Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 17 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 255 bài trong đề mục
huyennguyen 23.07.2006 10:21:33 (permalink)
Cô nói: "Chắc không được anh ơi, em còn nhiều đa đoan..."
Hắn cười. Nụ cười không đớn đau, không chê bai, không cảm thông. Nói chung không màu sắc. Cái cười âm thầm hắn vẫn cười với mình và bóng đêm.
Làm sao cô hiểu được hắn đang mang sầu đau ngất ngưỡng đi về trên phố thị?
Làm sao hiểu nổi con người trác táng đàng điếm kia còn có một chỗ cho những ước vọng trầm luân trong đáy của những u tối thênh thang mở mắt?
Làm sao cô hiểu hắn?
Làm sao hắn hiểu mình?
Và làm sao đời có thể hiểu tình đôi ta?
...
#31
    huyennguyen 23.07.2006 10:26:44 (permalink)
    Cô nhắn: "Buồn không? đang ở đâu đó?"
    Hắn reply: "Net. Hơi buồn. Đi đâu đó ko?"
    "ok. lại đón tui nhé"

    Chiếc xe lao đi trong khói.
    #32
      huyennguyen 24.07.2006 11:41:23 (permalink)
      Thị xã nhỏ như lòng bàn tay con gái, chạy lòng vòng dăm phút đã hết đường. Hắn đi lang thang trong buổi trưa nắng hạ, hơi mỏi mệt tràn đầy. Đôi mắt mở hờ nhìn người đi đường.
      Cafe ở đây có một điều lạ, người ta cho sẵn đường trong đáy ly. Không biết, khuấy lên ngọt lừ, hỏng cả. Hắn ấm ức ngồi hút thuốc chờ đem ly khác.
      Nghĩ vẩn vơ. Ngày cháy nắng, hanh hao khô. Bụi đường tung mịt.
      Lúc nãy vừa online, định viết gì đó đỡ buồn, vừa xong thì bị out. Tức. Rồi nghĩ lại liền: biết đâu những gì vừa nãy là duyên? Cười khì.
      Khi sáng ngồi đọc sách dưới tán cây gần sân vận động, hắn chợt rùng mình khi nghĩ đến và đi. Mọi chuyện có lẽ như dòng chảy, dù có cố ngăn bằng đá tảng, thì cuối cùng cũng sẽ tràn bờ. Thuận Thiên. Lại nghĩ sau này có lẽ khi có con, đặt tên cho con mình cái tên như thế.
      Mông lung nhỉ? Biết làm sao khi không thể tập trung chính xác vào cái gì?
      Hôm qua ngủ gục trước màn hình vi tính, những con chữ nhoè đi mơ hồ. Cái gì chẳng mơ hồ nhỉ? Mọi thứ chỉ là biểu tượng. Con chữ là biểu tượng cho ý tưởng. Ý tưởng lại là biểu tượng cho ý tưởng biểu tượng. Ngay cả biểu tượng bản thân đã là biểu tượng nữa là! Chụp bắt con chữ, chụp bắt biểu tượng thật ra chỉ là chụp bắt hư vô. Vạn người có vạn ngàn biểu tượng cho riêng mình về một điều gì đó. Nghĩ tới những người cố tranh cãi nhau vì lời nói ở một chuyên mục văn thơ nọ, hắn chợt ớn lạnh. Lại muốn nôn mửa nữa rồi. Có lần hắn đã nôn mửa vào chính mày mặt mình.
      Có lẽ, đôi lúc người ta cũng phải bôi nhọ vào mặt để làm hề với đời, cho nó vui với cái phận làm người. Kẻo không có người lại bảo rằng ta khác người. Người ta có một quy luật, hễ người nào im lặng hơn bình thường, hoặc nói nhiều bình thường đều là khác người, khó chung sống với bầy đàn còn lại. Tẩy chay. Hai tiếng ấy thật ghê gớm, nó có sức mạnh lôi kéo tất cả vào một cuộc chơi để được lấy vẻn vẹn hai tiếng "năng động", "hòa nhập"...
      Thằng khốn điên ấy vừa nói gì thế nhỉ? Hắn hỏi khi bị đánh thức bởi cô gái bán cafe õng ẹo kêu hắn thanh toán. Hì, thả hồn đi lên mây nhìn ngó mây bông, thì có lúc cũng phải xuống mặt đất vì mây đã nặng quá những âm u của hơi độc từ mặt đất xông lên...
      Ừ, thằng khốn ấy móc tiền trả, lười lĩnh đứng dậy, nhanh nhẹn mơ màng đề máy xe đi không nói thêm một lời nào.
      Không gian vẫn đặc quánh cái hanh khô ráo riết của nắng và bụi...

      #33
        huyennguyen 25.07.2006 11:11:39 (permalink)
        Sáng nay rỗi việc. Bâng quơ làm thơ. Đọc lại thấy chán. Vứt qua cửa sổ cho gió tung đi...
        Tình yêu với thơ chết dần. Chết theo độ dẻo và điêu luyện của chữ.
        Tình yêu với mình chết dần. Chết theo độ khôn khéo trước cuộc đời và tâm hồn.
        Nhiều người cũng thế, chăm bẵm đi tìm những giá trị đo đếm được. Ùa ra đi tìm. Tìm được thấy mỏi. Có khi chỉ là những con số 0 tròn trĩnh, tròn đến tái tê. Tròn như ước muốn vẹn toàn và cái gọi là chân lý mặt trời.
        Nghĩ, nếu, một lúc nào đó anh ngồi đối diện bóng đêm, thì nụ cười, tếng khóc, hạnh phúc, buồn đau... chìm khuất hết cả. Nhớ mấy câu haiku:
        Mưa mùa hạ
        Xóa đi tất cả
        Ngoài chiếc cầu Seta...

        Che mờ hết ước vọng, đam mê, thành bại, yêu thương... Che mờ ngoại thân. Còn lại chút gì trong dằng dặc tăm tối bóng đêm, còn lại chút gì ngoài trắng trời mưa hạ... thì ấy là mang mang trầm thống bi đạm u hoài lâng lâng...
        Chút chừng ấy, mà lắm khi hắn chẳng tìm được cho riêng mình. Hành trình về mù sương vẫn cứ xa xăm sương mù.
        Hắn viết Meklong trong một cơn say bất tận của chữ nghĩa. Những chú chim chết, những con đường mơ, những mối tình mộng, những cái tên_không_tên, những hậu nhân đức thánh, và bỏ lửng kết cuộc... Tiếng cồng chiêng của Xuân Núi Rừng vang vọng trong luyến láy khói chiều.
        Hắn ước giá mà mình có thể nghe ra tiếng gọi của bóng đêm, hiểu được tăm tối, bởi vì hắn đã hiểu ánh sáng. NÓI KHÁC ĐI, HẮN CHÁN ÁNH SÁNG. Hào quang muôn đời chỉ có thể là chiếc áo khoác phù du.
        Muôn đời ánh sáng chỉ là phù du nhân gian...
        #34
          huyennguyen 25.07.2006 17:16:19 (permalink)
          Bức bối bưng bít. Bịt bùng bực bội.
          Không thể nguôi được cơn khát, dường như u ám nặng nề thổi theo ngàn gió bên kia.
          Chẳng biết nghĩ gì, chẳng biết nhớ gì, chẳng biết nói gì, chẳng biết làm gì, chẳng biết yêu gì, chẳng biết ghét gì, chẳng biết tại sao?
          Thế có đủ cho những khổ nạn trần ai?
          Xa cách làm cháy lên những man dại nhớ thương...
          #35
            huyennguyen 25.07.2006 17:42:05 (permalink)
            Tưởng như chỉ còn lại một mình mình trên buổi hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời.
            Biển ồ ạt vỗ bờ, ru mãi ngàn năm những khúc tình ca chung thủy đến độ mỏi mòn cơ cực...
            Ôi, những phận người.
            Không biết bao giờ Nguyên này mới có teh63 thoát khỏi những ràng buộc giữa muôn người. E rằng nghiệp chướng quá nặng.
            Hồi đầu thị ngạn, ngạn viễn khơi...

