Bách hoa tiên tử
-
Số bài
:
574
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 18.02.2006
- Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
|
RE: Viết cho riêng ta
-
18.03.2007 09:50:12
Ánh sáng hắt qua khung cửa sổ trong suốt, ánh sáng nhàn nhạt rọi trên những khuôn mặt say ngủ, dịu dàng và thánh thiện làm sao. Thèm được ngủ, được dịu dàng và thánh thiện. Nhìn ra ngoài, trời không Trăng, mà người ta có thể tìm thấy Trăng ở đâu trong cái thành phố đất chật người đông này, và ở nơi quá nhiều ánh sáng của bóng đèn điện, ánh sáng của Trăng dường như quá nghèo nàn, Trăng tự ái, Trăng dường như cũng muốn lẩn trốn, muốn chơi trò cút bắt, nhưng với ai? với những kẻ không ngủ được như ta? Trăng kỳ lạ, con người cũng kỳ lạ thay! Nhớ một lần chạm mặt Trăng vào những ngày rất xa. Có những lần về ngang qua những hàng cây nhỏ xíu, Trăng treo lơ lững trên đầu, như viên ngọc đang khoe cái vẻ bề ngoài đẹp đẽ và ánh sáng óng ánh của mình trước đám cây cối quê mùa, nghèo nàn và u tối. " Ta là tối thượng, là kẻ cứu rỗi, là kẻ đem ánh sáng đến cho các ngươi ". Đám cây nhỏ lao xao cầu nguyện, chúng xem Trăng như một vị thánh, đầy quyền uy, rộng lượng và cao cả. Ta đứng đó một khoảng không xa, cười cợt vở kịch đang diễn ra, ta định vỗ tay tán thưởng cho sự diễn xuất quá xuất sắc của các diễn viên. Chao ôi, sao những vở kịch thế này lại xảy ra trước mắt ta, ta có muốn thấy đâu, ta đâu muốn cười cợt, thế mà vẫn phải thấy, vẫn phải cười. Bậc thánh thần đầy quyền uy tức giận khi nghe tiếng cười giễu cợt vang lên trong đám môn đồ đang tôn sùng quyền uy của mình. Trăng nhìn ta, soi ánh sáng vào gương mặt, vào con người đã phát ra tiếng cười vô duyên ấy. " Mái tóc, đôi mắt, nụ cười, chẳng có gì đặc biệt, làm sao sánh được với vẻ đẹp của ta, ả ta chẳng thể ban phát ánh sáng cho muôn loài, ả ta nhỏ bé và chưa bao giờ được sùng kính, ả ta quá yếu ớt và tầm thường, ả cười điều gì?". Trăng nhìn ta, và ta nhìn Trăng đầy thách thức, ta là gì nhỉ? có quyền năng gì mà dám thách thức một vị thánh đang được tôn sùng. Phải chăng ta là kẻ không lượng sức mình? Chỉ nhìn và nhìn, ánh sáng rọi vào mắt, vào khuôn mặt, vào sâu tận trong trái tim đang đập những nhịp rất đỗi lạ kỳ. Không ai nói với ai câu nào, im lặng và im lặng. Đám cây cối nãy giờ theo dõi từng hành động của Trăng và ta cũng im phăng phắc, không dám lay động, không một cành lá rung rinh. Trăng nhìn thấu nỗi sợ hãi của ta, còn ta lại thách thức sự kiên nhẫn của Trăng. Và vị thánh bao giờ cũng muốn tỏ ra mình là bậc rộng lượng, vị tha, nhân từ đầy cao cả, Trăng quay đi, lấy lại tất cả ánh sáng, về lại với đám môn đồ đang thót tim chờ đợi sự giận dữ của mình. Ta đứng đó, trong bóng tối, đối mặt với chính mình, với sự cô đơn và một chút gì đó ngạo mạn. Ta vẫn bước đi trên con đường đầy bóng tối, không có chút ánh sáng, vì dẫu Trăng có tha thứ cho thái độ hỗn láo của ta, nhưng Trăng không rộng lượng đến mức soi đường cho kẻ đã xúc phạm mình. Ta nhiều lần vẫn ngã, đau, ta đứng dậy đi tiếp, ta lạc đường, mệt mỏi nhưng ta vẫn kiên nhẫn tìm lối ra, ta đi trong bóng tối và dù sợ hãi ta vẫn không thèm cầu xin sự cứu rỗi của Trăng. Ta đi trên con đường u tối, Trăng có lẽ đang ẩn nấp đâu đó sau đám môn đồ của mình, theo dõi từng bước chân mò mẫm trong bóng đêm của ta. Trăng kiêu ngạo và ta cũng kiêu ngạo, nên ta đi tiếp, đi xa hơn với sức mạnh là rất nhiều tự ái của chính mình. Ta đi, tự nhủ với lòng " Kìa, bậc tối thượng, người gieo ánh sáng, kẻ dẫn đắt muôn loài trong bóng tối, thấy chưa, ta đâu cần người, ta vẫn có thể đi tiếp". Trăng không ưa ta và ta không cần đến Trăng, kể từ đó, ta quen với bóng đêm, ta trở thánh một bóng ma lầm lủi trên con đường chẳng bao giờ được soi sáng, không có kẻ dẫn đường, không biết phương hướng, ta đi theo bản năng, sức mạnh của ta là sự tự ái nguyên thuỷ của con người. Từ đó, Trăng là Trăng và ta là ta, không lạ cũng chẳng quen, kể từ đó Trăng thề sẽ bỏ rơi ta và ta thề chẳng cần Trăng. Từ đó, ta yêu bóng tối của cuộc đời mình, yêu luôn cả cái khoảng nhỏ bé tối tăm của riêng ta, nơi chẳng ai muốn đến bao giờ, nơi chỉ có ta, kẻ đã bị người ban phát ánh sáng trừng phạt, kẻ cả cuộc đời phải dò tìm lối đi trong bóng tối, kẻ có đôi mắt theo năm tháng có thể nhìn thấu trái tim của bóng đêm. Kể từ đó, ta ghét luôn ánh sáng mặt trời...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2007 10:03:26 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG
|