chuyện.....đời thường....!
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 15 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 217 bài trong đề mục
diên vỹ 01.06.2006 20:44:15 (permalink)
Chán!

Ừ, cuộc sống này dù con người ta thuộc tầng lớp giàu sang hay nghèo khó thì hầu như ai ai cũng có một cảm giác chán ....Người giàu chán vì nổi không tìm đâu ra chân tình ở giữa núi tiền, biển bạc. Người nghèo khổ chán vì chẳng làm sao lo trọn miếng ăn, manh áo ...Thế là chán ...thế là thở dài.....

Ta cũng vậy, cũng có lúc chán, cũng có lúc thở dài. Cuộc sống của ta không thuộc vào hai tầng lớp trên, nhưng ừ thì cũng chán.

Học, đọc tiếng Anh đến mệt nhừ, ta muốn tìm cái gì đó phá phách cho khuây khoả ....ta bước ra bang công! Ngồi đọc sách đâu được 2 phút, ta không thể chịu nổi cái nóng hừng hực của đất trời, nên ....ta vào lại trong nhà.

Lướt nhìn qua tủ sách để tìm một cái gì đó ....Chợt mắt ta dừng lại ở 2 bộ băng cassettes tiếng pháp. Mở ra xem, trên quyển sách có ghi ngày 31 tháng 12 năm 1997. Chà ....Gần 10 năm rồi ...., nhanh quá!

Hồi ở trung học, ta có lấy 2 lớp tiếng Pháp, và ông thầy ưng ý lắm. Trước khi ta ra trường, ông thầy tặng cho ta 1 bộ học tiếng pháp và còn ghi trong lưu bút rằng ta nên đeo đuổi tiếp thứ tiếng đó ...vì thầy nhận thấy ta có năng khiếu.

Hhihih ...Năng khiếu không ta chẳng biết, có điều bây giờ ta đã quên tất cả, không nhớ một chữ nào ngoài "bonjour" và "merci"

Bộ băng cassettes có lẽ lâu quá không mở ra, nên nó dính chặt vào chiếc hộp, ta cố nại ra mà nó vẫn hong nhúc nhích, ....và rồi mạnh tay làm sao đó, cái băng bị tách ra làm hai. Ta vừa bực mình, vừa tiếc của.

Thế là ta lại mất cả buổi để ngồi gắng lại..... Thiệt đúng là quá rãnh!

Cuối cùng thì ta cũng gắn lại xong, cũng may là băng còn chạy được. Nghe đâu được một bài ...thì cũng chỉ có nhận ra được chữ "bonjour" ...rõ chán ....!

Ta dẹp tiếng pháp qua một bên....chợt nhớ có mấy câu chuyện audio ta đã load vào server của thư quán mà chưa có dịp nghe để đăng vào diễn đàn ...nên ta vừa ngồi nghe, vừa đem thơ vào thư viện.....

Buồn! Những câu chuyện buồn vô tận.....Những cái đau của từng nhân vật, những cái sầu, mất mát ....thế mà cũng làm ta xúc cảm vô cùng....!

Hôm qua vô tình ta nói với anh là ta chán đời, ta chán người ...!

Ừ, vô tình thôi mà ...cũng khiến anh buồn ...anh hỏi:

- Em chán luôn cả anh sao?

Ta nghẹn lời....! Không, ta không biết .....ta chỉ cảm thấy chán ...nên ta bày tỏ cùng anh ...nhưng ta lại vô tâm đến nổi quên anh cũng là con người và anh cũng là cuộc sống của ta.....!

Hình như anh đau vì câu nói ấy ....nên anh bỏ ra ngoài ....Ta cảm thấy mình vô tâm quá ...nhưng lại chẳng biết làm sao. Tự nhiên ...mà không có lẽ vì những suy nghĩ dồn dập nên ta nhức đầu đến vô cùng ...và thiếp đi tự lúc nào ta cũng chẳng biết ....!

Có đôi lúc, ta vô tâm quá ....Vô tâm một cách tàn nhẫn ...Trời ạ ...! Nếu ta là một người tầm thường tại sao ông trời không cho ta có một lối suy nghĩ tầm thường luôn đi hở ...để ta bớt suy tư, để ta bớt làm khổ anh ....! Đã rất nhiều lần ta tập cho mình có một lối suy nghĩ của người an phận ...nhưng ta không làm được. Tận trong tiềm thức hình như có một luồng sóng háo danh, ham lợi và thèm thuồng cuộc sống xa hoa nào đó dấy lên trong ta ....nên có lúc ta chán nản với đời thường, ta ghét cuộc sống hiện tại và ghét luôn cả cái con người tầm thường của mình. Ừ, thì là ý nghĩ thôi ...nó dấy lên, rồi nó tắt rụi ...vì ta biết ....hiện tại vẫn là quí hơn mọi thứ.

Nhưng ...dù biết là biết như thế ...mà buồn thì ...vẫn buồn ...một cái buồn chẳng biết từ đâu, chẳng biết vì lý do gì.....? Ta nói với anh như thì thầm với chính mình:

- Sao em không biến mất trên đời này hở anh ....!

Ừ, lại là một lời vô ý ....Anh giận , anh trách:

- Em có biết là anh cần em lắm không?

Ta không biết, và ta không tin ......trên đời này làm gì có một người cần một người, và làm gì có ..một người yêu một người chân chính hở? ....Ta im lặng với suy nghĩ của mình ....Nhìn ra khung cửa sổ, ta thấy có một vì sao đơn độc ........Anh nói như muốn khóc:

- Gần ba năm rồi ..chẳng lẽ ...em không hiểu cái tình anh dành cho em sao?

Tự dưng ta thấy chán ghét con người của ta quá ....Cứ vô tâm, cứ làm cho người khác buồn .....! Mà cũng tội, chắc tại ...ta chán chán vậy thôi ....chứ bình thường ta ok lắm mờ ....Kỳ thiệt ...!

Để rồi ta nghiệm ra một điều, hình như với người yêu mình...đừng bao giờ bày tỏ thật lòng những suy nghĩ về cuộc đời, bởi vì bày tỏ không khéo, mình sẽ khiến người khác đau...!

Chà! Nếu thế thì.....rõ khổ....! Ơ thôi, thì cứ bày tỏ cùng trang nhật ký...cùng thế giới ảo.....! Chắc được chứ....?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2006 04:27:08 bởi diên vỹ >
#31
    diên vỹ 01.06.2006 21:43:15 (permalink)
    Đêm qua ta có giấc mơ lạ quá ....Ta mơ thấy Chương ....!

    Ừ, cũng gần 3 năm rồi bọn ta không gặp nhau ...Chẳng biết bây giờ Chương thế nào? Nghe nói anh em Chương mở nhà hàng kiểu Nhật, nên Chương rất bận rộn và không còn chơi đàn dương cầm với ban nhạc như mọi khi.

    Ta không rành âm nhạc, nên không biết tài nghệ của Chương như thế nào, nhưng có điều hình ảnh một gả con trai vừa ngồi đàn vừa hát bản nhạc được phổ theo bài thơ của ta làm ...thì ta chẳng thể nào quên .....Hầu như không bao giờ quên được.

    Đúng như người xưa bảo "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở ..." và hiện đại ai đó chọc vào câu .." Cưới nhau rồi .....tắt thở em ơi .." ....

    Ta qua Mỹ trước Chương. Ta còn nhớ hồi năm lớp 8, đang ngồi học trong lớp sinh vật, ngó qua cửa sổ, ta thấy một cậu học trò ngớ ngẩn lang thang ở sân trường, vẻ mặt rất buồn .....Vào lại lớp Anh Văn, lớp mà tất cả các học sinh từ nước khác đều tụ vào đó ....Lúc ấy ta mới biết Chương vừa sang định cư ở Mỹ ....

    Nhưng thời ấy ta ghét Chương lắm ...cái gì cũng mượn....1 cây viết, 1 tờ giấy ....con người của ta không ưa cái trò vai mượn, nên ta chẳng bao giờ thèm ngó đến Chương.

    Để rồi ta chuyển trường, rồi năm tháng trôi qua ....Một ngày đang lang thang ở trường đại học để tìm phòng lab .....ta gặp Chương ...!

    Hình như người nào đó dù ở thời trung học mình ghét cách mấy thì khi vô tình gặp lại cũng là một niềm vui lạ. Vui mà không biết vì sao vui á, thế là hai đứa ríu lo trò chuyện ....Hai đứa bắt đầu kể về thời học chung, kể về những trò nghịch của các bạn ....Rồi xui khiến làm sao đó ....Chương lại đi làm chung hãng với ta ....Thế là ..lại thêm nữa ...lại ríu lo chuyện trò.

    Có điện thoại chứ, mà 2 đứa không bao giờ nói chuyện, chỉ thích chat trên net thôi.....Có một lần đang chat ...Chương hỏi:

    - Bà chủ nè, ...đói không? Đi ăn nghen ...!
    Ta chẳng biết vì sao Chương gọi ta bằng bà chủ, ....ta tò mò, nhưng không hỏi ....suy nghĩ đôi phút ...ta hỏi Chương:

    - Ai đãi ...!

    - Dĩ nhiên tui ....!

    - Nhưng Vy không đói ....!

    - Thì ngồi nhìn tui ăn ....!

    - Ừ ...vậy thì đi ...!

    Hai đứa hẹn gặp ở rạp chiếu phim .....Đến nơi ta mới biết Chương xạo, giả bộ đói bụng chứ thiệt hong có đói ....Chương rũ vào coi phim....ta không thích ....Ơ ngại thấy mồ, ai lại đi coi phim với con trai nà ...hihih ....Nên Chương chở ta đi ăn kem ....

    Đúng là hai đứa khùng, trời lạnh thấy mồ mà đi ăn kem .....Ta cũng chẳng hiểu nổi.

    Khi phát hiện ra ta viết thơ, Chương muốn mượn đọc thử, nên ta đã sẳn tay in một cuốn thơ thật dày tặng Chương ..hihih ....Sáng ra gặp ...Chương nói:

    - Đêm qua tui hỏng có ngủ á !

    - Ủa thức làm gì ..?

    - Đọc thơ của bà chủ, tui đọc hết nguyên cuốn rồi ...!

    Trời, nghe xong ta tự dưng muốn xỉu. Ơ nhưng con trai xạo, ai mà tin ....kệ!

    Rồi Chương và anh Long rũ ta đi chơi tennis, ta diện cớ không biết chơi, ...Chương hứa sẽ dạy ta ...thế là ....Chương bị một trận lượm banh mệt nghỉ ...

    Chương muốn đem thơ ta phổ nhạc ...ta bảo là mình không biết nhạc lý, nếu biết sẽ viết lời giúp Chương ...Thế là mỗi chủ nhật, Chương dạy ta học đàn ...!

    Kỷ niệm ...! Ừ ! Ai lớn lên cũng ít nhất có 1 kỷ niệm đẹp ....Ở cái tuổi 18, 20 đó, hình như bầu trời rất xanh, và cuộc đời rất đẹp ...Đẹp như pha lê ....nhưng ta không biết là pha lê dễ vỡ ...

    Thời ấy, ý nghĩ của ta ngây thơ lắm ....khờ nữa ...Ta không biết Chương thế nào, nhưng ta ngu ngơ đến kỳ cục .....Ta chẳng hiểu thế nào là yêu ..nhưng ta chỉ biết đi chơi với Chương rất vui ....Chỉ đơn sơ như thế, và không có một ý nghĩ nào khác len lỗi vào.

    Để rồi những lúc đi nghe Chương tập đàn cùng ban nhạc, có một cô gái cứ vừa hát, vừa nhìn Chương ...ta về nhà, lòng nặng trĩu ....buồn mà chẳng biết vì sao buồn ....Ta bắt đầu từ chối những cuộc gặp gở với Chương ....đi ăn, đi xem phim ..cái gì ta cũng trả lời không ..!

    Và niềm vui chỉ đến một lần, khi nó qua ...không tài nào kéo lại .....Ta và Chương xa càng xa .....lại thêm những hiểu lầm lẫn lộn ...Chương nghĩ ta thích anh Long, ta nghĩ Chương thích 1 cô gái nào đó ....

    Thế là xong ...! Những ngây ngô , khờ khạo thường đi đến kết quả tiếc nuối.

    Rồi đôi ba tháng ta mới gặp Chương một lần vào dịp tết, hay đám cưới một ai đó ...v.v..v....Vì thành phố ta ở rất ít người Việt, nên hầu như đám cưới nào ban nhạc của Chương cũng có mặt ...Nhưng gặp Chương rồi thì sao ...Nhìn nhau, gật đầu chào ....Thế thôi .....

    Thế có gọi là tình yêu không ...? Ta nghĩ là không ...? Ta chỉ gọi đó là kỷ niệm ....để những lúc như thế này, ta chợt nhớ lại, chợt mĩm cười ....! Một hôm nghe nhóc em bảo :

    - Chị biết không, anh Chương khó tính lắm đó, chị Thủy với ảnh gây nhau hoài ...và làm cái gì ảnh cũng bắt chị Thủy nghe theo cho bằng được, không thôi ảnh giận ...! May cho chị ngày xưa không là người yêu của ảnh đó ...!

    Thật sao ..? Sao hồi đó ta không nhận ra đều đó ....Ta chỉ thấy hình ảnh của một gã con trai khờ thôi. Chương biết ta thích cảnh đẹp ..thế là một hôm Chương gọi điện bảo sẽ đến đưa ta đến một chổ bí mật ....

    Hóa ra bí mật mà Chương nói là một công viên, nhỏ lắm, nhưng có hồ nước, có mái đình, có cây cỏ , có hoa ....và chiều xuống có cả ánh hoàng hôn , đêm về có cả sương, có cả trăng ....Tuyệt đẹp ...

    Rồi ngày tháng trôi nhanh, tình yêu đến với ta, tình yêu làm ta đau nhói ...rồi chia tay, rồi tan vỡ ....ta lận đận với cuộc tình, ta khóc, ta cười ....Còn Chương ....Chương cũng vậy ....cũng đau, cũng tan nát ...cũng đỗ vỡ ....có lần Chương nói với ta:

    - Nếu cưới vợ, Chương muốn cưới một người con gái còn giữ nguyên nét Việt Nam ....Chương thấy các cô gái ở đây Mỹ hoá hết ...chỉ có Vy ....!

    Câu nói ấy ẩn ý gì ....Ta không biết ....Nhưng tình yêu của người khiến ta sợ hãi ....Và có lẽ Chương cũng thế ....Nên gặp nhau chỉ tâm sự rồi vội vã lướt qua ...như sợ dừng lại sẽ đánh tan kỷ niệm ngày xưa .....

    Đêm qua trong giấc mơ, ta thấy Chương đang cậm cụi làm việc ở nhà hàng ...và ta cứ nài nỉ xin giúp cho bằng được ....

    Giậc mình thức giấc, ta ngạc nhiên ....sao khi không lại có giấc mơ này ...? Có lẽ kỷ niệm nằm quá sâu trong tiềm thức, sợ mình quên, nên lâu lâu khơi lại trong giấc mơ ....Ừ, ta nghĩ thế .....!

    Con trai thì chắc không nằm mơ hén ....Con trai thì ..chắc không có kỷ niệm nằm sâu trong tiềm thức ....! Mà thôi, có cũng làm gì đâu ....Ngày tháng vẫn trôi ....nếu có lần nào gặp lại ..chắc hai đứa đã rất già ....!
    #32
      diên vỹ 03.06.2006 09:26:22 (permalink)
      Xui quá ...! Vậy mà ai đó bảo ta được vị thần may mắn bảo hộ .... :) Ừ mà biết đâu, trong cái xui có cái hên mà ...lo gì ...Chỉ là cảm thấy phiền một xíu thôi ..., lại tự dưng bị bịnh nữa ....Cũng tại anh kìa, anh nói là sao cơ thể của ta ít bị bịnh, dù anh bị bịnh thế nào ta cũng hỏng có bị bịnh theo ...anh mới nói đó thì sáng ra ta đã bị bịnh rồi ...đúng là xui vô cùng ....!

      Mấy tuần trước, anh có mua cái gia vị nấu soup cay ...anh bảo thử ..ừ thì nấu thử ngon lắm, ai dè qua lần sau anh quên tuốt cái hiệu của nó, mua hai ba lần rồi mà lầm trúng cái gia vị gì mà ..trời ơi ...ăn vô là muốn chết được, lần nào nấu cũng phải bỏ cả, ..nó tê tê cái lưỡi, nó sao đâu á ...khó chịu chẳng thể nuốt nổi ...sáng này xui xẻo ta ăn một miếng làm đang bịnh càng bị bịnh hơn ....thế là suốt cả ngày ta chẳng màng ăn uống ....trưa này học một hồi ta bùn ngủ quá, đi ngủ một xíu, khi thức dậy thì đầu óc quây vòng luôn ...mới chực nhớ mình chưa ăn gì cả .....thế là đi nấu miếng thịt gà xào xả ớt ..ừa món bình dân mà ngon ...ai như mấy cái gì đó anh mua, ăn xong rồi bịnh luôn hà.

      Nhỏ em gọi điện thoại hỏi đi thăm ba không ...! Làm ta hết hồn tưởng ba bị gì chứ ....nên hỏi:

      - Ủa ba bị gì hả ...?

      - Đâu có, chỉ là mấy năm không gặp ổng nên đi thăm thôi ..., chị đi không ? Có chị hai với chị tư nữa ...!

      Ta im ru. Hơi ...! Một hồi lâu ta bảo với nhỏ em là không đi ....! Ta cũng chẳng biết thế nào là đúng, thế nào là sai nữa ....Thiệt ra ba biết nhà ở đâu mà, tại sao ba không về ..? Tại sao ba bỏ bọn ta mười mấy năm hả ...? Nếu không còn yêu mẹ, thì ba còn có đến 5 đứa con lận mà ...? Chẳng lẽ không một đứa nào cho ba nhớ sao? ....Đó có phải là thói đời không? Ta không biết nữa ...mà cũng chẳng muốn biết làm gì ...phiền thật đó ...!

      Đi chơi thì đáng lẽ rất vui, mà hỏng biết sao ta thoáng thấy mình buồn buồn rất lạ ....anh cũng hỏi ...nhưng ta chẳng hiểu lý do...mà không, ta hiểu chứ, nhưng bày tỏ làm sao đây? ....Chẳng lẽ bảo là ta thấy thế thái nhân tình đen trắng thì buồn sao ? ...Vô lý quá ....! Không biết tại sao ta vô lý như thế nữa ...mình sống là cho mình mà ..phải không , chứ có cho ai đâu mà tại sao lại cảm thấy buồn vì đời chứ ...thiệt tình ...chắc học riết đầu óc bị quẩn trí á ...!

      Ừ !...mệt quá, chẳng thèm suy nghĩ chi á ....thôi, ta đi ăn, thiệt tình đói muốn xỉu rồi ..., đói thế này ăn cơm là tuyệt nhất!
      #33
        diên vỹ 03.06.2006 11:53:50 (permalink)
        Hic hic ...phải chi còn bé, không được miếng kẹo, cái bánh, hay mẹ hỏng cho đi chợ thì đứng dậm chân hoặc chui vào kẹt cửa mà khóc. Bây giờ lớn rồi, gặp chuyện nghịch ý chỉ biết rầu thôi ....khóc nhiều khi chẳng được á.

        Làm người sao cho trọn đây? Sống cho mình quá thì người ta xa lánh và cho là mình ích kỷ ...còn sống vì người quá thì ....hơi ...phiền quá ...! Giá như ta là một người tốt thì có lẽ không có suy nghĩ nhiều đâu ....phải không? Nhưng làm người tốt thiệt thòi quá ....! :) Thấy ta buồn, anh an ủi:

        - Hỏng sao đâu em, em giúp nó lần này nữa thì hết á ...., vì em còn gì nữa đâu để nó kêu giúp nữa ...!

        Ừ ....! Anh nói đúng á ...! Ta nhớ có lần ta bày tỏ ý nghĩ của mình thì đứa em trai bảo:

        - Chỉ lớn rồi, chỉ biết tự lo chứ, chị còn lo cho chị ...bận tâm làm gì...!

        Cũng có lúc ta chẳng muốn bận tâm á, nhưng đêm suy nghĩ lại cái lương tâm mình thì thấy nó hơi ngài ngại. Buồn lo của đời thường thì còn có thể cố vượt qua, chứ lương tâm mà tự thấy khó chịu thì không cách nào sống qua ngày được ...Ôi phiền ....lên núi thì hỏng biết trèo, xuống biển thì hỏng biết lội ....đằng nào cũng chết ...thôi thì chọn đại một cái cho rồi ...Phiền ghê á ta ơi!

        Thiệt có quá nhiều chuyện ta chẳng biết thế nào là đúng, thế nào là sao cả ....giá như cuộc đời là một bài toán thì còn có thể tìm giải đáp ....còn đằng này cuộc đời không là một bài toán ...nên chọn giải đáp nào cũng lo là sẽ bị sai ...mà có ai muốn mình sai đâu ..phải không?
        #34
          diên vỹ 04.06.2006 17:22:24 (permalink)
          Bịnh ....!

          Lại cứ bịnh, không biết tại sao năm nay lại bịnh nhiều đến thế, hình như bịnh để trừ những năm trước mạnh khoẻ hay sao á. Bịnh không gì nặng, chỉ là cảm sơ sơ, nóng lạnh bất thường, ho sặc xụi, nước mắt nước mũi tèm lem ...đơn giản vậy đó ....có khi thì nhức đầu, chóng mặt, quây mòng mòng chơi ....Kỳ thiệt ...! Hễ giao mùa là bịnh, giữa mùa cũng bịnh....ở trong nhà cũng bịnh, ra ngoài trời cũng bịnh ... anh bịnh ta cũng bịnh ...(vậy mà anh bảo ta ít bịnh ..thiệt hỏng biết nói sao ...) ..! Riếc ta còn tưởng ta sinh ra là để bịnh nữa chứ ...! Không hiểu sao năm nay yếu quá ....!

          Cả tuần nay anh bịnh, rồi ta bịnh, nên không có chạy bộ á. Nguyên cả ngày hôm qua ta chỉ biết uống thuốc rồi ngủ vùi, ngủ đến nỗi bây giờ không thể ngủ thêm nữa. Gọi điện cho mẹ thì mẹ nói:

          - Sao mà con bịnh hoài thế ...?

          Ừ, chính mẹ còn ngạc nhiên mà ...Chà ...có khi nào ta bị yểu mạng không hén? :) Chắc không ...! Mà yểu mạng cũng hay ....sống day biết đâu lại sinh tật xấu ....!

          Bửa hôm thèm bắp nấu ghê, nên kêu anh mua về. Tối qua anh nấu để đó, ta vì mệt quá nên không ăn được. Nửa đêm giậc mình, đói bụng, ăn hết 3 trái bắp, ngon ghê ....mèn, anh mua có 8 trái mà ta ăn 3 trái rồi ....phần ta còn lại có 1 trái thôi, hỏng lẻ ...sáng nay ăn lấn qua phần của anh chứ ....! Mà thiệt, bắp ngon quá hà.

          Một tuần có 7 ngày, nếu tính từ chủ nhật thì ta đi chơi lấn hết 2 ngày, bịnh 3 ngày ....1 ngày đi giữ con cho nhóc em, học chỉ có 1 ngày thôi .....ui vậy là hết 7 ngày không làm gì cả ....tiếc ngẩn ngơ ...! Hèn gì học hoài mà hong xong ....!

          Tối qua anh vừa ăn cơm vừa bảo:

          - Em nè, làm kế toán viên cũng hay lắm chứ ..phải không? Sao em không thử học nó ...?

          Anh vừa hỏi thôi, ta đang bịnh mà mém xỉu ...Chà kế toán...thôi đi ...Ta còn nhớ hồi đó học cái môn kế toán, ngày nào vô lớp cũng ngủ gục, làm bài thì đầu óc tán loạn vì những con số ...nếu bắt ta làm kế toán viên chắc về nhà ta không còn biết anh là ai nữa á.

          Mà tội nghiệp anh ghê...! Sáng hôm qua khi soạn cơm cho anh mang theo đi làm, ta sấn sơ sấn sát lấy lộn món thịt gà xào xả ớt của ta thay cho món thịt gà cà ri mà anh thích...tại hai hộp đồ ăn để trong tủ lạnh...thường cái kệ dưới ta để đồ ăn của ta, kệ trên là của anh...mà hỏng biết anh dọn dẹp sao đó lại bưng cái của anh để phía dưới, nên khi nấu xong thịt gà xào xã ớt của ta, ta để ở kệ trên, rồi sáng ra cứ đi theo trí nhớ cái kệ trên là của anh.....vậy đó, báo hại anh chỉ ăn cơm trắng....còn ta ở nhà thì ăn mì gói, tại ta thì ghét cà ri vô cùng ....và cũng lười nấu thêm đồ ăn.

          Gọi điện xin lỗi thì anh bảo:

          - Hỏng sao, con người chứ có phải thánh thần đâu mà lúc nào cũng đúng á em.

          Hmmm, anh nói kiểu này chắc ta sai rồi lại sai nữa quá....! Mà sấn sơ sấn sát thiệt mà, chắc hỏng ai như ta....! Thiệt phước cho những ai không cưới ta làm vợ, và xui cho anh..... :) Có lẽ kiếp trước anh nợ ta.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2006 17:35:08 bởi diên vỹ >
          #35
            diên vỹ 08.06.2006 04:13:38 (permalink)
            Những giấc mơ thèm được cất cánh bay cao....nhưng đời thật thì....không thể....!

            Có những cái khiến hồn mình....nghe sao đó..., thèm được chạm, thèm được sở hữu.....nhưng, ừ dĩ nhiên...chẳng thể nào....!

            Con người thì hữu hạn mà những giấc mơ thì hình như vô hạn....

            Chợt ta nhớ biển quá!

            Biển mặc đời cứ gào thét cuồng điên, rồi bình yên theo từng con sóng....!

            Nếu có thể hoá thân thành con sóng.....hẳn ta cũng vui!

            Ơ! Ngày tháng cứ trôi...!

            ....và tình người cứ thế.....!

            Trái tim ta hãy cứ cười ngạo nghễ...mặc tâm hồn đang sơ xát......buồn thương....!

            .....

            ...

            ..

            .

            Ôi! Những giấc mơ...có thể nào cho ta được bình yên không hở....?
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2006 04:15:22 bởi diên vỹ >
            #36
              diên vỹ 08.06.2006 08:07:17 (permalink)
              Anh là một người yêu biển, nên anh tự lấy cho mình cái nick rất đẹp, rất duyên. Khi đọc thì ...nghe rất hay. Tên thật của anh là H.T ..hihih thiệt ra ...ta vì vô tâm, nên cả tên thật của anh ta cũng quên mất, chỉ nhớ nó viết tắt là H.T thôi ....Hồi những năm đầu vừa biết đến nét, ta có vào một vườn thơ chơi, thì cũng có thoáng thấy tên anh và một chị gái nọ viết thơ qua lại tình tứ lắm. Và dĩ nhiên, ta không quen anh.

              Bẵng một thời gian khá lâu, ta trở lại vườn xưa. Vườn không còn chất thơ như thuở nào, không còn có những tâm hồn thơ mộng ra vào tìm mơ nữa. Buồn tình ta đăng vài bài thơ bằng cái nick cũ, để mong có một người bạn xưa nào đó đi ngang qua thấy rồi dừng lại ...có thể là tâm tình, có thể là chuyện trò, hỏi thăm ...v.v....

              Trong một lần định nghĩa về tình yêu cùng một chị gái, anh đọc , thấy và cũng chen vào làn quen.

              Thế là từ đó, ta quen anh. Bình thường, như một người anh thật sự.

              Ta bắt đầu biết được, chị gái họa thơ với anh ngày xưa đã qua đời vì một tai nạn ...và ....đã hàng mấy năm rồi ...anh vẫn thương tiếc khôn nguôi .....

              Những công việc, những lo toan cuộc sống khiến tinh thần anh mệt nhọc, mẹ anh khuyên anh về VN để coi như là giải trí.....Và anh về.

              Hôm anh trở lại ...ta hỏi:

              - Về rồi tâm trí bớt xíu nào không anh ?

              - Ừ, bên đó thì bớt, qua lại bên này ...hình như bịnh thêm em à!

              - Anh tương tư hả?

              - Nếu được tương tư thì đở khổ hơn rồi.

              Không biết sao, anh chỉ gởi cho ta bằng chữ, mà tự nhiên ta thoáng thấy một chút gì đó rất buồn. Đời của mỗi con người hoá ra cô độc thế sao? Tại sao ....vậy? ....Những lúc nghịch, ta viết thơ cho anh, những vần thơ được ta xếp bằng những con chữ với một ý tưởng tượng .....của ta khiến anh phải bật cười. Nhiều lúc đọc thơ ta xong, anh bảo:

              - Em đừng làm anh phạm tội nghen.

              Thế là ta tung ra một bài thơ ....xúi anh phạm tội ...chơi ...!

                anh ạ,
                linh mục cũng có lần phạm tội ..
                anh người phàm ...sao không thử .....làm sai ..
                để linh hồn ta tội lỗi, đọa đày
                mai lở chết cùng nhau về xám hối


              Ta biết ta nghịch, có lẽ anh cũng biết thế ....Trong lòng ta, anh vĩnh viễn là một người anh ....rất dễ mến ...và rất đáng thương. Không hiểu sao ta lại có cảm giác đó ....Ta nhiều lần hỏi anh:

              - Sao anh không kiếm đại một người nào yêu đi ...?

              - Yêu mà em kêu kiếm đại ...! Thiệt là ...!

              - Thì kiếm thật hong thấy, mình kiếm đại ....! Còn hơn 1 mình cô đơn ....!

              Ta hỏi anh về VN sao không chịu kiếm một ai đó, con gái bên đó rất nhiều mà ...! Anh bảo nhiều , nhưng hỏng có tình yêu thì sao mà được ..., với lại anh không thích cái kiểu yêu vội ...! ...Ta nói với anh là ...:

              - Cuộc sống này mà anh đi tìm cái thứ tình trăm năm, em e anh sẽ cô độc mãi đó ....em thì thà yêu vội, còn hơn phải cô độc ....!

              Anh lặng thinh ...Không biết anh nghĩ gì ...chắc nghĩ ta là con bé ....! Dẫu không bé với ai, nhưng hẳn rất bé trong mắt của anh.

              Anh đưa ảnh ở VN cho ta xem, cả một vùng mây nước thật đẹp ,...biển Nha Trang xanh thẳm ..biết ta thích biển, anh lại cứ nói về biển mãi ....ta ngắm nghía mấy tấm hình rồi nói:

              - Chà biển như vầy, căn buồm ra khơi, xong ....cho nó trôi theo dòng nước, còn mình thì ngồi viết thơ ...như thế thú vị thật á anh!

              Anh cười bảo:

              - Chà, vậy em cũng nghĩ ra được à ...?

              - Dĩ nhiên, mây nước hữu tình thì phải viết thơ chứ anh...!

              Anh cười! Anh bảo ..anh về bên ấy, anh đi biển nhiều, đen thui, và còn ngủ ở biển lúc đêm nữa chứ ....Rồi anh nói :

              - Hình lần này em thấy anh già quá không? ....

              Quả thật anh có phần già hơn so với hai năm trước ...Nhưng ta cười nói:

              - Già thì đã sao nà ....! Chẳng lẽ anh muốn trẻ mãi à ...? Vậy thì tìm đại một cô nào đó yêu, thế thì sẽ trẻ ra thôi ...Ai biểu anh kén ...!

              - Em cứ xúi ...! Thôi làm thơ đi, cho anh đọc ...!

              Hỏng biết anh bảo ta viết thơ là vì anh thấy ta nói chuyện như một con bé nên anh kêu ta làm thơ để anh được rảnh rang hay sao á ..ta hỏng biết ...nhưng bao giờ cũng vậy ....gặp anh, nói chuyện đôi câu là ta có một bài thơ cho anh ....không là gì, chỉ để cho anh vui ....! Thơ hay không không cần biết ...mà dĩ nhiên là không hay ....thơ phải có thật mới có hồn ..thơ của ta viết cho anh toàn là tưởng tượng .....cảm nỗi buồn của anh ta viết:

                những lúc đơn côi ..
                em tìm anh như tìm một nửa phần hồn còn lại
                những giấc mơ thiếu những gam màu êm ái
                anh có sẳn lòng tô lại cho em ... ???


              Nhưng lần này, ta không dám đưa cho anh đọc....., ta sợ chạm cái buồn của anh , và ta cũng không viết thêm được để thành một bài thơ .....Ừ, thơ chỉ là tưởng tượng ..thế mà nó cũng buồn ...Cứ nghĩ đến anh ...thì tự nhiên ta viết những dòng buồn thế ấy ....!

              Có một lần, anh bảo cuộc sống này thật quá chán ..sinh ra, sống lăn lóc, rồi già yếu ..chết đi ...và không biết là có ai đó khóc cho mình không .... ....Lấy ý tưởng của anh, ta viết vài câu như sau :

                hình như thu đang qua
                hình như đông sắp đến
                lạnh không anh ....?
                hay vẫn cố tình lơ đểnh
                mặc đất trời, mặc chuyện con tim...

                vẫn với đêm
                trăng sao về làm bạn
                vẫn với ngày
                gió mây lơ đãng
                và em - anh ....ta hờ hững với nhau ...

                tim sẽ đau ..?
                hồn sẽ đau ..?
                mặc thân xác già nua theo năm tháng
                mặc mơ tưởng chết dần trong bịnh hoạn
                ngày cuối đời biết ai khóc ...cho ai ...?

              Mỗi lần trò chuyện với anh, ta có một cảm giác buồn buồn cho đời, cho người ....Thương làm sao những tâm hồn như anh ..Hiền quá phải không? Thế mà ở ngoài kia có lắm người xấu ......dĩ nhiên có cả ta trong đó ....và giá như tâm hồn anh xấu một xíu ...chắc ...anh không cô đơn ....! Phải không...?
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2006 08:32:08 bởi diên vỹ >
              #37
                diên vỹ 08.06.2006 21:46:00 (permalink)
                Hai nhóc em làm ta phiền quá .....Ta gọi nhỏ em kế, vừa than, vừa trách nó, nó nói ...

                - Tại Trúc Mai á chị, cái gì nó cũng cứ ì ra, cuối cùng ...mới bị thế ...

                Ừ thì nghe nhỏ lý luận, ta thấy nhỏ cũng đúng, đâu có sai.

                Hôm nay, nhỏ em út gọi, ta trách ...nó lại nói ...

                - Tại chị tư á chị, con có biết gì ....

                Trời ...! Ta vừa mắc cười, vừa bực, nên la lên:

                - Ừ, đúng rồi, hai đứa cứ đổ qua đổ lại, cuối cùng kẻ chịu tội là chị ....đáng ghét thật ..

                Thế là nó cười hề hề ...! Vậy thôi đó, lòng lại thấy hết giận, hết phiền ....Thôi, tiền bạc có là cái gì, phải không ? ....Hờn giận, phiền lòng chỉ làm mình mau già ........

                Nhưng ta cũng không quên cằn nhằn một xíu với nhỏ em út:

                - Mệt quá, rồi đó, từ nay coi cưng còn có đeo chị nữa không, cái gì mà đeo như đĩa ...hỏng tha cho tui, bực ghê ...!

                Cằn nhằn vậy, mà nó cũng chỉ cười hề hề và bảo:

                - Hỏng tha á ...! Coi chị làm gì cho biết ...!

                Thế là hai chị em cười lớn ...! Rồi nó méc ta :

                - Chị, mẹ kỳ, lấy xe cho chú mượn mà hỏng nói cho con ....ghét, làm gì cũng hong nghĩ đến người ta ..!

                - Xí chứ ai có nghĩ đến ai ...cưng với chị tư mà nghĩ đến chị thì chị đâu có bực .., xe đó của chị mà chị không bực, cưng bực làm gì ...?

                Nó lại cười ...!

                - Thì chị đưa cho con, thì là của con ....!

                Trời, lý luận của em tui ..! ....Ta đổi đề tài :

                - Nà, tháng 9 chị định đi làm part time đó, nhớ nói ông chủ để ổng đừng mướn người khác nghen ....!

                - Ok

                Ở bên đầu dây kia, ta nghe con nó khóc in ỏi ...Chời ...! Hỏng hiểu sao nó có thể lo được cho cả đám con như thế ...Tội nghiệp ....Vậy mà có khi vì một chuyện nhỏ ta lại phiền lòng ....Hóa ra làm chị như ta, cũng nhỏ nhen quá ...phải không?


                Gác máy nhóc em, ta gọi mẹ, hỏi sao mẹ cho chú mượn xe mà mẹ hong nói để nhỏ em buồn, tội nghiệp. Hỏi một câu đơn sơ vậy đó, mà không biết đã chạm tới cái buồn nào của mẹ, thế là mẹ la lên ...

                Trời ạ ...! Sao mà ..chỉ có thế mẹ cũng la ....Thế là ta bậc khóc ....Tại sao chỉ có thế thôi mẹ cũng đã cảm thấy buồn, ta chỉ vì tội nghiệp đứa em mà hỏi mẹ ...mẹ lại hỏi ...ta:

                - Nó là cái gì mà phải sợ nó buồn ..

                Ông trời ơi ...! Có đôi lúc mẹ lại như thế ...Đối với mẹ, con thì chỉ là con, không thể là gì hơn khác ...con thì không biết buồn, không biết giận ....Ta ức quá, ta khóc trong phone và nói với mẹ :

                - Con chỉ nói cho mẹ biết thôi, hoá ra con là người nhiều chuyện, được rồi, mẹ làm gì thì làm ....ai làm gì thì làm, từ nay con không hỏi tới, không nói tới.

                Thế là ta tức tưởi khóc và cúp điện thoại ...

                Khi không mới sáng thì khóc sướt mướt như thế ...! Đáng ghét cho ta quá ....tại sao ta học hoài mà cũng không biết phân biệt, mẹ là mẹ, con là con ...hai thế hệ chẳng có cách nào gần nhau được, đừng hòng mong tìm một cái gì đó thông cảm ở hai thế hệ ....Làm ơn, sao ta quên hoài, để hễ lâu lâu nói chuyện với mẹ là ta khóc ......khóc vì ....chẳng biết ai sai , ai đúng ...khóc vì thấy mình hẩm hiu, khóc vì một nỗi buồn khó tả ....Ta chưa bao giờ khóc khi đối diện với mẹ , nhưng hôm nay ức quá, nên khóc đại luôn ....Lau nước mắt, mà chẳng biết sao mình lại khóc ...Ôi cái đạo hiếu xa vời của người xưa ........làm sao mà chu toàn cho được đây ?????

                Ta ơi là ta ....có khùng thì cũng khùng 1 ít thôi, để thiên hạ nhờ ...!
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.06.2006 04:38:20 bởi diên vỹ >
                #38
                  diên vỹ 10.06.2006 00:46:14 (permalink)
                  Nhóc em gọi, bảo mẹ vẫn còn giận....và chẳng những thế mẹ đã gọi cả chị hai, nhóc em trai.....nói là ta....dám lớn tiếng với mẹ...

                  Trời...!

                  Không biết lần này là lần thứ mấy trăm mẹ giận ta....

                  Nhỏ em nói :

                  - Tội nghiệp chị quá hà, chị binh con thôi, mà mẹ giận chị ....

                  Ta buồn bã đáp ...

                  - Tháng này xui á nhóc .....!

                  Nó cười khì ...bảo ...

                  - Thui ráng đi, biết tính mẹ mà ....giận đó , vui đó ...!

                  Ta trách nó ...

                  - Ai biểu hôm qua cưng than với chị mà hong chịu dặn chị đừng nói lại mẹ, thường chị tư hay dặn, nên chị nhớ, hôm qua cưng không dặn, nên chị .......mà thôi ...ai biểu ngu ....!

                  Nhỏ em thở dài nói :

                  - Mà sao lần này chị lại thế, thường chị đâu nói lại cái gì mà tụi mình tâm sự nà ....

                  Ta cười buồn bảo ...:

                  - Tại ngu mà ...hỏi hoài ...!

                  - Vậy rồi giờ sao chị, con xuống lấy xe quá ...

                  - Thì lấy đi, chứ để đó làm gì, mẹ nói hong cần mà ....với lại nhớ gọi ông chú, hỏi khi nào ổng cần thì nói để cưng đưa ....

                  Nhỏ em ừ ừ ...ta tiếp:

                  - Mà thôi, mệt lo chi xa, cưng lo cho cưng đi, ....ổng có tiền, ổng đi ra ngoài mướn xe được mà ..mệt ..đúng là chuyện trời đất ...

                  Nhóc em cười ....!

                  Hơi ....


                  Hồi nhỏ ta ngoan lắm, phục tùng mẹ như những giáo đồ tin tưởng ở kinh thánh....! Nhưng khi ra khỏi tuổi 20,...ta chợt dỡ chứng...có lắm điều ta làm theo ý mình...nhất là tình yêu....

                  Giá như mẹ hiểu được giàu sang, tiền của không đem lại hạnh phúc cho ta...thì mẹ sẽ không cho là ta bướng....!

                  Mẹ biết không, ta chỉ cần....chỉ cần có một người yêu ta thật dạ thôi....., tiền bạc và các thứ khác ta có thể tự tạo cho mình, ta không cần ai mang đến cho ta cả...., ta càng không muốn lệ thuộc người ta, không muốn nợ người ta...mẹ có hiểu không...?

                  Không , mẹ không bao giờ hiểu....., nhưng mà thôi, mẹ hiểu cũng có làm gì đâu......hai thế hệ.., hai cách nhìn đời...lẽ nào lại hoà thành một và cảm thông nhau....Biết đâu trong ý nghĩ của mẹ, ta rất hư thân, rất ngu dốt, rất ngoan cố....có lẽ....nhưng cuộc đời có bao năm hở mẹ.....? Ngày cuối đời có mang được cái gì theo không?.....Ngoài giọt nước mắt của người thật dạ yêu mình ra...hình như không mang theo được cái gì cả.....đến nỗi thân xác mình mà mình cũng thoát ly....thử hỏi có cái gì đáng được ta bận tâm đến nữa không?

                  Không biết ta có buồn hay không .....có lẽ có ....ừ ta buồn lắm ....

                  Đêm qua anh hỏi ta :

                  - Sao mà em có vẻ buồn đến thế ? Anh đã làm gì sai à ...!

                  Ta không dám kể cho anh nghe việc ta đã làm mẹ buồn lúc sáng ....Ta viện cớ là .....tự thấy mình ngu, học hoài không nên thân nên thất chí .... Anh ôm ta và dỗ dành:

                  - Em ạ, sách sử có ai dám tuyên bố là học qua một cái là giỏi liền đâu. Ngoại trừ những nhân vật khác thường, nhưng em thấy đó, hàng tỉ con người trong thế giới này, em tìm được bao nhiều người đó, 1 hay 2 ? ....Cái gì cũng cần thời gian em ạ ....Anh lo được cho em mà ...

                  Anh nói, ta chợt bật khóc ...! Nếu mẹ có thể ôm ta vào lòng và nói những câu ấy thì trời ơi .......ừ đúng là trời ơi !

                  Ta biết cái tình ta dành cho anh quá ít ....ta ngoài việc nhận lãnh tình yêu của anh ra .....thì ta hay buồn ...buồn những điều vô cớ ...buồn những cái ...vô duyên ....có lúc anh hỏi:

                  - Em buồn vì anh nghèo à ...!

                  Ta giậc mình ....! Vâng ta có buồn vì thế , đôi lúc ta nghĩ, nếu anh là một bác sĩ, một thương gia giàu có ...chắc mẹ sẽ không cho ta là ngu .....nên ta buồn ....

                  Có đôi lúc ta nghi ngờ , thật ra cuộc sống này cái gì làm mình vui ...? Tình yêu, địa vị, giàu sang ...? Ta nghĩ phải có cả ba ....phải có cả ba thì ....mới không nghe những lời đàm phán, những nghị luận chẳng xuông tai của người khác ....Nghĩ thế, ta chợt rùng mình ...Hoá ra mình quá ư tầm thường, quá ư xấu xa ...., mà ai cũng dư biết rồi đó, làm gì có cả ba ....cả ngay trên thiên đàng cũng chẳng có, vì nghe nói thiên đàng là nơi hỏng có thất tình lục dục ấy mà ....Mà nói sao đi nữa cũng đúng là vớ vẩn ...mình sống cho mình ..mắc mớ gì thiên hạ chứ ...Ta điên thật ....

                  Mà không, thật ra, cái gì cũng không làm con người vui được cả ...con người vui hay không là tự bản thân họ nhận thức với cuộc sống, còn những con người mang tâm trí phàm tục như ta ..thì mãi mãi ....không có cái gì làm cho vui được ....

                  Mỗi lần bị mẹ giận, là mỗi lần ta thấy mình như vô nghĩa .....ta lạc lõng quá ở đời này, dù anh có yêu ta đến bao nhiêu đi nữa cũng không thể làm ta hết buồn được ....nhưng có bao giờ ta làm mẹ vui đâu ......sao ta ngang bướng quá hở .....? Sao ta hay nói theo suy nghĩ của mình cho mẹ nghe làm gì ...? Trời ơi ....! Ta học hoài mà không thuộc nằm lòng cái điều đó ....Với mẹ, đừng bao giờ nói thật lòng ....cứ hãy im lặng, cứ hãy mĩm cười ...chỉ cần thế thôi ta ạ ...! Thế mà ta cứ quên hoài ....!

                  Thế là chắc khoảng 1 hay 2 tháng sau ., cũng có thể đôi ba tuần là mẹ hết giận .......nhưng mà biết đâu, lại làm mẹ giận nữa ...Hình như khoảng 4 tháng trước mẹ có giận ta 1 lần thì phải ....

                  Lần đó mẹ giận ta vì ...hihih vì có 1 người bạn của mẹ hỏi mẹ sao ta lại ...chọn người như anh ...!

                  Thế đó ....!

                  Khổ chưa ...? Ai biểu khùng ....!
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2006 00:56:02 bởi diên vỹ >
                  #39
                    diên vỹ 11.06.2006 18:52:05 (permalink)
                    Đôi lúc ta nhận thấy mình lo buồn vớ vẩn...và....điên rồ....

                    Nhưng làm sao ta thoát ra được những cái vớ vẩn và điên rồ ấy....? Trừ phi ta là một kẻ chân tu , tu gì cũng được, miễn là một người không có thất tình lục dục, không có tham luyến đời thường..thì mới hết lo buồn.....điên dại...

                    Nhưng giả sử cái ngày ta bước vào thế gian này, ....đấng tối cao nào đó cho ta cái sự chọn lựa ....ta chọn thế nào hở ...

                    - Chọn là một loài cây cỏ ...mây gió, cọi đá vô tri ...

                    - Chọn là một nhà tu hành đắc đạo

                    - Hay chọn ......ta ..- một cuộc sống chìm nổi và bình thường trong hàng tỉ con người ...

                    Ừ, chẳng biết á ...., nhưng nhất định không là nhà tu .....tuyệt đối không .....và càng không muốn là vật vô tri, dầu ta thèm làm mây hoá gió lắm ...nhưng nghĩ kỷ lại .....thôi ....hong chọn á ...thèm thôi, chứ không chọn ....

                    Còn lại ..ừ thì ta vẫn chọn ta ...:) ít ra có thể yêu thương, hờn giận với đời ....phải không ?

                    Kết luận thì ...tại sao lại buồn vô cớ ....Ơ mà ..buồn vì ..bởi ta không là vô tri, ta chẳng là nhà tu đắc đạo ...ta là ...phàm nhân ...không buồn vô cớ thì còn là phàm nhân nữa sao ...

                    Ừ, vậy thôi nha ....hỏng thèm có cảm giác buồn lòng mình nữa ....buồn đến thì cứ buồn, vui đến thì cứ vui ....ôi cái ta lẩm cẩm ơi ....Bao giờ mới thông suốt cái đời này đây ? ....

                    Lại thêm một điều học hoài mà chẳng tài nào thông hiểu ... .....!
                    #40
                      diên vỹ 11.06.2006 19:46:51 (permalink)
                      Có nhiều lúc như bây giờ, bật máy computer lên...rồi lặng nhìn con chữ....

                      Ngoài kia, trời đang hừng sáng.....

                      Chủ Nhật nên không có tiếng xe, hình như người người đang yên giấc....Phút phút, chỉ nghe tiếng máy lạnh chạy rồ rồ....Và hình như cảm được hơi gió, màn sáo treo ở khung cửa sổ rung rinh, nhảy nhót.....Cả ông mặt trời cũng chưa tỉnh giấc, nên ngoài kia, bầu trời chỉ một màu mờ ảo....

                      Trước mặt, quyển "những tấm gương xưa " chờ ta type ....nhưng lười quá ...chẳng muốn á ...

                      Quyển thơ tình chọn lọc nằm lặng lẽ bên cạnh ...như có ý chờ ta .... nhưng ta cũng lười.

                      Có đôi người bạn trên chat ....ta chẳng biết nói gì ....đành im lặng ....

                      Và ....ừ ....có một nổi nhớ ....đi rong ....!

                      Người bạn hỏi:

                      - Làm gì dạ ..?

                      Ta ..cười trả lời :

                      - Đang nhớ người xa ...!

                      - Nhớ ai ....?

                      Ta im lặng đôi giây ...rồi bảo ...:

                      - Không biết ...!

                      - Trời, nhớ mà cũng không biết :)

                      - Ừ ....nếu biết thì ...đã còn nhớ như vầy sao ...?

                      Bạn cười ....ta im lặng ...!

                      Đúng là như câu thơ thi sĩ nào đó đã viết :

                      "Nhớ ai, ai nhớ ...bây giờ nhớ ai .."


                      #41
                        diên vỹ 14.06.2006 00:11:07 (permalink)
                        Điện thoại lại reng. Con số rất lạ .....Ta không bắt .....

                        Cũng có một lần điện thoại reng. Con số lạ ...ta bắt, đầu dây bên kia , giọng một người đàn ông, nhưng hình như thiếu chất đàn ông trong giọng nói ...có nghĩa là nó trong, nó nhỏ ....hmmmm ta chẳng thích giọng như thế ....nên ngay lúc ông ấy nói câu chào là ta hơi ....không thích ...Ừ ta có những cái thích và không thích vô lý lắm ....Đầu giây bên kia giọng trong, và nhỏ ấy bắt đầu:

                        - Xin lỗi, cô cho tôi nói chuyện với ...XXX

                        Ta , ừ lịch sự bảo:

                        - Thưa ông, ông đã nhầm số ....

                        - Sao cô biết tôi nhầm ..?

                        Tới đây tự dưng ta bực, bực một cách vô căn cứ ...ta gằng giọng bảo:

                        - Đây là điện thoại của tôi, và tên của người nào đó ông vừa nêu ra, xin lỗi, không phải là tôi.

                        Bên kia đầu dây, giọng trong, và nhỏ ấy vẫn ngoan cố bảo:

                        - Nhưng biết đâu, người nhà của cô ...!

                        Đến đây ta ...phát cáu ...nhấn từng chữ bảo:

                        - Thưa ông ...! Tôi xin lập lại, ....ông gọi nhầm số ...và tôi không có một lý do gì để cãi lý với ông. Xin lỗi, tôi đành vô phép.

                        Ta định cúp máy, thì bên kia, giọng trong, nhỏ ấy lại cất lên:

                        - Vâng, coi như tôi có lỗi. Nhưng cô có thể nán lại đôi giây không ?

                        Ta hỏi bằng một giọng cộc cằn:

                        - Lý do ...?

                        Người đàn ông có giọng trong và nhỏ ấy nhỏ nhẹ đáp:

                        - Vì, tôi thích giọng của cô ...!

                        Trời đất ...! Ta phì cười ...Hóa ra con gái tệ thế sao? Một lời khen vu vơ cũng ...tự nhiên thấy vui ... ...! Nhưng để tránh cho ông ấy đoán được cảm nghĩ của mình ...Ta vẫn nghiêm giọng.

                        - À ..! Hóa ra ông không phải là gọi nhầm số, mà là ông cố ý phải không? Hãy cho tôi biết, làm thế nào mà ông có số máy của tôi, nếu không tôi đành thất lễ ...

                        Bên kia, người đàn ông im lặng ....rồi đôi giây sau ông bảo :

                        - Thưa cô, tôi thực tình gọi bạn của tôi ...nhưng có lẽ tôi bấm nhầm ..?

                        - Nhầm ..? Hoá ra ông biết ông nhầm, tại sao lúc đầu ông khăng khăng bảo là ...ông quen với người nhà của tôi...Hình như ông đang nói dối ...!

                        - Vâng, tôi nói dối , quả thật tôi biết mình nhầm, nhưng vì giọng nói của cô ...nên ...

                        - Thế có gì chứng minh là ông nhầm không ?

                        - Cô muốn chứng minh làm sao ?

                        Ta ngẫm nghĩ rồi bảo:

                        - Ông đọc cho tôi số điện thoại của bạn ông. Nếu như tôi gọi lại bạn ông mà bạn ông bảo có quen ông thì ....tôi tin ông.

                        Bên kia, người đàn ông im lặng ....ta tiếp.

                        - Sao ? Ông không dám à ...! Thế thì xin tạm biệt ông vậy ....!

                        - Cô à ...! Tôi thật tình thích giọng của cô, và mong được làm bạn với cô ...!

                        - Xin lỗi ! Bạn của tôi không là người nói dối ...!

                        Rồi ta cúp máy ....Ông ấy lại gọi ...Ta nhấc máy lên nói ngay mà không cần chào ...:

                        - Xin ông hãy tự trọng. Đây là lần cuối tôi nói với ông.

                        Ừ thì ...ta tỏ ra nghiêm ...chứ thật ra cũng thấy tò mò ...Chẳng biết ông ấy là ai ...Giọng nói thì là một người mỹ ....Ta không cúp máy vội, vì ta muốn xem phản ứng của ông ấy. Ông ấy bảo:

                        - Thực tình tôi xin lỗi cô, nhưng tôi rất muốn làm bạn với cô ...có được không ?

                        Ta cự tuyệt:

                        - Xin lỗi, trong lúc này, tôi không cần bạn ...!

                        - Vậy cô cần lúc nào ? ...À ..cô có gia đình chứ , cô bao nhiêu tuổi ...?

                        Hmmm...Ừ lúc đó ta đang rảnh, vừa mới đi làm về mà ...nên ...ừ thôi phá một chút, chắc không sao nên ta nói :

                        - Ông nghĩ xem tôi là người gì ..và bao nhiêu tuổi ?

                        Bên kia, giọng ông có phần nhẹ nhỏm ...và vui hơn , ông nói:

                        - Tôi đoán cô còn rất trẻ ...Và tôi tin chắc cô không là người bản xứ !

                        - Vậy ông nghĩ tôi là người gì ?

                        - Có lẽ cô là người gốc Mễ

                        Ta bậc cười hỏi:

                        - Ông căn cứ vào đâu mà nói tôi còn trẻ và là người Mễ ...

                        - Tôi nghĩ thế thôi, nếu sai, mong cô giúp dùm ...

                        Ta bậc cười, ....và trong một khoảng thời gian ngắn trao đổi câu chuyện. Ông có vẻ hóm hỉnh lắm......Ta cười , nhưng dĩ nhiên, ta bảo với ông là ta đã 80 tuổi, và đang bận bịu con cháu lùm đùm ...Ông bậc cười nói:

                        - Cô 80 thì tôi đã 90 rồi . Mình tuổi già, nên kết bạn cô nhỉ ...Và tôi có thể gặp cô không ?

                        Hmmm ừ, người Mỹ, bao giờ cũng nhanh và táo bạo trong mọi tình huống ...Nên ta không ngạc nhiên ...ta hỏi lại:

                        - Ông muốn tôi gặp ông bằng cách nào?

                        Ông suy nghĩ, và trả lời:

                        - Tôi có thể đãi cô ăn ...

                        - Tôi không hứng thú trong việc ăn uống ...!

                        - Thế cô thích gì ?

                        Ta chừng chừ, ...và nói:

                        - Nếu ông cho tôi địa chỉ nhà ông, tôi sẽ đến ngay !

                        Ừ ta biết. Đời nào ông ấy dám. Xã hội này là xã hội gì chứ ? ..Hỗn loạn và lắm nhiều chuyện đáng tiếc hay xảy ra ......Nên ta tin ...ta tin là ông ấy sẽ chẳng dám tiếp chuyện nữa ...và quả thật, ông ấy bảo:

                        - Có phải cô còn chưa tin tôi không? Hay cô định báo với cảnh sát là tôi quấy rối cô ...?

                        - Tùy ông nghĩ sao á ...! Nhưng nếu làm bạn với tôi, ông phải thật lòng ...!

                        Đến đây, ta biết ...Có lẽ ông ấy là một gả điên, hoặc nhàn rảnh mà tìm người phá, hoặc quá cô đơn, à mà cũng có thể ông ấy là một người làm chung của ta cũng không chừng. Vì ta vừa mới viết số điện thoại của mình cho một cô bạn làm chung người Mễ. Lúc ấy, ông người làm chung có mặt ...Nên ta tin ..thế nào cũng là ông ấy .....Nên đời nào ông dám cho ta biết mặt ....

                        Sau đó, có rất nhiều lần người đàn ông ấy gọi điện. Mà lần nào ta cũng bực mình vô phép cắt ngang câu chuyện. Nhưng khi vào chổ làm, ta có giả đò đến trò chuyện cùng ông bạn mà ta nghi là người đàn ông ấy, thì ông bạn vẫn tỉnh bơ ..., hmmm có lẽ ta lầm ...nhưng làm sao lầm được. Điện thoại ta lại luôn reng vào những giờ ăn trưa, khi ông ấy không có mặt. Nhưng có một lần, điện thoại lại reng, reng ngay cả ông ấy đang đứng trước mặt ta ...Lúc ấy ta mới thôi nghi ngờ .....Và dĩ nhiên, ta không bao giờ nhấc máy khi số điện thoại của người đàn ông có giọng nói trong và nhẹ ấy nữa. Hôm nay, đang ngồi, chợt điện thoại reng ......khiến ta nhớ lại lần ấy ....Câu chuyện xảy ra hơn một năm ..., tưởng ta đã quên rồi chứ ....!
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.06.2006 00:20:38 bởi diên vỹ >
                        #42
                          diên vỹ 14.06.2006 03:41:38 (permalink)
                          Hơi ...! Có hàng khối chuyện mà hỏng chịu đi làm ...mà cứ ngồi chống càm rồi thở dài ...Hơi ....Chả biết làm gì bây giờ ...Điên quá hén ...!

                          Giờ làm gì đây ta ...Ừ thôi, cho ta 1 ngày nữa, ...1 ngày nữa thôi á ....!

                          Mà sao thư quán bự như thế này mà sao giờ vắng teo hà ...!Ừ, chắc thiên hạ đi ngủ ...hoặc chắc ai cũng đi làm....Phải chi có vài người bạn viết thơ qua lại cho bớt chán thì hay biết mấy ...! Ừ mà, có ai rảnh như mình đâu ....!

                          Game thì cũng đã chơi xong, mà chán quá, toàn là game con nít ....mà cũng tại mình đâu biết chơi game gì ngoài mấy cái game con nít đó ...Hơi ...!

                          À, anh mới gọi điện thoại về bảo là cái bà mà anh ghét nhất mới bị đuổi việc làm .., mà đâu phải 1 mình anh ghét, cả hãng đều ghét ...nên khi nghe tin bà bị đuổi ai nấy cũng hớn hở ...ta cười hỏi:

                          - Anh vui lắm hả ?

                          Anh nói:

                          - Đâu có ..chỉ là thấy khấn khởi xíu ..!

                          Ta cười ngất bảo:

                          - Sao không nói là anh vui đi, xạo quá ...!

                          Rồi anh gác phone, ừ phải trở lại làm ...Và ta thì ...lại ...chẳng biết làm gì ...Đã bảo với anh nhiều lần rồi, dời nhà đi nơi khác, để ta có thể đi ra ngoài dạo, ....ở chổ này ta hỏng dám ..Thế mà ...anh còn đang chần chừ ...! Mà thôi, kệ đi ...! Chả cần cái gì nữa ..., ai chết ráng chịu ...chán quá ...!

                          Vào chat, gặp lại người xưa ...Ừ người của từ 6 năm trước, anh hỏi:

                          - Nhỏ khoẻ chứ ...!

                          Ta cười bảo:

                          - Chán á anh ..!

                          Rồi anh nói :

                          - Chán thì tâm sự đi, hôm nay anh rảnh ...!

                          - Thôi á ...! Có gì để tâm sự , thì cũng là thế thôi ...!

                          Rồi ta kêu anh kể ta nghe chuyện gia đình, chuyện con cái ....chuyện thơ thẩn của anh ...Anh kể ...Ngày xưa, ta và anh viết rất nhiều thơ với nhau ....và dĩ nhiên , mến nhau, rồi yêu nhau ...Nhưng chuyện đời mà, ai cũng vậy, chọn con đường này thì trả cái giá này, chọn con đường khác thì ..phải trả giá khác ....Ta tôn trọng sự chọn lựa của anh .....Cũng dễ hiểu thôi ...lúc ấy ta còn quá khờ ...chưa biết cuộc đời nông cạn ra sao ...anh thì có trăm chuyện phải thu xếp ...nên ..thôi ..yêu cái nổi gì mà yêu ...., và ai biết được lỡ có điều bất trắc thì biết tính sao ...nên ...ta dừng lại ..và anh ....đi con đường của anh ....Đôi khi gặp lại, một vài dòng tâm sự ...rồi anh vẫn phải đi con đường của anh ....Ta ở lại ..vẫn với những mơ yêu ...năm tháng trôi ..., rồi thì ...ta cũng có con đường riêng của mình ...Nhưng giờ thì chán quá .....! Muốn viết một cái gì đó, nhưng lại không viết được ...anh nói:

                          - Sao em không tìm một tâm hồn đồng điệu, để viết ...

                          Ta cười hỏi:

                          - Anh tìm cho em đi ...!

                          Rồi anh im lặng ...! Một lát sao chẳng nhớ là đã trò chuyện thế nào mà ...ta và anh nhắc đến hai chữ "băng hoại " ...ta cười hỏi anh :

                          - "Băng" là "đá," " hoại" là "phá" ...thế băng hoại là "đá phá" hả anh ...

                          - Em đừng có khùng ...

                          - Gì mà khùng, rõ ràng thế mà ...ui vậy nếu ai giết chết tâm hồn của bản thân thì bảo là .." anh ấy đã đá phá tâm hồn, bản thân, và cả thể xác điều đá phá hết .."

                          Anh cười nói:

                          - Chữ "băng" đó là nghĩa trong chữ "băng hà" đó cô nhóc ..!

                          Ta vẫn ....thắc mắc nên hỏi:

                          - Sao lại là "băng hà "...

                          Anh nói:

                          - "Băng hà " ở đây là sự chết , chứ hỏng phải những khối băng ở ngoài dãi ngân hà đâu cô hai ..!Như ngày xưa, ông vua chết, người ta gọi là "băng hà" ..hiểu chưa ?

                          Ta ồ một tiếng, ừ chữ nghĩa ...ai mà rành ....nhưng ta vẫn còn thắc mắc và hỏi:

                          - Thế ..sao lại gọi là "băng hà" ....."băng hà" thì có liên quan gì tới sự chết ...

                          Chắc anh cười cho sự ngốc nghếch của ta ..anh nói:

                          - Thiệt ra phải nói là "thăng hà" mới đúng ....

                          - Ủa .."thăng " là đi lên mà ....chết đáng lẽ là chôn dưới 3 tất đất, sao người ta lại dùng "thăng hà " hở anh ...

                          - Chời ...em hỏi anh, anh hỏi ai ..ngày xưa vua chúa họ dùng thế , thì anh nói thế ...!

                          Và ta bảo với anh là ta đói bụng, muốn đi ăn, ...chứ hỏi chuyện hồi chắc anh đá ta văng ra ngoài và ta sẽ "thăng hà", chạm thiên thể quá ...anh cười ..! Anh thì bao giờ cũng thế, rất hiền, với anh, ta có thể nói chuyện như một trẻ con mà không sợ bị cười hay chê là ngốc ...Có lẽ vì thế mà ngày xưa ta đã yêu anh không? ....Cũng có thể lắm ....!
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.06.2006 00:58:39 bởi diên vỹ >
                          #43
                            NhiepPhong 15.06.2006 23:45:13 (permalink)
                            Chà hổng ngờ chị lựa chọn người yêu cũng lạ đời ghê (yêu những ai không chê mình là ngốc), cho em hỏi nhỏ nha : bộ mấy người trước lúc cua chị họ chê chị là ngốc ha(chậc ai mà..... ).À sis muốn tìm hay để chơi thì sao hổng hỏi em nè em biết cả khối :)
                            #44
                              diên vỹ 17.06.2006 08:19:08 (permalink)
                              :)
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 15 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 217 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9