Thơ - THỜI ÁO TRẮNG
MƯỜI NĂM VỀ VIẾNG MỘ THẦY
Phan Bùi Bảo Thy
Hanh hao thị xã hao gầy
Mười năm về viếng mộ Thầy chiều nay
Giật mình màu hoa cỏ may
Thời gian phủ kín xanh đầy mái bia.
Thấy xa xa mãi không về
Hiên xưa quạnh vắng, đèn khuya hao gầy
Thênh thênh hồn với gió mây
Cõi thiêng siêu thoát tháng ngày suy tư.
Mười năm... cho đến... bao giờ
Lòng trần mãi vướng câu thơ cuộc đời
Khói hương trầm thoảng đầy vơi
Trong thinh không phảng phất lời Thầy xưa.
Mười năm chiều nay cơn mưa
Vòng tay mặc niệm giọt mưa ngập ngừng
Lưng tròng nước mắt rưng rưng...
ÁO TRẮNG MÙA ĐÔNG
Hoàng Ngân
Em về
Trắng áo
Đông bay
Gió se se lạnh
Bước dài theo chân
Mây thì cao
Áo thì gần
Lạnh làm đôi má
Thoáng
Bâng khuâng
Hồng
Tóc mơ em thả một dòng
Trước em
Tôi thả
Vạn dòng thơ yêu
Trách mái tóc nào
Dương Ngọc Uyên
Ngẩn ngơ kia suối tóc dài
Mượt mà chảy suốt bờ vai thon gầy
Ai ngồi trước mặt tôi đây!
Tóc ai xõa dịu thơm đầy sách tôi
Nhòa lời thầy giảng, bồng trôi
Bảng đen đâu giữa khung trời tóc mây?
Ôi giảng đường những phút giây.
Trái tim tôi đã phủ đầy tóc ai
Thế rồi có một sớm mai
Vào thi tôi biết làm bài ra sao?
Lòng buồn cắn bút nghẹn ngào
Lẽ chăng trách sợi tóc nào vương tim?
Hỡi ai sao cứ lặng im
Đời sinh viên dễ chi tìm được nhau?
Hạ, tôi, và nhỏ
Minh Ngọc
Nhặt cánh phượng rơi
Ép vào lưu bút
Buồn không nhỏ ơi!
Tạ từ giây phút.
Bâng khuâng hạ về.
Long lanh mắt ai
Nhỏ ơi tạm biệt
Nỗi buồn chia hai...
Đường Ngầm
Phan Bá Thọ
Đã dọn sẵn một con đường
Con đường ngầm chạy xuyên qua tim anh
Và mời em hãy đi vào đấy
Sẽ không ai ngoài anh nhìn thấy
Nên đừng ngại.
Con đường ngầm chạy xuyên qua tim anh
Không khói bụi, không tiếng ồn xe cộ
Ở đó em có thể nhảy múa
Ngắt một đóa hoa cầm tay
Hay ngân nga một khúc tình ca tùy thích
Hãy bước vào đi đừng ngại
Anh sẽ chẳng nói gì- Vì rằng em bé nhỏ
Chỉ hát thôi, rồi kể chuyện em nghe
Nếu không tin lời anh nói thành thật
Thì thử vào xem, không muốn, lại ra.
Mùa mưa qua
Từ Kế Tường
Chiếc áo mới trắng tinh hồn mới lụa
Tuổi mười lăm thân mến giấu trong tay
Em bước về màu lá cũ chưa thay
Tôi trẻ dại hơn con đường buổi sáng.
Màu khăn xếp lượt là hơn nắng thoáng
Mắt em trong, xanh biếc đột trên cành
Tôi thật thà yêu tất cả màu xanh
Yêu tiếng guốc khua vang hồn chim sẻ
Mùa thu tới trong nhịp đằm lặng lẽ
Từng chuyến xe không dừng lại buổi chiều
Tôi đếm hoài hàng cột điện xanh rêu
Hồn ngỡ chạm trên một đường dây thép
Và thương nhớ đựng đầy trong sách ép
Đóa hoa tươi vàng úa chẳng còn hương
Tôi làm thơ hờn giận những con đường
Bị thiết hóa một buổi chiều tiễn biệt.
Tôi vẽ ra những chuyện buồn không thật
Đi một mình trên con phố sang thu
Lá rụng đầy trong đôi mắt thâm u
Đời một thoáng tưởng chừng như bụi cát.
Đó là lúc ngỡ như sầu chất ngất
Oán hờn em hút thuốc đến vàng tay
Lòng học trò ướp bã những cơn say
Tình mới lớn len hơi nồng chất rượu.
Tuổi mười lăm ngây thơ em vừa đủ
Thoáng làm nghiêm tôi đã gọi hững hờ
Một chút cười làm rộn rã ước mơ
Đi cúi xuống nghe chừng em đã giận
Dòng tóc biếc chảy trên bờ vai phấn
Những ngày xưa hương ướp gửi vào vườn
Đứng bên rào nghe dậy tiếng yêu thương
Con chim nhỏ bay qua hồn mở cửa.
Sớm mai nào mặt trời chưa đủ lửa
Em đến trường chân bước với heo may
Tôi đứng nhìn hôn vội xuống bàn tay
Hơi ấm đó sẽ theo em suốt buổi.
Nếu có gọi, gọi tên đừng nhớ tuổi
Tuổi mười lăm chưa nở hẳn thành bông
Sợi khói buồn chưa vướng mắt xanh trong
Đời còn lợp vầng mây cao bát ngát.
Nên mỗi lúc đi ngang ngoài cửa lớp
Tôi lén nhìn rất vội bóng người qua
Tôi lén nhìn rất vội với mong chờ
Nụ cười đó sẽ vờ như thân thiết.
Nên mỗi lúc trời mưa tôi vẫn biết
Đón em bằng giọt nước rớt trên cây
Chiếc lá vàng in dưới bóng chim bay
Con đường đó thản nhiên buồn lớp lớp.
Tuổi mười lăm chim đầu trời cánh chớp
Áo chưa vừa nên còn rộng châu thân
Nếu đã đi xin đi lại vài lần
Cho tôi nghe tiếng cười em thánh thót.
Mùa mưa cũ qua rồi như chi hót
Em có về với chiếc áo năm xưa
Em có về với một nỗi dại khờ
Và đôi mắt có buồn vương chút khói?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2006 12:17:23 bởi mssthuan >
Đời Cha
Khánh Hạ
Ngày xưa con đi học
Chẳng có mẹ cầm tay
Chẳng có mẹ để hát
Ru con thời thơ ngây.
Ngày xưa con đi học
Chỉ có cha cầm tay
Dỗ dành khi con khóc
Dìu dắt qua tháng ngày
Con một đời đi học
Cha một đời âu lo
Bụi thời gian bạc tóc
Mưa thời gian đắm đò.
Con - tuổi hoa rạng rỡ
Cha - tuổi già trên tay
Con qua thời dại dột
Cha đã thành mây bay...
Tạm biệt phố
Lữ Huấn
Chào tạm biệt phố thị
Kẻ nhà quê về nhà
Hành trang, ngoài sách vở
Có bài thơ xưa, xa...
Bài thơ viết không gửi
Cô bé quá nghiêm trang
Mùa hè đầy xa cách
Hết ngóng người về ngang.
Chào tạm biệt phố thị
Chào chủ nhật lang thang
Cò trắng với gió ngàn
Chắc làm gì nguôi nhớ?
Nhà quê về nhà quê
Lòng nào mơ phố thị
Bồi hồi trang nhật ký
Hư ảo một bóng hình?
Nụ Cười
Mưa Sáng
Lạ chưa!
Quen hắn hồi nào?
Gặp nhau
Hắn lại cười chào thật tươi.
Chắc là hắn đã lầm người
Hay có ẩn ý sau... mười cái răng?
Mà sao ta lại băn khoăn?
Lạ chưa!
Lòng mãi tần ngần không yên...
Muốn quên chẳng thể nào quên
Chỉ vì một nụ cười duyên hôm nào.
Chiều, em về
Nguyễn Đăng Hà
Cô về đừng thả đôi bím tóc
kẻo rối lòng anh giữa phố đông!
Lòng anh đã rối từ hôm trước
- Thục nữ long lanh mắt lá răm.
Cô về đừng rủ thêm mây trắng
Có áo trắng rồi cần chi mây?
Hãy để cho anh còn kịp mộng
Giữa chiều nắng xế áo thơm bay...
Cô về nếu gặp anh lấp ló
Bên gốc cây, đừng ghé tủ kem
Kem lạnh, e lòng cô buốt giá
Lấy gì anh chuộc nụ cười duyên?
Cô về đừng hất mặt dửng dưng
Đừng ngó anh như kẻ bất thường!
Đừng thả tình anh cho gió nhặt
Uống tình anh, mãi để công gom...
Hoa Trắng
Văn Kim Khánh
Cứ mỗi mùa hạ đến
Hoa trắng lại tàn phai
Cuối thu hoa trắng nở
Khắp đường hoa trắng bay.
Em là loài hoa trắng
Trong một sớm mai hồng
Em là loài hoa trắng
Thấp thoáng nở bên sông
Em là loài hoa trắng
Lung linh màu trong sương
Em là loài hoa trắng
Tô điểm cho quê hương.
Bé ơi... ngại ngùng
Nguyễn Đăng Khoa
Bé, bé ơi, bé ơi...
Tóc mây lộng giữa trời
Nụ cười, ôi xinh quá
Làm hồn anh chơi vơi.
Bé ơi, có biết không
Bao lần anh ngóng trông
Đêm từng đêm mơ mộng
Thương bé, còn bé không...
Bé như hoa hồng ấy
Nở trong tim anh rồi
Có lần anh định hái
Chợt ngại ngùng, lại thôi...
Màu kỉ niệm
Quang Huy
Lá tre thon như những con thuyền nhỏ
Trôi bồng bềnh ru bổng giấm mơ xưa
Em thả lá, anh làm sào chống đỡ
Rảnh sân nhà vui suốt mấy chiều mưa.
Lá bàng mướt như bàn tay ai vẫy
Tán xòa xanh bóng ngả mái trường quê.
Tan học trưa ta kết vành nón lá
Đội đầu chung, hai đứa rủ nhau về.
Lá ngâu xinh như miệng em chúm chím
Buổi ban đầu xem hội đứng gần anh.
Đêm quê hương anh ngắt cành lá nhỏ
Tóc em cài thơm ngát vị ngâu thanh.
Lá chuối non như từng trang sách mở
Gió khuya về lật giở những đêm xuân
Buổi tiễn anh đi, em hơ tàu chuối ngự
Gói xôi rền thơm ngát giữa hàng quân.
Ta mang nặng vòng ngụy trang ra trận
Lá rì rào tiếng nhắn của người xa
Cả quê hương xanh rờn màu kỉ niệm
Cũng lao vào trận đánh cùng ta.
Vô duyên
Huỳnh Kì Thai
Muốn quen không biết làm sao
Mượn cái ống khóa khóa vào hai xe.
tan trường nón lá nghiên che,
Nàng đang đứng đợi lặng nghe điều gì?
Nắng vàng làm ngại bước đi.
Thênh thang sân rộng, tim si bồi hồi.
Mắt nàng dìu dịu trách tôi.
Tay run mở khóa, ngỏ lời phân minh.
Thật tôi có ý "vô tình"
Khóa xe hai đứa để mình quen nhau...
Dẫn xe, nàng chẳng lời nào.
Ngó theo - con mắt nghẹn ngào - ngó theo.
Sân trường lạnh ngắt buồn teo...
Thôi rồi cái phận o mèo vô duyên!
Nhớ ba
Viễn Dzu Tử
Khi con hiểu được tình ba
Thì ba vĩnh viễn rời xa con rồi.
Và trong mắt chợt òa rơi
Những giọt nước mặn lên môi bao giờ
Còn đâu năm tháng ngày xưa
Có ba, con sướng vui đùa sớm hôm
Chiều nay con thấy bồn chồn
Nhìn hao phượng đỏ sân trường, ba ơi!
Thế là hè đã về rồi
Chẳng còn ba để dẫn chơi kì hè
Bâng khuâng theo khúc hát ve
Con chạy ùa về thắp mấy nén nhang.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: