Có nhớ Ái Khanh
Xin nợ
Ta vẫn nợ cuộc đời tình năm tháng
Nợ một người mà người đã cưu mang
Còn lại đây sao những tiếng thở than
Ta mong mỏi một đêm dài trả hết
Dù có một lần ta xin được chết
Chết vì yêu vì lý tưởng thiêng liêng
Trả nợ đời ta xin mũi gươm thiêng
Chút tình ái giữ trong tim mãi mãi
Chàng ơi !...
Chàng nhắn với em lúa lên đòng
Câu hò bỏ lại còn nhớ mong
Vắt ngang khung cửu em vẫn dệt
Lụa hồng ...áo cánh sánh hội trong
Con quay cút kít kén tơ đan
Đôi môi hồng xinh mở cánh dần
Qua ngõ hương bưởi chờ ân ái
Có thấy bướm về kén giai nhân
Năm nay đã đến lúa vàng bông
Gái làng bỏ hội cũng qua sông
Dệt rồi đủ cả áo chàng nữa
Lối về gánh lúa ... đò bỏ không
Hái nụ tầm xuân cũng đã tàn
Tiếng hò mòn mỏi bóng thời gian
Võng buồn ru nhịp buồn chàng nhỉ ?
Ngờ nghệch bên song suốt chỉ nằm
Trễ
Khất lại em ơi mùa lúa mới
Anh về chẳng kịp đón em đâu
Đành thôi duyên đã trôi theo nước
Lỡ hẹn nên đành chịu khổ đau
Không trách em đâu chỉ trách mình
Đã không giữ hẹn đến bình minh
Đành thôi áo cưới vu quy nhé
Để lại bên đây một chữ tình
Nước chảy bao đời khuyết lên sông quê
Trăng vít gió lơi là đêm gánh nước
Anh trở về sao không rong đò như truớc
Lúa đồng chiêm cơ cực vết chân về
Em mười tám ngực căng thì con gái
Nắng thẹn thùng đuổi gió đòi đánh ghen
Đêm thôn quê hương bưởi nhuộm tóc đen
Âm thầm đứng bóng sào trăng treo ngược
Anh hai mươi lưng trần lăn mùa gạo
Câu đồng dao mát ngọt thức lao xao
Em ngúng nguẩy đòi cưới chồng hoa cải
Bướm trắng lỡ đò đứng khóc đền ai
Dây tơ hồng buộc trăng thay lời hẹn
Anh chẳng về tát nước đón trăng lên
Em mười tám tắm sông ngày con gái
Xõa tóc chờ ... anh bơi nguợc sông quê ...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: