Asin Tạp bút !
Nỗi buồn không gọi thành tên ! Tôi đếm lại những giấc mơ ngày cũ
Để oằn mình trên những vết đau xưa
Trời đổ lửa hay tiếng lòng giận dữ
Gió thét gào thay áo những cành xa. Tôi đếm lại những hình bóng đã qua
Để thổn thức giữa hồn ai trống trải
Trời dâng lệ khóc tình côi mê mải
Mưa đô thành giờ nhạt bóng phôi pha. Tôi gom lại những điệu nhạc lời ca
Để chắp nỗi thành khúc sầu đơn lẻ
Trời quá cao và đất lại quá xa
Buồn nhịp bước chẳng rung thành đồng vọng.
Đất hoang... Anh như một mảnh đất khô
Gió hoang thổi mãi bụi mù tung bay
Những hàng luống ngả nghiêng say
Khát đòi một vạt mưa ngày cháy lưng
Em như thác lũ mưa rừng
Đến rồi đi để muôn trùng đớn đau
Anh vẫn biết... Anh vẫn biết rằng mùa thu thay lá
Vệt hoe vàng không giữ nổi thời gian
Vẫn còn đây bao nỗi nhớ miên man
Hừng hực lửa theo em không trở lại.
Anh vẫn biết rằng chờ mong mê dại
Một bóng hình xa ngái vuột vòng tay
Buồn tàn thu nghiêng ngả những nồng cay
Từng chén đắng chạm bờ môi kỷ niệm.
Anh vẫn biết đó đây bao màu nhiệm
Điều ước nào đã ước dưới sao băng
Bảy mươi năm sự ấy liệu rằng
Còn tái hiện những buồn-vui-cay-đắng.
Một nửa... Chỉ một nửa thôi... Một góc khuất trái tim Vừa vặn cho anh giam mình trọn vẹn
Buồn...
Gió buồn rót mật vào đêm
Em buồn rót nhớ vào miền vắng anh
Mây buồn cho nắng vàng hanh
Anh buồn vì nỗi xuân xanh lỡ làng.
Gửi lời tình ý dở dang
Trót thương nhớ, trót rộn ràng, một khi
Chưa thương yêu đã từ ly
Chưa thoát tục, vẫn sân si, thói thường.
Nửa đêm thức, rõ ẩm ương
Nào đâu ai, biết vấn vương, thế nào
Ậm ừ, gớm, chuyện tào lao
Mộng phi thường, tưởng, chiêm bao rõ ràng.
Đấy, anh chẳng dám, nói ngang
Không yêu em, có các vàng, chẳng yêu
Trích đoạn: Asin
Buồn...
Gió buồn rót mật vào đêm
Em buồn rót nhớ vào miền vắng anh
Mây buồn cho nắng vàng hanh
Anh buồn vì nỗi xuân xanh lỡ làng.
Gửi lời tình ý dở dang
Trót thương nhớ, trót rộn ràng, một khi
Chưa thương yêu đã từ ly
Chưa thoát tục, vẫn sân si, thói thường.
Nửa đêm thức, rõ ẩm ương
Nào đâu ai, biết vấn vương, thế nào
Ậm ừ, gớm, chuyện tào lao
Mộng phi thường, tưởng, chiêm bao rõ ràng.
