung một chút, một chút thôi, rồi tự bảo rằng mình dại dột quá, rồi tự tha thứ, rồi lại thêm một lần nữa muốn nếm thử cái cảm giác được lung tung.
 Lúc này, không hiểu sao ta cứ muốn tìm một chút gì đó của những ngày xa xưa, dẫu rằng quá khứ của ta chỉ là những mảnh thủy tinh nhỏ bé, vỡ vụn trong cuộc đời, nhưng nó là cuộc đời của ta, là máu thịt, nó gắn liền với ta, nó thuộc về ta. Con người ta ai mà chẳng yêu máu thịt của mình. Nên ta yêu nó, dù nó chẳng hoàn hảo chút nào.
 Rồi cuối cùng ta cũng nên trả lại cho cuộc đời những thứ gì đáng ra không thuộc về ta, hối tiếc lắm, nhưng rồi sẽ quen, dẫu biết rằng chẳng thể nào quên được.
 Nhớ đến hàng vạn lần, nhưng việc gì cần làm ta phải làm, việc gì nên làm ta phải làm.
 Có một khoảng xanh tươi ta tìm thấy, nó thuộc về những ngày bình yên đã qua, những ngày chỉ với hoa, với biển, đẹp lạ lùng, có lẽ chẳng thể tìm lại nữa. Nó tồn tại duy nhất một lần và trở nên bất tử, có lẽ như thế sẽ tốt hơn.
 Lâu lắm rồi mới tìm lại cảm giác muốn viết và được viết, lâu lắm rồi mới có thể nói ra được những gì ta muốn nói.
 Rồi ai cũng phải tập cho mình thói quen một mình, tạo cho mình một khoảng lặng nhỏ bé, ở đó ta chỉ có riêng ta, với cái bóng nhỏ nhoi in trên đất, nó tồn tại nhưng lặng lẽ. Rồi ta phải tập cho mình thói quen như ngày trước, nói chuyện với cái bóng của chính mình, tìm lại cho mình sự yên tĩnh mà ta đã đánh mất nhiều năm qua.
 Ta lại đứng trên đôi chân của chính mình, dẫu rằng nó yếu đuối, nhưng ta tin đến một ngày, với đôi chân ấy ta sẽ lại tự do đi đến cùng trời cuối đất.
 Dẫu đau lòng...
 Xin sóng hãy ra đi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2007 17:04:00 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Cổ Đà
  • Số bài : 40
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.01.2007
RE: Viết cho riêng ta - 08.02.2007 02:08:22

Trích đoạn: Bách hoa tiên tử

Dẫu có buồn...
Xin để sóng ra đi
Biển ngoan ơi, khóc rồi thôi...quên nhé!
Biển ngoan ơi, khóc rồi thôi...xa nhé!
Để sóng yên lòng theo kịp bình minh.
Sớm mai đây biển còn lại một mình
Ngâm nga mãi bài tình còn dang dở
Lang thang mãi nơi hẹn hò một thuở
Biết đau lòng...
Nhưng sóng phải ra đi.
Biết đau lòng...
Xin để sóng ra đi.

     Lời chia tay cuối cùng
                                
                          Cổ Đà

   Ngày mai Người đã ra đi
Nên Ta lặng lẽ ,còn gì nữa đâu
   Trăm nghìn vạn nẽo Tình sầu 
Biết đâu là cõi nhiệm mầu yêu đương?

   Em đi xa tít ngàn phương
Để tôi ôm mối đoạn trường biệt ly.
   Người đi Ta sống sân si
Trần gian tồn tại nữa chi hỡ Trời?

  Ra đi không nói một lời
một lời không nói ,một người biết không?
  Đau thương uất ức trong lòng
Tim gan cứ mãi phập phồng hoài nghi.
  Biết rằng người sẽ ra đi
Con tim tan vỡ ,còn gì vỡ tan?

  Ai mang đêm chắn mây ngàn
Ai khua bọt biển ầm vang sóng trào
  Ai che lấp lánh trăng sao
Ai ngăn Tôi nếm ngọt ngào môi em?



  Trời ơi ! Tôi chết vì ghen 
Hay là tôi chết trước thềm Thế nhân
  Yêu chi dấu mãi trong lòng
Rồi mang giữa biển ,giữa sông thét gào
  Trong cơn khổ lụy lao đao
Cười ra nước mắt ,sắc màu đổi ngôi.

  Nhưng thôi ,vẫn mãi vậy thôi
Một khi Người đã quyết lòng đi xa
  Cho dù Ta cố điêu ngoa
Tình kia nỡ dứt ,thân Ta nghĩa gì?
  Thôi thì em cứ đi đi
Đi đi cho thỏa những gì trong mơ.
  Ta thề Ta vốn...chẳng khờ
để trông một ánh trăng mờ đoàn viên.

  Riêng Ta gậm nhấm ưu phiền
cho đêm khát sáng ,cho tim cháy tình
  Trăng ơi ! hãy chiếu lung linh
Từ đây đã lấm gập ghềnh khổ đau.
  Trăng là muôn thưở nghìn sao
Cùng Ta Trăng nhé ,quên màu Thế nhân

  Cho Ta núp bóng Trăng ngàn
Cho Ta Chết giữa Trần gian cùng Người...  

                                     02h49 sáng.

  

<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.02.2007 02:47:44 bởi Cổ Đà >

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 08.02.2007 08:40:09
ngày 20-12-2006.
 Không biết từ lúc nào ta để ý đến lịch âm, phải chăng vì ta còn nuối tiếc những ngày tháng cuối cùng của năm cũ? Không như thuở trước, ta hay trêu nhỏ bạn rằng nhỏ là người cõi âm.
 Sáng nay ngủ nướng, suốt đêm qua không tài nào chợp mắt được, năm thao thức nhìn lên trần nhà, màu trắng loang lỗ dưới ánh nên xanh ma quái, ước gì lúc đó ta nhìn thấy ma, ừ, ước gì có một bóng ma cũng được, giá như có ai đó cho ta nhìn thấy.
 Tối cà phê với bạn, cũng lạ lùng, nghe bạn nhắc mới nhớ là đã biết nhau được hơn 2 năm, vậy mà ta quên mất, thậm chí ta chẳng nhớ nổi, cho đến khi bạn nhắc cho ta nhớ. Một chút lạ lẫm nhưng rồi cũng thành quen, ta cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, thế mà đã có người bảo ta là khó gần, là kiêu. Giá như hắn thấy ta lúc đó chắc sẽ phải giật mình.
 Sáng không biết đi đâu, về đâu, thật nực cười vì tối hôm qua ta đã soạn sẵn cho mình một lịch trình, mà bây giờ đi đâu nhỉ? phải chăng ta quên rồi?
 Bây giờ ta còn lại một mình, chẳng muốn về nên cứ lang thang ngoài đường, đến khi chẳng còn biết đi đâu nữa thì về, ngủ một giấc thật dài, hi vọng không còn nhìn thấy cái trần nhà xanh ma quái nữa. Chẳng hiểu vì sao căn nhà càng ngày càng xa lạ, rèm cửa màu xanh, anh đèn màu xanh, giống như màu nền trong các bộ phim ma ta từng xem. Ta không thấy sợ, nhưng cảm giác cô đơn, thèm có một ai đó đến mức nếu như đó là ma, ta cũng có thể trò chuyện.
 Sài Gòn nắng, lang thang trên con đường có những hàng cây cổ thụ, kỳ lạ ghê, một chiếc lá cuốn theo gió rơi vào vai, đưa tay nhặt, bỏ vào giỏ xách, đem về ép khô, xem như là kỷ niệm, ừ thì ít ra ta có bạn là chiếc lá, bạn đồng hành trong những quãng đường tiếp theo.
 Ngồi vẫn vơ, nhớ lại một ngày rất xa...
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 08.02.2007 14:00:50
Tắt điện thoại, ta tự bắt cóc mình một ngày.
 Không ai có thể tìm thấy ta, nếu ta không muốn gặp, tự cho mình cái quyền được biến mất trong 1 ngày, chỉ một ngày thôi, để sống theo những gì mình muốn, dẫu là hơi điên rồ một chút, mặc kệ, thì có sao đâu.
 Ghé vào nhà sách, mua một cái tượng mình thích, ngồi suốt 3 giờ để vẽ lên đó tất cả những màu sắc mình cho là đẹp, tỉ mỉ vẽ lên những nét hồn nhiên, giống như những đứa trẻ xung quanh ta. Đây là lần thứ bao nhiêu ta trốn vào đây một mình rồi nhỉ? Mỗi pho tượng là một kỷ niệm, vui có, buồn có, ta đem về xếp ngay ngăn, lâu lâu lấy ra xem, rồi tự cười mình, lần nào cũng vẽ xấu hoắc. Người ta bảo rằng từ từ sẽ tiến bộ, còn ta thi thấy tiến bộ theo chiều hướng quái dị, chẳng lẽ ta càng ngày càng trở nên kỳ quái sao?
 Xách một trái bí với những màu sắc kỳ cục đi ra, người ta nhìn, rồi xì xào chỉ trỏ, chắc họ bình luận đôi chút thôi: sao nhỏ đó vẽ gì mà kỳ vậy? sao vẽ xấu vậy trời? hoặc ác hơn chút xíu: chưa thấy ai vẽ xấu như nhỏ đó...
 Thì kệ, xấu vậy chứ họ có xin ta cũng hổng cho, mất 3 giờ ngồi suy nghĩ, dùng tất cả những màu sắc hợp với tâm trạng để vẽ lên nó, ít ra thì chính xác nó cũng phản ánh đúng tâm trạng của ta.
Hai cô bé ngồi bên cạnh hồn nhiên trò chuyện, ôi, đẹp làm sao cái tuổi mười lăm, tinh khiết đến lạ lùng. Những câu chuyện nhắc ta nhớ đến nhiều thứ, thầy cô, bạn bè, trường lớp, mới đó mà cũng đã khá lâu rồi, thì ra ta vẫn còn nhớ.
 Nhóc ngồi đối diện khiến ta không thấy mình lạc lõng, vì nhóc cũng như ta, bị mọi người cho là kỳ cục, mà nhóc kỳ cục thế nào nhỉ? Nhóc vẽ 2 con chó màu đen, đeo kiếng trắng, đội chiếc nón màu xanh, vừa vẽ vừa tủm tỉm cười, ngộ nghĩnh lạ!. Thì ra trên đời vẫn còn nhiều người như ta, thì ra ta không hề lạc lõng chút nào cả, ít ra khi bị thiên hạ nhận xét này nọ.
 Online, gặp vài người bạn, cười nhăn răng, chào vài câu, kể lung tung một hồi, tự dưng thấy mình thèm nói chuyện, vậy là nói, không biết người ta có để ý nghe không, hay la như gió thoảng mây bay, ừ...sao cũng được.
...
 
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

lexuantot
  • Số bài : 7
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 19.01.2007
  • Nơi: hành tinh lạ
RE: Viết cho riêng ta - 09.02.2007 19:46:35
hay đó
thất lạc

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 10.02.2007 20:12:18
Ngồi trên ghế, nhìn thiên hạ loay hoay chạy ngược chạy xuôi mua vé trở về nhà đón tết cùng gia đình, tự dưng thấy vui lây. Bến xe đông hơn, ai cũng tất bật, tiếng điện thoại, tiếng cười nói xôn xao, ừ, tết sắp đến rồi.
 Cuối cùng ta cũng có được tấm vé cho mình, wow...chiếc ghế số 1, tự dưng thấy vui, thì ra ta là người đầu tiên, cảm giác được là người số 1 thật lạ lùng, ít ra lúc nào ta cũng nhanh chân hơn những người khác.
 Chuyến xe cũng đông, nhưng ai cũng thông cảm, thì tết rồi, có ai muốn gây gỗ cằn nhằn nhau bao giờ. Háo hức được trở về, vui suốt chặng đường, không ngủ như mọi lần, nhìn dọc hai bên đường, ngắm thiên hạ sửa soạn đón tết.
 Nắng gay gắt, buổi trưa nóng như thiêu, nhưng ta không than thở, nhìn sang bên cạnh, một chị bồng con, ngủ ngon lành, thằng bé cười toe toét, trẻ con cũng lạ ghê, chắc nó cũng biết sắp được về sum họp với gia đình, nhìn dễ thương lạ!
 Người ta có thể đi cùng trời cuối đất, nhưng rồi những ngày cuối năm lại nôn nao, lại muốn trở về. Ta hôm nay tự chúc mừng mình, ta may mắn đã tìm được cho mình tấm vé để trở về. Hôm nay mùa xuân đến rồi thì phải?
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 15.02.2007 20:23:41
Một ngày dài, nắng và có gì đó bất ổn. Đắm chìm trong những bản tình ca, quen mà lạ, cảm giác khó có thể diễn tả thành lời.
 Thoáng nhớ thoáng quên nhớ đến một người bạn đã xa, tuở bạn đi ta bắt đầu yêu nhạc. Có lẽ bạn đã cómột cuộc sống khác, có thể bạn đã quên mất ta, còn ta thì...muốn nhớ nhưng phải quên.
 Có lẽ trong một phút nào đó ta ước ao được quay về ngày xưa, nhưng rồi ta hối hận, có gì đâu mà phải nhớ, ừ...chẳng có gì.
 Là gì nhỉ? Không rõ vì sao lại không tìm được lời giải cho câu đố này, câu đố ngắn nhưng ta mất một khoảng thời gian quá dài chỉ để đi tìm lời giải, có lẽ là để thoả cái tính tò mò.
 Con người ta vốn không đơn giản, ta thì lại muốn tìm sự đơn giản bằng cách làm rối tung bản thân mình, ngu ngốc lạ!. Cũng chẳng hiểu vì sao, chỉ biết có một lần ta đã tìm được câu trả lời, rồi không chấp nhận nổi, rồi tự dối lòng, xem như chưa biết bao giờ. Ra là vậy, câu trả lời không chỉ có một, nhưng câu trả lời cuối cùng là câu được con người ta thừa nhận.
 Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, không như chuyện thần tiên để có thể thấy những điều mới lạ, vẫn cảnh cũ người xưa, vẫn cái nhìn cười cợt, không ác ý nhưng đáng ghét. Chẳng có gì là như cũ cả, ta không nhận ra sự thay đổi qua từng khoảnh khắc?Một giây trôi qua là biết bao sự thay đổi, ta cũng thay đổi, vậy mà không nhận ra, vậy mà cố chấp, vậy mà hơn một lần không thừa nhận rằng ta sai.
 Và thế là vòng tròn chẳng thể nào nguyên vẹn, xem như sự không toàn vẹn kia là một kỷ niệm, đôi khi không hoàn hảo vậy mà hay, không hoàn hảo lại chính là sự hoàn hảo nhất, ý trời...ý người...
 
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 16.02.2007 21:17:45
Chúc một năm mới an khang và hạnh phúc.
 Yêu tất cả mọi người.
 
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Cổ Đà
  • Số bài : 40
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.01.2007
RE: Viết cho riêng ta - 23.02.2007 00:24:13

Trích đoạn: Bách hoa tiên tử

Chúc một năm mới an khang và hạnh phúc.
 Yêu tất cả mọi người.
 

 
   Chúc một năm hạnh phúc và an khang.
Just only love me...Hihi...

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 27.02.2007 08:45:43
Lòng tôi có đôi lần khép cửa...
 Có nhiều chuyện dù không muốn vẫn xảy ra, không tìm được một lý do để tự trân an mình, đành đổ tội cho ông trời, có lẽ...ý trời?
 Nhìn quanh, bỗng thấy muốn biến mất,hoặc ít nhất cũng tan ra như bọt biển, rồi sẽ chẳng còn lại chút gì, có chăng là trong một giấc mơ nhỏ nhoi nào đó.
 Bây giờ thì ta mới hiểu được nhiều thứ, và hình như không muốn lặp lại thêm một lần nào nữa. Cảm giác nhỏ bé, bất lực trước cuộc đời, ta thì quá nhỏ nhoi, còn cuộc đời thì...sao mà quá rộng và đầy sóng gió. Có lần ta tưởng mình dũng cảm, có thể đương đâu với tất cả, nhưng ta lại có trái tim yếu mềm, vì ta có đôi mắt hay rớm lệ, nên ta hay khóc.
 Rồi không có gì có thể làm ta buồn vĩnh viễn, rồi sẽ qua nhanh như gió thoảng mây bay, rồi ta lại có thể tự hào đứng dậy, bước tiếp và sống cho trọn vẹn.
 Không chỉ một lần ta nghĩ vẫn vơ, có lẽ vì không tìm ra được đáp an rõ ràng, mọi thứ đều mập mờ, đếu khó hiểu, ít ra là trong lúc này.
 Hôm qua dài và mệt mỏi, không muốn mở mắt,chỉ muốn nhắm thật chặt,chỉ muốn nhìn mọi thứ trong giấc mơ,nhưng chỉ toàn là những hình thù quái dị, cơn ác mộng kinh hoàng đẩy ta về phía hiện tại, thì cuối cùng phải dũng cảm đối đầu. Mặc cho thiên hạ nói gì, tại sao lại phải bận tâm nhiều đến vậy? tại sao phải nhồi nhét vào đâu những câu nói kia? Có thể bỏ qua được không?
 
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 28.02.2007 11:09:51
 Đi một vòng mới biết thì ra ta cũng yêu SG nhiều lắm, vậy mà ta cứ tưởng rằng với ta chỉ là "quán trọ", là nơi dừng chân tạm thời, đến rồi sẽ đi, có khi đi vĩnh viễn, như một cánh thiên di biến mất và chẳng thể nào trở lại.
 Hôm nay ta khởi đầu một ngày bằng tâm trạng vội vã, dù rằng không cần thiết phải như vậy, có phải ta đang tự làm khổ mình không?
 Ngồi dưới tán phượng già, tự dưng nhớ OCAP, quán cà phê ngồ ngộ, là lạ và có chút gì đó quen quen. Chọn một vị trí cao nhất, ta ngồi hướng ra biển, cũng như hôm nay, dưới một cây phượng già, chẳng biết đã bao mùa trổ hoa gọi hè về.
 Quán đông người, nhạc êm dịu, nhìn những con thuyền lắc lư theo sóng, nhớ đến đời người, hình như cũng giống thuyền kia cũng sẽ ngày này qua ngày khác bị sóng đời vùi dập. Kem OCAP không hiểu sao hôm ấy cũng lạ, có lẽ với mọi người nó chẳng khác gì với kem ở SG, nhưng với ta, nó có thêm vị mặn của biển, có thêm cả nỗi nhớ và niềm vui hội ngộ.
 Mỗi lần về với biển, ta lại tìm cho mình một quán lạ, để làm quen, cả một dãy phố dài dọc bờ biển với vô số quán, không biết đến bao giờ ta mới có thể quen hết, để mỗi lần nhớ lại, ta giữ cho mình được những ký ức vui.
 Không biết từ bao giờ ta trở thành một kẻ hay muốn nhớ thật nhiều, dẫu rằng người ta bảo cần phải quên đi mới có thể nhớ tiếp, nếu cứ tiếp tục thế này ta sẽ trở thành một kẻ lú lẫn giữa quá khứ, hiện tại và tương lai.
 Hôm nay thèm một chút nắng hanh hao, một chút gió có vị mặn chát, một khuôn mặt rám rắng cười hồn nhiên, một con đường dài uốn cong theo bờ biển, thèm cả những hạt cát mịn bị sóng cuốn đi, thèm cả cái nhìn ngơ ngác và bất lực của dã tràng...
  "
Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya.

Ngày mai em đi
Đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ
Nghe buồn nhịp chân bơ vơ.

Ngày mai em đi
Biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn
Bàn tay chắn gió mưa sang.

Ngày mai em đi
Thành phố mắt đêm đèn vàng
Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn
Nghe ngoài biển động buồn hơn.

Hôm nào em về
Bàn tay buông lối ngỏ
Đàn lên cung phím chờ
Sầu lên đây hoang vu.

Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Tiều sương ướt đẫm cơn mê
Trời cao níu bước sơn khê.

Ngày mai em đi
Cồn đá rêu phong rủ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hờn
Nghe ngoài trời giăng mây tuôn.

