chuyện.....đời thường....!
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 15 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 217 bài trong đề mục
diên vỹ 10.07.2006 22:09:02 (permalink)
hic hic....ừ, đang đứt hơi á.... :)
#76
    diên vỹ 10.07.2006 22:50:32 (permalink)
    hic hic....

    Mệt quá trời á...hihihi :)

    Phải công nhận ta phục mọi người...!

    Nhà hàng mỗi bàn thì khoảng 8 đến 10 người....Tại vì họ nấu trên bàn ăn, nên waitress chỉ việc đem nước, soup và salad ra thôi...ừ nói thì đơn giản...chứ khi làm thì...xỉu...

    8 đến 10 ly nước, 8 đến 10 tô soup, salad....cứ vậy mà cái bàn tay trái của ta..nó như cánh quạt, chẳng thể khép lại... Vậy mà các bà kia..rất già có thể chịu nổi..Hay thật.....

    Có nhóc em nọ làm ở bartender....mỗi khi đến lấy nước, ta hay xoa xoa cái cổ tay, thấy vậy, em hỏi:

    - Đau hả chị?

    - Ừ...

    Ta ừ mà mặt ta méo xẹo....Em nói tiếp...

    - Thôi ráng chịu cực đi chị....

    Ta cười nói :

    - Chịu cực bây giờ mốt chịu khổ sau hở em..?

    Em cười. Tên của em là Vinh, 22 tuổi...và cũng là bạn của em trai ta....Ừ trẻ...hihih, em tròn như hột mít dạ, nhìn dễ thương, gương mặt em lại ít khi lộ vẻ giận hay vui....cứ ai làm mặc ai....:) Ta nói :

    - Hay thật, sao mấy người này họ không mệt hở em...?

    Em cười cười nói:

    - Mấy người này coi vậy mà thua Việt Nam ở đây á chị, toàn là dân cày 2 - 3 job không hà?

    Anh nọ nghe vậy nói:

    - Nói xấu ai vậy nhóc...?

    Ta cười....Hơi..cười thì cười..thân thể vẫn đau....Đêm nay thì thôi ứ hự luôn...hic hic , cái chân bị phòng rùi nà...tội nghiệp ngón út...nó đau thấu xương....cái cổ tay trái cũng vậy.....Mà than làm sao đây...tại ai biểu cả năm rồi hỏng đi làm, cũng hỏng làm gì hết..nên dĩ nhiên nó phải đau...

    Cuộc sống là vậy mờ....phận thường dân thì theo phận thường dân,...ai biểu ta cứ học đòi lối sống cao sang chi....hihihi hỏng đi làm..giờ làm lại là từ chết cho đến chết....Thôi thì ráng vậy, nếu hong 50 tuổi vẫn còn đi làm thì lúc đó có hối cũng hong kịp....Ừ, ta còn thời gian 10 năm để lo việc học...học cái gì cũng ok...miễn là có vài cái bằng để lót gối..hihih....hay là...ráng đi làm cho anh đi học để anh làm một luật sư, một thương gia..hay bất kể cái gì cũng được, miễn sao khi 2 đứa già...đừng lụm khụm đi làm là ok...Í mà...chết..., hihihi :) ừ mà thôi...nói cho đở đau..chứ ai biết ngày mai thế nào...

    Nhà hàng mấy nhóc dọn chén, lau chùi toàn là mễ, ừ nhỏ xíu tuổi từ 19 đến 23.... Ta vì mới vô, nên sau khi nhà hàng đóng...nhiệm vụ của ta cũng là lau bàn bằng sà bông cho nó không còn rít.....Hơi.....thì cũng không có gì, ít ra bớt mỏi tay hơn rinh nước cho khách. Mà thiệt ra mỗi waitress phải chia nhau lau chùi bàn cho nó bóng ...hmmm nhưng hình như vì ta là người mới nên ...hihih bị đày ..mà ta thấy lau bàn có gì cực, khoẻ lắm, lại ...được dịp xạo sự với mí nhóc người Mễ ....Ta thích nhất chọc thiên hạ cười ...Vì cuộc sống ...không thể thiếu nụ cười ...nếu hong ..mệt lắm á ...!

    Có một anh Việt Nam nọ, tên Lâm,...Tuổi khoảng gần 40. Anh có nhiệm vụ lau chùi những cái lò nấu.....Tại sau giờ đóng cửa thì tất cả bàn ghế lò nấu đều phải lau cho sạch...Công nhận nhà hàng này hay thật..lại sạch sẽ...ừ...bởi vậy tụi ta mới làm muốn đứt hơi....Trở lại cái anh tên Lâm đó...anh im ru hà, hong cười, hong nói chi hết....ta thì...cứ mĩm cười..hihih....

    Dọn dẹp thì có 2 nhóc người mễ nhỏ và 1 người mễ lớn....Ông lớn tên David..còn 2 nhóc nhỏ..ta nhớ tên được chết liền.....Phụ với anh Lâm thì..ừ cũng 1 nhóc người mễ...24 tuổi...Thế là....ta.....cứ líu lo nói chuyện với họ...đôi lúc dùng vài từ tiếng mễ....chơi....Ông David hỏi:

    - Sao cô không kêu em cô dạy tiếng Spanish cho cô...

    Ta cười...bảo:

    - Hay là ông dạy tôi nhé...!

    Ông cười...cứ thế , toàn những câu nói đùa cho bớt nhọc.....2 nhóc kia ít nói chuyện lắm...Nhóc lớn dễ thương, nghiêm chỉnh lại lanh lợi nữa...Hmm lanh lợi bao nhiêu thì hỏng biết, có điều tốt với ta lắm...Nhóc nhỏ thì cứ hay dạy ta tiếng Spanish....nhưng ta quên hết rồi...hihih...Còn nhóc 24 tuổi thì líu lo hỏi chuyện, nhóc hỏi:

    - Nà, cô bao nhiêu tuổi...

    Ta cười nói :

    - 10

    Nhóc cười ha hả...nói ta xạo.....ta nói lại tuổi thật...nhóc nói

    - À, nhìn cô tưởng 16 tuổi đó chứ....

    Xạo ghê...mà thôi kệ nó....nhóc lại hỏi:

    - Thế cô có gia đình chưa...?

    - Chưa..!

    - Có bạn trai chứ...?

    - Dĩ nhiên...!

    Một anh đầu bếp người Mễ nọ chạy đến nói với ta:

    - Cô biết không, nhóc đó nó đang tìm bạn gái đó....., hay là..cô làm bạn gái nó đi...

    Ta cười nói....:

    - Tui có bạn trai rồi !...

    Xong ta quay sang nhóc hỏi:

    - Hay là nhóc làm bạn trai thứ 2 của ta nhé...!

    Biết ta chọc, nhóc cười...nhưng gật gật đầu...

    Á trời..

    Nhóc hỏi ta:

    - Cô người gì ?

    Ta cười, lại nói xạo:

    - Người Mễ như nhóc, nhưng ta cần học tiếng Spanish ...!

    Nhóc cười nói:

    - Quả thật khi cô mới vào, tôi cứ tưởng cô là người Mễ như bọn tui chứ ....

    Ta cười ngất hỏi:

    - Có phải do ta lùn quá không ?

    Biết ta chọc, nhóc cười ha hả ...!

    Anh tên Lâm ...., có lẽ nghe ta nói chuyện trời đất với bọn nhóc, nên anh cũng bắt đầu mĩm cười và nói :

    - Trời ơi, cái thằng này, nó làm gì mà ..chậm như rùa ...!

    Ta cười ...nói ...:

    - Dĩ nhiên, cứ nói chuyện trời đất thế này thì làm sao làm nhanh được ...

    Anh hỏi ta:

    - Cô bao nhiêu tuổi thế ...

    Ta nói tuổi mình, sao đó hỏi tuổi anh ..rồi ta chọc :

    - Thế ...gọi bằng chú hay anh đây ?

    Anh mĩm cười bảo :

    - Thôi gọi bằng anh đi cô, cho tôi thấy đời còn chút trẻ ....!

    Ta cười ngất ...và bắt đầu hỏi chuyện anh, ta hỏi:

    - Anh làm ở đây bao lâu ?

    - Tôi mới vào ...

    - À, hoá ra ....người mới là phải chùi bàn thế này à , như em nà .....!

    Anh cười .....

    Nhóc 24 tuổi nói:

    - Ổng không biết tiếng Anh đâu cô...!

    Anh tên Lâm cười nói một nửa tiếng Anh và nữa tiếng Việt là:

    - Let's nhậu nhậu tonight

    Ta cười quay sang David hỏi:

    - Thế ông có hiểu "nhậu nhậu " là gì không....?

    Ông cười te tét bảo :

    - Là uống bia đó cô..!

    Ta cười ngất.....Ừ....tiếng Việt, tiếng Anh, tiếng Spanish....., ui đủ thứ...cứ như một món xào bần...hồi nhỏ, sau mỗi lần đám giỗ, ta thích ăn xào bần..bây giờ, chen lẫn ba thứ tiếng trong lúc nói chuyện như một món xào bần ...cũng vui lắm chứ ..!

    Người Mễ có cái hay là họ làm việc khá siêng, siêng dĩ nhiên không bằng Việt Nam..hihi nhưng tính dễ gần gủi và khá tốt bụng nếu mình là con gái..hihih :)

    Đôi lúc sinh làm con gái cũng là một điều hạnh phúc và may mắn...! Phải không? :)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2006 23:05:18 bởi diên vỹ >
    #77
      diên vỹ 11.07.2006 01:24:53 (permalink)
      Ta mới vào làm thứ bảy thôi, ông chủ bảo bà nọ...tên là Jennie , train cho ta....

      Nghe em ta bảo hình như bà trên 50 thì phải ...

      Trên 50 mà như thế thì cũng cho là đẹp lão :)

      Nguyên ngày thứ bảy là ta cứ chạy theo đuôi bà, bà bảo gì làm nấy....bà bảo sai thì là sai, đúng thì là đúng.....

      Ta thích thắt bím tóc, bà bảo:

      - Cô phải cột tóc gọn lên...!

      Hơi thế là ta mở hết những lọn tóc bím ra..., không có đồ cột cho tóc gọn, nhóc em đưa sợi dây cột tóc của nó...ta dùng đở...., bà bảo:

      - Hôm nay như thế tạm được, ngày mai cô nhớ cột gọn lên nhá...!

      Hơi..Ok...ta bảo chuyện nhỏ...rồi nhe răng cười...Bà bảo bưng soup thì thế này, lấy nước thì thế kia, salad phải thế nọ..., bà bảo nhiều , thì ta bớt lại, bà bảo ít thì ta thêm.....

      Xong đâu vào đó...sáng Chủ Nhật bà hỏi:

      - Cô từng làm nhà hàng lần nào chứ?

      Ta nói :

      - Dạ khoảng hơn 1 năm trước...

      - Cô làm ở đâu?

      - Sekisui

      - Thế à, ở đó cũng dùng y như cái chương trình ở đây, thế cô rành chứ?

      - Khá khá....

      Bà gật gật đầu rồi bảo:

      - Bây giờ cô thử nói số của từng bàn cho tôi nghe xem !

      Hơi...nhà hàng trước ta làm, bàn không có ghi số, thế mà đọc qua 1 vài lượt là ta nhớ , nhà hàng này ghi số hết...vậy mà bà cũng...bắt ta đọc...hihi....nhưng thôi kệ, bà kêu làm gì thì làm nấy....cho rồi...Nên ta chỉ từng bàn, đọc từng con số....Bà có vẻ vừa lòng và nói:

      - Hôm nay tôi cho cô tự lấy order nhé...!

      Ta ngạc nhiên hỏi:

      - Có thật không? Bà không sợ tôi làm lộn sao?

      Bà cười, bảo:

      - Thì cho cô thử trước những bàn ít khách...!

      Thế là....1 bàn, 2 bàn....có điều ta làm lộn ở bàn thứ 2 một xíu...Cũng may mấy người nấu là Mễ....dễ tính, ông chủ người Ấn lại....ok...Mà trước khi vào làm thì ta đã bỏ quên 1 cái thẻ tên và cái thẻ để login vào computer, báo hại, anh của ta phải chạy ngược về nhà lấy, từ nhà tới nhà hàng hơn 30 phút...vậy mà ông chủ hỏng la...hihi chắc tại mới nên ông dễ chịu xíu...

      Ta làm bàn thứ 2, sau khi in ticket ra đưa cho bà train của ta coi, bà gật gù vui vẻ...Tối đến bà hỏi:

      - Thế cô có muốn tự lấy order đêm nay không?

      Xỉu....ta nói:

      - Menu của dinner tôi chưa đọc á...., ngày mai hay mốt được không hở bà..?

      Bà cười bảo:

      - Vậy thì mai mốt vậy....!

      Hơi....Làm thì dễ, cái khó là phải nhớ từng chữ ký hiệu của món ăn...Ví dụ Hibachi Chicken..thì là C....Hibachi Tuna Steak thì là TU...mà có đến cả 30 ký hiểu vừa giờ ăn trưa lẫn giờ ăn tối....Vì là nấu ở bàn, nên phải dùng chữ viết tắt để người đầu bếp đọc nhanh và.hihihi..ta nghĩ chắc đở tốn giấy..hihh i :) Nói chứ, cách viết đó hay mà, gọn nữa...

      Khoảng 6 năm trước ta cũng có làm ở 1 nhà hàng tương tự, nhưng ta quên tất cả chi tiết..chẳng biết là mình đã lấy order ra sao, cũng không biết gì hết.., không nhớ gì hết...lạ thật....Sao ta lại không nhớ kà...!

      Bây giờ thì đang học mấy chữ viết tắt đây....Lười quá....Hôm nay thèm chè bắp...đi nấu...lại quên để lửa lớn quá...nó khét rùi...Hơi...

      Anh luôn bảo ta thông minh...

      Nhưng xem đó..., ta chẳng làm được chi cả...nấu đồ ăn là hay bị khét..cũng may là có cái alarm....nếu hong...hihihi :) cháy luôn ta rồi...!

      Mệt thật á...!

      Chiều nay phải đi làm..! Mà cũng may là đi làm bây giờ đó, chứ đợi tới 1 tháng sau, vừa đi học, lại vừa đi làm...nhất là những ngày đầu nà, sẽ chết luôn á....1 tháng sau có lẽ sẽ quen rồi....!

      Hic hic, mệt mà chẳng biết than với ai....tại vì...than với anh anh cười chết.., anh nói:

      - Em thiệt là , ở không riết sinh tật á...!

      Ừ thiệt mà...:) Anh lại không thích ta để móng tay dài..., ta thì chẳng nghe lời anh cắt đâu, bây giờ đi làm thì cắt hết....nên anh nhìn móng tay ta anh nói:

      - Thế có phải đẹp hong..!

      Ơ ghét...! Anh giỏi nhất là chọc ta...!

      Ước gì nhà hàng bảo là không được để tóc dài, thế là ta sẽ cắt ngay....ta ghét tóc dài quá, nặng thấy mồ...vậy mà năng nỉ cho cắt, anh lại hong cho...đúng là cả tóc mình mà mình cũng chẳng có quyền nữa...Ơ mà đâu phải, ngu gì cắt..anh thích thì để có gì....lâu lâu đem ra doạ anh là sẽ cắt sạch tóc...cho anh sợ....!

      Ơ...ghét anh nhất á...!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2006 01:32:33 bởi diên vỹ >
      #78
        diên vỹ 11.07.2006 20:05:26 (permalink)
        Ghét quá, hôm nay phải đi lại tiệm quần áo mua 2 cái quần mới được...tại hôm qua...ông manager người Việt bảo:

        - Sắp tới đây tôi có audit rồi nhá, loại quần cô bận đi trái với rule ở đây, tôi không muốn thấy cô bận cái quần này...!

        - ??????

        Trời ....! Đúng là đáng ghét, sao ngay lúc đầu hỏng chịu nói cho con người ta biết .....Cứ nay thêm một rule, mai thêm một rule ...đáng ghét thật ...!

        Mà vô phương, nếu mình giỏi thì tự mở nhà hàng, tự đặc rule đi ....hihih :) yah , lúc đó mặc sức á nói, còn bây giờ chỉ là một người làm, đành phải theo vậy ...

        Ta hỏi một anh cũng người Việt là:

        - Anh làm ở đây bao lâu ?

        - 10 năm rồi á em !

        - Wow, anh thích chứ ...?

        Anh đang pha trà xanh, nghe ta hỏi câu ấy, anh dừng lại, thay đổi sắt mặt và giọng có vẻ nghiêm hơn, ....anh nhìn ta và bảo:

        - Nói thật với em, mỗi khi vào đây làm, anh như đeo một gánh nặng ...!

        - Gánh nặng ?

        Ta ngạc nhiên và không hiểu ý anh nên hỏi lại, anh bảo:

        - Làm ở đây phiền lắm em ạ ...!

        - Phiền? ....

        Ta vẫn chưa hiểu ....Anh bảo:

        - Mình ai cũng phải làm vì tiền em à, kẹt lắm mới đi làm ...chớ ai thích đi làm đâu ...

        Ừ, thì đúng ....ai lại thích đi làm bao giờ ...và công việc thì rất hiếm việc mình yêu thích ....ta hỏi anh:

        - Thế ban ngày anh cũng đi làm hãng à ...?

        - Ừ ...! Anh có con nhỏ, phải lo !

        - Con nhỏ ...? Thế anh bao nhiêu tuổi ..!

        - 46 ...!

        Trời ...! Bình thường ta thấy lúc nào anh cũng cười cười...Hình như anh chẳng quan tâm vì đến việc đúng sai của người,....Anh mặc tất cả....Bây giờ thì ta mới hiểu....Sau khi đem trà xanh cho khách, ta cùng anh lau một cái bàn nọ. Anh tâm sự tiếp:

        - Anh có vợ lúc 33 tuổi....Xui cho anh gặp trúng bà vợ mê cờ bạc, bả phá sạch tiền của anh...Anh bị phá sản....và còn những 2 năm nữa mới dứt nợ...

        - 2 năm nữa à...!

        - Ừ, nếu vợ anh như người ta, thì anh đâu đến nông nổi này...!

        Con người, quả thật ai cũng có một bầu tâm sự riêng....Nghe anh kể chuyện, ta thở dài, ngao ngán....

        Nếu ta đi hỏi từng người một trong nhà hàng, ta tin chắc ai cũng có một cái khổ....Ừ, kiếp người là thế mà...Đúng không?

        Khi ta trở vào nhà bếp, ta lại nghe tiếng cãi vả. Một người làm lớn tiếng là:

        - Sao kỳ thế, sáng này tôi đã lau chùi sàn nhà, sao bây giờ lại phải tới phiên tôi lau nữa...Tôi không làm.

        Anh manager người Việt và anh manager người Mễ chỉ vào tờ khóa biểu và nói:

        - Nhưng thời khoá biểu nói là ông làm, thì ông phải làm...

        Tiếng người ấy vẫn lớn và tỏ vẻ bực dọc nói:

        - Tôi không làm. Tôi phải nói chuyện với Ông Lê.

        Ông Lê cũng là manager người Việt , nhưng trên cả anh người Việt nọ và anh người Mễ lẫn ông người Ấn...Hơi....Ta nghe cãi vả, nên..thôi....đi ra ngoài trước....Phiền quá...Sao lại cứ cãi vả nhau thế...Có gì hay đâu....Không thích làm thì đừng làm, đã làm rồi thì...thôi kệ, việc nào cũng như việc nấy thôi, cùng nhau làm cho rồi. Người kia không làm được thì mình làm...Đơn giản vậy mà sao lại....đi đến cãi vả chi cho mệt thân hong biết nữa.

        Vì ta đi ra ngoài, nên không biết anh manager người Việt và Mễ đã giải quyết như thế nào, mà khi ta trở vào thì nhóc người Mễ phải lau sàn nhà...! Tội nghiệp....Ta nhìn cậu bé hỏi:

        - Ông kia không chịu làm à?

        Cậu bé mĩm cười và gật đầu....Vô tình cậu bé dùng cây lau nhà đẩy làm sao đó trúng đùi một người Mỹ nọ....Ừ cũng là người làm thôi...Ông ấy rửa chén. Bị trúng đùi, ông ta trợn mắt la. Ta nhìn ông ta....vừa cười vừa nói:

        - Ông xấu quá, trúng một cái đã la lên....

        Vì ta vừa nói , vừa cười nên ông cũng cười lại....và bảo...:

        - Đùa chút mà....!

        Thế là bỏ đi. Ta nhìn cậu bé....Hình như cậu bé buồn buồn...Tội thật....Ta lại bỏ ra ngoài....

        Nhà hàng đóng cửa lúc 9 giờ 30 tối, nhưng còn tới 3 bàn khách chưa xong. Nên ta phải chờ....Thấy cậu nhóc người Mễ khác đang dọn dẹp bàn ghế, và quét sàn nhà. Ta chạy lại phụ...Ừ , sẳn cũng chẳng làm gì...Ta chỉ đợi cho khách xong, lau sà bông cho 3 bàn còn lại thôi.....Nên ta kéo ghế ra cho cậu bé quét...Cậu vui vẻ và cám ơn hoài....

        Ừ....Ta chẳng biết nữa...Ta thực tình không thích làm nhà hàng bao giờ...Vì luôn luôn phải nghe người ta cãi vả, hoặc có rất nhiều lúc người khác không làm việc của họ, hoặc làm một cách không thiện chí.....Nhiều khi bực,....Thiệt ra sống ở đời có cần phải tranh hơn kém không? Ta không biết nữa....Mà ở đâu cũng vậy, công việc nào cũng vậy, luôn luôn là có 3 hạng người. Thứ nhất là hạng người lười biếng làm việc một cách cho có nên công việc dầu có xong nhưng vẫn như là không xong, hoặc họ cố tình lẫn tránh không chịu làm việc của chính họ ... mà hạng người này tài lắm ... manager không bao giờ thấy được điều đó. Thứ hai, hạng người mặc tất cả, cứ làm công việc của mình, việc của người thì kệ, mình xong phần mình là ok . Thứ ba....là hạng người vì hiền quá, hoặc thấp cổ bé miệng mà phải làm luôn công việc của mình và cả của người thứ nhất, hoặc bị hạng người thứ nhất sai khiến lung tung ....

        Người Mễ là loại người mà xã hội Mỹ...hay đúng hơn là trong mắt mọi người mà ta biết .....có lẽ đánh giá họ thấp nhất....Vì, thứ nhất họ không rành tiếng Anh, thứ hai họ đến từ một nước...ừ nghèo và thường thì họ sang Mỹ bất hợp pháp. Họ qua đây làm việc, làm bất cứ công việc khó nhọc nào chỉ để có một số tiền gởi về cho gia đình còn lại ở trong nước họ. Thường họ đi xe truck và trong xe có những 5 -6 người chất chồng trong đó. Mùa hè, hay thấy họ ngồi ngoài sau xe truck đi làm. Vì phần đông không biết tiếng Anh lại nhập cư bất hợp pháp..nên họ thường chịu thiệt thòi hơn...và người khác thường lợi dụng điểm yếu đó để bắt bẻ hoặc ăn hiếp họ....

        Mà thực sự, xã hội nào cũng thế....mình thua thì..người ta có cớ để đè lên mình thôi. Người ta bảo thời đại xưa phân giai cấp....thiệt ra thời đại nào cũng thế...chỉ là ngày xưa rõ rệt, ngày nay...người ta không nói ra thôi. Nhưng dù không nói, thì trong tia mắt nhìn, trong giọng nói, cử chỉ vẫn không thể giấu được sự phân giai cấp giữa người và người được.

        Phiền quá, phải không?

        Ta hỏi anh:

        - Có bao giờ thế giới hoà bình không anh?

        Anh vừa nhai, vừa trả lời:

        - Đời nào có chuyện đó chứ...!

        Ừ! Đúng, làm gì có sự hoà bình trong thế giới trần tục này. Cho nên ta nghĩ, thôi thì cứ sống cho trọn một kiếp người đi. Tuy thế giới không thể có một ngày hoà bình, nhưng mong tâm trí của mình đừng vương víu quá nhiều phiền muộn. Chỉ cầu được như thế thôi. Nhưng có lẽ cũng rất khó!
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2006 20:24:29 bởi diên vỹ >
        #79
          diên vỹ 13.07.2006 03:26:56 (permalink)
          Hmmm..có nhiều việc....chẳng biết nói sao....thôi..thở dài vậy....!

          .....


          #80
            silhouette 13.07.2006 04:26:05 (permalink)
            :)..
            Attached Image(s)
            #81
              diên vỹ 13.07.2006 06:51:31 (permalink)
              í, silhouette gởi cái chi chi mà hong thấy được dạ? :)
              #82
                trungnghia 13.07.2006 09:45:42 (permalink)
                Xin lỗi vì đã chen vô đây. Cho tui hỏi Diên Vỹ làm gì, ở đâu mà sao xem trong nhật ký thấy cực dữ vậy?
                Tui đang ở Việt Nam, thấy còn sướng hơn bạn nhiều.
                #83
                  diên vỹ 13.07.2006 11:34:27 (permalink)
                  hihihi :) tại mí năm nay dv đâu có đi làm, giờ đi làm nên thí mịt..mịt thì..vào nhật ký than khơi khơi thôi...:) chứ so sánh với người thì làm gì có chuyện cực hơn người nà :)

                  với lại nhật ký thì...ghi lại cảm nghĩ mờ....nghĩ sao viết vậy hihih :) nhiều khi viết hôm nay, ngày mai nhìn lại thí khác...nói tóm lại bạn mà hỏi dv thì dv cũng chẳng biết đường trả lời á :)
                  #84
                    silhouette 13.07.2006 11:56:10 (permalink)


                    Trích đoạn: diên vỹ

                    í, silhouette gởi cái chi chi mà hong thấy được dạ? :)



                    ohh, it was just a drop of honey to give DV extra strength to hang on :)

                    có lẽ nó dissolved vô người của DV rồi đó..

                    :)..
                    #85
                      diên vỹ 13.07.2006 12:31:50 (permalink)
                      Cuối cùng thì hôm nay cũng được nguyên ngày, nguyên đêm nghỉ ở nhà....hihih mèn, mới đi làm từ hôm thứ bảy thôi mà ta tưởng là mình làm từ trăm thế kỷ trước.... Nhưng hôm nay đã khoẻ lắm rồi, hỏng còn đau nữa....ta hỏi anh:

                      - Kỳ anh hén, bộ con người hay quen với mọi thứ lắm hả anh?

                      Anh nhíu mày hỏi:

                      - Sao em nói thế...?

                      - Thì tại cái chân em nè, đâu còn đau...Cái tay em nè....cũng hết mỏi...!

                      Anh cười bảo:

                      - Ừ thì phải quen đi để còn sinh tồn chứ em...!

                      Ừ hén...Phải quen để sinh tồn...nếu hong loài người diệt chủng đi mất....!

                      Hôm qua ta đến trường để điền đơn nhập học ....hmmm ...để coi ta định lấy tới ....hmmm ừ có thể 15 credit á ....có nghĩa là ...1 lớp, 2 lớp ...ừ 5 lớp thì phải ..... Nhưng chưa ghi danh, tại họ bảo phải chờ 2 ngày ....Ta thì sợ nếu ghi trễ thì các lớp và giờ thích hợp với ta sẽ bị thiên hạ lấy hết, nên ....sáng này ta nóng lòng lại gọi họ thử coi chừng nào ta mới ghi danh được ...hihihi ...Họ bảo là 8 giờ 30 ngày mai ...Ừ , hy vọng ngày mai ghi danh được ..nếu mất những giờ thuận tiện đó thì tiếc ngẩn ngơ á ....!

                      Và không biết khi đi học rồi, ông chủ có cho ta làm như thời khoá biểu ta muốn không ....:)

                      Hỗm nay đi làm có mấy ngày mà ...ngày thứ nhì thì quên đem thẻ tên theo ...anh phải vòng xe trở về lấy ....Ngày thứ ba làm lộn order ...ngày thứ tư ....đi làm trể ...:)...ừ ..tại phải ghé trường á ....gọi ông manager người ấn nói là sẽ đi trễ .... vậy mà ổng cũng ok luôn .......Nếu mà gặp bác VN kia chắc ta bị la rồi ....Ông người ấn ..dễ tính nhất ...! Nghe nhóc em bảo ổng là người create schedule cho waitress ....hmmm gặp hên 3 lần rồi ...không biết có thêm lần thứ tư không ? ....Ừ ..hên xui vậy ...!
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2006 12:39:14 bởi diên vỹ >
                      #86
                        diên vỹ 13.07.2006 12:32:53 (permalink)

                        Trích đoạn: silhouette



                        ohh, it was just a drop of honey to give DV extra strength to hang on :)

                        có lẽ nó dissolved vô người của DV rồi đó..

                        :)..


                        oh..hay vậy à... :) hèn gì dv thấy khoẻ hẳn rùi hihihhi :)

                        Thanks :)
                        #87
                          silhouette 14.07.2006 05:40:57 (permalink)
                          khg có chi, DV !! :)

                          chúc DV luôn khỏe, vui nha

                          :)..
                          #88
                            diên vỹ 15.07.2006 20:49:39 (permalink)
                            Kỳ ghê á...

                            Đến trường ghi danh có mấy lớp học thôi, vậy mà tới giờ chưa xong....! 2 lớp đầu đợi một bà nọ phê chuẩn....hihi tại mình nổi chứng ...muốn học lại ....các lớp mình đã học rồi ....Ai ngờ khi phê chuẩn 2 lớp đó thì 2 lớp khác lại bị....có vấn đề...thế là phải đợi một bà khác.....phê chuẩn tiếp....Nhưng xui quá, bà ấy lại đi vắng đến thứ 2 mới trở lại trường...hihih :) Còn lớp vẽ thì tiếc ghê, ghi danh trễ nên hết chổ rồi ...Tiếc ngẩn ngơ ....Ta hỏi anh là một lớp học piano và một lớp chụp hình ..nên chọn lớp nào ...Anh bảo chọn piano ....Ừ ...tại ....ghi danh quá 12 credit thì cũng số tiền đó, nên ta tìm một lớp nào đó học cho giải trí ....dù sao cũng không cần đóng tiền thêm mà ....tiếc là lớp vẽ lại hết chổ trống, lớp piano và lớp chụp hình thì lại cùng 1 giờ nên phải chọn 1 trong hai ....Uổng hén ...! Hhihi ....anh kêu lấy lớp piano ..thế là từ nay ...đàn cho chết cái tai anh luôn :) .....

                            Ta bắt đầu vào đại học năm 1999....Nhưng học khoảng 1 năm mấy thôi là...ừ lại có vài vấn đề khó giải quyết nên thôi học.....mà mãi tận tới năm rồi mới học lại...Bây giờ lại muốn học tiếp....

                            Đôi lúc không biết mình đang trên con đường nào....mà sao cứ thích thì làm, không thích thì bỏ....hèn gì mà đường phía trước luôn chông chênh...!

                            Mà kỳ thật, ngày xưa mình học thế nào...mà các lớp Anh Văn điều được A hoặc B....thế mà cho tới tận bây giờ tiếng Anh vẫn thuộc loại bét.....

                            Ơ hỏi ta cũng chẳng biết trả lời sao á...!

                            Ngày xưa bận bịu không nói gì, bây giờ rảnh rang rồi...Hy vọng ta đừng cứ như một con ngựa chứng.... :)

                            Không biết người khác sợ điều gì....riêng ta, ta sợ bản thân mình quá....!

                            2 tuần nữa dọn nhà rồi...! Vui lắm á...!

                            Hy vọng chổ ở mới sẽ dễ chịu hơn....!

                            Sau khi ghi danh học, phải đổi thời khoá biểu ở chổ làm...chẳng biết có được không nữa...! Nếu biết vậy, ta đã ghi danh học từ hồi tháng 6 rồi đặng khi đi làm thì đưa cho ông manager cái thời khoá biểu học của trường....đỡ mất công tính tới tính lui....

                            Nghe nói người ta khi làm một việc gì thì người ta đặc kế hoạch và dự tính mọi việc chẳng những trong vòng một năm mà tận đến cả hàng mấy năm sau....Có khi người ta còn dự đoán trước được kết quả và tiên liệu được những gì sắp xảy ra nữa á...

                            Hmmm hay hén...! Ta thì cứ hay đợi nước tới chân mới nhảy..Nhiều khi nó tới chân mà còn chưa thấy hoặc chưa cảm giác ra được nữa ở đó mà nói chuyện dự đoán kết quả..... Thế mới biết cái trí óc của ta nó hạn hẹp đến cở nào....!

                            Hôm qua đang ngồi ở phòng ghi danh đợi tới phiên ta để gặp cái người advisor....thì có một cô bé khoảng chừng 19 - 20 tuổi gì đó đến ngồi cạnh ta. Cô bé quay sang hỏi:

                            - Nảy giờ cô đợi lâu chưa?

                            Ta trả lời:

                            - Khoảng chừng 5 phút...!

                            Cô bé có vẻ lắng lo hỏi:

                            - Cô biết ai là người kế đến không?

                            Ta đưa ánh mắt về phía 2 người ngồi ở hàng ghế cạnh vách tường trước mặt và nói:

                            - 2 người đó, rồi đến 2 người ngồi ở phía ngoài phòng...và kế đến là tôi.....

                            Cô bé thở dài nói:

                            - Hmmm chẳng biết khi tới phiên tôi,...tôi sẽ kịp giờ làm không nữa...!

                            Ừ, ta thấy cô bé là người cuối cùng sau ta những ba người nữa...ta mới hỏi:

                            - Thế khi nào cô phải làm?

                            - 11 giờ...

                            Ta nhìn đồng hồ treo ở tường đang chỉ 9:45 sáng...! Ta hỏi :

                            - Chổ làm cô xa lắm không...?

                            - Khá xa...!

                            Cô bé im lặng. Ta cũng im lặng. Nhớ lại 2 ngày trước ta đến trường cũng gặp lúc như thế này, làm ta chạy muốn đứt hơi từ văn phòng bà cô giáo này sang văn phòng bà khác...mệt chết được....Đáng lẽ đến chổ làm kịp giờ, ai ngờ ta sấn sơ sấn sát quẹo lộn con đường, thành ra đi trễ......Nên ta quay sang cô bé nói:

                            - Hay là cô bé cứ lại nói với bà thư ký cho cô bé lấy chổ của tôi....thế thì sẽ không trễ...Sẳn hôm nay tôi không làm gì, nên đợi bao lâu cũng không hề gì.

                            Cô bé mở to đôi mắt hỏi lại ta:

                            - Thật sự cô muốn làm thế à...?

                            Ta cười nói:

                            - Nếu cô sợ trễ làm...

                            Cô bé có vẻ rụt rè bảo:

                            - Tôi.....không biết bà ấy có cho không? Hay là cô nói dùm tôi nhé...!

                            Trời...Ngày còn bé xíu ta cũng nhát nhúa như thế á...Giờ thì hết rồi...Nhìn thấy điệu bộ của cô bé...ta không khỏi bật cười. Ta nói:

                            - Được rồi!

                            Ta cùng cô bé đi đến chổ người thư ký. Bà ấy đang bận nói chuyện điện thoại. Trong khi chờ, cô bé lại liếc sang ta và nói:

                            - Sao tôi rung ghê! Hỏng biết bà ta cho hay không hén?

                            Trời đất....có vậy mà cũng rung. Ta nói cùng cô bé:

                            - Có gì đâu, bà ấy cho thì tốt , không thì thôi...sao cô bé rung?

                            Khi người thư ký quay sang hỏi có chuyện gì,...cô bé im ru hong dám nói. Ta đành phải nói là:

                            - Bà có thể cho cô bé này lấy chổ của tôi không.....vì cô ta sợ trễ....làm ...!

