Cứ làm bài, rồi cứ học .., xong lại quên tất cả ....! Nhưng cũng có sao, quên thì ...làm bài lại, rồi cứ học lại ...!
Chiều qua đang ngồi ở thư viện ê a học các từng vựng trong tiếng Pháp, nhỏ em gọi, ta nhắc máy :
- Ơ có chuyện gì?
- Chị ơi,..con thấy đau đau cái lưng?
- Là sao?
- Sắp sanh á..!
Á trời ! Hồn vía ta lên mây. Sắp sanh mà nó còn cười hí hí...Ta sợ luôn. Ta bảo nó cúp máy , để ta gọi anh của ta xem ảnh có thể đến đưa nó đi bịnh viện không, vì nó bảo là chồng nó khoảng 1 tiếng mới về. Anh đồng ý, ta gọi lại nó liền và bảo :
- Nè, chị không có xe đây, anh chị thì đang ở nhà, cưng chờ ảnh xíu ảnh tới liền nghen.
Nó vẫn trả lời gọn hơ :
- Ơ có gì đâu chị, chồng con sẽ về ngay á, mất công phiền anh của chị..
Trời, nhỏ này nó nói chuyện như đùa, ta gắt bảo :
- Sắp sanh mà chờ, rủi..
Nó bên đầu dây cười khúc khích bảo :
- Ơ đau xíu thui , mấy lần trước bị thế lên chờ cả 10 tiếng mới sanh mà...
Ừ thì nó kinh nghiệm hơn ta , nên nó nói gì ta nghe vậy.., rồi ta bảo nó chuẩn bị đồ đạc, nó lại cười nói :
- Xong hết rồi bà, gọi cho bà biết để mừng thôi !
Mừng ! Chời ạ ! Mừng muốn xanh mặt thì có á...!
Khoảng 2 tiếng sau, khi ta đang ở trong lớp, nó lại gọi bảo :
- Chị ơi, con đang ở bệnh viện nè, bà bác sĩ bảo 2 tiếng nữa sanh !
Nói đôi câu, ta chào nó rồi trở vào lớp. 3 nhóc nọ của nó dễ thương, không biết nhóc này mặt mũi sẽ thế nào....ta cứ suy nghĩ...và suy nghĩ....!
Khi lớp xong, ta gọi lại, chồng nó bắt máy bảo chưa sanh....!
Về đến nhà, khoảng 2 tiếng sau ta gọi lại, nó vẫn chưa sanh...!
Ta đáng lẽ làm bài, nhưng mêt quá, sau khi ăn, ta nhảy lên gường định nằm chơi chơi xíu... Anh thì dùng máy computer. Ta nằm trong phòng nói vọng ra :
- Ơ có người mê computer, không chịu đi ngủ. Thế mà bảo là về ngủ liền ! Xạo á !
Anh cười bảo xíu nữa ngủ ngay :
Ta hỏi xíu là bao nhiêu, thì anh bảo vài phút thôi. Thế nên ta nằm đếm....one, two....ten, hundred, thousand....ten thousands....Đếm mệt tiếng anh, ta nhảy qua tập đếm tiếng Spanish....rồi mệt quá, ta trở lại tiếng...Anh....cứ thousands này đến thousands nọ...rồi ta thếp đi hồi nào đó chẳng hay, rồi khi ta thức giấc....đồng hồ đã gần 1 giờ 30 sáng. Nghĩ tới đống bài vở chưa xong, ta lật đật chạy vào phòng computer làm bài cho đến sáng.
Mệt và buồn ngủ quá, ta chạy ra xe ngủ 1 giấc, anh thì láy đến hãng. Đến hãng anh rồi mà ta vẫn chẳng thể nào mở mắt ra được. Chào tạm biệt với anh xong, ta liền cho xe vào parking lot và ngủ luôn một giấc tới 10 giờ mới dậy....!
Ở ngoài trời mưa rã rít....!Mấy ngày nay không lạnh mấy. Đúng là thời tiếc bất thuờng, hồi tháng mười thì lạnh chết người luôn...Nhớ lại nhỏ em chắc đã sanh, nên ta chạy lại bệnh viện. Đêm qua nó bảo là ở phòng 608 , nên ta đi vào đó... Sau khi nói tên nhỏ em, họ của nó thì...ta chả nhớ , tại nó lấy họ chồng, dài thòng lòng...đến bây giờ mà ta vẫn không nhớ nổi.... cô y ta bảo ta vào phòng 602.
Ta chợt sửng người, sao lại có người đàn ông Tàu trong phòng nhỏ em, và hình như người trên gường đang la hét với cái thai đang sắp sửa ra...Ta hoảng hồn , chừng nhìn lại không phải nhỏ em mà..một người asian nào đó...trùng tên...chẳng biết là Tàu hay là Việt. Ta nói xin lỗi rồi chạy ra ngoài....
Ta chạy lại nói với cô y ta là lộn phòng, và hình như họ của em ta bắt đầu bằng chữ NA.....gì gì đó....Bà ấy nhìn một hơi rồi bảo ở phòng 702...
Ơ thiệt tình, thế thôi mà cũng lộn...!
Vào thấy nhỏ em tỉnh queo , ta nói chuyện với nó một hồi, xong nó gọi bà y tá đem con nó đến !
Ơ thằng nhóc kháo khỉnh thật...!
Tự nhiên ta thấy thích con nít ghê....! Nhưng không dám bồng á...! Mặt mũi nó sáng láng hơn các đứa trước nhiều. Ta còn nhớ 2 đứa đầu song sinh, nó y chang hai con khỉ, lông lá đầy người , và vì sanh non, lại song sinh nữa nên họ phải đưa 2 đứa vào phòng kính dành cho những đứa trẻ yếu ......Ta đến nhìn 2 nhóc , da thì nhăn nheo ...Ôi thấy mà phát sợ luôn...!
Đứa thứ ba của nó cũng không kém..., cái môi sao mà đen thui hà....Nhìn ngồ ngộ làm sao , bây giờ thì 2 tuổi rồi, nhìn nó rất đẹp trai... Đôi mắt to lắm....Cái miệng thì tiá lia , gặp ta là cứ dì ba mãi....!
Em ta bảo lấy máy chụp hình chụp nó. Nhóc bé xíu há, ngủ gà ngủ gật, phút chóc mĩm cười, rồi nhăn nhó,...ôi làm đủ thứ kiểu hết....! Dễ thương ghê á....!
Khoảng 11 giờ 30 trưa, ta mệt quá nên bảo với nhóc em là ta về, bởi còn phải học bài và ngày mai lại có test....! Học từ sớm tới giờ mà vẫn chưa xong....!
Hmmmm...Mà không ai như nhóc em của ta, vì nó vẫn chưa tìm ra cái tên cho con nó..., đúng là.....! Nó bảo chồng nó muốn tên này, nó muốn tên khác...thế là chưa có tên cho nhỏ nữa....!
Hôm nay lại lười đi làm quá , định gọi vào nói ông chủ là nghỉ 1 bửa....Nhưng lỡ hứa với nhóc em là sẽ mua xíu đồ ăn từ nhà hàng đem tới cho nó...., nên....!
Hơi...sao cảm giác lười quá...! Mới 4 giờ 30 chiều mà ngoài trời như muốn tối rồi...Cái màu u ám này khiến người ta muốn trùm mềm ngủ 1 giấc cho thoả chí ghê...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2006 05:30:57 bởi diên vỹ >