Buồn lại vương vào thân. Như một lẽ tự nhiên của đất trời, vào thu rồi. Cái cảm giác ngột ngạt khó thở lại trở về chiếm giữ vị trí ấy. Nhớ. Mấy đêm nay đêm nào cũng mơ thấy khuôn mặt ấy, bóng hình ấy. Ánh nhìn yêu thương đến lạ nhưng cũng buồn khủng khiếp. Có cách gì để đêm đêm ánh mắt ấy không nhìn ta buồn đến thế không? Làm sao để cưỡng lại mình đừng cầm máy lên gọi đến đó không? Ta sao bất lực đến thế.
Sớm nay mưa. Đã mấy ngày nay rồi trời cứ thế. ai như MH đang hát, chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi...
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Chim về góc biển . Bóng ra khơi
Lòng tôi lũng thấp . Tâm hiu quạnh
Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Buổi chiều chăn gối thiếu hơi ai
Em đi để lại hồn thơ dại
Tôi vó câu buồn sâu sớm mai
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Em còn gương lược dấu đường ngôi
Nằm mơ thấy tóc thơm vai hẹn
Và khoảng trời xanh đến rợn người
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Bàn tay dư mấy ngón chia phôi
(Tặng nhau chín ngón không đeo nhẫn)
Và những tàn phai đầy tuổi tôi
Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
Như trời nhớ đất (rất xa xôi)
Nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi
Thư nhớ hồi âm - Lệ nhớ môi
Chỉ nhớ người thôi sông đủ cạn
Nói gì kiếp khác với đời sau
Đôi khi nghe ấm trên da thịt
Như thể ai đi mới trở về
Mưa. Cái điệp khúc mưa cứ như trăm ngàn lời yêu thương réo gọi. Ta phải làm gì cho ta?