RE: dada
-
28.01.2008 21:50:46
Lại mưa. Ngồi bó gối nhìn trừng trừng cái màn hình máy tính, nhìn trừng trừng cái nick đen xì câm lặng của người.
Mưa rả rích, lạnh buốt, thối đất thối cát, thối ruột thối gan.
Đã từ lâu rồi không còn viết nổi một câu nào nữa, tâm trạng cứ lửng lơ chông chênh, không đau đớn một cách điên rồ, nhưng cũng không còn những ngày hạnh phúc vui vẻ nữa.
Ngày này năm ngoái, hai đứa đang cực kỳ vui vẻ.
Và cũng ngày này năm ngoái, một ngày kinh khủng sắp đến, một ngày mà ta tin rằng, nếu ngòai số phận ra, thì ai có thể tạo được một trò đùa trớ trêu như thế.
Ta tự vấn lương tâm, chắc là ta không có lỗi trong chuyện đó. Tại sao, tại sao cái lỗi đó lại đổ ập lên đầu ta
Thế là đã sắp một năm rồi.
Trong một năm, đau khổ, hạnh phúc, đau khổ tột cùng, vui vẻ, thất vọng và cực kỳ thất vọng cứ đan xen vào nhau.
Hạnh phúc chỉ là một sợi chỉ rất mỏng manh, nhỏ nhoi, chìm lấp, dẫu có thì cũng chỉ trong giây lát rồi lại nhanh chóng biến mất.
Đau khổ thì cứ dai dẳng, trường kỳ, từ ngày này sang ngày khác, từ cấp độ này sang cấp độ khác.
Vui vẻ cũng chỉ trong thoáng chốc, khi ta chưa kịp định hình được nó thì nó đã nhanh chóng rời xa.
Và nỗi thất vọng thì cử luẩn quẩn quấn quýt mãi bên cạnh ta.
Ta biết, mình không bao giờ có một chút gì đó hy vọng, cố tim kiếm mãi thì cuối đường hầm kia cũng chỉ là một khoảng không tối đen, sao ta cứ không ngừng hy vọng.
Sáng nay tướng công có nói : nếu sống mà không dám thử cái mình thích, thì sống để làm gì" Nói là như vậy, nhưng làm sao mình có thể dứt bỏ được cái xiềng xích mà mình đang mang đây.
Hôm nay rảnh rỗi không có gì làm, chui vào thư viện đọc Nghìn lẻ một đêm. Nàng Scheherasade xinh đẹp hiền dịu thông minh bằng những câu chuyện kể đã thu phục được trái tim của vị hoàng đế khó tính. Lại đau. Ngày xưa, một ngày xa xưa ấy, đêm nào người cũng kể chuyện cho ta nghe. Không thể trách ta mù quáng, một người đã ký thác tâm sự cho ta suốt gần một năm trời, trò chuyện với ta, sẵn sàng trả lời được mọi câu hỏi quái chiêu tùy hứng của ta, thì làm sao ta lại không quyến luyến người ấy. Người ấy không biết rằng, những gì người ấy làm đã cột chặt trái tim ta, để giờ đây, dẫu người đang lưu luyến một người con gái khác, dẫu người không quan tâm đến ta, ta vẫn không có cách nào rời xa người.
Nếu ta quên người, người có giận hay không? Là ta nói thế thôi, chứ ta biết, làm sao ta có thể quên được người.
Hôm qua anh hỏi " gọi là anh chỉ vì hơn tuổi sao, buồn quá" Anh không hiểu sao, thật thà với anh như vậy để anh biết rằng, em không có cách nào từ bỏ được những tình cảm lưu luyến mà em dành cho người ấy. Không còn chỗ cho anh đâu, dù anh có làm gì đi chăng nữa.
Con người cũng hay ảo tưởng nhỉ, cứ đuổi theo mãi những cái bóng, dù biết chẳng được gì.
Người là bạn ta chỉ vì ta chịu nghe, chịu hiểu người.
Giá mà ta không hiểu người, giá mà ta không chịu nghe người.
Giá mà ta có thể yêu một người bình thường.
Đừng nghĩ đến ngày mai nữa, được không.