Đấy, anh chẳng dám, nói ngang
Không yêu em, có các vàng, chẳng yêu
************************************************
Người hơn ta một tấc hồn trái tim còn có nỗi buồn để chia lấy mình chia với ai kia cái câu cá chậu lia thia nhãn lồng Lại đôi / hoa cúc hoa hồng ở bên nhau lấy thước lòng mà đo nhận về đo với đem cho người hơn ta những : nhận / cho nỗi buồn
Ú ớ - Ra mơ
Giữa đêm tiếng thét bật ra
Rủa cô đơn/Kéo người xa/Trở về
Ú ớ toát hột cơn mê
Giật mình/ tỉnh mộng/ Bốn bề vắng tanh
Đơn chăn chiếc gối năm canh
Một vùng hơi ấm chạy quanh chỗ nằm
Tơ vương là kiếp phận tằm
Yêu trong câm lặng/ Đêm/ Nằm/ Thế thôi
[font=.vntime]
Điên Nhớ...! [font=.vntime]
[font=.vntime]
Ngày uống trọn trăm vò nhung nhớ [font=.vntime]
Đêm say mơ vạn vạn tư tình [font=.vntime]
Những muốn/Điên quên trọn kiếp phù sinh [font=.vntime]
Ôi thực tại/Lạc giữa trần gian mê mải [font=.vntime]
Mong...! Tiếng ai hòa giữa tiếng đêm Nghe như ấm áp êm đềm trào dâng Rượu không uống hồn lâng lâng Say say say chút bâng khuâng nghẹn lòng. Tiếng ai rất mảnh rất trong Như là ánh mắt chờ mong sớm chiều
Ước gì nơi ấy chiều nay Hai ta dạo bước nước mây cuối trời Ước gì nói được thành lời Thì duyên đâu gãy giữa thời tương tư Thỉnh thoảng vào quậy anh cho đỡ nhớ... ;))
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2007 16:41:01 bởi Isan >
Biết em nơi ấy chiều nay Trắng trời thương nhớ heo may vô vàn Đợi xuân vừa khéo tuyết tan Tay trong tay ấm những màn tin yêu
Tôi muốn...! Tôi giữ từng đêm trăng sáng mãi
Tôi níu thời gian chẳng phôi phai
Tôi níu tình em đi lại lại
Tôi ngờ mê dại với bùa yêu.
Vấn tóc say mềm với gió sương
Đêm vui huyền diệu cõi vô thường
Ước nguyền đôi mảnh thêm rạng rỡ
Tình ta vượt sóng tới muôn phương.
Tôi muốn rằng em mãi chung đường
Chông gai trăm vạn vẫn nhớ thương
Cách xa ngàn dặm tin thì biết...
Ngày sau xây mộng bến sông tương
Ai là người có tội?
(Một chút bất nhẫn cho lòng người, tình người Đêm giáng sinh cầu chúa rửa tội, dê cừu)
Ngày em đến bên giòng sông nước đỏ
Đưa tay với giấc mơ
Về ngày vu quy tràn đầy hạnh phúc. Nhưng có ngờ đâu
Giấc mơ anh lại vô tình đến thế
Cứ đẫy đà trong quá khứ
Người xưa đã xa lâu rồi.
Anh thẫn thờ nhớ dại
Bỏ quên thời con gái riêng em... Trong cơn say
Mắt mũi tèm lem
Bàn tay quờ quạng
Em biến thành người xưa viên mãn
Hiến dâng đầy đặn quá... !
Những xúc cảm đê mê. Khi màn đêm trốn chạy chẳng hẹn thề
Mùa xuân chợt nhận ra hè đã tới
Những bàn tay rời nhau
Rất vội !
Chẳng màng chi hụt hẫng tái tê. Anh trốn trong mùa đông
Để lại em giữa mùa thu rỉ máu
Có nơi nào nương náu
Một hình hài bất định
Nhói đau !
Giáng sinh 2007...!
Giáng sinh này ta có nhau không
Mùa tuyết lạnh bên em còn phủ trắng
Nắng nơi anh cứ thản nhiên hoang vắng
Lạnh se lòng hơi ấm lặn rất sâu.
Sắp đến rồi một cái tết úa màu
Không pháo đỏ chẳng rượu hồng ngày cũ
Bánh chưng xanh cứ cúi đầu ủ rũ
Đợi tay người đếm lá buộc dây thương.
Tháng riêng ngon im bặt nỗi vấn vương
Cành lan trắng vừa in trên dấu mộ
Khóc riêng ai khi tình yêu xấu số
Chạm đáy rồi giọt cuối vỡ toang nhau.
Khi ta ở đất là nơi ta ở. Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: