Nhiều lúc ta tự nhiên ước mình già hơn một xíu ... để có nhiều kỷ niệm ...để những chiều êm ả như hôm nay sẽ ngồi cậm cụi viết ....
Ừ, bao nhiêu kỷ niệm ta đã viết hết rồi .....mà chắc còn, có lẽ ở trên gác á ...hôm nào rảnh sẽ lên đó tìm lại ....
Có nhiều kỷ niệm viết đến hai ba lần mà vẫn còn thèm viết lại nữa ..chả hiểu tại sao á ...có lẽ người của kỷ niệm dễ thương ..., có lẽ cái tình của kỷ niệm không có bắt đầu nên đoạn kết vẫn được ta của hôm nay ngồi thiêu dệt mãi ...
Hôm nói chuyện với nhóc em, ta bảo :
- Chị định học cho thạo cái tiếng anh dễ ghét này rồi sẽ học ngành tâm lý học, nếu có thể ...
Nhỏ em đáng lẽ ủng hộ, nhưng trái lại nó la trời mém làm ta giậc mình ...
- Trời bà ơi ! Làm ơn tha cho bọn trẻ ...
Ta chưng hửng hỏi lại ..:
- Ý cưng là sao ? ...
- Bà mà là nhà tâm lý học rồi cái bà cho lời khuyên cho con người ta với kinh nghiệm trái tim của bà thì có nước con người ta từ chết cho tới chết thôi á ...
Ơ ...! Hóa ra thế ...! Ta ngồi cười ngất ...! Hỏng ngờ chỉ nhóc là hiểu ta nhất ....!
Ngày xưa ta không viết thơ rành, thế nhưng hể viết được bài nào thì nhóc lại là người đầu tiên được ta đọc cho nghe ...Nhóc bảo thơ ta quá xá là hay , được nhóc khen, cái mũi ta nó phình ra mém nổ á ...! Thế mà vài năm sau, ta đọc lại, ta còn phải sợ ....Ta tâm sự cùng nhóc ...:
- Thơ xưa ớn quá hén ...!
Nhóc hỏng có thèm an ủi mà còn thẳng chân đá một cái ..:
- Còn phải nói, có mình nhỏ này khờ ngồi nghe ...!
Trời ơi ! Em của ta nó nói chuyện nghe muốn đá dễ sợ .... Mà thôi kệ, đá nó rồi ai đọc thơ mình ....Rồi ta chạy đi tìm bài thơ mới viết :
- Có bài này , đọc nghen ...!
Sau khi ta đưa cho nhỏ , nhỏ nhíu mày bảo :
- Dài dữ dạ bà ...!
- Xí ...Thì đọc đi !
Nhóc dễ thương lắm, bao giờ đọc thơ xong cũng quẳng cho ta một câu ...:
- Khá đấy chứ ...! So với thi sĩ thứ thiệt thì hơi tệ, nhưng thế là được lắm rồi ...!
Trời ơi ! Tâm quyết của ta dồn vào đó mà nó nói nghe dễ thương muốn đánh ..! Ơ thôi kệ ...Ta lại nữa:
- Ê, còn bài này nữa nè !
- Ừ bà cứ mặc nhiên nhét hết cho tui luôn đi, có gì tui bị ngộ độc chết bất kỳ tử mắc công tội cho thơ bà cô lẻ chẳng ai thèm ngó ...!
Thiệt hết nói, thiên hạ có mấy đưá em muốn thương, còn ta , nhỏ em kênh kiệu thì thôi ....Ghét ...! Vậy mà hỏng biết sao ta lại cưng nó nhứt nhà mới khổ á ...!
Có lần nhóc gởi tin nhắn cho ta ...:
- Nhớ chị quá ...!
Ta mắc cười, hỏng biết nó đang nói thiệt hay chơi chữ nên ta trả lời tỉnh queo :
- Bộ chị em cùng nhớ nhau nữa sao ?
- Khỉ, chị em mới nhớ ...chỉ có người yêu là không ...!
Định lý ngược đời của nhóc không khỏi khiến ta bật cười ...!
Trong năm chị em, hình như có nhóc là thân với ta nhất ....Nhóc nhỏ hơn ta hai tuổi, nhưng cũng tại ngày xưa ta học tuột 1 lớp ..(hihhi tại kênh kiệu mà ra á ...tưởng mình giỏi nên năm thi chuyển cấp hỏng có thèm ôn bài ..) ...Để rồi ta với nhóc đi học chung một trường, và cùng buổi á ...Qua đến bên này, ta với nhóc lại cứ hay có những lớp học chung ...Nhóc tính đầm thắm lắm, nên bao giờ cũng chẳng cãi lại ta ....có lần nhóc bảo ...:
- Sao hồi đó tui ngu quá há ...
Ta ngơ ngẩn hỏi ...
- Ngu cái gì ...?
- Nghe lời bà đó ...!
Á trời ...! Em ta ...! Ừ mà nó ngu thiệt ...! Ai đời ..Mẹ đi chợ về (lúc đó ta khoảng 7-8 tuổi gì đó ...) mẹ mua cho mỗi đứa một phần bánh, ta thì tham lam ....ăn riết phần của mình rồi chạy đến bên nó nhỏ nhẹ nói ...:
- Cho chị cắn xíu đi ...nghen ...!
Vậy mà nó cũng cho ...! Bởi vậy bây giờ nó chả thèm nhường ta cái chi nữa hết ...Ừ mà làm chị như ta thiệt cũng quá đáng ...! Chị người ta nhường nhịn em, còn ta thì ăn hiếp em mình ...Thế nhưng chỉ có nó bị mắc bẫy thôi , chứ còn nhỏ em gái út và em trai út của ta, đời nào ta dụ khị được, tại ....tại nó cũng tham y hệt như ta vậy đó ...
Cũng may tuổi thơ đi qua nhanh, ...cũng may ta lớn và bắt đầu biết chuyện ...mà có lẽ vì ngày xưa ăn hiếp nó nhiều nên tự nhiên lớn thấy thương nó ghê ....Có nhiều lúc cái tính khỉ của nó khiến ta giận muốn chết được, thế mà chẳng hiểu sao không trách nó được á ...Kỳ ....! Và hình như cũng chỉ có mình nó giống ta, thích đọc, thích viết, thích thơ mộng ....Còn 2 đứa em út và chị ta thì khỏi phải nói ...cứ hay đợi người ta đọc rồi kể lại không hà ...
Thường trong buổi cơm, ta hay kể lại chuyện vui mà ta đã đọc trong ngày cho mấy em nghe ....Đứa em trai út chuyên môn sau mỗi câu chuyện nó hay chạy theo hỏi ...
- Ơ chị, rồi ổng có làm theo không ?
Ta mắc cười quá bảo ...:
- Đã bảo là chuyện vui mà ...thì ai biết có làm theo hay không ....
Thế nhưng bao giờ cũng vậy, sao khi kết thúc câu chuyện , em ta chuyên môn mở con mắt thiệt to hỏi lại ....!
Còn nhỏ em gái út thì thôi khỏi phải nói ..ta vừa định mở đầu câu chuyện thôi là nó đã bật cười sẳn .... Nên mẹ ta bực lắm ...Mẹ hay bảo :
- Ăn thì lo ăn, cứ cười nói ỏm tỏi thế ai mà chịu cho nổi ....
Ừ, thế đó, buổi cơm của bọn ta bao giờ cũng kéo dài cả hai tiếng đồng hồ ...Để rồi bây giờ ai cũng lớn, ai cũng lo bận bịu với công việc, kẻ đi học đêm, người đi làm tối, bọn ta không còn gặp nhau thường xuyên như cái thời be bé ...mẹ lại bắt đầu than ...:
- Ơ , sao chẳng thấy tụi con cười nói nữa , nhà gì đâu mà vắng quá ....!
Ơ ! Người lớn có phải lạ đời lắm không ?
01-30-2006