V Ề THĂM THỊ NỞ
Tôi về làng Vũ Đại thăm em
Đường cũ không quen đâu lò gạch nát
Hương vị cháo hoa đỡ đói lòng cơn khát
Đêm trăng nào bão nổi tự lòng em.
Được làm đàn bà cũng là lúc biết ghen
Đời Thị Nở chưa bao giờ đẹp thế
Nơi vườn chuối ngỡ mênh mang trời bể
Lần đầu trao nụ cười duyên.
Ôi! thế là em hoá thần tiên
Đừng gọi nữa tên em Thị Nở
Làng Vũ Đại nơi có là gạch đổ
Đẹp hơn nhiều bởi có một tình yêu.
Chẳng riêng em, đời thánh thiện hơn nhiều
Nhân nghĩa thuỷ chung, giàu lòng bác ái
Vơi nỗi tủi của dân làng Vũ Đại
Ai người còn nhớ đến em?
Tôi tìm về con đường thân quen
Làng cũ ngày xưa còn xanh vườn chuối
Lò gạch đổ có còn là thánh địa
Nước cháo hành còn hương vị tình yêu?
Nghe dư âm trong gió thoảng muôn chiều
Mãn nguyện tiếng cười của nàng thị Nở
Dẫu chuyện tình dang dở
Mới một lần nên tiên.
Nay về thăm, em đi khắp trăm miền
Nơi thôn giã, rừng xanh đến thị thành hối hả
Thị Nở hôm nay - tiếng cười vui thiên hạ
Chuyện tình xưa từng đánh thức bao người.
Nghĩa Tân, 23.08.2001
Đoàn Văn Nghiêu