Chết là tưởng chết thiệt sao
Phong lưu thì sẵn biết bao món nghề
Đầu môi, chót lưỡi câu thề
Phong lưu lãng tử quăng về bên em
Đợi khi chết nẫu vì thèm
Mới đem... mấy thứ lấm lem đến mời
Dại dột thì cứ việc xơi
Ai chết thì rõ ràng rồi đó Mai
Anh đây... không tắm, chỉ xài
Cái mùi... ong bướm để chài cánh hoa
Từ Tây cho đến ở ta
Được ngửi mùi đó là hoa.. thích chiều
Cho nên tội nghiệt mới nhiều
Tình trường vang tiếng làm xiêu... => thịt liền
Mai đi tìm Cỏ làm chi
Sao tìm đúng lúc cỏ thì trên băng?!
Lạnh lòng mới định làm căng
Định đòi... cắt bỏ cái răng? mô nè
Biết rằng mình chẳng phải be
Thì thôi chờ chút băng... nhè cỏ ra (mọc lên đó)
Chờ xuân Cỏ lại ra hoa
Thì lúc đấy mới la cà với Mai
Lo đâu cái chuyện ngắn dài
Phong lưu thổ đó đủ tài chiều luôn
Thấy Mai chắc Cỏ chẳng buồn
Chỉ thương Mai khóc lệ tuôn nhạt nhoà
p/s: chắc mấy hôm tới lại bận rồi, chưa chắc đối thơ được. Chúc đầu tuần vui vẻ nha Mai con và Băng Nguyệt!!!