Con đê làng
Văn Thảo Nguyên
Tặng em
Con đê làng ta đắp bằng đất
Hai vệ đê cỏ non xanh biếc
Có đài hoa cúc đại sắc vàng hoa sâm bay cánh hoa tím
Những chiều xanh trâu bò gặm cỏ
Lũ trẻ đuổi nhau chơi trò bịt mắt đi tìm
Con đê là nôi của chim
Chim sẻ đồng thơ ngây mặc áo màu
Lúa chín bay đi chơi trong đám cỏ may
Chim ngói lang thang tối ngày
Có đi ăn đêm về nằm phơi cánh trắng
Cuốc gọi hè trưa nắng
Chim bói cá ao xanh cánh lộc vừng rình con tép mại
Ðàn ngỗng bụng đầy trứng nặng đẻ rơi trong bước chân trâu
Ra đê thả diều
Tiếng sáo tre gọi mùa lúa chín
Ðồng nước bên đê đưa thuyền vào cập bến
Phiên chợ làng mọng đỏ bốn mùa sai
Con đê dài!
Mặt đê đã in dấu chân ta từ những ngày thơ ấu
Cả những trận mưa rào ta mang gió đi vồ châu chấu
Ði bắt giun bò cho vịt ăn
Ta lớn lên theo những mùa cày theo những tháng năm
Bàn chân ta mang phù sa từ ruộng sâu mang lên đê mỗi tối
Cả những ngày ta sắp cưới
Hai đứa nằm ở hai vệ đê trăng
Con đê làng! Mùa chiêm ta phơi rơm
Mùa tằm em đem phơi kén
Tuổi ta hai lần giặc đến
Hai lần trên mặt đê này em tiễn đưa
Hai lần ra đi không lần nào ta rơi nước mắt
Hai lần trên con đê này em gánh gạo theo anh đi đánh giặc
Vui nào bằng em ơi!
Trống giục sang xuân em có ra đê
Ngóng anh đem chèo xao xuyến:
Em ơi!
Bởi ta không thể ba lần đưa tiễn
Mai đánh giặc xong anh sẽ trở về
Em nhớ đón anh trên mặt con đê mà anh đã thuộc từng gốc cỏ
Xuân sẽ muôn màu khi giặc mỹ không còn nữa
Ơi con đê làng ta hẹn một xuân mai.