(URL) THƠ TÌNH CỦA PHẠM NGỌC THÁI
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 45 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 03.12.2006 12:22:40 (permalink)
 

Bài thơ 157:


          THIẾU NỮ  ĐI TRONG CHIỀU MÂY


Hoàng hôn buông tím đổ mặt hồ
Gương nước xôn xao với nhà thơ
Lá bay xào xạc khua vọng gió
Một cõi lòng ai tận bến mơ...

Em đi bảng lảng bên hồ Tây
Đôi mắt huyền trong gió heo may
Dáng em mềm mại như nhành liễu
Cô gái chiều mây khuất đám cây.

Tiếng mõ chùa buông nơi ngả vắng
Thiếu nữ nghe mà vẫn lặng thinh
Để cả lòng ai thầm vương vấn
Nào phải mình anh bước cô đơn?

Ôi, hồ Tây chiều mây sương buông
Thiếu nữ đi rồi trời khóc không?
Thơ anh từng giọt tan trong nước
Hồn trôi vào gió tới nơi em...

    
                11/9/2005
       
 
   Có hai câu thơ mà tôi rất thích:
           Ôi, hồ Tây chiều mây sương buông
           Thiếu nữ đi rồi trời khóc không? 
   Nghĩa là: thiếu nữ đi xa mất... "khuất vào đám cây", đến trời cũng tiếc mà khóc! Hình tượng thơ mang âm hưởng của màu thơ triết học. Một cái gì nuối cảm bâng khuâng. Nói là "khóc" nhưng thực ra khi đọc thơ không đến mức sụt sùi, bi luỵ quá!
  Thiếu Nữ Đi Trong Chiều Mây là một bài thơ được viết bên hồ Tây. Buổi chiều đó nhà thơ đã gặp một thiếu nữ:
           Đôi mắt huyền trong gió heo may 
   Và lòng anh xôn xao:
           Lá bay xào xạc khua vọng gió
           Một cõi lòng ai tận bến mơ... 
  Nhưng rồi trong thơ lại vẳng lên cả tiếng mõ chùa:
           Tiếng mõ chùa buông nơi ngả vắng
           Thiếu nữ nghe mà vẫn lặng thinh
  Tại sao nàng lại lặng thinh? Một sự lặng thinh của sự thờ ơ chăng? Mặc dù lòng chàng đã thầm vương vấn... Mà sự cô đơn kia cũng đâu có phải chỉ của một mình nhà thơ cơ chứ! Chẳng phải anh đi một mình, nhưng em cũng đi một mình cùng cô lẻ đó sao?
           Nào phải mình anh bước cô đơn? 
   Như thế là trong bản tình xô-nát buổi chiều này không chỉ có màu hoàng hôn tím phủ, gương nước xôn xao, lá bay xào xạc và khua vọng vào trong gió heo may... mà còn có cả tiếng mõ chùa buông vẳng nơi ngả vắng. Một bản tình mơ được viết bằng thơ, hình ảnh sinh động. Cảm xúc từ trong lòng tác giả trào ra đã có thể cảm hoá được lòng người, như những câu thơ cuối mà nhà thơ đã kết:
           Thiếu nữ đi rồi trời khóc không?
           Thơ anh từng giọt tan trong nước
           Hồn trôi vào gió tới nơi em...
  Thiếu Nữ Đi Trong Chiều Mây là một tình thơ khá huyền thẳm, ý tình cũng thật khúc triết sâu lắng và mênh mang...

<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.05.2011 11:39:03 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 04.12.2006 10:51:45 (permalink)
 

Bài thơ 158:


             
    
                 CẢM HỨNG
CHIỀU HỒ TÂY


Mấy chiếc thuyền con sóng bập bềnh
Vài ba đụn khói đám nhà thôn
Chim bay không biết về đâu nhỉ?
Vất vưởng hồn ta chốn hoàng hôn.

Mé phố trông xa chiều-quê-các
Thấy trời, thấy nước, thấy mênh mông
Vắng em tình cũng thành hiu hắt
Bóng lặng Hồ Tây lẻ núi sông...

                           9/5/1994
        
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2011 13:25:48 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 07.12.2006 11:29:33 (permalink)
 

Bài thơ 159:


          TỰ DO & TÌNH YÊU
Ta không muốn chết
Cũng không cần chiến sự
Bao nguyên lý trên đời bùa vẽ cả thôi...

Cho khác thế - cũng lẫn nhầm tất cả
Ta không thích đeo mọi xiềng xích vào người!

Giữ cho ta tình yêu 

Rồi các người tha hồ làm bánh vẽ
Ai cho nhiều táo, nho

Ta coi bậc người hiền
Và đấy chính Tự do nhân thế!

Sự vô lý trước nay ta vẫn hiểu nhầm
Về hai chữ "thiêng liêng"...
 

                           4/4/1995
          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2011 00:00:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 08.12.2006 11:53:22 (permalink)
 

Bài thơ 160:


         CHỈ CÓ TÌNH YÊU ĐẨY LÙI TỘI ÁC (**)

Gió cũng ra hương lá reo khúc nhạc
Cuộc đời tràn ý nghĩa bởi có em!
Anh nhìn mây mây hoá ra lụa ngọc
Nhìn người êm ái tựa vầng trăng...

Cuộc chiến tranh của loài người truyền kiếp
Xã hội đầy hiểm ác với mưu mô
Anh đi bên em trầm hương ngát
Nghe muôn lời từ vũ trụ bay ra.

Chỉ có tình yêu đẩy lùi tội ác!
Tấm thân con gái tựa thiên thai
Linh hồn anh sinh sôi trong những đêm bên em ấy...
Nghe từng hơi thở của lá cây.

Giờ anh sống trong lòng bao bối rối
Ta là ai? đang ở đâu? và sẽ đi đến đâu đây?

Câu hỏi ấy anh không thể nào trả lời cho nổi 
Không tình yêu thế giới kia vô nghĩa hết rồi!

                                            28/4/2006

(**) "Chỉ có tình yêu mới giết được thù oán"! - Lời Puskin


  --------------


               "Ta là ai? đang ở đâu? và sẽ đi đến đâu đây?" 
     Câu thơ được viết dựa theo tựa đề một bức tranh nổi tiếng của nhà danh hoạ Pháp Henri Paul Gauguin (1848-1903): Một câu thơ đầy tính triết học! Cuộc đời cọ xát của nhà thơ trong bể nhân tình thái. Không phải là luân lý cuộc sống không thể xác định được? mà là thế giới của loài người vô định, chính tà lẫn lộn, thiện ác mịt mù... đầy dã tâm và giả dối. Lòng tin của nhà thơ hoàn toàn bị tan vỡ! Đạo lý chìm vào trong khói sương , như trong hai câu thơ của đoạn thơ hai đã viết:
      Cuộc chiến tranh của loài người truyền kiếp
      Xã hội đầy hiểm ác với mưu mô
Nhưng ta quan tâm tới hai câu thơ sau nữa:
      Anh đi bên em trầm hương ngát
      Nghe muôn lời từ vũ trụ bay ra. 
Hai câu thơ êm ái bay ra như hương! Cái hay chẳng chỉ về giọng điệu, hình ảnh, tính nhạc trong thi ca... mà về tính triết lý, nó đối lập tương phản với hai câu trên để nói lên sự bất hủ của tình yêu! Sự cứu cánh đối với cuộc sống đầy phù phiếm và phi lý này! Như thế là một bài thơ tình nhưng được viết đắm đuối trong cả bể nhân tình.
Có Em Và Không Có Em: Bài thơ giống như một luận thuyết đặt ra trong cuộc sống, nhưng nó vẫn được chìm vào trong sắc thái của thơ tình, khát vọng của tình yêu! Như hai câu thơ mở đầu của bài:
      Gió cũng ra hương lá reo khúc nhạc
      Cuộc đời tràn ý nghĩa bởi có em!
Và khi tình yêu đã chan chứa trong cuộc đời ta thì: Ta nhìn mây, mây cũng hoá ra lụa ngọc. Nhìn người cũng êm ái như vầng trăng.  Bản nhạc tình bên em ấy mới thật trầm đầy hương ngát, đến cả vũ trụ đều phải cất ra lời! Nhà thơ còn gợi cho ta về cái bóng dáng thiên thai trong tấm thân của người con gái:
      Chỉ có tình yêu đẩy lùi tội ác!
      Tấm thân con gái tựa thiên thai
      Linh hồn anh sinh sôi trong những đêm bên em ấy... 
  Để rồi tác giả kết lại cả hai vế, vừa nói về giá trị của tình yêu và thế giới: 
      Câu hỏi ấy anh không thể nào trả lời cho nổi...
Tức là câu hỏi:
      Ta là ai? đang ở đâu? và sẽ đi đến đâu đây?
Nhất là khi tình yêu bị tan vỡ:
      Không tình yêu thế giới kia vô nghĩa hết rồi!
Câu kết ấy khoá lại tình thơ với sự khẳng định: Tình yêu là bất tử!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2011 11:34:09 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 09.12.2006 11:53:32 (permalink)
 

Bài thơ 161:


  NHÀ THƠ  & HÒN TRỐNG MÁI

Một ngày mưa dầm
Phố không nói chim không kêu
Anh ngồi thầm nhớ em
Bóng em in như Hòn Mái bể...
Mắt đong cả mùa bão gió
Êm đềm trong những hoàng hôn
Khuôn mặt đoan trang như vầng nguyệt thiên đình.

Anh - Hòn Trống gọi! Con tim còn thổn thức...
Thời gian bạc tóc, bể sống khôn cùng
Vạn vật chuyển vần, vạn sự biến thiên
Hòn Mái vẫn muôn đời yêu thương!

Anh ngồi nghĩ đến em

Chân dung người đàn bà tạo hoá
Trên tấm thân áo quần toàn may bằng đá
Bão táp gió mưa cào xé vào tơi tả
Vài manh gió buồn vân vê trên thân cỏ
Mọc bao quanh Hòn Mái cứ rờn xanh.
Đực cái nghìn năm
Hoa bất tử toả hương
Phủ khăn tang lên mọi vương triều thời đại...

Anh đang sống trong căn nhà
Bên cạnh ngôi đền của phật đài
Quên đủ thứ phát minh nơi loài người
Chân dung Hòn Mái đã hoá ngọc trong anh.
Ca tình em anh hoá thành cả rừng thông
Hát giữa trời vi vu qua bể...

Sóng lênh đênh vỗ mãi biển tình em
Thời gian bạc tóc, không gian tận cùng
Cứ xô mãi quanh Hòn Mái đá!
Hòn Trống anh đắm lòng về phương đó
Mặc gió mưa phủ kín mái đầu
Trái tim bên trong
Yêu thương đắm đuối
Xung quanh em
Khi xô nhẹ ánh trăng, khi cồn cào bão nổi
Trái tim Hòn Mái có yên không?

Hòn Trống anh ngả nghiêng
Nhìn hải âu bay bên nhau mà thèm tung cánh
Nhìn cua còng quấn quít bờ cát trắng
Mà lòng khao khát muốn ôm em...
Trên bãi đời đá sỏi cứa đứt chân
Sóng vẫn vỗ tung và lòng anh bão táp
Thân đá lạnh ngỡ như là vững chắc
Nhưng trái tim thì mềm lắm em ơi!...

Xung quanh em bão gió cũng ngập trời
Cứ trôi dạt ngàn năm trắng xoá...
Trống Mái vẫn bên nhau dẫu có tan trong bể cả
Anh cũng hoà vào cát bụi để yêu em!

         
                        8/1995
    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2011 11:51:36 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 12.12.2006 11:06:19 (permalink)
 

Bài thơ 162:


             VỆT SÁNG MÙA ĐÔNG

Màu thành phố mưa sa liễu rủ
Không mặt trời chói lói xuyên qua
Một vệt sáng mùa đông nhợt nhạt
Tiếng chim nào quanh quất rướn lên ca!
(*)

Đoàn thiếu nữ áo váy màu phấp phới
Nét thanh xuân khêu gợi mắt đa tình
Sưởi ấm lại vầng trăng toan hấp hối
Anh trong lòng cũng nhói thương em...

