chuyện.....đời thường....!
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 15 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 217 bài trong đề mục
diên vỹ 20.08.2006 17:20:50 (permalink)
Tự nhiên ...ta nổi chứng muốn học bơi .....thế là ....hôm chủ nhật vừa rồi ...bắt anh ...mang ta xuống hồ ...dạy bơi ....!

Đang còn đứng ....trong hồ, nữa sợ ....té ...hihih ..., thì anh nhận đầu ta xuống nước ....! Ta hoảng hồn la inh ỏi ...! Mặt mài xanh lét ...! Anh cười nói:

- Mắc mớ gì em sợ dữ dạ ...

Ta vừa vuốt mặt cho nước ráo, vừa mếu máu nói:

- Sao khi không anh nhận em xuống nước ...

Anh trả lời tỉnh queo ..:

- Tại em muốn học bơi ...mà ..!

- Thì cũng từ từ ...Ai lại dạy kiểu này ...!

- Chứ em muốn kiểu nào ..!

- Thì cũng phải ...cho em chuẩn bị chứ ...! Hong sợ em chết đuối sao ?

- Sức mấy mà chết ..., hồ có 4feet thui mà ..!

- Nhưng em nói ...sẽ chết á ...!


Anh cười ngất, bảo ta nhác gan ...! Rồi anh cũng chỉ tận tường ...nào là cái tay phải duỗi ra sao, cái chân phải đập thế nào ...v.v. ....

Xong anh bảo ta lặn xuống nước á, và nhớ lấy hơi ....Làm theo một hồi ......, ta mệt quá hỏi anh:

- Khi nào em biết bơi ?

- Nhanh lắm thôi á ..!

- Ngày xưa anh học bao lâu thì biết bơi ?

- 3 ngày ...!

- Xạo !

- Nói láo với em chi ...!

Ta ậm ừ ...tin đại ...! Sau 2 tiếng ngụp lặn trong hồ ....Ta mệt đừ ....Trên đường về nhà, ta hỏi anh ...!

- Mai em đi bơi một mình nhá ...!

- Hong cho ..!

- Tại sao ?

- Lở em bị gì thì sao ?

- Sao mà bị gì cho được, anh nói hong có chết được mà ...!

- Nhưng ....em hỏng nghe dù hồ 3 feet vẫn có khả năng làm chết người mà ...!

Ta xí một cái ...rồi ...im ...!

Sáng hôm sau, cơm nước, chạy bộ xong, ta nhảy đùng xuống hồ ...! Lượn qua lại 2 tiếng đồng hồ thì ta cũng biết bơi dươi mặt nước 1 xíu ....! Nhưng hong tài nào bơi trên mặc nước được á ..! Gần tới giờ đi làm, ta về nhà ..thay đồ ...Con mắt cay xoè , cái tai phải ...thì nước vô đầy nhóc ...!

Đến chổ làm, ai nói gì bên tai phải ta cũng nghe ùn ùn hết ..Báo hại các người cười ta một trận quá chừng á ...!

....

Hơi mà sao mấy ngày luời viết nhật ký, giờ viết lại ..cũng hong có tinh thần viết ...Thôi ...chán quá ,...ngừng á ...! Lãng vô cùng....!
diên vỹ 22.08.2006 14:07:39 (permalink)
Hmmm, anh của ta....phải nói sao đây?

Mấy ngày hôm nay ta nhức cái đầu quá đi hà...! Chẳng biết nói sao cả....! Cách nhìn đời của anh khác ta quá...! Nhưng không biết anh khác ta, hay chính ta dị hợm...!

Mấy tháng nay anh dành dụm tiền để mua xe mới...! Được số ít..Xong anh nói với ta...Ta bực bảo:

- Bao nhiêu đó thì có thấm vào đâu chứ? Anh tưởng nhiều sao?

Nghe giọng điệu đầy vẻ khinh khi của ta, anh nổI cáo bảo:

- Em lúc nào cũng cái giọng điệu đó, tại sao em không chịu đứng cùng phía anh, giúp anh ít nhất cũng là an ủi tinh thần chứ...!

Ta giận...Quay mặt sang phía cửa sổ...Trách mình, hay trách anh?

Im lặng...! Cuộc đời là thế....!

Sáng, thứ bảy anh chạy đến chổ bán xe để.....hỏi.....! Ta phảI đi làm, nên bảo anh có đi thì về sớm sớm...Vì ta vẫn còn trong trình trạng "train" nên ta không muốn bị trễ....

Anh vui vẻ đi...Ta vui vẻ ở nhà....vào nét.....chơi...!

2 giờ trôi quá ,...2 giờ 15..., 2 giờ 30.....Ta không thể chờ nổi nữa...Ta lấy phone gọi. Bên kia anh nhất máy...ta la lên :

- Anh đó nghen, giờ này mấy giờ biết không?

Anh từ tốn bảo:

- Anh đang trên sa lộ, em chờ xí...!

Chờ xí...! Ok.....! Ta chờ....

2 giờ 45,....2 giờ 50....Và...3 giờ....!

Anh vừa cho xe vào...là ta như phát điên , ta nói gằng từng chữ:

- Em chẳng thể tin anh nổi, dù ở bất cứ một chuyện nhỏ...!

Không biết nét mặt anh thế nào, ta giận, nên không nhìn....! Ta bảo anh để ta láy xe...vì nếu anh láy..ta sẽ trễ làm ngay...Anh là người theo qui cũ một cách triệt để.....Anh ít khi nào biết cho xe nhấn ga mạnh để chạy vượt cái tốc độ mà người ta để trên đường cả...Người ta cho chạy 55, anh chạy đúng 55...Hiền đến thế á...!

Ta thì chạy 80, có lúc vượt 85....Vì nếu hong ta sẽ trễ làm ngay. Chiều thứ bảy, trời đẹp, bà con thả ga chạy vùn vụt.....Nhờ vậy...ta chạy vùn vụt theo...!

Anh ngồi cạnh bên im lặng....!

Ta cái đầu nhức cà tưng...! Bực quá...! Thế mà anh còn bảo yêu nhau trọn đời , trọn kiếp...! Cái kiểu này ta chết phức cho rồi chứ yêu khỉ gì mà yêu....!

Từ nhà đến chổ làm, anh vẫn im lặng! Cái im lặng của anh càng làm cho ta..muốn phát điên....! Sao lại có người dị hợm như thế hở...?

Đến chổ làm...! Ta đi thẳng vào nhà hàng, mặc anh nói gì đó......ở phía sau.

Vì anh về thăm nhà, cách chổ ta ở khoảng gần 2 tiếng láy xe, nên....có thể không kịp trở lại rước ta.....Sau khi làm xong, ta phone kêu nhỏ em lại rước....!

Vừa đúng lúc nhỏ em nó kêu chồng nó rước ta...thì...anh phone....ta lật đật nhắc máy. Đầu dây bên kia anh nói chuyện y như là ta với anh chưa từng giận nhau trong ngày....Ta thì vì mới ra khỏi chổ làm, mệt quá, nên quên mất mình đã giận anh muốn điên hồi chiều. Ta nói:

- Ý anh về rồi à...!

- Ừ, em mấy giờ ra..!

- Đang ra, nhưng chồng nhỏ em đang đưa em về...! À hay thôi, anh đến nhà nhỏ em đi,..em chờ....!

Ta đến nhà nhỏ em...Ba nhóc con nó còn đang thức...Tụi nó thấy ta là cười híp mắt...Ôi lâu quá, hình như khoảng hơn 2 tuần ta không gặp tụi nó....Dễ thương ác....

Tụi nó bắt đầu nói chuyện ríu lo....Sao con nít đáng yêu đến thế hở....! Tự dưng ta thèm..có 1 đứa nhóc....! Ừ thèm thế thôi , chứ....ta cũng sợ lắm...!

Chồng nhỏ em bảo...Anh đến...! Nó chạy ra nói chuyện gì đó với anh...! Ta ôm hôn mấy nhóc.....và về...!

Anh mở cửa và bảo:

- Em khoẻ chứ...!

Ta cười..! Anh tiếp:

- Mẹ và mấy chị em của anh nhắc em mãi đó...!

- Thật?

- Ừ, họ hỏi sao em không đi....!

Anh huyên thuyên kể về gia đình..! Ta quên mất là hồi chiều giận anh, nên cả lời hỏi thăm mẹ anh ta cũng không gởi....

Ta thiệt là..vô tâm quá...!

Trời đêm vẫn đẹp...! Những cái bực bội của ngày bay theo từng cơn gió....! Chỉ còn lại 1 câu hỏi trong ta....."làm sao..anh có thể yêu ta được thế?...." Ta không hiểu...., có lẽ như đêm, bao giờ cũng một màu đen....!
Tia Ngọc Tuyết 22.08.2006 15:02:12 (permalink)
Ô ! Mấy câu chuyện bình thường mà sao qua giọng văn trở thành hay đến vậy. Chúc Diên Vỹ có nhiều câu chuyện như vậy nữa nhá. Love you
diên vỹ 22.08.2006 15:46:46 (permalink)
Nhà hàng vì bàn số 11 - 14 quá nóng, nên....họ chỉ dùng bàn 11, và 13....

Thế là chị vợ anh Mai kêu ta vào phòng nhỏ trong làm....Trong đó có 4 bàn thôi.....Ta thích chí....! Ừ làm khuất ở trong nó khoẻ....Mấy ông manager ít ai nhìn ngó...!

Có một bàn khách nọ, gồm 5 người ...1 bà ...còn lại 4 ông ....!

Ta sau khi chào hỏi ...thì lấy order ....

Một anh khách ngồi ở ghế thứ ba hỏi:

- Cô cho tôi hỏi một câu nhá ...

Ta cười gật đầu ...ông nói:

- Cô từ đâu đến ...!

Ta cười nói:

- Nếu ông đoán được từ đâu đến thì ...tôi sẽ cho ông ăn kem miễn phí ...!

Các ông bạn ông cười vổ bàn nói:

- Hay đấy ...!

Ông nhìn ta ra vẻ suy nghĩ lắm ...Rồi ông nói :

- Cô là người châu á ...!

Ông ngồi ghế thứ nhất cười ta bảo:

- Trời ơi ...đoán hay ghê hén ..!

Ta gật gù cười theo và nói:

- Đúng rồi, hay quá, châu á bao la rộng lớn , ông nói thế thì tui chịu thua luôn ...!

Ông cười! ....Ta thêm:

- Ông mà đoán không được, ông phải đãi tôi một buổi ăn tối đấy nhá ...!

Bạn ông chọc:

- Ôi thế là chú mày nên chuẩn bị đưa cổ đi ăn đi á ..!

Cả bàn cười rộ lên ...!

Sau khi ta đi lấy soup và salad cho khách ...Trở vào ông lại nói:

- Cô người Mã Lai à ...? Hay người Hồng Kông ..?

Ta cười lắt đầu bảo:

- Ông chịu thua chứ ...?

Ông nói:

- Cô phát âm tên tôi xem ..!

Rồi ta đọc lại tên ông ...Anh nhăn nhó bảo:

- Cả giọng của cổ tui cũng không nhận ra ...!

Ông bạn ngồi ghế đầu nói:

- Cô nói thử một câu bằng tiếng nước cô cho tôi nghe đi ...:

Ta cười, nhưng hơi gian trá ..ta nói 1 loạt từ ..tiếng Tây Ban Nha ...Đứa dọn chén người Mễ đứng kế bên nghe ta nói , nó biết ta chọc họ, nó phá lên cười thích chí ....

Và cuối cùng..ta nói ta người Việt Nam ...Ông ngồi ghế thứ ba bóp trán nói:

- Ui chỉ thế, sao tôi không nghĩ ra kà ...!

Các người đó nói chuyện vui vẻ . Đến khi tính tiền còn giới thiệu tên cho ta nữa chứ .....Ta cố gắng nhớ tên, như tơí bi giờ chỉ nhớ được có mình ông Peter và ông Rober thôi ...! Ta chịu thua á ..! Sao mà nhớ nổi ..!


Đến khoảng 8 giờ. Bàn số 9 có khách vào ...Bà Kazue bảo là bà mới lấy 1 bàn nên không muốn lấy thêm ...Thấy vậy, ta ...mới xung phong đi lấy. Ai ngờ anh Mai bảo:

- Bàn 19 của em đang có khách kìa, tơi 9 người lận đó ...Em vào trong đó đi.

Thế là ta bảo anh chuyển bàn số 9 sang bà Kyozo.

Ở ngoài này, ta đâu biết bà Kazue lấy order của bàn số 9. Lấy xong, bà chạy vào đưa cho ta, ta bảo bàn của bà Kyozo, thế thì bà bảo đưa dùm cho bà ấy, ta biết vì bà hỏng thích bà ấy, nên ta gật đầu và lấy cái order bà đưa bỏ vào túi ...

Bàn 19 của ta có 9 người ...Toàn là ..thanh niên trẻ ...Ừ cũng đẹp trai ...! Có một anh ngồi ở ghế sô" 2 nói:

- Cô lấy cho tôi chai bia bub light nhé ...!

Ta cười nghi ngờ bảo:

- Anh cho tôi coi ...ID được không?

Thông thường, nếu khách nhìn có vẻ trẻ quá thì phải check ID , tuổi dưới 21 thì không được cho họ uống bia ...Nghe ta đòi coi ID của anh, cả đám bàn cười và nhạo:

- Nó dưới tuổI đó cô ơi ...!

Ta cười. Cầm ID của anh, wow ..sinh năm 1976 ...! Trả ID lại cho anh ...ta mĩm cười nói:

- Thế sao trông anh trẻ quá ...!

Ừ, thực tình ..anh ấy rất bảnh ...! Cười cũng có duyên ...! Đến khi 2 anh ngồi ở ghế 8 và 9 ....Anh này nói thích cái sushi nọ, anh nọ bảo thích cái sushi kia ...Ta cười hỏi:

- Thế hai anh ...định thế nào ...? Cái shrim crunch roll đã có, anh muốn ..thêm nữa à ?

Anh ngồi ở số 8 nói:

- Không, 1 roll thôi cô ...! À cho tôi cái ..Beef sashimi luôn nhé ..!

Anh ngồi ở số 9 nói:

- Thêm một cái boston roll luôn nghen cô ..., à mà không, salmon skin roll á cô ...

Ta cười ..gật đầu và ghi vô ...Xong anh quay sang anh số 8 hỏi cần thêm cái gì nữa không ..Anh nọ lúng túng sao đó ....Khiến cả đám bạn cười rộ lên ....Anh số 9 mới nói:

- Có phải chúng tôi làm phiền cô lắm không ?

Ta mĩm cười nói:

- Không có phiền ...Tôi thấy các anh dễ thương mà ...!

Ta đâu biết ....câu nói đó khiến ....anh đỏ mặt ..! Nhìn kỷ thì anh trẻ nhất trong đám ...!

Bàn kế bên có người sinh nhật, nên ta phải hát 1 bản ...!

À phải rồi, ta đã thuộc nằm lòng và có thể tự hát lớn bản hát đó bằng tiếng Nhật rồi á ...! Trong lúc ta hát, cả đám ...thanh niêm bàn 19 vổ tay theo, rất vui ...!

Đôi khi đi làm, khách ra vào người này tính vầy, người kia tính khác ...tự dưng thấy cuộc sống nhộn nhịp hẳn lên ...!

Ta đang đi lại máy để đem order vào máy ..Thì bà Kazue hỏi:

- Order hồi nảy cô ...đem vào máy chưa ?

