THƠ ÁO TRẮNG
Chiều
Có một chiều bằng lăng thôi tím
Hạ thôi buồn nên hạ cứ dần xa
Cô bé ấy giấu ngày sau vòm biếc
Trời pha lê in suốt mắt trong veo
Bên đường có kẻ ngước theo
Lòng như níu lại một chiều dấu thương
Chu Minh Khôi
(ĐH Nông Nghiệp I - Hà Nội)
Mùa Đông
Mùa đông đếm những dấu chân
Vương trên cỏ ướt một lần tôi qua
Biết rằng tôi đã quá xa
Mùa đông có nhắc cũng là bâng quơ
Xanh trên cỏ chút vu vơ
Nhạt nhòa sắc nắng suốt mùa đợi tôi
Mùa đông đếm những ngày qua
Biết tôi còn nhớ hay là đã quên. Chu Thu Hằng
Thơ Gửi Một Chiều Xa Có chiều xưa em qua lồng lộng gió
Gót kiêu sa thương nhớ phủ quanh đồi
Tôi lao vào giất mơ xa biếc cỏ
Gã trai nào đa cảm hóa thành tôi
Có chiều xưa yêu em
Đỉnh đồi mơ quay quắt nụ hôn đầu
Tim rộn rã tung ngực trai mười tám
Em hứa về vương tóc rối qua nhau
Có chiều xưa yêu em như cây cỏ
Vờn gió cao không giữ được gót hồng
Đỉnh đồi ấy mưa cúi đầu đồng vọng
Tiếng em cười em đau tiềm thức thinh không
Có chiều xưa chẳng ngờ mình khôn lớn
Mấy năm rồi quên thương nhớ đi hoang
Ôm ấp mãi giất mơ xanh biếc cỏ
Đêm trở lại đồi
Mưa có quá giang?
Đàm Hà Phú
Tạ Từ
Chỉ một thoáng không đâu
Thế mà buồn vô hạn
Chỉ thoáng bóng chim câu
Mà mây trời bảng lảng!
Chuyện cũ người đã quên
Thế mà mình vẫn nhớ
Gặp nhau như không quen
Thế mà đau muôn thuở
Tưởng một phút nữa thôi
Rồi không buồn gì nữa
Người về nơi xa xăm
Mình thẩn thờ ngưỡng cửa...
Chiều qua như vó ngựa
Giọt mưa tràn kẽ tay
Nắng đã tàn trên ngõ
Mà nhớ này chưa khuây...
Đào Phong Lan
(Trường viết văn Nguyễn Du - Hà Nội)
Mưa Giao Mùa
Giao mùa giữa những hạt mưa
Trời vừa dứt nắng - em vừa sang đây
Ngẩn ngơ giữa những hàng cây
Giữa đường bất chợt gặp mây cuối mùa.
Giao mùa giữa chuyến đò đưa
Nghe đâu câu lục bát - chuyện xưa cũ rồi
Nghe một giọng hò đơn côi
Nghe thêm một chút bồi hồi trong tim
Giao mùa giữa ánh mắt nhìn
Mưa thương - mưa nhớ khẽ chìm vào nhau.
Đinh Song Linh
Giã Biệt
Em đã biết, mình khác nhau nhiều quá
Thôi cũng đành trả lại trái tim nhau
Đừng để lúc quay về không kịp nữa
Đêm sõng soài thảng thốt với niềm đau .
Anh say - tỉnh chẳng thể nào hiểu được
Mãi ngu ngơ như đứa trẻ giữa đời
Một ngày sống đã nữa ngày trong mộng
Nửa ngày còn cũng lơ lững, chơi vơi
Em đã hiểu - đời không đơn giản thế !
Nửa cho anh, nửa dành những lo toan
Em chẳng thể cùng anh như đứa trẻ
Túp lều tranh với hai trái tim vàng !
Thôi đành thế, quay về không quá muộn !
Tạ ơn em, dẫu gặp gỡ một lần !
Anh côi cút nơi phương trời phiêu dạt
Đuổi một đời vô vọng những xa xăm ! Đoàn Thạch Biền
Gửi Một Nụ Hồng Ôi chao! Gió lá nghẹn ngào
Thương con chim nhỏ lạc vào hư không
Này em môi mắt đang nồng
Đừng vội khánh tận, gai hồng xiếc nhau
Tôi giờ giàu có nỗi đau
Chia em chút đỉnh mai sau tặng người. Đoàn Thạch Biền
Có Một Thời Riêng Em
Có một thời anh là của riêng em
Từng ý nghĩ đọng trong từng khoé mắt
Ánh nhìn anh những gì em cảm nhận
Tất cả dành cho em, riêng em
Có một thời em chẳng thể lãng quên
Anh mạnh mẽ và dịu dàng đến thế
Em nhỏ bé nép bóng anh che chở
Chuyện ngày xưa đâu phải giấc mơ đêm
Ôi đâu rồi thời ấy của riêng em
Hoa-mây-gió - ánh mặt trời cháy bỏng
Bao yêu thương trong mắt anh thầm lặng
Gió xôn xao cứ đùa - yêu em... yêu em
Ngày tháng ơi cho em được cầu xin
Cho em về với bến bờ xưa ấy
Dẫu có biết tình yêu không dễ vậy
Xin cứ trả em về ngày ấy của riêng em Hàm Sương
Đêm Noel
Đêm Noel ta chẳng gặp nhau
Tuy cùng chung dưới một bầu trời
Tôi tìm em chẳng thấy em đâu
Hỏi bóng đêm, đêm không trả lời
Đêm Noel mỗi người một nơi
Tìm mắt nhau qua vì sao trời
Một vì sao đưa đến Bê-lem
Vì sao nào đưa đón bên em?