Mảnh trăng khuyết sáng ngày treo như chết
Tình rách tan ai vá lại cho lành?
Và trong vệt sáng mùa đông ẩm ướt
Có cái gì vỡ vụn giống... "em-anh"!

        
                     10/1994
       
 
   (*)  Có một con chim đã cất tiếng ca lên trong bài thơ :
           Tiếng chim nào quanh quất rướn lên ca 
   Tôi xin cam đoan con chim đang rướn lên ca đó nhất định nghe được tiếng nói trái tim người: Vì con chim ấy không phải là chim trời , mà là con chim của tình yêu ! Cũng lạ, trong cái vệt sáng nhợt nhạt vầng mây thì toan hấp hối, mảnh trăng cũng chẳng khác nào cái xác, thật hoà điệu với cảnh tình người đang ... tan vỡ. Nhưng con chim nó không muốn chết, nó khắc khoải ca : Nó vẫn khát vọng ! Đau khổ, sướng vui cũng vì khát vọng đó. Đó vừa là bi kịch, vừa là hạnh phúc khát khao mà tạo hoá đã ban cho con người. Và chính trong cái thế giới đầy mâu thuẫn mà lại vô biên ấy, đã được chứa ẩn đầy ắp trong tình thơ Vệt Sáng Mùa Đông :
           Mảnh trăng khuyết sáng ngày treo như chết
           Tình rách tan ai vá lại cho lành?
           Và trong vệt sáng mùa đông ẩm ướt
           Có cái gì vỡ vụn giống..."em-anh"!
  Câu hỏi để kết lại tình thơ ấy, cũng giống như một bản tình ai bất khả thường diễn ra trong cuộc đời của mỗi con người, sinh ra và sống trong cái kiếp  của cõi trần gian này.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2011 12:40:55 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 14.12.2006 11:25:12 (permalink)
 

Bài thơ 163:


            TIẾNG NHỮNG ĐÊM DÀI   
 

Em có nghe tiếng đêm dài thổn thức?
Chấm sao khuya hiu hắt cuối trời bay
Anh đứng lặng bên bờ xanh siêu thực
Gió từng hồi, máu chảy giữa làn mây...

Ta sống trên đời lang thang cánh nhạn
Nhớ người yêu xa cũng đang phải nổi trôi...
Trái tim đau âm thầm nơi bến lạnh
Anh đã trao em mang đi và tan nát mất rồi!

                  
               25/10/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2011 12:22:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 15.12.2006 11:14:36 (permalink)
 

Bài thơ 164:


              ĐÊM NHÂN TÌNH

Đêm vương gió nhân tình trời đất
Người thiên thai mọc dậy đáy hồn thơ
Ta đặt bút đạp từ trong lồng ngực
Một dòng thơm như máu trào ra...

Cánh hoa nào khẽ rụng canh khuya
Con ve đầu hè run run vòm lá
Mai có thể nắng to, có thể là mưa gió
Nhưng đêm nay ta sống trọn đêm nay.

Đôi trai gái bên hồ ngồi trước ta đây
Chúng hôn nhau đôi làn môi tràn ứa mật
Cầu mong thế giới được bình yên
Trái đất cứ trong đêm, mặt trời đừng vội mọc.

Nước Nga lại nổ ra nội chiến
Thế giới vẫn chiến tranh (**)
Đời đầy rẫy những mưu toan lừa lọc
Chẳng bao giờ có bình yên nếu con người còn tỉnh giấc?
Anh lính trận cả hai bên
Anh lính nào cũng chết!
CUỘC SỐNG MUÔN NĂM = TÌNH YÊU + HOÀ BÌNH

           
                Viết bên hồ Tây * Đêm 12/4/1994 
                

(**)  Những năm cuối thế kỉ XX phe XHCN ở Đông Âu bị sụp đổ, nước Nga rơi vào cảnh nội chiến tương tàn.


<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.05.2011 13:00:01 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 08.01.2007 12:26:09 (permalink)
 

Bài thơ 165:


  CHIỀU CON GÁI EM ĐI





Đôi bàu em như đôi vầng trăng
Ánh mắt mùa thu bay phảng phất
Chiều con gái em đi biền biệt
Sóng hồ Tây xôn xao...

Nơi bến vắng anh đang tư lự
Thành phố chìm trong mơ sương
Trời cúi nghiêng mình xác xao lá rụng
Đời thiếu nữ thơm hương.

Khát vọng hoá anh thành sa mạc
Em là ốc-đảo cứ rờn xanh...
Anh muốn bế bồng ru em như thưở trước
Trái tim yêu thương tha thiết chẳng muốn yên.

Đôi mắt lệ em đưa sóng hồ trong gợn gió
Rất hiền hoà mà sâu nhói ruột gan
Chiều tiễn chân theo để lòng ai luyến nhớ... 
Tháng năm dài... xa xót trái tim anh!                       
 
                                  29/4/2006









<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2011 23:10:05 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 09.01.2007 12:05:47 (permalink)
 

           


                 PHẠM NGỌC THÁI - CHÂN DUNG CỦA MỘT THI HÀO

                                                

                                                                - Bảo Ngọc
                                                       ( nghiên cứu và bình luận văn học )

                                 
                                                                                     *

     Tôi còn nhớ đã qua 12 năm, sau lần xuất bản (XB) tập thơ Người Đàn Bà Trắng tại nxb Thanh niên vào thu đông 1994 đến nay cũng vừa tròn một giáp. Lần này Phạm Ngọc Thái đã và đang tiếp tục cho xb hàng loạt các bài thơ và cả bình trên mạng internet của Việt Nam Thư Quán. Thực ra thì hơn một chục năm đó, tuy không xb tiếp nhưng anh đã cho phát hành rất nhiều các tệp thơ lẻ, có cả những bài bình... để quảng bá thơ ca của mình rộng rãi khắp chốn kinh thành, trong làng báo chí, các hội văn thơ, đặc biệt là phổ cập rất nhiều thơ tình vào trong giới sinh viên ở các trường Đại học. Tiếng tăm và thơ anh đã được nhiều người biết đến. Có nghĩa là 12 năm tuy không xb, nhưng Con Đại Bàng Thơ vẫn vỗ cánh bay , vùng vẫy trên bầu trời thi ca - Như cái tên đề cho tác phẩm của anh : Tuyển Thơ Đại Bàng!
     Phải nói - Phạm Ngọc Thái (PNT) là con người của thi ca! Con người sống hết mình, hết tâm huyết với thi ca. Hay như tiến sĩ triết học Thế Hùng đã từng nói về anh: Con người tử vì đạo! Hoặc như nghệ sĩ Trần Việt Thịnh đã viết trong bài bình luận: Phạm Ngọc Thái  -  Người hai lần thi sĩ ( xem bài đã in trên trang 8 internet cũng ở trong mục này ) rằng: " Nếu coi thơ ca là một ngôi đền kì vĩ và cao sang, thì anh chính là một tín đồ trong không nhiều tín đồ của ngôi đền đó!...". Dường như anh sinh ra là để làm thơ! Chỉ đối với số thơ anh đã từng phổ cập hàng chục tệp trong những năm qua ( phải tới trên trăm bài cả thơ và bình ) - Cũng như lần này anh đang cho xb hàng mấy trăm bài thơ bình của Tuyển Thơ Đại Bàng trên mạng internet này, ta có thể khẳng định rằng : Trong nền thơ ca hiện đại Việt Nam đã có một Phạm Ngọc Thái! Và tôi xin cam đoan với các nhà thơ, nhà văn cùng các nhà nghiên cứu và bình luận thơ ca rằng - PNT chính là một thi nhân có tầm cỡ một thi hào! Không chỉ của nền thơ ca hiện đại Việt Nam... mà còn có tầm vóc của một thi nhân thế giới!
    Về cơ bản thơ PNT là loại thơ truyền đời và thơ của mọi thời đại. Trong tuyển thơ của anh có tới hàng trăm bài cực kỳ khúc triết, cực kỳ sâu sắc và cực kỳ nhiều bài thơ hay. Thơ càng đọc càng hay- Một loại thơ chứa đầy một thế giới ý nghĩa trong hình ảnh câu chữ cũng như hình tượng thi ca. Nó gắn liền tính chất sâu xa của thơ cổ phương Đông, kết hợp khá nhuần nhuyễn với các trường phái thơ hiện đại châu Âu và thế giới. Từ trường phái thơ lãng mạn , tượng trưng đến siêu thực... đã kết hợp với nhau và được cô đúc trong thơ triết học - Rút ra không chỉ từ lý luận thuần tuý mà gắn liền với đời sống xã hội, cùng bể khổ trầm luân cõi nhân gian... mà cụ Nguyễn Du đã viết nên tác phẩm trác tuyệt của truyện Kiều! Đọc thơ anh bị hút vào như đi vào trong động tích sâu thẳm, nhưng lại vừa như ngập vào trong bãi bể khôn cùng chốn đời của cõi con người. Rất đúng như nghệ sĩ Trần Việt Thịnh đã viết, cũng ở trong bài bình luận " Phạm Ngọc Thái - Người hai lần thi sĩ " ấy là: Thơ anh bao trùm nhiều đề tài, thể loại... hầu hết là thơ tự do. Anh viết nhiều sắc mầu, đủ cả. Mà loại nào anh cũng đi đến tột cùng, đậm đà sâu sắc đến lạ kỳ!...Nhưng trước hết vẫn phải nói: Phạm Ngọc Thái là một nhà thơ tình. Một nhà thơ của tình yêu trác tuyệt! Đặc biệt thơ tình của anh đi vào mọi tầng lớp, từ tầm bậc của tuổi hoa niên đến lớp trẻ sinh viên rất yêu thích thơ anh. Hay có thể nói: PNT là một nhà thơ tình đặc sắc của sinh viên!
    Một số rất lớn các tình thơ đã được anh công phu viết những bài bình hoặc tiểu luận sâu sắc, chí lý và rất hay. Phải nói là có một không hai trong lịch sử thi đàn Việt Nam... cũng có lẽ là cả ở trên thế giới này. Chưa có một nhà thơ nào có dụng tâm viết, mà lại viết hay và sâu sắc đến vậy. Chỉ cần đọc những bài bình cũng như tiểu luận của anh, cũng đủ để nhận xét rằng: Anh thuộc hạng các nhà văn có khả năng , tầm vóc viết bài bình và lý luận thơ ca  vào loại có mác-tem của nền văn học nước nhà. 
    Tôi vốn là người từng ham đọc thơ, cả thơ trong nước và thế giới. Song quả thật chưa từng được đọc hàng trăm bài thơ và bình nào hay đến thế! Nhiều bài hay và sâu xa đến mê hồn. Theo tôi: Thơ PNT thực sự là một tài sản vô giá của nền văn học quốc gia. Là một đỉnh cao của nền thi ca hiện đại, là sản phẩm của lịch sử thi ca trong nước... và có thể của cả thế giới đã sinh ra. Tên tuổi và thơ anh - Sẽ trường tồn vĩnh cửu, không chỉ đối với nền văn hiến của ngàn năm Thăng Long, mà sẽ sống trong bể cả thi ca chung của nhân loại này. 
    Tôi cũng có ý định chọn ra một số bài thơ hay, tiêu biểu trong Tuyển Thơ Đại Bàng của anh để bình. Nhưng nếu muốn vậy thì chí ít cũng phải chọn đến 40 hoặc 50 bài thơ hay cùng kiệt tác - mà vẫn cứ còn thòm thèm... Bởi vì như đã nói: Tuyển thơ của anh quá nhiều các bài thơ hay và kiệt tác, đa sắc đa mầu, huyền diệu khúc triết và cực kỳ sâu sắc. Nhưng nếu bình và phân tích nhiều như thế thì sẽ rất dài ( Tôi xin đề cập trong một bài viết khác ). Hơn nữa tuyển thơ cũng đã được anh viết bình quá chí lý và hay rồi! Vậy thì cứ xin để các nhà văn, nhà thơ, các nhà nghiên cứu bình luận văn học... cùng các đọc giả xem và thời gian kiểm nghiệm.
    Còn tôi, một lần nữa tôi vẫn khẳng định rằng: Phạm Ngọc Thái là một nhà thơ có tầm cỡ của một thi nhân thế giới - Chân dung thơ anh là chân dung của một thi hào !!!


                                                                                           Bảo Ngọc
                                                                     ( viết tại Hà Nội - thu đông 2006
)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2008 00:55:50 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 10.01.2007 11:27:56 (permalink)
 

Bài thơ 166:


            ĐÁ VỌNG TÌNH EM

Anh hoá thành đá vọng tình em
Mắt đá sững sờ tim đá đã dại câm
Hồn anh hoá non xanh sóng biếc
Rồi một mình làm bi kịch chính đời anh !

Em nhè nhẹ ru êm thân liễu rủ
Hát bài ca sâu thẳm mênh mông
Đá và liễu hai mặt đời khát vọng
Khoảng giữa đôi ta là bờ-bãi-vô-cùng...

                          Mùa hè 2003
       

   Hình ảnh "đá" là để chỉ sự vĩnh hằng, tình yêu vĩnh hằng... năm tháng đã tạc vào đất trời mà hoá đá. Như Đá Vọng Phu: Người vợ tháng năm vẫn chung thuỷ đợi chồng!
Người con trai hoá đá - Nghĩa là tình yêu của chàng đã hoá thành đá ngàn năm nuối mãi về mối tình của người con gái năm xưa. Tình tan vỡ đã lâu mà lòng anh vẫn chưa hết bàng hoàng, ngỡ tưởng như vừa mới ngày nào còn tha thiết bên em.
Tác giả khắc hoạ hình bóng của người yêu nhè nhẹ như một nhành liễu rủ bên hồ. Nó là hình ảnh tượng trưng cho sự mềm mại, êm ái của người con gái.
Một bài ca của tình yêu: ngọt ngào, hạnh phúc... đồng thời cũng mênh mông như biển trời, bao la trong cuộc đời ta. 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2011 12:57:29 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 11.01.2007 11:05:27 (permalink)
 

Bài thơ 167:

    
             QUÁN CHIỀU MƯA

Quán chiều mưa, cô nàng áo trắng
Bay như sương phủ loáng mặt hồ...

Mang nỗi buồn anh vào quán chiều mưa
Mùa xuân trắng hay hồn anh đã trắng?
Mưa trước phố người qua trông rất mỏng
Mặc ta ngồi với cái bóng của mình

Nghe trong lòng bao mảnh ly tan
Đời khát vọng tránh sao không đổ vỡ!

Cứ để hồn ta cho trời đất rêu phong
Lấy mưa gió làm bạn lòng thân thiết
Quán chiều mưa chiều nay trùm giá rét
Nào! Hãy cùng ta đập vỡ hết, vào xuân...

                                29/1/1994
         
 
      Trong cuộc đời có những lúc người ta rơi vào tâm trạng hững hờ với tất cả mọi thứ xảy ra xung quanh, tâm hồn thì hiu hắt, cô quạnh. Mọi quan hệ thân hữu cũng trở nên tẻ buồn chán ngán.
      Bài thơ phảng phất một nỗi tình u uẩn chênh vênh...

<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2011 13:11:36 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 12.01.2007 10:48:21 (permalink)
 


Bài thơ 168:

  
        HOẠ SÁNG XUÂN

Em có thấy sáng xuân phơi phới
Sầm sập sương giăng loãng mặt hồ
Lởn vởn mây bay tản mạn
Mấy tầu lá rụng cháy lơ vơ

Trời đất đang ru ca tình sử
Lúng liếng bầu vú đỏ hừng dương
Đây lòng thi sĩ từ phương lại
Nhìn bao con gái lướt trên đường...

Ngôi sao sót mỏng mai rớt trắng
Trái tim anh tan rã bời bời:
- Đám đàn ông chỉ thích gì phụ nữ?
Bởi tại trời sinh cái "bánh rán" em thôi!

                   . Cuối thế kỉ XX 
        
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2011 13:48:54 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 13.01.2007 10:19:16 (permalink)
 

Bài thơ 169:

  
              HỠI MẶT HỒ XANH

Ta đi lại con đường nàng từng bước
Sống những giờ trong hồ ngọt thiết tha
Nghe bên tai bao âm thanh dội vọng
Bóng nàng về say đắm giữa trời xa...

Hàng cây nhớ những lời nàng nói?
Hỡi mặt hồ xanh thăm thẳm sóng vơi đầy
Tất cả đã cùng ta hạnh phúc
Liễu bên bờ bóng nước trời mây.

Tháng năm đi qua nghe mùa lá rụng
Thềm vắng thẫn thờ xanh thẫm bờ rêu
Ôi hỡi, cuộc đời chơi vơi toàn sỏi, đá
Tạc vào không gian trái tim của tình yêu!

Em hiển hiện chiều hoàng hôn sẫm đỏ
Ta nhìn thấy mắt em trong bóng gió đang bay
Nụ cười xưa vẫn dịu dàng bên ta đó
Người đàn bà của lòng anh mê say...

               
          Viết bên hồ * 28/7/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2011 12:32:52 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 15.01.2007 11:11:25 (permalink)
 

Bài thơ 170:


            
      CẢ MỘT TRỜI EM 
  NGHIÊNG XUỐNG ANH

Anh phiêu lãng giữa đời mộng ảo
Trái tim yêu thương đêm ngày gió bão,

Khi anh chẳng còn em
Năm tháng buồn tẻ lạnh hồn hoang.

Chắc chỉ màn đêm hiểu thấu nỗi lòng anh:
Cuộc đời phi tình yêu thảy đều không tồn tại!
Là đỉnh núi cao vút tầng mây thế giới
Em gieo hoa, linh hồn cho sự sống con người...

Cả một trời em nghiêng xuống anh
Nghe xôn xao giữa mùa lá rụng
Vẫn tiếng nước reo bên hồ sóng
Mỗi nhành liễu cũng ủ hồn và hơi ấm của em.

Hỡi hàng cây, cơn gió khuya còn thao thức
Em ta cởi trần là kiệt tác của thiên thai!

Để nghìn thu reo với đời những lời thơ tha thiết
Ngọn lửa sống lòng anh trong thế thái đảo điên này.

                
                        24/5/2006
         
  Cả Một Trời Em Nghiêng Xuống Anh - Tuy là một bài thơ tình, song thi thoảng nỗi thơ lại đá sang địa hạt của nhân tình thế thái.
   Cuộc sống là cái sân khấu lớn? Ngoài tính nhân bản lương tri ra, thi nhân không biết nên trôi về đâu? Xem trong cả bài thơ thì ta thấy: Ở trong lòng của tác giả, một thế giới mù sương... Tình yêu là sự cứu cánh duy nhất của sự tồn tại, cho những năm tháng sống của đời anh.Thí dụ như câu thơ kết bài:
          Để nghìn thu reo với đời những lời thơ tha thiết
          Ngọn lửa sống lòng anh trong  thế thái đảo điên này...
Tác giả đề cao đến tột cùng về ý nghĩa của tình yêu:

          Rằng, cuộc đời phi tình yêu thảy đều không tồn tại!
         Nó là đỉnh cao vút tầng mây thế giới !
         Em gieo hoa, linh hồn cho sự sống con người...
Đó cũng là ý tưởng bao trùm đối với bài thơ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2011 11:29:28 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 11 của 45 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 666 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9