Wow ...!
Thì cuối cùng cũng đã về ....! hihihi., những cuộc đi chơi bao giờ cũng thoải mái và ...dễ thương. Ta, 2 nhóc em, cùng 3 gia đình nọ, thế là gồm tất cả 14 người từ tuổi .....5 tháng ...đến hơn 50.:)
Các gia đình khác con nít lùm đùm lề đề, nên dĩ nhiên chủ yếu là họ muốn đi thăm sở thú và cho các cô cậu chơi những trò chơi con nít ....Riêng ta và 2 nhóc em mê hoa, nên chọn đi Botanic Garden trước .... Thế là tách riêng, chỉ có lúc ăn chiều và ban tối thì về lại khách sạn chung. Trong bửa ăn, anh Hiền nói:
- Mấy đứa nghen, đủ lông đủ cánh, bay đi đâu thì bay.
Bọn ta tủm tỉm cười, ta bảo:
- Sở thú dành cho con nít mờ, tụi em đâu thích nè!
Ừ, thế đó, bọn ta mê hoa lắm, mê cảnh nữa ....nên lang thang từ sáng cho đến chiều ở vườn hoa, đói quá thì gậm xíu chicken nugget, tại xung quanh chẳng thấy tiệm Tàu hay Việt Nam, các thức ăn khác bọn ta không ...thích. Vườn hoa năm nay so với 5 năm trước quả thật thay đổi quá. Em ta hỏi:
- Ủa chị, Chinese Garden đâu ?
Em trai tỏ vẻ rành lắm:
- Họ dẹp rồi! Chị không thấy sao, cả đóng thứ mới, chắc hẳn phải bỏ vài thứ cũ đi mới có đủ chổ
Nhỏ em gái xí một cái.
Thế là ba chị em lại tình tang tiếp. Gặp những cây thấp, em ta trèo, ta trèo theo. Gặp nước em ta phá ...hihihi ta phá theo. Những hoa, những cỏ, những cây ....ta như đi lạc vào khu rừng thật sự. Đẹp! Phải nói là tuyệt đẹp. Cuộc sống quá tấp nập, ít khi nào có dịp gần với thiên nhiên, cây cỏ ..., ít khi nào được thoải mái thảnh thơi. Bọn ta nói chuyện trời trăng mây gió, bọn ta phê bình, đoán xét những chuyện không đâu....một cánh hoa, một cọng cỏ, một nhành cây, đều có thể là một đề tài sôi nổi để bọn ta tranh luận...Lý lẽ thì không cần ...chỉ xem ai có tài ....tưởng tượng nhiều hơn thì thắng.
Thế là xong một ngày! Bọn ta trở lại khách sạn, nhảy đùng xuống hồ bơi ....Ừ ...ta chẳng biết bơi ....:) Nhưng nóng quá, nên ...nhảy xuống cho mát. Đang ngồi ở mép hồ, chị Trang đến hỏi ta có cần cái phao của con chị không vì bọn nó không dùng, ta lấy cái phao leo lên , trèo xuống ..hỏng biết trèo thế nào đó mà ta bị lật úp xuống, hoảng hồn ...ta lật đật đứng lên, thế mà vẫn không khỏi bị nước vào mắt, vào mũi ...Cô Mai và chị Trang ngồi phía trên cười ngắt ngoẻo. Cô Mai kêu ta lại gần và hỏi:
- Ủa Vy, cô nghe nói gia đình con làm nghề đánh cá mà.
Ta dạ. Cô tiếp:
- Thế sao con không biết bơi!
Ta lý luận:
- À, tại cô không biết đó thôi, ba mẹ thương tụi con nên chỉ để tụi con hưởng cái thú của đời, chứ không cần làm việc.
Chị Trang ngồi kế cô Mai cười ngất bảo:
- Chị đừng tin nó, xạo số một đó. Không biết bơi thì nói hong biết bơi, bày đặt.
Ta cười!
- Ai bắt chị tin nà!
Ừ ..Lý luận cho vui mà bảo người ta nói xạo ....nhưng ít ra ....chị và cô cũng được một trận cười chứ bộ. Ơ không nói chuyện với người lớn nữa ...nên ta đi ra ngoài giữa hồ đùa với bọn nhóc .....Cũng may hồ không sâu!
Tắm xong, tất cả mọi người đều đói, nên đi tìm tiệm Việt Nam ăn. Tưởng chừng nửa tiếng sau sẽ có đồ ăn ngay, ai ngờ anh Hiền chạy làm sao đó lạc hết mấy vòng, chừng đến tiệm Mai Lee, thì ôi thôi đông nghẹt, thế là chờ ...chờ ...và chờ! Đến khi có bàn rồi thì ...lại chờ và chờ tiếp. Tất cả đói meo. Ta ....đói đến nổi không thể tưởng tượng được. Em trai ta ngồi kế bên anh Hiền nên nó quánh vào tay anh và bảo:
- Anh đó nghen, em méc mẹ cho mà coi, đi chơi gì mà để tụi em đói muốn xỉu luôn!
Anh cười hề hề bảo:
- Em nói hồi anh khai bí mật của em cho mọi người nghe đó!
- Chấp anh luôn, coi anh còn có sức để nói không!
Tất cả đều quen thân với ta, chỉ có gia đình Chú Doanh là ta không ...quen thôi ...Nên cô chú có vẻ ngạc nhiên lắm với cách nói chuyện của bọn ta ....và hầu như khi nào ta nói ra thì cô chú cũng cười ....Hmmm ta không hiểu ẩn ý của nụ cười ấy. Ơ mà mặc ...chủ yếu là vui ..phải không?
Chờ đồ ăn lâu quá, nên ...bắt đầu đem chuyện trời trăng ra kể. Anh hiền bảo:
- Chú bảy của mấy đứa đó nghen, ngày xưa cũng đang đi chơi, đi nửa đường ổng cởi áo ra hà ...!
Cô Mai tiếp:
- Ừ ổng kỳ lắm nghen Vy, ....Lúc đầu cô ngại hết sức, nhưng riết rồi quen.
Ta cười hì hì nói:
- Chắc chú nghĩ là cha mẹ sinh sao thì nên để vậy á mà cô.
Câu nói của ta không biết dẫn suy nghĩ của cô chú và anh chị đi tới đâu, mà tất cả cười rộ lên ...Ừ ...Thế là chú Doanh bắt đầu hỏi chuyện ...Cô Mai thì hay chọc ta ....!
Khi đồ ăn của cô ra ...ta chọc cô ...cô bảo là không quen ta nữa ..Ghét ...Đến khi ta ngồi ăn ngon lành tô phở đặc biệt của mình. Thì chú Doanh hỏi:
- Vy sao im ru rồi!
Ta giả đò trang nghiêm nói:
- Gia đình con có luật: ăn cơm hỏng được nói chuyện!
Chẳng biết cái câu xạo đó thế nào mà chú gật gù cười!
Về lại khách sạn, bọn ta chọc con của anh Hiền ...Chị Trang bảo:
- Vy phải xưng bằng cô với tụi nó chứ, sao xưng bằng chị ...?
Em gái nói:
- Thôi mình kêu anh Hiền bằng chú đi nghe!
Anh Hiền đang tìm đồ gì đó, cũng giật nẩy người bảo:
- Thôi nghen, kêu bằng anh cho tui thấy đời còn trẻ!
Em trai ta đang chơi với bọn nhóc, nó cũng quay lại thắc mắc:
- Ủa kỳ dạ anh Hiền, anh kêu mẹ em bằng chị, tụi em kêu anh lại bằng anh, rồi con anh kêu tụi em bằng ...anh chị nữa ...thế thì ...trời ạ ..! Hỏng lẻ mình qua mỹ thì cách xưng hô chỉ có thế thôi sao.
Cô Mai bảo:
- Đở đó nghen, nếu hong dịch tiếng mỹ là you, me, ra mày tao thì chết đó nghen con!.
Cả đám cười ....
Thế đó ...những ngày đi chơi ..những câu chọc ghẹo....lẫn những tiếng cười cứ vang vang mãi. Cuộc sống thế này có phải là hạnh phúc không ....? Ta chẳng biết ..chỉ biết là .....phải tận hưởng một ngày cho thoả thích.
Đêm nay thì thôi, coi như chẳng ngủ được, tại suốt cả ngày ta đã ngủ trên xe. Trên đường về, em ta bảo:
- Rồi nghen, giao cho chị chọn ra một chổ đi chơi khác cho năm tới ...Nhớ là chỉ 3 đứa mình thôi nghen, hỏng cho ai theo á !
Em trai ta cũng cười thích chí ....Ừ ....chỉ 3 đứa. Hầu như chỉ 3 đứa thôi. Trong bửa ăn anh Hiền bảo với chú Doanh:
- Trong 5 chị em nó, 3 đứa nó là số 1 đi chơi đó nghen anh.
Chị Trang thêm :
- Mà kỳ, đứa nhanh, đứa chậm mà hai đứa nó lại thân nhau á chị Mai.
Cô Mai nhíu mày hỏi:
- Nhanh là sao ? Là ẩu tả đó hả:
Ta cười bảo:
- Trời ơi, có cần nói một cách trắng trợn thế không cô? ...Chữ văn hoa là ...nhanh nhẹn, lanh lợi chứ không phải ẩu tả.
Cô Mai bảo:
- Đúng là lắm lời nà!
Cả bàn cười!
Em ta bảo cô Mai và chú Doanh đám cưới lúc cổ 16 tuổi ...Trời đất ...! Ta muốn xỉu ...gì mà ...lâu thế đó hở! Làm sao có thể ở chung với một người suốt cả hàng mấy năm như thế.....? Em ta bảo là tại ...ta không tìm ra một tình yêu thật sự nên nói thế. Ta cười! Cuộc sống này mình có thể tìm một người yêu thật sao? Ta chẳng biết ...! Mà biết để làm gì, ...tình yêu vốn thất thường mà, hôm nay yêu, hôm mai không ....! Thế đó ....nó mong manh dễ vỡ ....Em ta cãi ... Mà ta thà tin như thế còn hơn là đặc hy vọng để rồi đau, rồi thất vọng ...phải không ...? Trên đường đi, ta đọc sách ...lại là những câu chuyện buồn...... Bất giác ...ta hỏi mình ...nhìn đời bằng đôi mắt nào thì đúng ...? Câu hỏi đó ta chẳng tìm ra được câu đáp....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2006 14:11:37 bởi diên vỹ >