Thơ của Trần Thái Vân sao trước giờ không thấy???
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 53 bài trong đề mục
tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:13:57 (permalink)
một lần



Trần Thái Vân




Ta đã một lần yêu mến nhau
Một lần mơ ước chuyện ngàn sau
Một lần thương nhớ từng đêm vắng
Một lần say đắm mộng ban đầu

Ta đã một lần vai sánh vai
Một lần thơ viết trắng đêm dài
Một lần mới gặp đà nhung nhớ
Một lần trông đợi dõi mắt ai

Ta đã một lần giả bộ ghen
Một lần hôn giữa ngã tư đèn
Một lần âu yếm trên xe bus
Một lần mắc cỡ gặp người quen

Ta đã một lần vui quán sông
Một lần cùng ngắm ánh dương hồng
Một lần thương tiếc vầng trăng muộn
Một lần chung hát cạnh đồi thông

Một lần ta đã..., nhớ không em?
Xa nhau mùa lá rụng bên thềm
Chồi non, lộc nở đà bao bận
Sương khói cuộc đời sương khói thêm

Thư tình em viết vẫn còn nguyên
Giấy vàng, mực nhạt, chữ cười nghiêng
Ðây bóng hình xưa, người đi mãi
Con nước trần gian cuốn xuôi thuyền

Em ở nơi kia tuyết chắc nhiều
Ðông về giá lạnh có quạnh hiu?
Vui lên em nhé ta đã sống
Như những tình nhân Ở thế cũng nhiều

Ðời người đầy ắp những ưu tư
Tình yêu như tiếng hát, lời ru
Một lần ta đổi trao ánh mắt
Ðã là tình sử của thiên thu
#31
    tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:19:34 (permalink)
    ca dao mẹ


    Trần Thái Vân



    Trắng hơn tuyết phủ trên đồng
    Rộng hơn biển cả chỉ lòng mẹ thôi
    Ru con mẹ hát hò ơi
    Lời ca dao ấy một đời còn mang


    #32
      tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:20:21 (permalink)
      bồi hồi


      Trần Thái Vân




      Sáng bảy giờ tôi ra trạm xe bus
      Chỉ một mình trong cái lạnh mùa đông
      Tuyết qua đêm bên lề còn trắng dợt
      Ðứng nhìn đời buồn chảy tận mênh mông

      Tôi dần quen cảnh đợi chờ im lặng
      Ðọc trang tin, bài báo giết thời giờ
      Và đôi khi để tâm hồn trống vắng
      Suy nghĩ về một cõi rất vu vơ

      Rồi một sáng có người cùng đứng đợi
      Tóc vàng non như tơ óng mượt mà
      Mắt nàng xanh màu biển buồn xa vợi
      Má nàng hồng, hương phấn thoảng bay qua

      Và cứ thế hai chúng tôi mỗi sáng
      Cùng chờ xe chẳng nói chuyện chi nhiều
      Khoảng cách gần mà lòng xa muôn dặm
      Chỉ mỉm cười nào hiểu được bao nhiêu?

      Vào hôm nọ nàng đi đâu không đến
      Thiếu một người trạm xe bus vắng tanh
      Tôi cứ ngỡ ngày mai nàng ắt đến
      Và mơ thầm đêm ấy sẽ qua nhanh

      Kể từ đó tôi chẳng hề gặp lại
      Tôi đổi từ xe bus đến xe hơi
      Mỗi lần qua trạm 2A nhìn lại
      Trong lòng tôi như xao xuyến, bồi hồi...
      #33
        tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:21:05 (permalink)
        thiên thu


        Trần Thái Vân



        I.

        Ngày về úp mặt vào sương
        Cỏ cây úa lá vương vương nét sầu
        Ðêm gầy nên chẳng đậm mầu
        Tay gầy nên chẳng tìm nhau tâm tình


        II.

        Ngày ra đón ánh bình minh
        Long lanh sương sáng tô xinh khoảng vườn
        Tay xa khôn vói quãng đường
        Tình xa chẳng tới nên đường vắng teo


        III.

        Trưa nghe thu đượm rong rêu
        Mây vương ánh mắt buồn thêu nỗi buồn
        Hai tay chống nhẹ lên tường
        Cúi đầu chợt thấy vô thường bay ngang


        IV.

        Chiều thì son phấn phai tàn
        Bài kinh vô tự lỡ đàng đánh rơi
        Còn đây một chút chơi vơi
        Mong ai giết hết phần đời riêng tư


        V.

        Ðêm dày như mối thiên thu
        Buồn rơi rớt xuống cõi mù chẳng loang
        Chập chờn giấc ngủ tìm đàng
        Bờ mi lay động quan san quay về
        #34
          tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:21:43 (permalink)
          tâm sự



          Trần Thái Vân



          Chiều nay ta đứng trên bờ biển
          Sóng vỗ ầm vang, nước xanh màu
          Gió mặn rít người như lưu luyến
          Mùi thịt da tự thuở biết nhau

          Tất cả chỉ màu xanh tươi thắm
          Tận vô cùng, xa tít, mù khơi
          Ta thấy lạ nhưng mà quen lắm
          Biển muôn nơi chung một bầu trời

          Ta cũng sinh ra trên biển ấy
          Giữa đêm hè theo sóng ầm vang
          Giọng đứa bé oa oa đâu đấy
          Gởi âm thanh về tận mây ngàn

          Một đứa bé, muôn ngàn đứa bé
          Một tiếng oa, vài tiếng đón mừng
          Từ lập địa vô vàn thế hệ
          Khóc chào nhau như sóng rì rầm

          Ta ngẩng nhìn mặt trời đỏ hỏn
          Nằm ngang ngang cũn cỡn, loã lồ
          Ta nhắm mắt, muôn màu hỗn độn
          Sau làn mi cuộc sống ảo mờ

          Như con sóng đời ta trôi nổi
          Nửa địa cầu bến cũ còn thương
          Những nỗi nhớ đi, về rất vội
          Như bọt kia tan hợp vô thường

          Ta chợt khóc trong chiều gió lộng
          Giọt lệ nồng chẳng biết vì ai
          Ta mở cửa tâm hồn trống rỗng
          Gió tràn vào xoa dịu, nguôi ngoai

          Ta nhớ biển như sông nhớ suối
          Nhớ bao nhiêu cũng vẫn xuôi dòng
          Những bóng hình sớt chia trăm lối
          Những ân tình trôi dạt cánh rong

          Ta yêu biển như cành yêu lá
          Yêu rất nhiều, chỉ thế, rồi xa
          Ta, lá thu bay về đất lạ
          Ngủ bên đường tiếc thuở từng qua

          Ta tiếc cả những điều chưa biết
          Tiếc vàng son chưa đến một thời
          Lịch sử ngược dòng đi mãi miết
          Một mình ta ở lại chơi vơi

          Ta nhớ đến những người chưa gặp
          Trai quê mùa cỡi ngựa bỏ trâu
          Chiều dõi mắt làng xưa ôm ấp
          Mối tình đầu giờ đã mất nhau

          Ta nhớ những bóng hồng chưa thấy
          Áo ba thân trẩy hội đình làng
          Tối hội tan nàng cười ai đấy
          Chàng trai nào đưa mắt liếc ngang

          Ta nhớ đến những người chinh phụ
          Mơ chồng về một sớm ái ân
          Mơ ái ân đêm nồng kết nụ
          Hoa mỉm cười, môi đỏ, cong chân

          Ta nhớ đến những ngày tháng cũ
          Những ngôi đình ta chửa lần qua
          Mái ngói đỏ, hàng tre xanh rủ
          Trong thâm tâm ta tưởng đã là

          Những tâm sự bao la như biển
          Ðại dương ơi thương lắm bao ngày
          Ta ngẫm lại một đời thiên biến
          Thương mộng nào xa quá tầm tay

          Và như thế, đời không đầu mối
          Những ưu tư hỗn độn đi, về
          Từng lớp sắp lên, từng lớp xuống
          Theo nhạc chiều cất giọng tỉ tê

          Chiều thấm nhức đường gân, thớ thịt
          Những khớp xương rời rã cuối ngày
          Những ký ức như mưa mờ mịt
          Cơn đau đầu trĩu nặng xoay xoay

          Nửa tỉnh, mê thương về biển cả
          Bãi cát vàng thơ ấu hiện nguyên
          Con cá nào chết trôi xác rã
          Tiếng ai than u uất, ưu phiền

          Chiều ai hát nghe như gió thổi
          Hàng thùy dương đầu hạ vi vu
          Trong tiếng hát ta đi ngàn chốn
          Xuôi thời gian vào tận thiên thu

          Vào tận những tâm hồn tắt lối
          Tìm yêu đương giữa trái tim cằn
          Mưa tình thương xin còn cứu rỗi
          Hạt-nhiệm-mầu sống lại tình thân
          #35
            tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:23:03 (permalink)
            cảm ơn mẹ và em


            Trần Thái Vân



            Tiếng chén dĩa chạm vào nhau lẻng kẻng
            Dấu hiệu từ giã ngày
            Mùi mở hành nồng bay
            Sưởi ấm ngôi nhà nho nhỏ
            Ôi, những âm thanh quen thuộc đó
            Anh đã nghe từ lúc lọt lòng
            Bàn tay mẹ một đời long đong
            Vỗ về anh đêm dài mắt ngóng
            Những ngày anh sốt nóng
            Mẹ nấu chén cháo hành ăn tháo mồ hôi
            Bàn tay mẹ không lời
            Nhưng đã dạy cho anh biết thế nào là êm ái
            Trong đời nào có chuyện gì vĩ đại
            Bằng chuyện tần tảo nuôi con?

            Bàn tay em thon thon
            Cũng hiền như bàn tay của mẹ
            Những cái vuốt ve nhè nhẹ
            Ðưa anh về lại cuộc trần gian
            Em cực khổ không màng
            Mỗi ngày vẫn cho anh nghe tiếng
            chén dĩa chạm
            Sự chan hoà tình cảm
            Em đong bằng bát canh ngọt, cơm ngon
            Hạnh phúc là tiếng cười dòn
            Và có khi là tiếng trẻ khóc

            Anh dầu thiếu lời ngà ngọc
            Ðêm nay, lại một đêm
            Xin được cảm ơn mẹ và cảm ơn em
            Cảm ơn luôn những tình nhân khi anh còn bé
            Mỗi người một vẻ
            Nhưng tất cả đều hiền như nhau
            Không có mẹ và em anh nào biết học
            thương đau
            Học hạnh phúc, học làm người tử tế
            Bởi vì con người là tương-lai-có-thể
            Là hạt đậu nẩy mầm tùy thuộc đất khai sinh

            Ðời anh tuy không qua những cuộc
            trường chinh
            Nhưng cũng đôi lần lạc lên gai góc
            Tiếng mẹ khóc
            Tiếng em cười
            Là ngọn đèn hướng thiện muôn nơi
            Xin cảm ơn những người đi trong đời tôi
            Bằng nhiệt tình đáng mến
            Bằng chân thành đáng kính
            Thưa mẹ (và cũng thưa em):
            Nếu được con sẽ làm con tem
            Ðể chuyên chở, loan truyền
            những
            thiêng liêng
            đơn giản nhất
            #36
              tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:24:29 (permalink)
              buồn


              Trần Thái Vân




              Có những nỗi buồn vô hình, vô cớ
              Không ai mời mà vẫn cứ tự về
              Như cơn mưa đã chín mùi đâu đó
              Chờ mùa sang nhỏ những giọt tỉ tê

              Ta tìm lại trong tâm linh nhỏ bé
              Những con đường mờ mịt dấu chân chim
              Phủ rêu rong rì rầm đôi tiếng dế
              Khản giọng rồi ngã chết giữa im lìm

              Ta gõ cửa trên đường sâu, ngõ hẻm
              Ký ức dài ta cúi xuống tìm xem
              Dĩ vãng mang ra cân, đo, đong, đếm
              Và nguyên do? Ta vẫn mịt mờ thêm!

              Ta nhắm mắt nghe phúc âm rao giảng
              Tưởng suối hiền chảy mát cõi trinh nguyên
              Ta mở mắt nhìn cuộc đời tứ tán
              Vẫn thấy buồn, không hẹn, rộng vô biên

              Ta thay đổi, tham thiền đêm thức trắng
              Tưởng xuất hồn nhìn đêm trắng đi qua
              Ta giật mình cổ khô chừng như đắng
              Có một người áo trắng bước ngang qua

              Ta cúi xuống bóng mình nghiêng trong nắng
              Ðứng rất gần mà xa chẳng thể ôm
              Chiếc bóng ấy là nỗi buồn trong trắng
              Như nỗi buồn Ðỗ Phủ nhớ về cơm
              #37
                tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:25:15 (permalink)
                đứng một đêm


                Trần Thái Vân




                Ðêm miền tây Texas
                Trời giữa hè nóng nực khô khan
                Gió ngủ yên, mây mơ màng
                Ðồi nối tiếp đồi thoai thoải
                Một mảnh trăng vàng uể oải
                Treo trên những cành cây khô
                Giòng sông Ngân hư vô
                Một vì sao quên lối về đi lạc

                Trong câu lạc bộ ít tiền ngột ngạt
                Tấp nập người đông
                Ðèn chớp xanh, đỏ, tím, hồng
                Tiếng trống xình xình xập
                Tiếng đàn cất cao đầy ăm ắp
                Những gót chân quay, dang rộng vòng tay
                Xiêm áo bay bay, khách ngất ngây say
                Má phấn, môi son, tóc nâu, áo tía
                Mùi nước hoa thơm nực tứ phía
                Mắt liếc, môi đưa
                en tempio de amor
                Nhạc rền, vang vang, khích động
                Dâng lên, dâng lên như nước lộng trào sông
                Hơi thở, mồ hôi, khói thuốc, rượu nồng
                Nhảy đam mê, điệu nhạc bềnh bồng
                Thế giới đi vào quên lãng

                Trên đường về motel một quãng
                Người con gái nói nói, cười cười
                Cười rũ rượi trong cơn say
                Gió nhẹ lùa tóc bay bay
                Thân hoá thành thần tượng Vệ nữ
                Sức sống căng tròn, làn da thạch nhũ
                Bàn tay nhung mượt mân mê
                Hương trao ngào ngạt đê mê
                Dạt dào tình xuân nóng bỏng
                Thái dương nổi vầng máu nóng
                Nhịp tim đập mạnh thình thình
                Một bóng hai hình
                Da thịt quyện nhau về thời nguyên thủy
                Hơi thở, ú ơ, rên rỉ
                Vang vọng từ thuở bán khai
                Cuộc tình ngắn hơn đêm dài
                (Sợ nhìn nhau nhớ mặt)

                Mặt trời ban mai hăng hắt
                Ðồng hồ báo thức tám giờ
                Giọng hát Tina Turner:
                What's love got to do with it ? Ở
                What's love got to do with it?
                #38
                  tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:26:01 (permalink)
                  nguyên thủy 2


                  Trần Thái Vân



                  Ðêm bao trùm không gian huyền hoặc
                  Vượn hú vang dội vách trở về
                  Âm thanh loãng cố tình góp nhặt
                  Ru cuộc đời như tỉnh, như mê

                  Tiếng suối chảy ngàn năm róc rách
                  Trong cô đơn sông lạnh đón mừng
                  Hai bên bờ nhớ thương, chia cách
                  Ðá dang tay, nửa đoạn, cầu ngưng

                  Sương xuống lạnh mềm lòng cô lữ
                  Chó nước kêu tiếng khóc sa trường
                  Gió nhập nhầy cất cao tiếng hú
                  Chim giật mình vọng tiếng tang thương

                  Lau, sậy đập như đoàn quân tiến
                  Lá xoàng xoạc ngỡ bóng người đi
                  Trăng ảo mờ lòng thêm xao xuyến
                  Nhớ về xưa một chuyến kinh kỳ

                  Con xa mẹ lên non lập nghiệp
                  Dõi mắt nhìn biển vắng nhớ thương
                  Lửa trại rừng nổ dòn tí tách
                  Bắp lên chồi một sáng xanh non

                  Những màu xanh văn minh nguyên thủy
                  Bình rượu cần làng bản ca vang
                  Dẫu cung gỗ cũng là binh khí
                  Dẫu đơn sơ hào khí ngút ngàn

