Sao con người lại hay cảm mến nhau đến thế hả....!Ở đây, ta không nói về giữa 2 con người có những cái bất đồng nhau, hoặc những cái...hờn ghét...mà ta muốn nói đến 2 con người, của 2 phái khác biệt...đến từ 2 nơi rất xa....và có một lúc nào đó..lại cùng chung trên một con đường....
Cả 2 con người đều bình thường, không quá nổi bật giữa đám người khác, cũng không quá lặng thầm trong đơn lẽ ....
Vì con đường đi quá dài, nên ....có dịp để trong lòng của 2 con người một sự thắc mắc, tò mò ....trổi dậy ....!
Những tưởng có thể bình lặng là một con người bình thường ...! Nhưng có lẽ phải ...cố gắng nhiều lắm để sống một đời bình thường thì phải ...
Ta không hiểu nổi lòng mình ...! Ta không hiểu nổi mơ ước của mình ...! Ta càng mù tịt về con đường phía trước ...!
Tưởng những bận bịu lo toan cho một ngày mai khác hôm nay thì tâm trí sẽ bình yên trong cái bận bịu đó ...! Nào ngờ ....!
Đáng lẽ tháng 9 này ta bay qua bên nhỏ bạn lâu năm dự đám cưới của cổ ...nhưng khoảng tuần trước ta nhận offline message của bạn ....bạn bảo:
- Nè bà, đừng mua vé máy bay nghen ..., tui đã hủy bỏ đám cưới rồi ...!
Đọc xong ..., ta không mấy ngạc nhiên ...! Nhưng lòng có chút gì đó buồn ...! Buồn cho cuộc đời ....!
Ta gởi lại message hỏi lý do vì sao thì ...bạn bảo:
- Tui không biết nữa bà ạ ...! Có lẽ tui quá mơ mộng ...!
Ừ ! Khi bắt đầu một cái gì đó, người ta thường mơ mộng ...Nếu điều hoà được mơ ước cùng thực tế thì cuộc sống sẽ đi đến một cái kết quả khả quan hơn ....Nếu đễ mơ ước lấn lướt thực tế thì ...đời hoá thành viễn vong ...Còn nếu để thực tế chồng chất lên những giấc mơ ..thì cuộc đời biến thành tồi tệ ....
Ta không biết là mình đang ở điểm nào ...quá thực tế, hay quá mơ mộng ...! Những gặp gỡ của người đời ...sao cứ lại vướng vây khiến cho ...ta có một cảm giác ..khó hiểu về bản thân mình ....!
Tình yêu có phải nó chỉ là một tấm gương soi ...Người ta chỉ nhìn vào nó ...rồi thôi, chứ không thế vớ lấy được, càng không nắm vững nổi ...!
Nếu hỏi, ta mơ ước gì về người yêu lý tưởng của mình ...Thì chắc ta chẳng thể trả lời cho được ....Người yêu lý tưởng ....Cụm từ đó, không hiểu sao nó xa lạ với ta quá ...!
Hay sự cảm mến giữa con người đều xuất phát từ sự tò mò mà ra hở ...? Ta không hiểu được .....!
Có những phút giây ta không hiểu nổi chính mình ...Có những cảm giác ....rất lạ ...mà ta không biết là nên buông lõng, hay nên kèm chế ...Có một bà chị ...trong lúc nói chuyện hỏi là:
- Không biết người khác phái ..họ nghĩ gì về đàn bà đẹp hở ...?
Thấy các bà chị ..khác im lặng ....Ta mới nói:
- Em nghĩ .....bất kể là người phái nào đi nữa, nhưng khi một người ...gặp gỡ một người, nếu đúng là một người mà mình mong mỏi thì dĩ nhiên có một chút rung động á chị ...! Còn cái rung động kia nó có phát ra hay không là tùy vào trách nhiệm của người ấy với đời ...Có khi ...họ vì một trách nhiệm nào đó ...ví dụ, gia đình chẳng hạn ...thì họ gạt ngang cái cảm giác của mình ...Còn nếu họ thiếu trách nhiệm ...thì sẽ để cảm giác đó mặt tình chen vào đời thực ...
Chị gật gù, rồi hỏi tiếp:
- Tại sao có người lại cho là người đó vô duyên, nhưng người khác lại ....thích ?
Ta cười bảo:
- Thì có gì đâu ...sở thích của mỗi người khác nhau mà chị...!
Một tuần ta đi làm 5 đêm ...Thời gian cứ đến , cứ đi ...ta vô tư cười nói với mọi người xung quanh ..., ta đùa, ta cợt ...! Hình như trong ta không có một chúc phiền muộn vướng bận ....! Có người chọc ta, có người ...tỏ ra thích .., có người lại bảo ta kém dễ thương , có người so sánh ta và nhỏ em ...., bảo là ta không hiền như em ta ...v.v.v
Đối với ta, mọi thái độ của người xung quanh đều là một cái gì đó vui vui và dễ thương ...ta mặc sự thích, hay không thích của họ ...! Nhưng ...ừ ..lạ thật ...! Một hôm, như thường lệ, sau khi làm xong, ta thay bộ đồ đồng phục đáng ghét ấy ...., ta ghét nhất là phải kẹp tóc lại, ta thích để tóc bay theo gió ấy mà .....Thế là ta thay cái áo đồng phục của nhật, thành cái ao kiểu tàu, trời nóng nên ta mặc quần rất cụt ..thế mà tóc ..vẫn thích cho bay theo gió ....! Ta hí hững bước ra cửa để về .....Cả mấy tiếng làm việc mệt quá mà ...! Vừa bước ra cửa, nhè lúc Juan cũng bước vào ..thế là ..đụng cái rầm ...!
Đối với ta, Juan là một người bảnh nhất trong đám Chef ....! Có lẽ vì thế, Juan không hề cười hay nói chuyện với bất cứ một đứa con gái nào ...Ơ mà trong ấy có con gái nào đâu ngoài ta, nhỏ em và một nhỏ mễ khác ...!
Sau lần đụng cái rầm đó ...Ta không hiểu sao .....hơi lạ ...! Và mỗi lần ta chạm phải tia mắt nhìn của Juan ...ta có phần ..hơi ...thẹn và ...không dám nhìn thẳng ...!
Trời ạ ..! Ta mà cũng biết thẹn nữa sao trời ...! Hmmm không thể tin nổi ..! Ta thấy ngộ quá .. ..Mà sao kỳ, mỗi lần ...send order cho Chef ra nấu bàn của ta thì ..thường ..Juan hay là người nấu cho ta ..mặc dù ta rất ngán .....! Juan có vẻ nghiêm, cái chi sai một chút là cũng tỏ thái độ khó chịu, nên ta ...chẳng thích Juan nấu bàn của ta ..ta thích ....Adofo , Fransico ...và một ông nữa cũng tên Juan ........ Vì họ rất dễ thương, ta có làm sai chi cũng ok hết ....!
Nhưng ừ, từ cái lần đụng cái rầm kia, ...Juan có vẻ dễ tính hơn, không hề bảo ta làm cái gì sai hay cũng không trách ta sau mang cơm ra chậm ...Lạ hén ...! Có lần, ta đang serve một bàn toàn là tụi nhóc 16 - 17 tuổi, tụi nó ...rất phá phách ....Thấy ta ..., bọn chúng hỏi tùm lum hết á ...Juan thì đang nấu bàn đó ....Một đứa nhóc nghịch khác hỏi:
- Cô có bạn trai không ?
Ta cười bảo:
- Dĩ nhiên ...!
Một đứa khác ...tò mò hỏi:
- Bạn trai cô có làm ở đây không ?
Chưa kịp trả lời, thì đứa kế bên chỉ Juan mà hỏi ta:
- Juan có phải là bạn trai của cô không ?
Ta nghịch ...nên quay sang Juan mà hỏi:
- Hey Juan, nhóc nó hỏi ...Juan có phải là bạn trai tôi không kìa ?
Juan mĩm cười rất nhẹ , và rồi không nói cái chi, chỉ lặng lẽ nấu ...!
Hmmm lạ thật ...! Nếu là Adofo hay Fransico thì họ sẽ ...cười lớn và bảo:
- Dĩ nhiên, đó là bạn gái của ta ..
Hoặc có thể đùa thêm một câu dễ ghét khác là :
- Bạn gái tôi đẹp hơn cổ nhiều, cao hơn cổ nhiều ..v..v.
Đại khái ,...những người Chef là những người hay đùa ...Thế mà thái độ của Juan làm ta ...hơi tò mò ...! Nhưng mặc, ta quay sang ..trò chuyện cùng bọn nhóc ....
Lại một bửa .....Ta đang ngồi đếm tiền tip với anh Việt, Juan bước vào ..nói gì đó với Franscico .... Ta tò mò ngước lên nhìn ..vô tình chạm phải tia nhìn ..rất thẳng của Juan ...ta ...hỏng hiểu sao ...lật đật quay sang chổ khác để tránh né ..!
Trời ạ ..! Ta không hiểu vì sao phải tránh ..Tia mắt của con người có gì mà phải ....tránh hở ...Ta ấm ức quá, không hiểu nổi cái phản ứng kỳ cục của mình ....Cho nên ..ta quyết định hỏng có ....tránh né tia nhìn của Juan nữa ...
Thế là ..Hôm qua, má ơi ...! Ta lại không dám ...! Chẳng hiểu sao tia mắt của Juan mạnh quá ...! Ta tự thấy mắc cười cho mình ...!
Xong, đêm qua sau khi ra về ..., như thường lệ, ta chào tạm biệt tất cả mọi người ....Juan thì từ ở cửa sau bước vào ...Ta mới tinh nghịch vẩy ta chào ...tạm biệt ..với một nụ cười kèm theo ...
Bất ngờ thật, ta thấy Juan mĩm cười lại .., trời ạ ..ta mém xỉu ..Nào giờ Juan có bao giờ biết cười với ta ...! Nhưng rồi ta lại tránh né tia nhìn của Juan ...
Có lẽ cứ thắc mắc và tò mò ..nên ban đêm ta bị nằm mơ ...thấy ...hắn ..!
Xỉu ...!
Có lẽ tâm thần ta bị những bài vỡ của lớp ....quấy nhiễu ..nên ..Ơ ..! Kỳ ...! Đã nói là ta không hiểu nổi mình đang như thế nào á mà ...!
Nhưng thôi á, điên quá đi, viết ra để cho nhớ những lúc ta có cái suy nghĩ điên điên ....Người ta nhìn mình, cười cái thôi, có gì là lạ mà ta cũng tò mò ...muốn biết ý nghĩa của nụ cười kia ...Khùng hén ..! Thôi, không tìm hiểu nữa ...! Mà có hiểu thì cũng thế thôi, đừng quên là còn đống bài vở đang chờ ta học thuộc á ...! Ngán kinh dị ...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2006 22:36:53 bởi diên vỹ >