Thơ Du Tử Lê
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 35 bài trong đề mục
tieuphuong_loihai 24.04.2006 21:05:47 (permalink)
Chiều mưa

Mưa rơi đầy ngõ
Trong chiều vắng em
Khoảng trời bỗng chật
Bóng người xa thêm

Khoảng vắng không em
Dành cho mưa cả
Chẳng có ai đâu
Chỉ có cây lá

Chỉ còn mùa hạ
Giữa hai chúng mình
Với mành nước bạc
Trong chiều rung rinh

Biển sóng mông mênh
Chắc giờ đang nắng
Một mình em đi
Giữa ba khoảng vắng!

Hai đầu im lặng
Hai con tim buồn
Một trời cháy lửa
Một trời mưa tuôn

Một thoáng ghen tuông
Nghẹn ngào trong đó
Một khung cửa nhỏ
Hé mở chờ em

Một chiếc ghế êm
Bồn chồn hương tóc
Một nhành cỏ mọc
Trong đêm âm thầm
Dệt thành thảm biếc
Cho ngày xa xăm

Mưa rơi đầy ngõ
Trong chiều vắng em...

(Đỗ Minh Tuấn)
#16
    tieuphuong_loihai 24.04.2006 21:10:21 (permalink)
    Quà Sinh Nhật Quê Hương
    Mai Kim Quang


    Gửi Quỳnh - Canada

    Anh viết bài thơ nhỏ
    Quà sinh nhật quê hương
    Giử về riêng em đó
    Tất cả niềm yêu thương

    Cách xa ngàn vạn dặm
    Ta còn gì cho nhau?
    Em ơi còn nước mắt
    Khóc những ngày xa nhau

    Nhớ em, ơi nhớ lắm
    Thương em, thương vô cùng
    Tình vừa lên môi thắm
    Bỗng... cách xa nghìn trùng!

    Nơi phương trời xứ lạ
    Anh biết em buồn nhiều
    Một mình thân con gái
    Lo toan đủ mọi điều

    Em như hoa chùm gởi
    Sống xứ người giàu sang
    Nhưng làm sao sánh nổi
    Bằng tình người Việt Nam

    Hôm qua sinh nhật em
    Giữa bốn bề tuyết trắng
    Không một người thân quen
    Anh biết em buồn lắm!

    Thôi em đừng khóc nữa
    Lệ nào xoa nỗi đau
    Quê nhà anh vẫn đợi
    Em về mình bên nhau

    Anh viết bài thơ nhỏ
    Quà sinh nhật quê hương
    Gửi về riêng em đó
    Nghe nước mắt rưng buồn!

    #17
      tieuphuong_loihai 24.04.2006 21:13:41 (permalink)
      Ta Làm Gì Cho Hết Nữa Ðời Sau?


      Dăm thằng khùng họp nhau bàn chuyện lớn
      Gánh sơn hà toan chất thử lên vai
      Chuyện binh lửa anh em chừng cũng ớn
      Dọn tinh thần: cưa nhẹ đỡ ba chai

      Rừng đất khách bạt ngàn màu áo trận
      Xong hiệp đầu mây núi đã bâng khuâng
      Hào khí bốc đủ mười thành chất ngất
      Chuyện vá trời coi đã nhẹ như không

      Môt tráng sĩ vung ly cười ngạo mạn
      "Nữa đời xưa ta trấn thủ lưu đồn,
      Nay đất khách kéo lê đời rất nãn
      Ta tính sẽ về vượt suối trèo non ...

      Sẽ có lúc rừng sâu bừng chuyễn động
      Những hùm thiêng cựa móng thét rung trời
      Và sông núi sẽ vươn mình trổi dậy
      Và cờ bay trên đất nước xinh tươi."

      Một tráng sĩ vô êm chừng sáu cối :
      "Thần Tự Do giờ đứng ở nơi nào?
      Ta muốn đến leo lên làm đuốc mới
      Tự đốt mình cho lửa sáng xem sao ...

      Thần Tự Do giơ hoài cây đuốc lạnh
      Ta tiếc gì năm chục ký xương da
      Sẽ làm đuốc soi tìm trong đáy biển
      Những oan hồn ai bỏ giữa bao la ..."

      Bình minh tới một chàng bừng tỉnh giấc
      Thấy chiến trường la liệt xác anh em
      Năm tráng sĩ bị mười chai quất gục
      Ðời tha hương coi bộ vẫn êm đềm

      Sàn gác trọ những tâm hồn bão nổi
      Những hào hùng uất hận gối lên nhau
      Kẻ thức tỉnh ngu ngơ nhìn nắng mới
      "Ta làm gì cho hết nữa đời sau ?" ...
      #18
        tieuphuong_loihai 24.04.2006 21:17:00 (permalink)
        Hôm Nay Và Những Ngày Tháng Tới

        Hai mảnh đất, một mối hờn vong quốc
        Một trái tim, một ngòi bút dồi mài
        Chẳn sáu năm hai ngàn lẻ đêm dài
        Ai thao thức, ai vật mình, ai đó?

        - Thi sĩ hôm nay!
        Không than mây oán gió
        Không về thiên đường bằng ảo giác mượn vay.

        - Thi sĩ hôm nay!
        Tay nắm chặt bàn tay
        Mài bút sắt xuiyên tim nòi phản bội!
        - Thio sĩ hôm nay!
        Là triệu viên đá cuội
        Lót nẽo đường về rợp bóng chim câu!

        - Thi sĩ hôm nay!
        Là bắt một nhịp cầu
        Cho những kẽ ra đi và ở lại!

        - Thi sĩ hôm nay và những ngày tháng tới
        Không soạn thành vần bằng sáo ngữ hư vô
        Không nhân danh tiến hoá, ép uổng nàng thơ
        Chấp nhận quói thai về làm con đẻ

        Thi sĩ hôm nay là trái tim bắt rễ
        Đất mẹ sông cha, sáng tạo cung tơ
        Thi sĩ thiên thu là điệu hát ầu ơ
        Ngọt tình dân quê, thơm mùi Đông Á!

        Hàn Lệ Nhân
        #19
          tieuphuong_loihai 24.04.2006 21:34:39 (permalink)
          Tặng cả mùa thu - Đình Nguyên



          Tặng nhau
          nghìn sợi nắng ngàn
          Lung linh hạt nhỏ
          về đan áo trời
          Một vành trăng
          ngậm non khơi
          Sương mai điểm nhẹ
          tuyệt vời dáng Thu.

          Tặng nhau
          điệu hát
          lời ru
          Trăm năm về giữa sa mù...
          nhớ nhau
          Xanh trời
          cỏ biếc
          ngàn lau
          Hương đồng gió nội
          mùa đầu xa xưa.

          Tặng nhau
          ngọn gió đong đưa
          Để vơi nỗi nhớ
          dư thừa trong tim
          Ngập ngừng
          chẳng nói
          lặng im
          Mỏi trông vời
          một đường chim cuối trời.

          Tặng nhau
          một chút mây trôi
          Về cho ngày cũ
          thơm ngời áo hoa
          Mượn trong trời đất bao la
          Ngược thời áo trắng
          vừa qua giữa dòng

          Tặng người tặng cả mùa Thu.


          Đình Nguyên
          #20
            tieuphuong_loihai 24.04.2006 21:35:53 (permalink)
            Sinh Nhật Mưa
            Nguyễn Đăng Trình


            Sinh Nhật em vàng tháng tám
            Sài Gòn phố rất siêng mưa
            Ta nghe lòng mình chợt ấm
            Khi về ngang cổng nhà xưa

            Nghe đâu em còn ở đó
            Chưa trôi giạt đến xứ người
            Hiên gác ngày nào ta trọ
            Còn thơm mấy chậu hồng tươi

            Tiếng dương cầm nghe lạ lắm
            Phía sau cửa sổ buông rèm
            Ta nheo mắt nhìn đăm đắm
            Giọt mưa nhòa lệ mềm

            Thắp hồng lên những ngọn nến
            Bên em ai sẽ thôi cùng
            Bao nhiêu bạn bè vây kín
            Chàng nào nhảy với em không

            Sinh nhật em giờ vui lắm
            Ta thương ta đứng ngoài mưa
            Ngước nhìn trời chiều thảm đạm
            Lừng khừng nhịp gót buồn đưa.

            #21
              tieuphuong_loihai 24.04.2006 21:36:29 (permalink)
              Sinh Nhật Trắng
              Phan Văn Quang


              Vớ vẩn quá - không dưng em hờn dỗi
              Sớm mai trong nhen một chút sương mù
              Dăm ba phút ngắm mây trời lãng đãng
              Mùa hạ ơi - đừng hờ hững với mùa thu

              Cương như gió còn phải biết lúc nhu
              Huống tim anh một đôi khi rỏ nước
              Chai như đá - chịu nhường đường một bước
              Nếu là anh - em sẽ bớt kiêu căng

              Ơn trời cho chỉ một nét duyên ngầm
              Thương cũng đặng... chừ không thương sao đặng
              Vẫn hẹn ước con đường sinh nhật trắng
              Được theo nhau ở mọi buổi đi về

              Em ngúng nguẩy - mùa thu trong trí nhớ
              Mây lang thang lởn vởn cuối chân trời
              Gác mọi chuyện - thêm ngày ta mỏi gối
              Lặng - bên đường áo trắng mới lên ngôi.

              #22
                tieuphuong_loihai 24.04.2006 21:38:13 (permalink)
                Thằng Gù Một Thuở Yêu Đương

                Anh chợt thấy yêu em là lầm lỡ
                Tuổi bao nhiêu mới thật hết dại khờ
                Dù tuổi nào khi yêu cũng ngu ngơ
                Ngậm trái đắng lại cho rằng mật ngọt

                Khi yêu ai, trái tim ta bừng dậy
                Có bao giờ tự ngắm lại trong gương
                Như thằng gù cũng một thuở yêu đương
                Rồi thất vọng, rồi khổ đau ai biết

                Anh cũng chỉ là thằng gù thuở trước
                Chỉ yêu em qua khung cửa nhà thờ
                Để đêm về ngồi viết những vần thơ
                Ngô nghê đọc, thầm thì sau tượng Chúa

                Mỗi chủ nhật đi nhà thờ xem lễ
                Em đâu hay có lúc Chúa vắng nhà
                Anh lén nghe lời em nguyện thiết tha
                Rồi thất vọng, anh ghét luôn sự thật

                Yêu da diết, dẫu biết mình lầm lỡ
                Khi yêu em, tình đến rất tình cờ
                Tâm sự buồn, anh rót cả vào thơ
                Đem dâng tặng, em giả vờ không đọc

                Rồi một hôm, anh mơ thành phù thủy
                Có trong tay hàng vạn phép nhiệm màu
                Hóa em thành trăm cô gái như nhau
                Phân phát hết, chỉ giữ mình em lại

                Ta sẽ đi khắp chân trời góc biển
                Lên thiên đàng, xuống địa ngục rong chơi
                Mỗi bước chân, mỗi hạnh phúc rạng ngời
                Không một kiếp mà đời đời miên viễn

                Nguyên Khôi
                #23
                  tieuphuong_loihai 24.04.2006 21:41:52 (permalink)

                  Ngã ba

                  Khi bên em có kẻ thứ ba
                  Cũng yêu em đậm đà như anh có
                  Chợt trong anh những hờn ghen nho nhỏ
                  Chỉ sợ rằng người đó được em yêu
                  Để lại anh trống chếnh biết bao chiều
                  Ôm tan vỡ, thương cánh diều vấp ngã

                  Khi bên em có kẻ thứ ba
                  Thì với em, anh đâu là duy nhất
                  Trong mắt em giấu đôi điều lẩn khuất
                  Anh mãi đi tìm một ánh mắt yêu thương
                  Chót yêu rồi lòng nặng nỗi vấn vương
                  Anh đâu cao thượng, nhường em cho người đó

                  Bởi yêu em, đành ôm phần đau khổ
                  Giữa ngã ba đường em khó nghĩ không em

                  #24
                    tieuphuong_loihai 24.04.2006 21:42:26 (permalink)
                    Tạ Từ
                    Đào Phong Lan


                    Chỉ một thoáng không đâu
                    Thế mà buồn vô hạn
                    Chỉ thoáng bóng chim câu
                    Mà mây trời bảng lảng!

                    Chuyện cũ người đã quên
                    Thế mà mình vẫn nhớ
                    Gặp nhau như không quen
                    Thế mà đau muôn thuở

                    Tưởng một phút nữa thôi
                    Rồi không buồn gì nữa
                    Người về nơi xa xăm
                    Mình thẩn thờ ngưỡng cửa...

                    Chiều qua như vó ngựa
                    Giọt mưa tràn kẽ tay
                    Nắng đã tàn trên ngõ
                    Mà nhớ này chưa khuây...

                    #25
                      tieuphuong_loihai 24.04.2006 21:43:33 (permalink)
                      Chuyện chúng mình


                      Thế là đã mất nhau rồi
                      Đường xưa cổng khép - trăng thôi trải vàng
                      Tỉnh say cơn mộng bàng hoàng
                      Đồi hoa trắng phủ khăn tang cuộc tình

                      Thôi thì chuyện của chúng mình
                      Ta đem cất giữa bồng bềnh khói sương
                      Ươm vào chút mộng hoang đường
                      Cho xanh cổ tích - cho buồn xa xăm

                      Long lanh đôi mắt lá răm
                      Ai còn đứng giữa trăng rằm trong veo
                      Yêu nhau như đã từng yêu
                      Xa nhau sao vẫn còn nhiều trong nhau

                      Áng mây vừa khuất ngang đầu
                      Hoàng hôn trước mặt nhuộm màu cách ngăn
                      Chập chùng sương khói mùa trăng . . .
                      #26
                        tieuphuong_loihai 24.04.2006 21:44:02 (permalink)
                        Lời gió đong đưa

                        Mùa đông khép,lạnh vương chiều ngủ muộn
                        Mỏi cánh buồn chim di trú về đâu ?
                        Thầm thì hát cùng đại dương cuồn cuộn
                        Con sóng tràn đuổi bắt một đời nhau

                        Không về nữa, em rồi không về nữa
                        Lửa hoàng hôn rừng rực tím chiều hoang
                        Và mây trời cứ quanh quẩn lang thang
                        Mang tôi lại với trăm ngàn mong đợi

                        Chiều lặng lẽ rồi trôi xa vời vợi
                        Thương yêu giờ xa tít tận mù khơi
                        Gió về ngang sông vắng ở chân trời
                        Khe khẽ nói giùm ta lời hò hẹn

                        Đào tháng chạp nụ cười chưa trọn vẹn
                        Môi em xinh hàm tiếu thuở ban đầu
                        Cơn mộng chìm hiu hắt giữa đời nhau
                        Ngày bỗng tắt màn đêm trùm xé nát

