một ngày nào đó rồi tôi sẽ chợt nhân ra rằng_tôi, một người chẵng đáng sống trên thế giới này dù một giây phút nào cả, tại sao? Tôi cũng chẳng biết được nữa, thử tưởng tượng tôi chết, liệu rằng ai sẽ nhớ đến tôi nhỉ? Những tình cảm người ta đối xử với nhau vào lúc này đây sao tôi thấy thật chán, thật thất vọng và chán ghét quá! đó hoàn toàn là những lời nói sáo rỗng, những hành động dối trá mà họ có thể dành cho nhau, không lẻ tất cả chỉ là ảo ảnh thôi sao? Người ta tồn tại trên thế giới này để làm gì nhỉ? tôi không biết, dường như mỗi một con người tôi gặp_ họ đều có những mục đích, còn tôi thi không, tại sao tôi phải làm một việc mà tôi không thích? tại sao tôi phải ăn cơm trong khi tôi không đói?, tại sao tôi không được phép nói lên quan điểm của tôi với ba mẹ?, tại sao tôi không được một chút thời gian để nhìn lại mình? tôi chợt nghĩ ra rằng sự tồn tại của tôi chỉ là vô ích,......
" Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về
Lời nào của cây lời nào cỏ lạ
Một chiều ngồi say một đời thật nhẹ ngày qua
Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ
Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa
Mây che trên đầu và nắng trên vai
Đôi chân ta đi sông còn ở lại
Con tim yêu thương vô tình chợt gọi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người
Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa
Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà
Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy
Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa
Từng lời tà dương là lời mộ địa
Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe
Trong khi ta về lại nhớ ta đi
Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì
Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn
Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì"