giả thuyết Gió đưa thoang thoảng nồng hương hạ
Ðồng sậy xanh xanh mấy dặm đường
Lá rách nghiêng mình vài cây cọ
Nhìn cỏ bên lề chợt thấy thương
Hải đảo xa xa sương mờ nhạt
Sóng vỗ thành âm giai khác thường
Tô điểm chân trời đôi cánh hạc
Vẽ nét lữ hành tím chiều sương
Anh đứng trên bờ chân ướt sóng
Vỏ ốc say mèm lắc ngất ngư
Dường như tiếng nhạc xanh xao mỏng
Ðến từ con gió gọi riêng tư
Em hẹn tình nhân thời xưa ấy
Anh chờ cuối nẻo một sớm mai
Mặt trời ngả bóng tìm không thấy
Ðêm ôm trăng hát khúc u hoài
Vì lỡ trên đường thương kẻ khác
Áo hội ba màu khoe sắc tươi
Rồi em khăn gói đi nơi khác
Chăn vịt, quay tơ dệt mộng đời
Kiếp đến tìm em anh đòi nợ
Không vay bảo trả chẳng cam lòng
Em hoá vào thân ốc ở trọ
Lộn hồn anh có thấy em không?
Anh bỏ về tìm ngôi sao biển
Năm cánh lạc loài sao rớt rơi
Lạnh tay một nỗi buồn hư huyễn
Tĩnh vật làm sao nói nên lời\?
Năm xưa em ở trên tiên cảnh
Xa đời nên chỉ nhạc với thơ
Sáng đọc kinh thư câu ngôn hạnh
Chiều thiền giải đoán những giấc mơ
Anh là thi sĩ từ trần thế
Chữ nghĩa vô duyên, cũng ít tài
Thơ tình anh giỏi, ừ, có thể
Nên hôn, em lỡ, một thiên tai
Ðày ải làm người em chẳng chịu
Thà em làm sao biển suốt đời
Sao trời nắm giữ cung nhân mạng
Sao biển mua vui những lứa đôi
Và thế em vẫn hoài câm lặng
Cánh xoè như vẽ một tình yêu
Mười năm duyên cũng là lận đận
Ngàn năm thương nhớ cũng buồn thiu
Anh quay nhìn biển vàng bãi cát
Nửa lâu đài bọt sóng xoá tan
Nước rút đi còn đôi bóng bạc
Thời hoàng kim ngắn ngủi điêu tàn
Nếu giả như anh đừng đỗ trạng
Ðô thành hoa lệ chẳng có hay
Thì đời cuốc bẫm, cày sâu vậy
Hai đứa mình nên duyên đắm say
Em mơ mùa thắm, lầu nghiêng bóng
Vườn chè kết nụ, hái tầm xuân
Anh đi chẳng lại vì say đắm
Em chiết nhành hoa nở bâng khuâng
Bên hồ em vẫn ngồi dệt mộng
Ngày xuân con én hết đưa thoi
Kiếp sau em vẫn còn ôm mộng
Hoá dã tràng nên mơ ước hoài
Anh cúi nhìn loài rong biển lạc
Thương mình tự lạc giữa rong rêu
Tiếng sóng hai mươi còn muốn hát
Hải âu văng vẳng đoạn kinh chiều
Cồn mây phản chiếu tia nắng đỏ
Ðảo mờ như úp ngược bát cơm
Cong lưng biển thắm chiều chiều đứng
Bông lau lất phất ruổi lông bờm
Gió đưa thoang thoảng nồng hương hạ
Biển lạ cũng là biển rất thân
Ðồng sậy xanh xanh như màu mạ
Nơi tình yêu gởi lại bao lần