                  Con tự do trở thành du mục
                  Ðốt mảnh rừng dựng rẫy nuôi thân
                  Ðêm nghe sương nhỏ lòng thao thức
                  Mơ đại bàng một cánh chim băng

                  Băng qua những rừng sâu, núi thẳm
                  Băng qua sông, qua biển hãi hùng
                  Băng qua những thời gian nóng bỏng
                  Ði tìm về một thuở nguyên sinh

                  Nơi không có những điều hiện đại
                  Những văn minh khai hoá mơ hồ
                  Thú chỉ sống rừng sâu hoang dại
                  Trăng chỉ vàng những chốn hoang sơ

                  Và như thế ngàn năm tiếp nối
                  Em xa anh quên hết cội nguồn
                  Chỉ có những dòng thơ chảy vội
                  Làm cho người trở lại tình thương

                  Người trở lại khi đời mất hết
                  Cuộc biển dâu đau thấm một ngày
                  Người trở lại rừng xưa để chết
                  Một nấm mồ tên tuổi chẳng hay

                  Những hài cốt vô danh, hoang phế
                  Không chia nguồn, chia sổ vinh danh
                  Những oan khiên, niềm đau cứ thế
                  Cũng mang theo, uất hận, thôi đành!

                  Xin anh hát bài ca sơn dã
                  Hát cho nguôi những nỗi đoạ đày
                  Như chim rừng sáng kêu thư thả
                  Ðã qua đêm, chào đón một ngày

                  Xin em hát bài ca mùa mới
                  Hát cho mưa tưới đất đậm mầu
                  Như chồi non sau ngày lên tới
                  Ngọt cọng rau, ấm tiếng kinh cầu

                  Và tiếng hát trên rừng bay mãi
                  Cùng bài thơ ngân giọng mênh mông
                  Rồi một hôm giữa khuya dừng lại
                  Vào đêm trường theo cõi hư không...
                  #39
                    tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:26:47 (permalink)
                    trăng



                    Trần Thái Vân




                    Còn đây trăng một ánh
                    Ðầu đông đứng nhìn đời
                    Ðêm về đêm rất lạnh
                    Tháng chạp buồn chơi vơi

                    Cả năm trăng đứng lẻ
                    Trọn đời gió đi hoang
                    Ðịa đàng xưa vắng vẻ
                    Chim xa bay lên ngàn

                    Ta về từ tâm thức
                    Tìm một nẻo hồng ân
                    Dấu chân ngày che khuất
                    Tuyết dựng đường đông phân

                    Trăng gầy như trí nhớ
                    Ðùng đục màu thời gian
                    Áo quần chừng bỏ lỡ
                    Nên muôn đời vẫn vàng

                    Ta đi từ vô thức
                    Tìm suối chảy tâm linh
                    Nghe đêm về đau nhức
                    Dưới giọt sương vô tình

                    Trăng chỉ còn ấn tượng
                    Không màu sắc hình thù
                    Bóng hằng nga vất vưởng
                    Múa trên vầng thiên thu

                    Trăng cuối năm tháng chạp
                    Như đầu năm tháng giêng
                    Ta đi về khác lúc
                    Vẫn chung mối ưu phiền...
                    #40
                      tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:27:44 (permalink)
                      cơ cầu



                      Trần Thái Vân




                      Những cánh hoa cuối mùa phai nhạt
                      Những dòng sông cuối đoạn đục ngầu
                      Những chiều tàn thương sao tiếng hạc
                      Âm thanh buồn, tím đục, tìm nhau

                      Như dòng sông cuộc đời trôi mãi
                      Sóng thời gian vô tận, muôn nơi
                      Như thủy triều xuống lên mai mãi
                      Ký ức vơi đầy, nhung nhớ lơi

                      Một cuộc tình không lời từ tạ
                      Giọt sầu rơi vội vã cùng trao
                      Mà sao lòng đôi khi nhớ quá
                      Như vườn khô nhớ trận mưa rào

                      Nhớ tiếng hát một thời cô đọng
                      Men tình yêu ngào ngạt cùng say
                      Ngày tô hồng, đêm chia giấc mộng
                      Sáng xanh màu mộng bỗng tung bay

                      Giờ tiếc nuối đời chia hai ngã
                      Tự lòng ta sông rẽ đôi đường
                      Ðêm nghe từng vu vơ rất lạ
                      Lạnh vô hình theo những hạt sương

                      Và đêm để dòng thơ rơi lệ
                      Dã tràng thương mộng thuở hai mươi
                      Sóng ơi, dừng lại câu kinh kệ
                      Vàng đâu? Sao nhớ chút thơm rơi?

                      Thôi, mơ chi cánh chim trời mỏi
                      Mà hãy chia vui nửa tâm hồn
                      Nếu giả một ngày mây biết nói
                      Có về khẽ hát khúc vàng son?

                      Gió đến làm chi mùa đã tận
                      Ân tình chưa đậm đã phôi pha
                      Mảnh lụa trải dài bao lận đận
                      Tà áo che buồn, như chúng ta

                      Thì thôi, như nước qua cầu ấy
                      Chẳng còn vết tích nữa mà mong
                      Thì thôi, như sóng trùng dương xoáy
                      Còn chăng chỉ có bão trong lòng

                      #41
                        tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:30:32 (permalink)
                        đất



                        Trần Thái Vân




                        Ðất thịt đậm màu nâu
                        Ðường quê ngoại um tùm cây cỏ
                        Những hạt mưa rất nhỏ
                        Ðọng trên lá xanh xanh
                        Sáng ra mạ nẩy mầm
                        Mùa đã qua, mùa thêm lần lại đến
                        Dòng sông thơ yêu mến
                        Nghìn thu con nước vẫn xanh
                        Nẻo đời đi lanh quanh
                        Vẫn có ngày lối cũ về lại
                        Ðất thịt đậm màu vun mả ông ngoại
                        Ðời người còn lại nhúm xương


                        Buổi sáng tinh sương
                        Nồng nồng hơi của đất
                        Ba thước vuông sự thật
                        Phiến đá vô tình ghi lại gian truân
                        Dấu gạch ngang (-) ngăn ngắn, tần ngần
                        Làm thời gian giữa hai đầu niên kỷ
                        Nắm đất nghèo đong đầy triết lý
                        Theo ngũ hành hướng tận triền sông
                        Cô liêu khói sóng mênh mông

                        Mẹ đêm nay cũng nằm yên trong đất
                        Bình an như sự thật
                        Quê ngoại trở về sau một kiếp bôn ba
                        Ngày tản cư phương xa
                        Trưa gả chồng xứ lạ
                        Chiến tranh đày đoạ
                        Rời ruộng đồng mẹ làm kẻ trọ thành đô
                        Cô con gái ưa mộng mơ
                        Thành dâu, thành mẹ

                        Ðời người ai hay ngỏ tẻ?
                        Dòng sông Hàn có bao mạch nước nào hay!

                        Trưa dưới hàng tre lá bay
                        Mẹ ngồi bên bếp đất
                        Nước đổi đời kẻ còn, người mất
                        Mẹ đổi nghề lập cuộc mưu sinh
                        Những chiếc bánh tráng ân tình
                        Mẹ tráng hình tượng mua trăng, bán gió
                        Những vòng tròn, vòng tròn nét rõ
                        Mẹ nở nụ cười bâng quơ
                        Con mỉm cười ngây thơ
                        Bàn tay mẹ dịu dàng, liến thoắng

                        Từ vùng biển quê mình cát trắng
                        Một đêm con ra đi
                        Cổ nghẹn lời không kịp từ ly
                        Lạy bố mẹ ơn đền nghĩa tạ
                        Ðất rất mềm nhận hàng lệ đá
                        Nhỏ vào đời hồng đổi thành đen
                        Luống rau khoai xanh mượt thân quen
                        Thôi cũng đành, đôi chân dẫm nát
                        Ðêm nồng hương ngột ngạt

