Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 13 của 17 trang, bài viết từ 181 đến 195 trên tổng số 255 bài trong đề mục
huyennguyen 29.11.2006 16:56:20 (permalink)
Từng đêm gõ thuốc vào gạt tàn, từng đêm thức trọn.
Cuộc đời có thể chỉ dài như một điếu thuốc. Có người hút chỉ phân nửa, người hút tận.
Vòng tròn buồn nhục.
Cái tươi mát trước mắt, không còn nhìn thấy gì, hoặc là mù lòa, hoặc là điên, hoặc là đã chết sống?
"Tri giao quái ngã sầu đa mộng" -Nguyễn Du-
Nhưng có cái gì là không mộng? Mặc người cười, mở con mắt nhìn theo kiểu "nhãn trừng trừng" thấy hết nước bên sông trôi, thấy bóng mây thời cuộc qua nhanh khủng khiếp.
Nhìn và đợi ngày không còn nuôi giấc mộng nào nữa, dù chỉ là mộng con con...
Phiền muộn rất lạ, phiền muộn đốt lửa đêm đêm. Phiền muộn nuôi âm u lớn dần trong những tờ phương cảo phù du mây đứt rã...  
 
 
huyennguyen 30.11.2006 15:49:29 (permalink)
Một tù ngục vĩ đại đã dựng lên ngay giữa cái được gọi là tự do. Từng phút giật giành hơi thở. Từng giờ oan khiên.
Vì sao Long điên?
Một khối óc tàn phế.
Một trái tim bị vò nát.
Và những con người vô tâm xung quanh. Vô tâm vốn xuất phát từ vô tư. Vô tư xuất phát từ thiếu hiểu biết, ngây thơ và nhọc nhằn mưu sinh? Hoặc vì ích kỉ?
Vì sao hắn điên?
Con người vốn nuôi trong người đầy rẫy quỷ sứ và thiên thần.
Hắn thấy hết điều mà một người nào đó cảm nhận. Song hắn làm ngơ. Hoặc vì hắn ích kỉ?
Hoặc vì không ai nghe hắn?
Hoặc vì người người vẫn nghĩ không có gì quá nặng nề như hắn nghĩ? Họ tin vào cái họ cảm thấy (chính xác hơn là cái họ suy nghĩ). Họ không phải là tôi.
Vô tư không phải là ích kỉ. Mà là tội ác.
Nhưng ai có thể nói cho hắn biết, tại đâu mà người ta cho rằng vô tư chẳng là tội lỗi nghiệt ngã?
Muốn. Cần. Nên. Phải. Có thể.
Muốn hoàn toàn bản năng.
Phải hoàn toàn ép buộc.
Cần hoàn toàn là bất khả kháng. 
Nên là ý thức tùy nghi tự nguyện.
Có thể là tùy nghi tự do.
Bản năng hoang dã. Con người có phải là thú?
Phải ép buộc nhau thì không thể không, cũng là cần theo kiểu bất khả kháng.
Ý thức được rồi thì tự nguyện có chút người nhân văn. Hẳn còn nghĩ đến kết quả. Nghĩ đến đó thì làm vì kết quả hay vì làm-một-điều-như-chỉ-là-làm-mà-thôi?
Chỉ có "có thể" mới nói lên được lòng tự tin-không kiêu ngạo; lòng tốt-không thúc bách; đức hạnh-không trịch thượng, sơ khai gốc rễ...
Bởi vì đó là người biết rằng tất cả chỉ là "có thể" mà thôi...
 
huyennguyen 05.12.2006 10:25:47 (permalink)
Một hôm như hôm nay, Sài Gòn trời nhiều mây xám, gió thốc lạnh từ phía cuối đường. Ảnh hưởng bão. Mùa đông như nhè nhè bước về qua hơi giá rét se se. Miền Nam mà những ngày lạnh thế này hiếm hoi như những người hắn xem là bạn. Nhớ phương kia, nghe cô bảo cái rét đã thật sự đến rồi, chỉ muốn quấn chăn thật ấm, và ngại ra đường, nằm nghe Trịnh Công Sơn và "Nhìn những mùa thu đi"...
Cửa sổ lay theo những cơn gió mạnh, đập vào tường nghe chát chát một âm thanh lạ lạ. Tưởng như cái gì cũng lạ sau mấy hôm nằm nhà, không gặp ai. Hình như người bỗng nhẹ.
Đông rồi. Mà mùa nào chẳng phải đông với hắn? Hắn luôn nằm trong trạng thái chuyển mùa từ cõi băng tuyết căm căm hoài mong nắng ấm.
Én đầu xuân tuyết đầu đông
Rừng cô tịch ngóng nội đồng trổ hoa... _BG_
Ngừng tư tưởng. Và hít thở khí trời khô lạnh như hít từng luồng hơi thở người em phía giá rét bên kia. Em có còn chờ người quay trở lại? Khi mọi đường đưa anh đến điêu linh?...
huyennguyen 06.12.2006 11:44:15 (permalink)
Đông rồi! gió lạnh vân du
Hé khung cửa hẹp sương mù tràn tuôn
Ở một phương nào đầy tuyết, người mong tìm sương đẫm. Ở một góc trời nào nhiệt đới, sáng nay giá rét bỗng căm căm.
Cái dỗi hờn dịu dàng vân mấn sắt se rơi. Tuyết trắng trời là tuyết quốc phân vân. Áng mây xa chưa kịp trở về gần. Hương đắng đót cô đơn ngày miên thuỵ. Giấc mộng nồng hơi thở xót bâng khuâng...
Hữu thì trực thượng cô phong đỉnh
Nhất khiếu trường thanh hàn thái hư.
(Một hôm vút thẳm đỉnh cô phong
Tiếng xa vang vọng thái hư lòng...)
Lên, lên chơi cùng gió núi của đỉnh trời bơ vơ thịnh nộ với sói lang gầm thét triều thiên dị dị, nhận ra phù thăng và trầm lạc trộn vào nhau làm thành một khối mù đặc khét cháy quắt quay mê. Gã trai phố thị nhìn ra màu hường phai huệ nát. Ngó qua nguồn phía suối ngẩn ngơ bay. Gái ơi em khóc đêm ngày, ai người nghe tiếng ướp dày miên du? Gái ơi em khát sương mù, tay nâng chén đắng hận thù theo đuôi. Nghĩ ra ừ nhỉ ngậm ngùi, đầu xanh tơ tóc dập vùi tha hương...

huyennguyen 06.12.2006 14:40:21 (permalink)
Ngồi trong ngổn ngang gò bãi của một ngày tàn tạ. Tàn tạ nỗi gì?
Cơn mơ vẫn đắm đuối khát, hồn lênh đênh theo suối mộng. Người đi vẫn biệt tích. Kẻ về vớt sóng hư không lạnh người. Tình bơ vơ vô địch biếng lười. Còn trăng với gió khóc cười cùng nhau, hẹn thiên thu về nhớ nguyên màu tình xưa...
Những người lạ quen vẫn ghé về thăm viếng, người cười kẻ khóc, kẻ chửi người khen. Mà hắn chỉ còn lại bóng. Chơi đùa với bóng. Lên đường thiên thu. Nói như nhạc sĩ nọ, thiên thu là một đường không bến bờ...
Kể thì cũng ngu ngơ, ở chỗ, người có biết hắn đã đi ra khỏi chỗ ngồi của hắn từ lâu. Tiếng chó sủa ánh trăng còn văng vẳng. Kiến là nhìn, là thấy, hay nhìn thấy? Thấy ánh trăng, hay thấy bóng mặt trời trong đêm? Mặt Trời trong đêm là mặt trời chết. Mặt Trời ban ngày là mặt trời giả chết. Bây giờ, ngồi trong quán net, long bong nhìn nắng quái vàng khét trên phố, hồn té ngửa trong những trận địa hỗn mang rác rưởi lợm giọng...
Tiếng cười nói mang máng như chẳng có gì thật. Dù con mắt đã trừng trừng. Người ca nữ kia đã khóc bên chiều phiên thành vùn vụt bóng thời gian qua... Tố Như đã đúng.
Chờ mãi không thấy người quay về. Vòng lăn lóc còn lan rộng chẳng chán chê...

huyennguyen 07.12.2006 18:42:19 (permalink)
Sự đời éo le nằm ngay trong cái gọi là yên ổn đằm đằm. Một lần tâm tư được phơi mở, là một lần thất bại đớn đau.
Những người đàn bà muôn năm chẳng thể gọi là đàn ông. Cái chuyện mà người ta coi là hạnh phúc. Ta chứng tri nó là gian dối giả tạo ảo giác.
Ngồi im trong cơn điên buồn rã rượi, nghĩ liên tiếp và dồn ép thúc bách về cái gọi là chu toàn. Nước mắt bao giờ cũng thấm đầy những trang đời hồng hạnh.
Lỡ từ lạc bước bước ra
Liều từ một bận từ nhà liều đi _Nguyễn Du_
Mang thân đi xiết bao mong mỏi.
Đem thân về mòn hao chất ngập tan hoang...
huyennguyen 10.12.2006 11:03:21 (permalink)
Mơ thiên đàng đã chết.
Người thế nào bây giờ?
Từng cái lá mỏng manh rơi trong chiều đông lập loè tối. Bàn chân của kẻ khác vẫn đi về qua đấy. Lạ lẫm. Dò dẫm. Và hóa điên. Tưởng tượng.
Rất lạnh, bờ vai co ro trong cắt da của những gã gió quái quỉ vút qua. Em đi bên cạnh, im lặng lùa.
Cổ họng đắng. Thuốc điểm hồng đêm sâu. Nhưng.
Cớ gì mà nhưng?
Ngay cả thuốc cũng không còn chia sẻ được gì với hắn nữa. Mùa này chán ngắt nhỉ? Em bảo.
Ừ, chán.
Không, em không bảo mùa đông chán đâu. Ý em khác cơ.
Ớ!...
Ừ, đàn bà khó hiểu không?
Có lẽ.
Mai anh về đâu?
Hả?
Mai anh về đâu?
Không biết.
Rồi chuyện với em?
Để thời gian nhé!
Em không đợi nổi nữa. Em mỏi. Em hóa đá.
Không đến nỗi thế chứ?
Như thế đấy.
Anh làm sao nói hết được. Em còn không hiểu thì...
Em hiểu, nhưng mà...dẫu sao...
Ừ, em hiểu, ừ, nhưng mà... dẫu sao...
Bàn tay em rất nhỏ, cái lạnh xoè ra khe khẽ, phà hơi rét ngọt vào năm ngón dịu dàng. Nếu mà anh đủ sức biến bàn tay ấy nằm trong bàn tay anh mãi. Hắn ngẫm nghĩ. Đông về mất rồi. Mà sao người còn chưa tìm nhau trọn vẹn? Em vào nhà, cửa nhà em tối lắm. Em chìm dần vào bóng tối, chìm dần, rồi mất hút. Hắn hét lên: Không.
Tiếng hét loang dài trên phố, vãi vào đêm, vỡ toang thành trăm ngàn mảnh. Tiếng thét giữa lúc này chỉ có thể đi đến kết cuộc như thế.
huyennguyen 11.12.2006 18:42:51 (permalink)
 
Cách đây 2 hoặc 3 năm, đề thi đại học môn văn có câu 3 điểm, hỏi phân tích đoạn thơ :

Tiếng thơ ai động đất trời
nghe như non nước vọng lời ngàn thu
Nghìn năm sau có nhớ Nguyến Du
tiếng thương nhue tiếng mẹ ru những ngày
Hỡi người xưa của ta nay
khúc vui xin lại so dây cùng người

Bạn nào có thể giải hộ mình đề này với? Mình nghe nói, năm đó có 1 chị làm bài này 5 trang, rất hay; bạn nào có được tư liệu thì share cho mình nhé.
Đấy là một câu hỏi của một người bạn nào đó trong ttvnol.com. Tui viết bài này. Bây giờ không còn chỗ cho BLVH, đành post vào đây giữ bài. Thông cảm cho.

