Tình xưa
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 10 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 138 bài trong đề mục
MèoCon_LCB 23.08.2006 18:17:36 (permalink)
Thế Gian

Bởi đời có chữ thế Gian
Nên đời có lắm vô vàng xót xa
Kẻ lừa gạt, kẻ phỉnh ta
Thôi thì mặc kệ miễn là họ vui
Chỉ mong họ ... không ngậm ngùi
Khi mà nhìn lại niềm vui ảo mờ
Phần ta gởi hết vào thơ
Đắng cay chua xót từng giờ nặng mang
Chỉ mong nè ... phút bình an
Khi ngồi lặng ngắm chiều tàn dần rơi
Chỉ mong ta ... không hận đời
Để ra đi ... góp những lời dối gian
Ta biến nó ... thành tro tàn
Thả trong chiều gió đời tan hận sầu.
HBT
chialy1904 26.08.2006 00:02:12 (permalink)
Suy tưởng

Lưu Quang Vũ


Xưa anh như lá thư không địa chỉ
Con tàu không lửa than con thuyền cũ không buồm
Anh nghĩ quá nhiều về những khoảng vô biên
Những đảo lạ trong khói mờ ẩn hiện
Nay anh chỉ tin
Những nhành cây trong tầm hái của con người
Những nguồn suối có thể cho nước uống
Những mảnh ruộng có thể sinh quả ngọt
Những ngôi nhà sống được ở bên trong

Xưa anh thích những lời nói đẹp
Nay anh thích những lời nói đúng
Anh hiểu lại từ đầu những chân lý giản đơn
Con người cần đến nhau con sông về biển rộng
Muốn gặt hái phải tự mình gieo hạt
Không làm người thua cuộc ở trong đời

Xưa anh tưởng chỉ cần can đảm
Nay anh hiểu phải làm người chiến thắng
Anh không tin kẻ buồn nản cô đơn
Anh đã chán những anh hùng thất bại

Trước anh tự hào thấy mình chẳng giống ai
Nay anh vững tâm thấy mình với mọi người
Chung nỗi khổ niềm vui chung ước vọng

Hôm qua đời anh chẳng có ích cho ai
Như cái vỏ diêm ướt lạnh giữa trời
Anh đo niềm vui bằng những gì anh nhận được
Nay bằng những gì anh mang cho người khác
Chẳng khoanh tay chờ đợi ở ngày mai
Anh nhập vào hơi thở lớn hôm nay
Anh có lại niềm vui và sức lực
Nhờ em cho em đời sống của anh ơi.

1978
MèoCon_LCB 10.09.2006 21:15:30 (permalink)
Vọng phu trên cát

Chiều như mọi chiều
chị ngồi ôm con chờ chồng trên bãi cát
cơn bão đi qua
để lại sau lưng trời hoang đổ nát
thuyền anh không về nữa rồi
con thơ có biết gì đâu
anh không về nữa rồi
con thơ có biết gì đâu
tiếng đau làng chài lẩy bẩy đêm thâu
trời đầy mắt sao lạnh lùng chẳng thấy
biển hết cơn điên nằm hát vô tình
chiều như mọi chiều
chị ngồi ôm con
đôi mắt lặng thinh
nơi thuyền anh thường về những đêm hò hẹn
nơi lần đầu chị bẽn lẽn trao anh hoa trinh thánh thiện
dưới ánh trăng thề nguyện cầu biển trời mãi được bên nhau
anh không về nữa rồi
con thơ có biết gì đâu
sương xưa lẻ loi chít trắng mái đầu
gió xuống máu ngông giở trò thủ thỉ
biển hết cơn điên nằm hát vô tình
chiều như mọi chiều
chị ngồi ôm con
ôm cơn bão đời mình
nàng Vọng Phu hoá thân trên cát
trăng sao rón rén đi qua
những lời cầu hồn thảng thốt bay qua
từ cõi hư vô cơ hồ tiếng ai thầm nhắc:
anh không về nữa rồi
con thơ…

PHAN HOÀNG
MèoCon_LCB 10.09.2006 21:16:20 (permalink)
Tôi chờ con nhện giăng tơ

Điện thoại liên tục nháy đèn
Mời tôi gọi cho người ấy
Nhưng thôi
Phiền
Trái tim tôi liên tục đổ chuông
Tiếng chuông ngoài lệ thường
Tiếng chuông giật ngược
Tai ương
Mắt tôi liên tục giật bên trái
Điềm chẳng lành
Làm sao để tự vấn an?
Tôi trống vắng tứ bề
Bên nào cũng đầy gió thổi
Vào tôi như vào một ngôi nhà trống
Tôi chờ con nhện giăng tơ

TRƯƠNG GIA HÒA
MèoCon_LCB 10.09.2006 21:17:08 (permalink)
Ru anh

Ngủ đi anh
Em sẽ hát ru anh bằng những lời tình yêu dịu ngọt
Tay em luồn vào mái tóc
Mơn man những giấc mơ xanh
Ngủ đi anh
Ngoài hiên nắng tắt
Để em bảo lũ chuồn chuồn cánh mỏng
Bay là đà gọi trời mưa
Trời mưa...
Những ngày xưa cùng anh lang thang trong mưa
Áo em ướt đầy kỉ niệm
Tóc em ướt đầy kỉ niệm
Con đường, hàng cây hoà chung nhịp thở
Cột đèn tựa lưng vào nỗi nhớ
Ấm áp môi mềm
Còn nhớ không anh?
À ơi! Này giấc mơ ngoan
Đưa anh tìm về ngày cũ
Để em ru anh ngủ
Xua tan hết những muộn phiền
Ngủ đi anh, hạnh phúc mãi bình yên

NGUYỄN THỊ HƯƠNG TRÀ
MèoCon_LCB 10.09.2006 21:17:55 (permalink)
Mê khúc

Đừng nhớ nữa Hà Nội buồn rũ mặt
Em đã xa như thể chẳng quay về
Cổ tích cũ đến từng viền lát gạch
Đắm say em một con bé nhà quê
Em đâu liếc cho thơ tình nhạt thếch
Tháp Rùa nghiêng đậm đặc chiếc hôn đầu
Thạch thảo úa hóa rùa vàng trinh nữ
Vái xin trời cho hai đứa bên nhau
Thơ em viết giờ tặng cho người khác
Hơi tình yêu bảng lảng bay về
Hương hồ Tây thấm nặng từng nốt nhạc
Giữa Sài Gòn ngồi nhớ phố Thụy Khuê
Nắng thôi ngả cái hanh vàng xuống phố
Gió bấc run xoay khao khát lên trời
Nơi nào đó, cầu xin anh còn nhớ
Đáy hồ Gươm em đã rớt nụ cười

ĐINH THU HIỀN

Mặt nạ

Ánh ngày
Giữa bao khuôn mặt ảo giác
Tôi sống bằng khuôn mặt ẩn
Lạc trong 6 tỉ khuôn mặt ẩn mang màu hỉ, nộ, ái, ố
Đêm rơi
Thèm hơi khuôn mặt thật
Tôi bóc mặt nạ
Soi vào gương
Một mặt nạ khác hiện ra
Tôi cầm lấy tay tôi
Biết mình đã đánh rơi mình

NGUYỄN THỊ HỒNG HÀ

Về quê

Về quê
Là tránh những ồn ào phố thị
Là nghe tiếng gà eo óc gáy sáng mai
Là nhìn mẹ cho đỡ những ngày mong nhớ
Và giữa quê ngủ một giấc thật dài
Chân trần tôi đi về phía cánh đồng thơ dại
Lòng vui theo trò chơi của cái thuở chăn trâu
Những ngôi nhà cao tầng vùi lấp dấu chân con trẻ
Rưng rức ấu thơ đau
Cô bé nhà bên vội vã sang đò
Rồi ru con bằng những ca từ đĩa nhạc
Đám trai làng chẳng chịu cảnh nghèo bó buộc
Dắt díu vào Nam tha phương
Chỉ mẹ vẫn nồng nàn yêu thương
Cặm cụi canh cua, cá đồng kho khế
Chỉ ngọn gió muôn đời vẫn thế
Bỏng rát khô cằn nhưng khó nguôi quên
Tôi đi về quê chợt thấy buồn hơn
Chẳng dám nghĩ một ngày không về nữa…

