Sao Chổi dễ thương của anh,
Khóc hay cười hở, Sao Chổi ơi!...
Lúc tiếng lòng em với tiếng đời...
Xáo trộn tâm tư... khi em muốn...
Bình yên một chút... lệ lại rơi!...
Chỉ vì em đa cảm mà thôi,
Chứ có gì đâu, chuyện đã rồi.
Em muốn khóc thì em cứ khóc,
Em cười, nhưng, cười phải thật tươi!
Như anh cũng có yêu một người
Cũng khóc, cũng cười, cũng... rối bời...
Nhưng đến hai mươi năm sau gặp lại,
Nhìn nhau... cứ tưởng... mới đây thôi.
Chuyện như thế này,
Dạo ấy xa rồi... mười mấy năm,
Thuở em vừa chớm độ trăng rằm.
Hoa đang phong nhụy hương còn kín...
Ong đã tầm phương, bướm đã chăm...
Đã biết chi đâu để chuyện trò
Yêu đương, trang điểm, phấn son tô...
Lòng em phẳng lặng... mây trong nước...
Mặc gió lăn tăn... lượn mặt hồ...
Nhưng một chiều mưa bỗng xốn xang
Tim em khuyên mãi chữ "yêu chàng"
Là lần anh đến chơi nhà bạn,
Âu yếm nhìn em... mắt ngỡ ngàng
Từ đó, em như biết đợi chờ...
Cái gì trống vắng... tự hư vô...
Theo hoàng hôn xuống... làm em sợ...
Sợ gặp anh... nhưng... vẫn ngóng chờ...
Kỷ niệm mà em vẫn nhớ là...
Vòng tay quấn quít víu "người ta"
Đôi môi thèn thẹn... đầu tiên ấy...
Ngây ngất cả tuần... khó... nói ra...
Đêm ấy, em trằn trọc xuốt đêm
"Yêu em..." anh nói khẽ và êm...
Tự dưng em khóc không duyên cớ,
Có lẽ được yêu hay tại... em...?!!!
Hạnh phúc bên anh có những chiều
Tiếng lòng hòa nhịp với tin yêu...
Bầu trời đẹp lắm... em nhìn thấy...
Cả đám mây đen cũng mỹ miều!
Tình ái là thương... nhớ... giận... hờn...
Như trời đang nắng, chợt mưa cơn...
Giận anh lần ấy... em đâu biết,
Từng giọt thời gian... nhỏ giọt... buồn!
Anh đi, đi mãi chẳng tin về...
Thổn thức lòng em nửa tỉnh mê.
Ngày tháng... trời ơi... dài khắc khoải...
Sương khuya ướt áo... đợi ai về?...
Phải chăng chung phận gái hồng nhan
Vừa mới, mà như quá muộn màng?...
Ai bảo rằng... Yêu là sướng nhỉ?...
Riêng em, chỉ có lệ tuôn tràn...
Ba năm cứ ngỡ chuyện qua rồi...
Dĩ vãng em đành giấu kín thôi!...
Hôm nhận thư anh từ ngọai quốc...
Run run... chưa đọc... đã bồi hồi
Rộn ràng em mở vội ra xem
Sung sướng nhìn trong nét bút quen.
Tưởng tượng ra anh nơi xứ lạ...
Lời văn trách cứ - Hiểu lầm em -
Nửa đêm thao thức nhớ thương anh
Trang giấy ngoằn ngoèo mực tím... xanh...
Không hiểu vì sao em lại khóc,
Tại em... hay bởi đọc thư anh?...
Thư qua, thư lại, với thư chờ...
Rạo rực lòng em, một ước mơ...
(Mơ ước này em không dám nói,
Kẻo ai nghe được bảo em... vờ...)
Em đang nuôi mộng giữa dòng đời
Thực tế ngày càng... rách tả tơi
Bên ấy, dường như anh chẳng hiểu
Mà thôi... duyên phận... hẳn do trời!...
Thoảng gió đầu mùa lạnh chớm đông
Ai đem rét mướt tưới vào lòng...
Tin anh cưới vợ đầu xuân tới...
Chết điếng hồn em... nước mắt hồng...
Đã thế thì đừng nhớ đến ai
Trách ai tàn nhẫn bẽ bàng ai!...
Vết thương còn nhức, nay thêm buốt...
Ray rứt làm chi... chuyện của ai?!!!
Ngày lại qua ngày buồn bã thêm
Sóng đời vật vã mỏi từng đêm...
Hoài công em vẽ hoa trong mộng
Bừng tỉnh quanh mình... trời tối... đen...
Khóc hay cười... em?!!!...
giothoang