                        Xứ lạ quê người nơi con nhập cuộc
                        Ðất không màu hay đất không tên?
                        Khi nỗi nhớ thành niềm quên
                        Con chợt mơ gió giao mùa thuở nọ
                        Mơ tiếng dế mèn nho nhỏ
                        Và hột bời lời thơ ấu xanh xanh
                        Mơ con đường đất thịt lanh quanh
                        Vàng hoa qùy dẫn vào nhà cậu
                        Mơ tiếng chim sáo sậu
                        Và cụm đất đồng hoang

                        Mẹ một đời nhiều nỗi cưu mang
                        Chiến tranh gây buồn hơn nửa
                        Chuyện phân ly tan nhà, nát cửa
                        Mẹ đi qua với sự âm thầm
                        Như con đường đất đậm màu quanh năm
                        Tự bao giờ đã là im lặng
                        Con một đời trống vắng
                        Ðêm dông bão không điện đèn
                        Phố phường trở lại thuở khai nguyên
                        Nằm, im lặng, nghe từng giọt sương nhỏ
                        Ðất của người hay lòng trăn trở
                        Ðất quê mình còn lạnh từ khi\?
                        Mười mấy năm viết đoạn từ ly
                        Nhớ mả ông ngoại nặng mùi đất thắm
                        Mộ của mẹ cũng nơi miền sương trắng
                        Ngày giã từ đêm sao còn bóng cò bay
                        Nắm đất ngũ hành biến hoá đổi thay
                        Từ cát bụi mẹ trở về cát bụi
                        Ôi, nắm đất hiền vô tội
                        Mở lòng đón nhận khách nhân gian

                        Con lạc một đời trên địa hình hoang
                        Qua đứa bé tự mình nhận diện
                        Qua đứa bé tự mình nói chuyện
                        Tự tìm về một đường-đất-tâm-linh
                        Không phải vì nơi kia trời có mây xinh
                        Hay ở đó rừng đầy mật vàng thắm
                        Mà vì đời cơn đau đã thấm
                        Ngũ hành
                        tạo cuộc
                        đổi thay
                        #42
                          tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:31:32 (permalink)
                          giả thuyết


                          Trần Thái Vân



                          Gió đưa thoang thoảng nồng hương hạ
                          Ðồng sậy xanh xanh mấy dặm đường
                          Lá rách nghiêng mình vài cây cọ
                          Nhìn cỏ bên lề chợt thấy thương

                          Hải đảo xa xa sương mờ nhạt
                          Sóng vỗ thành âm giai khác thường
                          Tô điểm chân trời đôi cánh hạc
                          Vẽ nét lữ hành tím chiều sương

                          Anh đứng trên bờ chân ướt sóng
                          Vỏ ốc say mèm lắc ngất ngư
                          Dường như tiếng nhạc xanh xao mỏng
                          Ðến từ con gió gọi riêng tư

                          Em hẹn tình nhân thời xưa ấy
                          Anh chờ cuối nẻo một sớm mai
                          Mặt trời ngả bóng tìm không thấy
                          Ðêm ôm trăng hát khúc u hoài

                          Vì lỡ trên đường thương kẻ khác
                          Áo hội ba màu khoe sắc tươi
                          Rồi em khăn gói đi nơi khác
                          Chăn vịt, quay tơ dệt mộng đời

                          Kiếp đến tìm em anh đòi nợ
                          Không vay bảo trả chẳng cam lòng
                          Em hoá vào thân ốc ở trọ
                          Lộn hồn anh có thấy em không?

                          Anh bỏ về tìm ngôi sao biển
                          Năm cánh lạc loài sao rớt rơi
                          Lạnh tay một nỗi buồn hư huyễn
                          Tĩnh vật làm sao nói nên lời\?

                          Năm xưa em ở trên tiên cảnh
                          Xa đời nên chỉ nhạc với thơ
                          Sáng đọc kinh thư câu ngôn hạnh
                          Chiều thiền giải đoán những giấc mơ

                          Anh là thi sĩ từ trần thế
                          Chữ nghĩa vô duyên, cũng ít tài
                          Thơ tình anh giỏi, ừ, có thể
                          Nên hôn, em lỡ, một thiên tai

                          Ðày ải làm người em chẳng chịu
                          Thà em làm sao biển suốt đời
                          Sao trời nắm giữ cung nhân mạng
                          Sao biển mua vui những lứa đôi

                          Và thế em vẫn hoài câm lặng
                          Cánh xoè như vẽ một tình yêu
                          Mười năm duyên cũng là lận đận
                          Ngàn năm thương nhớ cũng buồn thiu

                          Anh quay nhìn biển vàng bãi cát
                          Nửa lâu đài bọt sóng xoá tan
                          Nước rút đi còn đôi bóng bạc
                          Thời hoàng kim ngắn ngủi điêu tàn

                          Nếu giả như anh đừng đỗ trạng
                          Ðô thành hoa lệ chẳng có hay
                          Thì đời cuốc bẫm, cày sâu vậy
                          Hai đứa mình nên duyên đắm say

                          Em mơ mùa thắm, lầu nghiêng bóng
                          Vườn chè kết nụ, hái tầm xuân
                          Anh đi chẳng lại vì say đắm
                          Em chiết nhành hoa nở bâng khuâng

                          Bên hồ em vẫn ngồi dệt mộng
                          Ngày xuân con én hết đưa thoi
                          Kiếp sau em vẫn còn ôm mộng
                          Hoá dã tràng nên mơ ước hoài

                          Anh cúi nhìn loài rong biển lạc
                          Thương mình tự lạc giữa rong rêu
                          Tiếng sóng hai mươi còn muốn hát
                          Hải âu văng vẳng đoạn kinh chiều

                          Cồn mây phản chiếu tia nắng đỏ
                          Ðảo mờ như úp ngược bát cơm
                          Cong lưng biển thắm chiều chiều đứng
                          Bông lau lất phất ruổi lông bờm

                          Gió đưa thoang thoảng nồng hương hạ
                          Biển lạ cũng là biển rất thân
                          Ðồng sậy xanh xanh như màu mạ
                          Nơi tình yêu gởi lại bao lần
                          #43
                            tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:32:14 (permalink)
                            thủy thượng nhân


                            Trần Thái Vân




                            Người trên đầu sóng chiều xuôi bể
                            Ta ngược dòng sông chấp chới buồn
                            Bờ xưa rêu phủ, ghềnh hoang phế
                            Cây ngã, bìm leo, dây vương vương

                            Chỉ có thế không lời từ tạ
                            Ngược dòng đời ta chẳng gặp nhau
                            Ngàn năm thôi cũng câm như đá
                            Che kín tâm tư vạn cổ sầu

                            Chỉ có thế đời chia thế giới
                            Ðôi ba vùng, hiu quạnh tìm nơi
                            Chiều lưng mỏi, đầu đau như vợi
                            Thế giới nào cho cuộc rong chơi?

                            Chỉ có thế dòng thơ ngộp thở
                            Những mỹ từ nhày nhụa muốn xa
                            Ta sờ vào, tay mình bỡ ngỡ
                            Chọn chữ nào giữ lại cùng ta?

                            Rất có thể rồi ta quên hết
                            Như hai người ngược hướng sông trôi
                            Trên con nước làm sao để vết
                            Nên đời ta mãi mãi xa rời...
                            #44
                              tieuphuong_loihai 20.06.2006 16:32:45 (permalink)
                              hoài niệm


                              Trần Thái Vân



                              Chiều qua bến Nam ô
                              Rừng cây bần thân trắng
                              Vẽ bức tranh hư vô
                              Bến sông xanh hiu quạnh

                              Ðường ruộng nồng hương cỏ
                              Gió rì rào bên tai
                              Dấu chân ông thổ võ
                              Còn in trên dặm dài

                              Cũng đường này năm xưa
                              Mẹ một lần di tản
                              Cành đa lá xanh thưa
                              Cao theo chiều đại nạn

                              Bóng chim còn in bóng
                              Ðường bay ngày thênh thang
                              Mây dừng mây chờ ngóng
                              Ðứa trẻ nào khai quang

                              Ðất hoang còn nơi đó
                              Người đi hoang mịt mù
                              Ba đời còn khốn khó
                              Mơ trên vầng thiên thu

                              Ðứa bé đi không lại
                              Bến Nam ô vẫn gầy
                              Ông tiền hiền, thổ võ
                              Mong mong một đường bay...
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 53 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9