HỒ HUY SƠN
MèoCon_LCB 10.09.2006 21:19:16 (permalink)
Đã không còn một điều bí mật...



Những gã đồng nghiệp thò đầu qua cửa sổ hét toáng:
- Bác ơi! Mang hắn về nhà cho bú tí đi!
khi ấy tôi đã ba mươi tám tuổi một vợ, một con trai
khi ấy người đọc gọi tôi bằng danh xưng: nhà thơ!
mẹ tôi mất vài năm sau đó.

2. Khi mẹ tôi cắp nón rụt rè
bước vào trong sân guốc mòn, áo vải
reception báo tin: có bà cụ đến tìm!
khi ấy tôi đã bốn mươi tuổi đang rất nổi tiếng
những gã đồng nghiệp vẫn đồng loạt hét toáng:
- Bác ơi! Mang hắn về nhà cho bú tí đi!
mẹ tôi mất một năm sau đó.

3. Chẳng ai biết vì sao bà cụ ấy
thường xuyên cắp nón đi tìm
thằng con đã tóc râu chớm bạc
đơn giản lắm!
đêm qua nghe ai bảo tôi say xỉn không về nhà
đêm qua trời Sài Gòn trở gió...
người mẹ ấy hôm sau run rẩy đi tìm
rụt rè hỏi nhỏ:
- Con có bị ốm không?
mẹ già rồi lẩn thẩn
đừng mắng mẹ nghe con...

4. Thú thật ngày xưa...
tôi gắt mẹ một lần.

ĐỖ TRUNG QUÂN

Đối thoại


Mẹ ơi, muối từ đâu sinh ra?
- Từ mồ hôi của mẹ.
Không phải. Từ biển.
Nhưng biển từ đâu sinh ra?
- Từ nước mắt của mẹ.
Không phải. Từ những dòng sông.
Nhưng dòng sông từ đâu sinh ra?
- Từ nỗi buồn của thế nhân.
Không phải. Từ mưa mùa hạ.
Nhưng mưa từ đâu sinh ra?
Mẹ đừng bảo rằng từ nước mắt!
- Còn con?
Con biết. Mưa của trời.
Mọi thứ đều của trời, mẹ ạ!

***

Mẹ im lặng
Mẹ bổ cuốc xuống đồng.

TRANG THANH

Trong và ngoài khung ảnh

Mẹ cho con
Màu hồng má, môi mẹ
Màu hồng của gót chân son
Cả suối tóc đen
Ngày xưa ba say lắm!
Mẹ cho con
Những gì mẹ có và mẹ mất
Tấm ảnh cô dâu đẹp đến muốn khóc
Tươi rói và trẻ dại
Ánh mắt ngác ngơ không thể hiểu nổi đời
Cô mãi thanh xuân
Đằng sau khung ảnh
Còn mẹ theo trăng
Tròn khuyết hao gầy
Ngày nào đó con sẽ cho lại con của con
Tấm ảnh cô dâu đẹp đến muốn khóc
Tươi rói và trẻ dại
Người đàn bà đằng sau khung ảnh
Ngoài thời gian
Chỉ có người đàn bà trước khung ảnh
Trong cuộc đời!

HOÀNG THỊ THƯƠNG

Hương tết

Một chút chiều tan vào hư không
Con mơ ước ngày đừng tắt nắng
Xa lộ lạnh lùng phóng theo đường thẳng
Mà lòng con xa xứ chạy loanh quanh
Mẹ ơi! Gió phả đầy hồn bánh chưng xanh
Nhớ mùi mẹ quyện bên trong lá chuối
Mùi yêu thương từ hồi con chưa biết nói
Thuở bồng con tay này mẹ chụm lửa tay kia
Thời gian dài quên đuổi sắc hương đi
Hồn xa quê vẫn đọng hoài hương tết
Như ai đem làng quê vùi trong đất
Người bên này bờ cũng nghe tết dậy hương
Mẹ ơi! Con còn đây mùi mẹ y nguyên
Mùi sữa tinh khôi, bồ kết thơm trên tóc
Chiếc áo mới đầu năm con mặc
Lãng đãng một mùi tay mẹ đơm khuy
Con bên này nhớ mẹ bên kia
Như xa lộ thẳng đường không sao khác
Chiều nay nhớ nhà xe chở đầy hương tết
Con chở theo mình mùi mẹ đầu năm.

TRẦN KIÊU BẠC (California, Mỹ)

Mọc trên gân mẹ

Tôi nhìn thấy đôi mắt trẻ thơ mọc trên gân lá
Hình dung tôi mọc trên gân mẹ tháng mười hai
Tôi mọc trên cành khô
Trong những ngày buốt giá
Cành – khô – rời – lá
Cố nuôi một nụ hoa
Trong mưa
Tiếng chim ca ngất trời
Mùa đông
Mặt trời giấu lửa sau bầu trời xám
Cành khô giấu lửa trong nụ hoa đắng
Mùa đông
Tôi nhìn thấy mùa đông trong đôi mắt của mẹ
Mưa kết thành áo choàng buốt giá khoác qua vai mẹ
Mùa đông ba mươi năm - thành một kiếp u uẩn
Mặt trời ẩn mình ba mươi năm
Một ngày gió thốc thổi nụ hoa bay
Cành khô chới với
Lẫn trong nụ cười của mẹ
Lẫn trong nước mắt của mẹ
Tôi nở hoa.

LY HOÀNG LY

Chiều ba mươi tết

Chiều ba mươi tết ở quê
mẹ còn chân vấp, nón mê ra đồng
vội vàng cấy nốt cho xong
mấy đon mạ mót ở trong sương mù
Cánh đồng chia khoảnh, chia khu
vẫn liền chân mạ, vẫn như bao đời
gió ơi, đừng thổi rỗng trời
đồng không ai biết mẹ tôi nhọc nhằn
Ngày cùng, tháng tận bao năm
còn lo manh áo, cái ăn xuân về
bao người như mẹ ở quê
chiều ba mươi vẫn nón mê ra đồng
Cho sang năm hết nợ nần
mẹ tin rảnh mạ đang cầm trên tay
là bình minh của một ngày
là giao thừa của xưa nay giao thừa.

NGUYỄN HƯNG HẢI

Tết xa quê

Xa ngàn dặm vẫn bày mâm cỗ tết
Bánh chưng xanh, nậm rượu nếp quê nhà
Khay ngũ quả, khói hương trầm ngan ngát
Lịch bên tường, đào phớt đỏ sắc hoa
Lòng man mác, nỗi niềm nơi xóm vắng
Bóng cha già lau hương án gia tiên
Mẹ lúi húi canh chừng bên bếp lửa
Nghe tiếng chân, thấp thỏm ngó qua thềm
Con chưa thể về thăm cha mẹ
Trái tim đau, vết sẹo đỏ không lành
Chưa gục ngã trước bão dông số phận
Những nỗi buồn bạc trắng cả ngày xanh
Có tất cả, nhưng làm sao có tết
Xung quanh con xa lạ nước non người
Sau cửa sổ, mịt mờ mây xứ tuyết
Bếp lửa hồng, dáng mẹ quá xa xôi!

