CÕI LÒNG RIÊNG TA
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 5 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 62 bài trong đề mục
chialy1904 01.07.2006 23:16:35 (permalink)

Trích đoạn: mafiana

Hic! Nhiều người cũng cho tui là một "gã galăng", biết chiều chị em vậy mà đời tui chỉ toàn gap những bất hạnh trong tình trường..... Ước gì tui được làm giám đốc, được tuyển một cô đồng nghiệp xinh đẹp nhỉ???

Đời là bể khổ, tình là dây oan!! Adi đà phật. boong boong.... keeng keeng....


Rất cám ơn bạn đã ghé thăm,....Oh, mong ước của bạn cũng chính đáng thôi...nhưng để đạt được những mong ước đó thì cũng phải phấn đấu...hơi mệt mỏi đó nhỉ..... Mơ ước đơn giản tí xíu đi...hihihi
Làm gì mà bi quan dữ zậy, "cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao..."
Chúc bạn vui trong cuộc sống và sẽ tìm được tình yêu mà bạn mong ước...
chialy.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2006 21:14:58 bởi chialy1904 >
#31
    chialy1904 05.07.2006 21:18:18 (permalink)
    Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui...
    Mấy ngày hôm nay mình bận bịu quá....Suốt ngày hôm kia và hôm qua lu bu với công việc, đến gần tối mới về đến nhà. Sau đó, còn phải “vắt chân lên cổ để chạy đi” dự tiệc cưới của người bạn học cũ, cũng vui…, vì gặp lại nhiều bạn bè học chung trước đây…Làm mình nhớ lại kỷ niệm của lớp chúng mình…Những ngày học tập gian khổ, nhưng gắn bó nhau trong những giờ học nhóm và thảo luận theo tổ…mỗi người làm ở nhiều nơi khác nhau…nhờ vậy mình có thêm nhiều bạn mới…Tình cảm của các anh chị trong lớp thân thiết và quan tâm đến nhau làm sao!!! Đáng lẽ ra nếu ko có những trở ngại về công việc…, thì năm đó nhóm chúng mình cũng đã vi vu với nhau ở 4 nước Châu Âu ( Pháp - Bỉ - Hà Lan – Ý) rồi nhỉ….Tất cả là do mình ko thể thu xếp công việc được (Vì đúng thời điểm đó mình lại đang gặp nhiều chuyện ko vui)…Nên cả “hội” cứ chờ đợi mình…để rồi cuối cùng bỏ lỡ mất cơ hội…Mà mấy người bạn của mình cũng lạ thiệt, ko có mình đi thì cứ đi đi…chờ đợi mình làm chi…để lỡ cơ hội cho cả nhóm…Ko biết đến bao giờ mới có thể tổ chức đi với nhau được nữa…Bây giờ nếu có đi thì chắc hơi khó khăn, chắc chỉ đánh lẻ được thôi…Mọi người lại hẹn nhau đến tháng sau họp lớp (Lớp trưởng thông báo), ừ thì lâu lâu gặp nhau vui chơi một bữa nhỉ?…Riêng cái nhóm tụi mình thì khi có sinh nhật ai trong nhóm là đều tổ chức cho nhau thường xuyên mà…Những tình cảm như thế thật là đáng quý, làm mình vui và nhớ mãi!!!….
    #32
      diên vỹ 07.07.2006 10:40:11 (permalink)

      Trích đoạn: chialy1904

      "Ai đó" ơi,
      Có những lúc mình cũng có tâm trạng như "ai đó", cảm thấy buồn và chán...vô cùng...nên mình rất hiểu.... và nhiều lúc cho đến bây giờ cũng ko biết tại sao mình vượt qua được nó để lấy quân bình trong cuộc sống...nhưng có lẽ những lúc đó mình cứ hay suy nghĩ tự an ủi mình thế này: "Ngó lên thì mình thua nhiều người, nhưng ngó xuống chắc có lẽ mình cũng vẫn còn may mắn hơn nhiều người khác...", nhiều người còn khổ hơn mình nữa... Nghĩ đến đó tự nhiên thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, và mình đã vượt qua được những nỗi buồn, chán lúc nào ko hay....




      Buồn! Ừ có những lúc mình buồn lắm chứ, buồn chuyện đời, chuyện người và buồn cả bản thân ...nhưng rồi sao , ngày vẫn qua, đêm vẫn đến ....có buồn cho lắm cũng chẳng thay đổi điều chi ...thế mà vẫn cứ buồn ...

      Mình lại rất mẫn cảm, dù một lời nói rất bình thường, nhưng nếu mình vô tình nghe được, lòng mình sẽ khóc ...

      Cũng như bạn, mình không biết là làm thế nào mình vượt qua mọi cái buồn thời qua, mình chỉ biết , thường mình hay chạy trốn mọi thứ dầu rằng biết chạy trốn không là cách giải quyết êm đẹp, nhưng không hiểu sao, khi việc xảy đến, mình không dám đối diện .... mình chạy bỏ ....bởi giải pháp nào cũng chẳng vừa lòng, đẹp dạ, giải pháp nào rồi cũng đau ...nên thôi ....mình lặng lẽ bỏ đi, mình nhanh chóng chạy trốn để cái buồn kia hy vọng nó sẽ bị chôn vùi và quên lãng.... ....

      Bây giờ, mình lại biết được một điều là ...đừng bao giờ kỳ vọng vào bất cứ một người hay sự việc nào cả ....bởi kỳ vọng nếu không thành sẽ hoá ra thất vọng ..lúc đó sẽ rất buồn ....Nếu ngày hôm nay thế nào, thì mình nhận nó thế ấy ....trong tình yêu cũng vậy, người ta yêu hôm nay, mình biết đến hôm nay, không mong ở ngày sau ....

      Cuộc sống có bao nhiêu năm đâu, mà thất vọng, buồn lo lại cứ chiếm phần ....nếu có thể biến tất cả là con số không thì hay biết dường nào bạn hở ...?
      #33
        chialy1904 08.07.2006 00:59:21 (permalink)

        Trích đoạn: diên vỹ


        Buồn! Ừ có những lúc mình buồn lắm chứ, buồn chuyện đời, chuyện người và buồn cả bản thân ...nhưng rồi sao , ngày vẫn qua, đêm vẫn đến ....có buồn cho lắm cũng chẳng thay đổi điều chi ...thế mà vẫn cứ buồn ...

        Mình lại rất mẫn cảm, dù một lời nói rất bình thường, nhưng nếu mình vô tình nghe được, lòng mình sẽ khóc ...

        Cũng như bạn, mình không biết là làm thế nào mình vượt qua mọi cái buồn thời qua, mình chỉ biết , thường mình hay chạy trốn mọi thứ dầu rằng biết chạy trốn không là cách giải quyết êm đẹp, nhưng không hiểu sao, khi việc xảy đến, mình không dám đối diện .... mình chạy bỏ ....bởi giải pháp nào cũng chẳng vừa lòng, đẹp dạ, giải pháp nào rồi cũng đau ...nên thôi ....mình lặng lẽ bỏ đi, mình nhanh chóng chạy trốn để cái buồn kia hy vọng nó sẽ bị chôn vùi và quên lãng.... ....

        Bây giờ, mình lại biết được một điều là ...đừng bao giờ kỳ vọng vào bất cứ một người hay sự việc nào cả ....bởi kỳ vọng nếu không thành sẽ hoá ra thất vọng ..lúc đó sẽ rất buồn ....Nếu ngày hôm nay thế nào, thì mình nhận nó thế ấy ....trong tình yêu cũng vậy, người ta yêu hôm nay, mình biết đến hôm nay, không mong ở ngày sau ....

        Cuộc sống có bao nhiêu năm đâu, mà thất vọng, buồn lo lại cứ chiếm phần ....nếu có thể biến tất cả là con số không thì hay biết dường nào bạn hở ...?


        Vâng, buồn- vui, sướng - khổ... luôn ngự trị và hiện diện trong cuộc sống hàng ngày của mỗi chúng ta như là một tất yếu ko thể tránh khỏi....nếu chúng ta chưa trở thành người vô cảm và là người mẫn cảm...
        ờ, mà có lúc có chuyện thì muốn tất cả là con số ko, nhưng có lúc có điều thì ko thể...tình cảm trong mỗi con người vốn dĩ phức tạp....có, ko, ko, có.... Tình là tình khi không mà có, tình là tình khi có, có khi không...hihihi

        Đôi khi ta cứ sống.... mà cũng ko dám hy vọng gì nhiều ở tương lai....cuộc sống là phù du... Cái hôm nay là nó, nhưng có khi mai ko còn là nó nữa rồi.... Đừng mơ ước nhiều, để rồi phải thất vọng trong đớn đau....Cuộc sống thực tại cho ta điều gì thì ta nhận lấy điều ấy...còn khi vuột khỏi tầm tay thì cũng chấp nhận, không hối tiếc, cũng cố nở 1 nụ cười, để tự an ủi...Cuộc sống đã dạy cho ta quá nhiều điều....

        Lắm lúc ta thật buồn cười, ta chẳng hiểu nổi ta nữa.... Có khi ta đang đi..., như một ngừời mộng du, đầu ta cứ nghĩ ngợi....đôi lúc nghĩ về 1 điều gì đó...tự nhiên ta cười 1 mình....rồi có lúc nhớ một điều gì đó, ta khóc một mình....Phải chăng do ta quá mẫn cảm với cuộc sống...

        Ta rất sợ ngồi buồn một mình, những lúc đó ta phải làm một điều gì đó cho vơi bớt nó đi, để nó ko còn ngự trị trong ta nữa....như nhấc phone lên...online....hoặc rủ bạn đi nghe nhạc & caffe...ta muốn lòng mình được thanh thản...Ta luôn cố mang đến cho mọi người niềm vui...ta hòa đồng với mọi người, tìm niềm vui trong công việc và bạn bè....Dưới con mắt mọi người, ta là người hạnh phúc, là người mà mọi người nghĩ cũng đã quá yên phận...

        Nhưng rồi khi đêm về, chỉ còn mình ta đối diện với bóng đêm, ta lại trở lại với cõi lòng của riêng ta....thì ta lại cảm thấy những nỗi buồn ko tên ngự trị....
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2006 18:43:49 bởi chialy1904 >
        #34
          chialy1904 08.07.2006 19:13:39 (permalink)
          Năm nào cũng vậy, khi hè sang, hoa phượng đỏ thắm sân trường...là mùa thi lại đến...bao nhiêu lo toan của cha mẹ, bao nhiêu sự hồi hộp, mong chờ, xen lẫn lo âu trên những gương mặt trẻ của thí sinh...gợi cho tôi niềm cảm xúc. Mười hai năm dùi mài kinh sử, ai chẳng mong đến ngày này, ngày mà các em sẽ vượt qua để đạt một kết quả như mong muốn....
          Vâng, đằng sau những kết quả của các em hôm nay, dù thành công hay thất bại, là do sự nỗ lực của chính các em và có biết bao nhiêu sự hy sinh lặng thầm của người thân, của thầy cô giáo....
          Đằng sau những mùa thi cũng biết bao chuyện buồn, vui, căng thẳng, áp lực, khó khăn ập đến....Dù sao thì tôi cũng phải cố gắng hết sức mình để mọi việc diễn ra & kết thúc tốt đẹp....Chỉ buồn là sự thiếu thiện chí của một vài nhân vật ...thành ra cũng làm mình bực mình...Hôm nay về đến nhà là tôi mệt nhoài rùi, ... hy vọng lại sẽ là một mùa thi thành công...
          #35
            Asin 09.07.2006 08:17:02 (permalink)
            Nhân dịp chị Thiên Nga nói về kỳ thi tuyển sinh, Asin nhớ lại ngày đi thi của mình, xin phép được cùng chia sẻ với chị, với các bạn.

            Thời gian trôi qua thật nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại cứ từng năm trôi qua. Nhớ ngày nào của tám năm về trước, tôi vẫn còn là một cậu học sinh ngây ngây thơ thơ của nông thôn đồng bằng bắc bộ, chưa hề một lần được bước qua cây cầu sang bên kia huyện. Cái lạ lẫm đến ngộ nghĩnh được lột tả qua sắc thái ngơ ngác khi được cha đưa đi thi.

            Rời trường trung học khi vừa tròn 18, tôi không giống như bao bạn bè khác được đi đây đi đó, thăm thú các nơi - nói cách khác tôi như một thiếu nữ khuê môn chỉ quanh quẩn đó đây trong cái làng thân thuộc của mình. Tất nhiên điều đầu tiên nghĩ đến khi kết thúc khóa học phổ thông là dự kỳ thi tuyển sinh đại học, gia đình tôi vốn là gia đình nhà giáo, cả cha mẹ tôi đều là giáo viên phổ thông.

            Tuy vậy, nỗi háo hức được dong duổi trên đường, được ngắm cảnh náo nhiệt của thành thị cũng không hề kém hơn cái khát khao trên bước đường học vấn, suốt cuộc hành trình kéo dài hơn 3h đồng hồ, tôi chỉ chăm chú quan sát đường đi, cảnh vật xung quanh, nhiều lúc đến thất thần vì lạ lẫm cũng có, vì thích thú cũng phải.

            Đến hà nội sau quãng đường dài hơn 120km, cả hai cha con mệt nhoài vì gió và nắng. Ghé vào một quán nhỏ ven đường mà cho đến mãi một năm sau tôi mới có khái niệm "Quán cóc" uống nước, thứ nước trà loãng có bỏ thêm vài viên đá để làm dịu cái nóng bức của mùa hè. Tôi không nghĩ là ở chốn thủ đô nước trà cũng bán được - thứ mà ở quê tôi người ta chẳng bao giờ đem bán.

            Những tòa nhà cao tầng lần lượt hiện ra như mọc dần lên sau từng vòng quay, đi đến đâu tôi cũng trầm trồ, suýt xoa - ôi sao mà lại có những tòa nhà cao và đẹp thế nhỉ..thật ngộ. Trọ nhà bà chủ với giá 10 ngàn đồng cho cả kỳ thi, thường là 2 ngày đêm, tôi cũng ngạc nhiên về cách sống của người thủ đô, một cách sống khá rạch ròi mà đến nay tôi cũng chưa từng nghĩ ra tại sao..

            Đúng là "Lều chõng" thật, nói là trọ ở nhà, chứ nói là có chỗ để ghé lưng mà ngủ cho hết đêm cũng đúng, có gì đâu ngoài một tấm phản, dải một manh chiếu, thêm chiếc quạt nan phì phạch nữa là xong, vì lúc đó quá đông người trọ quạt điện không đủ nên chủ nhà thương tình cho mượn chiếc quạt tay - nghĩ lại tôi vẫn thấy vui vui khi cha tôi nói mác của chiếc quạt là "Na - ti - o - nan"..

            Trước ngày thi, các thí sinh phải tập trung để trình báo phiếu báo thi, nộp lệ phí và nhận một cái thẻ gọi là thẻ thí sinh. Nơi tiếp thí sinh cũng thật đơn giản, một chiếc bàn với cô thu ngân - cô phát thẻ. Từng địa điểm đón tiếp thí sinh khác nhau tùy vào khu vực thi của thí sinh hôm sau. Ai đến muộn sẽ bị coi như là "vắng mặt" và có thể sẽ không được tham dự kỳ thi - tất nhiên không thể không có những ngoại lệ. Cha tôi hầu như không ngủ, ông thức tôi dậy từ rất sớm dẫn ra chợ ăn phở điểm tâm sáng - lúc đó tôi không muốn ăn cơm vì chỉ muốn ăn phở cho giống "người hà nội".

            Hôm sau là thi, sau khi làm thủ tục xong, hai cha con dẫn nhau đi thăm phố, nói là thăm chứ thật ra là đi cho quen đường để hôm sau không bị lạc. Sáng hôm đó suýt nữa thì tôi đến làm thủ tục muộn giờ do đường tắc - lần đầu tiên tôi được chứng kiến cảnh tắc đường như thế nào, giá như ở quê tôi thì làm gì có cảnh này, vui thật là vui.

            Kết thúc kỳ thi với bao nhiêu phấn khích, tôi làm bài không tốt lắm nên không được vui. Cảnh trong phòng thi cũng làm tôi hơi buồn một chút, chẳng phai ai cũng nghiêm túc cả, giám thị cũng như thí sinh...Việc quay cóp tôi tưởng không có xảy ra trong kỳ thi quan trọng này, nhưng vẫn có..có trường hợp có cả việc giám thị làm ngơ để cho thí sinh quay cóp. Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm đến tôi.

            Trả nhà trọ xong, hai cha con lại bôn tẩu trên chiếc Simson cũ để trở về, dọc đường vẫn cảnh náo nhiệt lúc đi. Giữa trưa hai cha con dừng ở thị xã phủ lý, vừa khát vừa mệt. Kêu ngay một ca beer để giải khát, mấy hồi đã đỡ mệt lại tiếp tục lên đường. Vừa đi được một quãng, không hiểu sao xe cứ ngả nghiêng bên nọ bên kia, tôi vỗ vai cha thì mới biết ông mệt quá và phần vì vừa có tí men bia nên ngủ quên...chết thật.. thế là cha con đổi chỗ cho nhau...ì ạch mãi thì cuối cùng cũng về được đến nhà - đấy là lần đầu tiên tôi biết đường xa, biết thủ đô là như thế nào, giờ kể lại mọi người trong nhà vẫn còn phì cười...hút chết...
            #36
              chialy1904 10.07.2006 19:42:20 (permalink)
              Mọi việc cũng kết thúc tốt đẹp, chialy mệt nhoài, sau khi kết thúc, được chiêu đãi 1 bữa cơm, mà chialy thì ko nuốt nổi vì quá mệt. Nhưng sau đó cũng kéo nhau đi karaoke ( để thư giãn) đến xế chiều mới về đến nhà.

              Cám ơn Asin đã chia sẻ một câu chuyện thật cảm động về sự hy sinh lặng thầm của người cha đối với con đi thi đại học...những niềm vui, cũng như những nỗi buồn, khó khăn, vất vả, những bỡ ngỡ, xen lẫn sự tò mò, thích thú của Asin trong những ngày lên Hà Nội đi thi Đại học 8 năm về trước.

              Những tâm sự đó cũng làm chialy nhớ lại câu chuyện của mình khi đi thi đại học trước đây...Nhưng hơi khác một chút ở chỗ là chialy đã từng biết & lên TP này, nơi mà chialy dự thi đại học, tuy là mình cũng ít đi ra ngoài đường phố, nhưng do mẹ đã gửi gắm chialy cho các Dì, Câu lo dùm, vì thế ko có ai đưa đón cả, do ba mẹ mình quá bận rộn..., nên chialy một mình lều chõng lên nhà các Cậu, Dì tá túc để luyện và thi vào ĐH.
              Như thế là chialy quá may mắn so với nhiều bạn khác rùi. Ko vất vả như cha con của Asin, nghe Asin kể thấy thương cha con Asin quá....Nhưng chialy ghen tỵ với Asin đó khi thấy Asin được cha cưng quá hỉ? Thật là một ông bố tuyệt vời.

              Chialy lên thành phố ở nhà Dì ruột luyện thi gần một tháng trước khi thi. Mùa hè năm đó trong gia đình các Dì, Cậu có 4 đứa thi vào đại học ( kể cả chialy), khi ấy là mùa hè, mà tự dưng cây mai trước nhà của Dì nở bông vàng rực rỡ trái mùa ( thế mới lạ), Dì của chialy bảo chắc là điềm báo tất cả tụi con thi đậu vào đại học. . Quả thật năm đó cả 4 chị em chialy đều đậu vào đại học. Chialy học sớm 1 năm, nên năm đó mới 17 tuổi , ( tuổi bẻ gãy sừng trâu)

              Sau khi luyện thi xong chialy qua nhà người cậu ruột ở, để có mấy người anh con cậu đưa đón trong 3 buổi thi đại học.

              Cảm giác của chialy khi vào phòng thi cũng hồi hộp vì thấy thầy cô xa lạ, nơi dự thi cũng lạ lẫm ( Bây giờ là Trường PTTH Trưng Vương, gần sở thú)
              Nhưng ấn tượng đối với chialy cho đến tận bây giờ, là phòng thi rất yên ắng, trật tự, nghiêm túc.

              Có một kỷ niệm đến giờ chialy còn nhớ là hôm cuối cùng dự thi về, ông anh vừa chở đến mình ngay (ngã 5) nhà Thờ Đức bà thì hú hồn vì súyt bị tông xe, chút nữa gãy chân chialy nhưng may mà ông anh kịp lách, nên ko sao, chỉ có sượt sau đuôi xe méo biển số xe, hai bên dừng xe lại, ông anh cự nự vài tiếng rùi đi, còn mình thì hồn vía lên mây.

              Năm đó người yêu đầu của chialy cũng cùng thi vào một trường với chialy, nhưng thi khác điểm thi và anh ấy lại ở nhà cậu của anh ấy bên quận 8, nên cả hai cũng ko gặp nhau... Chỉ đến khi thi xong, thì anh ấy chạy qua nhà cậu chialy, rủ chialy đi chơi lòng vòng phố phường một buổi.

              Ngày hôm sau chialy lại tự đón xe đò ( Xe chở khách) về nhà ( cách TP 70 km). Còn anh ấy thì về sau do bận công chuyện.... Năm đó anh lại trượt đại học. Nhưng khi chưa có kết quả là anh đã đi nhập ngũ....
              Những năm tháng sau đó, chialy lên nhà cậu ruột ở và học đại học, cho đến khi ra trường đi làm....

              (Đang viết đến đây, bạn đến rủ đi công chuyện nên phải tạm ngưng, bây giờ viết tiếp )

              Kể ra mình cũng là người hạnh phúc, vì ngay từ năm thứ nhất tuy học và ở xa nhà, nhưng 1 tuần mình nhận được 1 lá thư của anh ấy gửi đến trường qua đường bưu điện. Điều đó đã động viên mình rất nhiều trong những năm tháng xa gia đình )...Thật là một mối tình ngây thơ, trong trắng, và đẹp đẽ của tuổi học trò....

              Thế là chúng ta lại ko còn những buổi chiều sánh bước bên nhau dạo quanh phố phường như trước đây nữa phải ko anh?...
              Chắc có lẽ do ông trời sắp đặt như thế. Nhưng dù sao em cũng phải cám ơn anh đã mang đến cho em những tháng năm hạnh phúc với những hương vị ngọt ngào của mối tình đầu nồng cháy... Những kỷ niệm ko thể quên...
              Vĩnh biệt mối tình đầu thơ mộng và nồng cháy của tôi!!!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2006 07:03:40 bởi chialy1904 >
              #37
                chialy1904 17.07.2006 16:16:24 (permalink)
                Tuần qua mình lại có dịp đi đến thành phố biển ở Miền Trung ba ngày, lại đến những nơi trước đây mình đã từng đến…cũng gợi lại nhiều kỷ niệm ko quên. Mình rất thích đi biển & ngắm biển. Mặt nước xanh thẳm, mênh mông với chân trời xa tít mù khơi, những cánh buồm nhấp nhô trên sóng…. Buổi sáng sớm, mình cùng các chị bạn dạo dọc sát bãi biển, sóng dập vào bờ ướt cả quần áo, nhưng mình mặc kệ, mình cứ đi như thế rồi lại quay lại…gió biển thổi dễ chịu làm sao, nhìn cảnh rì rào sóng vỗ mà lòng suy nghĩ mông lung, những người đi bên cạnh mình lúc ấy chắc cũng chẳng thể hiểu nổi lòng mình đang nghĩ gì??…. Sóng biển hôm đầu yên ả, nên mình và các bạn đã tắm khá lâu… Hai ngày sau thì sóng to, gió lớn nên ko xuống biển tắm được, đành phải vào hồ bơi…Sau đó được thưởng thức các đặc sản tôm, mực, cá, cua, ốc….thật ngon….
                Hình như mỗi khi ra biển làm cho mình cảm thấy lòng thư thái hơn….Nhưng những hôm vừa qua thì mình lại mang nặng nỗi ưu tư, phiền muộn…. Lòng buồn cảnh có vui đâu bao giờ, hình như trong mình đang dâng lên một nỗi buồn sâu thẳm…10 giờ đêm người bạn (ở HN vào) năn nỉ kêu mình đi chơi cùng và sau một hồi phân tích qua lại mình mới quyết định đi, 5 giờ sáng đã dậy để đi, mình đi đến biển hình như cũng là để tìm sự bình tâm trong tâm hồn của mình đang tiềm ẩn một nỗi buồn…
                Mình vẫn cố vui vẻ, cười đùa cùng mọi người, nhưng bên tai vẫn ong óng những câu hỏi ko lý giải được….cuộc sống này cũng còn những bất công, những điều trái tai gai mắt…nhưng tôi vẫn có niềm tin về luật nhân quả cho những ai làm những điều ko chân - thiện….chính những lúc này đây tôi lại thấy tôi tràn đầy bản lĩnh và nghị lực…Cuộc đời còn dài mà. Chỉ có tấm lòng nhân hậu, yêu con người, cuộc sống và công minh như “ bao công” mới cảm hóa được tôi…. Còn ngoài ra mọi sự nhỏ nhen, ích kỷ, bon chen….xấu xa…ko đáng để tôi phải lưu giữ lại trong lòng mình bất cứ điều gì…
                Ngày mai thôi mình lại chuẩn bị đưa một đồng nghiệp cũ về thế giới bên kia… đời người thật là ngắn ngủi, phù du…và cuối tuần này mình lại đi dự đám cưới của người bạn học…những hạnh phúc bắt đầu của một đôi uyên ương…Nói như Trịnh Công Sơn thì “Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ”… Những được, mất của cuộc đời mỗi con người luôn đan xen với nhau….Hạnh phúc hay khổ đau cũng chẳng qua là nằm trong quy luật của cuộc sống mà thôi… Cuộc sống có lúc là hiện thực, có lúc cũng như là một giấc mơ, hãy yêu cuộc sống … cho đến hơi thở cuối cùng, dù lắm lúc cuộc sống cũng đem đến cho ta những vị đắng, cay, chua, mặn…Chết là hết…., nhưng sống tốt, sống đẹp mới là khó…. Cũng như bất cứ chuyện gì …., xây mới là khó…, còn đạp đổ thì rất dễ….
                #38
                  diên vỹ 17.07.2006 22:35:50 (permalink)
                  bạn ạ, những trăn trở cuộc đời, những câu hỏi vô phương lý giải hình như cũng đeo theo mình mãi. Nhìn thiên hạ đua chen từ manh áo, cái quần.., tranh nhau từ đồng xu nhỏ nhoi đến những địa vị hư ảo....lòng mình bất giác thở dài.....chỉ mong, mình đừng như thế...Nhưng cuộc sống mà...., nếu kém hiểu biết, thiếu đức hạnh thì mình cũng sẽ thả trôi theo dòng đời chẳng khác gì đám lục bình xuôi theo con nước.....nên mình chỉ cầu mong bản thân vững vàng một xíu, hiểu điều hay lẽ phải một xíu...bao nhiêu đó là đủ vui rồi...còn cuộc sống cứ mặc nó trôi dòng đi...mình đâu phải là những nhà triết học, những người tài giỏi đứng đầu xã hội đâu mà mong có thể thay đổi được người, được đời....phải không...? Mình nghĩ thế chẳng biết có đúng và có nên hay không, nhưng ít ra....nó giúp cho mình bớt nhìn đời bằng đôi mắt chán nản, bằng tâm trí thất vọng...

                  kiếp người có sinh, thì có diệt ....lẫn quẩn cái vòng sinh tử ấy, ....khi một con người tròn trách nhiệm với đời họ sẽ ra đi ..như mùa gặt xong ....lúa chỉ còn trơ gốc rạ ....

                  đôi dòng cho bạn nhé ...! Mình chẳng hiểu biết chi nhiều, chỉ biết là cuộc sống không bao giờ có chuyện như ý cả ...., nhiều khi việc như ý xảy ra ...đôi khi lại là cái hoạ bất ngờ cho sau này ...., nên gặp chuyện buồn, mình vẫn buồn, nhưng không dám cầu cái chi khác hơn, ....vì lo sẽ thất vọng nhiều hơn ....

                  chúc bạn được sự bình yên trong hồn

                  #39
                    chialy1904 20.07.2006 01:51:12 (permalink)
                    Bạn thân mến ơi, bạn nói rất đúng. DV cũng từng trải và sâu sắc lắm đây... Cám ơn những chia sẻ rất chí lý chí tình của bạn nhé!!!

                    Một ngày lại trôi đi, những oi bức của mùa hè mang đến cái không khí ngột ngạt khó chịu, làm cho con người cũng cảm thấy uể oải, mỏi mệt. Hè về, hoa phượng nở đỏ rực sân trường, SV tứ tán về quê nghỉ hè, sân trường dường như vắng bóng người qua lại hơn... Vậy mà vẫn không rảnh rỗi và không nghỉ ngơi được.... Lòng cứ rong ruổi theo dòng suy tư mênh mông....Ôi cuộc sống, con người, những mặt trái và mặt phải đầy rẫy những mâu thuẫn và trái nghịch....chắc ta cần phải có một thời gian an dưỡng, tịnh tâm...."Đêm chưa qua mà trời sao vội sáng" ta ngồi đây với bao nỗi niềm ưu tư, trăn trở....lại một ngày mới nữa sắp đến, giấc ngủ muộn đêm nay mong có những giấc mơ đẹp sẽ đến....
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2006 06:44:37 bởi chialy1904 >
                    #40
                      chialy1904 04.08.2006 01:35:03 (permalink)
                      Hoài niệm,

                      Hai tuần rồi mình mới trở lại với trang nhật ký... Cuộc sống có rất nhiều kỷ niệm buồn vui.. và hôm nay ngồi nhớ lại những kỷ niệm đã trôi qua…tôi thấy cuộc đời cũng có rất nhiều niềm vui đến với mình….

                      Niềm vui lớn nhất có lẽ là tôi có dịp phiêu bạt, lăn lóc, đi đây đi đó nhiều… Có lẽ tôi đã có được may mắn đi nhiều nơi trên mọi miền của Tổ Quốc. Tôi đã đặt chân từ Nam Quan nơi km số 0, đến Mũi Cà Mau km thứ 2.473 nơi tận cùng của Tổ quốc.

                      Đã có biết bao nhiêu kỷ niệm còn in đậm trong tôi, mà có lẽ không có giấy mực nào có thể nói hết và viết hết những cảm xúc của tôi trong những chuyến đi từ Bắc chí Nam đó….

                      Không hiểu sao cứ mỗi lần được nghe lại bài hát “ Nhớ về Hà Nội” của nhạc sĩ Hoàng Hiệp, lòng tôi bỗng nhớ về Hà Nội da diết. Một nơi mà một thời gắn bó với tôi biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ, không quên….

                      Những con đường thân quen như phố Quang Trung, đường Nguyễn Du những đêm hoa sữa thơm nồng. Với những Hồ Gươm xanh thắm, tháp rùa nghiêng soi bóng là những hình ảnh của Thành cũ Thăng Long oai hùng một thời. Những cái rét với mưa phùn mùa xuân của ngày cuối năm mà tôi đã từng bước chân dạo trong rừng hoa tuyệt đẹp vào đêm ba mươi tết….những kỷ niệm này lúc nào cũng in đậm trong lòng tôi….

                      Những ca từ của nhạc sĩ đã vẽ lên bức tranh tuyệt đẹp về Hà Nội một thời mà nhạc sĩ đã sống, để cho lớp trẻ chúng tôi hôm nay được chiêm ngưỡng về Hà Nội “một thời đạn bom, một thời hòa bình” …..

                      Chúng tôi cũng đã thật sự sống hạnh phúc trong thời hòa bình.

                      Xin cho tôi được viết lại ca từ & nghe lại ca khúc này để tôi và mọi người nhớ về Hà nội một thời lừng lẫy:


                      http://nhacso.net/Music/Song/Cach%2DMang/2006/02/05F606A3/

                      “Dù có đi bốn phương trời
                      lòng vẫn nhớ về Hà Nội
                      Hà Nội của ta, Thủ Đô yêu dấu
                      Một thời đạn bom, một thời hòa bình

                      Nhớ phố Thâm Nghiêm rợp bóng cây
                      Tiếng ve ru những trưa hè
                      Và nhớ những công viên vừa mới xây
                      Bước chân em chưa mòn lối

                      Ôi nhớ Hồ Gươm xanh thắm
                      Nơi Tháp Rùa nghiêng soi bóng
                      Thành cũ Thăng Long hồn nước non thiêng
                      Còn lắng đâu đây dấu xưa oai hùng

                      Hà Nội ơi

                      Nhớ những cơn mưa dài cuối đông
                      Áo chăn chưa ấm thân mình
                      Và nhớ lúc bom rơi thời chiến tranh
                      Đất rung ngói tan gạch nát

                      Em vẫn đạp xe ra phố
                      Anh vẫn tìm âm thanh mới
                      Bài hát đôi ta là khúc quân ca
                      Là ước mơ xa hướng lên Ba Đình

                      Tràn niềm tin

                      Nhớ những con đê thành lối xe
                      Bước chân năm tháng đi về
                      Và nhớ tiếng leng keng tàu sớm khuya
                      Hướng ra Đống Đa, Cầu Giấy

                      Ôi nhớ Thủ Đô năm ấy
                      Ta đánh giặc trên mâm pháo
                      Truyền thống cha ông gìn giữ non sông
                      Từ thuở Thăng Long vẫn mang trong lòng

                      Hà Nội ơi

                      Nhớ phố Quang Trung, đường Nguyễn Du
                      Những đêm hoa sữa thơm nồng
                      Và nhớ, nhớ bao khuôn mặt mến thân
                      Đã quen bước chân giọng nói

                      Ôi nhớ chiều ba mươi Tết
                      Chen giữa đào hoa tươi thắm
                      Đường phố đông vui chờ đón tân niên
                      Là phút thiêng liêng lắng nghe thơ Người

                      Hà Nội ơi,

                      Dù có đi bốn phương trời
                      lòng vẫn nhớ về Hà Nội
                      Hà Nội của ta, Thủ Đô yêu dấu
                      Một thời đạn bom, một thời hòa bình “



                      Mỗi lần quay trở lại Hà Nội , tôi và đồng nghiệp có nhiều dịp đi thăm khắp phố phường Hà Nội, những di tích cổ xưa,....thưởng thức các món ăn ngon, cùng nhau tản bộ xung quanh Hồ Gươm, sau đó vào Thủy Tạ ăn kem, uống café.... Đón Taxi lên Hồ Tây ăn ốc, bánh tôm..v..v.

                      Rồi có những lúc nằm chầu chực để chờ xong việc, ngày thứ 7, chủ nhật ở khách sạn buồn không biết làm gì đành rủ nhau đón xe đi thăm chùa Hương, hoậc đi Vịnh Hạ Long, Cát Bà Hải Phòng chơi….

                      Có thời gian tôi xuôi ngược các tỉnh Miền Trung, lênh đênh dài ngày ở Đà Lạt, Phan Thiết, Nha Trang, Phú Yên, Quy Nhơn, Đà nẵng, Huế, Phong Nha Quảng bình ….Cũng như những lúc phiêu bạt về các tỉnh miền tây như Long An, Tiền Giang, Đồng Tháp, Vĩnh Long, Sóc Trăng, Trà Vinh, Cần Thơ, An Giang, Bạc Liêu, Cà Mau…, và đến các tỉnh đông nam bộ Đồng Nai, Sông bé, Tây Ninh, Lộc ninh,…Vũng Tàu…Nơi nào cũng lưu lại cho tôi nhiều ấn tượng đẹp và kỷ niệm khó phai.

                      Hơn một chục cuốn album lưu giữ tất cả những kỷ niệm này đối với tôi quả thật là quý giá. Những gì mắt thấy tai nghe, " đi một đàng học một sàng khôn" đã giúp tôi hiểu về cuộc sống, con người, và những mảnh đất trù phú, thân thương trên mỗi vùng quê của Tổ Quốc…
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2006 21:05:36 bởi chialy1904 >
                      #41
                        chialy1904 08.08.2006 02:44:35 (permalink)
                        THAO THỨC

                        Ngày mai ta lại đi xa thành phố rồi.., vậy mà đêm nay ta ko ngủ được, nằm nghe nhạc cũng ko dỗ được giấc ngủ, ta choàng dậy bật máy vi tính lên và gõ….Đối diện với bóng đêm chỉ có mình ta, ta tự hỏi ta đã, đang và sẽ sống như thế được bao năm rồi nhỉ? ….Mặc dù ta lựa chọn cuộc sống này chứ ko phải ai khác….Nhưng sao nghe cứ cay cay, đắng đắng, chua chua….Ai hiểu được lòng ta? Lúc này đây bỗng dưng ta lại cảm thấy lòng mình buồn … Hình như ta trở thành lãnh cảm mất rồi…Ta cũng ko hiểu nổi ta nữa…Dạo này sức khỏe của ta hình như có vấn đề. … Chắc khi trở về ta phải kiểm tra lại, cũng cầu mong mọi chuyện ko đến nỗi tệ…
                        Cũng may ông trời cũng ko phụ ta, cũng còn thương ta, có lẽ do ta ở hiền gặp lành thôi… Bao nhiêu đó khi nghĩ đến cũng đủ an ủi cho ta rồi…
                        Thôi thì cố dỗ giấc ngủ để ngày mai còn có sức mà tiếp tục cuộc hành trình đi về nơi xa ấy....
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2006 23:44:04 bởi chialy1904 >
                        #42
                          chialy1904 20.08.2006 23:28:57 (permalink)
                          Buồn và thất vọng.

                          Nỗi buồn chẳng thể làm thơ
                          Cuộc đời sao lắm những điều trớ trêu
                          Muốn vui mà chẳng được lâu
                          Thất vọng vì những nhiễu phiền quanh ta.

                          Chialy.
                          #43
                            chialy1904 24.08.2006 02:03:40 (permalink)
                            GIA ĐÌNH VÀ QUÊ HƯƠNG

                            Quê ngoại tôi với dòng sông Tiền êm ả , những rặng dừa nghiêng soi bóng trên những kênh rạch chằng chịt. Những con đường làng ngoằn ngèo, với những thửa ruộng thắng cánh cò bay và nhiều hình ảnh thân yêu của quê ngoại đã in đậm vào lòng tôi cho đến hôm nay….

                            Đúng như nhà thơ Đỗ Trung Quân đã thể hiện trong bài thơ " Bài học đầu cho con":

                            "........
                            Quê hương là chùm khế ngọt
                            Cho con trèo hái mỗi ngày
                            Quê hương là đường đi học
                            Con về rợp bướm vàng bay

                            Quê hương là con diều biếc
                            Tuổi thơ con thả trên đồng
                            Quê hương là con đò nhỏ
                            Êm đềm khua nước ven sông

                            Quê hương là cầu tre nhỏ
                            Mẹ về nón lá nghiêng che
                            Là hương hoa đồng cỏ nội
                            Bay trong giấc ngủ đêm hè

                            Quê hương là vòng tay ấm
                            Con nằm ngủ giữa mưa đêm
                            Quê hương là đêm trăng tỏ
                            Hoa cau rụng trắng ngoài thềm

                            Quê hương là vàng hoa bí
                            Là hồng tím giậu mồng tơi
                            Là đỏ đôi bờ dâm bụt
                            Màu hoa sen trắng tinh khôi..."


                            Tôi nghe mẹ kể, ngày xưa gia đình ngoại tôi là địa chủ, ruộng đồng thẳng cánh cò bay…đến đời bà ngoại tôi, bà ngoại kết hôn với ông ngoại là một thầy giáo làng có tiếng….Ông bà ngoại tôi đã nuôi tám người con khôn lớn, mặc dù phần số đã đến với hai ông bà khi chưa bước qua tuổi 55, hai người mất cách nhau chỉ đúng 2 tuần, nghĩa là khi ấy mẹ tôi mới được 13 tuổi, đã phải chịu những nỗi đau lớn nhất của cuộc đời. Cậu tôi tiếp tục nuôi mẹ tôi ăn học thành tài. Một tay cậu tôi đi làm để lo cho đàn em ăn học, cậu là một ngừơi anh mẫu mực và thương yêu các em vô bờ bến….Có ai tưởng tượng nổi rằng ông bà ngoại mất sớm như thế, nhưng một mình cậu đã chạy vạy lo cho các cậu , dì và mẹ tôi đi du học ở Pháp. Mẹ tôi khóc không muốn xa nhà nên ở lại. Cuối cùng cậu và dì tôi lên máy bay qua Pháp du học, sau đó thì ở lại Pháp định cư cho đến nay.

                            Điều mà tôi quý ở cậu và dì tôi là: không bao giờ tôi nghe cậu hay dì than thở hay trách móc một điều gì về đất nước. Hình như trong họ chỉ có tình yêu quê hương đất nước bằng những hành động cụ thể và thiết thực, dẫu biết rằng nước mình còn nghèo, còn nhiều khó khăn, sau bao nhiêu năm tháng triền miền khói lửa vì giặc ngoại xâm….

                            Mẹ tôi kể, công trình phòng không và rada của Quân đội Việt nam ta đánh thắng Mỹ trong 12 ngày đêm tại Hà Nội có sự đóng góp của cậu tôi, khi ấy cậu tôi phải bay từ Pháp qua một nước khác, rồi mới tới Hà Nội để giúp lắp đặt kỹ thuật cho các công trình ấy. Sau khi Miền nam giải phóng thì cậu tôi về nước thường xuyên hơn, để giúp thực hiện nhiều công trình khác cho đất nước, hiện giờ mợ và các anh chị vẫn đang định cư tại Pháp, còn cậu tôi trong một lần về thăm quê hương đã ra đi vĩnh viễn và nằm lại trên mảnh đất quê nhà, âu cũng như là số phận đã đưa người con trở về đất mẹ sau bao năm dài xa cách để vĩnh viễn nằm trong lòng của quê cha đất tổ…Còn dì tôi thì cho đến nay mỗi lần về nước, vẫn thương yêu chúng tôi, cùng chúng tôi về quê, đi thăm và giúp các trẻ em nghèo về vật chất áo quần, sách vở, tiền bạc…Tôi cảm thấy rất trân trọng những nghĩa cử ấy. Tình thương yêu giữa con người với con người là không có biên giới, không có bến bờ ngăn cách….

                            Còn bên nội tôi thì Ba tôi kể lại: Ông nội tôi mất sớm, một mình bà nội nuôi 8 người con tại đất Sàigòn, Ba tôi đi làm và nuội nội tôi cùng các cô chú, do đó bà Nội rất thương yêu ba tội Nội tôi rất hiền lành, cả gia đình bên nội theo đạo Công giáo ( Đạo giòng).....Hiện nay 2/3 trong số anh chị em ruột trong gia đình của ba tôi đều đang định cư tại Mỹ. Chỉ có ba tôi là ở lại, ( hai người thì đã mất ở VN) vì mỗi người một hoàn cảnh và có một sự chọn lựa cuộc sống cho riêng mình…Trong số 2/3 người trong gia đình bên nội hiện đang định cư tại Mỹ, Cô út tôi đi vào trước ngày 30/4/1975 vài ngày, Bác và các chú của tôi thì đi khoảng những năm 1982 đến 1986 trong đó có có 01 chú là cũng vượt biên. Ba tôi cũng rầy la chú nhưng chú không nghe và có sự lựa chọn riêng con đường đi, đó là chuyện xảy ra hơn hai mươi năm về trươc..Nhưng tất cả đều đã trở về thăm quê hương rất nhiều lần….Mỗi khi về thăm quê hương, gia đình chúng tôi sum họp, vẫn quây quần bên nhau ấm cúng với tình thương yêu máu mủ ruột già. Ba mẹ và chúng tôi, tôn trọng sự chọn lựa của mỗi người, nhưng dù họ ở nơi xa cũng đều góp phần nhỏ bé của mình bằng nhiều cách để dựng xây quê hương là điều hết sức đáng trân trọng.

                            Điều mà tôi nhận ra ở cô chú tôi là họ không bao giờ nhắc đến quá khứ, họ chỉ nhìn ở hiện tại và tương lai mà hướng tới. Cho đến tận bây giờ các anh, chị, em của cô, chú, bác vẫn liên lạc với tôi qua chat, email, điện thoại, chúng tôi thương yêu nhau như không có gì chia cắt nổi.

                            Chính vì lẽ đó, tôi có nhiều điều kiện hiểu cuộc sống, tâm tư của họ ở nơi đất khách quê người….Gia đình nội, ngoại tôi đều có nhiều người đang ở bên kia nửa vòng trái đất, và chúng tôi lựa chọn cuộc sống ở bên này nửa vòng trái đất, nhưng tất cả đại gia đình chúng tôi đều cảm thấy mình đang sống hạnh phúc - tự do theo sự lựa chọn riêng của mỗi người.

                            Trong lòng các cô, dì, cậu, chú, bác của tôi chẳc hẳn đều luôn nhớ không nguôi quê hương Tổ quốc của mình:

                            "...Quê hương mỗi người chỉ một
                            Như là chỉ một mẹ thôi
                            Quê hương nếu ai không nhớ...
                            Sẽ không lớn nổi thành người."


                            Đây là bức tranh người thật việc thật trong gia đình tôi từ trước đến nay là như vậy. Tôi luôn tin rằng tuyệt đại đa số kiều bào ta đang sống ở nước ngoài trong đó có cô, cậu, dì, chú, bác của tôi là những người rất tốt, yêu quê hương đất nước, dù họ ra đi vì bất cứ hoàn cảnh và lý do gì. Biết khép lại quá khứ để hướng tới tương lai tốt đẹp hơn, cùng chung sức, chung vai xây dựng đất nước Việt Nam “Đàng hoàng hơn, to đẹp hơn”. Đó mới là điều quan trọng và là những nghĩa cử cao quý và đáng trân trọng ở mỗi con người.


                            Chialy1904
                            Viết trong những đêm không ngủ
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.08.2006 10:26:32 bởi chialy1904 >
                            #44
                              chialy1904 04.09.2006 20:16:45 (permalink)
                              Những lúc buồn tôi thường thích nghe nhạc và tôi rất thích những triết lý từ những bài viết của Trịnh Công Sơn, cũng từ việc cảm thụ âm nhạc của mình. Đang buồn bắt gặp bài này của Trịnh, tôi cảm thấy tâm đắc và muốn chia sẻ cùng các bạn của tôi.

                              Ca Khúc Là Nỗi Lòng Con Người

                              Đối với nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, quá trình 40 năm sáng tác của ông là một cuộc hành trình dài vào bề sâu của âm thanh và ngôn ngữ. Ông coi ca khúc là một mô hình gần gũi, thiết thân và hoàn chỉnh; là cuộc hôn phối kỳ diệu giữa thi ca và âm nhạc. Công việc sáng tác ca khúc không chỉ cho phép ông giãi bày những niềm vui, nỗi buồn của mình, mà cao hơn, nó còn mang tình yêu, lòng nhân ái tới mỗi người.

                              Soi gương

                              Mỗi sáng nhìn vào mặt gương soi lại thấy thêm rất nhiều sợi tóc bạc.

                              Tôi là một đứa bé thích ca hát. Mười tuổi biết solfège, chép lại những bài hát yêu thích đóng thành tập, chơi đàn mandolin và sáo trúc. Mười hai tuổi có cây đàn guitar đầu tiên trong đời và từ đó sử dụng guitar như một phương tiện quen thuộc để đệm cho chính mình hát.

                              Tôi không đến với âm nhạc như một kẻ chọn nghề. Tôi nhớ mình đã viết những ca khúc đầu tiên từ những đòi hỏi tự nhiên của tình cảm thôi thúc bên trong. Như những họa sĩ tập sự bắt đầu sự nghiệp mình bằng cách sao chép lại tác phẩm của những nhà danh họa, tôi cũng chọn một số mẫu mực âm nhạc mà tôi yêu thích và thay đổi giai điệu bên trong ở thời kỳ đầu. Đó là những năm 56 - 57, thời của những giấc mộng ngổn ngang, của những viễn tưởng phù phiếm non dại. Cái thời tuổi trẻ xanh mướt như trái quả đầu mùa ấy, tôi rất yêu âm nhạc nhưng tuyệt nhiên trong tôi không hề gợi lên ham muốn trở thành nhạc sĩ. Đối với cái bề mặt xã hội lúc bấy giờ, tương lai có nhiều tiếng gọi khác hấp dẫn hơn, quyến rũ hơn cho một con người còn trẻ tuổi.

                              Dạo ấy ba tôi đã mất, mẹ tôi ở xa, tôi một mình giữa Sài Gòn phải tự quyết định mọi chuyện về đời mình. Cái gánh đời tuổi tác còn quá nhẹ. Có lúc tôi đã bỏ dở cái trò lãng mạn viết lách này với nỗi ám ảnh ngu ngốc "xướng ca vô loại". Tôi trằn trọc đêm này qua đêm khác, ray rứt ngày này qua tháng nọ. Nhưng càng cố quên lãng thì tiếng hát trong tôi càng vang lên rõ rệt, tràn ngập cả lúc đứng ngồi, cả trong giấc ngủ.

                              Dần dà những năm về sau, mới bắt đầu hình thành trong tôi một quan niệm rõ rệt: Sống là sống với người khác và muốn có cảm thông chúng ta phải luôn luôn tự diễn đạt mình. Trong những cách diễn đạt bằng tiếng nói, bằng chữ viết và nhiều phương tiện khác, tôi thấy tâm hồn mình có khuynh hướng nghiêng về phía ca khúc. Trên mảnh đất nghệ thuật nhỏ nhắn này, tôi tìm thấy tự do và tôi nghĩ rằng ở đây tôi có thể bày tỏ được với người khác về những niềm vui nỗi buồn của cuộc sống.

                              Mấy mươi năm nhìn lại quãng đường mình đã đi, tôi cảm thấy không có gì phải ân hận. Tôi vẫn là đứa trẻ thơ trong nghệ thuật, lòng còn tràn đầy cảm hứng. Tôi vẫn còn ham mê học hỏi quanh mình và còn đủ hào hứng mở ra những cuộc đối thoại với cây cỏ thiên nhiên, với con người qua ca khúc dưới ánh sáng hiền hòa nhân hậu của những ngày tôi đang sống.

                              Phải chờ đến lúc soi gương nhìn thấy tóc không còn mang mầu xanh cũ nữa, mới nhận ra được hết nỗi khát khao được yêu thương mãi mãi con người và cuộc sống. Yêu thương con người cũng là yêu thương tiếng hát bởi vì tiếng hát mang trong nó tâm hồn của con người. Tiếng hát sẽ mọc lên xanh tươi trên cuộc đời này như những cây tử đinh hương mọc tràn thơm tho trên những cánh đồng vô tận.

                              Với ca khúc, tôi là người tình của thiên nhiên, là người bạn của những em bé. Qua ca khúc, tôi đã đến gần và đã đi xa những chuyện tình; đã tham dự những nỗi hân hoan của đời người và cũng đã gánh nhẹ giùm những phiền muộn.

                              Ca khúc là đời sống thứ hai sau cái thân thể mà cha mẹ đã sinh thành.

                              Trái đầu mùa

                              Bài hát đầu tiên do Nhà xuất bản An Phú phát hành năm 1959 tại Sài Gòn. Đó là những cảm xúc được ghi lại từ những giọt nước mắt của một ca sĩ nữ sinh vừa rời ghế nhà trường. Cô hát để kiếm tiền nuôi mẹ đang hấp hối trên giường bệnh.

                              Dạo ấy, trong đầu hoàn toàn chưa có một khái niệm nào về tiền tác quyền. ở tuổi hai mươi, trong tâm trí đang còn phơi phới những ý đồ hiệp sĩ. Số tiền năm ngàn hồi ấy quá lớn đã được dùng một phần tặng người ca sĩ và phần còn lại chia đều cho các bạn cùng ở trọ. Mỗi tháng, tiền ăn ở cho một học sinh, sinh viên chỉ có năm, sáu trăm đồng.

                              Nguồn cảm hứng đầu tiên ấy đã làm cơ sở cho một loạt những cảm xúc khác thành hình. Như một khu rừng mùa thu yên tĩnh được một cơn gió thổi bùng lên đánh thức lớp lá vàng dậy, tâm hồn tôi đã bắt đầu biết xôn xao theo những tín hiệu, dù nhỏ nhất của cuộc sống. Tôi không còn nhìn ngắm cuộc sống một cách lơ đãng như trước nữa mà càng lúc càng thấy mình bị cuốn hút về phía những tình cảm phức tạp của con người.

                              Những trái cây đầu mùa ấy còn vụng về, chưa có vóc dáng riêng, nhưng nó mang đến niềm thích thú để từ đó sẵn lòng làm một cuộc hành trình dài lâu đi vào cái bề sâu của âm thanh và ngôn ngữ.

                              Gặp gỡ

                              Năm 64 - 65, tôi được các bạn tổ chức buổi ra mắt đầu tiên trước quần chúng tại khu đất trống sau lưng trường Văn Khoa Sài Gòn cũ (nay là Thư viện Quốc gia).

                              Với tôi, đây cũng là buổi thể nghiệm xem mình có thể tồn tại trong lòng quần chúng được không. Trước mặt đám đông đến mấy nghìn người gồm đủ thành phần văn nghệ sĩ, trí thức, học sinh, sinh viên tôi cảm thấy mình quá trơ trọi và đầy lo âu trên bục gỗ với cây đàn guitar dưới ánh sáng đèn. Với một hành trang nhẹ nhàng bằng hai mươi ca khúc nói về quê hương, ước mơ hòa bình và những bài sau này được gọi là "phản chiến", tôi đã cố gắng hết sức để một mình đảm nhận vai trò đưa nỗi lòng của mình đến với quần chúng. Buổi hát đã để lại một ấn tượng khá tốt đẹp cho cả người trình bày lẫn người nghe.

                              Trong buổi diễn có một bài hát được yêu cầu hát đến lần thứ tám và cuối cùng mọi người tự động hát theo. Sau buổi diễn tôi đã được "bồi dưỡng" bằng một tiếng đồng hồ ngồi ký tên trên những trang giấy của tập bài hát quay roneo dành cho người nghe.

                              Đó là buổi gặp gỡ đầu tiên giữa người sáng tác và người nghe. Những buổi trình diễn nối tiếp ở các giảng đường đại học khác cũng được lặp lại trong một bầu không khí nồng nhiệt như thế. Trong tôi bắt đầu sáng lên một khái niệm: đó là ý thức về trách nhiệm của người sáng tác đối với công chúng.

                              Thuở ấy Nhị Xuân. Em ở nông trường. Em ra biên giới.

                              Đêm Nhị Xuân không còn thấy rõ mầu đất đỏ và những bãi mía, bãi dứa cùng lán trại cũng khoác một mầu áo khác. Mưa xuống. Hội trường dã chiến như một cái rá lọc nước thả xuống những giọt dài. Chúng tôi (Phạm Trọng Cầu, Trần Long ẩn và tôi...) cùng anh em thanh niên xung phong nam nữ hát với nhau dưới một bầu trời được trang trí lạ mắt như thế. Đêm cứ dài ra và những tiếng hát cứ dài ra. Nước ở con kênh dâng lên. Mặc kệ. Cứ đứng, cứ ngồi, cứ hát. Gần khuya có cô gái thanh niên xung phong nhanh nhẹn vui tươi mang cho chúng tôi những bát cháo gà trước khi chia tay. Những khuôn mặt ấy, tôi đã quen đã nhìn thấy nhiều lần. Một giờ khuya, lên xe giã từ Nhị Xuân, lòng còn âm vang tiếng cười, tiếng hát. Những bàn tay siết chặt, những cái vẫy tay trong đêm không nhìn thấy. Quá giờ giới nghiêm, xe nằm lại giữa đường, không được vào thành phố. Ngủ lại chờ sáng. Về lại thành phố, trở lại công việc thường ngày. Nhưng ở Nhị Xuân, có hai mươi người con gái thanh niên xung phong đi về phía khác. Mấy tháng sau, tôi được tin tất cả hai mươi khuôn mặt tôi đã nhìn, đã gặp trong đêm hôm nào ở Nhị Xuân cùng nhau ca hát, đã hy sinh ở biên giới Tây Nam. Những tiếng hát, giọng cười còn đó. Những cây mía, cây dứa các bạn trồng vẫn còn đó, vẫn lớn lên. Tôi bồi hồi nhìn ra quãng trời rộng và thấy lại trong trí nhớ những con người trẻ trung ấy. Trong những trái tim ấy có gì khác chúng ta không. Trong giấc ngủ ban đêm, trên những vầng trán khỏe mạnh ấy, đã có những cơn mơ nào. Chúng ta nói quá nhiều đến sự tròn đầy và chúng ta quên đi sự mất mát. Chúng ta vẽ ra lắm nụ cười mà quên đi những nỗi ngậm ngùi riêng tư. Những người bạn nhỏ ấy đã ra đi vĩnh viễn, nhưng nỗi nhớ thương về họ chưa được hát đủ như một nỗi đau. Còn thiếu sót biết bao nhiêu điều chưa nói hết lúc ở nông trường và càng chưa nói được một mảy may lúc ra biên giới. Làm một điều gì chưa đến nơi đến chốn với một người không còn nữa, có phải cũng là có lỗi với cuộc đời rồi hay không. Xin hãy tha thứ những dòng chữ óng mượt, những sắp xếp tinh khôn, những cân nhắc đong đo xuôi chèo thuận lái.

                              Thông điệp

                              Mỗi người đều có một cách riêng và một lý do riêng khi đến với nghệ thuật. Cánh cửa mở ra, chúng ta bước vào. Có những cánh cửa rộng hẹp không đều nhau. Có những cách nhìn và lòng đam mê không giống nhau. Và làm sao có thể giống nhau được khi bản chất của nghệ thuật là một đòi hỏi miên man cái muôn hình vạn trạng. Từ đó hình thành tính cách của mỗi con người muốn lân la kết tình bằng hữu với nghệ thuật.

                              Có một điều chắc chắn là không có ai làm nghệ thuật một cách không nghiêm túc. Con người còn lắm chỗ, lắm nơi để bày ra những trò phù phiếm. Tuy nhiên, cũng có không ít những người quan niệm rằng làm nghệ thuật không vì một mục đích nào cả nghĩa là muốn hoàn thành một thứ nghệ thuật không có cứu cánh.

                              Đã từ lâu tôi muốn qua ca khúc nói được thật nhiều điều. Tôi không chọn ca khúc như một chặng đường để rồi sau đó tu dưỡng hòng nhảy vào những thể loại to lớn hơn. Ca khúc đối với tôi là một mô hình gần gũi, thiết thân và hoàn chỉnh. Nó là một cuộc hôn phối kỳ diệu giữa thi ca và âm nhạc.

                              Ở nơi nào trên mặt đất này có con người, ở đó có tiếng hát. Con người có thể hát một mình ở bất kỳ nơi đâu. Ca khúc là nỗi lòng của một con người trong cuộc sống. Cuộc tình giữa âm nhạc và văn học này đã khiến ca khúc tự nó có thể chạm đến mọi bờ cõi tri thức của đời sống con người. Nó đủ khả năng hát về một cái chồi non vừa nhú cho đến cái chết của một con người. Nó chính là tiếng chim buổi sáng, tiếng gà gáy trưa bên đồi mang âm vang của một nỗi nhớ nhung. Nó là nắng, là mưa, là nụ cười, là tiếng khóc. Nó ở cùng với điều nhỏ nhất và đồng thời cũng sống chung với những cõi bờ bao la.

                              Tôi chưa bao giờ cảm thấy ca khúc bối rối trước những điều tưởng không nói được. Nó đã đi qua bao nhiêu mùa mang giữa lòng cuộc sống con người và thường nó có mặt bên cạnh con người như một lời an ủi. Cũng vì thế, tôi đã có lần nuôi tham vọng gán ghép cho ca khúc một cái gì đó lớn hơn, tràn đầy ra ngoài cái hình thể nhỏ nhắn và khiêm tốn của nó. Đó chính là sứ mệnh truyền đạt những âu lo, những chờ đợi của con người khi đối diện với chính mình trước cuộc sống. Nó có bổn phận phải cưu mang trong từng dòng nhạc dòng chữ cái phần tinh khiết nhất của hạnh phúc và bất hạnh. Như vậy, ca khúc ngoài cái vai trò mua vui cũng được một vài trống canh, nó còn phải đảm nhiệm cái sứ mệnh đẹp đẽ mà các anh chị em họ hàng nghệ thuật của nó đã và đang làm.

                              Tôi nghe một tiếng hát và tôi thấy lại cả một khoảng trời đầy kỷ niệm. Tiếng hát đi từ tôi đến anh bằng con đường ngắn nhất. Cái khả năng to lớn sau cùng của ca khúc là mang đến sự cảm thông giữa mọi người bằng tiếng hát. Tôi ước mơ một ngày nào đó trên hành tinh này tiếng hát sẽ được trả về với vẻ đẹp thuần khiết của nó. Đó là tiếng hát bay qua các lục địa, các đại dương, mang trong lòng nó tình yêu và tình nhân ái. Cái sứ mệnh huy hoàng nhất của nó là phải mang được cái thông điệp ấy đến với từng con tim. Không những chỉ với những tâm hồn vốn yêu chuộng hòa bình mà cả những con tim đang ngộ độc bởi những ngòi thuốc nổ.

                              Trịnh Công Sơn
                              (Báo Đại đoàn kết)
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2006 20:26:06 bởi chialy1904 >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 5 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 62 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9