Ngày mai em đi
Biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn
Bàn tay nghe ngóng tin sang.

Ngày mai em đi
Thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng
Nghe trời gió lộng mà thương ."
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2007 15:46:53 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 05.03.2007 19:06:35
Đi một vòng cuối cùng ta trở lại điểm xuất phát, vòng tròn cuộc đời quay ngược lại ngày xưa. Nhưng mọi thứ đã không còn như cũ, kể cả ta, cả người, cả những suy nghĩ ngô nghê ngày đã xa ấy cũng không còn.
 Không có sự thay đổi, vì ta tin con người ta vốn chẳng hề thay đổi, chỉ là những bản chất có sẵn, những dần dần bộc lộ mà thôi, hôm nay ta vui, ta cười vang, ngày mai ta buồn, ta ủ rũ, và những ngày sau, ta ngồi suy tư ở một ghế đá dưới gốc xoài già vào ngày chủ nhật, tu viện chiều, lơ lững màu nắng nhàn nhạt, không biết là đang vui hay buồn.
 Cuối cùng ta biết mình nên làm gì, ta trở lại bên những cái thuộc về ta và ta cũng thuộc về thế giới ấy, hơi lạ một chút, nhưng từ trong sâu thẵm tâm hồn ta biết dù bao lâu, dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ quay về đây, nơi cuối cùng ta cảm thấy an toàn và hạnh phúc.
 Ôi, những ngày tháng đã qua có lẽ như một giấc mộng dài, đầy vui buồn, ngọt đắng, có cả hạnh phúc, và không thiếu những bất hạnh. Nhưng có lẽ ta đã chiêm nghiệm được khá nhiều điều, có lẽ phải trải qua nhiều sóng gió con người ta mới thật sự trưởng thành. Thêm một tuổi, thêm nhiều buồn vui, thêm nhiều bạn bè và cũng mất nhiều bạn bè.
 Một ngày dài bận rộn và mệt mỏi, ngồi nhìn thành phố lên đèn, nhớ cái ánh sáng vàng nhạt của những ngọn đèn ở một nơi xa lắm,  một góc nhỏ bé và quen thuộc trong cuộc sống của ta.
 Tháng 3, nắng, gió và những điều khó nghĩ, nhưng rồi sẽ qua nhanh...
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 06.03.2007 09:04:23
 Bắt đầu một ngày mới với cõi lòng nặng trĩu, không biết ta đang thật sự muốn gì, ta không vui, ta đang rất giận, nhưng chẳng biết phải làm gì, nên chỉ biết...ừ thì thôi!
 Thiên hạ bao giờ cũng thế, ta đã thấu hiểu thì sao lại còn buồn, nói thì dễ, nhưng làm sao lại không đau lòng. Ta đang tự hỏi chính bản thân mình rằng ta nên thu mình vào thế giới của ta, hay cứ như bạn, giơ nanh vuốt, sẵn sàng ăn miếng trả miếng với người đời. 
 Sáng se se lạnh, thiên hạ đi ngoài đường dường như cũng hững hờ,  lướt vội vã qua nhau, không một chút cảm tình. Ta đứng yên cho dòng người lướt qua, những khuôn mặt xa lạ cứ đến rồi đi, chẳng ai dừng lại và cũng chẳng tìm thấy một người quen.
 Ta thả hồn lơ lững trên chín tầng mây, nhìn xuống thế gian nhỏ bé dưới chân mình, nửa muốn quay về, nhưng nửa lại muốn ra đi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2007 09:15:51 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 13.03.2007 18:15:38
Bệnh.
 Bác sĩ dặn ở yên trong nhà ít nhất 3 ngày, ngoan, nghe lời bác sĩ.
 
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 17.03.2007 09:45:21
 Tháng 3.
 Đây là khoảng thời gian khó khăn và mệt mỏi, không hiểu nổi mình có thể vượt qua nổi không. Có đôi lần muốn từ bỏ, nhưng rồi không nỡ, lại tiếp tục, nhưng lại nhe đâu đó trong sâu thẳm trái tim mình, tiếng khóc than, tiếng gào thét, tiếng than van, tiếng khóc kìm nén từ lâu lắm. Tất cả như muốn vỡ tung, tan thành hàng trăm hàng ngàn mảnh.
 Có nhiều cảm xúc thật lạ lùng, ta choáng váng, ta không thể nào nhận ra được thật sự mình muốn gì. Ta đang bị lạc đường, đang chới với giữa dòng nước chảy xiết, nhưng tại sao ta lại không muốn tìm lối ra, không vùng vẫy, không kêu cứu, tại sao lại muốn im lặng, để cho mọi thứ cuốn ta đi.
 Không thể thay đổi được nữa rồi, mọi thứ đã đi quá xa, vượt ra khỏi vòng kiểm soát của ta, ta đứng trơ mắt nhìn mọi thứ bằng sự đau khổ của một kẻ chẳng thể làm được gì.
 Mọi thứ bây giờ đã quá sức, ta không thể làm gì được nữa rồi...
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 18.03.2007 09:50:12
 Ánh sáng hắt qua khung cửa sổ trong suốt, ánh sáng nhàn nhạt rọi trên những khuôn mặt say ngủ, dịu dàng và thánh thiện làm sao. Thèm được ngủ, được dịu dàng và thánh thiện.
 Nhìn ra ngoài, trời không Trăng, mà người ta có thể tìm thấy Trăng ở đâu trong cái thành phố đất chật người đông này, và ở nơi quá nhiều ánh sáng của bóng đèn điện, ánh sáng của Trăng dường như quá nghèo nàn, Trăng tự ái, Trăng dường như cũng muốn lẩn trốn, muốn chơi trò cút bắt, nhưng với ai? với những kẻ không ngủ được như ta? Trăng kỳ lạ, con người cũng kỳ lạ thay!
 Nhớ một lần chạm mặt Trăng vào những ngày rất xa.
 Có những lần về ngang qua những hàng cây nhỏ xíu, Trăng treo lơ lững trên đầu, như viên ngọc đang khoe cái vẻ bề ngoài đẹp đẽ và ánh sáng óng ánh của mình trước đám cây cối quê mùa, nghèo nàn và u tối. " Ta là tối thượng, là kẻ cứu rỗi, là kẻ đem ánh sáng đến cho các ngươi ". Đám cây nhỏ lao xao cầu nguyện, chúng xem Trăng như một vị thánh, đầy quyền uy, rộng lượng và cao cả. Ta đứng đó một khoảng không xa, cười cợt vở kịch đang diễn ra, ta định vỗ tay tán thưởng cho sự diễn xuất quá xuất sắc của các diễn viên. Chao ôi, sao những vở kịch thế này lại xảy ra trước mắt ta, ta có muốn thấy đâu, ta đâu muốn cười cợt, thế mà vẫn phải thấy, vẫn phải cười.
 Bậc thánh thần đầy quyền uy tức giận khi nghe tiếng cười giễu cợt vang lên trong đám môn đồ đang tôn sùng quyền uy của mình. Trăng nhìn ta, soi ánh sáng vào gương mặt, vào con người đã phát ra tiếng cười vô duyên ấy. " Mái tóc, đôi mắt, nụ cười, chẳng có gì đặc biệt, làm sao sánh được với vẻ đẹp của ta, ả ta chẳng thể ban phát ánh sáng cho muôn loài, ả ta nhỏ bé và chưa bao giờ được sùng kính, ả ta quá yếu ớt và tầm thường, ả cười điều gì?".
 Trăng nhìn ta, và ta nhìn Trăng đầy thách thức, ta là gì nhỉ? có quyền năng gì mà dám thách thức một vị thánh đang được tôn sùng. Phải chăng ta là kẻ không lượng sức mình?
 Chỉ nhìn và nhìn, ánh sáng rọi vào mắt, vào khuôn mặt, vào sâu tận trong trái tim đang đập những nhịp rất đỗi lạ kỳ. Không ai nói với ai câu nào, im lặng và im lặng. Đám cây cối nãy giờ theo dõi từng hành động của Trăng và ta cũng im phăng phắc, không dám lay động, không một cành lá rung rinh. Trăng nhìn thấu nỗi sợ hãi của ta, còn ta lại thách thức sự kiên nhẫn của Trăng. Và vị thánh bao giờ cũng muốn tỏ ra mình là bậc rộng lượng, vị tha, nhân từ đầy cao cả, Trăng quay đi, lấy lại tất cả ánh sáng, về lại với đám môn đồ đang thót tim chờ đợi sự giận dữ của mình. Ta đứng đó, trong bóng tối, đối mặt với chính mình, với sự cô đơn và một chút gì đó ngạo mạn.
 Ta vẫn bước đi trên con đường đầy bóng tối, không có chút ánh sáng, vì dẫu Trăng có tha thứ cho thái độ hỗn láo của ta, nhưng Trăng không rộng lượng đến mức soi đường cho kẻ đã xúc phạm mình. Ta nhiều lần vẫn ngã, đau, ta đứng dậy đi tiếp, ta lạc đường, mệt mỏi nhưng ta vẫn kiên nhẫn tìm lối ra, ta đi trong bóng tối và dù sợ hãi ta vẫn không thèm cầu xin sự cứu rỗi của Trăng. Ta đi trên con đường u tối, Trăng có lẽ đang ẩn nấp đâu đó sau đám môn đồ của mình, theo dõi từng bước chân mò mẫm trong bóng đêm của ta. Trăng kiêu ngạo và ta cũng kiêu ngạo, nên ta đi tiếp, đi xa hơn với sức mạnh là rất nhiều tự ái của chính mình. Ta đi, tự nhủ với lòng " Kìa, bậc tối thượng, người gieo ánh sáng, kẻ dẫn đắt muôn loài trong bóng tối, thấy chưa, ta đâu cần người, ta vẫn có thể đi tiếp".
 Trăng không ưa ta và ta không cần đến Trăng, kể từ đó, ta quen với bóng đêm, ta trở thánh một bóng ma lầm lủi trên con đường chẳng bao giờ được soi sáng, không có kẻ dẫn đường, không biết phương hướng, ta đi theo bản năng, sức mạnh của ta là sự tự ái nguyên thuỷ của con người. Từ đó, Trăng là Trăng và ta là ta, không lạ cũng chẳng quen, kể từ đó Trăng thề sẽ bỏ rơi ta và ta thề chẳng cần Trăng. Từ đó, ta yêu bóng tối của cuộc đời mình, yêu luôn cả cái khoảng nhỏ bé tối tăm của riêng ta, nơi chẳng ai muốn đến bao giờ, nơi chỉ có ta, kẻ đã bị người ban phát ánh sáng trừng phạt, kẻ cả cuộc đời phải dò tìm lối đi trong bóng tối, kẻ có đôi mắt theo năm tháng có thể nhìn thấu trái tim của bóng đêm.
 Kể từ đó, ta ghét luôn ánh sáng mặt trời...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2007 10:03:26 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Cổ Đà
  • Số bài : 40
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.01.2007
RE: Viết cho riêng ta - 19.03.2007 02:37:09

Trích đoạn: Cổ Đà

Nhớ một lần chạm mặt Trăng vào những ngày rất xa.
Kể từ đó, ta ghét luôn ánh sáng mặt trời...

Vầng Trăng Tôi.

          Cổ Đà.

Vầng trăng bé nhỏ của Ta ơi
Kể từ Hàn Mặc Tử đi rồi
Ta cùng Người kết lời giao ước
bỏ mặc thế nhân bỏ mặc Người

Xưa yêu Trăng vốn Trăng huyền bí
Huyền thoại ngày xưa sử còn ghi
Thế mà phút chốc Trăng thành đá
trần trụi giữa đời ,mảnh Trăng si...

Ngày ấy Trăng côi âm thầm khóc
giọt lệ vô tình rớt trúng Tôi
Người Ta rao bán Trăng Hàn Mặc...
Mấy ai còn hứng thú mua Người.

Tôi không mua Trăng ,chẳng bán Trăng   
Tôi cảm niềm đau tận đáy lòng
Trăng xưa tội quá ,cô đơn quá
mấy kẻ còn thương một chị Hằng

Tôi ném Trăng vàng một ánh Trăng
để lau nước mắt ướt ngập lòng
Trăng vơi giòng lệ ,Trăng Tôi khóc
Tôi khóc thay Trăng bớt lỡ làng.

Trên mảnh trời cao lắm vì sao
Hai mảnh Trăng vàng thoáng nhận nhau
Ô kìa Ta thấu lòng trinh nữ
cảm hay Trăng nhận mối tình sầu.

Từ độ nàng Trăng nét cô đơn
nên Tôi ghép hai mảnh Trăng gàn
Địa đàng khơi sáng vầng Trăng cổ
còn Tôi rạo rực lửa nhân gian.

Nếu mai Tôi chết bỏ lại Trăng
Xin Trăng chớ khóc nhé Trăng vàng
Một hạt lệ rơi ,hồn tôi nhói
đừng khóc đau lòng , Trăng của Tôi 

Tôi sẽ chờ Trăng ,sẽ đợi Trăng
Nhân gian tay với ,mộng đôi đàng
Trăng nghìn năm tuổi ,Ta một tuổi
Ghép đôi duyên ấy tận Thu tàn

Vầng Trăng bé nhỏ của Ta ơi
nếu mai Ta chẳng có trên đời
nhưng trong sâu thẵm Ta hằng sống
một kiếp tình riêng Ta với Người...
                 
                  3hkém5ph     19/3/07.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2007 02:34:50 bởi Cổ Đà >

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 19.03.2007 12:08:05
TÔI GHÉT VẦNG TRĂNG GHÉT CẢ THƠ
GHÉT CẢ NHỮNG GIÂY PHÚT THẨN THỜ
EM NGỒI BÊN CỬA HỒN TRẦM MẶC
TÓC RŨ RƯỢI BUỒN BUÔNG NGẨN NGƠ.
 
 
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Cổ Đà
  • Số bài : 40
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.01.2007
RE: Viết cho riêng ta - 22.03.2007 03:14:03
Bài thơ khơi lòng
 
- - - - - - -???
- - - - - - -  ??
- - - - - - - ?
- - - - - - - .
 
- - - - - - - !!!
- - - - - - - !!
- - - - - - - !
- - - - - - - .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2007 00:49:27 bởi Cổ Đà >