NGUYỄN HUY HOÀNG (LB Nga)
MèoCon_LCB 10.09.2006 21:20:50 (permalink)
ục bát lời ru

Tiếng em ru lặng trời chiều
Vỡ òa trong chị bao điều đắng cay
Nghiêng ngiêng một mảnh trăng gầy
Vành nôi em bé rụng đầy hương cau
Nhà mình vắng bố từ lâu
Dì dành cho chị những câu tủi hờn
Nhà mình vắng bố rộng hơn
Mà chân cứ vấp nỗi buồn dọc ngang
Chị ru cơn gió lang thang
Cánh diều em lạc giữa ngàn sao xa
Dù không cùng mẹ sinh ra
Mắt em cũng biếc như là chị thôi
Chị lên thành thị xa xôi
Em chưa kịp lớn giữa lời chị ru
Dây diều em vướng ở đâu?
Để mây chiều nhớ bạc màu hoàng hôn
Chị ru em những nỗi buồn
Giờ em ru bé những cơn mơ lành
Cành xoan khắc khoải vàng anh
Chiều nay em lại một mình ru em
Tiếng em ru đọng trước thềm
Hoa cau rơi trắng một đêm dịu dàng…

NGÔ THỊ HỒNG MINH
MèoCon_LCB 13.09.2006 17:53:53 (permalink)
Chẳng thể nào còn nữa đâu em
cơn mưa đổ ướt đôi mình chiều ấy
ánh mắt em tròn long lanh rực cháy
Ông mặt trời gay gắt hiện sau mưa.

sẽ chẳng bao giờ còn nữa buổi chiều xưa
Ánh mắt em lãng đi vì bối rối
những cái nắm tay nhau rất vội
Em rụt rè đến khó hiểu lòng anh

Sẽ chẳng bao giờ bởi rất mong manh
Mối tình đầu tiên thường mong manh dễ vỡ
Em có chồng, còn anh anh lấy vợ
Tự nhủ lòng ... chẳng thể nào đâu!
S.t


MèoCon_LCB 13.09.2006 17:54:31 (permalink)
TẠ LỖI

Trần Hoàng Thiên Kim

Xin một lần tạ lỗi cùng anh
Và tình yêu em không sao cảm nhận
Dù yêu anh cũng đành tin duyên phận
Rằng chúng mình không thuộc về nhau.

Hạnh phúc là gì ai định nghĩa được đâu
Em cứ kiếm tìm bao lâu rồi chẳng thấy
Có anh - hữu hình đến vậy
Em vẫn tìm, vô tâm như trong mơ.

Hạnh phúc bây giờ chắc đơn giản hơn xưa
Mà em lại cần nhiều hơn thế
Em thích sống với ồn ào tuổi trẻ
Mà anh lặng lẽ không lời.

Ðừng bắt em đến với tình yêu như trò chơi leo núi
Mạo hiểm đến ghê người
Cũng đừng bắt em cười
Khi trong lòng đang khóc

Tình yêu ta mỏng manh như sợi tóc
Biết rụng khi nào?
Lấp lánh như vì sao
Biết bao giờ sẽ tắt?

Em hiểu thế là mình để mất
Những giấc mơ từng có thật trên đời
Và xin một lần tạ lỗi
Trước những gì không phải cho em!


MèoCon_LCB 13.09.2006 17:55:15 (permalink)
Có thể…

Có thể là em không nhớ đến tôi
Điều ấy cũng bình thường như chính là tôi vậy
Có thể những ban mai khi em thức dậy
Người đến bên em sẽ chẳng phải là tôi

Có thể là trong những lúc xa xôi
Em sẽ gặp và thuộc về kẻ khác
Bởi tôi hiểu trong những ngày đơn độc
Đã mấy ai giữ trọn được lòng mình

Chúng ta dù là những kẻ thông minh
Cũng không thể cứ là mình thưở truớc
Để có thể nồng nàn say đắm
Trong suốt cuộc đời giữ nguyên vẹn tình yêu

Nhưng có gì đáng nói đâu em
Chúng ta yêu nhau dù ba năm có lẻ
Chỉ một phút dại khờ có thể
Chúng ta coi nhau như những kẻ qua đường...

ST







MèoCon_LCB 13.09.2006 17:55:36 (permalink)
KHÔNG THỂ QUÊN ANH

Đến bây giờ vẫn không thể nào quên
Anh, em cứ tưởng quên là dễ lắm
Em cứ ngỡ xa nhau là quên hẳn
Chẳng còn gì để nhớ đến nhau

Anh, giờ này anh ở đâu
Có biết rằng giờ này em vẫn nhớ
Không thể nói nhớ anh từng hơi thở
Nhưng lúc buồn em không thể nào quên

Anh không thể là giấc mộng của từng đêm
Cũng chẳng phải niềm vui nào cả
Bởi một lẽ anh xa, xa quá
Biết nghĩ gì khi nhớ đến anh?

Anh là cái gì đó rất mong manh
Có thể tan đi những lúc em hạnh phúc
Nhưng người ta không thể vui trong mọi lúc
Khi em buồn em lại nhớ đến anh


st


MèoCon_LCB 13.09.2006 17:55:50 (permalink)
Đúng nghĩa tình yêu!

phan manh ha



Anh sợ rằng tình yêu ấy mong manh.
Và biết đâu chừng một ngày kia lại trở thành cổ tích.
Dẫu không muốn ở hai đầu khoảng cách.
Anh:"Vạnlý trường thành ...xa mãi bến bờ em "
Chẳng thể nào em hiểu được cho anh.
Những nhớ nhung đợi chờ mòn mỏi.
Cả nỗi hoài nghi và niềm tin oà vỡ.
Chuyện của một người ... Muôn thủa phải không em?
Anh muốn được yêu! Đơn giản chân thành.
Bằng mắt, bằng môi, bằng nồng nàn tay siết.
Đời sống tận cùng nào phải anh không biết.
Nhưng anh muốn chúng mình đúng nghĩa với tình yêu.

MèoCon_LCB 13.09.2006 17:56:06 (permalink)
Cắt

Cắt đêm ra từng mảnh nhỏ
Rồi khâu lại bằng tóc
Tóc thưa dần thưa dần
Những đường rãnh trắng hếu đưa ta đi hết đêm này đến đêm khác
Cho đến khi đầu trọc
Cắt ta ra từng mảnh nhỏ
Rồi khâu ta bằng đêm này đến đêm khác
Cho đến khi trắng hếu đêm

LY HOÀNG LY

MèoCon_LCB 13.09.2006 17:56:28 (permalink)
Ngày không anh


Có những ngày rộng quá một tầm tay
Gió không biết vịn vào đâu
Em không biết vịn vào đâu
Dã quỳ vẫn vô tình nở dọc ray tàu
Sự kiêu kỳ mang vẻ đẹp tầm thường
Mở to mắt, ngước nhìn mặt trời
Đầy thách thức
Ở chính giữa niềm kiêu hãnh
Là hụt hẫng màu vàng
Sự kiêu kỳ biết vịn vào đâu?

Có những ngày vụn như nỗi hoang mang
Sự vô nghĩa không thể hiểu nổi mình
Trong giới hạn ngột ngạt của những gì cho là ý nghĩa
Mơ hồ vụt khỏi cái nhíu mày
Lang thang như kẻ khốn cùng không chốn dừng chân
Chông chênh
Ý nghĩ không biết vịn vào đâu
Em không biết vịn vào đâu

Có những ngày chật chội như một cái nhà gương
Quay về hướng nào cũng chỉ thấy chính mình
Những phiên bản méo mó đầy thói xấu
Hình như mình đã chẳng nhận ra
Em muốn bỏ hoang tất cả những xấu xa
Lòng sẽ rộng thêm
Bình yên sẽ tự tìm được nơi trú ngụ
Chờ niềm vui bằng niềm vui cũ
Đón nỗi buồn bằng một cái mím môi

Có những ngày như thế
Ngày không anh

HẠNH NGUYÊN

Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 10 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 138 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9