Chưa có ai nói về Nguyễn Du tệ hại như lão già Tố Hữu. Cái này mà con ấy, viết được 5 trang kể là đại tài, cái tài của bọn hoạn quan nịnh đầm các bà Vương phi ngày xưa trong thẩm cung. Nhưng kể ra, thì ucng4 có thể hỏi những điều sau đây để thử coi lão này muốn nói gì.
Vì sao động đất trời trong tiếng ai oán của một con đàn bà 15 năm lưu lạc, bị xô vào trận phong luu ngang ngửa qua mấy lần thanh lâu?
Vì sao như lời non nước? Lời Non Nước là lời gì? Tiếng Mẹ Ru? Là tiếng gì? Mẹ là Mẫu? Mẫu là Phusis Thiên Nhiên? Hay là Bà Mẹ Nữ Oa vá trời xưa kia tạo thiên lập địa? Là Huyền Tẫn của Lão Đam trong "Đạo Đức Kinh"?
Người xưa của ta nay? Người xưa hiện về trong hồn oan du du la đà sóng Tiền Đường? Qua một thân xác đoạn trường đày đoạ của Thuý Kiều để bày một thân dày dày đúc sẵn một toà thiên nhiên? Banh phơi bờ mép khe mương? Cho thiên hạ thấy con đường chênh vênh? Chiêm bao bờ cỏ hớ hênh, hai con châu chấu vô tình đùa bay. Trang thơ mở khép tháng ngày, hồng hạnh khóc, những lâu đài cát xây? Trên trường thiên với đại hải muôn đời? ...
Tiếng nói của Du trong Kiều, âm thầm bằng những nhịp tơ vương mà gây chấn động thiên thu chạy về nằm trong tương nhượng ôn tồn một buổi? Cách giải mã chỉ còn là đằm đằm đi vào vần thơ, đuối chết trong đó, rồi một lần vùng dậy bước ra, để biết. Biết gì? Biết là:
Trăm năm trong cõi người ta? ...
Nguyễn Du chỉ có thể được cảm qua những con người khác. Người tiếp dẫn trọn vẹn hồn lục bát của Kiều truyện, Việt Nam thi nhân có mấy người? Hồ Dzếnh? Lão này thoắt cực hay, thoắt cực dở hơi. Hàn Mặc Tử? À, người này đi trong hồn máu trăng thề. Quách Tấn? À, người này với "Mộng Ngân Sơn" đã viết tiếp những tiếng ca ai oán cũ của lời quê chắp nhặt dông dài... Ngọc Quế, nữ thi sĩ Quảng Nam-Đà Nẵng này ko mấy ai biết tơi, nhưng trong đìu hiu của Tuyết Mùa Viễn Xứ, Nguyễn Du gặp người tri kỉ sau bấy nhiêu năm tự hỏi đời có ai Tử Kỳ?
...




<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2006 18:44:54 bởi huyennguyen >
huyennguyen 11.12.2006 19:03:20 (permalink)

Lại có người thường hay hỏi tôi: Làm thơ nhiều thế, anh cảm nhận Thơ như thế nào mà biết thơ hay hoặc dở? Tránh trớ mãi không được, thì trả lời. Trả lời như thế này (Không biết có ấm ớ và lẻo mép không?)
Đây cũng là câu trả lời của tôi cho một bạn học sinh cấp III trên ttvnol.com:
 
Thơ không phải chỗ có thể dùng phân tích để biết sao hay sao dở. Có mấy loại thơ (tạm chia cho vui):
- Thơ lớt phớt (loại này nói cái gì cũng dễ dãi, yêu dễ, ghét dễ)
- Thơ cuồng nhiệt (loại này yêu lắm, cắn đau, em vào topic của , As_Eros, doc_vang ... đọc xem)
- Thơ tinh tế ( loại này ý nhị, dịu dàng, mơn trớn, ba lơn... mà đau thấm, như mưa dầm rớt hột, lâu lâu lại nghẹt thở trong ý niệm của mất mát và chiêm nghiệm) Không tin, đọc thử miền lục bát của huynh Carriage, MM_Ngọc, nhietmacsinh83, ngoc_nam... Loại này khó đạt tới, nhưng hễ mở trái tim ra thì có thể nghe thấy hết vang dội của nó. Sức quyến rũ từ ngôn từ chọn lọc, cà rỡn, ngẫu hứng và đầy men say. Thử một bữa chia tay cuối cấp, uống rượu cho thật "xỉn" vào, gây nhau với một đứa mà chú em "để ý" rồi vào đây đọc thơ sẽ thấy ngay mình. Dễ hiểu! Hè hè... Thơ hay là loại chữ được tuôn ra từ cảm hứng ngột thở, không kiềm giữ nổi trong người, gây ngây ngất khi đọc, gây choáng ngợp như tiếng sét nổ ngay màng tai, gây đớn đau bất tuyệt in hằn dấu vết của phi tuyền rụng rơi đổ xiêu phấn bướm, nhận nhìn mình trong tất cả chung cùng của phận người. Văn nghệ chỉ phục vụ nỗi đau con người, mà không phục vụ đảng phái nào, giai cấp nào, riêng biệt nào... (Câu này hình như của Anbert Camus, Nobel 1949)
- Còn một loại, lưu ý với loại này: Thánh nằm ở đây, mà quỷ cũng nằm đâu đó... là: Thơ cà chớn: nói như đùa, đau như đùa, yêu như đùa, nói như mê sảng, không chịu bỏ qua bất cứ thứ gì không đụng vào, xách mé và có khi nói 1 quàng xiên làm sao lát nữa lại nhảy sang 2... Ở đó tìm thấy đủ mùi, đủ màu, đủ vị tối tăm hủ nát... Loại này trẻ con không nên đọc, khùng như chơi! Người lớn còn quýnh quáng chửi bậy nhau vì cãi cọ lu bu...
Tuy nhiên, chia là tạm thời, có khi len lẫn vào nhau cũng có đủ loại và thật sự cũng không nên đặt ra thật đầy đủ tiêu chí cho ngôn từ, nhạc tính, hình tượng... Nếu muốn hiểu thơ thì ngày đêm cày bừa trên đồng thơ với tất cả thể phách hồn vía mình, thể nào cũng đến ngày rành rẽ mọi thứ như thằng nông dân già cụ biết phân biệt đâu là lúa ba nắng, năm nắng, hoa sim khác hoa mua ở chỗ nào... Những loại cỏ dại thể nào cũng bị phát hiện thôi mừ !!
Đọc mấy câu thơ trích sau mọi người thấy thế nào:

 
Vô ngôn độc đối đình tiền trúc
Sương tuyết tiêu thời hợp hoá long
(Tạm dịch: Một mình ngồi đối diện trong câm lặng trước hàng trúc trước nhà hóng mát, thấy sương tuyết hết mùa tan thành con rồng uốn mình bay cao...)


Dưới trăng
quyên đã gọi hè
Đầu tường
lửa lựu
lập loè
đơm
bông
(Chú ý thử cách ngắt giọng, sao đâm bông trên đầu tường, sao lập loè? sao quyện trong tiếng quyên ai oán? Nỗi lòng gì? Phát hiện gì?) _Nguyễn Du_
...
Sầu đi mau tình ở lại lâu dài
Ta đã để hồn tan trong tiếng thở
Gọi người đi đưa tiễn nỗi tàn phai ... (Huy Cận)
(Tàn phai gì? Cái gì tàn phai? Sao lại kêu gọi?)

 
Khói trầm bén giấc mơ tiên
Bâng khuâng trăng rãi qua miền quạnh hiu
Tô Châu lớp lớp phù kiều
Trăng đêm Dương Tử mưa chiều Giang Nam ...(Hồ Dzếnh)

 
Có gì vướng víu trong hơi máy
Ngàn đời không đủ sức đi mau? (Tế Hanh)

 
Hoa bưởi kia vàng ngọt với ai
Thơm cho ai nữa hỡi hoa nhài? (Tố Hữu)

 
Trăng đêm xuống phố rất tình
Thằng điên xuống phố một mình lơ ngơ (quên tg)

 
Còn ghì giữ ẩn tình trong cỏ nhặt
Múa vi vu vì hẹn với truông ngàn

 
Ngõ ban sơ hạnh ngân dài
Cổng xô còn vọng đệu tài tử qua

 
Tui xin nguyện cuồng si để sáng suốt
Tui xin nguyện đui mù cho thoả dạ yêu em
(làm thơ cũng giống với tình cảnh này chắc?)

 
Tôi quỳ xuống nâng hai tay bệ vệ
Chỉ xin nâng một giọt lệ êm đềm

 
Gió lay lắt bốn phương về dồn tụ
Bụi thu mờ ai phủi với hai tay

 
Chẳng biết ngày mai ra sao nữa
Mà có ra sao cũng chẳng sao(!?)
(Bùi Giáng)

Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho
Mùa thu đã chết rồi (Apolnaire)

 
Từ cành trúc rơi
Giọt nuớc loé sang
Trong tia chớp ngời

 
Có một điều tàn phai
Mà không ai nhìn thấy
là trái tim con người!

(quên tên các tác giả Nhật này)
 
Bên dòng Sumida
Chú chuột kia uống nước
Mưa mùa xuân pha (Buson)

Dưới hiên
các du nữ ngủ
trăng và đinh hương

 
Ao cũ
Con ếch nhảy vào
Vang tiếng nước xao
 
Trên cành khô
Con quạ đậu
Chiều thu


Dang dở cuộc hành trình
Chỉ còn mộng trôi phiêu lãng
trên những cánh đồng hoang (Basho)
...
Tất cả mọi cuộc đi đều phải bỏ dở dang dù cho đời còn trôi mãi như biển xanh vẫn rộng từ ngàn đời... Tất cả mọi lời nói đều phải chịu nghiệt ngã long đong để đi trên con đường bày tỏ ý tưởng với chính những con người đọc nó. Người đọc có hơi thở, sẽ nhận chân ý nghĩa bằng trái tim và hơi thở sống của mình, phục sinh và tái tạo lại chữ nghĩa trong lò nung tấm lòng mình. Phần vĩ thanh mãi mãi là một khoảng vô ngôn lặng lẽ... Hay là "dư dục vô ngôn" của lão Khổng bên Tàu...

Vâng, có lẽ nên như thế này:
Thưa rằng nói nữa là sai
Mùa xuân đang đợi bước ai đi vào
_Bùi Giáng_

huyennguyen 13.12.2006 19:53:37 (permalink)
Người đi.
Cái gì? Ai đi?
Người.
Nhưng người là ai?
Bất cứ ai cũng là người.
Kì vậy?
Ừ, ai cũng hóa thành tiên nữ, Quỳnh Hoa, Hằng Nga, Song Thành, Tiểu Ngọc...
Ai cũng thế?
Vâng.
Như thế không có ai là đích thực?
Đích thực cái gì?
Đích thực yêu, đích thực ghét, đích thực thật lòng...chẳng hạn?
Dĩ nhiên.
Thằng này là không tim. Hoặc tim có quá nhiều ngăn.
Bậy.
Hử, bậy?
Ừ. Không phải vì không có ai đích thực yêu, vì có ghét người nào? Không phải ai cũng đích thực ghét, vì có thương người nào? Không phải ai cũng chân thật, vì đấy là mộng ảo, không thấy sao?
Cớ gì mà rắc rối quá vậy?
Vì thưa, đời rắc rối còn hơn ổ nhện
Sao lại so sánh với ổ nhện?
Ổ nhện thì cực kì rối rắm, vì quá nhiều tơ vương đan dệt thành ổ, không có mối để dò và cũng không biết cách nào để tháo gỡ cho trọn. Nhưng...
Nhưng thế nào?
Nhưng vô cùng vững chắc.
Nằm yên trong ổ nhện ah?
Có lẽ, nằm yên và...
Và gì?
Và nghĩ về những cái không thuộc tổ nhện.
Cái gì có thể nằm ngoài ổ nhện?
Dĩ nhiên là...con nhện. Ngu!
Vừa nói nằm yên trong tổ, bây giờ lại nói...?
Cái oái ăm nằm ngay tại đây. Mày không thấy bao nhiêu người cũng thế sao? Nằm một chỗ mà mộng tưởng trời xa đất gần, đưa ra bao nhiêu vướng víu cho điên cái đầu...
Rốt cục mày muốn nói gì thế?
Người đi.
À, thế thì người đi. Có gì đâu mà nói xa nói gần?
Nhưng người là hết thảy những gì ta có thể nghĩ tới.
Vì...?
Dĩ nhiên vì hết thảy những gì ta nói là vì người. Ngốc!

Lòng vòng thì mới ngốc.
Không, chả thấy à? Đời này mấy cái lại thoát ra khỏi vòng vòng dông dài mênh mông, tuy thưa mà khó lọt?
Giải thích nghe!
Thì, người là người, mà chẳng phải là người. Vì người là hết thảy tất cả trọn vẹn bao trùm người người... Mà người người thì là... Thôi, mày nhiều chuyện quá!
Nhức hết óc, cuối cùng là mày muốn nói gì?
Mùa xuân không còn chỗ để quay về... Người đi.
Á, á, á, Á... À...
huyennguyen 15.12.2006 18:02:30 (permalink)
Ánh sáng. Làm cho hắn chỉ còn có thể ngồi im lặng ngó mình trân trối.
Không hiểu sao sự đơn độc vẫn vây bám cho dù đang ở giữa chỗ đông người. Bao lần tiếng thét đã tuôn ra.
Rồi chìm xuống. mất hút giữa bóng đêm. Tiếng chó sủa xa xa. Với hắn, tiếng của loài người như cũng chỉ còn đâu đó, lẩn trốn trong những vòm cây đen đặc tối mù phía sau nhà.
Vươn vai hít một bầu hơi khí đẫm sương. Người di bồng bềnh trong đêm, trên gió, lởn vởn qua mấy khóm tre ngà. Thì thầm bằng giọng thảng thốt rền rĩ. Lặng lẽ dừng chân trên suy nghĩ đang náo động. Còn niềm hiu quạnh như nhà mồ. Lạnh. Chợt rùng mình.
Lịa im lặng. Chỉ còn tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy. Nghe như tiếng lưỡi cưa cùn cứa vào gỗ cứng.
Mắt hắn hình như không còn thấy gì ở xung quanh. Chỉ thấy những viễn tượng đan cài bằng tơ hoài niệm, mộng mị và quỷ dị, quái đản. Bện chặt.
Những ám ảnh không ngưng về sự dừng lại trì trệ và tù ngột khiến hắn điên âm thầm. Máu trong người như loãng ra, nguội lạnh theo hơi gió heo may của mùa đông đã bắt đầu cảm nhận được mỗi sớm ra phố.
Giáng Sinh về. Bao nhiêu Giáng Sinh rồi có phải?
huyennguyen 18.12.2006 16:07:44 (permalink)
Phải nuôi tâm hoài nghi với tất cả.
Vì sao?
Phải chăng tất cả những tựu thành đều nằm trên cái nghi?
Không nghi thì...
Thì mọi điều đều trở nên sáng rõ và dễ hiểu. Hỏi toàn thể loài người, cuộc sống có ai cho là dễ hiểu?
Mở ra trùng trùng sóng nghi cho bờ cát muôn đời ướt bọt phân vân. Mà sống cứ phải phân vân. Không phân vân không còn là sống.
Xuất phóng là cởi bỏ nghi ngại, mà nghi ngại là... Vậy thì cái chữ xuất phóng nên được hiểu là gì? Là cởi bỏ, phá chấp, hay là chấp trong phá chấp? Hay là...?
Gom sóng biển về bờ trong lớp lớp
Phút thuận hòa trật tự đuổi chen nhau... _HN_
huyennguyen 18.12.2006 19:19:39 (permalink)
Hằng ngày vẫn phải đối diện với cái thường nhật. Thường nhật hằng ngày. Bắt đầu và kết thúc được in sẵn.
Ngồn ngộn từng ngày những cơn trầm uất xâu xé. Tiếng đời qua rất vội. Mùa đông về trên gió rồi. Mà hắn còn long đong.
Hằng ngày vẫn ứ đọng một cái gì đó khác lạ lắm, mà hắn không thường đối diện như thời gian này. Cảm giác này như một bước chân của một chú sâu âm thầm cắn lá. Mỗi một chút, một chút, nhưng sau nhiều ngày, thì lá mục ruỗng.
Hắn mục ruỗng.
Đời khép lại trước hai mắt. Nhìn qua hiên vẫn không thấy bóng người. Tìm người ở những chốn lao xao hơn, cũng không thấy gì.
Tiếng gà gáy sáng, hắn chờ.
Chờ...
 
Asin 19.12.2006 21:20:49 (permalink)
Nguyên!
 
Có cái gì sắp khá hơn!
Có cái gì sắp xé toạc vỏ kén dày gần ba mươi năm hun đúc!
Nhiệt tương đối cao rồi.
Và.
Lửa trong lò cũng ngời lên thứ ánh sáng đỏ chuyển sang xanh.
Nếu.
Không khá hơn!
Không đủ lực xé xác thân tạm bợ thì!
Chết.
Tặng bạn một dấu chấm.!
Chấm là chấm hết, chấm lửng, chấm hỏi, chấm than!
huyennguyen 20.12.2006 18:38:29 (permalink)
Đừng! Hảo bằng hữu!
Đã là hảo bằng hữu thì... hahaha...
Oán khí còn mênh mông. Thì sá gì chút lửa xanh? Mà cầu?
Tấm lòng của hảo bằng hữu, Nguyên tạ nhận!
Mùa đông về rồi kia mà!
Ừ, tất cả chỉ là có thể thôi, phải không? Đúng là một mất sẽ thành thiên cổ hận! haaha...
 
Hoàng hôn màu xám chiều nay hoang mang. Ngó về phía vành mặt trời chỉ còn là một cung bán nguyệt sau lưng những khối bê-tông, tưởng chừng tất cả những phương trời trôi giạt cũng dồn về trong phút chốc. Chân trời mà hắn có cả tuổi thơ, có ước mộng, có lang bạt, có hứng thú xủa những đêm không nhà, có nỗi lạt lẽo của lòng người như mây sớm nắng chiều, có quá nhiều... để hôm nay, đó là những phương trời!
Cái bình lặng dịu dàng như tơ vuốt, óng mượt mà lạnh. Hắn cảm giác như thế cho những ngày đang đeo đuổi vệt sáng cuối cùng còn lại trong những loạt phù ảo đã đong trên tay. Có lẽ rồi vệt sáng này cũng sẽ biến mất như mặt trời chiều nay chạy trốn sau những ngôi nhà cao. Mong muốn ngày đó đến, nhưng nỗi ngập ngừng chưa dám nào còn quanh quẩn đâu đây?
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 13 của 17 trang, bài viết từ 181 đến 195 trên tổng số 255 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9