Thư viện của Trăng Quê - Repost
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 34 bài trong đề mục
Trăng Quê 22.07.2006 13:26:46 (permalink)
0
 
TRĂNG QUÊ
 
VŨ THỊ MINH NGUYỆT
 
 
 
 
TÁC GIẢ


Họ và Tên       :           Vũ Thị Minh Nguyệt
Nick name      :           Trăng Quê
Sinh                 :           01-08-1963 tại Thái Bình

Học sinh của trường chuyên toán Thái Bình khoá học ( 1976-1979)
Ngành nghề chuyên môn được đào tạo: Nhà Kinh tế học tốt nghiệp bằng Đỏ tại trường Kinh tế Thương Nghiệp Lvov (Liên xô cũ)

 

Sinh ra từ cánh đồng xanh.
Có dòng sông nhỏ chảy quanh xóm làng.
Đêm về cá quẫy, trăng vàng.
Nam thanh nữ tú hát vang trên cầu.

Bờ tre, bãi lúa, nương dâu
Nhắc người xa mãi đi đâu tìm về
Cỏ may díu bước sườn đê
Cánh diều vi vút, hẹn thề gái trai

Lời ru thao thức đêm dài
Cái cò cái vạc lội hoài ăn sương
Lớn rồi đi khắp muôn phương.
Quê hương và Mẹ suối nguồn Yêu thương!
 
 

 
Công việc đã làm :
Cán bộ Quản lý ( Sony Việt nam 1993-1995)
Kế toán trưởng  ( công ty thang máy OTIS 1995-1997)
Giám Đốc Tài Chính ( Shell Nhựa đường 1997-2003)
Giám Đốc Hành chính ( BBRAUN Hà nội 2003- nay)
 



 

    Văn Thơ với Trăng Quê?  Là học sinh chuyên toán nhưng cũng là thành viên của đội tuyển học sinh giỏi văn của tỉnh Thái Bình đi thi học sinh giỏi văn toàn miền Bắc. Yêu thích đọc sách thơ văn nhưng thích làm công việc liên quan đến Tài chính và Kinh doanh hơn. Thơ văn là một thú đọc chơi và để giao lưu với bạn bè, để thư giãn và nuôi dưỡng một tâm hồn trong trẻo lành mạnh, yêu đời yêu cuộc sống và đồng cảm với mỗi số phận con người.
    Có một chuyên mục Trăng Quê và các bạn trong Box thơ sáng tác. Thích phong cách viết trẻ và hoà đồng với tất cả các bạn ở mọi lứa tuổi. Công việc của Trăng Quê rất bận, nhưng hễ rảnh là vào mạng để đọc thơ của các bạn. Khi buồn thì nháy ra sàn khiêu vũ, âm nhạc và vũ điệu luôn gột rửa những phiền muộn để ngày mai đến làm việc cảm giác tươi mới hơn. Ham thích Văn Học Nga và thi thoảng cũng hứng lên dịch thơ. Tuy nhiên sau hai mươi năm không dùng đến tiếng Nga, mỗi lần dịch phải tra từ điển nhiều …thành ra ngại. Quên từ nhiều nên cảm hứng đầu tiên khi đọc một bài thơ cũng bị mất mát. Chắc khi nào có thời gian phải học lại tiếng Nga để nghe nhạc và đọc thơ thôi.
    Trăng Quê cho rằng việc dịch thơ là một công việc khó. Người dịch thơ phải giỏi cả ngoại ngữ lẫn tiếng Việt. Cảm nhận thơ ca bằng ngôn ngữ không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ đôi khi chưa chắc đã đúng. Dịch làm sao vừa cho thoát ý bài thơ vừa phải có vần điệu của một bài thơ làm cho người dịch phải vật lộn trăn trở để tránh làm hỏng các nguyên tác.
    Blog cá nhân                                    http://blogtiengviet.net/nguyetvu.
     
    Sở thích : Văn Thơ, Khiêu vũ, Du lịch, Thể thao, Tổ chức và tham gia các hoạt động tập thể
    Câu nói ưa thích  :  Lao động là thước đo phẩm giá của con người ( Phạm Văn Đồng)
     
    Tham gia các diễn đàn trên VN Thư quán :
    -         Thơ sáng tác
    -         Thơ dịch
    -         Truyện ngắn
    -         Du lịch
    -         Thư viện ngoại văn do Ngọc Lý phụ trách ( rủ rê…)
     
    TÁC PHẨM



    đêm Thu 

    thân tặng huenn

    Khuya rồi, khuya thật khuya
    Tiếng đêm đi lặng lẽ
    Nghe như hơi thở nhẹ
    của Anh bên tóc mình...

    đêm vẫn cứ lặng thinh
    nghe triệu người đang ngủ
    màn đêm êm như ru
    dịu dàng lời anh nói...

    nào cùng chạy ra đường
    chơi trong đêm mùa Thu
    lắng nghe đêm quyến rũ
    để mình gần nhau thêm

    Ôi trời đêm
    thật Đêm...


    Ta và Hắn
    Hắn kiêu hãnh
    lạnh lùng
    như
    đá Tảng


    Ta bâng khuâng
    rơi vào khoảng Ngỡ ngàng !!!

    Hắn giết Ta bằng giọng nói dịu dàng
    Ta chuyếnh choáng mình không là mình nữa

    Ta sẽ trị Hắn bằng nồng nàn ngọn lửa
    Bằng ngoan hiền đằm thắm trái tim yêu
    Bắt Hắn ta phải nhớ cháy cả chiều
    Bởi ngọn nến tình yêu trong lòng Hắn

    Này cái kẻ tinh vi kia là Hắn
    Dám nói rằng Ta là chúa hờn ghen
    Thế mà ngày ngày Hắn cứ hỏi han
    Người nọ người kia Ta hay bắt chuyện

    Những chuyện nhỏ con thường ngày ở huyện
    Hắn kiếm cớ hoài rồi gọi điện cho Ta
    Chuông điện thoại reo khoảng khắc vỡ oà
    Vờ hỏi Hắn “ anh là ai đấy ạ ?”

    Hắn một kẻ cứ vừa quen vừa lạ
    Vừa hững hờ, vừa rạo rực thiết tha
    Ta ngu ngơ như một kẻ không nhà
    Ghét kẻ hào hoa, đa tình là Hắn!

    Chưa kể đến bao cô nàng lẵng nhẵng
    Theo Hắn hoài như thể chọc tức Ta
    Hắn đẹp trai nên số phải đào hoa
    Nàng nào cũng mê say như điếu đổ

    Hắn cãi phéng là tim đâu có chỗ
    Chứa các cô nàng tưởng bở … dở hơi
    Vì suốt ngày Hắn cũng phải chơi vơi
    Chả nhớ ai mà nhịp tim đập loạn!

    Hắn ghét Ta vì lắm bè nhiều bạn
    Nhưng kiên quyết rằng Hắn cóc thèm ghen
    Vì mỗi ngày danh sách cứ dày lên
    Thì có chết Hắn cũng ghen …chả xuể!

    Ta vừa xấu vừa vô duyên như thế
    Chả kẻ nào yêu nổi hơn Hắn đâu ?
    Nếu không tin cứ gục nhẹ mái đầu
    Vào ngực Hắn nơi trái tim đập rộn!

    Vẫn biết rằng yêu Hắn là khốn đốn
    Chẳng cách nào dạy dỗ được con tim
    Nhớ Hắn cồn cào, dữ dội, dịu êm
    Ta chết lặng nghe chiều Thu lá đổ…
    12.10.2006


    Vài dòng tản mạn.

    Lê lết trên sa mạc
    khao khát dòng sông xanh
    Không bằng em nhớ anh
    trong những chiều lặng gió

    Lang thang trên đồng cỏ...
    khao khát nhành hoa tươi
    Không bằng nhớ dáng người
    ánh mắt nhìn trầm lắng!

    Khi tim mình trống vắng
    khao khát gọi tên anh
    Nỗi nhớ quá ngọt lành
    tiếng cười anh ấm áp

    Khi mùa màng thất bát
    khao khát cánh đồng vàng
    Nỗi nhớ cứ mênh mang
    cả khoảng trời man mác...

    Khi những ngày nắng hạn
    khao khát cơn mưa rào
    Không bằng em ước ao
    vòng tay anh êm ái!

    Khi mùa Xuân trở lại
    khao khát cả mùa hoa
    Trong khoảng khắc vỡ oà
    nhớ nụ hôn môi ấm ...

    Bỗng thấy mình đằm thắm
    như giọt nắng chiều rơi
    Đêm về trong chơi vơi
    cả một đời dâng hiến!

    Bên anh, biển vào đêm
    khao khát nằm trên cát
    Để được nghe câu hát
    gọi những cánh buồm nâu

    Thì thầm trong đêm sâu
    sóng khát khao day dứt
    Nỗi nhớ trào buốt ngực
    Nghiêng mãi về phương anh!
    29.10.2006

    Truyện thì Minh Nguyệt ưng Điệu Van – xơ chiều thứ Bảy nhất.

    Ngoài ra có một số bài thơ dịch, đây là bài

    THỬA RUỘNG CHƯA GẶT
    dịch phóng tác
    Nhi-cô–lai Nhe-cra-xốp


    Thu muộn. Quạ bay rồi
    Rừng khô, đồng vắng ngắt
    Chỉ thửa ruộng chưa gặt
    Rầu rĩ mãi không thôi…

    Bão tuyết đã đến rồi
    Ôi sao mà chán thế!
    Rạp xuống bùn thật tệ
    Lấm lem hạt ngọc ngà

    Đàn chim khỉ gió qua
    xục mỏ vào tàn phá
    Bão quất bông tơi tả
    Thỏ xéo nát chúng tôi

    Bác nông dân đâu rồi,
    còn chờ cái gì nữa ?
    Hay chúng tôi xấu hơn
    không chín đều nhau hả ?

    Chúng tôi chả xấu đâu
    Hạt chắc, bông nhiều thế
    Sao gieo trồng không để
    gặt khi bão đến rồi ?

    Gió thì thào than thở
    Bác ấy đau ốm thôi
    Không còn sức bạn ơi
    Để ra tay hái gặt

    Những chờ mong héo hắt,
    đến kiệt sức tàn hơi
    Kề cận miệng lỗ rồi,
    để nuôi giun chắc thế!

    Bàn tay từng vạm vỡ
    cày cấy trên cánh đồng
    Nay lúa chín trĩu bông,
    người yếu đau thật tội!

    Mắt khô mờ, nhức nhối
    Giọng khản đặc mất rồi
    Bài hát buồn lạc lối
    Ăn uống cũng chán luôn!

    Trên cánh đồng, vô hồn
    bác nông dân lê bước
    Như thể vẫn bám cày,
    trầm ngâm đi trên ruộng

    Trăng Quê
    23.08.2006



    Nguyên tác

    НЕСЖАТАЯ ПОЛОСА
    http://www.stihi-rus.ru/deti/osen.htm
    Николай Некрасов


    Поздняя осень. Грачи улетели,
    Лес обнажился, поля опустели,

    Только не сжата полоска одна...
    Грустную думу наводит она.

    Кажется, шепчут колосья друг другу:
    "Скучно нам слушать осеннюю вьюгу,

    Скучно склоняться до самой земли,
    Тучные зерна купая в пыли!

    Нас, что ни ночь, разоряют станицы1
    Всякой пролетной прожорливой птицы,

    Заяц нас топчет, и буря нас бьет...
    Где же наш пахарь? чего еще ждет?

    Или мы хуже других уродились?
    Или недружно цвели-колосились?

    Нет! мы не хуже других - и давно
    В нас налилось и созрело зерно.

    Не для того же пахал он и сеял
    Чтобы нас ветер осенний развеял?.."

    Ветер несет им печальный ответ:
    - Вашему пахарю моченьки нет.

    Знал, для чего и пахал он и сеял,
    Да не по силам работу затеял.

    Плохо бедняге - не ест и не пьет,
    Червь ему сердце больное сосет,

    Руки, что вывели борозды эти,
    Высохли в щепку, повисли, как плети.

    Очи потускли, и голос пропал,
    Что заунывную песню певал,

    Как на соху, налегая рукою,
    Пахарь задумчиво шел полосою



    Thơ Trăng Quê trên Việt Nam Thư Quán:

    http://vnthuquan.net/tho/timkiem.aspx?chu=Tr%C4%83ng+Qu%C3%AA&theo=tacgia&imageField2.x=8&imageField2.y=10

    Truyện của Vũ Thị Minh Nguyệt trên Việt Nam Thư Quán:

    http://vnthuquan.net/truyen/timkiem.aspx?chu=V%C5%A9+Th%E1%BB%8B+Minh+Nguy%E1%BB%87t&theo=tacgia&imageField2.x=7&imageField2.y=9 
     
     
    Anh...

    Đã mấy lần em đến Huế, khi đó còn chưa biết anh! Huế trầm mà buồn quá, lơ thơ liễu rủ bên dòng Hương Giang trầm lặng. Em đi ăn cơm hến, ăn bánh xèo như người ta vẫn thường làm khi đến Huế rồi tha thẩn đi dọc bờ sông không ưu tư không nghĩ ngợi...

    Dòng Hương Giang suy tư trầm lặng
    Cầu Tràng Tiền mấy nhịp hò ơ

    Cái cảm giác đầu tiên về Huế là sự ấm áp, hiền dịu và lãng mạn tạo nên “nét mềm” rất Huế. Sau này em mới thấy Huế quá nhiều trong tính cách của anh. Một chút thâm trầm sâu lắng, một chút dịu dàng, một chút kỹ tính và hơi khắt khe trong lời ăn tiếng nói…thật đấy. Hình như đúng khi người ta nói đàn ông Huế có trái tim lãng mạn và cái đầu lạnh như băng. Đàn ông Huế yêu thì yêu đấy mà vẫn hờ hững như con sông kia?

    Những ngày lang thang ở đó, em thấy Huế thật độc đáo với màu xanh sông núi, sự trầm lặng tự nhiên, nét hiền hòa của nếp sống, những thâm cung bí sử của cung đình lăng tẩm. Em cứ nhớ mãi tiếng chuông gió trong Đại nội, cứ như khóc mãi nỗi đau nhân tình thế thái! Những câu chuyện tình thâm cung bí sử làm lạnh bàn chân em mỗi bước đi…những hận thù, chết chóc, những mưu tính lọc lừa đều do quyền lực và tình yêu mang lại.
    Huế hiền hoà lắm, sao cứ mang nặng mãi trong lòng đất những bi thương của một Cố Đô ?

    Đêm về thuê một chiếc xích lô theo giờ chầm chậm chạy trên cầu Tràng tiền nhìn lấp loá những ánh đèn trên sông. Em thích đi một mình…ngắm những con thuyền chở khách du lịch nghe ca Huế đi dọc sông. Chả hiểu có phải vì ám ánh thân phận của cô gái Huế trong bài thơ Tiếng hát sông Hương hay không mà em từ chối không xuống thuyền cùng các bạn.
    Bây giờ Du lịch Huế xanh bắt đầu phát triển chắc hàng cau sẽ được xanh mướt trở lại.

    Anh sẽ đưa em vào đắm say
    Khúc Nam ai một chiều Vĩ Dạ
    Em sẽ thấy rất quen và rất lạ
    Huế đâu còn là quê của riêng ai

    Em chưa đắm say, nên không biết đắm say bao nhiêu cho vừa, cho đủ. Có nhiều bằng dòng nước Hương Giang khi thôi lững lờ? Em chỉ cứ nhất định nghĩ rằng đắm say chỉ có thì hiện tại mà thôi! Bởi Huế đã làm người ta say đắm đến cả ngàn năm với khúc Nam ai, Nam Bằng...
    Trưa nay tự nhiên em thấy hơi nhơ nhớ … không biết mình là ai, anh là ai? nhưng em vẫn muốn cảm ơn là đã có anh trong cuộc đời này cũng như đất nước mình có Huế ngàn năm!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2006 19:41:39 bởi Trăng Quê >
#16
    Trăng Quê 22.07.2006 13:29:09 (permalink)
    0

    Trích đoạn: PCT
    ...

    Cỏ may

    Anh là người trọn vẹn với gia đình, anh tận tuỵ với vợ con. Anh nhận thức đầy dủ trách nhiệm của mình, đầy đủ tới mức việc sinh hoạt vợ chồng anh cũng tuân theo một lịch biểu nghiêm ngặt. Vào những ngày có “chuyện ấy”, anh cạo râu, chà răng, xức nước thơm cẩn thận, bật một bản nhạc du dương và dịu dàng làm chuyện chăn gối.
    Nàng tôn trọng anh và nàng chưa một lần có ý nghĩ gì về một người đàn ông nào khác. Anh biết điều đó và cũng rất tôn trọng, thậm chí tôn thờ nàng.
    Chỉ có một điều không giống nhau giữa hai người, đó là nàng rất yêu thơ, còn anh thì không. Đối với anh, mọi việc phải trật tự và rõ ràng ngăn nắp. Công việc của anh là những công thức chặt chẽ, logic và anh sống theo một kỷ luật cứng nhắc. Nhạc thì anh chỉ nghe nhạc cổ điển. Và khi làm tình, anh làm theo một công thức có sẵn, không biến hoá và hình như không rung động.
    Còn nàng, nàng rất thích đọc những vần thơ của Xuân Quỳnh, thích nghe nhạc Trịnh Công Sơn. Thỉnh thoảng nàng cũng làm thơ, chép vào một quyển sổ xinh xinh nhưng không cho ai đọc cả.

    Trăng đã lên khá cao và nàng đã ra đến chân đê. Tìm một chỗ cỏ dày và sạch, nàng từ từ nằm xuống, ngửa đầu nhìn lên bầu trời mùa hè trong vắt. Trăng thanh khiết và dịu dàng. Những vì sao lấp lánh, như ngày xưa khi nàng còn bé và có thể sau này, khi không còn có nàng trên cõi đời này, thì những ngôi sao vẫn lấp lánh như vậy?

    Gió mát từ sông thổi lên. Nàng cảm thấy dễ chịu và bỗng bật cười vì hai ống quần nàng bám đầy cỏ may. Đã lâu lắm, nàng không bị cỏ may xiên vào quần. Thay vì nhặt rút cỏ may, nàng thò tay vào túi, lôi điện thoại di động ra xem. Tin nhắn: “Anh yeu em. Anh ko the song thieu em. Hen gap em 7g o cho hom truoc nhe!.”


    .....


    Câu chuyện nhẹ nhàng như một bài thơ, đã lâu lắm rồi Trăng Quê không đựợc đọc những truyện ngắn viết kỹ đến từng câu chữ như vậy. Cảm ơn PCT rất nhiều!

    Đọc xong một câu chuyện mà kết thúc còn bỏ ngỏ khiến người ta cứ day dứt mãi về một điều gì đó không rõ ràng, mơ hồ và hư ảo!
    Là một người phụ nữ xinh đẹp và thành đạt với một ông chồng lý tưởng như hình mẫu, nàng còn cần gì nữa đây? Một gia đình tròn trịa, một cuộc sống êm ru...

    Có lẽ với nhiều người đó là niềm ao ước còn đối với Lan là gì nhi? Có chua chát quá không khi một người phụ nữ xinh đẹp lại nâng niu một tin nhắn vu vơ không phải cho mình?. Có lẽ nàng đã có quá nhiều thứ nhưng lại thiếu một điều bình dị nhất - tình yêu thực sự của một người đàn ông đối với một người đàn bà. Nàng đã giữ dòng tin nhắn như một báu vật của thời gian.
    Năm năm, thời gian không phải là dài nhưng đối với xuân sắc của một người phụ nữ thì là cả một quãng đời đã trôi qua. Ai biết rằng trong trái tim của một người phụ nữ sống trong nhung lụa không có sự khát khao một lời tỏ tình giản dị " Anh yêu em".
    Hạnh phúc trong đời là gì nhỉ, một mái ấm gia đình bình lặng với những đứa con hay là một tình yêu đích thực dù chỉ thoáng qua trong đời như một cơn " Say nắng". Sống bên cạnh một người chồng như được lập trình sẵn mọi hoạt động như vậy đã bao giờ Lan thực sự là một người đàn bà theo đúng nghĩa của nó!

    Có lẽ người viết đã cố giữ cho giọng văn thật bình thản ở đoạn kết mà sao người đọc vẫn xót xa làm vậy! Nỗi xót xa này như thể phi lí bởi xót xa cho số phận một con búp bê trong những tấm vải màu sặc sỡ, những áo xiêm đủ loai...
    Người đàn bà trong Lan có lúc nào thức dậy hay chỉ là chút thư giãn trên cánh đồng quê hương với những ánh trăng vàng mơn man trên da thịt. Liêu Lan có biết buồn không?
    Một người bạn của tôi nói rằng đàn ông thì có đủ loại, người ham danh, người hiếu sắc, người thích tiền bạc, kẻ thích ăn chơi. Nhưng phụ nữ thì chỉ có hai loại mà thôi: phụ nữ được yêu và phụ nữ không được yêu! Cái lí sự nghe qua có vẻ buồn cười mà sâu sắc vì chỉ khi được yêu phụ nữ mới tỏa sáng và hạnh phúc thực sự. Chỉ khi được yêu phụ nữ mới trở thành người đàn bà theo đúng nghĩa.
    Có lẽ tác giả đã là một người quan sát thật sâu lắng mới hiểu thấu tâm can của nhân vât. Cái tin nhắn mà bất kể người phụ nữ nào được yêu cũng có thể nhận hàng ngàn lần còn với nàng thì là một báu vât nâng niu. Không phải vì nàng xấu xí đến mức không được yêu. Nàng đẹp là đằng khác nhưng để giữ một gia đình êm ấm, một ông chồng giàu sang danh giá nàng đành hy sinh tất cả mọi thói quen, niềm đam mê của mình. Âu đó cũng là cái giá của cuộc đời. Khoác lên mình cái vẻ đẹp mỹ miều quý phái, sang trọng nhưng chẳng để làm gì, chẳng cho ai.
    Vậy đẹp mà làm gì? Chắc có người sẽ bảo " no cơm ấm cật" không hiểu cái bọn đàn bà còn muốn gì hơn nữa?

    Có lẽ đó là nỗi khát khao được đam mê và được yêu thương...

    Đọc xong câu chuyện của PCT mà tôi cứ lan man mãi, chợt nhớ bài thơ rất hay của Xuân Quỳnh về loài hoa Cỏ may chép lên đây để tặng mọi người.

    Hoa cỏ may

    Cát vàng, sông đầy cây ngẩn ngơ
    Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
    Tên mình ai gọi sau vòm lá
    Lối cũ em về nay đã thu

    Mây trắng bay đi cùng với gió
    Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ
    Đắng cay gửi lại bao mùa cũ
    Thơviết đôi dòng theo gió xa

    Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
    áo em sơ ý cỏ găm đầy
    Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
    Ai biết lòng anh có đổi thay?

    Xuân Quỳnh

    Chuyện của PCT rất nhẹ nhàng, rất lô gic giống như một cơn gió thoảng qua mà lắng sâu dịu nhẹ...dịu nhẹ giữa đêm hè...
    Lần đầu tiên Trăng Quê thấy PCT xuất hiện trên diễn đàn nhưng đã thật sự cảm kích về một câu chuyện đẹp với lối viết văn chuẩn xác từng câu chữ. Mình mong rằng rồi đây các câu chuyện của PCT được mọi người đón đọc trong thư quán này và trong Thư viên On line.
    Thật vinh dự cho những ai được thưởng thức câu chuyện của bạn
    !
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2006 00:53:49 bởi Trăng Quê >
    #17
      Trăng Quê 22.07.2006 13:30:56 (permalink)
      0

      I)                   Lời giới thiệu (âm điệu ca trù)
       
      Làng tôi bên bờ biển Đông
      Bên sông Diêm Hộ
      cận lộ Thị Quan
      xưa làng Bao ngạn
      sau gọi Bao hàm
       
      II)                 Giai điệu nhẹ nhàng da diết, đậm sắc dân ca
       
      Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
      Tên đất tên làng
                  là cả một thiên thu.
      Từ thửa Thục vương
                  đã in bao dấu chân nhân kiệt
      Sơn Thuỷ hữu tình
                  quyến giữ lòng nhân.
       
      Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
      Bóng dáng làng tôi
                  là mái đền cong vót ngói phủ rêu
      trong lòng người làng trên xóm dưới chòm xưa
      Bóng dáng làng tôi
                  là những đêm trăng hát hội
                  Hai bờ kênh soi bóng Ngân hà
       
      Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
      Bóng dáng làng tôi
                  như thiên cổ tích
                  Đã khuya rồi
      em còn mải miết
                  soi mình trong giọt sương
                  lăn trên tàu lá rau xanh
                  như giải lụa hoa tiên
                  vấn quanh eo thôn nữ
       
      Bóng dáng làng tôi
                  đất còn phủ hơi sương
      anh đã đắm mình
      trong cánh đồng vàng
      thẳng cánh cò bay
       
      Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
      Bóng dáng làng tôi
                  Thập thình chày cối thâu canh
                  Cò hương nên cốm thơm tình quê hương
      Bóng dáng làng tôi
                  Quyện khói thuốc lào
                  Thơm toả cánh đồng
      Say cả bốn phương
       
      Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
      Bóng dáng người
                  Toả sáng tâm hồn tôi
      Bóng dáng người
                  đọng mãi trong đời t ôi
       
      Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
      Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
      Bao ngạn hỡi….Bao hàm ơi
       
       
       
       
       
       
       
                 

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 22:50:44 bởi Trăng Quê >
      #18
        Trăng Quê 22.07.2006 13:32:02 (permalink)
        0
        Huế và anh  
        Em về thăm Huế được không anh?
        Nơi có những hàng cau vương nắng
        Dòng Hương Giang ngàn đời say đắm
        Mà lững lờ nước cứ vờ trôi
         
        Huế thâm trầm cổ kính, Huế ơi
        Cứ nhè nhẹ nét mềm là thế
        Anh ưu tư dịu dàng như thể
        Huế và anh hoà quyện lâu rồi
         
        Cơm hến bánh xèo giản dị thôi
        Mà da diết tấm lòng của mẹ
        Khúc Nam ai, Nam bằng ngọt thế
        Nét kinh kỳ tao nhã trong anh!
         
        Vi vu chiều, liễu rủ biếc xanh
        Nôn nao lắm tiếng chuông Đại nội
        Họ Hàn rao bán trăng vô tội
        Đẹp và buồn, ơi Huế ngàn năm!
         
        Nhẹ nhàng
         
        Nhẹ nhàng như chiếc lá
        Vàng rơi vương bên thềm
        Nhẹ nhàng như tia nắng
        Dịu dàng giữa vườn Xuân
         
        Nhẹ nhàng như ái ân
        Mình trao nhau ngày ấy
        Nhẹ nhàng như ai đấy
        Nép vào sau vai anh
         
        Nhẹ nhàng như mây xanh
        Cuốn mềm quanh sườn núi
        Nhẹ như chiều vào tối
        Em viết mãi vần thơ
         
        Nhẹ nhàng như hơi thở
        Nhẹ nhàng như đồng hoa
        Nhẹ nhàng như năm tháng
        Đang dần trôi cùng ta
         
        Nồng nàn  
        Nồng nàn như miếng trầu
        Đượm vôi và cau, vỏ
        Nồng nàn như nỗi nhớ
        Lúc mình vừa chia tay
         
        Nồng nàn tay trong tay
        Thì thầm anh hỏi khẽ
        Mình hôn nhau em nhé!
        Nồng nàn Nắng và Mưa...
         
        Nồng nàn như ngọn lửa
        Ấm áp cả mùa Đông
        Nồng nàn như nến hồng
        Trong căn phòng ân ái
         
        Để tháng năm gọi mãi
        Nồng nàn, nồng nàn ơi!
         
        Kính tặng anh Minh Thu  
        Ve kêu trong Tán bàng
        Sao mà day dứt thế
        Dắt em về trường cũ
        Da diết Ngày Xưa ơi
         
        Nhẹ nhàng như mùa Thu
        Hát lời ca của biển
        Để con thuyền về bến
        Trong ngọt ngào, Biển ơi!
         
        Giữa mênh mang đất trời
        Tiếng ghi ta man mác
        Sài gòn đã vào thu
        Với lời ca bát ngát
         
        Không chỉ là nốt nhạc
        Không chỉ là lời ca
        Thổn thức trong vỡ oà
        trái tim anh cùng hát!
         
        Nhẹ nhàng như Biển khát
        Biển của em, của em!
         
        Những ca khúc của nhạc sỹ Minh Thu
        - Tán bàng xưa ( thơ HĐQ)
        - Ngày xưa ơi ( thơ PP)
        - Biển của em ( thơ MN)
        - Thu Sài gòn ( thơ PP)
        - Đường xưa áo trắng ( thơ NH)
        Phần em
         
        - Em à, đĩa bánh thơm ngon
        Chị ăn một chiếc, chiếc còn.. phần em
        - Chẳng ăn em để "dỗ thèm"
        Nhớ ngày xưa đói...đến mềm ruột ra!
         
        Trong nhà mấy chị em ta
        Bữa rau bữa cháo cho qua tháng ngày
        Bây giờ cuộc sống đủ đầy
        Phần em vẫn để bánh này cho em
         
        Nhà nghèo nên chị quý em
        Chia năm sẻ bảy tình thêm đậm đà
        Một miếng khi đói cũng là
        Sơn hào hải vị khi ta sang giầu
         
        Nhìn thôi em chẳng ăn đâu
        Để em nhớ chị thật lâu đó mà
        Bây giờ chị ở thật xa
        Em xào rau muống, muối cà phần ai?
         
        Vườn Xuân  
        Mùa Xuân gõ cửa vườn em
        Lão mai cằn cỗi bật lên lá mầm
        Mùa Xuân ai nói thì thầm
        Cho tóc ai mượt, má hồng ai xinh
         
        Mai, Đào đua nở rung rinh
        Ơ kìa …giọt nắng, gợi tình khát khao
        Ngỡ ngàng nụ hé thanh tao
        Dâng hương quý phái gửi vào ngực em
         
        Mùa Xuân mùa của ái ân
        Trai thì mệt mỏi, gái xuân dậy trào
        Mùa Xuân én liệng trời cao
        Có đôi bướm trắng bay vào ghẹo hoa
         
        Nhẹ nhàng quên em  
        Nhẹ nhàng như biển xanh
        Đang giỡn đùa con sóng
        Trời bỗng nổi cơn dông
        Làm sóng thần bão tố?
         
        Nhẹ nhàng như ngọn lửa
        Từ từ đến bên rơm
        Khát yêu thương giận hờn
        Biến thành tro tất cả
         
        Nhẹ nhàng nhẹ nhàng lạ
        Như thể là bình yên
        Nhẹ nhàng cố quên em
        Lòng anh đầy sóng gió!
         
        ƯỚC GÌ  
        Ước gì mình nắm tay nhau
        Đi trong buốt lạnh đêm thâu tận cùng
        Ước gì ở chốn mông lung
        Cho môi mặn chẳng lạnh lùng tìm môi
         
        Ước gì em, ước gì tôi
        Cứ như Trái đất Mặt trời chạm nhau
        Nổ tung hai quả tinh cầu
        Để tan vĩnh viễn trong nhau một lần
         
        Trái tim dịu dàng
         
        Dịu dàng như thể nắng vàng
        Trải trên đồng ruộng ngút ngàn lúa xanh
        Dịu dàng như lá trên cành
        Tiếng chim ríu rít hát thành ban mai
         
        Dịu dàng như tuổi mắt nai
        Đong đưa bím tóc cho ai theo cùng
        Dịu dàng như thể mùa Đông
        Cho em chút lạnh, má hồng bởi say
         
        Dịu dàng tay nắm bàn tay
        Nồng nàn ánh mắt, ngất ngây nụ cười
        Trái tim em, dịu dàng ơi
        Dường như đã đứng suốt đời - đợi anh?
         
        Món quà mùa Xuân  
        Em cầm sổ nhỏ anh trao
        Tim em như sóng dâng trào…dịu êm
        Ngượng ngùng như buổi mới quen
        Ngượng ngùng anh chẳng nhìn em dặn dò
         
        Sổ này nhớ để viết thơ
        Em như chết lặng, ngu ngơ tay cầm
        Anh trao em cả mùa Xuân
        Câu thơ em viết, thì thầm tim anh
         
        Anh là tia nắng ngọt lành
        Trong em là khoảng trời xanh dịu hiền
        Anh là sao của màn đêm
        Bên em trăng nhỏ dệt nên bầu trời
         
        Mùa Xuân thắm, lá xanh tươi
        Tiếng chim ríu rít gọi mời đắm say
        Món quà anh tặng em đây
        Mãi còn khi trái Đất này không ta!
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 22:51:55 bởi Trăng Quê >
        #19
          Trăng Quê 22.07.2006 13:33:37 (permalink)
          0
          Và có thể

          Nguyễn Bình

          Có thể rồi em chẳng nhớ
          Góc hồ buồn và câu chuyện thoáng qua
          Có thể rồi em lơ đãng
          Một bóng hình, một kỷ niệm mờ xa…

          Anh như ánh trăng muộn màng
          Nửa đêm còn rạng ngời bóng lẻ
          Em đợi chờ một bình minh chợt hé
          Để vành trăng mặc cảm với trời xuân!

          Và có thể, rồi em chẳng ngờ
          Bên đời em có một người như thế:
          Mãi là vành trăng đơn lẻ
          Nuốt lặng thầm trong náo nức bình minh…


          Và có thể…

          Đầu đề bài thơ đã đưa ta vào bao nhiêu những kết cục chẳng ngờ.
          Có lẽ ai cũng đã hơn một lần ở tâm trạng này.
          Anh cứ hẹn Và có thể em không đến.
          Và có thể anh là nhiều lần hơn thế trong lòng em.
          Và có thể em muôn đời lơ đãng, coi anh hơn một ngàn lần đáng bỏ đi.
          Nhưng còn anh, anh chỉ có thể làm những điều mình mong muốn.
          Và hơn bất cứ ai trên đời này muốn gặp em chỉ một lần thôi.
          Rồi chấp thuận như “Một bóng hình, một kỷ niệm mờ xa…” mặc dù trong lòng anh ước ao nhiều hơn thế!
          Tình yêu là những cuộc đuổi bắt vòng quanh.
          Anh đang chạy theo em còn em theo người khác, trái đất vốn rất tròn nhưng mình chẳng gặp nhau.
          Anh như ánh trăng muộn màng
          Nửa đêm còn rạng ngời bóng lẻ
          Em đợi chờ một bình minh chợt hé
          Để vành trăng mặc cảm với trời xuân!

          Biết là vậy nhưng ánh trăng muộn vẫn luôn rạng ngời đến chút ánh sáng cuối cùng, dù biiết rằng chỉ để mặc cảm với trời xuân. Ý tứ này thật hay và điêu luyện. Chắc tác giả phải thực sự đang yêu thì mới viết được những câu thơ hay như vậy!

          Hạnh phúc sao người con gái được yêu và tôi bỗng muốn đổi lại câu thơ cuối cùng là
          Và có thể, rồi Anh sẽ chẳng ngờ
          Bên đời Anh có một người như thế:
          Mãi là vành Trăng đơn lẻ
          Nuốt lặng thầm trong náo nức bình minh…
          Tôi đã ngắm vầng trăng trong một buổi sớm mai và thấy lòng mình buồn lắm. Vầng trăng đơn lẻ đã cố vắt đến tận cùng để yếu ớt mong manh mà rọi sáng. Để biết rằng mình chỉ còn lại một niềm đau…

          #20
            Trăng Quê 22.07.2006 13:34:49 (permalink)
            0
            ЖУРАВЛИ
            Владимир Набоков

            Шумела роща золотая,
            ей море вторило вдали,
            и всхлипывали, пролетая,
            кочующие журавли

            и в небе томном исчезали,
            все тише, все нежней звеня.
            Мне два последних рассказали,
            что вспоминаешь ты меня...
            24 октября 1918


            ĐÀN SẾU
            Vladimir Nabokov


            Cánh rừng vàng xào xạc
            Biển cùng hát ngân nga
            Đàn sếu bay tránh rét
            Thổn thức gọi bạn yêu

            Trên bầu trời ảm đạm
            Tiếng sếu xa lịm dần
            Hai con cuối kể lại
            Nhớ nơi này mãi thôi!

            ĐÀN SẾU
            Vladimir Nabokov

            ( dịch phóng tác)

            Cánh rừng vàng xào xạc
            Biển cũng hát rì rào
            Đàn sếu bay mê mải
            Tha thiết gọi bạn yêu

            Bầu trời như thể mất
            Đàn sếu và bài ca
            Hai con cuối kể lại
            Em vẫn thường nhớ anh !
            (Trăng Quê)
            ============


            THỬA RUỘNG CHƯA GẶT

            dịch phóng tác

            Nhi-cô–lai Nhe-cra-xốp

            Thu muộn. Quạ bay rồi
            Rừng khô, đồng vắng ngắt
            Chỉ thửa ruộng chưa gặt
            Rầu rĩ mãi không thôi…

            Bão tuyết đã đến rồi
            Ôi sao mà chán thế!
            Rạp xuống bùn thật tệ
            Lấm lem hạt ngọc ngà


            Đàn chim khỉ gió qua
            xục mỏ vào tàn phá
            Bão quất bông tơi tả
            Thỏ xéo nát chúng tôi


            Bác nông dân đâu rồi,
            còn chờ cái gì nữa ?
            Hay chúng tôi xấu hơn
            không chín đều nhau hả ?


            Chúng tôi chả xấu đâu
            Hạt chắc, bông nhiều thế
            Sao gieo trồng không để
            gặt khi bão đến rồi ?


            Gió thì thào than thở
            Bác ấy đau ốm thôi
            Không còn sức bạn ơi
            Để ra tay hái gặt


            Những chờ mong héo hắt,
            đến kiệt sức tàn hơi
            Kề cận miệng lỗ rồi,
            để nuôi giun chắc thế!


            Bàn tay từng vạm vỡ
            cày cấy trên cánh đồng
            Nay lúa chín trĩu bông,
            người yếu đau thật tội!


            Mắt khô mờ, nhức nhối
            Giọng khản đặc mất rồi
            Bài hát buồn lạc lối
            Ăn uống cũng chán luôn!


            Trên cánh đồng, vô hồn
            bác nông dân lê bước
            Như thể vẫn bám cày,
            trầm ngâm đi trên ruộng

            Trăng Quê
            23.08.2006

            Nguyên tác

            НЕСЖАТАЯ ПОЛОСА
            http://www.stihi-rus.ru/deti/osen.htm
            Николай Некрасов

            Поздняя осень. Грачи улетели,
            Лес обнажился, поля опустели,

            Только не сжата полоска одна...
            Грустную думу наводит она.

            Кажется, шепчут колосья друг другу:
            "Скучно нам слушать осеннюю вьюгу,

            Скучно склоняться до самой земли,
            Тучные зерна купая в пыли!

            Нас, что ни ночь, разоряют станицы1
            Всякой пролетной прожорливой птицы,

            Заяц нас топчет, и буря нас бьет...
            Где же наш пахарь? чего еще ждет?

            Или мы хуже других уродились?
            Или недружно цвели-колосились?

            Нет! мы не хуже других - и давно
            В нас налилось и созрело зерно.

            Не для того же пахал он и сеял
            Чтобы нас ветер осенний развеял?.."

            Ветер несет им печальный ответ:
            - Вашему пахарю моченьки нет.

            Знал, для чего и пахал он и сеял,
            Да не по силам работу затеял.

            Плохо бедняге - не ест и не пьет,
            Червь ему сердце больное сосет,

            Руки, что вывели борозды эти,
            Высохли в щепку, повисли, как плети.

            Очи потускли, и голос пропал,
            Что заунывную песню певал,

            Как на соху, налегая рукою,
            Пахарь задумчиво шел полосою

            KHÔNG ĐỀ

            Anh sẽ đưa em đi thật xa
            Nơi thành phố ồn ào chật chội
            Nơi cô đơn giữa biển người nhức nhối
            Bởi đớn hèn toan tính bon chen

            Chúng mình đến thảo nguyên bình yên
            Tới những bờ sông chảy từ hoang mạc
            Những ngôi sao trên bầu trời man mác
            Sẽ là thần hộ mệnh chúng mình

            Ở nơi đó có dòng suối xinh
            Nơi bờ lau xạc xào cơn gió tới
            Xa phố phường nơi màn đêm đen tối
            Ta hít căng lồng ngực khí trời

            Ở đó trên con đường tuyệt vời
            Phút giây nào em sẽ hiểu ra

            Đây thế giới con người luôn mơ ước
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2006 15:38:48 bởi Trăng Quê >
            #21
              Trăng Quê 22.07.2006 13:36:29 (permalink)
              0
              Chiều cuối năm
               
              Bên anh chiều cuối năm
              Mưa phùn bay nhè nhẹ
              Em thấy mình nhỏ bé
              Cuối ngày Đông chơi vơi
               
              Nước mắt cứ chực rơi
              Em cứ cười cứ nói
              Và dòng người vồi vội
              Mua sắm thật rộn ràng
               
              Trong khói thuốc mơ màng
              Cốc cà phê đắng ngắt
              Không gặp nhau ánh mắt
              Lặng lẽ và đơn côi
               
              Biết nói gì anh ơi
              Mình chia tay năm cũ
              Lộc chồi non đang ngủ
              đợi mùa Xuân, mùa Xuân!
               
              Tin nhắn mùa Xuân  
              Một nhánh đào hồng thắm
              Một làn gió mơn man
              Ta đón mùa Xuân đến
              Làm xao xuyến lòng người
               
              Bao lần ta thổn thức
              Để thơ tình lên men…*
               
              Mùa Xuân anh gửi em
              Lời nhắn tin vồi vội
              Dường như anh bối rối
              Từ ngày Xưa…ngày Xưa!
               
              Giá anh biết câu thơ
              Em đã từng mong đợi
              Bây giờ anh mới nói
              Tuổi hoa xa mất rồi
               
              Sắc Xuân đang rạng ngời
              Má hồng cô gái trẻ
              Gió mơn man nhè nhẹ
              Lời Tình yêu trên môi
               
              Ai đang đứng chơi vơi
              Giữa vườn đào thơm ngát
              Để nghe tim mình hát
              Ôi ngày Xưa … ngày Xưa!
               
              Ngu ngơ Anh ơi
              Em  mệt và rất mệt
              Muốn được ôm ve vuốt dịu dàng
               
              Em ơi
              Anh bận và rất bận
              Không có thời gian nữa cho em
               
              Anh có còn  là bờ vai êm?
              Rất gần gụi chỉ một quờ tay với
              Mà khoảng cách cứ xa vời vợi
              Đến bao giờ em hết … ngu ngơ!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 22:54:12 bởi Trăng Quê >
              #22
                Trăng Quê 22.07.2006 13:38:56 (permalink)
                0
                Tình yêu êm dịu!
                 
                Bờm ơi, trời lạnh
                mặc áo ấm vào
                Đừng thức khuya nào,
                giữ gìn sức khoẻ!
                Bờm ăn chán thế ?
                Sút cân mất rồi
                Vi tính ít thôi
                đau đầu mỏi cổ…
                Bờm ơi, Bờm nhớ
                đi xe chậm thôi
                Thôi mu ộn m ất r ồi
                Anh đi l àm nhé!
                 
                Nụ hôn thật nhẹ,
                mí mắt bờ môi
                Ban mai tuyệt vời
                hôm nào cũng thế!
                Anh không mạnh mẽ
                lãng mạn, cuồng si
                Bên em thầm thì…
                Tình yêu êm dịu!
                Viết tặng ông xã
                Nếu một mai
                 
                Nếu một mai sau cái giật mình
                Có anh đứng đằng sau em đó
                Gương mặt anh nụ cười rạng rỡ
                Như chưa hề có sự chia phôi
                 
                Nếu một mai đất sẽ chạm trời
                Để một lần nổ tung anh ạ
                Em thấy sao lòng mình buồn quá
                Đó chỉ là điều ước anh ơi!
                 
                Nếu một mai lần nữa trong đời
                Anh đón em trong vòng tay chờ đợi
                Em sẽ không để mình vô lối
                Phải trả đau buồn - em mất anh!
                Quên    Em tập quên anh
                một chiều mưa
                Mưa buồn lộp bộp
                rơi trên mái
                Có bao giờ thời gian quay trở lại ?
                Mình nắm tay nhau đến cuối con đường…


                Tháng Ba mưa,
                day dứt niềm thương
                Những trưa lòng vòng đèo nhau qua phố
                Gần bên nhau, nhẹ nhàng từng hơi thở
                Chưa một lần tay dám cầm tay!


                Vậy thì có gì để phải quên đây?
                Thủy tạ - Hồ Gươm, đêm nào lộng gió
                Quán cà phê góc Thuyền Quang, nho nhỏ
                Em bắt đầu từ đâu?


                À đúng rồi,
                quên lần hẹn đi chơi
                Gặp nhau xong, vừa chia tay đã nhớ
                Hay quên đi những vần thơ viết dở
                Lúc em buồn, lặng lẽ hờn ghen?


                Em biết rồi,
                mình thực sự phải quên!

                Tháng Ba 2007 - Mưa buồn quá!
                 
                Hà nội đêm mưa  
                Em tự nhủ rằng mình sẽ xa anh
                Không chờ đợi khi màn đêm xuống
                Không sống bằng những điều tưởng tượng
                Dịu dàng như suối mát chảy êm
                 
                 
                Em hứa rồi mình phải lãng quên
                Tất cả những điều hư ảo nhất
                Để cố hiểu một điều rất thật
                Giấc mơ nào cũng đến bình minh
                 
                 
                Giá anh đừng có gọi cho em
                Như thể đang chờ mong nhau nhất
                Như thế dâng trào trong khao khát
                Như thiên đường như một giấc mơ
                 
                 
                Ta òa đến nhau trong đêm mưa
                Say đắm trong vòng tay ân ái
                Thơ em viết - cuộc tình huyền thoại
                Bỗng giật mình ra khỏi chiêm bao
                 
                 
                Hà nội đêm mưa đẫm trong mưa
                Chạy ra mưa để mình không khóc
                Để nước mưa ướt nhòa khắp mặt
                Để vô tư lã chã ở trong lòng
                 
                 
                Ai đang ngồi với mớ bòng bong
                Tiếng mưa rơi sợ ai kia đang ướt
                Tiếng mưa rơi biết đâu là tiếng hát
                Của một người không phải là em?
                 
                 
                Em biết rồi mình phải lãng quên…
                 
                 
                10 March 2007
                Hoa cho ng ày th ư ờng
                Có người mồng Tám tháng Ba
                Hoa thì không tặng mà quà cũng không
                Một tuần sau đó bất thường
                Hoa hồng một đoá toả hương ngọt ngào

                Ghét ghê, từ chối làm cao
                Ứ ừ, trả lại em nào thèm đâu!
                - Ơ kìa cô bé rõ hay
                Hoa anh đâu tặng một ngày cho em?

                - Anh này rõ khéo huyên thuyên!
                Kìa trong ánh mắt dịu hiền xa xăm
                - Mãi là một ánh Trăng rằm
                Hoa yêu anh tặng cả năm Bé à!

                 
                Tình yêu của Bố
                Viết tặng Anh và hai con  
                Hôm nay mồng Tám tháng Ba
                Bố trở về nhà với một bó hoa
                Niềm vui bỗng chốc vỡ oà
                Hai con - Công chúa, mẹ là Mẫu nghi
                 
                Nhà mình sẽ mở cuộc thi
                Ai đẹp trai nhất bố thì nhất ngay!
                Tình yêu ánh mắt đong đầy
                Đủ bao bọc, đủ đắm say… mặn nồng
                 
                Mai ngày con sẽ lấy chồng
                Cũng như mẹ phải lo trong lo ngoài
                Hai tư năm quãng đường dài
                Vợ hiền dâu thảo ra ngoài ấm êm
                 
                Các con ngày một lớn lên
                Nết na, chăm học, ngoan hiền mẹ vui
                Tình yêu của bố trọn đời
                Cho con cho mẹ tuyệt vời hơn hoa
                 
                Để ngày mồng Tám tháng Ba
                Nhận hoa của Bố cả nhà mình vui!
                 
                Giá của trái tim  
                Trái tim em
                giá chỉ một Đồng xu
                Người bán độc quyền
                người mua cũng thế
                 
                Mặc cho người đời
                mua buôn bán lẻ
                Có một Đồng xu
                mà cũng ngẩn ngơ…
                 
                Anh hãy về gom lại những câu thơ
                Để có đủ một Đồng xu anh nhé
                Để bên nhau những buồn vui lặng lẽ
                Để nhịp nào ta cũng nhớ về nhau
                 
                 
                Thời gian rồi cũng sẽ qua mau
                Hết mùa Đông là mùa Xuân trở lại
                Tình yêu dịu dàng tháng năm êm ái
                Trái tim mình rạo rực tuổi hai mươi!
                Giấc mơ lạ  
                Đêm mơ em đã khóc
                Bởi anh xa em rồi
                Gió lùa em chợt thức
                Nước mắt mặn bờ môi
                 
                Đêm mơ em đã khóc
                Ánh mắt ai dịu hiền
                Không còn nhìn em nữa
                Đâu rồi bờ vai quen?
                 
                Đêm mơ em đã khóc
                Cho ngày không bình yên
                Cho tình yêu dịu êm
                long lanh trong khoé mắt!
                 
                Đêm mơ em đã khóc
                Anh đến bên em ngồi
                Ngọt ngào hôn lên môi
                Lạ sao em vẫn khóc!
                 
                Day dứt
                 
                Em có quyền
                Hờn giận
                hay
                Ghen?
                 
                Bởi với anh,
                em là ai,
                cơ chứ?
                 
                Em trách móc
                hay là đau khổ?
                 
                Dù thế nào
                anh chẳng hiểu
                được đâu!
                 
                 
                Nếu cam lòng
                mình để mất nhau?
                Những vần thơ sẽ dành cho ai nữa ?
                Có hồi hộp đợi chờ,
                 
                Có cháy lòng vì nhớ?
                Không đau buồn liệu Hạnh phúc không anh?
                 
                Quán vắng  
                Em lặng lẽ
                trở về
                nơi quán vắng Ngày Xưa
                 
                Nơi anh viết những vần thơ
                dịu dàng như hơi thở...
                 
                Lật lại từng trang
                như lật từng trang vở
                hay trang đời
                năm tháng đã qua mau
                 
                Đến bao giờ ta nói hết cùng nhau
                những ước nguyện như vần thơ say đắm
                Em vẫn biết trái tim mình đằm thắm
                Và vẫn dịu dàng như thủa ...Ngày Xưa
                 
                Em trở về
                nơi ta đã gặp nhau
                lặng lẽ đọc những câu thơ thật khẽ
                như làn mây giữa khoảng trời dịu nhẹ
                Anh có về ...
                da diết quá chiều nay
                 
                Quán vắng một mình
                em lặng lẽ
                SAY!!!




                Tin nhắn mùa Xuân
                 
                Một nhánh đào hồng thắm
                Một làn gió mơn man
                Ta đón mùa Xuân đến
                Làm xao xuyến lòng người
                 
                Bao lần ta thổn thức
                Để thơ tình lên men…*
                 
                Mùa Xuân anh gửi em
                Lời nhắn tin vồi vội
                Dường như anh bối rối
                Từ ngày Xưa…ngày Xưa!
                 
                Giá anh biết câu thơ
                Em đã từng mong đợi
                Bây giờ anh mới nói
                Tuổi hoa xa mất rồi
                 
                Sắc Xuân đang rạng ngời
                Má hồng cô gái trẻ
                Gió mơn man nhè nhẹ
                Lời Tình yêu trên môi
                 
                Ai đang đứng chơi vơi
                Giữa vườn đào thơm ngát
                Để nghe tim mình hát
                Ôi ngày Xưa … ngày Xưa!
                 
                Mồng 1 Tết Đinh Hợi
                * Tin nhắn của một người bạn
                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 23:06:46 bởi Trăng Quê >
                #23
                  Trăng Quê 22.07.2006 13:40:21 (permalink)
                  0
                  Có một thời mình đã tưởng của nhau  
                  Anh !
                  Vậy là anh đã xa em

                  Cầu cho anh tháng ngày bình lặng
                  Dù em khóc một mình đêm vắng
                  Có còn gì đâu anh ?
                   
                  Anh chia tay chẳng nói câu gì
                  Bởi đã có một người khác nữa
                  Anh của em, Bầu trời một thủa
                  Để bây giờ em quá chơ vơ
                   
                  Em không biết và cũng chẳng ngờ
                  Cứ nghĩ mình đã là tất cả
                  Những hờn ghen những lần cãi vã
                  Tưởng làm lành hiền lại ngay thôi
                   
                  Anh đã đi, đi thật mất rồi
                  Em đã gọi, gọi hoài anh tắt máy
                  Chưa bao giờ em hạ mình đến vậy
                  Biết làm thế nào tình yêu đã đổi thay
                   
                  Bóng hình anh sẽ còn lại tim này
                  Em hứa sẽ không tìm anh nữa
                  Anh mãi là mặt trời thắp lửa
                  Có một thời mình đã tưởng của nhau
                   
                  Em có còn gì của anh đâu
                  Đã xóa sạch những dòng tin nhắn
                  Sao không xóa nổi ngàn cay đắng
                  Rằng một thời anh đã ở bên em
                  04.15.07
                   
                  Mưa lòng   Cơn mưa nào đến bất ngờ
                  Lòng ta xót đắng hững hờ ...mưa rơi
                  Bao nhiêu ấm lạnh người ơi
                  Bỏ đi không để một lời...bão dông

                  Ta ngồi với những mông lung
                  Những gì đã có nay không ... có gì
                  Cơn mưa có ướt người đi
                  Nỗi đau không khóc bởi vì mưa tuôn

                  Bao nhiêu giọt bấy nhiêu buồn
                  Bão xa đã tạnh bão gần...cho em
                  04.15.07
                  Những ngày không có anh!
                   
                  Chúng mình đã quen nhau
                  dài như Năm và Tháng
                  như Mưa và như Nắng
                  Giận hờn và Yêu thương
                   
                  Mỗi góc phố, con đường
                  mỗi hàng cây, quán nhỏ
                  như đọng từng giọt nhớ
                  Hơi ấm bờ vai anh
                   
                  Như tia nắng ngọt lành
                  Như tiếng chim ríu rít
                  Như lời anh khẽ hát
                  Trong mắt em đầy vơi
                   
                  Giờ mỗi đứa một nơi
                  Gió nói lời của gió
                  Con đường xưa, phố cổ
                  Đôi nhân tình khác đi…
                   
                  Lại một mùa Xuân về
                  Tiếng chim gù ấm áp
                  Quán xưa và bản nhạc
                  Đôi tình nhân khác ngồi…
                   
                  Em sợ lá thu rơi
                  Sợ ban mai trong vắt
                  Sợ thiên đường mặt đất
                  Những ngày không có anh!
                    Trò đùa của trái tim  
                  Tạm biệt nhé chúng mình xa nhau
                  Em đã thua trong chơi trò xúc xắc
                  Lòng tổn thương hoà trong nước mắt
                  Và nỗi buồn tan tan mong manh!
                   
                  Liệu mình đã hạnh phúc không anh?
                  Mang tình yêu làm trò đùa vô cớ
                  Giá phải trả là trái tim tan vỡ
                  Em ngẩng cao đầu lúc chia phôi
                   
                  Và bằng lòng để nước mắt tự rơi
                  Khóc cũng tốt khi tình yêu dang dở
                  Trò chơi cho em ngập tràn nỗi nhớ
                  Khắc khoải đợi chờ, chẳng chút bình yên
                   
                  Trò chơi cho em giây phút dịu êm
                  Lúc ngộp thở chờ mong chiến thắng
                  Trò chơi cho em bầu trời ngập nắng
                  Má ửng hồng và ánh mắt long lanh
                   
                  Em đi rồi đừng nhớ nghe anh
                  Hãy kiêu hãnh là người chiến thắng
                  Chỉ nghĩ thế là em thêm sức mạnh
                  Buồn hơn nhiều – người thua nếu là anh?
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 23:20:10 bởi Trăng Quê >
                  #24
                    Trăng Quê 22.07.2006 13:43:58 (permalink)
                    0
                    Em là con chích chòe .

                    Em là con chích chòe.
                    Véo von trên cành bưởi.
                    Rồi em bay bay muôn lối.
                    Anh một mình ...đợi em!

                    Em là con chích chòe.
                    Biết là anh đang đợi
                    Dù em bay ngàn lối
                    Thảng thốt hoài...nhớ anh!


                    Em là con chích choè
                    Dỗi hờn ghen vô cớ,
                    Tính thất thường như thế
                    Có buồn anh ... vẫn mơ

                    Em là con chích chòe
                    Tự nhiên vô cớ hót.
                    Không, em gọi thu về!
                    Cho nắng vàng ...trải lụa

                    Em là con chích choè
                    Véo von trên cảnh bưới
                    Tình yêu là nắng mới
                    Trong khu vườn...có anh!

                    * Khổ thơ đầu là do một người bạn của TQ viết.
                    ============
                    Tản mạn giọt mưa

                    một...
                    hai...
                    ba...

                    giọt cà phê tí tách rơi
                    mưa ngoài hiên tí tách rơi

                    tối thứ bảy sao dài đến thế
                    tiếng chuông reo, khiến tim nghẹt thở

                    nhưng rồi...
                    nhầm thôi!

                    chẳng nhắn tin
                    chẳng có một lời
                    chỉ một người ngồi đợi
                    chỉ có nỗi nhớ chơi vơi

                    Đêm dần buông
                    chạy ra ngoài trời
                    môi hứng giọt mưa rơi
                    nụ hôn của đất trời ngọt quá!

                    Trăng Quê
                    26.08.2006

                    ============
                    đêm Thu

                    thân yêu tặng huenn

                    Khuya rồi, khuya thật khuya
                    Tiếng đêm đi lặng lẽ


                    Như nghe hơi thở nhẹ
                    của Anh bên tóc mình...



                    đêm vẫn cứ lặng thinh
                    nghe triệu người đang ngủ
                    màn đêm êm như ru
                    dịu dàng lời anh nói...



                    nào cùng chạy ra đường
                    chơi trong đêm mùa Thu
                    lắng nghe đêm quyến rũ
                    để mình gần nhau thêm


                    Ôi trời đêm
                    thật Đêm...


                    01.09.2006
                    dạo này đêm mùa Thu dịu quá, cái cảm giác thức khuya thật tuyệt !
                    Ngồi yên bên máy tính và nghe đêm lắng dần lắng dần, cuộc sống như chầm chậm lại ...
                    màn đêm yên tĩnh vô cùng, bao nhiêu người đang ngủ và bao nhiêu người đang thức cùng ta...

                    và những lúc như thế này có một người bạn thức cùng thật tuyệt, để ta có cảm giác bình yên quanh mình, cảm giác bớt sợ bóng đêm hơn...

                    hương hoa từ đêm lan toả nhẹ nhàng và những dòng nhắn từ huenn hiện trên màn hình :"bây giờ mà được chạy ra đường, đi chơi trong đêm mùa Thu... Thật tuyệt! "

                    thế là bỏ máy chạy lên sân thượng, hít hà trời đêm... và có cảm giác được tung tăng nắm tay bạn đi giữa đêm Thu như lúc tuổi trăng tròn và một tứ thơ chợt đến !

                    Cảm ơn bạn vì tất cả, vì sự bình yên trong đêm vì cảm giác lãng mạn của đêm Thu và nhiều lắm!

                    đêm Thu là bài thơ chúng mình cùng viết và khi nào TQ có thể in được tập thơ đầu tay của mình TQ sẽ nắn nót viết lên cạnh đầu đề bài thơ " thân yêu tặng huenn" bạn của TQ!

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2006 15:43:06 bởi Trăng Quê >
                    #25
                      Trăng Quê 22.07.2006 13:45:22 (permalink)
                      0



                      CHIẾC GÁO DỪA

                      Đoàn Văn Nghiêu

                      Tôi về thăm quê cũ
                      Ngày xưa
                      Mát một thời
                      Tuổi trẻ
                      Trốn mẹ
                      Tắm mưa.

                      Nhớ nội làm chiếc gáo dừa
                      Thả vào vại sành non màu đất
                      Bên gốc cau mập nhất
                      Hấng trời.

                      Gáo dừa nghiêng
                      Đỡ cơn khát một đời
                      Chiêm gặt tháng năm
                      Mùa gặt tháng mười
                      Mẹ mấy lần vá áo
                      Thương cho kiếp nghèo
                      Gáo dừa vẫn y nguyên.

                      Rồi hạ đốt đồng
                      Mưa vẫn nghủ quên
                      Vại sành ngả nghiêng
                      Gáo dừa nứt nẻ
                      Quầng thâm mắt mẹ
                      Đói
                      Nghèo
                      Khát
                      Khô.

                      Giờ mảnh gáo dừa vỡ mẹ đựng mấy hạt giống ngô
                      Cây cau gày khô
                      Vại sành rêu phủ
                      Cán gáo dừa buồn
                      Thương
                      Nhớ chủ
                      Xiên nghiêng bờ rào.

                      Mẹ nay tuổi đã cao
                      Nội thành người thiên cổ
                      Một mảnh gáo dừa vỡ
                      Găm lòng kẻ xa quê.

                      Thương yêu tôi tìm về
                      Nơi miền quê có mẹ
                      Nhớ lại thời trai trẻ
                      Trốn mẹ
                      Tắm mưa.
                      Còn đâu chiếc gáo dừa
                      Từng múc trời
                      Dội đất.

                      Kỷ niệm
                      Quê nghèo
                      Không bao giờ đánh mất
                      Như một mảnh gáo dừa găm sâu lòng đất
                      Một miền quê
                      Yêu thương.
                      ........

                      Đọc bài thơ của Đoàn Văn Nghiêu như được uống một gáo dừa nước mát giữa trưa hè nóng rát này. Nó làm dịu cả ngày hè, nhất là với những người lớn lên từ bãi lúa rặng tre như tôi.

                      Bài thơ rất hay vì được viết bởi một cảm xúc thật sâu và tình cảm ấm áp với quê hương, từ những ngày gian khó. Hình ảnh chiếc gáo dừa nơi thôn dã luôn gắn liền với mẹ với bà và tuổi ấu thơ. Chiếc gáo dừa của quê hưông những ngày gian khó như một hành trang đi cùng cuộc sống với những kẻ tha hương luôn nhớ về nơi chôn rau cắt rốn.

                      Đã có rất nhiều những bài thơ hay về Tình yêu, tình bạn về những điều cao siêu nhất nhưng một bài thơ về Chiếc Gáo Dừa thì thật là hiếm. Nhất là một bài thơ được viết lên rất thật từ trái tim. Tôi bỗng nhớ đến tuổi thơ của mình, ra đồng mót lúa vào những vụ gặt có sâu cắn dé. Chạy về nhà mái tóc đỏ như râu ngô, da nâu cháy, vớ chiếc gáo dừa vục vào bể nước mưa mà uống cạn. Chao ôi mát thế, xanh dịu cả trời quê… Cái ngọt ngào của nước mưa trong chiếc gáo lúc khô khát có lẽ đã là một Hạnh phúc của tuổi thơ.
                      Bài thơ của Đoàn Văn Nghiêu thật là cảm động bởi “ Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người”. Xa quê nhiều năm cứ mỗi độ về thăm, bà con cô bác người dúi cho tôi nải chuối xanh, chục trứng gà, dăm cân gạo tám…vẫn cứ làm cho tôi ứa nước mắt…
                      Tình quê hương là vậy, là mái tranh nghèo, là bãi lúa, bờ tre những hàng râm bụt. Những tiếng bà, tiếng mẹ gọi lũ trẻ con trong làng, xen tiếng mắng mỏ yêu thương.


                      Thương yêu tôi tìm về
                      Nơi miền quê có mẹ
                      Nhớ lại thời trai trẻ
                      Trốn mẹ
                      Tắm mưa.
                      Còn đâu chiếc gáo dừa
                      Từng múc trời
                      Dội đất.


                      Nếu không thật sự sinh ra từ miền quê chắc chắn bác không thể viết những câu thơ hay như thế. Đúng là trong con mắt trẻ thơ, chiếc gáo dừa đã múc trời ( nước mưa) dội đất, cho lũ trẻ con tắm mát sau khi chạy nhảy đùa chơi trong nỗi lo toan của bà, của mẹ…
                      Con cái chúng ta ngày nay sống trong nhung lụa, có thể nói là không thiếu thốn thứ gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy chúng thiếu tuổi thơ vì không được chạy nắng ngoài đồng, không được nấp tìm trong những đống rơm. Không bị mẹ đét đít vì trèo lên cây sung cả buổi, mồm mép xám ngoét vì nhựa sung. Không được nặn những con trâu bằng đất sét, làm con trâu từ những lá bàng và con nghé bẵng lá mít. Không được nút cuộng hoa dâm bụt, được chơi đồ hàng từ lá hoa đủ loại…
                      Và nhất là không được uống nước mưa từ những chiếc gáo dừa!

                      Vài vụ hè năm trước tôi có đi nghỉ ở Lăng Cô, dưới chân đèo Hải Vân. Nơi mà trời mây non nuớc, sơn thuỷ hữu tình có lẽ đẹp nhất Việt nam. Tôi lại được nhìn thấy chiếc gáo dừa treo cạnh chum nước bằng sành màu nâu đỏ trước mỗi biệt thự của khách sạn. Đây là một khu nghỉ đặc biệt mà mỗi phòng là những biệt thự mang tên các loài hoa khác nhau. Tôi ở biệt thự Hoa Hồng ngay sát biển.
                      Các biệt thự đều được lợp ngói ( như mơ ước của tôi) rất xinh xắn.
                      Đồ đạc trong biệt thự đều được làm bằng gỗ hoặc cây, kể cả gáo dừa và những chất liệu của thiên nhiên. Buổi sáng ở đây đẹp vô cùng, trời mây non nước bao la, cát biển trắng xoá dưới chân mịn ơi là mịn. Sau một hồi chạy nhảy trên bãi biển trở về, Tôi đứng ngây ra trước chum đựng nước và chiếc gáo dừa. Có lẽ tôi chưa nhìn thấy ở một khách sạn nhiều sao khác. Múc từng gáo nước dội lên chân, những hạt cát mịn li ti chảy xuống, khoái thật…


                      Kỷ niệm
                      Quê nghèo
                      Không bao giờ đánh mất
                      Như một mảnh gáo dừa găm sâu lòng đất
                      Một miền quê
                      Yêu thương.


                      Đó là miền quê Thái Bình năm xưa còn nghèo lắm, của Đoàn Văn Nghiêu, của tôi và rất nhiều các bạn.
                      Viết đến những dòng này tôi lại nhớ đến chiếc cối đá của bà ngoại. Mỗi lần giã vừng xong, bà chữa lại một ít để giã cơm cho tôi. Nắm cơm giã ấy dẻo thơm đến bây giờ. Bà mất ngày tôi học xong năm thứ nhất ở Liên xô, không thể nào về được chỉ bỏ cơm nhiều ngày. Bây giờ thì mình đã sắp đến tuổi bà ngoại rồi vẫn nhớ da diết vòng tay ấm êm, những đêm đông tôi cuộn mình chui vào lòng bà cho thật kỹ.

                      Căm ơn Đoàn Văn Nghiêu đã cho đọc một bài thơ hay về miền quê nơi ta đã sinh ra và lớn lên trong tình thương yêu vô tận của miền quê nghèo khó, để mỗi khi nhớ về tự nhủ mình cần sống tốt hơn!

                      Trăng Quê

                      #26
                        Trăng Quê 22.07.2006 13:49:06 (permalink)
                        0
                        HẸN

                        Em có là gì? Chẳng thá gì đâu!
                        Cứ hy vọng, cứ giận hờn như thế?
                        Là hư ảo nên biết anh không thể
                        Cơn mưa nào … ngần ngại bước đường anh ?

                        Nhớ nhau nhiều nên chiếc lá mong manh
                        Cho em dấu một chút buồn dịu nhẹ
                        Khi nghe anh hát câu gì khe khẽ
                        Một cõi đi về … ở chốn không anh

                        Anh vô tình như nắng sớm ngọt lành
                        Em sững sờ khi tim mình lạc nhịp
                        Cả anh cả em cả hai đều biết
                        Nhịp đập nào thổn thức mãi về nhau

                        Mưa rơi rơi hoài tháng Bảy mưa ngâu
                        Em cứ đợi, biết rằng anh không đến
                        Anh bình yên, khi tàu em bão biển
                        Đắm chìm vào thăm thẳm của đại dương

                        Xa nhau rồi, liệu còn có vấn vương
                        Nơi anh và em có một thiên đường
                        Có Tình yêu mà không trao không nhận
                        Bởi dùng dằng...
                        liệu mưa có tạnh không?


                        28.07.2006
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2006 15:44:19 bởi Trăng Quê >
                        #27
                          Trăng Quê 22.07.2006 14:26:02 (permalink)
                          0
                          TÌNH YÊU LÀ GÌ?

                          Cái mà bạn cho là Tình Yêu hình như được đo đếm bằng số năm sống chung thì phải? Nếu vậy thì ngày xưa ở Việt nam người ta lấy nhau rồi ăn ở với nhau lâu lắm như một định mệnh. Vậy đó là Tình Yêu???
                          Còn cảm xúc thì sao nhỉ?
                          Đã bao giờ bạn vừa chia tay với một người bạn, đã nhớ người ta đến quay quắt chưa???
                          Vừa mới về đến nhà đã nhảy xổ vào máy tính và cả hai đều gào lên trong YM:
                          - Anh nhớ em!
                          - Em nhớ anh
                          Mà cái đó cũng không hiểu tại sao nữa cứ như vậy thôi!
                          Lý trí thì nói rằng không được yêu, không được nhớ, nhưng con tim thì như một kẻ ĐIÊN KHÙNG không kiểm soát nổi, cứ đập loạn xạ trong từng bước đi hơi thở của người ta...
                          Mà mình cũng không biết phải làm thế nào để xoá đi cái cảm giác ấy!
                          Thật tội nghiệp!
                          Chẳng hiểu mình là ai mình đang làm gì nữa? Cái cảm giác xấu hổ thỉnh thoảng vẫn len lỏi trong ý nghĩ nhưng sau đó lại rạo rực bởi những xúc cảm mãnh liệt hơn mà chẳng cần có một đụng chạm về xác thịt nào...

                          Trong cơn mơ ta chỉ muốn cắn vào môi người đó nhưng lúc tỉnh dậy và ngay cả lúc có mặt người đó thì ta lạnh tanh...

                          Có những lúc ta chờ từng tiếng chuông điện thoại mà vẫn biết rằng kẻ hờ hững kia không gọi. Kể cả trong đêm khuya nếu có tiếng chuông đó chắc ta cũng chạy ào ra phố chỉ để ngắm cái nụ cười chẳng phải của ta kia...

                          Chỉ có Chúa mới biết được đó cũng có phải là Tình Yêu hay không nữa???
                          Chỉ thấy tội nghiệp TA và TÌNH YÊU của ta thôi!

                          Vậy theo công thức toán học mà nói Tình yêu là SỰ TỘI NGHIỆP cho những kẻ đang yêu!
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2006 18:42:12 bởi Trăng Quê >
                          #28
                            Trăng Quê 22.07.2006 14:29:42 (permalink)
                            0
                            Điệu Vanxơ chiều thứ Bảy.

                            Vũ Thị Minh Nguyệt

                            Chưa bao giờ nàng nhảy một điệu valse với cảm giác tuyệt vời đến vậy cùng với một người đàn ông chưa quen. Người này lần đầu tiên đến Câu lạc bộ mà những chiều rảnh rỗi nàng hay đến chỉ để nghe nhạc, vung vẩy chân tay, uốn éo một lát rồi về.
                            Nàng mới học nhảy bước đi chưa chuẩn nói gì đến thưởng thức âm nhạc mà khiêu vũ vốn là một thú chơi âm nhạc một cách sành điệu.
                            Câu lạc bộ có ít người nên mọi người gần quen biết hết nhau. Không khí ở đây trầm không ồn ào như ở các sàn, âm nhạc cũng vừa phải và các bạn nhảy thân thiên. Thường là đôi nào vào cặp nấy. Thỉnh thoảng có người nhảy cứng mời nàng vào nhảy cho quen dần. Những lần như vậy bước đi của nàng thường lúng túng vụng về, nếu đi đúng bước thì sai nhạc.
                            Nàng chẳng lấy thế làm buồn phiền vì với nàng khiêu vũ chỉ được coi là một môn thể thao khi thân hình nàng đến độ trung niên càng ngày càng đậm đà hơn.
                            Hôm nay là tối thứ Bảy, khoảng nửa buổi tập thì một người mới đến, lạ hoắc. Thoáng qua dáng người đã biết là dân khiêu vũ chuyên nghiệp. Nàng chẳng mấy để ý đến anh ta vì đang nhâm nhi cốc nước cam vắt và buôn dưa lê với chị chủ quán.
                            Như thường lệ buổi tập kết thúc bằng bài valse, người đàn ông lạ tiến về phía nàng chìa tay ra mời. Hơi thoáng ngỡ ngàng một chút, vài cặp mắt đưa về phía nàng khiến nàng hơi rụt lại nhưng chị chủ quán đẩy nàng ra khích lệ khiến nàng không sao lùi lại được. Vốn có máu hài hước nàng thầm nhủ, chắc nhảy với mình xong thì lần sau hắn cũng bye bye Câu lạc bộ này luôn.
                            Người đàn ông dong dỏng cao đã đưa khung tay ra và bước dạo cùng nàng. Phải nói thật là sau vài giây ngỡ ngàng nàng bắt đầu bị cuốn hút vào điệu nhảy cùng với vẻ mặt đam mê của anh ta. Anh ta gần như thả hồn vào bản nhạc, quên hết mọi thứ xung quanh kể cả vẻ mặt đang rất đần độn của nàng. Nàng bước theo từng bước dắt khéo léo của người đàn ông mà không cần một sự cố gắng nào cả, tai nàng đã bắt đầu dìu dặt theo tiếng nhạc. Người đàn ông thầm thì:
                            - Chị nhảy cổ điển tuyệt lắm, bản nhạc tuyệt hay…
                            Khẽ thư giãn đôi vai ngả người ra đằng sau một cách tự tin chân nàng lướt đi như đang bay lên cùng giai điệu. Má nàng ửng hồng. Chưa bao giờ nàng có được cảm giác đam mê ấy. Vòng tay người đàn ông vững chãi như một cái khung. Đến đoạn nhạc êm dịu người đàn ông thả tay nàng ra, quay nàng chầm chậm hất ra phía xa rồi lại kéo nàng vào vòng tay, say sưa lướt trên mặt sàn.
                            Bản nhạc kết thúc khi anh ta xoay nàng liên tục tại chỗ. Nàng chẳng hiểu tại sao mình có thể diễn một cách thành thạo như vậy. Ánh đèn lấp loá lấp loá…
                            Nàng thấy rất hạnh phúc.
                            - Bản nhạc chán quá!
                            Tiếng ai đó phàn nàn. Nàng bất ngờ thốt lên “em thấy hay đấy chứ ạ!” sau đó giật mình vì lỡ lời. Ở đây ai cũng biết là nàng còn chưa phân biệt được đâu là nhạc gì... thì may quá chị chủ quán đã gật đầu đồng tình.
                            Tuy vậy nàng cũng chẳng có định làm quen với người bạn nhảy mới này.
                            Người đàn ông đã ra về nàng còn nán lại một chút để lấy xe máy, vài câu chuyện tầm phào cùng bác bảo vệ, lòng lâng lâng một câu thơ.
                            Vừa ra đến cổng nàng hơi sững lại vì người đàn ông đang chờ nàng ở đó, chặn nàng với giọng có vẻ hơi dồn dập
                            - Em có đi chơi tiếp không?
                            Chắc vẻ mặt sững sờ vì câu hỏi bất ngờ của nàng khiến anh ta vội vã chữa ngay
                            - Anh đang định đi khiêu vũ ở một câu lạc bộ gần đây. Rất vui nếu có em đi cùng…
                            Nàng đã trấn tĩnh được và trả lời rất điềm tĩnh
                            - Em rất muốn đi nhưng phải về, ngày mai em đi công tác.
                            - Tiếc thật, nhưng không sao, có thể đi cùng em một đoạn đường thì tốt quá?
                            Người đàn ông lên xe đi cùng hướng với nàng, câu chuyện được bắt đầu bằng điệu valse rất tuyệt vời kia.
                            - Em thấy anh nhảy thế nào?
                            - Rất tuyệt ạ, nàng nói thật
                            - Cũng chưa bao giờ anh hài lòng như vậy, em nhảy rất hợp chân, nghe được nhạc. Mỗi lần nhảy cùng với người khác anh cứ đang nghĩ mình nhảy sai, vướng chân như thế nào ấy…
                            Ồ thì ra là thế, có lẽ mình đã đề phòng quá thể.
                            Giọng người đàn ông cứ chùng dần xuống nhỏ và xa xôi dần:
                            - Đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác như thế này, anh thấy mình lạ lắm, chưa bao giờ nói nhiều như đêm nay. Anh cô đơn nhiều năm nay rồi…
                            - Em có biết rằng em rất nữ tính không? ( nàng suýt phì cười) hương thơm của người phụ nữ mới quyến rũ làm sao…
                            Nàng bất chợt rùng mình. Thì ra các câu chuyện tình trên các sàn được bắt đầu như thế, một điệu nhảy làm quen, một buổi tối lãng mạn cùng đường, một quán cà phê nho nhỏ, điệu nhạc sì lô và những lời thầm thì… của mùa xuân!
                            Nàng dừng xe nói rất rành rẽ:
                            - Chào anh, em về. Nói vui vậy thôi em chẳng biết khiêu vũ hoặc nghe nhạc đâu, chỉ đi tập thể dục cho khoẻ người!
                            Rẽ vào một ngõ nhỏ, nàng chờ cho người đàn ông đi rất xa rồi phóng như bay về nhà như trốn. Mưa ướt đẫm thế này, phải tắm ngay không khéo cảm lạnh mất. Về đến nhà nàng lao ngay vào bồn tắm. Làn nước ấm áp từ vòi hoa sen khiến nàng dễ chịu hơn, hơi bay mù mịt khắp phòng.
                            Nghe tiếng chồng mới vừa về hỏi con:
                            - Mẹ đâu?
                            - Mẹ đang tắm bố ạ…
                            Nàng vuốt sạch nước trên người theo thói quen đang định gọi với ra:
                            - Anh ơi, lấy cho em khăn tắm!
                            Từ phía sau một chiếc khăn bông trắng tinh đã ôm khắp người nàng, ánh mắt thân thương của chồng làm nàng quay ngoắt lại quàng choàng tay luôn lên cổ anh. Đêm nay nàng sẽ ngủ rất ngon mà không vương vất một điệu valse nào…
                            Giá như đừng có đoạn đường đi cùng thì biết đâu nàng vẫn nhớ về một điệu valse rất tuyệt vời!


                            #29
                              Minh Tuấn 22.07.2006 14:35:05 (permalink)
                              0

                              Nếu một ngày thành phố vắng Anh,
                              Em thấy mình mỏng manh như chiếc lá
                              Chiếc lá rơi nghiêng về phương trời lạ
                              Anh có biết rằng em ứ nhớ anh không!

                              ______________________________________________

                              anh biết rằng em chẳng có nhớ anh
                              trong câu nhắn như có gì bối dối
                              dễ quên thôi -nếu chân em bước vội
                              nhắn thương chi khi anh hiểu em rồi ?
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 34 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9