Đã không còn một điều bí mật...
Những gã đồng nghiệp thò đầu qua cửa sổ hét toáng:
- Bác ơi! Mang hắn về nhà cho bú tí đi!
khi ấy tôi đã ba mươi tám tuổi một vợ, một con trai
khi ấy người đọc gọi tôi bằng danh xưng: nhà thơ!
mẹ tôi mất vài năm sau đó.
2. Khi mẹ tôi cắp nón rụt rè
bước vào trong sân guốc mòn, áo vải
reception báo tin: có bà cụ đến tìm!
khi ấy tôi đã bốn mươi tuổi đang rất nổi tiếng
những gã đồng nghiệp vẫn đồng loạt hét toáng:
- Bác ơi! Mang hắn về nhà cho bú tí đi!
mẹ tôi mất một năm sau đó.
3. Chẳng ai biết vì sao bà cụ ấy
thường xuyên cắp nón đi tìm
thằng con đã tóc râu chớm bạc
đơn giản lắm!
đêm qua nghe ai bảo tôi say xỉn không về nhà
đêm qua trời Sài Gòn trở gió...
người mẹ ấy hôm sau run rẩy đi tìm
rụt rè hỏi nhỏ:
- Con có bị ốm không?
mẹ già rồi lẩn thẩn
đừng mắng mẹ nghe con...
4. Thú thật ngày xưa...
tôi gắt mẹ một lần.
ĐỖ TRUNG QUÂN
Đối thoại
Mẹ ơi, muối từ đâu sinh ra?
- Từ mồ hôi của mẹ.
Không phải. Từ biển.
Nhưng biển từ đâu sinh ra?
- Từ nước mắt của mẹ.
Không phải. Từ những dòng sông.
Nhưng dòng sông từ đâu sinh ra?
- Từ nỗi buồn của thế nhân.
Không phải. Từ mưa mùa hạ.
Nhưng mưa từ đâu sinh ra?
Mẹ đừng bảo rằng từ nước mắt!
- Còn con?
Con biết. Mưa của trời.
Mọi thứ đều của trời, mẹ ạ!
***
Mẹ im lặng
Mẹ bổ cuốc xuống đồng.
TRANG THANH
Trong và ngoài khung ảnh
Mẹ cho con
Màu hồng má, môi mẹ
Màu hồng của gót chân son
Cả suối tóc đen
Ngày xưa ba say lắm!
Mẹ cho con
Những gì mẹ có và mẹ mất
Tấm ảnh cô dâu đẹp đến muốn khóc
Tươi rói và trẻ dại
Ánh mắt ngác ngơ không thể hiểu nổi đời
Cô mãi thanh xuân
Đằng sau khung ảnh
Còn mẹ theo trăng
Tròn khuyết hao gầy
Ngày nào đó con sẽ cho lại con của con
Tấm ảnh cô dâu đẹp đến muốn khóc
Tươi rói và trẻ dại
Người đàn bà đằng sau khung ảnh
Ngoài thời gian
Chỉ có người đàn bà trước khung ảnh
Trong cuộc đời!
HOÀNG THỊ THƯƠNG
Hương tết
Một chút chiều tan vào hư không
Con mơ ước ngày đừng tắt nắng
Xa lộ lạnh lùng phóng theo đường thẳng
Mà lòng con xa xứ chạy loanh quanh
Mẹ ơi! Gió phả đầy hồn bánh chưng xanh
Nhớ mùi mẹ quyện bên trong lá chuối
Mùi yêu thương từ hồi con chưa biết nói
Thuở bồng con tay này mẹ chụm lửa tay kia
Thời gian dài quên đuổi sắc hương đi
Hồn xa quê vẫn đọng hoài hương tết
Như ai đem làng quê vùi trong đất
Người bên này bờ cũng nghe tết dậy hương
Mẹ ơi! Con còn đây mùi mẹ y nguyên
Mùi sữa tinh khôi, bồ kết thơm trên tóc
Chiếc áo mới đầu năm con mặc
Lãng đãng một mùi tay mẹ đơm khuy
Con bên này nhớ mẹ bên kia
Như xa lộ thẳng đường không sao khác
Chiều nay nhớ nhà xe chở đầy hương tết
Con chở theo mình mùi mẹ đầu năm.
TRẦN KIÊU BẠC (California, Mỹ)
Mọc trên gân mẹ
Tôi nhìn thấy đôi mắt trẻ thơ mọc trên gân lá
Hình dung tôi mọc trên gân mẹ tháng mười hai
Tôi mọc trên cành khô
Trong những ngày buốt giá
Cành – khô – rời – lá
Cố nuôi một nụ hoa
Trong mưa
Tiếng chim ca ngất trời
Mùa đông
Mặt trời giấu lửa sau bầu trời xám
Cành khô giấu lửa trong nụ hoa đắng
Mùa đông
Tôi nhìn thấy mùa đông trong đôi mắt của mẹ
Mưa kết thành áo choàng buốt giá khoác qua vai mẹ
Mùa đông ba mươi năm - thành một kiếp u uẩn
Mặt trời ẩn mình ba mươi năm
Một ngày gió thốc thổi nụ hoa bay
Cành khô chới với
Lẫn trong nụ cười của mẹ
Lẫn trong nước mắt của mẹ
Tôi nở hoa.
LY HOÀNG LY
Chiều ba mươi tết
Chiều ba mươi tết ở quê
mẹ còn chân vấp, nón mê ra đồng
vội vàng cấy nốt cho xong
mấy đon mạ mót ở trong sương mù
Cánh đồng chia khoảnh, chia khu
vẫn liền chân mạ, vẫn như bao đời
gió ơi, đừng thổi rỗng trời
đồng không ai biết mẹ tôi nhọc nhằn
Ngày cùng, tháng tận bao năm
còn lo manh áo, cái ăn xuân về
bao người như mẹ ở quê
chiều ba mươi vẫn nón mê ra đồng
Cho sang năm hết nợ nần
mẹ tin rảnh mạ đang cầm trên tay
là bình minh của một ngày
là giao thừa của xưa nay giao thừa.
NGUYỄN HƯNG HẢI
Tết xa quê
Xa ngàn dặm vẫn bày mâm cỗ tết
Bánh chưng xanh, nậm rượu nếp quê nhà
Khay ngũ quả, khói hương trầm ngan ngát
Lịch bên tường, đào phớt đỏ sắc hoa
Lòng man mác, nỗi niềm nơi xóm vắng
Bóng cha già lau hương án gia tiên
Mẹ lúi húi canh chừng bên bếp lửa
Nghe tiếng chân, thấp thỏm ngó qua thềm
Con chưa thể về thăm cha mẹ
Trái tim đau, vết sẹo đỏ không lành
Chưa gục ngã trước bão dông số phận
Những nỗi buồn bạc trắng cả ngày xanh
Có tất cả, nhưng làm sao có tết
Xung quanh con xa lạ nước non người
Sau cửa sổ, mịt mờ mây xứ tuyết
Bếp lửa hồng, dáng mẹ quá xa xôi!
NGUYỄN HUY HOÀNG (LB Nga)