T.T.KH Nàng Là Ai?
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 20 trên tổng số 20 bài trong đề mục
Trường Phi Bảo 10.08.2006 19:09:59 (permalink)
Thâm Tâm lấy gần hết chữ và nghĩa trong bức thư đoạn tuyệt tàn nhẫn của Trần Thị Khánh làm bài thơ CUỐI CÙNG đó mà vẫn ký T.T.Kh một lần cuối cùng. Rồi để đáp lại, chàng làm một bài ký tên THÂM TÂM và cũng là bài cuối cùng mỉa mai, chua chát:

Đây bài thơ chót KÍNH DÂNG TẶNG BẠN
Và thành chúc đời em luôn tươi sáng.
Như mộng kiều đầm ấm tuổi xuân xanh,
Như hương trinh bát ngát ý dịu dàng
Hoa nhạc mới triều dâng tơ Hạnh Phúc.

Trên phương diện văn thơ cũng như tình cảm, ta chỉ thương hại Thâm Tâm. Một nhà thơ trẻ hãy còn ngây thơ với tuổi 19 đầy thơ mộng, tưởng rằng cô Khánh vẫn thành thật yêu chàng, rằng cô bị ép gả cho một "ông già" nhưng cô vẫn giữ mối tình thiêng liêng chung thủy với người nghệ sĩ tài hoa. Cho nên tưởng làm vui lòng người yêu, chàng lấy tên nàng để ký dưới bài thơ tỏ ý thương tiếc, với những câu tình tứ như:

Từ đấy thu rồi thu lại thu......
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ......
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.

...

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?

...

Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên

Nhưng chàng thi sĩ tình có ngờ đâu không những cô Khánh không hề tỏ chút gì cảm động vì mối tình đau khổ, thủy chung của chàng, hoặc cảm ơn những bài thơ an ủi của chàng mà trái lại cô còn gởi một bức thư tàn nhẫn, hằn học nào là "Anh giết đời tôi, anh biết không?", nào là anh mang chuyện cũ ra viết "chẳng ích gì", cô lại còn tỏ ý khinh rẻ: "Từ nay anh cứ đem thơ anh bán rao để kiếm chút hư vinh, nhưng anh hãy để cho tôi yên" v.v...
#16
    Trường Phi Bảo 12.08.2006 22:34:59 (permalink)
    Bấy giờ Thâm Tâm mới thức tỉnh, tìm lời bào chữa cho mình:

    .....Anh biết cái gì xưa đã chết,
    Anh càng buồn, càng muốn viết thành thơ.
    Nhưng thôi:
    Mộng đang xanh, mộng hóa bơ phờ
    Đây bài thơ chót kính dâng tặng bạn.

    Thâm Tâm tự hạ mình viết "kính dâng tặng bạn" có ý xin lỗi chua chát người không phải là người yêu của mình nữa, và chàng đã viết:

    Chim muốn bay cũng giữ chẳng được nào!

    và:

    Có gì đâu, khi bướm muốn xa cành!

    Thâm Tâm không những đã tỉnh ngộ, mà lại còn uất hận vì thái độ khinh bạc của cô Khánh:

    ...Chiều nay lạnh, có nhiều sương rơi quá,
    Nhưng lòng anh đã bình thản lại rồi.
    Hết đau buồn và cảm thấy sục sôi,
    Niềm UẤT HẬN của một thời lạc lối.
    Lấy nghệ thuật làm trò hề múa rối
    Đem tài hoa cung phụng sóng mắt huyền
    Để khẩn cầu xin một nụ cười duyên.

    Thâm Tâm tự thú nhận: LẤY NGHỆ THUẬT VĂN THƠ để làm trò hề múa rối (vì sự thật chẳng có ý gì cả) trong mấy bài thơ ký tên T.T.KH với mục đích "Đem tài hoa cung phụng sóng mắt huyền, Để khẩn cầu xin một nụ cười duyên."

    Để rồi mỉa mai thay, nhận được những lời khinh khi ngạo mạn và hằn học của nàng. Đó là "Niềm uất hận" của Tuấn Trình trong một thời "lạc lối". Nhưng:

    "Thôi em nhé từ đây anh cất bước,
    Em yên lòng vui hưởng cuộc đời vui."

    Chàng hứa chấm dứt trò hề múa rối về văn thơ và nàng cũng không mong gì hơn.

    Để tôn trọng thực tế của những sự kiện đã qua trong lịch sử hay văn học, để đừng xuyên tạc những chuyện không có, phải nói ngay rằng tên T.T.KH không hề gợi một dư luận xôn xao nào ở thời tiền chiến. Cuộc tình duyên của Tuấn Trình (Thâm Tâm) với cô Trần Thị Khánh cũng không hề gây một sự xúc động nào về tâm lý cũng như về văn chương trong giới văn nghệ và giới trẻ thời bấy giờ.

    Tôi chắc rằng những nhà văn thơ tiền chiến ở Hà Nội (tác giả nói về năm 1961) hiện còn sống tại Sài Gòn, như các anh Vi Huyền Đắc, Lê Tràng Kiều, Tchya, Vũ Bằng (cả anh Nhất Linh và Lê Văn Chương vừa tạ thế mấy năm trước) đều phải hết sức ngạc nhiên thấy một vài người của thế hệ hậu chiến ở Sài Gòn bỗng dưng tôn sùng T.T.KH thành một thần tượng, và biến một mối tình rất tầm thường, có thể nói là quá tầm thường, thành một thảm kịch của tình yêu!

    Nguyễn Nhược Pháp, nhà ở gần nhà cô Khánh, chỉ cách năm, sáu căn mà cũng không hề nghe nói đến cô này, và cũng không biết tí gì về mối tình của một họa sĩ kiêm thi sĩ Tuấn Trình hay Thâm Tâm xảy ra cùng dãy phố với anh.

    Nguyễn Vỹ

    Phổ thông tạp chí, số 63, ngày 15 tháng 8 năm 1961


    #17
      Phạm Hoàng Đức 06.03.2010 00:28:15 (permalink)
      Thật tình cảm ơn những người đã sưu tầm và post lên diễn đàn những câu chuyện về TTKH. Tôi rất yêu thơ và mê thơ của TTKH từ những ngày còn là cậu học sinh tiểu học - qua tập thơ của người cậu thứ bảy của tôi - Đối với tôi, TTKH là cái gì đó lãng mạn mà cao sâu, ướt át mà tình cảm...Sao mà thơ của TTKH rung động lòng người yêu thơ đến vậy? Một lần nữa xin cảm ơn Trường Phi Bảo, chúc bạn vui, khỏe và có những bài viết hay như thế.
      #18
        Phạm Hoàng Đức 06.03.2010 00:32:10 (permalink)
        Thơ
        MÀU TÍM HOA SIM
        Hữu Loan
        ( khóc Lê Đỗ Thị Ninh )
         
        Nàng có ba người anh
        đi bộ đội
        Những em nàng
        có em chưa biết nói
        Khi tóc nàng xanh xanh
        Tôi người Vệ quốc quân                           
        xa gia đình.
        Yêu nàng
        như tình yêu em gái
        Ngày hợp hôn
        nàng không đòi
        may áo cưới
        Tôi mặc đồ quân nhân
        Đôi giày đinh
        bết bùn đất hành quân
        Nàng cười xinh xinh
        bên ông chồng độc đáo
        Tôi ở đơn vị về
        cưới nhau xong là đi
        Từ chiến khu xa
        nhớ về ái ngại
        Lấy chồng đời chiến chinh
        mấy người đi trở lại
        Nhỡ khi mình không về
        thì thương ngưòi vợ chờ
        bé bỏng chiều quê
        Nhưng không chết
        người trai khói lửa
         mà chết
        người gái nhỏ hậu phương!
        Tôi về
        không gặp nàng
        Má tôi ngồi bên mộ con
        đầy bóng tối
        Chiếc bình hoa ngày cưới
        thành bình hương
        tàn lạnh vây quanh
        Tóc nàng xanh xanh
         ngắn chưa đầy búi
        Em ơi
        giây phút cuối
         không
        được
        nghe
        nhau
        nói
        Không được trông nhau
        một lần
        Ngày xưa
        nàng yêu hoa sim tím
        Áo nàng
        màu tím hoa sim
        Ngày xưa
        đèn khuya bóng nhỏ
         nàng vá cho chồng
        tấm áo ngày xưa!
        Một chiều rừng mưa
        ba người anh
        từ chiến trường Đông Bắc
        biết tin em gái mất
        trước tin em lấy chồng
        Gió sớm thu về
        rờn rợn nước sông
        Đứa em nhỏ lớn lên
        ngỡ ngàng trông ảnh chị
        Khi gió sớm thu về
        cỏ vàng chân mộ chí
        Chiều hành quân
        qua những đồi hoa sim
        những đồi hoa sim
        Những đồi hoa sim dài
         trong chiều không hết
        Màu tím hoa sim
         tím
        chiều hoang
        biền biệt
        Nhìn áo rách vai
         tôi hát trong màu hoa:
        “Áo anh sứt chỉ đưòng tà
        Vợ anh mất sớm.
        Mẹ già chưa khâu…”
         

        (Bài thơ này được chép chính xác từng chữ, từng câu trên tuần báo KIẾN THỨC NGÀY NAY )
        #19
          Phạm Hoàng Đức 06.03.2010 00:35:38 (permalink)
          Tôi cũng rất thích những bài thơ của Hữu Loan, Quang Dũng. Bài thơ "Màu tím hoa sim" này tôi tình cờ xem được trên tạp chí Kiến thức ngày nay. Xin post lên diễn đàn để các bạn yêu thơ xem chơi. Mong là tôi không làm chuyện dỡ hơi! Múa rìu qua mắt thợ!
          #20
            Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 20 trên tổng số 20 bài trong đề mục
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9