Đôi lần khẽ nhẹ nhàng nâng gót ngọc
Giữa vùng trời băng tuyết lạnh lòng ai
Em đã gọi giữa núi rừng hoang vắng
Mong tìm ra tia nắng một vùng trời
Đôi khi thấy hoa rơi làm ta nhớ
Tiếng thì thầm gió biển của ngày nào
Giờ quanh ta chỉ có tiếng bão lòng
Và tuyết trắng, nơ cài trên ngực áo
Em đâu phải là người trong bể tuyết
Chỉ đắm chìm trong lạnh lẽo trần gian
Em đã có một con tim nhiệt huyết
Và tình yêu trong một cõi nhân tình
Nhưng có lẽ tình em mau dập tắt
Để mặt trời em đã lụi tàn mau
Giọt nước mắt màu băng em chợt rớt
Để tiễn đưa những ánh nắng ngọt ngào
Anh có lẽ là anh trong tất cả
Với những ai trong một cõi tình đời
Nhưng có lẽ với em là không phải
Bởi tim em giờ đã hóa băng rồi.
Xin mạo muội đối đáp với một "Bằng Hữu" mới quen.
Kí tên : Băng Nhi.