Ta tìm nhau vô vọng cả đời
Như hạt châu chìm trong sâu thẳm
Hai tâm hồn tưởng gần xa lắm
Mà đôi chân vẫn bước xa rời
Tôi như chim bay trọn đêm dài
Em như hoa chưa nở với ai
Đêm nay nhớ một mầu tóc rối
Xin một lần nếm lại hương môi. Hoàng Ngọc Tuấn
Mộng Du... Hà Nội
Tưởng tượng anh đi giữa Sài Gòn
Ngước nhình hoàng điệp mưa hoa tuôn
Mộng du ngỡ Thu vàng Hà Nội
Vụt theo heo may
Thảng thốt
Buồn
Tưởng tượng anh đi giữa Sài Gòn
Đụng trái cóc xanh trên... môi son
Mộng du ngỡ sấu chua Hà Nội
Mười năm muối ớt mặn cay hồn.
Tưởng tượng anh đi giữa Sài Gòn
Mộng du hương cốm ríu chân luôn
Nhớ thương trăng vỡ tràn Trúc Bạch
Hồ Tây lặng khóc ướt thơ buồn...
Khánh Hạ
(ĐHSP NN - Hà Nội)
Ký Ức
Em hong ký ức lên nắng sớm
Mảng đâm, mảng phai, mảng buồn se
Rón rén tìm vền nơi hẹn cũ
Nhớ dâng ngang mắt khói cay xè
Em hong mùa cũ lên nắng sớm
Phượng vĩ còn hòn khóc đỏ hoe
Chụm tay vốc một mùa thu chớm
Ký ức ngày xanh gió thổi nhòe...
Khánh Hạ
(Hà Nội)
Tháng Chạp Gửi Em
Phố đắp hoàng hôn màu huyết dụ
mái rêu lá gối đợi trăng về
hôm nay mười sáu trời non lắm
áo khói lên đừng ngượng tay che
Ngẫu nhiên hoa trắng mừng tuổi cúc
hương xưa ngai ngái ngủ tay vừa
ru em tháng chạp xuân chao cánh
chim én năm nào nhớ giậu thưa
Tôi biết đêm này người mất ngủ
mắt thao thức nhớ thưở quê nhà
xa vắng ngoại ô ngày đến sớm
ngựa chở hoa vàng xuống phố hoa
Tháng chạp che nghiêng vai con gái
Chợ quê thay mẹ gánh tết về
Em nhỏ mừng reo - bầy bướm nhỏ
Áo hoa hiên trước nở xập xòe ... Bùi Nguyễn Ca Minh
Mưa
Em biết anh chờ đợi gì không?
Một hạnh phúc nhỏ nhoi trong đôi mắt trẻ nhỏ
Đường mênh mông mưa chiều.
Ước sũng lời nguyện cầu thành thật
Mưa
Kỷ niệm tan trong gió
Góc phố nhắc nhớ một ngày thu tàn
Đã được xếp vào ngăn kéo
Riêng anh.
Vẫn cái nhìn đầu tiên
Em mang đến từ phương trời xa lắc
Và đôi mắt biết nói
Nhớ
Quên.
Kỷ niệm là chiếc khăn mềm
Phủ lên những tháng năm đơn độc
Em mang bình minh thả vào đêm tối
Ánh sáng làm anh trượt ngã
Thứ ánh sáng hắt ra từ đôi mắt
Nồng nàn như tiếng Kinh cầu.
Mưa trắng trời
Ướt tóc em thơ ngây
Như tâm hồn anh xanh non thuở mười tám tuổi
Đường chiều lầy lội
Góc phố quen
Anh che ướt tim mình.
Bùi Thanh Tuấn
Vắng
Gió chở nỗi buồn rong ruổi suốt mùa đông
Con phố vắng lại càng thêm heo hút
Ngày vội vã đi qua và nhiều điều không quay lại
Sương giăng lên một thoáng mơ hồ
Xé rách trời đêm rả rích những cơn mưa
Thương hàng cây run rấy trong gió bấc
Niềm vui thì xa mà nỗi buồn gần thật
Sắc cỏ trong đêm vàng bởi ánh đèn
Hà Nội mùa này thiếu vắng phải không em?
Đêm dài lê thê nên này về đến muộn
Nắng lên loang một màu tan vỡ
Ký ức buồn ta đánh rớt vào thơ.
Lê Thủy Tiên
(Hà Nội)
Tự Tình Với Đà Lạt
Tôi đã yêu những màu hoa xứ núi
Và yêu màu đất đỏ thiết tha
Những con dốc bâng khuâng mùa sương muối
Áo lụa hồng thấp thoáng bên đường hoa.
Trời xứ núi quanh năm hoa thắm
Đoá tranh đài như điểm trang thêm
Đường xứ núi gió về vương tóc rối
Mở lòng ta một sáng tơ mềm
Khi lòng nhớ tới... lời đất đỏ
Như lơì ca ru mãi giọng thông hiền
Bầu mắt nai như lòng con suối nhỏ
Cho bốn mùa cây cỏ lớn bình yên.
Tôi và núi đã bình yên năm tháng
Núi lớn lên, tôi cũng lớn thêm lên
Mùa kết trái, áo lụa hồng nhuộm nắng
Đầy bên trời, mây trắng nổi mông mênh
Tôi đã yêu những màu hoa xứ núi
Để nghe rừng thông hát ban trưa
Và nhớ mãi những con đường đá sỏi...
Hoa vẫn cười bên phiến lá đong đưa.
Ý Nhi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: