Trích đoạn: SuongAnh
Vô Số Tội Nhưng Dễ Thương Vô Kể
Vô số tội nhưng dễ thương vô kể
Kẻ làm thơ ngàn lẽ: chuyện văn chương
Trăm lòai hoa ngan ngát đủ mùi hương
Hoa quỳ đắng màu vàng trông thanh quý
Hoa hồng đỏ tặng người tình tri kỷ
Hoa mẫu đơn các bà mẹ yêu con
Hoa la-dơn tình bạn hữu mãi còn
Thơ: những cánh hoa tâm hồn vạn sắc
Anh đã vẽ những cánh thơ trầm mặc
Những cánh thơ vàng, đỏ, tím, trắng, xanh
Những cánh thơ yêu dấu với lòng thành
Gởi đi đến tám phương trời góc bể
Người như thế tội tình nhiều vô kể
Chuyện cuộc đời dâu bể vẽ đầy vơi
Chuyện riêng tư, chuyện thầm kín, xa vời
Viết lên cả sẻ chia cùng thiên hạ
Bởi thi sĩ vốn cây cành hoa lá
Chuyện viển vông, xa lạ cũng thân quen
Chốn xa hoa, tráng lệ lẫn nghèo hèn
Đều thân thuộc như cụm từ mới cũ
Mời em nhé vào tiệc trà ngôn ngữ
Buổi tọa đàm khiêu vũ múa văn chương
Chốn trần gian, nơi lưu lạc, thiên đường
Mỗi chữ nghĩa đường mơ cung dẫn lối
Mời em đến, thả xiêm y bên suối
Xuống Nguồn Thơ tắm gội rửa hồn xưa
Uống nước trong ngọt mát tựa chùm dừa
Cất tiếng hát ca ngâm vô số tội
Nguyên Đỗ
Tội Anh Nhiều Lắm Nhưng Không Thèm Kể
Tội anh nhiều lắm nhưng không thèm kể
Tội yêu trăng, ghẹo gió, hôn hoa
Mỗi bước chân là thảm cỏ thi ca
Đón hoa nắng vào nhà tiêng tình tự
Tình cuả anh gởi theo muôn con chữ
Khắp đó đây lời tình tự ngọt ngào
Đọc lá thư làm gió phải xuyến xao
Hoa run cánh, trăng thẹn thùng...mây giấu
Anh: Thi sĩ kiêm luôn người vẽ mẫu
Mỗi cánh hoa một nét đẹp riêng tư
Qúy phái, kiêu sa, trầm lắng, hiền từ
Theo ngòi bút toả hương thơm ngan ngát
Tình anh thế nỡ lòng nào mà phạt
Chữ sẽ buồn, câu khao khát tiếng thơ
Cây lá thôi xanh, hoa sẽ đợi chờ
Sông, suối cũng buồn lững lơ dòng chảy
Tha một lần có nghiã là mãi đấy
Bởi muốn anh cứ hãy là thi nhân
Để cho em dù xa vẫn thấy gần
Hồn thi tứ chúng mình luôn thân thiết
Cám ơn anh buổi trà đàm đặc biệt
Tình thơ văn tha thiết mãi không rời
Bút lượn bay theo con chữ khắp nơi
Vần câu quấn quít gọi mời ý nhạc
Đang nóng bức gặp suối thơ trong mát
Nước màu xanh ngan ngát đẹp vô cùng
Hoà mình vào quên vũ trụ không trung
Xiêm hồng thả xuống dòng thơ tắm gội
Sương Anh
A, Ai Thế Sao Mà Ghê Đáo Để?
A, Ai thế sao mà ghê đáo để
Từng đọan thơ, từng vần ý thi ca
Vẽ vời ra, ngoáy hụych tọac toang nhà
Ghê quá nhỉ, Sương Anh, chà đáo để
Giơ tay cao, dọa dù nhưng đánh sẽ
Vuốt tóc dài, cười mỉm, đúng đồng cân
Bạn quậy xưa, nghịch phá, biết bao lần
Trái ớt hiểm bé mà cay ghê gớm
Biết mặt em khi tóc còn mới chớm
Chạy long nhong trên bãi biển Nha Trang
Con Nhái con chạy đuổi đám dã tràng
Lè nhè khóc khi dã tràng bám chặt
Tình bạn thiết đã bao năm bền thắt
Ý từ thơ săn sắt tận đâu đâu
Khi oanh vàng khi hiền dịu bồ câu
Khi chim cắt khi diều hâu, hải yến
Tiệc ngôn ngữ anh tài về hiện diện
Xướng họa ngâm như tài tử giai nhân
Đôi bạn thơ vốn tri kỷ bao lần
Đùa qua lại khác chi thần tiên nhỉ?
A con bé, giống xưa mình lỉ khỉ
Chuối lá xanh gói chặt mắm tôm tươi
Khỉ thò tay nắm lấy bé tươi cười
Mở lá chuối khỉ khắp chuồng hò hét
Nguyên Đỗ