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 23.03.2007 09:33:16
Bầu trời cao quá, đưa tay lên với mãi chẳng tới, với tay mãi thì mỏi, nhưng đặt xuống thì chẳng cam lòng.
 Có nhiều khi con người ta ngớ ngẩn vậy đó.
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 24.03.2007 08:49:57
ANH VỀ ÔM MỘNG TÌNH DANG DỞ
GỞI GIÓ ĐƯA VỀ NƠI LÃNG QUÊN
EM NGỒI DẠO KHÚC ĐÀN TAO NGỘ
DÂY ĐỨT, PHÍM BUỒN, TAY NGẨN NGƠ...
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 25.03.2007 11:14:10
 Trời không có nắng, một chút âm u, một chút gió, một chút nhớ mông lung.
 Có thể rồi ta sẽ lại lãng quên hoặc bị lãng quên, có thể ngày mai ta không còn viết nổi một dòng tâm sự, có thể mọi thứ sẽ kết thúc nhanh hơn ta tưởng.
 Ta lại trở về nơi xa xưa ấy, trong giấc mơ,nhưng sao lại thật đến thế, rõ ràng đến thế. Mười hai năm rồi, không thể quên được. Nhưng sao lại hiện về lúc này. Những đêm thật dài với chỉ một giấc mơ, quen thuộc đến từng chi tiết, ta trở về, lang thang, mò mẫm từng bước chân trên con đường quen, xem lại từng nơi chốn đã trở thành thân thuộc. Ta cứ lang thang trong giấc mơ của chính mình, từ đêm này qua đên khác, chỉ là lang thang, ta không biết mình muốn tìm kiếm điều gì, chỉ đơn giản là được trở về, nhìn và đi trên con đường ấy.
 Phải chăng có một lời hứa mà ta đã lãng quên, hay một món nợ ta chưa bao giờ trả nổi, ta trở về trong giấc mơ, tìm câu trả lời cho chính mình, nhưng sao khó quá, ta không tìm ra nổi. Ta không thể nhớ ra điều gì, chỉ là những khoảng trống mờ nhạt, là một khoảng lặng dịu dàng, là một thế giới chẳng có ưu phiền, hình như thuở ấy ta chưa biết buồn là gì?
 Có thể đêm nay ta lại sẽ trở về, làm một người lang thang trong cơn mơ, băng qua ký ức tìm lại một điều gì đó thiêng liêng đã đánh mất. Những giấc mơ kỳ lạ nối tiếp nhau, quen thuộc như những ngón tay ngắn dài trên bàn tay ta, nhưng sao ta không tìm ra câu trả lời.
 Thời gian trôi qua, có đôi lúc ta chợt nhớ ra gì đó, nhưng rồi lại quên ngay, nhanh nhu sao băng chợt đến rồi vụt biến. Nên những ngày tháng xa xôi cứ lúc ẩn lúc hiện, chợt đến chợt đi, những dấu vết mờ mờ ảo ảo, những tưởng không có thật, nhưng chúng đã tồn tại phải không?
 Giá như thời gian quay ngược lại...
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Cổ Đà
  • Số bài : 40
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.01.2007
RE: Viết cho riêng ta - 29.03.2007 02:17:37

Trích đoạn: Bách hoa tiên tử

TÔI GHÉT VẦNG......TRĂNGGGGG..... GHÉT CẢ......THƠƠƠƠ.......
GHÉT CẢ NHỮNG GIÂY PHÚT.... THẨN THỜƠƠƠƠ......
 
 
Xếp bút cho rồi Cổ Đà ơi
đừng mong mai mốt với lên trời
Bách Hoa tiên tử lòng đã ghét
Trăng ,Thơ ,thơ thẩn dẹp cho ruồi...

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 31.03.2007 10:15:02
 Không phải tơ trời, không phải sương mai
 
Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu
Là tình yêu đấy em!
Tình yêu,
Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
Ta vừa chạy tìm nhau...
Em vừa ập vào anh...
... Như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.
Không phải đâu em - không phải tơ trời
Không phải mây hoàng hôn
Chợt hồng ... chợt tím ...
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến
Anh cầu mong - không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc ...

ĐỖ TRUNG QUÂN
 
 Một ngày trời không mây, nắng nhảy múa trên những mái đầu, qua khung cửa sổ, lẩm nhẩm vài vần thơ lỡ nhớ, chẳng hiểu vì sao ta lại nhớ được? Nắng dường như cũng không vui như vẻ bên ngoài, không hồn nhiên với nụ cười trong vắt, nắng dường như cũng biết u hoài, biết thở dài khi cảm thấy không vui.
 Buổi sáng, ta nhìn thiên hạ đi về trong nắng, chẳng hiểu sao thế giới bên ngoài khung cửa sổ của ta lại nhộn nhịp đến thế, bên trong khung cửa là sự yên tĩnh đến nghẹt thở, mọi thứ đểu chậm rãi, đều có một chút buồn man mác. Có đôi lúc ta muốn thoát ra, muốn hòa nhập vào cái khoảng ồn ào, náo nhiệt kia, nhưng đi loanh quanh, lại thấy mệt, thấy chán, rồi lại trở về bên trong khung cửa sổ, tìm lại một chút yên tĩnh riêng tư, nhìn cuộc sống bên ngoài qua khung cửa sổ.
 Gió và nắng vẫn có thể len lỏi vào bên trong khung cửa sổ, gió hất tung tấm màn cửa, đùa giỡn với tấm màn như chú mèo con tinh nghịch đang vờn bướm. Nắng điềm đạm dạo từng bước nhẹ nhàng, chiếu ánh sáng lên từng trang sách, từng bông hoa vừa mới nở sớm nay.
 Thời gian dần trôi, khoảng cách giữa bên ngoài và bên trong cách cửa sổ càng ngày càng hẹp lại, có khi nào đến một ngày ta thức dậy và nhận ra chẳng còn gì che chắn ta trước cuộc đời?
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 5 của 6 trang, bài viết từ 121 đến 150 trên tổng số 177 bài trong đề mục