chuyện.....đời thường....!
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 15 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 217 bài trong đề mục
diên vỹ 23.06.2006 12:54:31 (permalink)
Xong....!

Đôi lúc mọi lắng lo....là vô nghĩa... :)

Yah ! Thế là :)

Nhưng ai biết...! Thì chờ xem sao đã....!

Đêm nay lại không ngủ được...hmm cũng có thể là do hong muốn ngủ :)

:)
#61
    diên vỹ 23.06.2006 15:51:48 (permalink)
    Đêm nay lười ngủ quá, lại không biết viết gì.... À hồi trưa này có nói chuyện với cô giáo ở VN...

    Vui á...!

    Cô hỏi đủ thứ chuyện...., chuyện học, chuyện làm, chuyện gia đình, rồi cô hỏi:

    - Khi nào em định lập gia đình?

    Ta ....cười bảo:

    - Hmmm hong á cô?

    - Tại sao?

    - Em thấy ở vầy vui hơn....!

    - Bây giờ thì vui, mai mốt cở tuổi cô, em sẽ thấy cô đơn lắm đó....!

    Ta cười...và nói:

    - Làm sao cô đơn được cô, cả hàng tá chuyện để làm nà, đọc sách, viết, du lịch.....còn nếu già quá thì vào viện dưỡng lão, nơi đó sẽ có hàng chục người bạn già...thế thì sao cô đơn hở cô...?

    Cô cười buồn....bảo:

    - Em cứ như một cô bé, mà thôi, vui là chính em ạ...

    Ta lại cười...! Nhiều lúc viết thư cho cô ta muốn hỏi là vì sao cô không có gia đình....v.v.v. Lúc về VN gặp cô, ta cũng muốn hỏi ghê, nhưng không dám...có lẽ....cô có một lần buồn....

    Ta cũng chẳng biết nữa, có người thì quá lo xa, có người lại chẳng màng đến tương lai....Đôi lúc ta cũng muốn có một tương lai..nhưng...ta không biết làm sao để có, và khi có nó rồi ta làm gì với nó đây...?

    Và cuộc sống nào sẽ thoả mãn cho một con người hở?

    Ta bó tay...chẳng trả lời được...

    Một con người bình thường, sinh ra , lớn lên, có gia đình, con cái...rồi đến khi già....hết...! Nhạt nhẽo quá phải không? Kiếp người...nhạt đến thế...!

    Hoặc cũng có thể là một người nổi đình nổi đám, nhưng rồi sao....lại không thoát khỏi tuổi già...? May mắn thì còn minh mẫn sáng trí....xui rủi thì....cũng như bao người thường khác, chân tay run rẩy....trí óc mịt mờ....Ơ mà thôi, không nghĩ đến tuổi già đâu ...sợ á ...!

    ........

    12 giờ khuya mà nhóc em gọi điện thoại lại nói chuyện...đúng là...hết sức nói....ta bảo:

    - Có điên không, giờ này nói điện thoại...

    Nó cười ngất bảo:

    - Tại tui hồi chiều ngủ...., à bà gọi tui chi?

    - Tại muốn biết mình đi chơi ngày mấy...

    Hai đứa nói chuyện trên trời dưới đất, rồi cứ cười ha hả.....nói thì nói rù rì...ta mới bảo nó:

    - Điên vừa vừa thôi, giờ này mà nói chuyện, lại rù rì kiểu này anh chị tưởng chị có bồ nhí....chạy ra đá chị 1 cái toi mạng...

    Sau câu nói của ta, tiếng nhóc em cười khút khích....nó nói:

    - Bà đừng nói kiểu đó nữa được không, tui ở bên này cười lớn, mẹ qua quánh mà không biết tại sao đó....

    Ừ điên...nó lại than thở....:

    - Có ông kia, ổng thích tui , tui hong thích ổng..mà tui lở cho số điện thoại cho ổng....bà coi tui ngu lắm không...

    Ta mắc cười quá với lời thỏ thẻ của nhỏ em...ta nói:

    - Hỏng ngu gì mấy, hơi điên thôi..không thích mà cho...bộ bị ổng bỏ bùa hả..?

    - Ừa, thấy ổng đứng đó, bực nên..cho

    - Điên...

    - Rồi giờ sao? Nếu ổng gọi lại...làm sao?

    - Thì đừng nói chuyện...

    - Lở nói chuyện thì sao?

    - Thì say no for everything...!

    - Bà nói thì hay...

    - Chứ hỏng lẽ cưng muốn chị dùng nhan sắc của chi mà giải vây cho cưng...

    - Bà đúng là bịnh nặng ...!

    Rồi nó lại cười ha hả....Ôi đêm khuya mà nói chuyện kiểu này 2 đứa bị quánh cũng không biết tại sao á...Nên ta kêu nó đi ngủ...ta thì cúp điện thoại...

    Đúng là có lúc hơi điên nặng..!

    Và rồi, có một người bạn hỏi ta là sao không lo cho tương lai...?

    Tương lai gì hả...?

    Ta cũng chẳng biết...và cũng chẳng biết lo để làm chi...? Cuộc sống như thế này bộ không vừa lòng sao mà còn phải lo tính...Lo tính rồi....thì sao?.....????

    Cũng như lúc mới biết anh, ta rất bực vì cái tính không biết lo xa của anh....Phải nói là đã rất có nhiều lần ta gây với anh vì cái lý do đó...sống mà không lo ngày mai...để từng tuổi này mà đôi bàn tay vẫn trắng....Những lúc ta nói thế..anh buồn.....

    Nhưng rồi những khi ta gặp chuyện buồn, anh lại là người duy nhất ngồi bên ta, anh nhìn ta bằng đôi mắt yêu thương...và bảo...:

    - Anh yêu em lắm...có biết không?

    Lúc đó...ta mới thấy.....hình như dù có tiền của hay quyền cao đến thế nào, mà lúc mình buồn lại không có người nhìn sâu vào mắt mà bảo yêu mình..thì...đời hình như vô vị, mình sẽ cảm thấy bơ vơ lạc lỏng giữa đời, có khi lại muốn hủy mình đi..cho xong.....

    Bây giờ, lại có người hỏi ta câu hỏi ấy..Ta chỉ cười....

    Ngày nào anh còn yêu ta...ta còn tương lai....ừ, có lẽ thế...!

    Còn ta...? Mong có một ngày nào đó, tình yêu ta dành cho anh, cao hơn cái tình anh dành cho ta.....! Nếu không thì...thương cho anh lắm...biết không?

    Nhưng lòng người mà , ai liệu được chuyện gì sẽ xảy ra...chính bản thân mình mà ta còn không biết được thế nào á....Nhưng hy vọng..ta sẽ là một người tốt...ít ra..tốt với anh...!
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2006 15:57:34 bởi diên vỹ >
    #62
      NhiepPhong 24.06.2006 11:44:42 (permalink)
      Có việc làm rồi sướng nha chị, mà sao...hong vui mà ở đó cứ lo nghĩ tào lao chi cho nhanh già
      #63
        diên vỹ 25.06.2006 02:45:31 (permalink)
        Mấy ngày nay bận rộn quá, nên...rất mệt...


        hihih mà có mệt gì đâu, tại lâu quá không đi làm, nay đi làm lại, về nhà thì khuya, mà 5 giờ rưỡi sáng là phải dậy đưa anh đi làm để hôm nay lại lấy xe chạy nhong nhong đi công chuyện tiếp..., mà công chuyện thì chưa xong...tuần sau lại phải đi ....

        Ngủ cả buổi mà vẫn còn thấy mệt....đúng là tệ quá...! Mai mốt mặc sức mà mệt thêm.....Không biết ông chủ cho ta làm mấy đêm kà..ừ tại phải đi học nên ta chỉ làm đêm thôi, ban ngày thì có lẽ thứ bảy ok......! Hic Hic mà nhà hàng đó....nhìn lớn quá...thế nào ta cũng chết mất...! Không chết thì đôi chân cũng rụng chứ chẳng chơi....! Ừ thôi, ráng lo bây giờ, để mai mốt già được nhàn hạ một xíu...nếu không tới tuổi lụm khụm vẫn còn đi làm thì lúc đó..chết thiệt á....

        Con người bình thường phải thế mà....ngán ghê....!
        #64
          diên vỹ 25.06.2006 03:30:56 (permalink)
          Cô bé chừng 6 tuổi thôi, nhưng không hiểu sao...rất khôn ngoan. Mà không, con nít thời đại này khôn ngoan một cách lạ thường. Cũng dễ thôi, thời đại văn minh mà....Đúng không?

          Cô bé con của người bạn ta, người Lào á. Lúc ta còn làm chung, thì cô bạn mới vừa sang định cư ở Mỹ do chồng của cô về cưới ..., nghe nói cuộc hôn nhân của họ là do cha mẹ sắp đặt ....có nghĩa là chưa từng quen, chưa từng yêu ...Sang mỹ thì cô ta vào nhà hàng làm ..., rồi ta có dịp quen cô bạn, và lúc đó thường hay chở cô ta đi học thêm Anh văn ...2 đứa không rành tiếng Anh, những chẳng hiểu sao cũng nói chuyện với nhau được ......

          Chồng của cô ...ừ thì cũng là bạn của ta, là người đầu bếp ở nhà hàng Nhật này. Cô bằng tuổi ta, những ngày đầu định cư ở Mỹ, trông cô bạn rất buồn....Có lẽ chưa quen với lối sinh hoạt mới. Khi cô bạn sinh cô bé nhóc thì ta có đến thăm một lần...Rồi từ ngày ta nghỉ làm, ít khi gặp lại....Thế mà bây giờ cô bé nhóc 1 tháng tuổi kia đã lớn như thổi, chạy nhảy tung tăng, cười nói hoạt bát, lại xinh xắn dễ thương. Cô bé lại có cái đồng tiền hihih ừ đồng tiền người ta gần má, còn đồng tiền của cô bé nhóc trệch xuống hình như gần với càm luôn...và chắc chắn lớn lên sẽ có duyên lắm.

          Lần này là lần thứ 3 ta gặp lại cô bé ...Những lần trước cách đây 1 hay 2 tháng gì đó thôi

          Mỗi lần thấy ta, cô bé nhóc chạy lại có vẻ mừng lắm. Ta chẳng hiểu. Ừ mà có gì đâu khó hiểu, con nít là thế mà ...!

          Lúc ta làm việc, cô bé nhóc hay chạy vòng vòng theo ta, hỏi lung tung đủ thứ chuyện, ba mẹ của cô bé .....có khi phải quánh cho cô bé vài roi thì cô bé mới chịu thôi nói chuyện.

          Ông chủ nhà hàng này rất dễ thương, có lẽ ông độ chừng 50 mấy 60 tuổi gì đó. Nghe đâu ngày xưa khi còn trai trẻ...ông một thân một mình sang định cư ở nước Mỹ này....Có lần ông kể về cuộc đi đó, nhưng thời gian lâu quá , ta đã quên chi tiết..với lại lúc đó tiếng Anh của ta rất tệ...nên dù ông có kể chi tiết, ta cũng không nắm vững được.

          Chính vì cái tính dễ thương dễ dãi của ông mà 2 người bạn của ta đi làm dắt theo cô bé nhóc đó....Mà ta thấy hình như có cô bé đó, ông chủ có phần vui hơn. Bởi ông không có con.

          Cô bé đó đợi lúc ta đang làm việc, cô hay rình rình chạy lại hù ta một cái. Có khi ta giả bộ nhảy hoảng lên, và nói:

          - A, sợ quá.....cô bé giỏi thật có thể làm cho ta giậc mình hén....

          Những lúc như thế, cô bé cười ngắt nghẻo và hỏi:

          - Thế cái bụng có nhảy lên không?

          Ta phì cười với câu hỏi của cô bé. Giật mình thì trái tim nhảy chứ sao lại cái bụng hihihi....Hay là trái tim của cô bé đập mạnh quá, nên cô tưởng là cái bụng cũng hong chừng...Ơ nhưng suy nghĩ của trẻ nít mà , bao giờ cũng ngây thơ và dễ thương. Thế là từ đó, hễ cô bé hù ta một cái, ta liền ôm bụng nói:

          - A, cái bụng ta, nhảy lung tung luôn rồi cô bé ơi...

          Thế là cô bé thích chí, cứ cười mãi. Nụ cười con trẻ hồn nhiên quá. Đôi mắt của con trẻ trong sáng quá. Tự dưng ta thấy cô bé dễ thương vô cùng. Ờ ta mới mua mấy trái xoài ở tiệm VN, không biết là cô bé thích không ta?..Kệ, chút nữa đi làm sẽ đem cho cô bé 1 trái.

          Đêm qua, khi cô bé kể cho ta nghe về những nàng công chúa trong truyện hoạt hình....Mẹ cô bé đi ngang qua, quánh cho cô bé 2 cái....Chắc có lẽ đau, với lại....quánh trước mặt ta thì.....có lẽ cô bé ức, nên nước mắt tuông trào, rồi khóc.....

          Ta biết con nít, hay khóc vì......biết có người thương. Ta bỏ công việc ôm cô bé và nói...:

          - Công chúa thì không đời nào lại khóc, nếu không sẽ xấu đi. Ngoan nào...công chúa bé nhỏ của ta, đừng khóc nghen...

          Cô bé nín....Rồi có lẽ vì hơi mắc cở, nên chạy vọt đi chổ khác...

          Ta nhìn theo, cười...!

          Thế mà mới phút trước, phút sau, cô bé lại rình rình hù ta tiếp...Ôi trẻ con....thế giới của chúng có lẽ là thế giới của những trò chơi và nụ cười á...:) Giá như mà cứ ngây thơ mãi như trẻ con hén...Chắc không tốt cho lắm, nhưng ít ra không phiền muộn.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.06.2006 03:39:55 bởi diên vỹ >
          #65
            diên vỹ 25.06.2006 20:38:45 (permalink)
            Chiều hôm qua, khi ta bước vào nhà hàng thì cô bé đã reo lên :

            - Á ....Hoàng Hậu ...hihihi

            Ta bậc cười ...Ừ thì cũng tại ta gọi cô bé là công chúa, nên cô bé nói ...ta là hoàng hậu là thế ...Cô bé hay nhúng thân hình xuống, 2 tay chào kiểu các nàng công chúa trong hoạt hình ....và nói:

            - Nữ Hoàng vạn tuế ....!

            Những lúc đó, ta chỉ biết cười ngất. Trẻ nít có những cái trò rất ....dễ thương.

            Thấy cô bé đang hí hoáy tô màu xanh đỏ vào những hình vẽ trong sách ...ta hỏi:

            - Mẹ bắt cô bé học nữa à ?

            Cô bé gật đầu ...ta hỏi tiếp:

            - Sao cô bé không nói với mẹ là đang mùa nghỉ hè, chỉ nên chạy nhảy vui chơi thôi ...

            Cô bé nghe ta nói ...thích hay sao đó, nên ngả đầu qua một bên cười. Ta mở túi xách ra và nói:

            - Ta có cái này cho cô bé nè !

            Nghe nói có cái gì cho thì cô bé tròn xoe đôi mắt hà, trông dễ thương lắm, cô bé hỏi:

            - Cái gì thế ... ?

            Ta lấy trái xoài ra cho cô bé, cô bé hớn hở đưa cả 2 tay ra lấy và miệng thì líu lo:

            - Ơ, xoài, thích quá, xoài ...

            Cô bé đưa sang phía ông chủ và nói:

            - Xoài , thích lắm đấy ..!

            Đúng như người ta nói, trẻ nít ít khi làm người ta thất vọng. Lúc ở nhà có ý định đem trái xoài cho cô bé, ta hơi phân vân, chẳng biết cô bé sẽ thích hay không. Nhưng khi nhìn điệu bộ hớn hở của cô bé, ta tự dưng thấy vui vui. Ta hỏi một câu có lẽ ..ừ người lớn hay hỏi thế :

            - Cô bé thích chứ ...?

            - Ơ thích lắm ....

            Ta cười, và nói ...:

            - Chẳng những thế, ta còn có cái này cho cô bé nữa đó !

            Cô bé tò mò hỏi:

            - Có cái gì nữa à ?

            Ta mĩm cười, mở túi xách lấy ra một thỏi thoa môi . Ừa tại bửa hôm ta đang lui cui làm việc, cô bé chạy đến kế bên đứng nhìn ta, rồi chỉ vào môi ta mà hỏi:

            - Ơ cái gì thế ...?

            - Đồ thoa cho môi không khô ...!

            - Đẹp quá

            - Thích à

            - Thích

            Thế nên trên đường đi làm, nhớ lại lời cô bé nói hôm qua, nên ta ghé vào tiệm mua một cái cho cô bé ...Có lẽ cô bé sẽ rất thích. Ta mở bọc ni-lông ở lớp ngoài thỏi thoa môi ấy, và nói:

            - Nà để ta thoa cho cô bé nghen !

            Cô bé chúm chím cười và gật gật đầu ...ta bảo cô bé hé môi ra ....như ta ...cô bé cười làm theo. Thoa xong, ta nghiêng mình nghía cô bé một cái, và nói:

            - Nè, quay sang cho ông chủ coi có đẹp không?

            Ông chủ sẳn đã thương cô bé, nên cũng nghiêng người bảo:

            - Ồ đẹp quá, phải nói là tuyệt đẹp mới đúng.

            Cô bé ngả người cười thích thú.

            Ta không thích dùng son bao giờ, tại cái mùi của son khiến ta cảm thấy sao đâu á, không thích chút nào, .hmmm chẳng hiểu nữa. Nhưng vì sợ môi khô, nên ta dùng cái loại thoa này, nó vừa có thể làm cho môi không khô, lại có một màu hồng hồng bóng loáng, rất ư dễ thương. Hmmm chẳng biết có dễ thương trên môi ta không ..mà có lẽ có ..nếu không sao ta thích ...hihih, cái loại đó lại có một chút kim tuyến ở trong, nên gặp ánh sáng thì lóng lánh ...Ta nhìn là thích liền, huống chi cô bé.

            Có lần cô bé nghe ta gọi mẹ cô bé là má mì ...cô bé cười hỏi:

            - Sao gọi mẹ là má mì ?

            - Tại ta là bạn cô bé , má mì là mẹ của cô bé, nên ta phải gọi thế ...!

            - Là bạn của bé à ?

            - Thì đúng rồi !

            - Làm sao là bạn được, rõ ràng là cao lớn hơn bé nhiều mà ...

            Đúng là con nít .., ngây thơ và rất nhiều thắc mắc ....hầu như là một trời thắc mắc thì đúng hơn. Nghe cô bé hỏi, ta mĩm cười , rồi giả đò khụm cái chân xuống cho bằng cô bé và nói:

            - Ta cao bằng cô bé rồi nè ..thấy không ?

            Tưởng cô bé tin, ai ngờ cô bé hỏi tiếp:

            - Rõ ràng hồi nảy cao hơn mà ...

            Đến đây, ta bậc cười. Mẹ cô bé nhìn ta nói :

            - Tưởng có nó là con nít , hoá ra bà .....cũng thế !

            Ta cười thành tiếng ....Đúng là không thể nào không cười được á. Ba cô bé mới nói:

            - Thôi, Vy đem nó về ở chung đi nhá ...

            Ta quay sang hỏi cô bé:

            - Bé theo ta nghen ...?

            Cô bé nghe hỏi, cười một cái, rồi chạy vụt đi ..., đã thế , còn quay lại bảo

            - Không á ..!

            Ơ lạ ...., không mà tại sao mĩm cười rồi chạy ...? Con nít ..ơ hong ...con gái ...hihih :) Con gái nói có là không ấy mà ....! Và lúc nào cũng vậy, mỗi khi ta ra về là cô bé chạy theo ra tận cửa ...nhưng khi ta hỏi muốn theo ta hay không thì ..cô bé vụt chạy ...và quay lại trả lời ....là không .... :)

            Sắp tới ta đi làm ở chổ em ta rồi. Có lẽ ít khi vào giúp ông chủ nữa lắm. Lại biết đâu khi gặp cô bé lần tới, cô bé đã 16 hay 20 cũng không chừng ....Chắc xinh lắm :)
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.06.2006 22:18:09 bởi diên vỹ >
            #66
              diên vỹ 26.06.2006 23:05:46 (permalink)
              Hôm qua vui ghê. Khoảng 11 giờ ta và anh đi xem nhà để coi nếu vừa ý thì dời nhà tháng sau, còn không vừa ý thì thôi. Chổ đó mở cửa từ 12 giờ tới 3 giờ...nhưng 10 giờ mấy thôi thì anh đã giục ta phải chuận bị đi. Ta cười hỏi:

              - Ủa, ngày xưa em năng nỉ anh dời nhà muốn gãy cái lưỡi, anh cương quyết không đi, sao hôm nay tự dưng lại thay đổi ý định vậy?

              Anh cười nói:

              - Tại ngày xưa anh thân một mình nên thích ở đây, giờ có em rồi thì phải dời chổ, nếu hong có ngày em bị bắt cóc lúc đó anh kêu trời cũng không kịp.

              Ta cười ngất....Lúc nào anh cũng có một lý do lãng xẹt, mà ta lại hay gật gù đồng ý. Hoá ra ta lãng xẹt hơn anh sao?..Ừ có thể lắm.

              Ta hỏi vì sao phải đi sớm thì anh nói là đi để coi xung quanh thế nào...Tự nhiên ta thấy phục anh, nhất là cái tính chịu khó tìm hiểu á. Việc gì cũng vậy, anh thường tìm hiểu ngọn ngành gốc rễ rồi mới thi hành. Ta thì không có cái tính đó, đụng chuyện ta mới nhảy thôi, chứ bình thường thì ít lo xa tính rộng lắm. Thấy anh chạy vòng vòng chóng mặt quá, ta nhăn nhó nói:

              - Anh à, làm ơn, em chịu hết nổi, khi không trưa nắng thế này mà anh cứ đi vòng vòng là sao?

              - Thì tại anh muốn biết khu này thế nào á mà, em chịu khó một xíu đi.

              Ta bật ghế ra nằm dài trong xe. Ngán nhất là anh láy xe, khiến ta chóng mặt không thể tưởng, nên thường anh láy là ta nằm cho nó khoẻ. Mà mới nằm 1 hai giây thì anh kêu bảo:

              - Em nè, coi kìa ...

              Ta cũng kỳ, ảnh kêu cái ngóc đầu dậy coi hà ....một hồi ta bực nói:

              - Em mệt anh quá hà, gọi em nữa em cắn anh đó ...., chóng mặt muốn chết mà cứ kêu.

              Nói xong ta chồm qua ghế anh, nhè cái tay anh ta cắn một cái thật mạnh cho bỏ ghét, anh đau điếng la á lên và nói :

              - Em điên sao, muốn ám sát anh hả, đau thấy mồ luôn rồi nà ....

              Ta cười ngất, nằm trở lại vị trí của mình. Đầu óc mường tượng về khu nhà mới. Bỗng anh nói:

              - Chết rồi em ơi, mình lại đi vào nơi thôn quê ...chẳng lẽ khu nhà này .....

              Nói đến đó, anh ngưng, thở dài ...ta ngồi bật dậy xem ...Quả đúng như lời, xung quanh toàn cây cối, rừng rậm, ...xa xa mới thấy cái nhà ...rồi ...cả cây xăng cũng vắng teo ..ta buồn ảo nảo nói:

              - Vậy là tiêu rồi ...thôi, em không dời nhà đâu, chổ này ở chết không ai hay đó anh ...

              Anh cười nói:

              - Cũng em không hà ...

              - Em cái gì, rõ ràng trong báo và trên nét hình ảnh đẹp lắm mà ...

              Anh an ủi :

              - Ừ, có lẽ chổ này thế, nhưng biết đâu khu nhà sẽ kha khá hơn thì sao...!

              Quả thiệt, chổ khu nhà khá hơn ...Wow ...thích thật á. Ta và anh vì còn sớm chưa tới giờ văn phòng mở cửa, nên ta và anh cho xe chạy vòng vòng xem ...Tuyệt, ..đúng là một nơi yên tịnh ...., tách hẳn cái nhộn nhịp ồn ào của đường sá, xe cộ ...Đến khi cô nhân viên dẫn đi coi nhà thì ...hết xảy, so với cái chổ ta ở như ...tuyệt vời hơn nhiều ...Ta chạy xem tất cả các phòng nhỏ lớn ..và nói:

              - Anh ơi, khỏi cần suy nghĩ, ký giấy dời nhà liền á anh

              - Từ từ đã, cái gì em cũng vội vội vàng vàng ...

              Nghe anh nói, ta cười cười bảo:

              - Thì tuyệt quá rồi còn suy nghĩ cái chi ...tuy là tách ly thành phố, nhưng đúng là nơi để mình học hành á ..., mai mốt anh nghĩ chổ làm nè, đi làm part time rồi đi học ...ở đây khoảng 5 năm thôi mình sẽ đi sang thành phố khác ở, lúc đó mặc sức mà hưởng đời sống nhộn nhịp.

              Nghe ta vạch vẽ anh hỏng có la mà gật gù đồng ý.

              Sau khi coi nhà xong, anh bảo là muốn đi lại mall chơi xíu. Ta nhăn mặt bảo:

              - Anh có bịnh không, đi mall à, ngán lắm, em mỏi chân rồi ...

              - Lâu quá anh chưa đi mall mà, muốn đi xem coi nó thay đổi bao nhiêu

              - Vậy thì chở em đi mua giày trước ...

              Thế là anh chở ta lại tiệm giày ...Chọn lựa cả buổi trời mới mua được một đôi ...đói quá ta và anh lại vào mall ăn một bụng ...rồi anh dẫn ta đi lại tiệm nọ mua một cái trâm cài tóc, kiểu Trung Quốc. Anh cầm một cây trâm lên và nói:

              - Cái này thì hơi giống cây trâm cài tóc một xíu, còn cái này ...y chang đôi đũa, anh nghĩ em về nhà lấy chiếc đũa giắt lên đầu coi bộ đẹp hơn.

              Ta mắc cười quá, không nhịn nổi á ...Đúng là đàn ông con trai ....Tệ hết sức. Mà thiệt tình ..nó giống đôi đũa y chang hà ....kiểu mấy ông đạo sĩ trong phim kiếm hiệp hay giắt ngang búi tóc á mà ....Ta lui cui chọn một đôi đũa ..hihih rồi giắt thử lên tóc ...chẳng hiểu sao bà nọ thấy bà ta mới nói:

              - Cô ơi, cô làm ơn chỉ cho tôi cách nào mà cô có thể giắt cái đó vào tóc cô thế ...

              Ta cười bảo:

              - Ơ tôi có biết đâu, chỉ là quấn quấn vài vòng rồi ...chỉa nó xuống thôi ...

              Bà nói:

              - Thế cô làm lại cho tôi xem đi ...

              Ta chẳng biết nữa, làm sao ai mà rành, nên ta nói ...:

              - Ờ thì tui làm thế này ..

              Vừa nói ta vừa quấn quấn vài vòng ..bà xem sao đó hong hiểu lại hỏi:

              - Cô làm nhanh quá, tôi chẳng theo kịp, cô làm lại cho tôi coi đi ..

              Trời ...! Nhè ta mà ...bảo chỉ với dẫn ..! Nhưng ta cũng làm lại chậm chậm cho bà coi ...Cô con gái của bà nói:

              - Hay á mẹ, mua cho con nhé !

              Xong, bà cám ơn và chọn 1 đôi đũa cho con bà, anh nhìn ta cười .....

              Sau khi mỏi chân vì đi vòng vòng trong mall, ta và anh lại đi chợ mua thức ăn, rồi ghé qua tiệm tàu nọ ăn một bụng nữa ....No chết đi được. Trở về nhà để thức ăn vào tủ lạnh, ta và anh lại tình tang thả bộ xuống downtown để xem phim ...vì chưa tới giờ nên ta và anh đi xuống phố để xem thiên hạ. Anh nói:

              - Nếu dời chổ ở, thế thì mỗi cuối tuần mình đâu thả bộ xuống đây được em hả ..?

              Ta cũng thấy tiếc tiếc sao á ..nói:

              - Ừa, nhưng mình láy xe xuống đây ...chỉ bất quá tốn thêm vài đồng đậu xe thôi ..., tuy không thú vị bằng đi bộ, nhưng ít ra cũng nhìn ngắm người ta được mà ...

              Có chiếc xe ngựa chạy ngang, người đánh xe hỏi anh:

              - Ông anh ơi, lên xe đi tôi đưa ông anh đi khắp nơi ...

              Anh cười nói vài câu đùa cùng ông ấy ....Khi ông ấy đi xa rồi ta hỏi anh:

              - Sao mà ở đây người ta thích đi xe ngựa hở anh ...? Em thấy có gì đặc biệt đâu, hồi nhỏ ở quê nhà em đi mỗi ngày ...nó ê cái ...hihihi

              Ta vừa nói, vừa chỉ cho anh ...anh cười ngất bảo:

              - Em khác, họ khác mờ ....

              Coi phim xong thì cũng đã 9 giờ mấy tối ...ta và anh tình tang đi về nhà ....Thế là một ngày trôi qua êm đềm và thú vị ...Không hiểu sao ta lại thích cuộc sống nhởn nhơ như thế ....Xem cảnh, ngắm người ...Tính của anh cũng ngộ lắm, hơi giống ta ...hay ..nói chuyện trời đất rồi bật cười với ý nghĩ điên điên của mình. Những câu anh hỏi, ta thường cho thêm một tí tưởng tượng vào ...Thế mà anh cũng chịu nghe. Ngộ ghê á ...! :)
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.06.2006 23:26:20 bởi diên vỹ >
              #67
                diên vỹ 27.06.2006 06:16:30 (permalink)
                Lại nghe những câu chuyện buồn...buồn quá...buồn đến nổi phải khóc...mà không, nước mắt rơi thôi, chứ đâu phải khóc.

                Đôi lúc ta tự hỏi, không biết là thực sự có Thượng Đế không...và giả sử có Thượng Đế thật sự thì hằng ngày, hằng ngờ nghe từng nỗi đau của hàng tỷ người trên thế gới, Thương Đế sẽ cảm giác như thế nào...? Có rơi lệ không?

                Người xưa bảo mưa chính là giọt nước mắt của Thượng Đế ...? Thật à ...Ơ dĩ nhiên không phải, vì khoa học ngày nay đã chứng thực điều đó ...

                Thế thì ...nếu Thượng Đế có thật ..., Thượng Đế khóc làm sao hở ?

                Thế giới loài người không một ai thoát ra được cái đau, cái khổ ...kể cả người hiền đến kẻ đại gian ác nhất, cũng như từ người khôn, kẻ dại, người sang, kẻ nghèo .....Ừ ..chẳng ai thoát ra được cái đau khổ của đời ...và dù cho bất cứ người nào đi nữa, cái đau của họ nếu chịu lắng nghe thì hầu như cũng thấy thương dùm ...và phải xúc động, có khi bật khóc ..

                Ta rất ngại khi phải nghe chuyện buồn, bởi vì tâm trạng của ta cũng theo đó mà chùng xuống ...nhưng không nghe thì lại thấy tiếc tiếc làm sao á ...nên nghe, nên đọc ...nên ....ừ ...như bây giờ vậy đó ...có một cái buồn len vào trong tim, trong trí ...cái buồn nó nhè nhẹ thấm vào lòng, nhè nhẹ xâm chiếm tâm trí của ta .....tuy nó không như cái buồn của chính mình ....nhưng lòng của ta ...sao đâu á ....tội nghiệp ...!

                Sao đời lại phải đen trắng thay đổi hở ...? Mà tại sao người lại không chấp nhận cho sự thay đổi đó .....Ừ, làm sao chấp nhận được chứ ...bất công một lần người ta có thể vì lòng vị tha mà cố quên ...nhưng nếu như thêm lần nữa, rồi lại thêm lần nữa, cứ thế, dù là bật thánh cũng phải thốt lời than thở ..huống chi người phàm ...phải không?

                Ta nửa phần đời trống trải, đôi bàn tay vẫn trắng, trí óc vẫn mịt mờ ....nhìn lại quãng đời mình, ta không biết có phải gọi là may mắn hay là bất hạnh đây? ..Nếu bảo là may mắn có lẽ không đúng, vì ta vẫn là ta ..vẫn trần trụi với đời, không danh, không tiền, không bạc ....nếu bảo bất hạnh thì càng sai hơn ..so với người, ta không phải từng đau cho lắm ...thế thì ...đâu đáng gọi là bất hạnh ...

                Nếu quả thật mỗi con người đều có một phần số ..thế thì phần số của ta có đáng sợ không? ....

                Đôi lúc, ta thèm một đời sống bình thường giản dị ...nhưng lại cũng có khi muốn một tí giông bão để thoát ra cảnh chán nản lập lại của ngày ....

                Cuối cùng, ta lơ lửng, chẳng biết mình mong chi ...!

                Một ngày bình yên lại trôi qua, ta lại vẩn vơ ...suy nghĩ ....!





                #68
                  diên vỹ 28.06.2006 23:06:41 (permalink)

                  Thường ta ít khi voice chat lắm, mà đâu phải ít, tại khi trước không có head phone nên chẳng bao giờ chat thôi....Có một lần, hắn, người rất lạ bảo:

                  - Nà, tui gọi voice chat nghen...

                  Ta cười bảo:

                  - Thì cứ thử....

                  Thế là nói chuyện, hmmm ừ thì cũng giống điện thoại thôi....vừa có thể làm việc, vừa có thể nói chuyện trên trời....Một ngày dài khá buồn, may mà có hắn....Hắn như một đứa trẻ..có thể, nên ta bảo:

                  - Nà, kêu bằng chị đi...

                  Bên kia hắn cười ha hả nói:

                  - Chảnh chưa, lần này thì cho phép xưng tui, nhưng lần sao phải kêu bằng anh đó cô hai..

                  Ta hơi thấy ngộ, làm gì có chuyện có người lớn hơn ta... Nhưng hắn cũng nói tuổi..ừ nếu lời hắn là sự thật thì có lẽ lớn hơn ta một xíu..mà thôi...kệ...kêu bằng anh làm gì cho lỗ lã....nên ta vẫn xưng tui ngọt xớt..mặc bên kia hắn....la trời...ơ kệ....! La thì la, có làm gì được nhau đâu mà phải sợ ....đúng không ?

                  Hắn bảo là chưa từng thấy ai chảnh như ta, vừa chảnh, vừa vô duyên,...ôi thôi đủ thứ....Mà kỳ, con gái người ta vui vẻ, hoạt bát thế này mà bị hắn chê hén.....Ta chẳng giận á, tại ai lại giận kẻ hỏng biết như thế....hihihi Ừ, hắn mà nghe được, thế nào cũng la trời....

                  Có lần hắn nói:

                  - Nà, mấy ngày nay không nói chuyện với tui, có nghe thiếu thiếu gì không ?

                  Ta cười ngất ..bảo:

                  - Ông làm như là ăn uống vậy hong bằng, thiếu dinh dưỡng chắc?

                  Bên ấy hắn cười ...Hắn bảo ta cái miệng sao mà thứ gì cũng nói được. Ta nghiêm giọng bảo:

                  - Ơ hay, miệng trời sinh ra để nói ....với lại tứ chi tui đầy đủ, giác quan cũng chẳng thiếu ....hay ông định trù ẻo tui là đứa câm ...?

                  Ta nói một hơi ...hắn ..bên ấy chỉ biết than trời trách đất ......

                  Hôm qua, hắn bảo là bị mất giọng, nên không nói chuyện được ...ta cười nói:

                  - Vậy à, ..tiếc nhỉ ..

                  Hắn ngạc nhiên hỏi:

                  - Tiếc chi ?

                  Ta cười khúc khích ..nhưng chắc rằng hắn không thấy ....và ta gởi cho hắn đôi chữ bảo:

                  - Tui sắp đi chơi, ông hông nói chuyện được coi chừng ....bị nhớ ...

                  Hắn hỏi:

                  - Thiệt không ? Đi bao lâu

                  - Có 10 ngày hà ...!

                  - Trời, đi chi mà dữ vậy?

                  Rồi hắn gọi ...Vừa bắt máy ta vừa cười ngất bảo:

                  - Ơ, bị dụ khị ...!

                  Hắn hơi có vẻ ....mắc cở nói:

                  - Hóa ra nói xạo à ...

                  - Hong, nói thật, nhưng chỉ là sự thật phân nữa

                  - Bó tay ..!

                  Sáng này hắn nói một câu làm ta hơi ngạc nhiên ...và hơi bất ngờ ......Hắn bảo:

                  - Bây giờ thì nói chuyện với Vy vui đó, nhưng không biết tương lai thế nào ...

                  Ta nghe được, nhưng vì không hiểu ẩn ý sâu xa đàng sau câu nói , nên ta hỏi lại:

                  - Nà, nói gì thì nói chậm chậm xíu cho tui hiểu, nói chuyện bằng vận tóc ánh sáng như thế tui mà hiểu chết liền ..

                  Hắn im lặng đôi giây rồi nói:

                  - Lời nói tung ra một lần thôi, không có lần thứ hai, nghe không kịp ráng chịu ..!

                  Đúng là ....lãng ồ ...ta bảo:

                  - Nói mà không cho người ta hiểu, đúng là vô duyên ...!

                  Mà lý do gì hắn nói thế hở ...? Cuộc đời có gì đâu phải lo lắng chi cho nhiều, được sống trong môt hoàn cảnh khá đầy đủ và tiện nghi thì còn mong mỏi gì nữa chứ ..? Có được một đám bạn xa xôi để rảnh thì nói chuyện trên trời dưới đất, bộ không thích sao ? Ta thì nghĩ đó là niềm vui ....nhưng sao hắn lại lo đến chuyện ngày mai xa vời ấy ....!

                  Ngày mai ...ừ ta cũng chả biết ....Có thể cuộc đời ta thay đổi 180 độ, cũng có thể nó đứng yên ...Nhưng dù nó thay đổi như thế nào, ta cũng vui buồn theo nó ..hihihhhi ..ừ chứ sao , sống mà ..phải vui buồn với đời chứ ..vui không chẳng tốt, buồn không chẳng hay ..phải có cả vui và buồn thì cuộc đời mới đủ hương vị ...., không biết hắn hiểu được điều đó không?
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.06.2006 21:37:13 bởi diên vỹ >
                  #69
                    diên vỹ 29.06.2006 22:02:37 (permalink)
                    Không biết có phải vì con người của ta không có lập chí vững vàng hay sao á, mà hễ ai quen với ta rồi thì cũng hỏi là ta có lo gì cho tương lai không? Đối diện với câu hỏi đó, ta chẳng biết trả lời sao....Tương lai hở .....mù mịt quá ....Bửa hôm, hắn cũng thế, đang nói chuyện trời trăng, thì chợt nhiên hắn nghiêm giọng hỏi:

                    - Vy có dự định gì cho tương lai?

                    Tương lai ...? Trời ....ừ chỉ có trời mới biết, ta mà biết thì ta đã chẳng là ta ....Nghe câu hỏi ...ta cười cười vờ như không hiểu và hỏi lại hắn:

                    - Dự định cho tương lai là sao ?

                    - Thì là ....Vy sẽ làm gì, sẽ như thế nào, sẽ đi con đường nào trong tương lai á mà ...?

                    Ta cười bảo:

                    - Không có tương lai ..?

                    - Là sao ?

                    - Là hôm nay có rượu, hôm nay say ...ngày mai để đó ...

                    Hắn la trời. Rồi hắn nói:

                    - Ừ, Vy là con gái mà ....chứ con trai thì làm sao có suy nghĩ như thế được!

                    Ta nói:

                    - Con trai "chí tại bốn phương" đó mà, phải không ?

                    Hắn gật gù cười bảo:

                    - Đúng, đúng như thế ...

                    Ta hỏi lại hắn :

                    - Thế ông có biết ý nghĩa của câu "chí tại bốn phương" không?

                    Dĩ nhiên hắn biết, nhưng có lẽ muốn nghe cái lý luận trời đất của ta nên hắn hỏi;

                    - Có ý nghĩa gì nữa sao?

                    Ta giả đò nghiêm trang nói:

                    - Dĩ nhiên ...."chí tại bốn phương" là ...con trai ở dơ ..nên đi đâu cũng rải chí tùm lum ....

                    Sau câu nói của ta, hắn ...la trời mém điếc cái tai ta luôn. ..Ừ ai biểu hỏi ....Và rồi hắn bảo:

                    - Nà, chờ tui một tí nghen!

                    Khi hắn trở lại, lại xí xọn lịch sự xin lỗi ...ta nói:

                    - Chuyện nhỏ !

                    - Chuyện gì với Vy cũng nhỏ hết à ...!

                    - Dĩ nhiên

                    - Vy dễ tính quá hén

                    - Dĩ nhiên ...đời khó, mình phải dễ ...nếu không làm sao dung hoà ...!

                    Hắn cười ngất với triết lý không đâu của ta ...thế mà cũng buột miệng khen hay ... ơ nhưng con trai mà ...khi họ nói chuyện 50% là nói không thật, 30% là xạo sự ...và 20% còn lại là cố làm cho người đối diện vui ...Ừ ...thế nên ...chả có nên tin được ...! hihih hắn mà biết được ta có ý nghĩ thế này thì hắn sẽ từ ta luôn ...:) Nhưng thôi kệ ....ai biểu hắn xạo quá làm chi.
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.06.2006 22:05:39 bởi diên vỹ >
                    #70
                      diên vỹ 06.07.2006 23:44:58 (permalink)
                      Hơi ....ghét ...

                      Ai có biết Đại Hội Liên Hữu Bát Tít gì đó lại buồn đến như thế, nếu không chẳng bao giờ mà ta chịu đi á ...Thường ta cũng có đi các Trại Tạ Ơn, của nhà thờ, thì cũng vui chứ, ngoài những giờ giảng ra thì có những trò chơi sinh động lắm. Ai biết đại hội lại chỉ chú tâm đến việc rao giảng ...mà ta lại là người ngoại đạo mới chết chứ ....!

                      Ơ thì đã đi thì đành phải chịu ...Sáng nghe giảng, trưa nghe giảng, tối nghe giảng ....

                      Tuổi của ta thì ...không quá già, lại không quá trẻ ....nên ..cứ lạc lỏng giữa dòng người. Đại hội hơn cả 1200 người ...thế mà ta chỉ biết đứng chơ vơ đó, ngó thiên hạ qua lại ....ngoại trừ những người đi chung ra ...không một người quen ....hoặc có quen, nhưng chẳng biết nói chuyện gì ....

                      Đến Đại Hội từ chiều thứ sáu, rời Đại Hội từ chiều thứ hai .....Lần này đi, ta có một cảm giác chán không thể tưởng ...ta cứ mong những ngày qua thật nhanh .....Ừ thì với người trong đạo, Đại Hội là một cái gì đó rất vui, rất thiêng liêng với họ ...ta thì không .....lạc lỏng quá ....!

                      Đại Hội 40% là người già cả, có gia đình, 20% là mục sư và những người trong ban tổ chức , 30% là những cô cậu ở lứa tuổi thanh niên và 10% là những đứa bé tuổi từ 1-8 ....Nên ....Đại Hội này có lẽ chỉ hợp cho những người có gia đình, tìm hiểu lời chúa và các mục sư rao giảng ....nên ....ta lạc lỏng vô cùng ...

                      Mỗi ngày ta cũng như mọi người, ăn, rồi nghe giảng ....giảng tuy hay ...nhưng ...ừ ...vẫn là chữ nhưng ....để đó ....Vào thứ 7, lúc ban hát của nhà thờ nọ lên hát ....ta nhận ra anh ....

                      Quen anh từ hồi năm năm trước, cũng vào một dịp trại Tạ Ơn ...Cái vui nhất là đêm mà 40 đứa bọn ta cùng mục sư ở lại trong một căn nhà nọ ....có lẽ vì thế nên 5 năm rồi không liên lạc mà ta vẫn nhớ mặt anh. Nhưng ta không chắc chắn, vì ta không nhớ là anh đến từ thành phố nào ...với lại thấy anh lơ là, nên ta ...không chắc cho lắm ....

                      Sáng chủ nhật, ta đang thơ thẩn đi vòng quanh thì cô bạn gái của anh đến hỏi:

                      - Ơ chị có phải em của chị O. không?

                      Ta gật đầu ...Và anh thì nói:

                      - Hình như anh quen quen đó nghen ...!

                      Ta cười, nhưng giả đò không nhớ ...! Thật ra ta nhớ tên anh, nhưng ...Sau phút trò chuyện, nhắc lại kỷ niệm của 5 năm trước, anh có vẻ còn nhớ dai hơn ta nữa. Nhân lúc cô bạn gái của anh đi vắng, ta hỏi anh:

                      - Nà, sao gặp em, mà làm lơ ?

                      Anh cười và trả lời :

                      - Em làm lơ anh thì có ...?

                      - Tại em thấy ...anh có bạn gái ..nên....

                      - Đâu có sao, cổ hiền lắm ...

                      Ta cười ...! Không biết anh có những suy nghĩ gì ....Không biết ngày xưa có gợi cho anh bao niềm nhớ ....Ta ..thì ..ừ dòng đời cứ trôi ...Anh vẫn say sưa nói về kỷ niệm 5 năm trước ....

                      Để rồi trưa hôm thứ hai, vô tình gặp lại anh trong dòng người đông nghẹt ấy ..., ta chào tạm biệt ....anh bảo:

                      - Đi ăn với anh nhe ...!

                      Đi ăn, ừ 5 năm trước, sau khi rời căn nhà đó, bọn ta mấy chục đứa cũng đi vào một tiệm phở để ăn ....Nên lời mời của anh , ta gật đầu ngay mà không một chút suy nghĩ gì khác hơn . Anh đưa số điện thoại cho ta, bảo ....gọi anh khi nào xong check out.

                      Ta nói lại chị bạn, chị bạn bảo:

                      - Em thiệt tình, biết người ta mời lơ hay thật mà sao em nhận lời ...

                      Lúc ấy, ta mới suy nghĩ ...Ừ ...Sao mình lại nhận lời một cách nhanh gọn như thế ...! Thôi thì đành vậy ...

                      Trong bửa ăn, anh lúng túng, anh làm sao đó ....Ta không hiểu nữa ....

                      Bạn gái anh vẫn điềm nhiên cười, nhưng ánh mắt của cô ....hình như có một điều gì đó ....Hay có lẽ ..là ta ...Ơ ....mà thôi ....có gì đâu chứ ....

                      Anh vẫn như ngày xưa hỏi ta:

                      - Vy nà, lần sau, anh muốn gặp lại em nhưng không phải là bạn bè mà anh muốn em là anh em trong Chúa.

                      Ta cười nói:

                      - Í đừng nghen .....Anh mà y như 5 năm trước thì đừng hòng gặp em ...!

                      5 năm trước, khi biết ta không tin Chúa, anh ngồi giảng ....Và bây giờ, anh định giảng tiếp .....hơi phiền ...!

                      Đạo và đời, ta chẳng biết nữa ...con người vì muốn thoát cảnh khổ, vì muốn tìm một nơi an toàn cho linh hồn nên....tìm đến đạo ....Mà đạo của thế gian thì có đến biết là bao ...? Vâng, ta biết cuộc sống trên trái đất này đúng là cái tạm bợ ....nhưng còn cuộc sống vĩnh hằng ai mà biết được ..nó có thật hay là không? Mỗi đạo điều vẽ cho mình một cái thuyết riêng biệt ...nhưng liệu cái thuyết đó có thật không? ....Hay chỉ là do người đầu tiên dựng lên, và ....tồn tại mãi cho đến tận bây giờ ...?

                      Phiền thật .... , ta rất ngán những lời rao giảng ấy ...Không biết nữa ...Anh bảo ta cứng đầu ...Anh bảo 1 ngày nào đó ...ta sẽ tin nhận Chúa ...

                      Ta chỉ biết thở dài và bảo :

                      - Đó là ngày đó, còn bây giờ là bây giờ ..., 5 năm mất liên lạc, giờ gặp lại ...em chỉ muốn tụi mình nói chuyện vui vẻ thôi ...

                      Chia tay, anh bảo:

                      - Cho anh một cái hug nghen ..?

                      Có bạn gái anh bên cạnh ....ta ngại ...nên đưa nắm tay ra quánh mạnh vào ngực anh một cái và nói:

                      - Hug thì không, nhưng có cái đấm này tặng anh ....

                      Mội người cười rộ lên ...Anh ôm ngực ....than:

                      - Em có cần nặng tay thế không?

                      Ta cười ...!
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2006 06:48:59 bởi diên vỹ >
                      #71
                        diên vỹ 07.07.2006 00:48:57 (permalink)
                        Những ngày trong Đại Hội, lòng ta nó có một cái buồn là lạ ....Nên sau những giờ ăn, giờ giảng ta hay ngồi ở ghế sopha với nhóc em, và đứa bạn của nó để ngắm nhìn thiên hạ ...cô bạn của nhóc em bảo:

                        - 2 chị nà, ....thiệt tình là chán không thể tưởng ..

                        Em ta và nhóc em là người tin Chúa, mà nó còn chán đến thế, huống gì ta ....cô bạn của nhóc em lại nói tiếp:

                        - Lứa tuổi của tụi mình sao đâu á 2 chị , hoà nhập vào bọn trẻ thì ...không được, mà đi với người lớn thì hỏng xong ....buồn quá à ...

                        Ta cười, nên kiếm chuyện vui vui ...ừ thì ngoài chuyện tình yêu ra, còn có chuyện gì ta biết ..nên ta nói:

                        - Bạn trai em đâu?

                        - Có chết liền á chị ...!

                        Ta quay sang nhóc em nói :

                        - Cưng thấy đứa nhóc đứng quay phim bảnh không ?

                        Nhóc em ...cười bảo:

                        - Đúng rồi, con ai mà bảnh quá, nếu trẻ lại 10 năm, con cua nó ...!

                        Bọn ta cười ....Quả thật cậu bé ấy như một tài tử ...Chính một bà dì 60 tuổi lúc ngồi trong bàn ăn cũng khẳng định như thế ...bà dì bảo:

                        - Dì chấm mái tóc của nó đó con, đẹp quá ..

                        Bọn ta cười rần lên ...

                        Còn khoảng 2 tiếng nữa mới tới phần giảng kế tiếp, nên bọn ta ngồi trước cửa phòng giảng nhìn thiên hạ ....Có một ông bà mục sư nọ đang nói chuyện với 1 cậu nhóc ....Ừ, ta rảnh nên nhìn thiên hạ, nên ..vô tình nhìn qua phía của cậu nhóc đứng ....Cái nhìn đầu tiên là vô ý, cái nhìn thứ hai là cố ý, vì ta thấy ....cậu bé cũng khá bảnh ...

                        Ừ, làm người mà, cái gì đẹp thì hay nhìn, ta cũng chẳng ngoại lệ ...Nhưng lần thứ 2 nhìn, ta bị cậu bé bắt gặp ánh mắt của mình ...Tự thấy mình hơi kỳ, nên ta quay sang hướng khác lập tức ...Ừ, ta lớn mà, nếu để một cậu bé biết ta nhìn cậu ta với vẻ thán phục cái bề ngoài dễ thương ấy thì chắc có nước độn thổ ...

                        Sau đó, cậu bé lượng 2 - 3 vòng trước mặt ta ...Ta hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đó là thường tình, có lẽ cậu bé muốn biết cái người nhìn mình xấu đẹp thế nào á mà ....Nên ta tự cười một mình ...Nhỏ bạn của nhóc em bắt gặp nụ cười của ta, nên nó hỏi:

                        - Chị cười gì thế ...?

                        Ta lắc đầu, nói không có gì . Nó hỏng tin nên bắt ta khai ...ta bảo:

                        - Ơ ..cười nhóc kia kìa ...

                        - Đứa nào ?

                        - Mặc áo thung trắng, đang ngồi trên băng ghế phía bìa ở góc phải.

                        Nhóc nhìn theo hướng mắt của ta, rồi hỏi:

                        - Nhưng vì sao chị cười ..

                        Đứa em trai nuôi cũng hỏi ta:

                        - Đúng rùi đó chị Vy, nó có gì mà chị cười ...!

                        Ta bảo với 2 nhóc:

                        - Bảnh á ..!

                        Hai đứa nó vừa nghe xong té ngửa ra nói :

                        - Chị có bị gì không, vậy mà bảnh ..!

                        Hai đứa nó đồng thanh nói, rồi đồng thanh cười ...ta bảo:

                        - Chứ thần tượng của 2 đứa cũng ớn lắm, có bảnh trong mắt chị đâu ?

                        Đứa em trai nuôi như vừa nghĩ ra một điều gì đó nó la lớn :

                        - A, em biết rồi ..

                        Ta quánh vào đùi nó một cái và nói:

                        - Giữa bàn dân thiên hạ thế này mà em la lớn, nói gì thì nói nhỏ nhỏ dùm cái ...

                        Nó cười, thấp giọng một xíu và nói:

                        - Hoá ra chị thích những người con trai có gương mặt chữ điền ?

                        Trời .! ...Ta gật gù cười ...

                        Nhỏ bạn của nhóc em ta chẳng biết đi đâu ...sau một hồi trở lại nó bảo nhỏ:

                        - Chị nà, em đã biết tên thằng nhóc đó rồi á, chị thưởng em cái gì ...?

                        Ta ngạc nhiên và bảo:

                        - Làm sao mà cưng biết tên người ta được ...

                        Cô bé tỏ vẻ ta đây và bảo:

                        - Dễ ợt, em chạy đến đó hỏi nó mờ ...!

                        - Trời ..! Thế tên gì ...?

                        Cô bé chậm rãi nói:

                        - Tên Nghị, ở Kansas ..

                        - Oh ....hoá ra thế ....! Rồi cưng có hỏi gì thêm nữa không ?

                        - Hong á, em chẳng thích, nó bất lịch sự quá ..!

                        Ta nhíu mài ...Hmmm ...cái gì chứ con trai mà bất lịch sự là ta hỏng ưa á ...nhưng cũng tò mò, ta hỏi :

                        - Bất lịch sự ra sao ?

                        - Thì là, em hỏi chuyện mà nó cứ làm lơ, trên áo lại có hàng chữ "too young to try .."

                        Ta cười ngất bảo:

                        - Thế mà là bất lịch sự à ....Hay tại nó biết em là em của chị, nên nó giả bộ hờ hửng á mà ...

                        Cô nhóc cười ....ta cũng cười, nhìn sang phía bên đó, lại thấy ánh mắt của cậu bé nhìn sang ...Ta lắc đầu mĩm cười tiếp ...

                        Nếu như còn trẻ, thế nào cũng sẽ rung động ....cũng sẽ có một cái gì đó .....hihih ..Ơ mà lớn rồi ...nhìn các cô cậu nhóc trò chuyện, yêu thích lẫn nhau, tìm cách làm quen ...ta chỉ biết mĩm cười thôi ....

                        Sau đó, ta rủ nhóc em đi restroom, không biết ta kể chuyện gì đó mà nhóc em cười quá chừng, ta cũng cười, nhưng vô tình đi ngang qua chổ của cậu nhóc ấy ngồi, ta cũng đưa mắt nhìn thử xem cậu nhóc đang làm gì ...ai ngờ, lại bắt gặp đôi mắt của cậu nhóc và một nụ cười mĩm ....Ừ, ta chết mất ..tại sao lại có 1 nụ cười dễ thương đến thế ....Trái tim ta hơi bị giật mình ...ta bước chân nhanh hơn ..hình như sợ nếu như ngừng lại đôi giây thì ......trái tim ta bị rớt mất hay sao á ....! Từ buổi ấy, ta không còn có gan nhìn về phía cậu nhóc nữa ....Không ngờ ta cũng nhác ...ừ ta sợ cái cảm xúc của mình lắm ...nên thôi ....Có lẽ ta thấy mình đã quá lớn so với tuổi của cậu bé ...

                        Những ngày còn lại, nụ cười của cậu bé vẫn cứ ám ảnh ta ....Không biết nữa ...có lẽ cậu bé không có một ý nghĩ gì khi nhìn ta rồi cười như thế ...Thế nhưng sao ta lại có một cảm xúc mạnh vô cùng ...Ta tự hỏi, rồi tự cười mình ....Kiếp người có là bao nhiêu, những gặp gỡ rồi chia xa, những tương hội rồi ly biệt ....những cái không thể mà lòng lại ...vương vấn ...Hỏi xem, trong kiếp người, có ai thoát khỏi cái vòng quanh quẩn đó không?
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2006 00:55:30 bởi diên vỹ >
                        #72
                          diên vỹ 07.07.2006 07:28:31 (permalink)
                          Đêm qua vừa về, đã gây với anh một trận ....rồi ngủ đi hồi nào hong hay ....

                          Sáng mệt quá, lại ngủ đến trưa nên phone anh gọi, ta chẳng nghe

                          Khoảng giữa trưa, có nghe phone anh, nhưng ghét, không bắt ....

                          Đến chiều, nghe phone anh gọi, tự dưng thấy thương, nên mở máy hỏi:

                          - Gọi em chi ?

                          Kỳ thật, hỏng biết anh là người có biết buồn giận không ? Điều đó ta chẳng hiểu ....Đêm qua vừa về là ta la toáng lên ...nào là anh không dọn dẹp nhà cửa, nào là anh không mở máy lạnh, nào là anh không chịu phone và xuống rước ta ..v.v..v ....Và cả khi ta về cũng không thấy anh vui mừng ra đón mà ngồi trên computer ... Thế mà anh không giận .. Nếu là ta, ta giận đến 5 ngày á ....Nhiều lúc không biết anh còn thương mình không ...? Có lẽ có, có lẽ không ...ta mù mịt ....Bên đầu dây bên kia anh hỏi:

                          - Em khỏe chưa ...?

                          Bên này ta bí xị bảo:

                          - Mệt lắm !

                          - Sao không bắt phone anh ?

                          - Tại ghét ..!

                          - Giờ hết ghét chưa ?

                          - Còn một xíu ...

                          - Ừ, vậy để tối anh về gặp nha ..!

                          Ta gắt gỏng với anh :

                          - Làm như anh sẽ đi luôn không về nhà vậy ..!

                          Bên kia anh cười cười bảo:

                          - Biết đâu anh sẽ chết , chẳng hạng xe cán anh ..!

                          Ta la lên :

                          - Ơ đừng nghen, tụi mình có 1 chiếc xe đó, anh đừng làm hư xe em,

                          Anh cười bảo:

                          - Được rồi, lở mà có bị đụng anh sẽ nhảy ra, dùng thân hình của anh để đở lấy cho chiếc xe em không bị dẹp ...

                          Đến đây, ta hỏng thể nhịn được cười nữa ...Không biết rồi có phải cuộc sống của ta sẽ thiếu nụ cười nếu như một ngày nào đó anh không còn yêu ta ...?
                          #73
                            diên vỹ 08.07.2006 06:16:13 (permalink)
                            Ghét !

                            Đi chơi đáng lẽ 10 ngày, nhưng mới có ...hmmm 6 ngày mấy thì đã phải về ....nhưng hỏng sao, bất quá đi làm sớm xíu ...ai ngờ ...định gọi ông chủ để hỏi khi nào ổng muốn ta đi làm thì ...tự dưng quên mất tên ổng . Bửa hỗm ổng nói tên, nghe dễ quá nên hỏng có viết xuống ...đúng là xui xẻo ....Thế nên đành gọi nhóc em để hỏi tên ổng, nhưng gọi khó ghê ...xong ....cứ gọi chổ nhà hàng hoài mờ người làm nói ông chủ hỏng có đó ...thế là ..nguyên ngày hôm qua ngủ ...Đến hôm nay gọi mấy lần mới gặp ổng ....Đúng là .....ghét . Ta hỏi ổng là khi nào ổng muốn ta đi làm ...vậy mà ổng hỏi ngược lại:

                            - Thế cô muốn đi làm khi nào ?

                            Cái ông này kỳ ..., ta nói:

                            - Ơ bất cứ lúc nào ông muốn ....!

                            hihih ..Ổng nói :

                            - Hay là ..ngày mai nhé ..! Bây giờ cô có thể tới để điền đơn không ?

                            - Hmmm ...nhưng tôi không có xe bây giờ ......!

                            Hỏng ngờ ổng cũng dễ tính quá, ổng nói:

                            - Thôi thế thì ngày mai 11:30 trưa cô đến nhé ...!

                            Hmmm thế là xong ..! Mèn, sao ổng dễ tính đến thế ...Chết ...hỏng biết có phải ...nguy hiểm lắm không ...Ừa, cái gì mà dễ dàng thì ta hay ...lo ..hihih :) Bởi đời làm gì có chuyện dễ dàng cho mình chứ ...ơ mà thui hên xui vậy ...!

                            Còn 3 tuần nữa là ta sẽ dời nhà đó, biết không ..vui lắm ...Ít ra đến nơi yên tịnh ở cũng khỏe ...nhưng hên xui thui ....chuyện đời mờ ..tính sao cho đặng nà ...Anh bảo mỗi ngày ta đưa anh đi làm, xong tối làm ra rước anh ...Hmmm thế thì hơi cực thiệt ...nhưng thôi ....ráng xíu sẽ ok ...!

                            Nhưng không biết có chuyện xui xẻo gì không thôi ..nếu không thì ....nhưng làm sao không chứ ...cuộc sống mà ...Ừ thì đành vậy, khi nào tới thì hay ....!
                            #74
                              diên vỹ 09.07.2006 21:56:25 (permalink)
                              Hmmm...hôm qua đi làm....

                              Ai có biết nhà hàng này kỳ dị đến thế....làm từ 11:30 sáng đến 11:30 tối...

                              Xỉu...!

                              Bây giờ ta mới biết sao mà hễ nói đến làm nhà hàng là bạn bè ta bảo cực....

                              Ta còn khuya mới biết được nó cực như thế nào...Giờ thì thấm thía....hihihih

                              Đó giờ buồn buồn ta vẫn đi làm nhà hàng đó mà....Thứ nhất, có tiền nhanh, thứ 2 tiện cho việc học...

                              Bây giờ thì...thôi khỏi nói......xỉu rồi...!

                              Nhà hàng này lại lớn gấp ba những nhà hàng ta làm trước, mà gấp ba gì, gấp tư , gấp năm luôn á ...

                              Đêm qua ta mệt muốn đứt hơi, vậy mà mọi người bảo là còn chưa thấm vào đâu, là khách còn ít so với những đêm khác ...

                              Ta ...xỉu tiếp ....!

                              Tóc , quần , áo, giày, ....cả việc đeo nữ trang cũng là điều cấm kỵ ...Chời ...đúng là lãng xẹt ...

                              Móng tay cũng hong được để dài ..chời ..!

                              hic hic nói tóm lại có nhiều luật ...lãng ......!

                              Đúng là nhập gia tùy tục mờ ...! Coi như lần này từ chết cho tới chết ...ai biểu ham tiền ...!

                              Cũng tại ta cái gì cũng không biết nên phải như thế ...Ai biểu ...Đúng là đáng ghét ...!

                              Vậy mà làm sao có người lại làm những tới 25 năm hở ....Ta ráng làm thử 1 hoặc 2 năm mà sao ta cảm thấy con đường nó bấp bênh quá ....thế mà ...sao họ có thể làm được lâu đến thế ...lại già gấp 2 hoặc 3 ta nữa ...

                              Trời! Ta phục sát đất ...!

                              Còn phải thuộc bài hát chúc mừng sinh nhật của tiếng Nhật nữa đấy ..! Hic Hic ...mà thuộc thì dễ rồi ...nhưng hát là chuyện khó ....Cả ngay bài "happy birthday" bình thường như vậy mà ta còn lười hát á ...

                              Còn hàng loạt món ăn, hàng loạt những từ cần nhớ ....Thôi tiêu luôn ...

                              Ai lại biết muốn làm một waitress lại khó đến thế ...!

                              Bây giờ từ 2 đến 4 tuần là làm việc công không ...có nghĩa là chỉ đi train thôi ...không tiền á ...Mà mới ngày đầu ta đã mém xỉu rồi ....Mỗi lần ta than với nhóc em, thì cái anh Việt Nam nọ đứng cười cười ..., ảnh nói:

                              - Hai chị em cứ nói xấu nhà hàng hoài nhá ...!

                              Ta lúc đầu không biết nên hơi giật mình, ...tại hình như ảnh là người coi nhà hàng á ...mà trong đó tới 3 ông, 1 ông người ấn, 2 ông người Việt, ...ông người Việt kia khoảng 50 mấy tuổi ...hơi khó tính ..., ảnh thì 40 mấy thôi ...nói chuyện vui vẻ ....em ta bảo ảnh dễ thương ...Hơi, ...ta thì chẳng thấy ai dễ thương được nữa hết ...tại ..hic hic ..cái mặt ta méo xẹo hà .... Em ta thì nói anh là:

                              - Anh đó nghen, sao cứ nghe lén tụi em nói chuyện?

                              Ảnh cười nói lại:

                              - Oan lắm nghen, anh đứng đây, hai chị em rù rì thì nó tự nhiên bay vào tai anh thôi ...

                              Nghe em ta bảo, anh ngoài việc làm ở hãng 8 tiếng ra, chiều về nhà hàng làm cho tới khuya ..như vậy mỗi ngày á ...Chời ơi, lại có người bán mạng cho công việc thế sao ? Nhìn anh te tua ....Ta chỉ biết thở dài ...Sao lại có người chỉ biết đi làm thế thôi hở ...? Hỏng mệt sao ? ..Hỏng thấy đời trống rỗng sao ? Hỏng thấy chán sao ?

                              Ơ ta chẳng hiểu ....!

                              Ta làm vì là train, nên hỏng có tiền tip, sau khi nhà hàng đóng cửa, một anh khác nữa cùng với em ta điếm tiền ...thì tại ta chờ em ta về nên ngồi đó điếm phụ ...wow ...nhiều hén ..có lẽ thế mà người ta làm việc hong chán .....Em ta nói:

                              - Tội nghiệp chị, trong mấy tuần đầu tiền chỉ được nhìn, hỏng được làm chủ ..

                              Ta cười bảo:

                              - Thì có sao đâu ...thử thách mà .....

                              Anh nọ cũng bật cười, và anh nói cùng em ta:

                              - Hỏng ấy anh với em lấy 1 số tiền nhỏ ra cho chị em nhé ...

                              Ta bảo:

                              - Thôi, kỳ lắm anh ...!

                              Em ta nói:

                              - Được không anh ?

                              Anh trả lời tỉnh bơ:

                              - Chuyện nhỏ, tiền trong tay mình mà ...cho chỉ bao nhiêu hong được ..., với lại trước kia con nhỏ kia train, tụi anh cũng cho thế mà ...

                              Trời ...! Vậy cũng được sao ? ...Em ta nói:

                              - Ảnh đồng ý là ok ....chị lấy đi ..

                              Hmmmm ....ta chẳng biết sai đúng thế nào ...ơ lấy thì lấy ...cũng cần tiền đổ xăng mờ ...xăng dạo này lên giá ....ta thì đang nghèo .....Ơ thôi nghèo thì chớ nên chảnh ...Nên ta lấy ...!

                              Nhà hàng thì là của Nhật, nhưng toàn là người Mễ và Việt Nam làm việc không hà ...! Nên mạnh ai nấy nói chuyện, chỉ trừ trước mặt khách là dùng tiếng anh ....Ta vào trong lấy đồ thì nghe chị Việt Nam nọ nói:

                              - Ơ cái ông mập đó ......

                              Đang nói, chỉ nhìn qua thấy ta chỉ cười ...Thấy ta ngạc nhiên vì cách nói chuyện của mọi người, em ta bảo:

                              - Trong này là vậy á chị ...., ra ngoài thì cười với khách, chứ vào đây là nói ....xấu ...!

                              Ta ồ một tiếng rồi cười ...Chỉ cũng mĩm cười theo .....hmmm ngán thật hén ...!

                              Mà mặc á ...! Chỉ biết là ta rất mệt ...! Ráng 1 tháng nữa thôi, hy vọng anh có thể mua xe ...để ta khỏi cần dậy sớm đưa anh đi làm, tối phải đi rước ...! Mà buồn anh quá ...! Anh không biết tự lo hay lo xa chuyện gì hết ...Ta đã tệ rồi ...anh cũng y như ta ...nên ..chán thật ..!

                              Vậy mà em ta có 3 đứa con, thêm một đứa đang mang. ..chồng thì ...tệ ....Thế mà ..nó không thấy chán sao ?

                              Ta phục nó sát đất ...!

                              Hay thật, mọi người xung quanh sao lại có những cái tính mà ...ta chẳng thể có được vậy kà ...? Và con người ....có ai cảm thấy cuộc sống trống rỗng như ta không ?

                              Hay ai cũng có, và vì ai cũng có nên ai cũng chẳng nói làm gì, cái gì rồi cũng thành thói quen ...sao ?

                              Kỳ thật ...! Làm sao có thể quen được với một cuộc sống trống rỗng, chán chường và chẳng có một mục đích gì theo đuổi chứ ...?

                              Hoặc có thể chỉ có mình ta không có mục tiêu để nhắm, không có hướng để đi, nên ta thấy vậy chăng ...? Ừ, cũng có thể lắm ...!




                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 15 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 217 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9