Ta giật thót người ..! Chết ...! .....Ta quên mất ...! Ta lục tìm trong túi cũng chẳng thấy ...Mặt ta tái xanh ...! Ôi tiêu ....! Ta hong bị chửi thì cũng bị tốn ra khỏi nhà hàng ...!

Ông manager người ấn la toán lên ...! Trời ạ ...! Ta tìm khắp nơi không thấy ..Mặt ta ..mém khóc ...Ông manager la bà Kazue ...:

- Tại sao bà quá ư tệ đến thế , bà biết khách đã chờ bao lâu rồi không ?

Bà ta gân cổ , trợn mắt cãi lại:

- Tôi đưa cho cổ mà, sao cổ không chịu gửi đi ?

Ta ..muốn khóc nói:

- Tại tôi quên, tôi xin lỗi ...!

Ông manager hầm hầm la bà Kazue:

- Cổ là người mới, bà là người làm lâu năm ...Sao bà lại đưa cho cổ ..Cổ biết rành bằng bà sao ?

Thế là .....ông la um lên cả ..Trong bếp nhốn nháo cả lên ..Ta ..tự dưng mong mình biến mất ...Chẳng biết làm gì cả, nói sao cũng không được ...Mà bà Kazue lại bị la một cách oan ức ....Ta sợ chết đi được ...!


Sau khi gửi order cho bàn 19 xong, ta mới chạy đi tìm ông manager nói:

- Ông nè, lồi là do tôi, sao ông lại la bà ấy tội nghiệp quá...Ông la tôi mới đúng chứ...! Ông biết 2 bà ấy hong thích nhau mà, sao ông lại..

Ông cười bảo:

- Cô không có lỗi á..Chỉ tại họ thôi...Tôi ghét quá, cứ để họ ghét nhau hơn đi...

Ta trợn mắt nói:

- Sao ông...xấu quá vậy...!

Ông cười hì hì..và phát tay bảo:

- Cô đừng lo, tôi không la cô đâu..Yên tâm...!

Ta ta làm sao yên tâm chứ ....! Bà Kazue bị la á ..! Mà nghe nói bà ấy rất khó lòng ...! Ta không thích chưa chi mà bị thiên hạ ghét ..Nên ...ta đâm lo .....Đang lau bàn ...ta thấy bà đi ngang, ta kéo lại nói:

- Bà nè, tôi xin lỗi, tôi đã nói với ông Miming rồi ...Lỗi là do tôi, ông không giận bà nữa đâu ..Bà đừng giận tôi nhá ...!

Tưởng bà sẽ chẳng thèm nói chuyện với ta chứ ..Ai dè bà cười bảo:

- Tôi giận cô làm chi ...! Tôi ghét là ghét bà Kyoko á .....Người dị hợm quá ..!

Thế là bà nói một tràng ...Ta nghe xong cũng yên tâm ..Ừ không giận là được rồi ...!

Ta về kể anh nghe, xong ta nói:

- Kỳ á anh, lỗi tại em mà ..sao họ không giận ...em ...lại giận bà kia ?

- Tại em ...dễ thương ..!

Xạo ..! ...Nhưng ta cũng cười ...! Cuộc sống là thế sao ? ....Lý trí con người là thế sao ? ....Thường hay bất công ...! Ơ ta chẳng hiểu nổi ...!


diên vỹ 26.08.2006 21:46:16 (permalink)
Lạ thật, sao thiên hạ lại cứ bắt người khác phải chạy theo cái thích của họ hở...? Tại sao không thể...sống cho chính mình, thích cái chính mình thích....và ai thích cái gì thì..mặc họ đi....? Tại sao phải tranh chấp, tại sao phải cố thuyết phục người ta...Khi không thuyết phục được thì....cho là người ta thua kém mình, cho là cái thích của người ta.....thuộc dạng hạ cấp.., hoặc không ra chi...!

Ôi sự đời, ngẫm mà buồn....Hôm qua, ta tâm sự cùng cô bạn......ta nói:

- Nếu có thể qua đời một cách đột ngột ở cái tuổi này, Vy cũng vui...!

Cô bạn cho là ta ngớ ngẩn, nên trách:

- Điên hả bà?

..Ừ có lẽ ta điên...Nhưng ta thực sự thấy cuộc sống có là gì mà sao...người ta lại cứ bám víu vào nó như một báo vật....Ta chỉ thấy thực sự hạnh phúc nếu ta được một khoảng rộng xung quanh mình, mặc tình bay nhảy, mặc tình buồn vui...! Chứ còn phải khóc cười theo thời cuộc, phải làm những điều mà thực tình trong lòng mình không muốn, thì cuộc sống đó, ta thật sự không thấy quí....!

Đời của một người có là bao...? Sao lại phải tranh nhau hở...? Tranh rồi được gì chứ...? Ngày nằm xuống kia mang theo những gì?...Tiếng tâm dù có rộng , có lớn đến đâu thì cũng thế thôi.. Qua một trăm năm thì còn ai nhớ tới mình chứ...Trừ phi mình có tài siêu diệt, hay tàn ác đến nổi thế giới phải ghi vào sách sử, thì lúc đó...may ra còn được lưu lại cái danh....xấu hoặc tốt cho đời...Còn những hạng bình thường cơm áo thì...trời ạ...! Có còn ai nhớ đến không? Tại sao phải tranh nhau từng câu chữ chứ hở...? Tại sao phải...????...

Ta chỉ biết thở dài....!

Ừ thì mặc thiên hạ đi....! Chỉ có điều....buồn thật...! Nhìn đời mà thấy nản.., nhìn người mà thấy chán....! Thôi thì..con thuyền của ta...ta chèo chống một mình vậy...! Ta buồn vui với mây gió, tâm sự cùng nắng mưa....! Cuộc đời có là chi hở....? Ừ chẳng là chi cả.....!

Ừ chẳng là chi cả, thế mà chính ta, ta cũng buồn vui theo nó,...cũng chán nản nhìn đời, nhìn người...!

Giá như ta có thể không có một cảm xúc nào với thời thế..., mặc người, mặc đời thì hay biết chừng nào...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.08.2006 21:57:24 bởi diên vỹ >
diên vỹ 29.08.2006 06:47:47 (permalink)
Mấy ngày nay ta không ngó tới nhật ký, tại vì mê tám....!

Bây giờ là 5 giờ 30 chiều....! Còn 30 phút nữa mới có lớp học....! Trường này thỏai mái cái là.....computer khắp nơi, nên dùng xả láng....! ta nhớ mấy năm về trước khi ta còn lên thư viện của U of M...kìa, computer ở đó ít xỉnh hà , nên dùng phải có password và username...mệt chết được, có khi ta dùng của nhỏ em, có khi ta dùng của chị bạn....tại...ta đâu có là học sinh trường đó đâu....! In giấy cũng vậy, phải tính từng trang,.....ở đây thì......xả láng luôn...!

Sáng này lớp đầu tiên học là....spanish...! Chời bà cô chơi ác....Xổ toàn thứ tiếng đó....! Cũng may chổ nhà hàng ta làm toàn là tụi mễ, nên..ừ tạm thời nghe cũng được vài chữ...!

Sau khi xong giờ học thứ 3, ta chạy đi thay cái tag cho bản số xe...! Nhớ hồi năm rồi ta ghé vào rồi mua cái tag chừng đôi phút là xong,....lần này phải đợi mém một tiếng...cái line dài dễ sợ.....! Ông người mỹ đứng kế bên thấy ta chút xíu ổng cười nói:

- Chắc cô chừng 17 tuổi hả...!

Ta bậc cười nói:

- Ông đừng thấy tui bé con mà nghĩ tui nhỏ xíu vậy chứ....!

Ổng cũng cười và nói :

- Thế cô cao bao nhiêu...!

Ta nói chiều cao của mình, ổng cười ngất..!

Ông mỹ đứng kế bên ổng cũng xen vào câu chuyện.....Ta mới nói:

- Chắc ba mẹ ông cao hết..nên sinh ông ra cao....!

Ổng gật đầu...., rồi kể :

- Hồi trước tôi và vợ tôi đi coi nhà, không biết căn nhỏ nọ làm sao đấy, cái cửa thấp chủng, tôi đi mà bị đụng đầu đó cô....!

Ông mỹ nọ cũng gật gù bảo:

- Thằng con tôi lại có một đứa bạn cao nghiều nghiệu luôn..!

Ta cười nói:

- Mấy người cao gặp bão sẽ té như cây vậy ông hén...!

Hai ông nghe ta nói chuyện.....lãng xẹt...thế mà cũng bật cười....!

Ta than:

- Sáng này tôi dậy từ 6 giờ 30 sáng, đưa bạn trai tôi đi làm, rồi tôi đi học cho đến tận bây giờ, tưởng đâu mua tag nhanh, ai ngờ phải chờ lâu thế này, tôi đói bụng quá trời ông ạ...!

Hai ông nghe ta than , tỏ vẻ cảm thông......Hai ông hỏi vài câu chuyện...Rồi không biết câu chuyện chuyển hướng làm sao đó , và ta nói :

- Xíu nữa tôi nhất định nghé nhà hàng tàu ăn một chập cho bỏ ghét , đói quá...!

Ông kế bên ta cười... Ông nọ lại nói:

- Cô biết trên đường Union mới mở 1 tiệm tàu không? Nghe nói ngon lắm đấy..!

Ta lắt đầu, ông nọ hỏi...

- Thế cô và ông anh có ghé tiệm....texas de brazil...chưa....?

Ta lắt đầu nói:

- Tiệm đó mắc lắm ông à...! Nghe bạn trai tôi nói steak ở đó là số một...! Nhưng mãi tới bây giờ tôi chưa có thể để dành được tiền để đi ăn ở đó, nghe nói , phần ăn cho hai người cả 80 đồng đó nghen ông....!

2 ông nghe ta nói cười ồ lên, một ông gật gù bảo:

- Đúng rồi, tôi cũng nghe thế...!

Mãi nói chuyện quên cả thời gian, cuối cùng cũng tới phiên ta....Ta chào tạm biệt 2 ông, mua tag rồi ra về...! Thấy thời gian còn dư quá nhiều, vì lớp học bắt đầu 6 giờ, nên ta...thay gì đi mua đồ học, lại xí xọn đi shopping...! Ừ lâu quá không mua quần áo....! Chọn lựa đâu được 2 cái áo đầm ngắn, và 2 cái vấy màu của mùa t hu....thích thật...! Mai xí xọn sẽ mặc đi học á...!
diên vỹ 31.08.2006 00:29:21 (permalink)
Ghét thật, đi học rồi thì cái gì cũng phải giảm bớt lại, như là.....hỏng được đi bơi nà, hỏng có thời gian chát nè....nhưng chỉ có cái "bùn ngủ " là..cứ tăng dần....!

Hôm qua đi học lớp piano.....Hmmm có vẻ thích thú lắm....Sau lớp học, ta chạy tới chổ bán piano...để coi thử. Ẹo qua ẹo lại vài dòng, thì....ui thôi hoa cả mắt...Những cây đàn piano....giá gì mà bằng một chiếc xe bình thường luôn. Ta mém xỉu á....! Có cây đàn bé tí tẹo...giá thấp nhất trong tất cả các lọai khác....Ta nghía nó qua, nghía nó lại....wow số tiền phù họp với sức bé tí của ta quá...! Nghĩ bụng, hỏng lẽ đem nó về....!

Ta đi dạo theo mấy vòng trong chợ....Cuối cùng quẹo lại nghía cây đàn đó nữa....Ông người bán hỏng biết để ý....ta từ lúc nào...Cuối cùng ổng đi về phía ta, cười và hỏi:

- Tôi có thể giúp gì được cho cô không....?

Ta mĩm cười...và nhìn cây đàn bé tẹo ấy..! Chắc thấy tia nhìn của ta đầy vẻ mơ ước hay sao á, nên ông bảo:

- Nếu thích thì cô đàn thử đi...!

Ta cười bảo:

- Tôi không biết đàn...!

Ngưng một đôi giây...tay ta rà rà trên từng nốt....của cây đàn....Và ta tiếp :

- Hôm nay là ngày học đầu tiên của tôi...Nghe thầy tôi bảo nơi này có những cây đàn thích hợp cho những sinh viên như tôi..Nên tôi muốn coi thử...!

Ông gật gù bảo:

- Thế thì đúng rồi...! Đàn này dành cho những học sinh thực tập đó...À thầy cô tên gì...!

Trời, nếu mà ổng hỏi ta tên gì lúc đó, ta còn khựng nữa...chứ ở hỏi tên thầy.....! Ta bảo:

- Thầy có giới thiệu tên, nhưng tôi quên rồi...!

Ông ngẫm nghĩ hồi rồi hỏi ta học ở đâu....Xong ông nói:

- À, thế thì...tôi biết thầy cô...Ông ấy là Mr. XXX phải hong?

Hmmm Chời, ta nhớ là khi bước vào lớp là ta chạy ù đến cây piano gần bên cửa sổ, rồi sau đó ông thầy bắt ta đàn gõ thử các nốt "C, D, E, F, G"...tâm trí ta cứ phải cố gắng làm sao cho 2 tay nó đi điều với nhau, chứ ta có nhớ đến tên thầy là gì.....!

Hỏi han một hơi....Ông bảo:

- Nếu cô là học sinh, tôi sẽ giảm giá một xíu cho cô đó...!

Chà..nghe...thích thú nhỉ...Nhưng ta cũng chỉ cười...! Hỏng biết nụ cười của ta mang cho ông ý gì , hay là....ông quá rành tâm lý những khách hàng chăng....Nên ông đi thẳng lại bàn làm việc, lấy sổ sách, máy tính gì đó ra..tính một hơi..rồi đưa cho ta con số....

Chà..nhìn con số mà phát ham....! Ổng bảo ta có thể mướn cái piano đó với giá 79 đồng 1 tháng , nếu như ta trả trong vòng 12 tháng.....hết số tiền thì cây đàn là của ta...!

Chà...! Thích thật...!

Ta cũng chỉ cười...Ông bảo:

- Tiệm bên kia đường của tôi là dành cho mướn piano...Tôi có 1 cây đàn khách mới vừa hết hạn mướn. Có một xíu trầy thôi, nhưng tôi sẽ sửa, và sẽ để lại cô với giá rất rẻ...Cô có hứng thú không?

Ta lắc đầu bảo:

- Tôi thích cây đàn này thôi...!

- À thì đúng, cây đàn này..quả thật chưa từng có ai dùng qua....!

Ta bảo:

- Thế ông có thể giữ nó cho tôi đến cuối tuần không...? Tôi phải bàn lại với bạn trai tôi...Tôi tin là anh ấy sẽ bằng lòng, nhưng tôi muốn hỏi ý anh ấy......!

Ông ta gật đầu...Thế...là sau một vài câu hỏi han..ta bước ra khỏi tiệm...Lòng phơi phới...!

Tối vào chổ làm...nghe các bà...bảo là cho ta 100% tip...

Ta thấy cũng có chút xíu vui vui...!

Khi đi rước anh về...ta nói vụ cây đàn cho anh nghe....!

Đáng ghét..! Anh chẳng hình dung được cây đàn bé tí đó hình dạng thế nào nên anh hỏi:

- Thế em định để nó ở đâu?

Ta bảo:

- Thì trong phòng....ngủ..

- Phòng ngủ...Em điên à...Rồi chổ đâu mình đi ra đi vô...!

Không biết câu hỏi của anh chạm đến cái...buồn nào của ta..mà ta phát bực....Thế là gây...!

Chời...! Lãng xẹt....!

Sáng dậy, anh bảo:

- Thôi anh biết rồi..!

- Biết gì...!

- Từ nay, nhè lúc em mệt sẽ không thèm nói cái chi hết...!

- Lãng...!

- Anh thấy em mệt, đụng cái là em quạo...!

Ta cười ngất...!

Trời có lẽ vào thu rồi...Cái lạnh này..ta ngán quá....! Không phải ngán cái lạnh của thu, mà ta ngán cái lạnh của đông sắp đến...! Không biết đến bao giờ ta mới học hành xong, có việc làm đàng hoàng để có thể dời sang một xứ ấm áp nào đó để cho mùa đông không là cái sợ trong ta hén....!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2006 00:31:11 bởi diên vỹ >
diên vỹ 02.09.2006 00:37:57 (permalink)
Hmmm hỏng hiểu sao cái lớp writing dễ thương quá ! Bà cô giáo vui tính ghê...! Nhưng ui , bửa hỗm bả bảo là...đem photo theo, ta...đâu có ghi note xuống đâu, nên hỏng có đem..làm...mất 3 điểm, tới bi giờ vẫn còn tiếc....!

Hmm cái bịnh "quên " này, ta phải chữa làm sao đây hở trời...???
diên vỹ 02.09.2006 22:34:02 (permalink)
Sao con người lại hay cảm mến nhau đến thế hả....!Ở đây, ta không nói về giữa 2 con người có những cái bất đồng nhau, hoặc những cái...hờn ghét...mà ta muốn nói đến 2 con người, của 2 phái khác biệt...đến từ 2 nơi rất xa....và có một lúc nào đó..lại cùng chung trên một con đường....

Cả 2 con người đều bình thường, không quá nổi bật giữa đám người khác, cũng không quá lặng thầm trong đơn lẽ ....

Vì con đường đi quá dài, nên ....có dịp để trong lòng của 2 con người một sự thắc mắc, tò mò ....trổi dậy ....!

Những tưởng có thể bình lặng là một con người bình thường ...! Nhưng có lẽ phải ...cố gắng nhiều lắm để sống một đời bình thường thì phải ...

Ta không hiểu nổi lòng mình ...! Ta không hiểu nổi mơ ước của mình ...! Ta càng mù tịt về con đường phía trước ...!

Tưởng những bận bịu lo toan cho một ngày mai khác hôm nay thì tâm trí sẽ bình yên trong cái bận bịu đó ...! Nào ngờ ....!

Đáng lẽ tháng 9 này ta bay qua bên nhỏ bạn lâu năm dự đám cưới của cổ ...nhưng khoảng tuần trước ta nhận offline message của bạn ....bạn bảo:

- Nè bà, đừng mua vé máy bay nghen ..., tui đã hủy bỏ đám cưới rồi ...!

Đọc xong ..., ta không mấy ngạc nhiên ...! Nhưng lòng có chút gì đó buồn ...! Buồn cho cuộc đời ....!

Ta gởi lại message hỏi lý do vì sao thì ...bạn bảo:

- Tui không biết nữa bà ạ ...! Có lẽ tui quá mơ mộng ...!

Ừ ! Khi bắt đầu một cái gì đó, người ta thường mơ mộng ...Nếu điều hoà được mơ ước cùng thực tế thì cuộc sống sẽ đi đến một cái kết quả khả quan hơn ....Nếu đễ mơ ước lấn lướt thực tế thì ...đời hoá thành viễn vong ...Còn nếu để thực tế chồng chất lên những giấc mơ ..thì cuộc đời biến thành tồi tệ ....

Ta không biết là mình đang ở điểm nào ...quá thực tế, hay quá mơ mộng ...! Những gặp gỡ của người đời ...sao cứ lại vướng vây khiến cho ...ta có một cảm giác ..khó hiểu về bản thân mình ....!

Tình yêu có phải nó chỉ là một tấm gương soi ...Người ta chỉ nhìn vào nó ...rồi thôi, chứ không thế vớ lấy được, càng không nắm vững nổi ...!

Nếu hỏi, ta mơ ước gì về người yêu lý tưởng của mình ...Thì chắc ta chẳng thể trả lời cho được ....Người yêu lý tưởng ....Cụm từ đó, không hiểu sao nó xa lạ với ta quá ...!

Hay sự cảm mến giữa con người đều xuất phát từ sự tò mò mà ra hở ...? Ta không hiểu được .....!

Có những phút giây ta không hiểu nổi chính mình ...Có những cảm giác ....rất lạ ...mà ta không biết là nên buông lõng, hay nên kèm chế ...Có một bà chị ...trong lúc nói chuyện hỏi là:

- Không biết người khác phái ..họ nghĩ gì về đàn bà đẹp hở ...?

Thấy các bà chị ..khác im lặng ....Ta mới nói:

- Em nghĩ .....bất kể là người phái nào đi nữa, nhưng khi một người ...gặp gỡ một người, nếu đúng là một người mà mình mong mỏi thì dĩ nhiên có một chút rung động á chị ...! Còn cái rung động kia nó có phát ra hay không là tùy vào trách nhiệm của người ấy với đời ...Có khi ...họ vì một trách nhiệm nào đó ...ví dụ, gia đình chẳng hạn ...thì họ gạt ngang cái cảm giác của mình ...Còn nếu họ thiếu trách nhiệm ...thì sẽ để cảm giác đó mặt tình chen vào đời thực ...

Chị gật gù, rồi hỏi tiếp:

- Tại sao có người lại cho là người đó vô duyên, nhưng người khác lại ....thích ?

Ta cười bảo:

- Thì có gì đâu ...sở thích của mỗi người khác nhau mà chị...!

Một tuần ta đi làm 5 đêm ...Thời gian cứ đến , cứ đi ...ta vô tư cười nói với mọi người xung quanh ..., ta đùa, ta cợt ...! Hình như trong ta không có một chúc phiền muộn vướng bận ....! Có người chọc ta, có người ...tỏ ra thích .., có người lại bảo ta kém dễ thương , có người so sánh ta và nhỏ em ...., bảo là ta không hiền như em ta ...v.v.v


Đối với ta, mọi thái độ của người xung quanh đều là một cái gì đó vui vui và dễ thương ...ta mặc sự thích, hay không thích của họ ...! Nhưng ...ừ ..lạ thật ...! Một hôm, như thường lệ, sau khi làm xong, ta thay bộ đồ đồng phục đáng ghét ấy ...., ta ghét nhất là phải kẹp tóc lại, ta thích để tóc bay theo gió ấy mà .....Thế là ta thay cái áo đồng phục của nhật, thành cái ao kiểu tàu, trời nóng nên ta mặc quần rất cụt ..thế mà tóc ..vẫn thích cho bay theo gió ....! Ta hí hững bước ra cửa để về .....Cả mấy tiếng làm việc mệt quá mà ...! Vừa bước ra cửa, nhè lúc Juan cũng bước vào ..thế là ..đụng cái rầm ...!

Đối với ta, Juan là một người bảnh nhất trong đám Chef ....! Có lẽ vì thế, Juan không hề cười hay nói chuyện với bất cứ một đứa con gái nào ...Ơ mà trong ấy có con gái nào đâu ngoài ta, nhỏ em và một nhỏ mễ khác ...!

Sau lần đụng cái rầm đó ...Ta không hiểu sao .....hơi lạ ...! Và mỗi lần ta chạm phải tia mắt nhìn của Juan ...ta có phần ..hơi ...thẹn và ...không dám nhìn thẳng ...!

Trời ạ ..! Ta mà cũng biết thẹn nữa sao trời ...! Hmmm không thể tin nổi ..! Ta thấy ngộ quá .. ..Mà sao kỳ, mỗi lần ...send order cho Chef ra nấu bàn của ta thì ..thường ..Juan hay là người nấu cho ta ..mặc dù ta rất ngán .....! Juan có vẻ nghiêm, cái chi sai một chút là cũng tỏ thái độ khó chịu, nên ta ...chẳng thích Juan nấu bàn của ta ..ta thích ....Adofo , Fransico ...và một ông nữa cũng tên Juan ........ Vì họ rất dễ thương, ta có làm sai chi cũng ok hết ....!

Nhưng ừ, từ cái lần đụng cái rầm kia, ...Juan có vẻ dễ tính hơn, không hề bảo ta làm cái gì sai hay cũng không trách ta sau mang cơm ra chậm ...Lạ hén ...! Có lần, ta đang serve một bàn toàn là tụi nhóc 16 - 17 tuổi, tụi nó ...rất phá phách ....Thấy ta ..., bọn chúng hỏi tùm lum hết á ...Juan thì đang nấu bàn đó ....Một đứa nhóc nghịch khác hỏi:

- Cô có bạn trai không ?

Ta cười bảo:

- Dĩ nhiên ...!

Một đứa khác ...tò mò hỏi:

- Bạn trai cô có làm ở đây không ?

Chưa kịp trả lời, thì đứa kế bên chỉ Juan mà hỏi ta:

- Juan có phải là bạn trai của cô không ?

Ta nghịch ...nên quay sang Juan mà hỏi:

- Hey Juan, nhóc nó hỏi ...Juan có phải là bạn trai tôi không kìa ?

Juan mĩm cười rất nhẹ , và rồi không nói cái chi, chỉ lặng lẽ nấu ...!

Hmmm lạ thật ...! Nếu là Adofo hay Fransico thì họ sẽ ...cười lớn và bảo:

- Dĩ nhiên, đó là bạn gái của ta ..

Hoặc có thể đùa thêm một câu dễ ghét khác là :

- Bạn gái tôi đẹp hơn cổ nhiều, cao hơn cổ nhiều ..v..v.

Đại khái ,...những người Chef là những người hay đùa ...Thế mà thái độ của Juan làm ta ...hơi tò mò ...! Nhưng mặc, ta quay sang ..trò chuyện cùng bọn nhóc ....

Lại một bửa .....Ta đang ngồi đếm tiền tip với anh Việt, Juan bước vào ..nói gì đó với Franscico .... Ta tò mò ngước lên nhìn ..vô tình chạm phải tia nhìn ..rất thẳng của Juan ...ta ...hỏng hiểu sao ...lật đật quay sang chổ khác để tránh né ..!

Trời ạ ..! Ta không hiểu vì sao phải tránh ..Tia mắt của con người có gì mà phải ....tránh hở ...Ta ấm ức quá, không hiểu nổi cái phản ứng kỳ cục của mình ....Cho nên ..ta quyết định hỏng có ....tránh né tia nhìn của Juan nữa ...

Thế là ..Hôm qua, má ơi ...! Ta lại không dám ...! Chẳng hiểu sao tia mắt của Juan mạnh quá ...! Ta tự thấy mắc cười cho mình ...!

Xong, đêm qua sau khi ra về ..., như thường lệ, ta chào tạm biệt tất cả mọi người ....Juan thì từ ở cửa sau bước vào ...Ta mới tinh nghịch vẩy ta chào ...tạm biệt ..với một nụ cười kèm theo ...

Bất ngờ thật, ta thấy Juan mĩm cười lại .., trời ạ ..ta mém xỉu ..Nào giờ Juan có bao giờ biết cười với ta ...! Nhưng rồi ta lại tránh né tia nhìn của Juan ...

Có lẽ cứ thắc mắc và tò mò ..nên ban đêm ta bị nằm mơ ...thấy ...hắn ..!

Xỉu ...!

Có lẽ tâm thần ta bị những bài vỡ của lớp ....quấy nhiễu ..nên ..Ơ ..! Kỳ ...! Đã nói là ta không hiểu nổi mình đang như thế nào á mà ...!

Nhưng thôi á, điên quá đi, viết ra để cho nhớ những lúc ta có cái suy nghĩ điên điên ....Người ta nhìn mình, cười cái thôi, có gì là lạ mà ta cũng tò mò ...muốn biết ý nghĩa của nụ cười kia ...Khùng hén ..! Thôi, không tìm hiểu nữa ...! Mà có hiểu thì cũng thế thôi, đừng quên là còn đống bài vở đang chờ ta học thuộc á ...! Ngán kinh dị ...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2006 22:36:53 bởi diên vỹ >
diên vỹ 04.09.2006 14:58:28 (permalink)
Đôi lúc ta chẳng hiểu nổi mình...Sao ta hay quên một cách kỳ cục....Hôm nay đáng lẽ về sớm thì ta nên gọi anh trước 30 phút để từ nhà đến nhà hàng vừa đúng lúc ta ra...

Thế mà ta quên gọi anh...Nên ngồi chờ...

Trong lúc chờ anh...thì Luis , Humberto đang nói chuyện trời đất với ta....Thấy Juan đi ngang qua...ta nghịch xíu:

- Juan về hả...

Hắn không cười, mà chỉ gật đầu...!

Ta phá tiếp:

- Juan chở tôi về với...!

Hắn phì cười bảo:

- Thế thì theo tôi đi...!

Ta cười..Nhìn theo dáng của hắn...Không biết tia mắt của ta nó...biểu lộ một cảm xúc gì mà..khiến Luis hỏi :

- Cô thích Juan à...!

Ta chao mày....., nhưng cũng cười cười bảo:

- Juan tốt mà..!

Ông trợn mắt nói:

- Nó mà tốt...!

Ngẫm nghĩ đôi giây, ta nói:

- Hmm rõ ràng.., tốt với tôi lắm...!

Luis cười bảo:

- Có lẽ chỉ với cô thôi..!

Ta hơi ngạc nhiên...!...Nhưng để tránh sự nghi ngờ lạ lẫm của Luis, ta nói:

- Tôi thấy ai cũng dễ thương mà..!

Luis cười bỏ đi vào trong...!

Một mình ta ngồi chờ anh đến rước, đêm trăng nửa mảnh treo trên bầu trời mờ ảo vì ánh đèn xung quanh quá sáng...! Ta không biết nữa, có lẽ..ta hay có những suy nghĩ..hơi sớm với mọi sự việc... Thiệt ra, con người của Juan như thế nào? Bản tính thần bí hay đơn thuần..? Hmmm..ta không hiểu...Ờ mà hình như ta có hiểu được ai đâu....! Có những thắc mắc mà..ta chẳng biết hỏi ai, ngay cả chính bản thân mình ta cũng không biết vì sao mình hay thắc mắc...!

Cũng như khi anh nói yêu ta..thì thay vì..mĩm cười hạnh phúc với cái tình yêu đó của anh, nhưng ta lại...thắc mắc..."vì sao anh lại yêu "...ta hơi điên à?...Chẳng biết nữa...!

Ta thèm hiểu biết từng cảm nghĩ của người đối diện với ta á..! Cũng không biết làm gì nữa..có lẽ chỉ để thoả tính tò mò của ta thôi...!

Cả ngày hôm nay, ta vẫn chưa dám nhìn thẳng tia mắt của Juan...Lạ thật..? Sao tự dưng ta nhác đến thế...! Vừa nhác mà vừa thấy mắc cười cho bản thân mình...! Ta muốn hiểu rõ là..tại sao.....ta lại....bị kỳ cục thế???....

Chẳng lẽ ta cảm hắn...?

Đời nào...?

Ta nghĩ không đời nào cả....! Ta hỏi anh:

- Anh nè, sao chổ em làm..có 1 gả..cũng khá bãnh trai..nhưng lại không bao giờ nói chuyện với em như những người bình thường khác...?

Anh...hỏi:

- Ý em là sao?

- Thì là.....thì là đại khái là...không có nói chuyện với em kiểu mấy người khác..?

- Chắc tại..hắn tự cho mình bảnh...!

À...! Hoá ra thế..! Và ta thì tò mò...!

:) Khùng thật...! Mà lạ thật á mà...Juan..có lúc cười, có lúc..nghiêm...có lúc im lặng....nên ta chẳng hiểu..

Mà cũng có gì đâu, mỗi đời sống riêng tư của một cá nhân con người thì trùng trùng những nan đề khác của cuộc sống....Người càng im lặng thì hình như càng...có nhiều khó khăn, càng ít nói thì càng cô độc...

Hmmm mà thôi ...! Không phải là chuyện của ta để ý nữa ...! Kẻo không chừng ta lại nhầm lẫn ...giữa những ranh giới .....của 2 con người thì khổ ...!

Khờ quá đi á ..!

diên vỹ 05.09.2006 00:52:01 (permalink)
Ôi những nỗi buồn vô cớ...!

Đọc một bài viết, tự dưng thấy buồn ...

Nghe một lời nói..., tự dưng thấy buồn....

Cảm nhận một cử chỉ, một dáng điệu...tự dưng thấy buồn..

Nghĩ về người.., về đời tự dưng thấy buồn...!

Mà vô lý hơn là tất cả những cái buồn đó ...điều không dính dấp đến bản thân mình ...! Ta ..có điên lắm không hở ...?

Ở ngoài kia trời đang vào thu..., lá sắp vàng rồi..., cả nắng cũng dịu đi...., giá như lòng người cứ dung hoà cùng trời đất.....thì hay biết mấy....! Mà dung hoà làm sao hở..., ta ước thế, rồi lại chỉ biết thở dài....

Giá trị của một đời người là sao?...Ta lớ ngớ..tự hỏi, nhưng không tự trả lời được...Buồn vẫn buồn..., không dưng có một cái buồn..rất nhẹ mà sâu thẳm, mong manh mà cao vút...tận đỉnh trời....!

Có khi tự dưng lòng thèm được khóc..., khóc như một đứa trẻ, để được mẹ bế bồng, nâng niu trong vòng tay ấm...! Nhưng ta lớn rồi mà..., làm sao khóc đây,...mẹ đâu ở gần để bồng bế....!

Tháng năm vẫn chầm chậm trôi, người đời vẫn vô tình đi, đến...! Và những cái buồn vô cớ của ta...cứ hay hiện về phá rối...

Tâm sự gởi cho chữ, chữ vô tình không hay....Gởi cho người, người chẳng tài nào thông hiểu...!

lá đổi màu rồi...cây có biết khóc không?
trời sang thu..nắng hạ vàng có nhớ???
biển ngoài kia vẫn lặng thầm trăn trở
như trái lòng ta....vớ vẫn chuyện không đâu..
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2006 00:55:11 bởi diên vỹ >
diên vỹ 05.09.2006 12:42:27 (permalink)
Lúc nảy trên đường về, ta thấy có một tai nạn xe...! Chiết xe ấy màu xanh dương, đầu xe và đuôi xe bị ép zún lại, cả trên mui xe cũng bị vở nát...! Ta nghĩ người ấy..chắc không sống nổi.....!

Ta kể lại cho anh nghe....Anh bảo.....:

- Ừ thì..ngày nào mà không có người chết hở em...!

Ta im lặng..! Cuộc đời mong manh quá hở....!

Hồi chiều này, mệt quá, ta ngủ một xíu bảo với anh là 4 giờ kêu ta dậy để ta kịp sửa soạn đi làm...Thế mà...đến 4 giờ 15 anh mới đánh thức ta....

Bực, ta la lên:

- Em đã bảo anh là 4 giờ mà, sao không bao giờ anh chịu nghe lời em hết vậy...!

Tội nghiệp, anh...nhỏ giọng bảo:

- Thấy em mệt, nên anh muốn em ngủ thêm xíu mà..!

- Ngủ thêm xíu....giờ trể rồi, em làm sao soạn kịp...!

- Em soạn gì...?

- Thì em phải ủi quần áo nà, phải đủ thứ hết...

Bực quá, ta gắt...! Rồi anh lật đật lấy bàn ủi, chuẩn bị ủi dùm ta..., ta phát cáo...luyện quần áo tứ lung tung cả..Phiền quá..! Ta không hiểu sao..anh yêu ta để làm chi....Anh càng yêu thì hình như càng làm hư mọi việc...

Anh vẫn điềm nhiên đứng đó ủi quần áo cho ta ...Ta mặc, lấy quần áo khác ...đi thẳng xuống xe ...Và vọt tới chổ làm ....!

Trên đường đi, ta suy nghĩ rất nhiều về anh ...! Sao mà tính ta nó lại nóng như lửa, còn anh lại điềm nhiên đến thế ...! Hình như hai chữ "gấp rút " không có trong từ điển của anh á ...!

Bao giờ anh cũng nói một câu:

- Lo gì em, kịp mà ...!

Ờ kịp ..! Ta ghét cái cụm từ đó lắm ...Đi đâu, làm gì anh cũng từ từ , thủng thẳng ...Đến độ ta phát cáo ...!

Lúc nảy vừa về tới nhà, anh hỏi:

- Còn giận hả ..

Ta mắc cười bảo:

- Giận làm gì, bực thôi ...Mà anh nấu đồ ăn cho anh chưa ?

Anh cười cười bảo :

- Chưa !

Ta .....biết thế nào anh cũng mê dùng computer mà không nấu đồ ăn, nên ta không bực ...Và ta hỏi tiếp:

- Anh nấu cơm chưa ?

Anh trả lời nhỏ xí ...

- Chưa !

- Anh máng quần áo của anh lên chưa ...

Anh cười ...lắt đầu ...

Ta bảo:

- Nè, lại đây ...em thương anh ghê á ..!

Anh chạy ra xa ..bảo:

- Anh hỏng có ngu đâu, em đập anh một trận thì có chứ ở mà thương...!

Ta mắc cười bảo:

- Em thương anh chết được á, đời nào đập anh ...! Mà em nói cho anh nghe, anh vào phòng lấy cây viết và miếng giấy ghi ra hết cho em những cái anh không thích làm, để em biết mà em làm ..chứ em mong ở anh, rồi anh không chịu hoàn tất, em sẽ nổi giận á ...!

Anh giải thích ..:

- Thật ra thì anh không có ghét làm cái gì hết ..., chỉ là ..anh ...

- Ừa, anh mê computer hén ...!

Nói rồi, anh chạy ra bếp nấu đồ ăn ...Ta đói quá ..không có cơm phải nấu mì gói ...Vậy mà hở miệng cái nói là yêu ...Ta thật không biết tình yêu anh dành cho ta ......là như thế nào nữa ...!

Hay là ..ta khắc khe quá ...!

Ừ, ta không biết nữa, thế sao ..thiên hạ có thể cưới nhau và sống chung đến mấy chục năm lận hở ...? Tình yêu của họ chắc phải dữ dội lắm, hoặc họ có một trách nhiêm gì đó ..cao lắm ...mới có thể sống chung nổi ...Chứ ta thấy ...độc thân coi bộ khoẻ, khỏi phiền, khỏi bực ...khỏi gì hết ...!

Vậy mà khi còn ở cái tuổi mộng mơ, ta đã dám ..mơ ước đến một mái ấm gia đình ...! Khùng thật ...! Ta còn mơ cả đến một tình yêu cao đẹp nữa chứ ...! Khờ dại quá phải không ????
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2006 12:45:59 bởi diên vỹ >
diên vỹ 28.09.2006 23:25:10 (permalink)
Chời ạ !

Ai có dư chút lòng kiên nhẫn không , cho ta xin một xíu...! Sao ta ngán ngẫm quá trời đi hà...

Tuần rồi, ông thầy lớp piano bảo ta dạo một bản cho ổng nghe.... Ừ thì ta dạo....tính tình tang..một hồi...ổng lắt đầu bảo:

- Sao em...đi sai nhịp hết hà...!

Ta nhe răng cười ......méo xẹo.....Ông thầy bảo ta đàn lại...!

Ừ thì đàn lại...!...cứ tính tình tang.....Ổng thè lưỡi bảo :

- Chậm chậm lại em à...!

Ta nói :

- Thầy ơi...có khi nào đàn không cần nhịp hong thầy....? Tại em theo hỏng nổi...!

Nghe ta nói, ông thầy trợn mắt bảo....

- Vậy em học đàn làm chi....? Đàn mà hỏng theo nhịp...!

Ừ trời...Ta học đàn để chi vậy trời....! Chả biết....!

Rồi ổng mở cái metronome...lên, ổng bắt ta theo từng nhịp...!...

Chời ạ..! Học 4 tuần rồi chứ bộ, thế mà ta vẫn hong có theo nhịp được...Mà làm sao theo được chứ, tại về nhà ta có tập vợt khỉ gì đâu...Mấy cái lớp kia cứ hết quiz rồi đến test...nó quay ta mồng mồng luôn á.....thì còn tâm trí nào vợt mí nốt nhạc này...!

Đàn cho ổng nghe một hồi, ổng lắt đầu bảo :

- Thôi, hôm nay em cứ tập bài này nhá..tôi nghĩ.....tôi sẽ không dạy bài mới cho em đâu...!

Ừ thì...ta nhe răng cười tiếp...!

Ông thầy đi sang qua bên đứa kế bên..Ừ..hắn tên John....!

Thầy bảo hắn đàn....thì hắn cũng tính tình tang......hỏng biết hắn đàn sao đó....cuối cùng hắn nói với thầy....

- Hình như em xỉn hay sao á thầy...! Chẳng biết tại sao lại không đàn được....!

Ta bên này vừa vợt lại bản ấy, vừa cười khúc khích...! Hóa ra hắn có cái bịnh như ta.........không chịu tập đàn....!

Cuối cùng, ta và hắn bị thầy bắt về nhà vợt lại...!

Cả buổi hôm qua ta ở nhà đập muốn nát cây đàn luôn, thế mà....vẫn còn bị khựng,....chả hiểu làm sao nữa....Anh bảo làm cái gì cũng phải chịu khó và kiên trì theo đuổi đến cùng...!

Chời..! Xỉu....!

Ai hỏng biết cái lý đó...! Nhưng nói dễ thấy mồ....!

Đập cây đàn một hơi cái tay muốn rụng...ta nằm dài trên gường....la lớn...!

- Anh ơi..em hỏng thèm cái chi nữa hết...!

Anh cười ngất bảo ta đàn quá hóa điên...!

Mà nói thiệt...! Ngán quá hà...!

Sáng giờ cũng ngồi vợt...! Ừ , lúc nảy có con bồ câu nó bay tới bên cửa sổ nhìn vào..! Mà hôm kia cũng vậy á...! Ít ra...đàn cũng có con bồ câu nghe chứ bộ...! :)


diên vỹ 01.10.2006 15:57:15 (permalink)
Bửa hôm vừa bước vào lớp piano, ta thấy cạnh John có một cô gái đứng nói chuyện. Khoảng hồi lâu khi cô gái đó đi rồi..ta mới..trêu hắn:

- Bạn gái của John hở?

Hắn trề môi bảo:

- Ơ, bạn thui, ai thèm bạn gái..!

Ta tò mò hỏi tiếp:

- Tại sao nói thế?

Hắn....buồn buồn bảo...:

- Tôi chỉ muốn chú tâm vào việc học, còn...bạn gái., tôi nghĩ tôi không đủ sức để....

Hắn chưa dứt lời..thì ta đã lắt đầu than:

- May mà đàn ông con trai hỏng ai có suy nghĩ như John..nếu không...

Ta bỏ lửng câu nói của mình....Bà kế bên nghe thế cười cười...!

John bắt đầu kể chuyện của hắn.

- Hồi trước tôi và bạn gái tôi yêu nhau lắm chứ....Tình cảm kéo dài đến suốt 9 năm. Đáng lẽ thì chúng tôi đã đám cưới. Nhưng chợt có một ngày cô ấy nói chia tay với tôi....

Nói đến đây, John ngừng lại,...có vẻ ngâm ngùi lắm....Nên ta hỏi :

- Lý do chia tay của cổ là gì?

- Cổ bảo...là cổ vừa quen một anh nọ, tuy không hiểu rành về anh ấy, nhưng cổ tự nhiên thấy vui khi có ảnh...và cổ muốn chia tay với tôi để...cùng có thể cùng anh ấy.....

Ta im lặng...thở dài....!

Đời là thế sao?

Tình người là thế sao?

Ừ, nhạt nhẽo sao á...! Thế mà....con người lại đi tìm một thứ tình yêu vĩnh hằn trong cõi đời nhạc nhẽo này...!

tình yêu mong manh dễ vỡ
đời người một thoáng phù du....
xá gì buồn vui tạm bợ ...
trăm năm thoáng vụt xa mù ...!
diên vỹ 03.10.2006 22:55:25 (permalink)
Buồn thật, sao không đàn được hén...sao người ta học cái là được...còn ta thì...hỏng được...Hỏng lẽ hỏng có duyên với âm nhạc....

Ông thầy hỏi :

- Mục đích của em học nhạc là gì...

Ta ngơ ngẩn...chẳng biết nữa...dò dẫm mãi ta mới trả lời :

- Em học....chỉ....cho biết thôi...!

Ông thầy gật gật đầu, hỏi tiếp :

- Vậy,....em mong mỏi điều gì sau khi lớp học này hoàn tất...

Trời ạ..! Ta gải đầu tiếp...mong khỉ gì đâu...tự dưng nổi chứng lên sách xe đi ghi danh học lớp này thôi.....nhưng ta cũng trả lời :

- Em chỉ muốn....đánh mấy bản nhạc bình thường thôi.. không đòi hỏi gì hết....!

Đó là ngày đầu tiên ông thầy hỏi ta á...! Lớp mỗi tuần học 2 tiếng, thứ ba và năm... Nhưng cũng tại mấy lớp khác cứ hết test rồi đến quiz loạn xà ngầu hết, nên ta ích khi có thời gian ngồi trước cây piano mà dợt....nên ngày càng thêm tệ....

Bây giờ thì học đến tuần thứ 5 rồi, có nghĩa là đã 10 tiếng đồng hồ...trong lớp...và bửa trước ông thầy mới phát hiện là đôi tay 10 ngón kiêu sa của ta nó hỏng có nằm đúng vị trí trên cây piano..có nghĩa là nó hay dảnh lên khi ta nhấn các nút...đáng lý thì nó phải nằm ì và im lặng chờ tới phiên để nhảy múa....

Chời ạ, người ta học đến 5 tuần rùi ổng mới nói người ta sai...Đáng ghét..thật...! Mà không hiểu sao để đôi tay đúng vị trí, đúng kiểu..đúng cách gì đó khó quá...!

Tuần này là tuần cuối cùng để drop class... Không biết ta có nên drop nó không? Dĩ nhiên là không nên...! Khoảng 7-8 năm trước đứa bạn đã có thử dạy cho ta 1 lần rồi...học đâu mấy tuần rồi chạy luôn...Bửa hôm sợ mình học nửa đường lại bỏ, nên ta...vác tiền đi mua cây đàn...để có gì nghĩ đến nó sẽ không bỏ học...vậy mà nay vẫn thí ngán ngán...

Thôi thì chắc ráng thui, biết đâu....! Mà ngán thật..!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2006 23:09:23 bởi diên vỹ >
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 15 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 217 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9