                            Bà thư ký gật đầu vui vẻ....Cô bé lúc ấy mới thở dài nhẹ nhỏm.....Ta thì hơi mắc cười. Sau khi trở lại chổ ngồi cô bé cứ nói chuyện líu lo. Cô bé đưa cho ta xem tờ ghi danh của cô bé....Toàn là những lớp ta thích..như : Tâm Lý Học, Xã Hội Học....v.v.v....Ta cười nói với cô bé:

                            - Wow những lớp này thú vị quá...nhưng chắc vài năm sau tôi mới học được, vì hiện bây giờ tôi có vấn đề khó khăn trong tiếng Anh....!

                            Đợi đâu khoảng 10 phút sau thì tới phiên cô bé....Cô bé đứng dậy mĩm cười , cám ơn ta...Vào trong phòng Advisor khoảng 15 phút sau ra...cô bé lại không quên cám ơn lần nữa....

                            Hmmm... Bà thư ký không biết lại nghĩ gì, cứ nhìn ta mĩm cười....!

                            Và cuối cùng, ta là người chót nhất trong phòng đợi...! Nhưng rốt cuộc vẫn không đi đâu vào đâu....., vẫn phải trở lại trường thứ hai nữa á...!

                            Đi tới đi lui, hao săng ghê....! Mai mốt dọn nhà ở xa, đi còn hao săng gấp bội nữa....Mà chắc không sao, tới lúc đó chắc làm có tiền rùi...Hic hic, còn nguyên tuần rồi làm công không....., nhưng chẳng biết tới bao giờ mới được 100% tip đây....Nghe nhóc em nói 2 người vào trước ta khoảng 2 tháng, tới nay mà chỉ mới được 90% thôi. Em ta bảo là các bà trong ấy không chịu cho họ 100%....lý do thì có trời mới biết...! Nhưng em ta bảo hồi em ta vào làm,...cả 1 tuần sau các bà mới cho tự lấy order, nhưng 1 tháng sau thì được 100% ngay....Hmmm...ta thì ngày trước ngày sau đã được cho lấy order........nhưng 100% tip thì chắc ít nhất cũng 1 tháng sau...mà bây giờ thì mới tuần đầu thôi...Ôi con đường sao mà dài quá thế...!
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2006 20:59:01 bởi diên vỹ >
                            #89
                              diên vỹ 16.07.2006 21:15:28 (permalink)
                              Nghiệm về cuộc đời ta chẳng biết thế nào nữa...cứ trăm ngàn câu hỏi, cứ trăm ngàn cái kiếm tìm....mà thực, ta có nên thắc mắc nhiều không? Có nên kiếm tìm những cái mà tự mình không giải đáp nổi không?

                              Hmmm ta chẳng biết...!

                              Anh có phải quá khắt khe, quá khó khăn với ta không? Hay chính ta, chính ta quá buông thỏng với đời, quá dễ dàng với bản thân ...?

                              Anh là niềm vui của ta, nhưng đồng thời anh cũng là nỗi buồn ....

                              Ta chẳng biết nữa ...

                              Con người ta sống thì cần cái gì .....? Tiền bạc, vật chất, địa vị ......tất cả ba thứ đó chỉ cần bản thân cố tâm đeo đuổi thì ai cũng có thể đạt được ...chỉ riêng tình yêu và sự đồng cảm thì cần có người thứ 2. ....Người thứ 2 đó của ta ...là anh ...

                              Anh yêu ta với một thứ tình yêu mà ....hầu như ta chưa từng tìm thấy ở một người nào cả. Có người yêu ta si dại, có người yêu ta ích kỷ, có người yêu ta bằng một thứ tình yêu bao dung ...

                              Anh thì tất cả ...anh có lúc si dại, có lúc ích kỷ, có lúc bao dung ....thế mà có lúc, ta vẫn khóc ...khóc vì ..một câu nói rất bình thường của anh .., khóc vì một cử chỉ vụng về nhỏ nhặt ...

                              Mà nghĩ lại, thấy ta trẻ nít quá ...!

                              Quần áo của ta thì toàn là loại vải mà không thể giặc rồi bỏ vào máy sấy cho khô được, phải treo lên, phải phơi nó ....nếu sấy nó sẽ hư mất á ...! ....

                              Tối qua, ta đi làm về đói quá, ngồi ăn xíu đồ. Anh thì đi vòng vòng trong phòng khách vẽ toàn những cảnh về căn nhà mới ....Vì buổi trưa, anh đã đến đó chọn một căn nhà như ý, và định ngày để chuyển nhà. Anh nhìn sang cái rack treo đồ của ta anh nói:

                              - Hmmmm ....anh nghĩ cái này chắc bỏ hén em ?

                              Ta nhíu mày hỏi lại anh:

                              - Rồi quần áo em giặc phơi đâu?

                              - Thì sấy?

                              - Sấy?

                              Ta hỏi với 1 giọng rất bực. Anh như nhớ ra điều gì nên nói :

                              - Oh ..quên ....áo quần em không sấy được ...? Hay là phơi trong tủ đựng quần áo?

                              Ta càng bực hơn nên nói:

                              - Anh điên hả ? ...Ai lại phơi đồ ướt trong tủ đồ khô?

                              Vậy mà anh vẫn tiếp tục nói, anh bảo:

                              - Tủ đồ rộng mà ...!

                              Ta thở dài ngao ngán ...Tại sao có lúc anh lại vụng về đến mức độ đó. Trời ạ, ta thèm la lên một cái cho nó bớt bực. Nói là anh điên thì anh giận ...mà hong nói thì ....mình bực. Nên ta chỉ biết im lặng ...và rưng rưng nước mắt thôi. Trách ai bây giờ ...trách mình thì có ....Bản tính của anh là vậy, anh không bao giờ thấy trước một việc mà anh không biết, hoặc anh không hề tin cái gì nếu anh chưa thực sự chứng kiến nó. Còn ta, ta giỏi nhất là tưởng tượng, giỏi nhất là so sánh sự việc và liên kết mọi thứ lại để ..suy ra kết quả ...Ta không bảo anh sai, ta cũng chẳng nhận mình là đúng. Nhưng ở đây, ta muốn nói là ta và anh giải quyết mọi việc bằng hai cách ...anh thì phải đi vào thực tế, ta thì dùng kinh nghiệm .... Thế là cứ hay có những cuộc tranh cãi vô lý ....

                              Suốt buổi tối ta chỉ im lặng. Anh ngồi đó buồn ...anh hỏi:

                              - Sao em hay cứ vì một chuyện nhỏ mà giận anh vậy?

                              Ta trả lời ngao ngán:

                              - Không phải em giận, mà ...nếu anh thích làm cái gì thì làm đi, dời nhà, anh muốn lấy muốn bỏ cái gì tùy ý ...

                              Ta nói, mà trong lòng buồn đến nổi ...ừ lời nói chẳng ra ....Ta đâu thích khóc ....nên ta hay kèm lòng mình ...Cảm xúc của ta rất dễ bị tổn thương, nên dù 1 câu nói rất bình thường mà bị trí óc ta suy diễn thì nó tự dưng trở thành một cái đau ....Lạ lắm.

                              Rồi anh ngồi đó suốt buổi lặng thinh nhìn ta. Ta bỏ mặc ...Ăn xong, đi tắm ...tắm xong ...đi ngủ ....

                              Thực tình ta có giận anh đâu ...Giận là giận mình á ....!

                              Mấy ngày trước ta đã phải khóc một trận thật to. Anh thấy thế hoảng hồn hỏi, ta nói :

                              - Anh thử tự kiểm bản thân lại đi. Anh nói là anh yêu em à ...? Thực ra cái tình đó không khác gì tình của một người anh dành cho một người em gái. Em muốn ở đây là muốn sự thông cảm của anh, muốn anh yêu em như một người yêu kìa. Anh tưởng anh chăm sóc, lo lắng đủ thứ cho em là yêu sao? ...Anh coi đó, anh đi làm từ sáng tới tối mới về ...Em lại phải ở nhà, chẳng thể đi đâu ...cái cảm giác như bị giam trong một căn nhà chật hẹp....Anh thử nhốt một người cách ly với đời xem, họ có được bình thường không. Anh về nhà, thay vì chăm sóc, hỏi hang em, dịu dàng với em, anh lại chỉ biết kể thao thao bất tuyệt về những chuyện thiên hạ, về những bức xúc của anh với người ...Thế anh có nghĩ tới em không? Anh có biết cảm giác của em không? Hễ em trả lời cộc cằn một xíu thì anh bảo là em xấu. Thế anh có biết nguyên do vì sao em cộc tính không? ... Em nói thật, nếu sống với một người mà chỉ cần họ chăm sóc về vật chất thôi thì xin lỗi em không cần ....!

                              Anh bực mình lớn tiếng:

                              - Nhưng anh đi làm nhiều là vì anh muốn em có cuộc sống tốt hơn mà ..?

                              Ta càng la lớn:

                              - Muốn em tốt hơn à ....Xin lỗi, không có anh cuộc sống vật chất của em cũng không thiếu. Với lại anh thử nghĩ kỷ lại đi ...rỏ ràng anh muốn mua xe tốt, muốn mua xe đẹp nên anh ra sức làm ngày làm đêm, chứ có vì em đâu? ...Em đã nói với anh rồi, mua một chiếc xe tầm thường chạy cũng được, có cần cái xe đẹp , xe hay cho tốn tiền đâu. Nhưng vì thấy anh thích, nên em tôn trọng sở thích của anh. Và xin anh hãy làm ơn cũng tôn trọng em một chút ...Đừng có hở ra là bảo vì em ..vì em ...Em chán ngán câu nói đó lắm ...

                              Có một cái hay của anh là ..nếu lời ta trách mà đúng sự thực thì ..anh nhận lỗi ngay, dù lời đó có chua cay đến cở nào anh cũng chấp nhận ... Cái tính đó của anh ta không tìm thấy ở một người nào mà ta gặp cả ...Ngay cả chính bản thân ta ....Nên nghe ta nói, anh thấp giọng bảo:

                              - Sao em có nhiều tâm sự mà không nói cho anh? Em biết anh là đàn ông mà, làm sao tỉ mỉ và tế nhị được?

                              - Đàn ông thì sao? Hay lắm à ...!

                              Rồi không nhớ là anh đã nói câu gì đó, làm ta bậc cười. Lần nào cũng vậy, đang khóc mà anh nói 1 câu là ta cười ngay.

                              Nhưng nói thật ta chán ngán quá ....!

                              Tình yêu của thế gian là gì ? ...Tìm nhau tưởng gặp lại hoá ra không? Mà ta có cần cái gì đâu ..... Ừ, ta chẳng cần thứ gì nữa ....Cái ta cần bây giờ là học, và học ....Thế mà có lúc ta lại bực anh quá ...!

                              Hay chính vì anh quá dễ tính, nên ta trở nên ương ngạnh ...!

                              Muôn đời vẫn vậy, ta không tin lại có một người yêu một người vô điều kiện. Ta không tin là có một tình yêu bất chấp mọi thứ ....!

                              Anh cho ta một cảm giác bình yên, hạnh phúc, yêu đời ...Nhưng trong tâm ta nó sao đâu á ...Phiền, bực ..chán ...! Anh càng yêu ta, ta lại càng chán bản thân ....Tại sao lại thế? Ta tìm hoài mà chẳng trả lời câu hỏi của mình ....!

                              Đồng thời, ta lại không tin trên đời có người dám yêu và chấp nhận ta ....Ngoại trừ anh ....!

                              Ta không từng mong với Thượng Đế điều gì, vì ta tin với cuộc sống trần thế, con người chỉ cần biết chấp nhận đời thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn ...Nhưng có điều này ..Ta mong Thượng Đế cho ta có thời gian để biết thông cảm anh ...Đừng cứ vì những chuyện nhỏ mà buồn anh tội nghiệp. Cuộc đời anh đã quá khổ rồi ....Xin Thượng Đế đừng để ta gây cho anh nhiều cái khổ khác. Đau lòng anh lắm!

                              Thiệt tính ta kỳ quá ...Làm sao thay đổi đây?

                              Chán thật ...!
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2006 21:37:35 bởi diên vỹ >
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 15 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 217 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9