Tản mạn Ngốc
Trích đoạn: Ngốc Tử
Tháng 7 rồi mà vẫn còn gió mùa đông bắc . Hôm qua em đứng trên ban công lúc nửa đêm thấy lạnh quá anh ạ . Thấy mình run lên như đang ở giữa mùa đông .
"Anh đừng buồn. Khi em ném vỡ những tin nhắn ngày xưa ấp ủ. Những kỷ niệm tinh khôi dù đã cũ, những cảm xúc cuốn trào em...
Anh đừng buồn. Khi em lạnh băng giữa đêm đen. Cơn ác mộng hình hài anh chát chúa, quỷ ma ơi đừng nữa nụ cười tình!
Anh đừng buồn. Khi em mãi lặng thinh - như đã chết với một hồn hiu quạnh -một bàn tay gầy guộc quấn dây gai. "
Em khóc rồi . Nước mắt giờ đã thành vô nghĩa .Em cũng chẳng còn cần đến nó nữa . Nhưng cứ mỗi lần nghĩ về anh , nước mắt lại vô tình rớt xuống . Vô thức thôi . Em đã bảo là em chẳng cố tình mà .
Em ước : Ước cho ngày thật ngắn . Ước cho nỗi nhớ nông nổi như cánh diều kia _sẽ bị gió cuốn đi . Ước cho nỗi đau đừng dài mãi . Và ước gì tình yêu có thể chết đi khi anh cất bước .
Em ước cho 1 ngày thức dậy sẽ quên đi tất cả . Quên anh . Quên những ngày bên anh . Quên đi nỗi đau hành hạ em hết mùa này qua mùa khác .
"Anh hỏi em có đau không, em nói không liệu anh có yên lòng? em nói có - anh sẽ đi tìm cây thuốc, chữa cho em thôi nỗi đau? Nước mắt chưa kịp khô đã nối một cơn mưa khác, mưa quen, mưa lạ, ru làm sao cho trời đừng mưa? "
Anh ơi anh !
Em chẳng tin nữa đâu . Em không tin vào cổ tích nữa . Làm sao níu được những điều đã qua . Truyện cổ tích thường có hậu mà cuộc đời thì làm sao như thế được . Em chẳng tin vào lời anh nói nữa " Người yêu nhau sẽ trở về với nhau " Sao anh không về với em như ngày xưa nữa ??? EM không tin chuyện cổ tích nữa rồi .
Em viết cho anh . Nhưng mà anh đừng đọc . Để riêng em giữ thư này ....nghe anh !
HoaTiNa có bài thơ cũ muốn đem chia sẻ với nỗi buồn của Ngốc Tử hôm nay...
Nhớ Scarlet nói gì không? Cứng rắn lên!
Thương
HoaTiNa
Em biết phải làm gì những lúc nhớ anh...
Em biết phải làm gì những lúc nhớ anh
Da diết quá, cô đơn về vây hãm
Từng khoảnh khắc thời gian hằn lên vết rạn
Cuối con đường bóng đổ, dáng chiều phai…
Em biết làm gì đây những lúc chẳng còn ai
Bên em chỉ có mùa đông dài dằng dặc
Sao ngẩn ngơ hoài dấu vết từ xa lắc
Chút hơi ấm cuối cùng đã vỗ cánh bay đi…
Cánh mỏng thiên đường chấp chới bóng chim di
Xa khuất…còn vương chiều bạt gió
Trong trái tim đau muôn trùng con sóng vỗ
Em biết phải làm gì cho khắc khoải ngủ yên…
Ơi hỡi dòng sông con nước có còn lên…
Cho những thuyền mơ chòng chành vượt cạn
Phía trước…bờ xa đau trong trời nắng hạn…
Thương cánh buồm chao đảo phía chân mây…
Em biết làm gì khi thiếu vắng anh đây
Khoảng trống này bao giờ cho lấp kín
Ngột ngạt làm sao thứ tình yêu câm nín
Cứ dội mãi trong lòng nỗi nhớ chẳng thành tên…
HoaTiNa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2006 11:40:05 bởi Hoatina_hn >
Tại em
Tại em
Em không chịu hiểu
ANH MÃI MÃI KHÔNG YÊU
Tại em
Em không chịu hiểu
Anh vô tâm như chiều
Tại em
Em mang nỗi nhớ vào đêm
Để một mình thổn thức
Mình em đau
Mình em nhức nhối
Mình em vật vã...Cười
Mình em lệ rơi
Mình em mong nhớ
Anh vô tâm mang đi niềm thương nhớ
Trả lại cho em những ngày tháng đợi chờ
Tại em
Em để tất cả vào thơ
Nên câu thơ day dứt
Anh sẽ chẳng yêu em
Sẽ chẳng ai yêu em
Em không lớn thêm
Em không bé đi
Nhưng mà em gục ngã
Chẳng còn khát khao
Muốn ôm anh cho thỏa
Em chết khát khi mình chưa tới được ngày mai
Chỉ tại em không hiểu
Nên chờ ngóng anh hoài
Ngốc Tử
"...Không phải tại em
Cũng không phải tại anh
Tại trời xui khiến hai chúng mình yêu nhau..."
(lời một bài hát)
TẠI AI
Ôi câu hát thủa nào nay hai đứa cùng đau
Giờ ta lại oán trời hận đất
Tình yêu ngọt ngào ai lỡ cho đi mất
Để chúng mình hai đứa phải chia xa.
Áo cưới thử rồi chờ ngày lên xe hoa
Em ném lại cho lòng ta tan nát
Tình yêu bây giờ như gió cát
Vương bụi đời, nhòa nhạt bờ my.
Câu hát vẫn còn sao em đã vội đi
Để chiều quấn nắng về bên núi
Lẻ một cánh chim bay ngang trời hờn tủi
Biết trách ai giờ, lòng buồn tôi tự trách tôi.
Tôi trách mình đã không làm ngọt bờ môi
Không đón đưa em mỗi khi chiều tối
Một nụ hôn cho em cũng vội
Bài thơ tình bối rối chẳng dám trao.
Không biết ôm vào lòng khi ánh mắt xôn xao
Chẳng biết tay lau khi mắt em ngấn lệ
Tôi vô tư khi em buồn mênh mang cửa bể
Tôi dại khờ mà em cứ mộng mơ.
Để bây giờ chỉ còn lại vần thơ
Tôi gói lại dại khờ tình muộn
Biết trách ai, tình chia xa ai muốn
Nghe xót lòng câu hát người xưa. "...Không phải tại anh
Cũng không phải tại em
Tại trời xui khiến hai chúng mình xa nhau..."
Dịch Vọng, 29.07.06
ĐÒAN VĂN NGHIÊU
Trích đoạn: Hoatina_hn
HoaTiNa có bài thơ cũ muốn đem chia sẻ với nỗi buồn của Ngốc Tử hôm nay...
Nhớ Scarlet nói gì không? Cứng rắn lên!
Thương
HoaTiNa
Em biết phải làm gì những lúc nhớ anh...
Em biết phải làm gì những lúc nhớ anh
Da diết quá, cô đơn về vây hãm
Từng khoảnh khắc thời gian hằn lên vết rạn
Cuối con đường bóng đổ, dáng chiều phai…
Em biết làm gì đây những lúc chẳng còn ai
Bên em chỉ có mùa đông dài dằng dặc
Sao ngẩn ngơ hoài dấu vết từ xa lắc
Chút hơi ấm cuối cùng đã vỗ cánh bay đi…
Cánh mỏng thiên đường chấp chới bóng chim di
Xa khuất…còn vương chiều bạt gió
Trong trái tim đau muôn trùng con sóng vỗ
Em biết phải làm gì cho khắc khoải ngủ yên…
Ơi hỡi dòng sông con nước có còn lên…
Cho những thuyền mơ chòng chành vượt cạn
Phía trước…bờ xa đau trong trời nắng hạn…
Thương cánh buồm chao đảo phía chân mây…
Em biết làm gì khi thiếu vắng anh đây
Khoảng trống này bao giờ cho lấp kín
Ngột ngạt làm sao thứ tình yêu câm nín
Cứ dội mãi trong lòng nỗi nhớ chẳng thành tên…
HoaTiNa
Chị ơi ! Mất hết rồi còn đâu
Cả những câu thơ cũng mất. Em không khóc nữa. Nhưng nếu mà khóc được. Nếu mà khóc , niềm đau sẽ tan thành nước mắt. Nhưng vì không thể khóc nên nhức nhối lắm , đau đớn lắm......Em nhớ Người , nhớ nhiều lắm chị biết không?
Nếu k phải là người ấy
Nếu ko phải là người con trai ấy
Thì có thể là ai khác được đây ?
Em tự hỏi mình trong những phút đắng cay
Sao mình cứ yêu 1 người và mãi là người ấy
Nếu ko phải là 1 lần em nhìn thấy
Giọt nắng hanh hao rơi trên phím dương cầm
Để hờ hững chạm nhau từ ánh mắt
Chắc sẽ ko vô tình thương nhớ 1 người dưng
Nếu ko phải 1 lần em ngốc nghếch nhớ mong
trao yêu thương về 1 người mới gặp
Thì những đêm dài sẽ ko thổn thức
Nước mắt sẽ ko nhuộm buồn mặt gối mỗi canh thâu
Nếu ......Mà Nếu những đâu đâu
Em đã gặp và yêu người ấy đấy
Và những khát khao vẫn ko thôi bỏng cháy
Dẫu suôt kiếp phải ôm hình bóng ấy...Riêng mình
Ngốc tử
Tự khúc
Em sẽ chẳng khóc nữa đâu anh
Mùa vẫn hát trên vai em vui lắm
Giọt nước mắt khẽ rơi làm vành môi chợt mặn
Có níu được gì ngoài hình bóng mãi xa
Em ko còn tiếc nuối những ngày qua
Cuộc sống vẫn trôi và đời vẫn sáng
Con đường xưa dẫu gió mưa _ko nản
Em vẫn ngẩng cao đầu bước tiếp dẫu đớn đau
Em sẽ chẳng quên khi 2 đứa bên nhau
Sẽ chẳng quên những phút giây hạnh phúc
Nhưng ngoài kia hạ cháy trời đỏ rực
Em sẽ cười dẫu quá khứ chẳng ngủ yên
Em lại về _Mưa _mưa rớt triền miên....
Ngốc Tử
Chợt nghe
Em khóc đi cho mùa đừng buồn nữa
Mắt mùa xuân đẫm ướt nỗi mong chờ
Thời gian oằn mình chở những ký ức xưa
Để nhức nhối bóng 1 người khuất lối
Em khóc đi cho người đừng đi vội
Cuộc tình xưa đâu phải đã phai tàn
Quay đầu về phía nắng hạ chói chang
Vẫn lảnh lót 1 tiếng cười trong vắt
Em khóc đi kẻo mây trời lạc mất
Lạnh đôi tay ôm hơi ấm thủa nào
Mùa Vu Lan buồn như ánh mắt nâu
Tháng 7 chạnh lòng trút mưa ngâu về phố
Em khóc đi để người đừng đi nữa
Trách chi em _Trái tim lỡ dại khờ
Người bảo rằng : Chẳng quên được tình xưa
(Ai nói rằng : Em dễ quên chốc lát)
Thôi đừng khóc kẻo người ta cười nhạt
Lòng vả , lòng sung chẳng hiểu nổi
.....Thôi đành.....
Ngốc Tử
Ha ha. Mần thơ xong ngồi đọc đau tim quá.....Thơ thẩn , chữ nghĩa loạn cả lên. Chẳng còn biết đâu là Ta , đâu là sương khói.....Điên thật rồi. Loạn thật rồi....Say quá....Say
Phải vì em ngộ nhận một mối tình
Như hoa cát ngộ nhận mình trong sáng
Dưới ánh mặt trời ngỡ riêng mình lấp lánh
Đâu hay rằng nắng là của nhân gian
Em lang thang qua miền ký ức _nhặt tìm lại những gì đã qua để gọi là kỷ niệm _kỷ niềm của anh và em.Hay nói đúng hơn là kỷ niệm của em _riêng em thôi
Em _1 con nhỏ cao ngạo và bướng bỉnh.Ngỡ tưởng với bản chất ấy thì ko ai có thể trở thành niềm thương nỗi nhớ của riêng em _nhưng đến khi gặp anh.Ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã biết rằng : em sẽ khổ vì anh
Ngày tháng đuổi nhau trôi
Em bỗng nhận ra rằng em đã yêu.Yêu nhiều hơn là em tưởng.Còn anh _vẫn như ngày đầu gặp gỡ : phớt đời _bụi bụi _ngông ngông
Yêu anh _lí trí và con tim em ko ngừng đấu tranh với nhau.Lí trí bảo em tránh xa anh.Hãy trở về với vị trí ban đầu của 1 con nhỏ cao ngạo bướng bỉnh.Nhưng con tim cho em những lời khuyên ngược lại với lí trí có lẽ con tim có lí lẽ riêng của nó và ko có phép logic nào cho tình yêu phải ko anh?
Em ngỡ như mình đang bơi trong bể hạnh phúc.Em tha hồi bơi _tha hồ ngụp lặn Em nhớ đã hơn 1 lần anh hỏi : em yêu anh vì lẽ gì.Em đã im lặng Bởi em ko tìm được câu trả lời cho anh và cho cả em nữa.Tình yêu trong em ko hề so đo tình toán ko vụ lợi hay vì 1 lí do nào khác mà chỉ yêu _yêu và yêu
Ngày tháng đuổi nhau trôi
Em bỗng nhận ra rằng anh ko yêu em nhiều như là em tưởng.Hay nói đúng hơn em chỉ là con cờ trong trong trò chơi tình ái của anh.Em đã khóc.Khóc như chưa bao giờ được khóc
Nói lời ko yêu ,anh xin em 1 lời tình bạn.Em lắc đầu mỉm cười trong nước mắt.Và em ,em ko đủ cao thượng để chuyển hóa tình yêu của em thành tình bạn.Thôi thì cứ để tình em ngủ yên đi anh nhé.Đừng đánh thức nó dậy _đừng để em đau thêm 1 lần nữa nghe anh?
Và ai , trong đời chưa 1 lần vấp ngã phải ko anh? quan trọng là mình biết đứng lên và đi _đi bằng đôi chân của chính mình.Dù rằng bước đi đầu tiên là những bước đi khập khiễng.Hy vọng và chắc chắn rằng thời gian sẽ tôi luyện mình với những bước chân rắn rỏi hơn _tự tin hơn để đi đến cái đích của cuộc sống : Hạnh phúc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2006 18:24:32 bởi Ngốc Tử >
Nếu
Nếu mai em ngừng khóc
Anh có còn đau không?
Có thật lòng yên tâm
Như những gì anh nói
Nếu mai trời bão nổi
Anh có về với em
Hay xa càng xa thêm
Ta như người xa lạ?
Nếu ngày mai lạnh giá
Nếu ngày mai khổ đau
Anh có vượt sông sâu
Hay để đò em đắm?
Nếu mà em ngừng khóc
Anh có về với em???
Ngốc Tử
Trích đoạn: Ngốc Tử
Nếu
Nếu mai em ngừng khóc
Anh có còn đau không?
Có thật lòng yên tâm
Như những gì anh nói
Nếu mai trời bão nổi
Anh có về với em
Hay xa càng xa thêm
Ta như người xa lạ?
Nếu ngày mai lạnh giá
Nếu ngày mai khổ đau
Anh có vượt sông sâu
Hay để đò em đắm?
Nếu mà em ngừng khóc
Anh có về với em???
Ngốc Tử
Đọc một hơi thấy thơ NT hay quá, nên xin họa một bài thơ cho vui. Cầu mong bạn tìm thấy lại bình an và hạnh phúc !
Nếu Em Ngừng Khóc
Nếu rồi em ngừng khóc
Cuộc đời sẽ vui hơn
Để tâm cố gắng học
Tương lai mộng xanh rờn
Nếu lỡ giông gió nổi
Cát bụi mịt mù bay
Lá có rụng về cội
Khi đời đã đổi thay?
Nếu đã là xa lạ
Đâu còn chi đớn đau
Nếu tình đã lạnh giá
Thì mang gì nỗi sầu?
Em hãy lau nước mắt
Cười lên cho đời vui
Tình yêu được hay mất
Cũng đừng quá ngậm ngùi
Mỗi người một hoàn cảnh
Em làm sao hiểu anh
Chúc mơ em mọc cánh
Bay theo mộng ước lành
Lê Phong Trần
Trích đoạn: lephongtran
Đọc một hơi thấy thơ NT hay quá, nên xin họa một bài thơ cho vui. Cầu mong bạn tìm thấy lại bình an và hạnh phúc !
Nếu Em Ngừng Khóc
Nếu rồi em ngừng khóc
Cuộc đời sẽ vui hơn
Để tâm cố gắng học
Tương lai mộng xanh rờn
Nếu lỡ giông gió nổi
Cát bụi mịt mù bay
Lá có rụng về cội
Khi đời đã đổi thay?
Nếu đã là xa lạ
Đâu còn chi đớn đau
Nếu tình đã lạnh giá
Thì mang gì nỗi sầu?
Em hãy lau nước mắt
Cười lên cho đời vui
Tình yêu được hay mất
Cũng đừng quá ngậm ngùi
Mỗi người một hoàn cảnh
Em làm sao hiểu anh
Chúc mơ em mọc cánh
Bay theo mộng ước lành
Lê Phong Trần
Trùi. Nghe LPT dỗ ngọt mà NT cũng nín khóc rùi nà. Nhưng mừ LPT dỗ NT đi học......dzui ghê hén. NT vừa tốt nghiệp rùi. Học chi được nữa. Hì hì. Anyway thx LPT nhiều nghen....Lần sau ghé chơi lại mang quà cho NT nghen
Ngày nghỉ.
Cảm giác chân tay mình thừa thãi. Không muốn đi đâu. Không muốn làm gì. Thức đến 5h sáng. Chợp mắt và tỉnh dậy đã 9h. Bình minh ko reo vang như mọi khi.....
Ghét trời mang cái bộ mặt u ám này suốt ngày.....Mệt mỏi với nó quá.....
Quên
Em bỏ mình chết chìm trong nỗi nhớ anh
Thả hồn đi hoang theo 1 chiều gió cuốn
Nỗi nhớ oằn mình rượt theo nhưng ko được
Hồn em thanh thản nhìn : Nỗi nhớ không tên
Em bỏ những kỷ niệm xưa cho năm tháng lãng quên
Nếu một sớm mai về ngang con đường cũ
Anh vô tình thấy ký ức rơi bên cửa
Xin đừng nhặt mang về
Em bỏ hết rồi , những nồng cháy đam mê
Quên lãng anh như chưa từng quen biết
Chỉ có một điều em không sao quên được
Nụ hôn đầu vẫn đắng mãi muôn sau
Ngốc Tử
Khúc Tình 6
Lại một đêm thao thức
Trằn trọc vì nhớ anh
Em muốn níu tuổi xanh
Và tình anh chất chứa
Nếu em là ngọn lửa
Anh có còn yêu không?
Nếu em là biển Đông
Anh có là sóng vỗ?
Lại một đêm mất ngủ
Nỗi nhớ ngập tim mình
Muốn được gần bên anh
Sớt chia bao lo lắng
Bên kia anh còn thức
Hay đã đẹp giấc nồng
Có biết em nhớ mong
Hay lạnh lùng ráo hoảnh?
Em thức tàn đêm lạnh
Nhớ người đầy con tim
Ngốc Tử
Muốn viết mà dường như câu chữ tuột khỏi tầm tay. Chỉ thấy nhức nhối. Nhớ....!!! Ta Nhớ Anh nhiều quá...!!! Nhớ cồn cào. Nỗi nhớ làm bỏng rát con tim....!!! Ta tự trách mình sao yêu anh quá đỗi....Nhưng ta chẳng bao giờ có thể trách anh đã vô tình....!!!
Buông em ra
Buông em ra
Mình đã là người dưng rồi sao anh vẫn thế
Đừng đến bên em vì sợ em cô lẻ
Em chẳng thấy mình cần lắm 1 vòng tay
Buông em ra
Mình đã chẳng ở bên nhau những lúc heo may
Mình cũng chẳng còn là gì từ khi anh quay bước
Mình đã chẳng còn nguyên lời hẹn ước
Gặp gỡ làm chi cho run rẩy vai gầy
Buông em ra
Chính anh đã từng buông ra tiếng chia tay
Từng gạt dòng lệ hoen mi em đọng ứ
Anh đã từng ...
Em sẽ chẳng bao giờ tha thứ
Buông em ra
Trời Ngâu đã nhạt nhoà
Ngốc Tử
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2006 16:20:33 bởi Ngốc Tử >
Tình Nhớ *
Tình ngỡ đã quên đi, như lòng cố lạnh lùng
Người ngỡ đã xa xăm, bỗng về quá thênh thang
Ngỡ rằng em đã quên anh
Bao nhiêu nhung nhớ tan tành dưới mưa
Ngờ đâu 1 buổi chiều tà
Tình như chiếc bóng nhạt nhoà mắt em
Ngỡ rằng xa khuất để quên
Tình như cơn gió bên thềm đi hoang
Ngờ đâu 1 sớm xuân sang
Người từ trong mộng bước sang cõi trần
Ngỡ rằng đau hận vạn lần
Người tình phụ bạc ái ân hôm nào
Ngờ đâu chỉ thoáng mưa rào
Thương yêu vẫn thức cuộn trào trong tim
Người ơi ngỡ đã lãng quên
Mà sao tình vẫn say men buổi đầu
Ngốc Tử
* Tựa 1 ca khúc của Cố NS Trịnh Công Sơn
Xin lỗi
Xin lỗi anh ...ngàn lần xin lỗi anh!
Xin lỗi vì ...tất cả sự vụng về của em trong ký ức
Xin lỗi vì... em đã để lời nói dối kia thành sự thực
Thành tình yêu, mà lẽ ra đừng nên có bao giờ
Xin lỗi vì ...em đã gọi tên anh trong những giấc mơ
Vì em đã coi anh là bến bờ để suốt đời em thương nhớ
Vì em đã coi anh là trái tim, là hơi thở
Là vui buồn,là khổ đau,là hạnh phúc của riêng em
Xin lỗi anh vì em không thể từ bỏ những thói quen
Nhớ anh,yêu anh...và mang anh vào tất cả những bài thơ tình em viết
Những bài thơ có đôi câu ly biệt
Và đau thương chan chứa ở trong lòng
Xin lỗi anh,vì rằng...em vẫn còn...vẫn còn mong
Về một nơi chỉ có sao anh và sao em lấp lánh
Về một nơi em không sợ mình phải lẻ loi cô quạnh
Em dịu hiền trong vòng tay ấm của anh
Xin lỗi anh vì tất cả nhé anh!
Vì em không thể quên anh mặc dù bóng hình anh xa lắm
Xin lỗi anh vì sóng tình trong em không phẳng lặng
Vì suốt đời em mãi mãi chỉ yêu anh!
20.30
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2006 13:06:19 bởi Ngốc Tử >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: