Khổ ghê chưa, bây giờ nghiện "thư quán " rồi, làm sao đây...Thư Quán down chừng vài tiếng thôi thì đã thấy nhớ....Hmmm chết...bịnh này không trị thế nào cũng....nguy hiểm khó lường...
Hơi...khổ cho tui quá, rảnh rỗi đi tìm mấy cái bịnh không đâu chơi....Thiệt là tình...!
Bây giờ tự dưng thèm đi làm quá...đi làm cho có cái tính " ham tiền ", để bớt ghiền nét...Nhưng lực bất tòng tâm....Xe của anh thì bị hư nên đã cho vào hội từ thiện....phải đợi ba tháng nữa.....
Bửa trước tưởng có thể đi làm, vì ...nhóc em sẽ đưa rước, ai ngờ .....xui quá ....! Thiệt ra có đúng câu là :"mọi việc xảy ra điều có nguyên do không kà " , sao càng ngày ta càng nghi ngờ cái ...câu này á ...ta thấy nó xảy ra khơi khơi chơi ..., mà thường nhất là nếu mình mong nó màu đen, nó hoá trắng, nếu mình mong trắng nó biến thành xanh chơi ...., hay ông trời thích trêu người ta ? ..Ủa mà có ông trời không ? .....Ừ, chả biết, có lẽ có ...cũng có thể ..không ...vì chưa ai gặp, nhưng không gặp cũng chẳng có nghĩa là không có ...biết đâu có , mà cũng biết đâu không ..., mù mịt thật á ...!
Ba tháng nữa....!
Ừ thì chờ...!
Hồi năm rồi, vì bực mình một số việc không như ý, sẳn tại anh bảo là....nên lo học, nên ta nghỉ làm ở nhà học thôi....ai ngờ dạo này tự nhiên ta thèm có một căn nhà ở một nơi....ít nhất cũng có cỏ xanh, trời đẹp, ít nhất cũng có hồ nước, v.v.v....ta không thích ở nơi này nữa, nó như là 4 bức tường vây hãm ta ở trong vậy đó...., lại thêm...hơi...nói tóm lại..không thích..không thích á....mà có bao giờ thích đâu, tại anh ở đây , thì phải ở đây...
Ta nghĩ mình có thể nên thân, có thể làm cái gì đó...nhưng sao càng ngày ta thấy....hơi...làm gì cũng vậy, sao không xây dựng một mái ấm gia đình, sao không...hihih chết...Chẳng lẽ..ta bắt đầu yêu anh sao?
Nguy thật...!
Người con gái mà bắt đầu yêu người yêu mình thì nguy. Vì cô ta sẽ biến thành một bà mẹ, một người vợ, chời...khiếp thật...! Nghĩ thoáng qua thôi mà ta đã rùng mình....làm mẹ, làm vợ...đúng, thiên liêng thật đấy...nhưng hỏng phải ta...
Ta lười đủ thứ chuyện , mê đủ thứ nào là..sách, truyện, thơ, computer, du lịch...ngắm cảnh, thích cả lúc trầm tư và nghịch phá nữa...Hơi...thật lòng ta làm mẹ, làm vợ không được á.....! Chết cũng không làm....., bởi vì có làm được đâu mà làm chứ....Biết đâu lại gây thêm họa...ta biết tính ta mờ, luôn có chuyện xảy ra..., mà có khi lãng xẹt lắm...!
Nhưng nói gì thì nói, hy vọng ba tháng nữa ta có thể thoát ra cái vòng lẫn quẩn lập lại từng ngày như thế này...Ta thực sự đã quá chán, quá bực , và quá phiền với một ngày chỉ ngủ dậy, vào nét , rồi ngồi học...một mình....Ngày xưa ta nghĩ ở một mình rất thú vị...nhưng giờ thì ta thấy....nó thảm lắm...! Nhất là với cái óc hay tưởng tượng lung tung của ta...nên nhức cả cái đầu....Nếu có thể một mình với thiên nhiên có lẽ hay hơn....là một mình với 4 bức tường.....!
Buồn, và chán quá..!
Đúng là con người..thường không bao giờ thoả nguyện....! Ừ, ta đang nói ta á...!
Hơi, ba tháng nữa thôi...
Nhưng, nếu ba tháng sau lại có chuyện không như ý thì sao?...Ta phải làm gì hở....
Có nhiều chổ đi làm...thế mà tại...bởi...hơi..ví dụ chổ hãng chị Trang,..thôi á, chết cũng không vào làm lại, tại....làm ở đó ra vào hoài, cứ làm rồi nghỉ, nghỉ rồi vào lại...mà tại chị Trang á, cứ hay bảo là :"thì giờ chị cần giúp, em vào giúp đi, khi nào có việc khác thì nghỉ, có sao đâu.." nên lần nào nghỉ, các bạn làm chung cũng nói là khi nào trở lại.....mắc cở ghê...mà cũng có gì đâu mắc cở.....tại mình thấy vậy chứ có ai nói gì đâu, hãng đó vui mà...!
Hơi..! Ta và anh điều thích biển....Hy vọng 5 năm nữa ta và anh có thể rời khỏi cái thành phố...buồn thảm này mà sang qua vùng đất mơ ước của anh và ta...Miami..Yah...tuyệt vời lắm...nghe anh nói thế...! Trời xanh, biển xanh...cả khí hậu cũng tốt...
Nhưng...liệu 5 năm sau..ta và anh có còn với nhau không? Đó là vấn đề...
Dù có còn với nhau thì..anh vẫn yêu ta chứ....? Lại là một vấn đề khác...!
Ba tháng thôi mà ta còn không dám nghĩ đến, huống chi 5 năm.....!
Chuyện đời đôi khi..xảy ra....khơi khơi để....trêu người, hoặc thử thách... Có đôi lúc...vì vội vàng nóng tính mà đi sai đường rồi muốn trở lại lúc ban đầu thì con đường đã bị chặn đứng.....
Có thể một ngày nào đó, anh không yêu ta nữa....Thế thì bơ vơ quá hở...Bởi vì ta biết , chẳng có ai yêu ta bằng anh....Hay nói đúng hơn, ta chưa từng có một ai...tốt với ta như anh đã tốt với ta....
Những người xưa có yêu ta chứ.....nhưng cái tình của họ không bất chấp mọi thứ như anh....Thật tội nghiệp anh quá..! Sao mà có thể yêu ta được...?....Kỳ thật....!
Anh thường bảo:
- Em thay đổi rồi đó nghen..?
- Thay đổi ra sao?
- Thì hiền hơn lúc trước...!
Chà....:) Anh nói là lúc trước ta xấu tính, lại rất ngang ngược.....! Anh đã phải nhẫn nại lắm mới chịu đựng được...Ừ tội nghiệp....Như cái câu một danh nhân nào đó đã nói đại khái là...." Tôi rất vui khi phải làm đàn bà, nếu không tôi phải sống chung với một người đàn bà khác, thiệt là bất hạnh "
Đàn bà,...xấu vậy sao ta?
Mà sao đàn ông yêu?
Khó hiểu thật..! Khó hiểu thật...!
Buồn quá.....biết không?
Mà giá như biết buồn vì thất tình, hay buồn vì....không tiền không bạc, hoặc buồn vì......một lý do nào đó thì...có lẽ mình sẽ có cách tìm vui...còn đằng này, buồn buồn mà chẳng biết vì cớ gì..nên....ta hoá ra ngông một xíu...!
Hmmm thì cũng có nhiều chuyện để làm, như là đọc sách nè, truyện nè, hoặc học thêm, hoặc nghe nhạc...nhưng tự nhiên ngay lúc này lười quá....lười thiệt á....
Ừ thì..viết thế thôi....chứ cũng chẳng có gì...! Chỉ là....chán quá....! Chán vì không biết viết gì á...! Thiệt tình....! Ừ ...có khi ta hơi...ngông...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2006 23:43:45 bởi diên vỹ >