Thiếu Nữ Đầm Sen
Cô thiếu nữ mặc quần Jeans áo trắng
Ở Đầm Sen, công viên đẹp như thơ
Cô đến đây từ buổi sáng sương mờ
Đi tới trưa, đến chiều mà chẳng mệt
Anh du khách lòng yêu thầm tha thiết
Giọng nói cười, khuôn mặt diễm kiều kia
Đã bao năm, ừ nhỉ, thật lâu kìa
Anh quên mất cảnh quê nhà thuở nhỏ
Cô hướng dẫn anh đi đây đi đó
Anh sẵn sàng giao hẳn cuộc đời anh
Anh trong mơ đang sống giữa mộng lành
Quên hết hẳn buồn vui nơi viễn xứ
Anh thấy lại khỏang trời thơ tình tự
Của quê hương, của cô gái hiền lương
Anh ngần ngừ chẳng thích chuyện qua đường
Muốn về theo để tìm người mai mối
Người thiếu nữ thấy ưu tư chợt hỏi
Anh nghĩ gì mà có vẻ đăm chiêu
Phải chăng là anh nghĩ tới người yêu
Nên chạnh lòng bần thần như thế đó
Anh du khách: không, không mà... cô nhỏ
Anh ngại ngần vì muốn đến nhà em
Thăm gia đình cha mẹ anh chị em
Anh nào có ai chờ hay đợi nhỉ
Cô thiếu nữ giật mình nói lí nhí
Đến nhà chi, có kỳ lắm không anh
Mới gặp nhau, chưa biết hết ngọn ngành
Mắc cở lắm, thôi hẹn ngày mai nhé
Em móc túi đưa anh một cái thẻ
Của công ty hướng dẫn du lịch em
Mai anh cần, anh cứ gọi cho em
Mai sẽ nói những gì anh muốn nói
Khi nàng đi, trời cũng vừa chập tối
Ngẩng đầu lên, trời đã điểm muôn sao
Lòng chàng trai đượm gió nhạc dạt dào
Và mơ ước ngày mai rồi gặp lại
Tình yêu, ừ tình yêu còn mãi mãi
Trái tim anh xao xuyến những nhịp rung
Anh đã thương cô gái ây vô cùng
Thật cũng lạ, chỉ một ngày chung bước
Rồi ngày mai, tương lai tròn mộng ước
Lại chung đường, chung bước trọn trăm năm
Nhìn trên cao, vầng trâng đẹp âm thầm
Chàng cảm tạ ông tơ và bà nguyệt
Nguyên Đỗ