            #36
              huyennguyen 26.07.2006 19:42:50 (permalink)
              Trái tim của những người đàn bà phải chăng làm bằng thủy tinh?
              Hắn ưa nhìn mình trong những mảnh vỡ thủy tinh.
              Cuộc đời lang bạt lôi hắn đi qua những con đường, những cánh đồng, những giáo đường, những hộp đêm, những cuồng điên đua đòi, những bình dị quê mùa... Tất cả quyện thành một bức tranh nhiều màu, với gam chủ đạo sẫm u, nhưng hình ảnh ẩn hiện của những tia sáng thủy tinh vẫn lấp lánh đâu đó trong những màu tối ngan ngát lồng lộng của bức tranh kia.
              Khi trái tim người đàn ông được làm bằng cỏ ướt, thì mọi mảnh vỡ thủy tinh đều có thể cứa đứt những mầm xanh mỏng manh ấy. Và máu sẽ tươm ra từ những mạch ngầm của nhựa cỏ ướt loang đêm.
              Hắn tự hỏi, nếu mà mình không có ý niệm về trái tim người đàn ông và người đàn bà, thì, chuyện gì sẽ xảy ra?
              Có lẽ sẽ chỉ là những vô tình bằng phẳng...
              Có lẽ chỉ là những nhàn nhạt êm êm
              Có lẽ hắn không thích thế...
              Hình như hắn quen với nước mắt và máu. Hắn ưa nhìn thấy màu đỏ, dù thâm tâm, nếu cho lựa chọn hắn sẽ chọn màu xanh.
              Kì dị thế đấy, hình như chính hắn còn không hiểu được hắn đang đi trên con đường nào dẫn về những quỳ gối trước nhà thờ.
              Chiều nay thơ thẩn ra trước tượng Đức Bà, nhìn đôi mắt của người phụ nữ đồng trinh ấy nứt một đường kẻ dưới mắt, mà dân thành phố này kháo nhau là tượng Bà chảy máu mắt, sẽ có Sóng Thần, hắn vu vơ nghĩ rằng, điều đó có thể là sự thật lắm. Không cần tới điềm báo ấy thì cả thành phố này cũng vẫn đang ở trong một cơn Sóng Thần dữ dội nhất từ xưa đến giờ. Cơn Sóng của tình phố thị đìu hiu tang tóc xua lấn nhau...
              Những con chim sẻ nâu bay đến dưới nóc giáo đường, đậu lại bên những phù điêu Gô-tích, Hy Lạp; rồi lại vù đi. Nghe như chiều thời gian kéo hiện đại về gần cận đại, rồi kéo về cổ đại xa xôi...
              Nhìn hình ảnh những sinh-vật-biết-bay kia, hắn hình như có thoảng nghĩ, dường như loài người cũng giống những loài sinh vật khác mà thôi...
              Uống cafe bên hông nhà thờ, dưới con đường Hàn Thuyên nhỏ một chiều nhiều tán cây me, gió thổi hiu hiu làm hắn buồn ngủ, rồi hình như có ngủ gục chút ít trên chiếc ghế con kê làm bàn của quán cóc. Giấc mơ của hắn có ngôi nhà, có con đường đất đỏ, và những ổ gà lởm chởm đá nhọn...
              Tỉnh giấc, hắn chỉ còn mang máng nhớ rằng, hình như mình đã mơ...
              #37
                huyennguyen 26.07.2006 22:22:48 (permalink)
                Gặp cô, hắn chỉ nói: "Đừng nhắn tin nữa".
                Hình như lòng đau. Mắt đỏ.
                Chiều nay lại say. Viết một mạch mấy bài điên khùng.
                Cầu mong cứ say hoài.
                #38
                  huyennguyen 27.07.2006 09:54:34 (permalink)
                  Nghĩ tới ngày mai sẽ lại là một chuỗi dài cô độc. Không muốn trở dậy đi làm dù mặt trời đã lên.
                  Sáng nay tiếng chim vẫn hót bên đầu nhà, nhưng ai oán dường còn lẩn khuất.
                  Mùa đã đi theo những cánh rong trôi...
                  #39
                    huyennguyen 27.07.2006 20:11:23 (permalink)
                    Tiên nữ đã về.
                    Thằng say không còn say. Thơ chết. Mọi lời nói trở về với câm lặng thênh thang...
                    #40
                      huyennguyen 28.07.2006 00:35:27 (permalink)
                      Cơn say theo đuổi hắn bất tận trong cã những giấc mơ. Cơn say của hiu quạnh về gặp đìu hiu trong một tương nhượng nào của cuộc đời. Hắn nhớ cô như một lẽ không thể dừng.
                      Cuộc rong chơi chưa bao giờ kết thúc. Đến nay đã kết thúc. Hắn an lòng với kết thúc. Một mái nhà. Hắn chưa từng mơ một mái nhà trong những cơn say. Thế hôm nay đã mơ. Phải chăng những giấc mơ chỉ mang hình phù du?
                      Từng nhiều người đi qua, dừng lại, và lại đi qua. Cuộc sống hắn còn gì cho những vọng nguyện bất đạt?
                      Còn lại hắn và những cơn điên vẫn cứ hành hạ cuồng dại...
                      Liệu rằng sáng mai đây khi thức giấc hắn còn nghe thấy tiếng chim ríu rít bên vườn nhà?Còn thấy hoa huynh đệ và tigon nở đua nhau trên giàn? Và cafe sáng sẽ lại ùa trên môi mặn đắng hay là...?
                      Hay là những miên man u thâm cứ hiện về trong những câu hỏi không đáng là những câu hỏi hỡi ta?
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2006 00:38:37 bởi huyennguyen >
                      #41
                        huyennguyen 30.07.2006 17:26:20 (permalink)
                        Mưa rất to. Những dòng trôi vội vã cuốn rác đi phăng phăng trên phố. Hắn dầm mưa, ngửa mặt để từng hạt rớt trên mắt, làm cay xè...
                        Mưa to. Gió cũng to. Mây đen. Ngập ngụa.
                        Hắn bơ thờ ngồi dựa vào gốc cây me dưới đường Võ Văn Tần, chiếc xe dựng hớ hênh bên cạnh, hút thuốc trong mưa. Phải kì công mới giữ được điếu thuốc khỏi tắt nhờ cái mũ lưỡi trai bằng da. Nhìn ra phố.
                        Chiều chủ nhật. Chẳng có gì ngoài những ngóng đợi. Chẳng hiểu sao khi đi trong những cơn mưa hắn tìm được chút điên dại chẳng mấy khi còn thấp thoáng trong cuộc sống có nhiều vội vã quá thể của mình.
                        Hình như đó cũng là một liệu pháp tốt cho tâm lý.
                        Hình như hắn đang mất cân bằng thực sự?
                        Cũng chẳng ai có thể trả lời. Vì chẳng có ai được nghe, được biết, để mà hòng tìm ra lời khuyên. Mà đời mình, hắn căm thù lời khuyên.
                        Gió thổi lớn. Cái lạnh ngấm.
                        Lẹp nhẹp vào shop B-Blue bên đường, mua một bộ khác để thay, cô nhân viên cười to khi trông thấy bộ dạng của hắn. Hắn cười còn to hơn, như thể chưa từng được cười.
                        Ra Vô Thường thôi, nhớ rồi...
                        #42
                          huyennguyen 30.07.2006 23:24:12 (permalink)
                          Đưa em qua phố lang thang
                          Đưa em đi hết con đàng uyên ương...
                          Lang thang trong những giọt lành. Hắn nghĩ lan man...
                          Mưa hoài. Gió vẫn thổi. Lạnh. Có khi lạnh thật. Hình như chưa kịp cảm thấy thế thì mọi chuyện đã đi trọn vòng của nó.
                          Chiều nay đã mưa nhiều thế nhưng dường như trời còn chưa vừa lòng.
                          Chợt nhớ Hồ Dzếnh:
                          Chị tôi xuống phố trời mưa
                          Ướt một vạt áo còn chưa vừa lòng...

                          Cái tên thi sĩ này làm thơ lục bát thì hay không ai sánh kịp. Dở thì cũng tệ chẳng ai hơn.
                          Mà, cuộc đời nhiều lúc nó cũng thế. Chẳng ra gì rồi lại rất là... có gì...
                          Tếu táo mấy câu cùng với một vài người thân trên net, chợt nhận ra nhiều thứ mang đủ màu của cuộc chơi.
                          Người ta thích được ôm hôn nhau thắm thiết trước đám đông để bày tỏ tình hữu nghị chan hòa.
                          Người ta thích lén lút chửi bới và thuỗng nhau từ phía sau cánh gà sân khấu ấy.
                          Nghe ra nhiều thứ oái ăm quá, thành ra, mửa xong một bài, delete chẳng kịp.
                          Còn chút gì để gọi là Thơ?
                          #43
                            huyennguyen 31.07.2006 22:06:00 (permalink)
                            Còn một chút. Ấy là T, H, Ơ...
                            Cái để gọi ấy, thực ra là cái gì?
                            Phải là Thơ hay...?
                            Chẳng biết.
                            Chúa biết.
                            Có lẽ hắn cũng mang máng biết. Nhưng rồi quên liền.
                            Đôi lúc, như hôm nay, cơn buồn đến như bão. Chân tay rã rượi như sau cơn bệnh nặng.
                            Không thể gửi nổi một tin nhắn cho ai...
                            Cũng không thấy ai gửi mes. cho mình.
                            Liệu đó đã phải là bi kịch cho một ngày?
                            Đôi khi, nhỉ?

                            Empty...



                            ...........



                            ...............................................
                            #44
                              huyennguyen 31.07.2006 22:57:07 (permalink)
                              Đi về trong ngầy ngật gió với hương phấn son còn lơ láo đâu đấy trong cái nhớ. Tưởng tượng. Nhiều khi, tưởng tượng cũng tốt. Tốt hơn thực tế chút ít.
                              Thực tế thì đầy mộng mị điêu ngoa. Nhưng khối người vẫn tin thực tế. Người ta tin vào những điều thực tế kìa.
                              Lơ đãng đến, phiêu bạt đi.
                              Chợt nhớ lời nguyện cầu của ai đó: "Thỉnh giấc cô miên về chận sóng, ru êm lãng tử mộng bình thuờng..."
                              Nguyện cầu. Ừ. Nguyện cầu. Bỏ bớt chút nặng, ra thằng Nguyên điên.
                              Hahahah...
                              Bạn cũ gửi cho một bài thơ:

                              Phố của em

                              Phố của em tháng sáu đổ cơn mưa
                              Em không khóc cho mắt ngày thêm ướt
                              Dấu môi trầm thoang thoảng hương đưa

                              Phố của em vẫn còn đó ngực thơm
                              Vòng luyến ái khát tin yêu cuồng dại
                              Ngây ngô mình gởi cho gió ngàn hôn

                              Phố của em mùa xa vắng cô đơn
                              Cánh sẻ nâu lượn quanh hồ ru mộng
                              vàng bay
                              thu trở mình
                              ...chiếc lá
                              Mục ruỗng theo ngày về với những ngón tay

                              Phố của em
                              Phố đầy mây
                              Đầy nắng, đầy gió, đầy anh, và...
                              Đầy bão tố, đầy thiếu nữ ngàn năm thương phố
                              Đợi đêm về hoang hoải hát hồn nhiên ...
                              ...


                              Hỏi nên sửa gì không? Quệt "đợi" thành "đón". Đón đêm thì chủ động hơn, hồn nhiên hơn, hoang hoải chờ mong hơn là đợi. Hắn nghĩ thế.
                              Nhiều khi đón và đợi chỉ là hai trạng thái liên tiếp, gần như mơ hồ về ý nghĩa để phân biệt chúng với nhau.
                              Hắn vẫn đón, vẫn đợi.
                              Thế đấy.
                              Mà, bây chừ, hết say rồi, viết cái gì nữa đây?!
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 17 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 255 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9