wow 2 bà chị cho em viết chung với...! Đúng là có những khoảnh khắc mà...thiên nhiên tạo cho mình một phút thanh bình kỳ lạ.....
Từ nhà đến chổ anh làm dv phải đi trên con đường rất nhỏ và xuyên qua khu rừng...Nghe nói ngày xưa nơi này chỉ là cây cỏ và những cánh đồng bông gòn.
Có những buổi sáng, sương mù vây phủ khiến cảnh trở nên huyền ảo lạ lùng...
Trên cao ánh nắng xuyên qua từng cây lá.....
Thu lại về, từng cơn gió nhẹ, từng chiếc lá vàng bay bay.....
Cứ bao nhiêu đó cũng đủ khiến lòng say ngất...Say đời, say cảnh.....
Mặc dù con đường bé tẹo và có những khúc quanh co rắt rối, dv lại lái xe rất tệ...nhưng....cứ thèm ngắm cảnh....nên cứ đi....
Mỗi khi đi xuyên qua con đường đó, dv có cảm tưởng đi lạc vào một vùng trời lạ.....vì buổi sáng ngòai tiếng chim hót, nắng, và sương mù ra....không có tiếng xe cộ ầm ỉ của thành phố...không khí trong lành chẳng vương chút xăng dầu, khói bụi.......Đêm đến.....xung quanh râm ran tiếng côn trùng và mùi đất rất dễ thương....
Cuộc sống đời thường quá nhiều bận rộn....nhưng may mắn được thiên nhiên mang đến cho mình những phút thanh bình....cảm được khung cảnh như tranh....khiến lòng vui vẻ biết dường nào! Phải không? :)