                        Từ thăm thẳm thoảng vọng về câu hát
                        Hoang liêu ơi hãy đến sát, cận kề
                        Và cuộc đời xin giữ mãi cơn mê
                        Đừng tỉnh giấc vì bến bờ ảo vọng

                        Lời của gió đong đưa về lồng lộng …


                        ( Đình Nguyên )
                        #27
                          tieuphuong_loihai 24.04.2006 21:44:18 (permalink)
                          Hóa Thân


                          Sông trôi trăm nghìn nhánh
                          Biển một lòng trong xanh
                          Chảy vào đời sông nhỏ
                          Hóa thân biển ngọt lành

                          Nắng trời bao la quá
                          Rọi chiếu khắp nhân gian
                          Hóa thân là cây lá
                          Xanh mãi chẳng úa vàng

                          Hoa có muôn ngàn sắc
                          Hóa thân của mùa Xuân
                          Chim ca lời réo rắt
                          Dạt dào và lâng lâng

                          Em hóa thân sắc đẹp
                          Dịu dàng và xinh tươi
                          Đường đời sao quá hẹp
                          Để nhớ hoài không nguôi

                          Một lần như chiếc lá
                          Rơi lạc tận thiên hà
                          Anh hóa thành tượng đá
                          Giữa khung trời mưa xa

                          Sao không là sông biển
                          Để cùng hóa thân nhau
                          Sao không là nắng lá
                          Đẹp xanh mãi một màu

                          Sao không là mùa Xuân
                          Hoa nở , chim ca hát
                          Sao giữa trời xanh ngát
                          Lòng cứ mãi bâng khuâng . . .

                          ( Đình Nguyên )
                          #28
                            tieuphuong_loihai 05.05.2006 11:41:38 (permalink)
                            Một Thoáng Bâng Khuâng Với Thơ Du Tử Lê

                            Ai mà chẳng có những lúc bâng khuâng lần đầu tiên nghe mà cảm được tiếng chim hót hay nhìn với vẻ ngất ngây những lớp sóng biển đuổi nhau tạt nước reo vui. Những phút giây này đến thật bất ngờ, rất giản đơn, tinh ròng.

                            Truyện kể về một đệ tử hay thắc mắc nhiều điều về Thượng Đế, cứ thích hỏi tới hỏi lui, mãi mới được sư phụ trả lời:

                            "Thượng Đế là Đấng Vô Danh và không thể hiểu thấu. Tất cả những định nghĩa về Ngài cũng như những giải đáp cho các vấn nạn của chúng con về Thượng Đế đều chỉ là những sự bóp méo chân lý".

                            Đệ tử bối rối hỏi tiếp:

                            "Nhưng tại sao Thầy lại hay nói đến Thượng Đế?"

                            Vị sư phụ đáp:

                            "Chúng con có biết tại sao chim nó hót không? Chim hót không phải vì nó muốn tuyên bố một điều gì, nhưng vì nó có một bài ca để hát. Lời của một học giả cần phải được thấu hiểu. Lời giáo huấn của vị tôn sư không cần phải được hiểu, nhưng cần phải biết lắng nghe, như người ta lắng nghe tiếng gió thổi rì rào qua ngọn cây kẽ lá, tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót líu lo. Nó gợi lên trong lòng một tâm tình nào đó vượt khỏi mọi tầm hiểu biết."


                            TẬP LÀM ĐỨA TRẺ NGHE CHIM HÓT

                            Thú thực là tôi chưa bao giờ dám đọc Thơ Du Tử Lê một lèo từ đầu đến hết sách cả. Sợ phải làm người lớn dùng đầu lắm. Mà phải dùng đầu để đọc thơ thì thơ sẽ mất đi chất rung động tự thân. Và cũng không bao giờ lại dám "bình luận thơ Du Tử Lê"! Vì tôi đã nghe truyện có lần người bạn của Beethoven thích thú nghe Beethoven chơi dương cầm bản Sonata thì hỏi bài này có ý nghĩa gì. Beethoven không trả lời, mà lẳng lặng đánh bài Sonata lại từ đầu. Thì ra tôi chỉ dám tập đọc thơ như đứa trẻ nghe chim hót với vẻ sửng sốt ngây thơ hút hồn. Thế thôi.

                            Năm 1981 khi tái bản "Thơ Du Tử Lê" tại Mỹ, anh có gửi tặng tôi một bản đọc chơi. Tôi để đó, lâu lâu đưa một bài ra nhâm nhi, trong những lúc vắng lặng, rất tình cờ. Thì cũng mong tìm "khởi đi từ những rung động thực tại hay quá khứ... làm cho cuộc đời ý nghĩa hơn, tốt đẹp hơn" như lời tựa của anh trong lần tái bản. Mà quả thực, một thoáng bâng khuâng với "Khúc Thụy Du" đến thật bất chợt :

                            Như con chim bói cá
                            Trên cọc nhọn trăm năm
                            Tôi tìm đời đánh mất
                            Trong vũng nước cuộc đời.

                            Như con chim bói cá
                            Tôi thường ngừng cánh bay
                            Ngước nhìn lên huyệt lộ
                            Bầy quạ rỉa xác người...


                            CŨNG VÌ TAN TÁC NÊN NHĂNG NHỐ

                            Kể ra thì cũng lạ, tôi bị thơ Du Tử Lê lay động thường rất tình cờ mà rất đúng lúc. Năm 1993 đang đọc truyện ngắn Cánh Vạc Lưng Trời của Phan Lạc Tiếp trên báo Ngày Nay, thì tôi lại thấy Du Tử lê hiện hình "khởi đi từ những rung động".

                            Phan Lạc Tiếp diễn lên nỗi bâng khuâng của người xa xứ như Cánh Vạc Lưng Trời: "Gió lạnh lùa vào ngón tay. Tôi kéo cao cổ áo và nhìn lên trời cao. Giữa cái mênh mông đen thẳm ấy có nhiều cánh vạc êm ả sải cánh bay thấp thoáng trên lưng chừng trời. Ôi những cánh chim miệt mài bay mãi về đâu! Người đàn bà, mẹ của cô gái nhỏ, xuất thân từ đồng ruộng miền Nam Việt Nam, trôi nổi, truân chuyên, rồi sẽ đi về đâu? Rồi cô bé nữa?"

                            Phải đấy. Tâm trạng trên chẳng phải là tâm trạng của nhiều người ly hương là gì? Hình như mình đang theo cánh chim mẹ bay về núi hay theo cha xuống biển vượt biên?! Bay trong không gian mộng mị hay bay ngược thời gian "trở về thời hồng hoang của dân tộc. Tổ tiên chúng ta đã theo dấu bày chim, lấy chân mây làm chỗ hẹn, vượt bao núi non, ghềnh thác, đến định cư ở châu thổ sông Hồng từ mười ngàn năm, tự trăm ngàn năm trước... Bỗng nhiên bao nhiêu cây phong vàng, cây dương trắng, cả rừng thu Gia Nã Đại cũng biến mất. Trước mắt tôi, chỉ là hình bóng lũy tre xào xạc, vườn lá chuối xanh tơ, và hàng dừa lả lơi trên đồng lúa dậy thì xanh mơn mởn." Đỗ Quí Toàn đã diễn tâm trạng đó ra thành lời văn như vậy. Phạm Duy đã diễn ra bằng dấu nhạc như trong Bầy Chim Bỏ Xứ. Biết đâu mình lại chỉ có thể diễn ra bằng chén rượu tiêu sầu hay bằng những phóng rọi mặc cảm qua những hoạt động khua múa!

                            Du Tử Lê trong bài thơ "Lưu Vong Khúc" đã diễn tả cái cánh mỏi khi làm "nhân chứng" cảnh đổi đời.

                            Chính vì tan tác nên nhăng nhố
                            Đến cả sân chơi cũng bẩn rồi

                            Cố mà chơi nốt trò chơi dở
                            Đến lúc đi thì đi thảnh thơi.

                            Bạn nói thêm chi về mối nhục,
                            Ta hiểu vô cùng chuyện áo cơm.

                            Mặc ai khất thực mà vênh váo
                            Luýnh quýnh canh thừa, ngố chợ đông...

                            Trời đất thực ra nào có tội
                            Ta buồn ta chửi đổng cho vui...


                            NGƯỜI VỀ DỰNG LẠI HOANG LIÊU

                            Thơ Du Tử Lê thường mang đến cho tôi những ray rứt, những khoảng trống mênh mang. Mới nhìn thì có vẻ bi quan, u ám, gợi lên một cái gì bất ổn. Nhưng nhìn kỹ hơn, thì lại thấy dội lên những tiếng sóng. Từ trong đáy lòng hình ảnh một dòng sông bỗng hiện lên, có tiếng vọng đâu đây về một tiễn biệt cái cũ, cái bất ổn, và đón chào dòng nước mới, bến đậu vĩnh hằng. Đó là tiếng na ná như trong Tống Biệt Hành của Thâm Tâm:

                            Đưa người ta không đưa qua sông
                            Sao có tiếng sóng ở trong lòng

                            Tam Quốc Chí là bộ truyện lịch sử Tầu rất hấp dẫn với cả ngàn trận đánh lẫy lừng như trận Xích Bích, với những quân sư giỏi như Khổng Minh, với những tay gian hùng như Tào Tháo. Ai là người khôn ngoan, ai là kẻ xảo quyệt? Ai thắng ai thua? Nhưng đọc Tam Quốc Chí thực ra chẳng phải để xem những truyện như vậy, mà để thấy được cái nhìn về cuộc đời mà người viết đã tóm gọn trong một câu hát theo điệu Tây Giang Nguyệt ở ngay đầu sách:

                            Sông dài cuồn cuộn về đông
                            Sóng vùi gió dập anh hùng còn đâu
                            Được thua phải quấy tranh nhau
                            Xôn xao mấy chốc ngoảnh đầu thành không.

                            Như vậy là "khởi đi từ những rung động" cũng là khởi về trong một lộ trình dài mà chỗ kết thúc lại là chỗ khởi đầu, như Du Tử Lê đã vẽ lên bản đồ trong bài lục bát sau tám năm cho người về:

                            Người về mưa động trong mây
                            Mừng tôi như thể ngày gầy nắng xưa

                            Người về chân bước trong thơ,
                            Tháng năm tận tuyệt đủ chưa oán cừu

                            Người về dựng lại hoang liêu
                            Trong đôi mắt lớn đã nhiều mộ bia...


                            DẪU ĐIỂM ĐỨNG CHỖ NÀO TRONG VŨ TRỤ

                            Cuối năm 1997, sửa soạn sang năm mới, khi mọi người bắt đầu nôn nao nhiều về thời điểm 2000, tôi lại tình cờ đọc được một đoạn thơ khác của Du Tử Lê mang nhiều thoáng bâng khuâng: Búp nghi hoặc: -có chăng đời lá: chết!.

                            Mình đang đứng ở chỗ nào trong vũ trụ nhỉ? Ở Sài Gòn hay ở New Orleans, ở trái đất hay ở hỏa tinh, thế đứng chủ tịch hay phu đổ rác, ở nhà sang hay ở trong xóm nghèo... Dẫu điểm đứng chỗ nào thì vẫn thấy có gì hụt hẫng, vẫn chưa phải là chỗ đứng yên. Nhìn từ phi thuyền về trái đất mình thấy sao mọi sự bỗng trở nên nhỏ bé một cách tội nghiệp.

                            Mà cả trái đất cũng là một phi thuyền đang bay vào khoảng trống vô biên, đang chuyển vào ngàn năm mới. Nhìn lại lịch sử con người từ cái ngày còn ở trong hốc đá cho đến khi biết mặc quần jean, mấy ngàn năm tưởng như một nháy mắt. Những thành quả, những phát minh, những lập thuyết, những "đỉnh cao trí tuệ loài người", những đền đài lăng tẩm, những bon chen chộp giật, những kinh tế thị trường hay quốc doanh, những vênh mặt tự hào về trí lực con người, những con tàu vĩ đại như Titanic... tất cả bỗng chốc thành chuyện nhảm nhí. Cuối một thế kỷ, cuối một ngàn năm, cuối một vòng xoay của một chấm nhỏ li ti trong giải ngân hà, loài người ngồi tính sổ, rốt cục rồi cũng phải buông một câu như tiếng thở dài với Du Tử Lê: hoa nào tin quả đắng đến không ngờ.

                            Mấy chữ ngắn gọn mà có sức mạnh như một công án, san bình địa tất cả để mở ra một khoảng trống. Giữa những đầy đặc ngột ngạt mà có được một khoảng trống thì cần thiết biết chừng nào. Cái khoảng trống mà nhà tiên tri thời đại là Kahlil Gibran hé ra trong cuốn Tiên Tri (The Prophet): "Hãy để giữa lòng bạn một khoảng trống cho gió trời có thể nhảy múa thênh thang".

                            Tôi muốn ngồi tĩnh lặng nhặt lấy một câu công án qua lời thơ Du Tử Lê như cây gậy thiền sư gõ vào cái đầu loạn tưởng, làm vang lên vài tiếng lênh kênh dội vào tâm thức:

                            Mây kiệt sức kéo chiều lên đỉnh núi
                            Mặt trời rơi, hẫng, nhớ nhung / đen /

                            Cát xúc động xô sông về / mắt / cuối /
                            Sóng lênh đênh / oải / muộn / lãng quên, quen.

                            Dẫu điểm đứng chỗ nào trong vũ trụ
                            Em cách gì một lúc: - ở hai nơi

                            Chỉ tôi biết: -tôi vô cùng loãng, nhẹ
                            Sống phân thây từng miếng / vụn / hôi / mùi

                            Búp nghi hoặc: -có chăng đời lá: chết!
                            Hoa nào tin quả đắng đến không ngờ...

                            Đúng vậy. Dẫu điểm đứng chỗ nào trong vũ trụ, thì "tôi" vẫn đang đi tìm "tôi", cái phân thây từng miếng / vụn / hôi/ mùi đi tìm cái toàn mãn, cái hữu hạn đi tìm cái vô hạn. Dẫu điểm đứng chỗ nào thì cũng thấy mình phải khởi đi vào cuộc chuyển biến từ cái tôi nhỏ nhen tù túng mà hòa nhập cái Ta đại thể vô biên. Hay nói theo kiểu nét văn hóa người mình: cái vuông đi tìm cái tròn để có thể tròn đầy sung mãn, mẹ tròn con vuông. Đây là cuộc hành trình "tìm về quê nhà đã mất", nối lại được vào cuống nhau từ bụng "mẹ" đã một lần từ giã. Quê mẹ đây có thể là chính người mẹ sinh ra mình, mà cũng có thể là quê hương hằng thể, vượt không gian và thời gian, vượt bờ sinh tử. Niềm khao khát tìm về này như phảng phất tâm tình đầy chất đạo trong ca dao Việt:

                            Chiều chiều ra đứng ngõ sau
                            Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều.


                            MỘT CHIẾC LÁ TRÚC

                            Thơ của Du Tử Lê chốc chốc gợi lên trong tôi một dòng sông vắng với câu truyện một chiếc thuyền con. Nó cho tôi một thoáng bâng khuâng vô cùng hạnh phúc, nối được vào quê mẹ trong tâm tưởng. Như truyện kể về một người đứng trước bức vẽ cảnh núi sông, say mê hút hồn chẳng còn để ý gì những náo động chung quanh. Bỗng ông ta lẩm bẩm: "Giá ta có được chiếc thuyền con, để trở lại thăm nơi quê cũ". Gần đấy có vị lão trượng tướng mạo khác thường, tiên phong đạo cốt, từ từ bước lại gần, trên tay cầm một chiếc lá trúc gắn vào bức họa. Người xem tranh chăm chú nhìn vào chiếc lá, bỗng thấy mình ngồi trên chiếc thuyền con, cuốn theo sông nước bồng bềnh; nét mặt thay đổi lúc muộn phiền khi vui sướng; hồi lâu sực tỉnh, như vừa đi xa trở về; quay nhìn người lão trượng cúi đầu mà nói: "Tiên sinh đã giúp tôi trở lại thăm lại quê xưa làng cũ. Tôi xin hết lòng đa tạ".

                            Với những ray rứt "hoa nào tin quả đắng đến không ngờ", với tiếng "chim bói cá trên cọc nhọn trăm năm", với những khoảng trống "dẫu điểm đứng chỗ nào", với một thoáng bâng khuâng "cố mà chơi nốt trò chơi dở, đến lúc đi thì đi thảnh thơi", với một chiếc lá trúc gắn thêm vào, Du Tử Lê đã giúp tôi chợt thấy mình đang ngồi trên chiếc thuyền con đi trở lại quê xưa làng cũ. Vậy tôi cũng xin hết lòng đa tạ.

                            LM Trần Cao Tường

                            (bài này đã in trong sách Du Tử Lê, Tác Giả & Tác Phẩm, tập III, Nhân Chứng xuất bản, 1998)
                            #29
                              tieuphuong_loihai 05.05.2006 11:43:02 (permalink)
                              Tôi ấu thơ và mẹ


                              Như mọi người, rất khó cho tôi khi phải tự khẳng định: Tôi là ai?

                              Chưa bao giờ tôi có ý muốn tự vẽ mình bằng những nét vẽ tốt đẹp nhất, huê dạng nhất. Tôi tự biết: tôi không hề là một con người toàn hảo.

                              Tuy nhiên, tôi cũng không muốn ôm lấy cho mình tất cả những xấu xa, những hèn hạ... Như vậy, theo tôi, nó cũng chỉ là mặt khác của sự "lên gân," "cường điệu" một cách lố bịch mà thôi.

                              Tôi vẫn nghĩ, như có lần tôi đã viết xuống trong một câu thơ 6 chữ thôi, nhưng đã có tới 4 dấu hỏi... Câu thơ vài chữ ấy, sau đó, may mắn được nhiều người nhắc nhở. Đó là câu:


                              Tôi Lê? Lê? Lê? Lê nào?


                              (Ngoài ý hướng triết lý, tôi muốn nhắc nhở chính tôi rằng:

                              Sự thực, cuối cùng không hề có một kẻ nào tên Lê trên mặt địa cầu này ở mặt phô ra, cụ thể, tôi muôn nói:

                              Tôi luôn thấy, trong mỗi cá nhân, bao giờ cũng ẩn tàng rất nhiều con người khác.

                              Để có được một cái nhìn tương đối khách quan về mình, tôi nghĩ, tốt nhất hãy dựa trên những gì mình đã viết xuống; đã ghi lại.

                              Với tôi, khi một người làm thơ trước trang giấy, hay trên tấm kính chiếc computer của hắn, hắn thường chân thật với hắn hơn lúc nào hết. (Nói thế, tôi không có ý loại bỏ, cũng có những cá nhân, không ít, thấy họ trở thành người khổng lồ trước trang giấy, hay trước chiếc máy computer của họ.)

                              Tôi mới có lại cuốn thơ thứ hai trong đời làm thơ của tôi. Cuốn Tình Khúc Tháng Mười Một.

                              Cuốn thơ này được in năm 1965, tại Saigòn; cách đây đã 34 năm. Đó là tuyển tập những bài thơ tôi viết trong khoảng thời gian trước và, sau 1960, khi chưa tới tuổi 20.

                              Đọc lại, tôi tìm thấy trong tập thơ, một bài thơ nhan đề: Tôi, Du Tử Lê.

                              Bài thơ có 4 đoạn. Đoạn đầu, tôi viết như sau:



                              năm mười sáu tuổi, tôi chính thức khai sinh tên tôi lần thứ hai

                              sau lần khai sinh của bố me.

                              từ đó tôi bắt đầu làm thơ

                              tôi bắt đầu sống - tôi bắt đầu đời tôi

                              như con sông bắt đầu ra biển

                              như tình người mới lớn, rất nhiều bao dung

                              như lòng tôi bắt đầu mềm sũng

                              bắt đầu yêu ai, bắt đầu bất hạnh

                              bắt đầu từ đó

                              tôi, du tử lê. tôi, du tử lê.



                              Năm 16 tuổi, cũng là năm tôi bỏ nhà ra đi, sống tự lập bằng những khoản tiền kèm trẻ tư gia.

                              Năm 16 tuổi, cũng là năm thứ ba, tôi phải sống xa mẹ tôi. Một điều, tôi những tưởng không thể nào làm được trong suốt cuộc đời mình.

                              Với tôi, mẹ tôi không chỉ là người mang nặng, đẻ đau ra tôi. Với tôi, mẹ tôi không chỉ là người nuôi nấng, che chở, ấp ủ tôi, kể từ khi tôi mới lên ba, Thầy tôi chết; rồi một người chị, một người anh của tôi, lần lượt theo nhau, qua đời.

                              Với tôi, mẹ tôi là toàn thể ký ức thời ấu thơ, niên thiếu tôi; dù cho, đó là một ký ức buồn thảm. Một ký ức đầy khăn tang và, đầy nước mắt. Nhưng ký ức đó, lại chính là cội nguồn, khởi đi của thế giới văn chương tôi, sau này.

                              Năm 1989 khi mẹ tôi qua đời, tôi ghi lại gần như từng bước hình thành lộ trình ký ức ấu thơ tôi, trong trường khúc "Mẹ Về Biển Đông," (TK/MVBĐ) với những đoạn như:



                              trí nhớ tôi là ngôi nhà nằm ven sông đáy

                              ngôi nhà có rất nhiều cửa sô?

                              có cánh cửa ngó xuống nỗi lầm than của mấy đời chạy giặc

                              những ngôi mộ xới nhanh

                              dấu xác người chết tre?

                              xác chị, xác anh

                              Nho Quan, mồng ba tết

                              những viên đạn lửa không hận thù

                              những viên đạn lửa rất khoái trá

                              tôi chắc: người xạ thủ Tây Đen, Tây Trắng nào đó

                              đã xằng xặc cười

                              lúc thấy những viên đạn lửa xuyên suốt qua thân thể anh tôi

                              lồ lộ bên bờ ruộng.

                              ... nửa đêm người đem tin đập gấp rút cánh cửa gỗ lim tiếng nện thình thịch dội trên những bộ ngực thoi thóp vùng tề mẹ tôi xé vội chiếc áo dài trắng

                              quấn lên đầu chúng tôi

                              và, bà cũng không quên

                              tự quấn lấy cho mình

                              một mảnh tang khác.

                              mai tôi chết, liệu có ai ngồi khóc?

                              như giữa chiều nay, một bến sông!"

                              ...



                              Tôi là đứa trẻ không may mắn trong một gia đình nho học cuối mùa.

                              Tôi sinh ngày mồng 10 tháng 11 năm 1942 tại huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam.

                              Khu nhà của gia đình tôi, nằm trên lộ chính dẫn xuống một bến sông của con sông Đáy. Từ bậc thềm cao, tôi có thể nhìn thấy bến sông này mỗi chiều, mỗi sáng.

                              Cũng nhờ bến sông này, mẹ tôi bương bả nuôi nấng chúng tôi, bằng hai nghề chính, kể từ khi thầy tôi mất: Nghề buôn bán vật liệu xây cất và, làm ô mai...

                              Khi chiến tranh bùng nổ dữ dội, khi nhân số trong gia đình chúng tôi cứ thưa vắng dần,... , có những giai đoạn, mẹ tôi phải gồng gánh chúng tôi chạy tản cư vào Đồi Mơ, vào Do Lễ, vào Nho Quan...

                              Đó là thời gian trước 1950. Khi hồi cư, không còn ai xây cất, không còn ai đặt mua ô mai của mẹ tôi nữa! Mẹ tôi xoay qua nghề buôn hàng chuyến.

                              Trong thơ tôi, thời điểm này, hình ảnh mẹ tôi được ghi nhận, như sau:



                              trí nhớ tôi là ngôi nhà nằm ven sông Đáy

                              ngôi nhà có rất nhiều cửa sô?

                              có cánh cửa ngó xuống bước chân ngược, xuôi của mẹ tôi

                              trên lộ trình Hà Nội-Phủ Lý

                              những đoạn đường bị đắp mô

                              những đêm bạn hàng phải ngủ tro.

                              tiếng "mọc chê" câu vào đêm đen

                              tiếng nổ "cắc bùm" bắn đi niềm tang chế

                              mẹ tôi bưng mặt

                              khấn nguyện vong linh thầy tôi

                              phù hộ cho bà sống sót

                              trở về

                              nuôi lấy những đứa con côi cút

                              những đứa con không cha

                              những đứa con mất anh, mất chị.

                              trí nhớ tôi có những cánh cửa

                              mở xuống bữa cơm chiều

                              bữa cơm có cút rượu trắng, cái cốc sành

                              mẹ tôi vừa uống, vừa kể chuyện ngày... xưa

                              "ngày xưa" của bà: ngày thầy tôi chưa mất... !

                              bữa cơm nào của gia đình chúng tôi cũng chấm dứt bằng nước mắt.

                              khi ấy tôi còn quá nho?

                              để hiểu mẹ tôi khóc

                              cho cảnh tình côi cút của chúng tôi

                              hay bởi vì làm ăn lỗ lã?

                              (Trích TK/MVBĐ)



                              Chẳng những tôi không có được một tuổi thơ bình thường, như những đứa trẻ cùng thời, (mà,) cả một thơ ấu, một niên thiếu tôi đã trôi lăn theo nước mắt mẹ tôi. Lộ trình tuổi thơ tôi là "Lộ trình nước mắt."

                              Tôi trôi, lăn theo dòng nước mắt không bao giờ ngưng chảy của mẹ tôi, từ Kim Bảng, Phủ Lý, ra tới Hà Nội, 1951.

                              Sau Hiệp định Geneva, cuối năm 1954, theo người anh thứ hai (bị trở thành anh cả,) gia đình chúng tôi di cư vào Đà Nẵng; rồi Hội An; Đà Nẵng; (và,) cuối cùng: Saigòn, 1957.

                              Tháng Tư, 75, ngày 29, gia đình người anh lớn của tôi: Di tản...

                              Mẹ tôi không chịu đi... ! Chỉ bởi vì tới chiều hôm đó, mẹ tôi vẫn chưa có tin tức tôi...

                              Bà không biết đứa con út của bà, là tôi sống, chết ra sao!

                              Thời điểm này, tôi đã lớn. Tôi đã trưởng thành; đã ra đời...

                              (Tôi đã kiếm ăn với tất cả những trầy trụa, trây trúa của một xã hội chiến tranh, điên đảo... )

                              Mẹ tôi ở với anh tôi và, các cháu, ở đường Trương Minh Giảng. Tôi ở Ngã Bảy; Rừng Cao Su Phú Thọ; rồi Thị Nghè; rồi làng Báo Chí, Xa Lộ.

                              Thời gian 1975, tôi đã bước vào tuổi ba mươi. Dù xã hội khi ấy nhìn tôi thế nào, ra sao, (thì,) mẹ tôi, trong sâu thẳm, cũng như qua tất cả mọi lời nói của mẹ tôi, tôi vẫn là đứa con út côi cút, đứa con tật nguyền, đứa con bất hạnh nhất trong số 4 đưa con còn sót lại, sau tất cả 12 lần sanh, nở của bà.

                              Thời gian 1975, dù cho xã hội có đánh giá tôi ra sao, thế nào, (thì,) mẹ tôi vẫn chỉ thấy tôi, trước, sau là "Chú Phá" (tên và, cách gọi của mẹ tôi, dành cho tôi, tới phút cuối đời bà.)

                              Một "chú Phá" nhút nhát, không bao giờ trưởng thành, như các anh, các chị tôi.

                              Một "chú Phá" vẫn làm nũng, vẫn sà vào lòng mẹ, kéo căng, vầy vò hai núm vú đã nhăn nheo, đã bèo nhèo, đã đen đúa như hai cục đất nhão của bà...

                              Nhưng, dù mẹ tôi có yêu thương tôi cách mấy, dù tôi cần thiết biết bao nhiêu, phải có bà cho đời mình; cuối cùng, rồi mẹ tôi cũng qua đời!

                              Bà sống thêm, chỉ được vỏn vẹn hai năm, kể từ ngày tôi đưa được mẹ tôi ra khỏi đất nước.

                              Sự ra đi vĩnh viễn của mẹ tôi, không hề mang ý nghĩa cái "lộ trình nước mắt" đời tôi chấm dứt.

                              Lộ trình dòng lệ không ngừng tuôn, chảy kia, nơi mẹ tôi, lại truyền thừa sang tôi. Tôi trở thành người có thể khóc, bất cứ lúc nào, như một đứa con nít, mỗi khi nhớ, nghĩ tới mẹ tôi.

                              Nói cách khác, trước sau gì, ký ức tôi, cũng vẫn là ký ức của một kẻ tật nguyền. Ký ức của một kẻ khôn thoát khỏi cái lộ trình nước mắt của chính hắn:



                              tới lúc chết

                              mẹ tôi còn ngỡ mình vẫn thơ?

                              giữa Saigòn, Trương Minh Giảng, Hồng Thập Tự, Hàng Xanh, Trần

                              Hưng Đạo

                              những chuyến xa Lam về Hòa Hưng, Ông ta.

                              những chuyến xe nửa đời, nửa đoạn

                              những chuyến xe chưa kịp về sông Đáy

                              đã nghe buồn trên những trở lui...

                              biển thở tít chân trời thăm thẳm, chết

                              biển Đông vào cửa khác, phân, ly

                              tôi ngồi lại nghe buổi chiều chụp, phu?

                              nén hương tàn, mộ chí ai kia?

