..::.. Hoài Niệm ! ..::..
thank hoatina giữ hộ nhi cái nhà
, mây ngày busy tưởng trôi đi tới đâu luôn rồi chứ khì khì
Tháng tư hờn dổi
Lệ rơi dăm dòng
Tháng tư biết khóc
Để đời xanh hơn
Chiều buồn gỏ phím xem thơ
Thấy con bướm trắng ngu ngơ dạo vườn
Chiều buồn nắng nót dây tơ
Chỉ trời chưa chặt nên thơ đấy buồn
Tháng tư mây nước
Bên trời xanh lơ
Tháng tư nổi nhớ
Cào thơ nát vần
Thôi em chẳng dám bâng khuâng
Sợ hoa chóng thẹn sợ xuân chóng tàn
Thôi em lạc với mây ngàn
Để xem lối mộng thiên đàng là chi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2006 09:15:06 bởi ngocnhi >
Con Ngốc Thay Đời.... !
Bổng một ngày em hoá thành con ngốc
Đem lòng yêu kẻ phụ nghĩa vong tình
Oán hận này chất ngất mấy trời xanh
Là tình tôi trao anh ngần thế đấy
Bổng một ngày em hoá thành khờ dại
Đem lòng yêu kẻ thay dạ đổi lòng
Cực khổ đời chưa thả hết ra sông
Thì cay đắng đầy lòng như biển lớn
Bổng một ngày em hoá thành chim thướt
Khản tiếng kêu cho thiên hạ cầu mai
Còn thân ta trong sương gió dặm dài
Say mưa nắng mà ngỡ đời vui lắm
Bổng một ngày tim hết bao say đắm
Hết ngu ngơ, hết chua-mặn trong lòng
Bổng một ngày không cất giữ mơ-mong
Giữa đất trời em thay đời con ngốc !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2006 09:19:18 bởi ngocnhi >
HoaTiNa lại sang giữ nhà cho Nhi này!
Nói với Em
(riêng tặng Ngọc Nhi)
Này em, Xuân tràn nắng mới
Trong như cô gái đương thì
Em – đôi tám mùa đang gọi
Tương tư – buồn lan bước đi…
Này em, nụ xuân vừa hé
Mỏng manh như cánh voan hồng
Em - trinh nguyên và nhỏ bé
Không tên – buồn nhẹ như không…
Này em, chiều nao bên cửa
Nghiêng tóc dài - nhớ xa xôi
Chớp mi huyền nghe một thủa
Yêu thương lịm ngọt trên môi…
Thì em, nâng niu em nhé
Thời khắc tuổi đời dịu êm
Hiền ngoan như con chim sẻ
Hót giữa mùa xanh lá mềm…
HoaTiNa
khoanh tay ạ sis hoatina ( chắc lớn tuổi hơn nhi rài gọi nick nghe kỳ kỳ wa
) đã tặng thơ cho nhi giữ nhà dùm nữa mai mốt có đi phá yên tâm rài cái nhà hong bị chạy mất hihi ,xíu rảnh sẽ chạy qua nhà sis chơi nhà sis có kem hong
Nợ Tang Bồng
Xưa anh vui hái trái rừng chua ngọt
Nay anh buồn hái đắng chát nhân gian
Gió không sâu sao buốt lòng Viễn Xứ
Mưa không nhiều sao ướt mắt Tha Hương
Đời cay nghiệt hay nhân tình Bội Bạc
Tại số phần bắt chịu cảnh lang thang
Nẻo sơn khê mắt ngóng về Cố Tổ
Đường sông hồ ta mang nợ Áo-Cơm !
Nếu có thể xin gói lòng chai đá
Thẹn trăm năm cùng vách lá nhà xiêu
Có những chiều rữa tay bằng nước mắt
Sắc anh hùng phai nhạt cũng vì đâu
Ta Say Ai Tỉnh
Một kiếp gió mây
Buồn không chăng chớ
Một đời gió bụi
Buồn không cuộc đời
Ai về phương đó
Chén tạc chén thù
Ai về phương ấy
Chén hờn chén căm
Mười thu ngoảnh lại
Tình xưa đâu rồi
Mười trăng ngẫm lại
Tình chưa lên ngôi
Một giọt rượu đời
Ta uống ai say
Một giọt rượu cay
Ai say ta uống
Đời không mực thướt
Mấy chén quyền quyên
Đời chẳng là duyên
Mơ đâu phải nợ
Buồn không chăng chớ
Một giọt rượu cay
Đêm nay ta say
Ngày mai ai tỉnh !
Quê Xưa Trở Lại.... Bao Giờ ?
Quê mình năm trước lúa còn lên
Năm sau cỏ dại mọc hớ huênh
Con biết mẹ già trông lắm nổi
Đứa con xuất ngoại để theo người
Con hứa bỏ đời bỏ xuân tươi
Bỏ trăng mười tám đẹp rạng người
Ấp ủ trong lòng mơ ước lớn
Cho mẹ quê nghèo chẳng lều tranh
Con bước đi mau giữa dậm đời
Nhiều đêm thức trắng lệ tuôn rơi
Mẹ có biết không con khổ lắm
Mà nào dám than chỉ nữa lời
Con sống bên lòng những ước mơ
Ba năm mòn mõi mẹ trông chờ
Đồng khô cỏ cháy khoai không luống
Mái lá giờ đây đủ dột rồi
Con biết bây giờ mẹ cắn môi
Dằn tiếng nhớ thương trẻ phương trời
Mẹ ơi tiếng nất trong đêm trắng
Giết chết mất rồi tuổi xuân con
Vọng tưởng ngày mai sẽ huy hoàng
Nào ngờ cay đắng bắt đò ngang
Quê xưa mẹ đợi con trở lại
Xây cái nhà cao để dưỡng già
Nước mắt, nụ cười kiếp Ly Hương
Có đi mới đếm hết dậm trường
Trời xanh ôi khéo an bài thế
Mái lá con nguyên con chẳng về !
Đủ Chăng Cho Một Kiếp Người
Cái dạo mười lăm trót qua rồi
Cái ngày thơ dại đã xa khơi
Buồn trông kỷ niệm mờ sương khói
Chất ngất trong tim một tỷ sầu
Thôi nhé xa rồi xa rất xa
Đừng nhìn đừng ngắm mãnh trăng tà
Cái ngày trăng đẹp đâu còn nữa
Có khóc hay cười cũng thế thôi
Cái tuổi hồn nhiên đến là yêu
Đỏng đảnh, làm cao , chẳng biết nhiều
Gặp ai cũng hỏi ai cũng nói
Có hiểu chi đâu cái chữ . Đời !
Thôi thế là thôi một tuổi thơ
Kỷ niệm còn nguyên giữa đôi bờ
Trăng nay chưa khuyết mà lòng đã
Như thể hoa tạn rụng nơi nơi
Ngày mai em chết giữa đất trời
Khói hương ai đốt, lệ ai rơi
Cái vùng nguyệt lạnh chôn em đấy
Có đủ cho chăng một kiếp người
hôm qua vô tình phát hiện hai từ đỏng đảnh. nghe ngồ ngộ nhỉ !
Đỏng Đảnh
Cánh phượng hồng nhộm đỏ mắt em đen
Hè chưa đến mà lòng sao nhớ quá
Bạn thân quen giờ nhìn nhau xa lạ
Quán cóc nào lót dạ cánh hồng ơi
Thuở mười lăm tóc hai chùm đỏng đảnh
Cánh hồng hoa búp nụ nở ven rào
Người ta hái tôi lắc đầu chả thích
Bĩu môi chê mà dạ tiếc ngẫn ngơ
Mùa hè sang tan trường em mắt ướt
Chúng bạn cười chế nhạo đến là quê
Cây me xanh lá vàng rơi dăm chiếc
Vướng tóc em lưu luyến bám vai chàng
Chia tay nhau sao bé nào cũng khóc
Anh cứ đùa nghe phát ghét ghê đi
Chàng lớp phó một thời mê lớp trưởng
Mặt lạnh lùng đỏng đảnh quá em ơi
Cánh phượng hồng một góc trời rực cháy
Nắng vàng len xanh sắc trắng mây trời
Bóng dáng ấy lã lơi trêu ngọn gió
Chiều tan trường cành hồng đó.... Cho ai !
Nghe kem bé vội chạy về
Ôi chao ngon quá ngon ghê sis à
Sis qua có bánh có quà
Bé lo học tốt chứ kà kê đâu
sis ơi bé đang đau đầu
vừa lo thi cử vừa rầu web kia
một thân hai lối đi dzìa
Nhớ ai nhiều lắm nhưng khuya mất rồi !
chiều nay qua cạnh sis ngồi
sis về bé tiển một đôi mắt hồng
Bé om sis chặc vào lòng
Hun sis cái chóc chịu hong sis nè
Có chia kem cho đại ca không Nhi? hì hì!
Muội muội thảo ăn lém!! Muội muội chia cho ka ka 1/2 cái nghe!!
Buồn ơi bạn đến làm chi
Để giờ tôi cứ suy đi nghĩ hoài ?...
Hỏng dzém mừ bé chia kem cho caca đâu caca phải mua kem cho bé và đải sis hoatina nữa kà , hén sis hén
caca của bé là anh hoanghoa bên trinhnu đó sis sis bít ảnh hong.
khoanh tay ạ cô bé chăn vịt , việt nam nghen ói hõng còn mừ
chúc caca và sis hoatina , sis cô bé chăn vịt ( cô bé chắc girl hihi) một ngày vui nhé !
Lâu không về góc vắng buồn quạnh quẻ
Chẳng có gì vài vị khách vừa quen
Lâu không về xa cách vắt ngan rèm
Thềm hoang dại cỏ mọc đầy có lẻ
Lâu không về không gian buồn lạnh lẻo
Vốn đã buồn xóm hẻo lại buồn hơn
Đâu mất rồi hương sắc mắt em trông
Buồn như thế mà lòng không tiếng gọi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: