chuyện.....đời thường....!
Thay đổi trang: << < 131415 > | Trang 14 của 15 trang, bài viết từ 196 đến 210 trên tổng số 217 bài trong đề mục
diên vỹ 16.11.2006 07:24:47 (permalink)
chời ơi..! sao không dịch ra tiếng Việt luôn cho dv nhờ :)
NhiepPhong 16.11.2006 10:49:39 (permalink)
Lâu ngày ko gặp lại ss (CBYT)thấy cũng nhỏ xíu như xưa...:).Học tiếng Anh hoài mà ko dịch được bộ ss tính học tới già sao,lần này có người cùng ý kiến với em là giọng ss đọc truyện ma hay đó nha(còn ko bit đọc truyện ma).Còn quên chuyện ss là vua hứa lụi...
diên vỹ 16.11.2006 10:52:32 (permalink)
chời..Nhóc...!

Bà chị có hứa chi với nhóc á...!

:) Lâu nay em vẫn khoẻ hả...:)
NhiepPhong 16.11.2006 11:14:54 (permalink)
Hong khoẻ chút nào,có hứa mà quên roài hong lẽ ss già nhanh zi sao ,chị hứa đọc truyện ma mà sao ko thấy gì hết,với cái pic nữa....iêu nhìu nên khổ ròi
YenMy 16.11.2006 14:20:58 (permalink)
Tỷ nghe nhạc thấy sao tỷ. Hi vong nghe lời xong, tỷ sẽ không ghét bài hát này, nghe cho vui thôi mà.
Tính MM hay quên nên sáng dậy sớm để dịch nó ra rồi nè. PM cho tỷ luôn. :-)
diên vỹ 16.11.2006 22:21:26 (permalink)
YM ơi, dv nghe xong hiểu được chít liền á...! cũng may là YM gởi kèm theo bài dịch.... :) rùi nay may rảnh dv học luôn tiếng Đức để ich ich chi chi đó chơi hén....YM... :)

thansk..!
YenMy 17.11.2006 18:09:12 (permalink)
Giọng tỷ mà nói tiếng Đức chắc hay lắm đó, YM chịu liền hà. Tỷ học rồi thâu vô băng, sáng trưa chiều tối YM sẽ đều nghe hết, chịu hông tỷ? Lần này không nghe đêm nữa ha, không có người nghĩ sai, hổng có được.
diên vỹ 21.11.2006 09:15:03 (permalink)
:) YM xúi dv hù người ta hén :) ,
diên vỹ 23.11.2006 02:19:42 (permalink)
Thanks Giving ...!

Hôm nay nghỉ học, nên lười ghê...! Ngủ thì muốn nướng tới trưa...Dậy rồi thì chẳng muốn dọn dẹp nhà cửa...!


diên vỹ 23.11.2006 12:34:39 (permalink)
Cũng bởi không đi học, không đi làm nên ta nướng tới gần 10 giờ mới dậy ...! Định bụng là sẽ dọn dẹp nhà cho sạch ....tại anh bảo ngày mai có mẹ và chị cùng nhóc em của anh đến thăm ...! Nhưng rồi sau khi thức dậy ...ta ...lười quá nên ....online ...để ...tìm một cái gì đó .....mà cũng chẳng biết ..!

Mở máy lên...vào yahoo...không thấy các chị.....ta trở ra....lại đi vòng vòng nhà...!

Tự dưng buồn...!

Đi vòng vòng dọn dẹp qua loa xíu..tự dưng lại ngán..!

Cuộc sống của một...con người bình thường là vậy..., lúc bận rộn thì thèm được ở nhà nghỉ ngơi....! Nhưng khi được nghỉ ngơi tự dưng sinh chán...!

Ta lại online...Lại trò chuyện cùng vài người bạn cũ,...trò chuyện cùng các chị...! Chợt một người bạn nói một câu...làm ta cứ nghĩ..., nghĩ rồi...tự cười thầm...!

Cười cho mình ngớ ngẩn, cười cho mình..bình thường...! Ơ mà ta cũng chỉ muốn bình thường thôi, chứ có muốn chi...., nhưng bình thường thì chán quá phải không?

Ta trở vào phòng, định sẽ  ngủ....Nhưng nhớ lại một bộ phim coi dang dở mấy tuần trước..., nên lại mở máy lên xem cho xong...!

Coi phim thôi mà tự dưng xúc động, tự dưng buồn vui theo nhân vật trong ấy...!

Phim kết thúc.., lòng chợt thấy...ngẩn ngơ...!

Tự dưng thèm muốn viết cái chi đó...! Nhưng rồi chẳng viết được gì...!

Kiếp người...có là bao? Sao từng giờ từng khắc qua chậm quá...!

Có một hôm, trong lúc trò chuyện, không biết ta đã nói câu gì đó, khiến một người bạn làm chung..nhìn thẳng vào ta mà hỏi:

- Hình như V không thiết tha lắm với cuộc sống?

Câu hỏi của người bạn khiến ta chợt giật mình...!

Xưa nay chỉ có người thắc mắc ta là vì sao không thấy ta biết buồn thôi, chớ có ai lại hỏi ta câu ngược lại bao giờ....!

Mà chính ta cũng không hiểu được mình nữa...! Sao nhìn xung quanh...., cái chi ta cũng thấy bằng lòng để rồi cái chi ta cũng thấy ngán ngẫm...! Việc đời, việc người...ngán thay, ngán thay...!

Ở chổ làm có nhiều người có tính lạ quá...! Ta ngán...!

Nghĩ lại mình ta thí..mình lạ quá...! Ta lại ngán...!

Xem xong một bộ phim..., tạ càng thấy ngán..!

Cái ngán này..không biết là cái thú của ta..hay là cái phiền của ta nữa..! Ơ điên...!

Một năm lại sắp hết rồi..! Nhanh thật...! Ta lại gần thêm một tuổi..! Nhưng thế cũng hay...! Mau lớn, để mau già...và cũng để mau rời khỏi cuộc đời này...! Đôi lúc thèm nhìn thấy những ước vọng của mình thành sự thật...Nhưng rồi...khi có...ta lại chẳng biết làm gì...! Khùng quá phải không?

ảo ảo...hư hư...một kiếp người...
trăm năm...bao những chuyện buồn vui
ta thèm một giấc nghìn thu ngủ
để lụy phiền kia..chẳng dậy khơi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2006 12:41:13 bởi diên vỹ >
diên vỹ 24.11.2006 14:06:45 (permalink)
Người nhà anh đến, rồi người nhà anh lại đi ..... Không khí mới lúc nảy ồn ào náo nhiệt, ..rồi cũng trở về trạng thái yên tịnh như ngày nào của nó ...!

Vào phòng, ta thấy miss call của nhóc em, gọi lại xem có chuyện chi thì nhóc nói :

- Tối nay chị đi nhà thờ chơi nghen..!

Nhà thờ...! Ta nhớ lại cái cảm giác lần trước...Ta chán nản trả lời :

- Thôi cưng...!

Ta chúc nhóc một lễ tạ ơn vui vẻ , rồi cúp máy...!

Anh đề nghị đi xem phim,...Anh bảo lâu lắm rồi 2 đứa không đi...! Ta lắc đầu...Nhưng rồi lại đồng ý...!

Anh xem liên tục ba phim...

Fim đầu..." Casino Royale "..., lâu nay nghe người ta nói về Jame Bond .., nay mới coi ..quả thật ...có chút thích thú ...!  Fim kế " the fountain.."...Ta chẳng thích cho lắm....Anh bảo fim đó về một thứ tình  yêu sâu sắc như thế sao ta chẳng thích...! Ừ cũng không biết nữa, có lẽ...ta nghĩ trên đời này làm gì có thứ tình...sâu sắc....Phải không... ? Và rồi fim thứ ba : " the prestige "

Không hiểu sau, fim này làm ta có một cảm giác buồn lạ lùng...Trên đường về, anh hỏi :

- Em làm sao thế..?

Ta lắc đầu nhìn những ngôi sao trên trời...Những ngôi sao xa lơ xa lắt ấy..., chợt mắt ta dừng lại ở ba ngôi sao nằm hàng chéo trên bầu trời.., lạ thật...! Anh hỏi thêm lần nữa, ta trả lời :

- Em không thích cái phim cuối..!

- Tại sao?

- Không biết,...mà hình như có lẽ...tại vì...

Ta ngập ngừng, suy nghĩ , rồi nhìn lên bầu trời...Những ngôi sao vẫn đi theo cùng ta...! Anh chờ đợi câu trả lời của ta....Nhưng hình như những ngôi sao bé ti trên nền trời đêm nay lại cho ta nhiều cái cảm giác rất lạ.... Anh chờ không thấy ta trả lời, lại gạng hỏi tiếp :

- Vì sao em không thích fim cuối?

Ta buồn buồn trả lời :

- Có lẻ..., vì em không thích sự tranh giành...!

- Nhưng đó là phong cách đàn ông mà....!

- Mặc ! Em không thích...! Hơn nữa...phim cho em một cảm giác buồn quá..., hình như câu chuyện ấy hơi nhẫn tâm..!

Mà..cũng đung.., cuộc sống...khi con người muốn đạt được cái nguyện vọng chi, thì phải..đánh đổi một thứ mình hiện có...!

Buồn, nhưng đó là sự thật...! Chợt nhiên ta chẳng muốn mơ ước cái chi cả....Như vầy có phải hơn không?..Ta chẳng muốn mất cái chi....nên không muốn có thêm cái gì nữa...!

Im lặng, thở dài...! Những ngôi sao có hàng triệu năm ánh sáng kia vẫn lấp lánh trên cao. Anh nói :

- Em có biết mình chỉ thấy cái quá khứ của ngôi sao không?

Ta gật đầu... Anh tiếp :

- Lạ thật, mình có thể thấy quá khứ của các vì sao ở hiện tại này,...nhưng còn tương lai thì sao? Sao mình không thấy hở?
'
Anh ngớ ngẩn quá..! Ta cười nói :

- Tương lai chưa xẩy ra thì làm sao thấy?...

- Nhưng anh tò mò muốn biết...?

- Có ích gì?

- Ừ thì có thể có một cái gì đó rất hay xảy ra ở tương lai...?

- Em thấy nó chẳng quan trọng...!

Thế là ta và anh..., cứ nhè tương lai và quá khứ mà tranh luận..! Suy nghĩ của anh khác ta quá...! Nên tranh hoài mà không đi đến đâu...! Biết thế, nên ta lại thở dài nhìn ngôi sao...và nói :

- Ơ mệt ! Ý nghĩ của anh và em khác nhau..., cãi mệt quá hà..!

Không biết các vì sao ở tít tận mù xa kia có cho ta là ngớ ngẩn không, chứ ta thấy mình ngớ ngẩn quá...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2006 22:24:37 bởi diên vỹ >
YenMy 24.11.2006 15:04:16 (permalink)
DV coi phim "Casino Royale", có hay không vây? YM đang tính đi mà chưa tìm ra được thời gian, cuối tuần đi coi thi vé mắc quá, sinh viên nghèo nên muốn để tới đầu tuần sau. Sáng nay nghe nói Daniel Wroughton Craig (James Bond) mới bị đầu độc chết đêm qua, không biết có phải là tin vịt không đây???
YM
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2006 18:49:19 bởi YenMy >
diên vỹ 24.11.2006 22:24:12 (permalink)
:)

Fim đó hay nếu như YM thích loại fim action á...:)
diên vỹ 28.11.2006 00:06:12 (permalink)
Không biết sao dạo này hay tự dưng bị nhức đầu và chóng mặt quá, nhất là buổi sáng mới thức dậy, lý do gì cũng chẳng biết,...có lẽ là tại bởi không chạy bộ mỗi ngày như 3 tháng trước.....!

Sáng nay đi học mà chẳng có cảm giác muốn đi học chút nào cả. Thèm được quấn cái mền ngủ một giấc thật dài như hôm qua.

Hôm qua ngủ từ 12 giờ tối đến 11 giờ sáng, sau khi dậy vào net đôi phút, cái máy lại dỡ chứng,  chẳng hiểu sao connect bị mất, nên ta đi ngủ trở lại đến 2 giờ chiều mới dậy và chuẩn bị đi làm....

Thế là xong...., 4-5 ngày nghỉ không đụng đến một bài vỡ nào cả, không học một tí nị nào...Hầu như chỉ tòan là ngủ và ngủ....Thế mà....vẫn thấy mệt...!

Trong lớp reading 30 học sinh, mà hôm nay chỉ vỏn vẹn không đến 10 đứa....! Tụi nó chắc cũng có cảm giác lười như ta sáng này quá...

Khi bà cô bảo bọn ta đọc selection 15 và làm phần postreading...., bà cô đi đến từng bàn và kiểm tra bài từng đứa...Đến nhỏ ngồi phía dưới ta , hầu như lúc nào cô bé cũng bị bà cô la. Bà cô hỏi :

- Sao em không viết cái chi cả?

Cô bé trả lời là chưa viết được. Bà cô lại hỏi gặng từng câu một, cô bé không trả lời. Bà cô giận dữ, đi trở lại bàn và lấy folder ra ghi chép cái chi đó trong ấy.... Có thể là một con điểm trừ.... Một phút căn thẳng..., đến nổi ta cảm giác như muốn nín thở luôn.....Cô bé không hiểu đang suy nghĩ chi đó, rồi lục đục xếp tập vở bước ra khỏi lớp kèm theo một câu lầm bầm mà ta chẳng nghe rõ được.

Chắc bà cô cảm thấy buồn lắm. Ta đọc được cảm giác đó từ tia mắt nhìn của bà cô....Những học sinh khác có lẽ cũng cảm giác được điều đó, nên hình như ngoan hơn và dễ thương hơn....

Lớp học cũng qua,..thở dài ta bước ra khỏi lớp và vẫn không quên chúc bà cô một ngày tươi đẹp...!

Nhóc Jose đi bên cạnh hỏi ta :

- Chị bị sao thế?

- Chóng mặt quá nhóc...!

Nhóc thở dài và nói :

- Hôm qua em giận ông chủ quá, nên....đã nghỉ rồi?

- Nghỉ làm à...., tại sao?

- Tại...ổng dám la em trước mặt mọi người?

- Lý do?

Cậu bé cười cười và nói :

- Thì em đi trễ,...mà đi trễ thì có chuyện gì lớn lao đâu, em nói với ổng là hôm qua em gặp phải chuyện không may mà..., thế nhưng ông ấy chẳng hiểu còn la em...Em giận quá, nên chửi ổng 1 câu rồi gom đồ đi về..

Á trời...! Đúng là nhóc...! Ta lắc đầu nói :

- Thế thì khổ ông ấy rồi. Sushi mà thiếu một người làm là mệt !

Nhóc cười hề hề....! Ta hỏi :

- Rồi bây giờ tính sao?

- Thì đi tìm việc làm khác thôi...À chị về nhà hả?

- Không , chị còn 2 lớp nữa...

Thế là ta chào tạm biệt cậu bé...! Nhớ lại lúc nảy nhỏ Tracy và Whiney nói về một cô giáo người da trắng 27 tuổi đêm lễ tạ ơn bị chồng đánh đến chết... Ta chợt rùn mình....! Ta hỏi lý do thì 2 cô bé nói là cô giáo đó hình như sent text message cho ai và làm sao đó khiến ông chồng cảm thấy phiền và bực mình, rồi đánh cô ta rất mạnh ở ngay đầu, xong tốn cổ ra ngòai garage, mà không cho cô ta vào nhà ngủ, và rồi cô ta ngủ ở đó đến sáng thì không tỉnh lại được nữa. ( Ta còn nhớ lại mấy ngày trước lạnh lắm. Nếu mặc mỏng manh mà ở garage chắc hỏng bị đánh cũng bị chết vì cóng thôi á. ) Sau đó nghe nói người chồng sáng thấy cô ta chết, liền ẳm xác cô vào nhà rồi gọi một người bạn đến để có thể giúp anh ta giấu đi  cái xác. Nhưng không ngờ người bạn liền gọi cảnh xác và thuật rỏ lại yêu cầu của người chồng. Hai cố bé còn nói là người chồng vừa mới ra tù khỏang thời gian gần đây thôi....! Thảo nào....!

Ví dụ người bạn không gọi cảnh sát thì sao hở? Nhưng ở đất nước này, một người bình thường ít khi thờ ơ trước hành động tội lỗi của người khác, có lẽ lý do chính là vì không muốn vương lụy.

Những năm về trước, chính ngay chổ làm của ta cũng có một phụ nữ bị chồng đâm mấy nhác dao và chết ngay lập tức. Đọc báo, nghe tin tức thì cũng lắm chuyện chết chóc có khi hơn thế nữa, nhưng cái cảm giác không rùng mình bằng chuyện xảy ra ở ngay chổ của mình ở. Ta còn may mắn là chưa chứng kiến những cảnh ấy, nếu không chắc sẽ bị ám ảnh mãi.....! Kiếp người là thế ! Buồn thật phải không?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.11.2006 00:10:47 bởi diên vỹ >
diên vỹ 29.11.2006 05:24:40 (permalink)
Cứ làm bài, rồi cứ học .., xong lại quên tất cả ....! Nhưng cũng có sao, quên thì ...làm bài lại, rồi cứ học lại ...!

Chiều qua đang ngồi ở thư viện ê a học các từng vựng trong tiếng Pháp, nhỏ em gọi, ta nhắc máy :

- Ơ có chuyện gì?

- Chị ơi,..con thấy đau đau cái lưng?

- Là sao?

- Sắp sanh á..!

Á trời ! Hồn vía ta lên mây. Sắp sanh mà nó còn cười hí hí...Ta sợ luôn. Ta bảo nó cúp máy , để ta gọi anh của ta xem ảnh có thể đến đưa nó đi bịnh viện không, vì nó bảo là chồng nó khoảng 1 tiếng mới về. Anh đồng ý, ta gọi lại nó liền và bảo :

- Nè, chị không có xe đây, anh chị thì đang ở nhà, cưng chờ ảnh xíu ảnh tới liền nghen.

Nó vẫn trả lời gọn hơ :

- Ơ có gì đâu chị, chồng con sẽ về ngay á, mất công phiền anh của chị..

Trời, nhỏ này nó nói chuyện như đùa, ta gắt bảo :

- Sắp sanh mà chờ, rủi..

Nó bên đầu dây cười khúc khích bảo :

- Ơ đau xíu thui , mấy lần trước bị thế lên chờ cả 10 tiếng mới sanh mà...

Ừ thì nó kinh nghiệm hơn ta , nên nó nói gì ta nghe vậy.., rồi ta bảo nó chuẩn bị đồ đạc, nó lại cười nói :

- Xong hết rồi bà, gọi cho bà biết để mừng thôi !

Mừng ! Chời ạ ! Mừng muốn xanh mặt thì có á...!

Khoảng 2 tiếng sau, khi ta đang ở trong lớp, nó lại gọi bảo :

- Chị ơi, con đang ở bệnh viện nè, bà bác sĩ bảo 2 tiếng nữa sanh !

Nói đôi câu, ta chào nó rồi trở vào lớp. 3 nhóc nọ của nó dễ thương, không biết nhóc này mặt mũi sẽ thế nào....ta cứ suy nghĩ...và suy nghĩ....!

Khi lớp xong, ta gọi lại, chồng nó bắt máy bảo chưa sanh....!

Về đến nhà, khoảng 2 tiếng sau ta gọi lại, nó vẫn chưa sanh...!

Ta đáng lẽ làm bài, nhưng mêt quá, sau khi ăn, ta nhảy lên gường định nằm chơi chơi xíu... Anh thì dùng máy computer. Ta nằm trong phòng nói vọng ra :

- Ơ có người mê computer, không chịu đi ngủ. Thế mà bảo là về ngủ liền ! Xạo á !

Anh cười bảo xíu nữa ngủ ngay :

Ta hỏi xíu là bao nhiêu, thì anh bảo vài phút thôi. Thế nên ta nằm đếm....one, two....ten, hundred, thousand....ten thousands....Đếm mệt tiếng anh, ta nhảy qua tập đếm tiếng Spanish....rồi mệt quá, ta trở lại tiếng...Anh....cứ thousands này đến thousands nọ...rồi ta thếp đi hồi nào đó chẳng hay, rồi khi ta thức giấc....đồng hồ đã gần 1 giờ 30 sáng. Nghĩ tới đống bài vở chưa xong, ta lật đật chạy vào phòng computer làm bài cho đến sáng.

Mệt và buồn ngủ quá, ta chạy ra xe ngủ 1 giấc, anh thì láy đến hãng. Đến hãng anh rồi mà ta vẫn chẳng thể nào mở mắt ra được. Chào tạm biệt với anh xong, ta liền cho xe vào parking lot và ngủ luôn một giấc tới 10 giờ mới dậy....!

Ở ngoài trời mưa rã rít....!Mấy ngày nay không lạnh mấy. Đúng là thời tiếc bất thuờng, hồi tháng mười thì lạnh chết người luôn...Nhớ lại nhỏ em chắc đã sanh, nên ta chạy lại bệnh viện. Đêm qua nó bảo là ở phòng 608 , nên ta đi vào đó... Sau khi nói tên nhỏ em, họ của nó thì...ta chả nhớ , tại nó lấy họ chồng, dài thòng lòng...đến bây giờ mà ta vẫn không nhớ nổi.... cô y ta bảo ta vào phòng 602.

Ta chợt sửng người, sao lại có người đàn ông Tàu trong phòng nhỏ em, và hình như người trên gường đang la hét với cái thai đang sắp sửa ra...Ta hoảng hồn , chừng nhìn lại không phải nhỏ em mà..một người asian nào đó...trùng tên...chẳng biết là Tàu hay là Việt. Ta nói xin lỗi rồi chạy ra ngoài....

Ta chạy lại nói với cô y ta là lộn phòng, và hình như họ của em ta bắt đầu bằng chữ NA.....gì gì đó....Bà ấy nhìn một hơi rồi bảo ở phòng 702...

Ơ thiệt tình, thế thôi mà cũng lộn...!

Vào thấy nhỏ em tỉnh queo , ta nói chuyện với nó một hồi, xong nó gọi bà y tá đem con nó đến !

Ơ thằng nhóc kháo khỉnh thật...!

Tự nhiên ta thấy thích con nít ghê....! Nhưng không dám bồng á...! Mặt mũi nó sáng láng hơn các đứa trước nhiều. Ta còn nhớ 2 đứa đầu song sinh, nó y chang hai con khỉ, lông lá đầy người , và vì sanh non, lại song sinh nữa nên họ phải đưa 2 đứa vào phòng kính dành cho những đứa trẻ yếu ......Ta đến nhìn 2 nhóc , da thì nhăn nheo ...Ôi thấy mà phát sợ luôn...!

Đứa thứ ba của nó cũng không kém..., cái môi sao mà đen thui hà....Nhìn ngồ ngộ làm sao , bây giờ thì 2 tuổi rồi, nhìn nó rất đẹp trai... Đôi mắt to lắm....Cái miệng thì tiá lia , gặp ta là cứ dì ba mãi....!

Em ta bảo lấy máy chụp hình chụp nó. Nhóc bé xíu há, ngủ gà ngủ gật, phút chóc mĩm cười, rồi nhăn nhó,...ôi làm đủ thứ kiểu hết....! Dễ thương ghê á....!

Khoảng 11 giờ 30 trưa, ta mệt quá nên bảo với nhóc em là ta về, bởi còn phải học bài và ngày mai lại có test....! Học từ sớm tới giờ mà vẫn chưa xong....!

Hmmmm...Mà không ai như nhóc em của ta, vì nó vẫn chưa tìm ra cái tên cho con nó..., đúng là.....! Nó bảo chồng nó muốn tên này, nó muốn tên khác...thế là chưa có tên cho nhỏ nữa....!

Hôm nay lại lười đi làm quá , định gọi vào nói ông chủ là nghỉ 1 bửa....Nhưng lỡ hứa với nhóc em là sẽ mua xíu đồ ăn từ nhà hàng đem tới cho nó...., nên....!

 
Hơi...sao cảm giác lười quá...! Mới 4 giờ 30 chiều mà ngoài trời như muốn tối rồi...Cái màu u ám này khiến người ta muốn trùm mềm ngủ 1 giấc cho thoả chí ghê...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2006 05:30:57 bởi diên vỹ >
Thay đổi trang: << < 131415 > | Trang 14 của 15 trang, bài viết từ 196 đến 210 trên tổng số 217 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9