                              mẹ một thuở theo đàn con đi khuất

                              để hôm nay mất dấu quay về

                              trong thân xác đã khô cằn máu đo?

                              thịt xương kia rồi cũng rữa, tan.

                              những ngôi mộ Ở bên ngoài đất nước

                              ngàn năm sau hai tiếng Việt Nam

                              không ai gọi, không ai còn nhớ nữa

                              nắm xương xưa rồi cũng quên nguồn.

                              khi tôi tới những bông hoa ối đo?

                              cỏ cây chờ như tượng đã bao năm

                              tôi muốn chọn một chỗ nằm bên cạnh

                              không còn cha, môi mẹ máu hoen bầm!

                              (Trích TK/MVBĐ)



                              Sau cái chết của mẹ tôi không lâu, một buổi trưa, tôi đang ngồi trong một quán ăn ở miền Nam California, quán Song Long, với Nhà văn Mai Thảo; Bác sĩ Nguyễn Mạnh, một người bạn văn chương (và,) cũng là bạn đồng môn trường trung học Chu Văn An, từ bàn bên cạnh bước qua.

                              Ông bảo tôi, theo ông (thì,) tôi đã mắc phải chứng bệnh Thyroid...

                              Tôi cần phải đi chữa ngay; nếu không muốn chết bất đắc kỳ tử. Lý do, trái tim của tôi có thể ngưng đập, bất cứ lúc nào!

                              Bác sĩ Nguyễn Mạnh chuyên về quang tuyến X, nên hôm sau, tôi tới phòng mạch một người bạn khác. Phòng mạch Bác sĩ Đặng Đức Nghiêm, cũng là chỗ quen biết với tôi...

                              Sau khi thử nghiệm, Bác sĩ Nghiêm nói kết quả thử nghiệm xác nhận: Tôi đã bị mắc chứng bệnh Thyroid.

                              Tôi có cố gắng làm theo những đòi hỏi của B.S Nghiêm, như thử máu, chụp phim,... , nơi phòng mạch của Bác sĩ Phùng Gia Thanh, trong khu Magnolia Medical Center... Tuy nhiên, nửa chừng, tôi lại bỏ ngang. Tôi không đủ phương tiện theo đuổi cuộc chữa, trị. (Khi đó, tôi không hề có Medical, cũng chẳng có bảo hiểm.)

                              Cuối năm 1991, anh em CVA ở Houston, nhân một cuộc họp mặt cuối năm, mời Giáo sư Toàn Phong-Nguyễn Xuân Vinh qua, nói chuyện. Giáo sư Vinh được mời nói chuyện về đề tài "Hệ thống giáo dục tại Hoa Kỳ." Tôi cũng được anh em mời qua, nói về đề tài "Tình cảnh người cầm bút sau 1975."

                              Lúc phải trả lời những câu hỏi của các bạn đồng môn, có một người không đặt cho tôi câu hỏi nào liên quan tới đề tài; (mà,) lại bước ra, hỏi tôi có biết tôi đang mang chứng bệnh Thyroid trong cơ thể?

                              Ông hỏi tại sao tôi không chữa chạy căn bệnh ấy?

                              Người đó là Bác sĩ Hồ Tấn Phước; một cựu học sinh CVA.

                              Khi được biết, tôi rất muốn chữa, trị; nhưng không có điều kiện... ; BS Phước nói, ngay trong buổi họp mặt rằng, anh sẽ chữa, trị cho tôi; chỉ với một điều kiện:

                              Tôi phải dọn nhà, phải di chuyển về Houston...

                              Tôi vô cùng cảm động (và,) cũng vô cùng áy náy trước tấm lòng hết mực tử tế của BS Phước.

                              Khi trở lại Cali, tôi coi chuyện đó như không có. (Tôi không nhìn thấy nơi tôi một khả năng, một cơ hội đền ơn, dù rất nhỏ, dành cho Bác sĩ Phước.)

                              Tôi tiếp tục chung sống với căn bệnh Thyroid của mình, thêm một năm nữa.

                              Người tích cực điên thoại hối thúc, thậm chí đề nghị cung cấp phương tiện di chuyển, nơi ăn, chốn ở, xe cộ... cho tôi là Trương Trọng Trác, tức nhà báo Trọng Kim, một bạn học thuở thiếu thời của tôi.

                              Trước sự quan tâm, hối thúc tới nao lòng của Trác, cuối cùng, tôi quyết định đình bản tờ báo Tay Phải, di chuyển về Houston. Đó là những ngày đầu năm 1992.

                              Giai đoạn này, cuộc đời tôi, cũng bắt đầu một khúc quanh khác.)

                              Theo Bác sĩ Hồ Tấn Phước ở Houston, Texas, người tình nguyện trả tất cả mọi y phí trị bệnh cho tôi, (thì,) Thyroid hay bệnh "Bướu cổ lộ hầu" thường xẩy tới cho những người có gia đình đổ vỡ, phá sản, thất tình; hoặc, bị bệnh ưu uất kéo dài quá lâu...

                              Những lời giải thích kia, của Bác sĩ Phước trùng khớp với hoàn cảnh tôi, thời điểm ấy.

                              Thời điểm cuối thập niên 80, đầu thập niên 90.

                              Trước (và,) sau cái chết của mẹ tôi, đời sống tôi là một loạt những đổ vỡ: Đổ vỡ gia đình. Đổ vỡ tình cảm. Đổ vỡ niềm tin, trong đời thường.

                              Tôi nhận chịu mọi tai ương, không một lời giải thích.

                              Tôi nhận chịu mọi kết án, nguyền rủa, không một đính chính...

                              Để chống trả những mạng lưới bủa vây trùng điệp bất hạnh này, tôi tìm vào hai nguồn an ủi chính: Tôn Giáo và, Thi Ca.

                              Đây là thời gian tôi viết được khá nhiều thơ; (mà,) nguồn cảm hứng chính lại khởi đi từ kinh Phật, (và,) kinh Cựu Ước, nhiều nhất là Tân Ước, của Ky Tô Giáo.

                              Cũng thời gian này, bất ngờ, cố thi sĩ Nguyên Sa cho đăng trên Tạp chí Văn của Nhà văn Mai Thảo; cùng một lúc ba bài thơ. Ba bài thơ mở đầu cho loạt thơ (mà,) ông gọi là "Thơ Tám Câu Viết Về Bằng Hữu."

                              Đó là các bài có nhan đề "Mai Thảo;" "Doãn Quốc Sỹ;" "Du Tử Lệ"

                              Mở đầu bài thơ nhan đề: "Du Tử Lê," cố thi sĩ Nguyên Sa viết:



                              bạn ta bằng nửa con cò

                              vác trên lưng cái đền thờ con voi

                              con voi nặng cũng vừa thôi

                              có em người đẹp lại ngồi bên trên.

                              ...



                              Bài thơ sau đó được in lại trong cuốn Thơ Nguyên Sa, tập 3, của Nguyên Sa, tính ra cũng đã gần 10 năm.

                              Tuy nhiên, tới ngày hôm nay, vẫn còn rất nhiều người hỏi tôi:

                              - Đâu là ý nghĩa sâu xa của câu "có em người đẹp lại ngồi bên trên?"

                              Tôi nhớ, trong một bài nói về tôi, Nhà thơ Trần Bát Nhã ở New Orleans đã dành nhiều phút giải thích về bài... "Con Cò Du Tử Lê" kia.

                              Dường những giải thích của họ Trần không thỏa mãn được nhu cầu tìm hiểu của người đọc.

                              Họ Trần nhấn mạnh khía cạnh "đền thờ con voi" như một ý niệm về sự vĩ đại của ngôi đền thi ca... Ông không tận giải câu "có em người đẹp lại ngồi bên trên." của Thi sĩ Nguyên Sa.

                              Riêng cá nhân tôi, trước câu hỏi kia, suốt bao nhiêu năm, khi được hỏi, tôi chỉ cười, hoặc lắc đầu.

                              Hôm nay, tôi nghĩ, có lẽ đã tới lúc nên nói một lần, cho rõ ý nghĩa của câu thơ ấy.

                              Tôi nghĩ, có dễ, đó cũng là cách bày tỏ lòng trân trọng của cá nhân tôi, trước vong linh Thi sĩ Nguyên Sa, một thi sĩ lớn, có tầm ảnh hưởng rộng rãi trong thời đại chúng ta.

                              Theo tôi, chữ "người đẹp" mà tác giả dùng trong câu thơ "Có em người đẹp lại ngồi bên trên" không hề mang ý ám thị một người nữ nào, trong đời sống của tôi.

                              Chữ "người đẹp" ở đây, Thi sĩ Nguyên Sa muốn nói:

                              -Cảm hứng trong thơ của tôi, bao giờ cũng bắt nguồn từ những cuộc tình...

                              Dù cho đó là những cuộc tình ồn ào, tan nát, đầy tai tiếng... Hay những cuộc tình đã âm thầm tan đi; (và,) số người biết được, rất giới hạn.

                              Nhận định của cố Thi sĩ Nguyên Sa về nguồn gốc thơ tôi, với tôi, là một nhận định rất tinh tế.

                              Có thể, nhờ từ Việt Nam tới hải ngoại, trong nhiều chục năm, liên hệ giữa chúng tôi không hề bị gián đoạn. Đôi khi, ông cho tôi cảm tưởng, ông hiểu về tôi, nhiều hơn chính tôi nữa.

                              Quả vậy, ngoài nguồn cảm hứng từ người mẹ, đã qua đời; tất cả những bài thơ tôi viết xuống, dù cho chúng không phải là những bài thơ tình yêu đôi lứa... Nhưng động lực thúc đẩy tôi viết, vẫn là một hay nhiều người nữ.

                              Thời gian Thi sĩ Nguyên Sa bắt đầu loạt thơ tám câu viết về bằng hữu, cũng là thời gian tôi cho phổ biến bài "Cuối Năm Chuyện Vãn Với Bệnh Thyroid."

                              Đó là một trong những bài thơ không hề có chung một khởi nguồn: nguồn tình yêu, với những bài thơ khác của tôi.

                              Bài thơ có những câu rất đời thường, rất thô tháp, như:



                              ô kê, cũng tốt thôi Thyroid

                              dù giờ đây chúng ta mới tình cờ nhận ra mặt mũi nhau

                              dù bạn ở trong tôi năm, sáu năm trước

                              dù bạn đã chọn những miếng ngon nhất của thân thể tôi

                              để xơi

                              xơi từ từ

                              xơi kín đáo

                              (như những nhà chính trị khôn ngoan: ngậm miệng ăn tiền)

                              bạn xơi

                              miếng gan mềm có máu thơm luân lưu

                              miếng tim xốp nhiều lỗ

                              bao năm đập liên hồi trống trận.

                              Thyroid, chính bạn

                              (chứ còn ai vào đấy)

                              đã xơi của tôi miếng mắt trong

                              chính bạn chủ mưu đẩy con ngươi tôi lồi ra khỏi hốc mắt

                              bạn chơi khăm quá đi

                              chơi đểu quá đi

                              chơi sát ván

                              chơi tôi ná thở...

                              hơn ai hết

                              bạn biết Chúa từng dặn dò

                              nếu để một con ngươi của ngươi có dịp phạm tội

                              thì thà chịu chột để được vào nước thiên đàng

                              còn hơn giữ nguyên mà sẽ bị đọa về địa ngục.

                              bạn vẫn nhất định xơi con mắt của tôi

                              cũng được đi

                              nhưng chả việc gì phải chơi nhau tận tình đến thế...

                              dù sao tôi cũng chỉ cần con ngươi của mình lúc này thôi

                              (ngay khi chúng từng có cơ phạm tội)

                              để nhìn những người tình ra đi

                              như nhìn dòng nước chảy

                              (những dòng nước không có khởi nguồn

                              sẽ lấy đâu làm điểm kết thúc?)

                              dù sao tôi cũng chỉ cần

                              con ngươi mình lúc này

                              để thấy các con tôi

                              những đứa nhỏ như chim

                              lớn giữa mùa bão rớt

                              những đứa nhỏ như tre

                              mọc giữa rừng cháy nám

                              những đứa trẻ không dám

                              nghĩ có ngày gặp cha... "

                              ...

                              (Năm 1994, khi Luật sư Phạm Đức Tiến, tổ chức cho tôi, một buổi giới thiệu tác phẩm "Chấm Dứt Luân Hồi: Em Bước Ra", ở Thư Viện Trung Ương Arlington, Hoa Thịnh Đốn, tôi nhớ, Nhà văn Trương Anh Thụy đã đề cập tới bài thơ này, một cách sâu sắc... )

                              Đó là thời điểm đầu thập niên 90. Thời điểm mà, những người phụ nữ bỏ tôi ra đi. Thời điểm của những cuộc tình khốc liệt. Những cuộc tình, duyên mang đến cho tôi, cùng lúc hạnh phúc chói, gắt; và, tai tiếng xấu, xa; thậm chí, cả những lời nguyền rủa.

                              Thời điểm đó, là thời điểm (mà,) cuộc tình giữa tôi và một nữ nghệ sĩ (mà,) tôi gọi là Lãm, hay Lãm Ca, đi tới điểm cực đại của ồn ào, của những lời thêu dệt, của những bài báo, thư rơi...

                              Hôm nay, nhớ lại, tôi còn ê chề, tôi còn xấu hổ.

                              Nếu không có hai nguồn cứu rỗi là Tôn Giáo và Thi Ca, tôi nghĩ, hôm nay, tôi đã không còn đứng đây.

                              Bây giờ, ở đây, khi thố lộ những điều này, với tôi, chính là lời cảm ơn, đồng thời, cũng là, lời xin lỗi...

                              Tôi muốn bày tỏ cùng lúc, lòng biết ơn và, xin tha thứ cho những tội lỗi, những sai lầm, những bầm giập chất chồng từ một quá khứ sắp tròn 60 năm.

                              (Nếu mẹ tôi có mặt, lúc này, tại đây, bà sẽ không tin tất cả những gì tôi mới tâm sự. Là một người phụ nữ ít học, mẹ tôi lớn lên, lấy chồng, sinh con, nuôi, ru, răn, dạy chúng tôi, bằng kho tàng ca dao, tục ngữ chừng như bất tận; trước sau, với bà tôi không hề là một đứa con trưởng thành. Với bà, tôi không thể là người có thể làm thơ, viết văn, dù chỉ là loại thơ, văn "vớ vẩn" (như sinh thời, bà thường nói.) Tôi vĩnh viễn chỉ là "chú Phá" tật nguyền, tội nghiệp của riêng bà, mà thôi.)

                              Mặc dù vậy, hôm nay, xin mọi người, xin quý vị hãy vui lòng nhận đón, không chỉ thơ tôi, (mà,) luôn cả con người tôi, trong đời thường. Một con người, phần nào trần trụi, trước mặt quý vị.

                              DU TỬ LÊ
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 35 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9