Tản mạn Ngốc
Trích đoạn: BINH_SVATY
Viết cho cô dâu của Anh
Em hãy về cùng Người ấy đi em
Chị không sao đâu...
(Hãy tin là như thế )
Chuyện tình tay ba giản đơn như thể
Phép chia đã xong rồi...còn dư 1 mà thôi
Em hãy về bên ấy mây trôi
Chị ra bờ sông , tiễn Người vui duyên mới
Những tin yêu ngày nào chị biết đem giấu vội
Chẳng thể nào cho anh thấy nữa đâu
Đừng quay lại làm gì , đừng nói nữa những câu
Chị quen rồi em _Ánh nhìn thương cảm
Chuyện đã qua em đừng đem khắc chạm
Kẻo đau hồn anh.
Em nhé !
Xin đừng.....
Xe hoa đến rồi kìa , đỏ thắm sắc bông
Chị van em....Van em đừng ngoảnh lại
Ngốc Tử
__________________________________________________________________________
khi mộng sau tới
_________________
biết nói gì khi đứng ở ngã ba
chân bước đi xa -tim thì không muốn
một người vui bên ngàn cơn mộng tưởng
một người buồn vẫn gượng với dấu che.
đời là thế khi lòng chót đam mê
biết vào yêu là tim sầu, khổ bể
lòng tự tôn đã cho người chân lý
sống vui gì...khi tim mãi xẻ chia.
xe hoa đến động viên người vui bước
để một mình
nước mắt ngược vào trong
để con tim
vương mãi một bóng lòng
để chân ta
ngã quị ai người đỡ ...
chắc đêm nay một mình ta khóc dở
mong bão lòng hãy nghiêng đổ một lần
ngày mai này ,
ta liệu có phân vân
khi chót gặp
con đường sau chào mộng.
NGỐC TỪ muội hãy vui....
cảm ơn huynh ghé qua tệ xá , còn mang quà theo và động viên Ngốc nữa
Tình thân !
Đêm cuối
Lời cuối nói gì đây hỡi anh
Bao nhiêu mộng ước đã tan tành
Em đâu mang nổi tình nhân thế
Đành mắc nợ anh 1 chữ " Tình "
Anh đừng nói nữa được không anh?
Lời yêu giờ đã thành mây khói
Níu được chi đâu mà anh vội
Từ giã thôi anh , hãy quay đầu
Trời đã khuya rồi....mưa rất mau
Về đi anh....Về nhanh đi...Em tiễn
Đừng hỏi sao em không rơi giọt mặn
Em đã nói rồi : Em sẽ chẳng sao đâu
Về đi anh , rồi sẽ lãng quên nhau
Hãy cứ để mưa rơi và gió cuốn
Con đường hẹn hò sẽ phủ mờ bụi bặm
Như ta bây giờ đã xa thật rồi.....Xa....
Ngày mai thôi , ánh dương lại sáng lòa
Anh sẽ quên em (Như chưa từng quen biết )
Em không khóc đâu , đừng níu tay chia biệt
Về đi anh....Kẻo...Nước mắt lại trào....
Ngốc tử
Con gục ngã thật rồi
Mẹ
Con tìm về với mẹ rồi đây
Khi con đi mẹ nước mắt dâng đầy
Dặn dò con trăm điều cẩn trọng
Bây giờ con về.....Không còn như lúc trước
Mẹ xót lòng không? Con gái đã hao gầy
Con không biết rằng tim mình dễ đọa đày
Bởi khi sống trong tình yêu thương , con đâu ngờ trước được
Những nẻo đường gian nan con đã bước
Khiến con ngã gục rồi....Gục ngã thật mẹ ơi.....
Con đã bước sai một bước để rã rời
Tình gửi trao để người ta ....Phụ bạc
Mẹ biết không? Lòng con giờ tan nát
Con cần nhiều...Hơi ấm...Mẹ có hay?
Muốn dựa vào vai mẹ , muốn có mẹ nơi đây
Để thỏa lòng con và khóc òa như trước
Để con khóc cho cuộc tình xa khuất
Mẹ ! Mẹ ơi.....Con muốn khóc thật nhiều
Ngốc Tử
Thơ tiễn
Nếu một ngày tôi chết vì đau
Người có lại đây rủ đôi dòng nước mắt
Hay lạnh lùng , trơ trơ như không biết
Tôi đã chết vì Người. Người hỡi có hay?
Nếu Người có vô tình ghé lại nơi đây
Nơi tôi sẽ ngàn năm yên giấc ngủ
Xin hãy cúi đầu nhặt một cành hoa cũ
Thắp nén nhang lên ngôi mộ oan hồn
Tôi ra đi mang cả những tủi hờn
Mang theo nỗi đớn đau về cuộc tình vội vã
Đất trời đã 1 lần đau nghiêng ngả
Không biết anh có nhỏ lệ một lần?
Cánh hoa tôi đã héo úa , nhạt dần
Như cuộc tình ta vừa nhen lên đã tắt
Tôi trôi bồng bềnh trong khung trời lạnh ngắt
Hóa mình thành 1 cánh bướm bơ vơ
Tôi xin anh đừng đọc những bài thơ
(Ngày xưa tôi từng phải lòng anh vì thế )
Nếu đến bên tôi , xin nhẹ nhàng , khe khẽ
Đặt lên môi hồng tươi , giọt đắng ngày đầu!
Ngốc Tử
Thư viết từ nơi phồn hoa hơn phố núi của anh
Yêu thương !
Nếu anh hỏi em có bình tĩnh khi viết những dòng này không thì em chắc rằng em bình tĩnh hơn lúc nào hết. Anh có thể cảm nhận được điều đó trong giọng nói của em mà....Đúng thế không anh?
Nếu anh hỏi em muốn nói điều gì đầu tiên thì em muốn nói rằng : Em xin lỗi. Xin lỗi vì đã làm anh mệt mỏi. Xin lỗi vì đã biến 1 người con ngoan của ba mẹ thành 1 đứa con hư muốn chống đối tất cả....Anh ơi ! Anh có biết em vui mừng thế nào khi anh nói :" Em là động lực để anh phá tan những gì đã cũ trong gia đình. ". Nhưng anh có biết lúc đó em buồn đến thế nào không? Em buồn vì thực lòng em không muốn thế. Người ta vẫn nói " Người ta có rất nhiều nơi để đến nhưng chỉ có 1 chốn để quay về ". Vì lẽ đó em không hề vui khi khiến anh muốn giã từ nơi duy nhất mà người ta tìm được sự ấm lòng ấy. Con cái có thể giận ba mẹ. Nhưng ba mẹ làm chuyện gì cũng vì con cái mà thôi. Nếu anh hỏi mẹ : Mẹ mong muốn điều gì khi dạy dỗ anh trở thành một người như ngày nay. Em chắc mẹ sẽ nói cho anh biết : đó là con người lý tưởng của mẹ....Ngày xưa và cả bây giờ....Nuôi 1 người con , dạy dỗ 1 người con ko chỉ là nước mắt mà còn là lý tưởng , là lẽ sống của tất cả những người làm mẹ. Thế mà chao ôi ! Chỉ vì ích kỷ mà em khiến cho anh nghĩ sai về mẹ.....Ngàn lời xin lỗi liệu có đủ không anh?
Nếu anh vẫn chưa tin thì hãy nghĩ lại những gì mẹ nói. Anh cũng cảm nhận được mà. Mẹ làm tổn thương em vì quá bênh anh? Vì sao thế? Vì anh là con mẹ. Vì anh là tình yêu của mẹ. Anh là lý tưởng của mẹ. Anh không thấy điều đó sao?
Em muốn xin lỗi còn là bởi em quá yếu mềm. Em đã khóc nhiều khi ở bên anh. Em đau lòng biết bao khi những lời vô thức trong lúc em ốm và mê sảng lại làm anh mệt mỏi và buồn lòng đến thế. Em thực sự xin lỗi......
Anh đã chọn cho mình một con đường. Sẽ là con đường dễ đi nếu như anh là 1 kẻ vô tâm. Nhưng vì anh không phải người như thế nên em biết con đường ấy là cả một thử thách lớn. Nó là lối đi khó khăn nhất cho anh. Bởi khi đi qua nó , anh phải bước qua những đêm thức trắng của mình. Phải bước qua những day dứt trong mình và....Hơn hết anh phải bước qua sự khổ đau của em. Em biết thực sự sẽ chẳng dễ dàng.
Anh yêu !
Em cũng đã chọn cho mình một lối đi. Không gập ghềnh như anh. Con đường ấy sẽ là hoa. Không có nước mắt , không có sự tủi hờn. Không anh....Không giận dỗi , yêu thương.....Là Hư vô anh ạ....
Chắc khi em đi rồi em sẽ vẫn hờn ghen nhiều lắm. Hờn ghen vì người bên anh không phải là em mà là 1 người con gái khác. Hờn ghen bởi những yêu thương xưa vẫn cháy khi em là người dưới mộ. Nhưng anh yêu ơi ! Xin anh đừng trách. Anh biết đấy. Em luôn trốn chạy những khó khăn của mình. Lần này thì em kiệt sức rồi. Em không đủ sức trốn chạy nữa....Em không đủ nước mắt để khóc nữa.....Em xin lỗi
Người đời sẽ gọi em là kẻ yếu đuối đáng khinh. Anh sẽ mang trong mình 1 niềm day dứt muôn đời vì em. Nhưng rồi sẽ qua thôi. Tất cả là do em....Em không còn là em _Cô bé mạnh mẽ của anh nữa. Không còn là "ánh chim nhỏ bay dưới ánh mặt trời " nữa. Em bây giờ thật tội nghiệp.....Mất tất cả rồi anh ơi.....
Nếu em còn đủ sức để làm việc gì đó thì chính là đến bên anh.Nhưng em còn đủ sức không? Em không biết.....Dù sao thì em cũng muốn nằm xuống trong vòng tay anh. Hãy cho em 1 ân huệ cuối cùng.....được không anh?
" Nhiều khi em cố gắng cười để anh thấy yên trong lòng , thật ra thì em đang khóc thầm đằng sau những nụ cười kia...."
Anh yêu ơi !
Giá mà em có được 1 điều ước , em sẽ ước được ở bên anh 1 lần cuối.....
ĐIÊN
Nếu ước 1 điều em ước mình điên
Đừng tỉnh trơ trơ giữa lốc đời cuộn xoáy
Gió cuốn anh rồi , còn mình em trơ trọi
Có nghĩa gì khi đã hết tin yêu
Tình cũ qua rồi , giờ còn lại rong rêu
Em chênh vênh giữa 2 bờ : Hư _Thực
Muốn ôm anh , muốn hôn trong tiềm thức
Mà chẳng thể nào đến được gần anh
Em vô duyên thật rồi. Em thật sự vô duyên
Chen vào mối tri âm của anh và...Người ấy
Để giờ một mình ôm con tim bỏng cháy
Yêu anh thật nhiều mà chẳng thể nói ra
Anh ơi anh ! Có phải mộng đã qua
Sao em thấy lòng mình đau đớn thế
Ước gần anh , ước gần anh quá thể
Em sẽ không đau nhiều nếu mình đã trót...ĐIÊN
Ngốc Tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2006 21:40:04 bởi Ngốc Tử >
Mưa.
Mưa lớn quá !
Mưa chút xíu mà đường ngập hết cả
Nước cống rãnh đen ngòm chảy ra. Lũ trẻ nhỏ ùa ra hiên nhà đứng chờ bắt cá rô.....
Bật cười....
Vác cây dù ra. Mặc áo mưa và bì bõm lội ra ngoài đường.....Đi làm vào lúc 9h sáng....
Hôm nay là ngày 28
Hẹn
Nếu một ngày anh trở lại chốn xưa
Xin nhặt lấy một nhành hoa cũ
Đặt lên mộ em ru êm từng giấc ngủ
Em chờ tiếng bước anh trên những nẻo đi về
Nếu một ngày anh nhớ lại câu thề
Xin chắp tay trước ngực mình cầu nguyện
Dưới đất sâu em sẽ không rơi lệ
Vì biết ai kia chưa quên hẳn tình đầu
Anh ơi ! Tình yêu ấy bao lâu
Mà sao khiến ta xót lòng đến thế
Tiếng Yêu buông ra nhẹ nhàng quá thể
Để tấm thân này tan nát vì Yêu
Nếu một ngày anh cảm thấy cô liêu
Xin hãy về đây , ngủ bên thềm ký ức
Em sẽ đứng chờ , dù không còn tới được
Những kỷ niệm xưa sẽ dẫn lối anh về !
Ngốc Tử
Anh nợ em cuộc đời
Anh đánh cắp tim em
Cho đam mê cuồng trí
Em say trong mộng mị
Hôn mãi tình anh thôi
Anh đánh cắp nụ cười
Cho em dòng lệ ướt
Bây giờ anh xa khuất
Nợ em....Người trả đi
Anh đánh cắp con tim
Sục sôi dòng máu nóng
Ôm anh trong giấc mộng
Giờ tỉnh rồi....Người đi
Anh đánh cắp xuân thì
Cho cánh hồng tàn úa
Mình em giờ tựa cửa
Nhìn mây trời chơi vơi
Anh nợ em cuộc đời
Đoạ đày thân lữ thứ
Em _Rêu phong bám phủ
Bao giờ đòi được anh
Ngốc Tử
Khúc tình 5
Đã có lần em gặng hỏi anh
" Anh có yêu em không? Cớ sao người chẳng nói "
Anh ôm em thật vội , ôm chặt cả vòng tay
Anh bảo " Không yêu sao có thể đắm say?"
Và em tin điều đó !
Thế rồi một ngày anh nói câu từ giã
Tiếng yêu chưa kịp trao đã tan nát ngàn lần
Mưa ! Kìa Mưa giăng kín cả cõi trần
Hay là nước mắt em mặn mòi rớt xuống
Anh ơi anh ! Cuộc tình như gió cuốn
Em phải trách hờn hay phải cố quên đi
Vụn vỡ lòng bởi 2 tiếng chia ly
Anh biết không anh : Lối về giờ xa lắm....
Ngốc Tử
Em chẳng mang gì theo *
Anh ạ !
Khi rảo bước đi em sẽ chẳng mang gì
Bờ môi đã thôi nhớ nụ tình bỏng giãy
Bước chân em qua , dẫu lá thu ào đổ
Cũng chẳng níu được gì , em sao nỡ mang đi
Em không mang gì theo sau 2 tiếng chia ly
Giọt nước mắt đắng lòng nhau lần cuối
Em khóc lần này như bao lần ướt gối
Anh đừng ngoảnh lại nhìn. Thương lắm _nát con tim
Em không mang chiều biêng biếc tím trong em
Mùa Ngâu cũ trả về Người hết đó
Ánh mắt gửi trao từ phút đầu gặp gỡ
Em giữ chật tim mình.....Không dám mang đâu
Tất cả những gì còn lại của nhau
Em dành hết cho người lời âu yếm
Chút tình cũ nhạt nhòa như sóng biển
Em đi rồi....Anh ở lại....Bình yên
Em không mang điều gì kể cả trái tim em
Gửi trao hết về anh....Anh mang giữ
Nếu có điều gì khiến lòng em luyến nhớ
Đó là anh....Quá khứ dịu dàng
Ngốc Tử
*Tựa của HV
***: ko sao đâu
***: rùi sẽ quen
minh`:
***: và sẽ quên
Lãng quên dễ dàng thế sao anh? Có lẽ anh đã quen với những lúc không em rồi. Nhưng em thì không thể. Hà Nội của em giờ đông đúc lắm. Sáng em đi ra đường , đầu óc trống rỗng vì ko có anh. Em ước được ở bên anh biết bao nhiêu. Con đường mình đã đi.....Chao ôi ! Tất cả ám ảnh tâm trí em , vò xé trái tim em....Em không khóc được nữa rồi. Em thấy tim mình nát vụn.....Anh ơi anh ! Sao mình lại gặp nhau chứ?
À không ! Em không nên trách số phận mới phải. Em phải trách mình vì đã quá yêu anh....Yêu bằng tất cả đam mê và ý chí của mình.....Anh ơi ! Vắng anh rồi em sẽ thế nào???
Em chẳng muốn làm gì cả....
Sáng lên cơ quan nộp vội báo cáo mà thật ra em chưa kịp xem chút nào....Chạy ra đường ngâm mình trong mưa....Quần áo ướt. Tóc ướt. Mắt ướt.....Như 1 con điên giữa trời giông bão....Em phải làm sao bây giờ.....
Ngủ đi thì sẽ quên....Nhưng em không ngủ được. Thế mà cứ phải nói dối là mình ngủ rất ngon.....Anh ơi anh.....
Muốn gọi tên anh ngàn lần. Muốn được anh ôm trong vòng tay ấm. Muốn được 1 lần nữa đặt lên môi anh nụ hôn nóng bỏng ngày nào........
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2006 15:14:54 bởi Ngốc Tử >
Dừng lại đời nhau chốc lát thôi *
Ta vô tình chạm nhau giữa lối đời rộng rãi
Gom cho mình một lối đi chung
Dừng lại bên nhau hơ ấm cõi lạnh lùng
Cho hoang phế đổ xuống lòng phố lạ
Chút ấm hơi ủ men tình say quá
Em chuyếnh choáng tình đâù....Người chuyếnh choáng chiếc hôn sâu
Tưởng từ nay giữa ngàn dặm bể dâu
Ta có nhau , thật bên nhau mãi mãi
Rồi 1 ngày đặt mình vào lối rẽ
Ta rời tay , ai chọn lối riêng mình
Dừng lại đời nhau xin 1 chút ân tình
Để 1 đời ai Ta với Mình ngây dại
Ngốc Tử
*Mượn tựa của 1 topic trong thưquan....
***: hi hi
***: lạ thật
***: sao mụi lại iu h thế nhỉ
***: h cảm thấy thích khi nói chuyện với mụi, vậy thui
***: hi hi
minh`: uh
minh`: muội sẽ ko nói nữa
minh`: ko làm huynh thích nữa
minh`: như thế là được chứ gì
minh`: " Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt , sự thích thú bắt đầu từ đôi tai . để quên đi 1 người bạn thích thì tất cả những gì cần làm là bịt tai lại . Nhưng nếu cố gắng khép đôi mi , tình yêu sẽ hóa thành giọt nước mắt đọng lại mãi trong trái tim và ko bao giờ khô cạn "
Vôi
Có bao giờ anh thấy sợ không?
Khi tình đời trắng thay đen bất chợt
Vừa mới ấm môi hôn người đã về xa khuất
Vừa âu yếm ngọt ngào , giờ trở mặt phụ nhau
Em sợ vô cùng những lúc bên nhau
Bởi sợ lúc xa nhau chẳng cầm lòng luyến nhớ
Giọt nắng thừa mong manh bên bậu cửa
Người lãng quên người , có dễ không?
Có bao giờ anh thấy xót xa lòng
Khi quay mặt chẳng lau dòng nước mắt
Xuân đến rồi mà vẫn buồn hiu hắt
Tình mới sang thôi đã vội lìa
Em sợ vô cùng giây phút chia ly
Bởi những nhớ mong biết bao giờ cạn hết
Ôi ! Yêu dấu , có bao giờ anh biết !
Em sợ lắm hỡi người.... tình sẽ bạc tựa vôi !
Ngốc Tử
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: