(URL) TRẦN KHẢI THANH THUỶ
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 43 trên tổng số 43 bài trong đề mục
HongYen 15.06.2007 22:48:00 (permalink)
Đối thoại cùng sông
Trần Khải Thanh Thuỷ
“…lũ lãnh đạo các ngươi không phải giặc Minh, nhưng vì dốt nát, tham nhũng nên đâu có biết yêu thiên nhiên đất nước Việt Nam, đâu có nghĩ tới sức chịu đựng có hạn của nó. đã “giàu xổi” lại “ăn xổi ở thì”, được chăng hay chớ, mạnh ai nấy phá, bạo ai nấy cướp…”

 
-Chảy đi sông ơi.

-Tôi không thể chảy được nữa rồi

-Sao vậy?

-Tất cả là do sự tham lam ngu dốt, bảo thủ của lũ lãnh đạo các người đấy

-Kìa giữa thế kỷ 21 này, loài người đã tiến những bước nhảy vọt trong mọi lĩnh vực hiện đại hoá, công nghiệp hoá, sao còn có thể bảo là lãnh đạo bảo thủ, ngu dốt được ?

-Phải, lũ lãnh đạo các người cậy “rừng vàng, biển bạc” tài nguyên thiên nhiên phong phú, trữ lượng lớn, chất lượng cao, dễ khai thác...nên ra sức tàn phá... ta làm sao nằm ngoài ngoại lệ của sự ngu dốt đó được?

-Thế sự thực không phải vậy sao, từ bé ta đã được học về điều kiện giàu có , phong phú, thiên nhiên ưu đãi để tự hào mình là người Việt Nam mà?

-Phải, chính lòng tự tin ngây thơ đó của lũ lãnh đạo nhồi sọ đã và đang giết chết các người đó. Sao các ngươi không tự hỏi mình, nếu tiềm năng giàu có thế sao bao nhiêu năm qua các ngươi vẫn nghèo, tổng thu nhập mỗi đầu người thấp nhất nhì đông Nam á, còn so với thế giới chỉ hơn được vài nước Châu phi?

-Thì do lỗi tại chiến tranh mà

- Lại nguỵ biện, Chiến tranh ra khỏi bờ cõi 31 năm trời nay, mọi đường lối chính sách kinh tế của lũ lãnh đạo các người vẫn luẩn quẩn trong vòng vây của sự đói nghèo túng quẫn, bài toán kinh tế luôn mang nghiệm âm, mà nhà ngươi vẫn đổ tại chiến tranh được, thật nực cười.

-Chẳng phải suốt bao năm chiến tranh máy bay Mỹ rải chất độc da cam triệt hạ mầm sống của rừng sao?

-Tất nhiên điếu ấy có, song chỉ là muối bỏ biển so với 31 năm xây dựng và phát triển bất chấp môi sinh của lũ lãnh đạo các người thôi. Sự thực nằm ở ngay cái hình dạng đất nước ngươi đó

-Hình chữ S ư ?

-Phải, từ khởi nguồn dân tộc, nó đã sai và không chịu sửa sai nên lỗi lầm chồng chất, một sai lầm của lãnh đạo cả dân tộc phải trả giá bằng mấy chục năm, huống hồ đất nước ngươi làm gì có người giỏi, người tài, chỉ sai lầm nối tiếp sai lầm

-Kìa, Hưng đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn, Lê Thánh Tông...

Thời đó xưa rồi. Vua sáng tôi hiền, còn hiện tại vua dốt, nên tôi phải đần để dễ bề mị dân, xuyên tạc sự thực, bóp méo lịch sử, gian trá phiếu bầu.

-Thì ra là như vậy. Ngươi đúng là Thần sông có khác

-Thôi không miên man nữa ta muốn nói với ngươi vài điều về lịch sử đau thương của ta, về sự dự đoán trước đó của một số nhà khoa học

-Vâng có điều gì xin sông cứ nói, biết đâu loài người chúng ta có thể khơi thông dòng chảy cho sông...Ngày xưa chắc sông phải đẹp lắm?

-Phải ta như một cô gái trẻ trung óng ả, nơi hò hẹn của trai gái trong làng , nơi cung cấp cá tôm cho ngư dân quanh vùng, nơi bơi lội tung tăng của bầy trẻ nhỏ, đẹp đến nỗi nhà thơ phải thốt lên:

Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước trong xanh tha thiết bốn mùa
Tâm hồn tôi là buổi trưa hè
Toả mát xuống lòng sông bát ngát .
-Chả lẽ đã thành huyền thoại, cổ tích rồi ư?

-Thì nhà ngươi cứ tưởng tượng xem, kể từ 1975 đến nay, hàng ngàn công ty được phép khai thác gỗ, chặt phá rừng dưới dạng xuất khẩu gỗ. Hàng triệu gia đình còn lại đều là hậu duệ nhiều đời của chàng Thạch Sanh tiền sử, quanh năm đóng khố cởi trần, sống bằng nghề đốn củi đốt than, thẳng tay phá rừng lấy gỗ bán cho hàng chục triệu gia đình cần chất đốt dưới xuôi, gấp triệu triệu lần ông tổ của chúng...làm gì ta chẳng bị giết chết

-Thì ra mối quan hệ giữa các loài trong quần thể sinh thái môi trường, sinh cảnh cũng gắn bó nhau chặt chẽ khăng khít như vậy sao?

-Chứ sao: Như môi với răng- môi hở thì răng lạnh. Có điều dưới sự chặt hạ lấn lướt của lũ ngu dốt các người-môi chẳng những không che chắn cho răng khỏi lạnh được còn bị răng cắn bập vào môi...Ngoài việc nhăn nhó, khóc lóc vì chảy máu sưng vều lên, môi chẳng còn cách nào để chống lại, dù van xin, khuyên bảo cũng đã nhiều

-Nhưng nhà nước đã có lệnh bãi bỏ việc xuất khẩu gỗ mà? làm sao rừng lâm vào trạng thái kiệt quệ đến mức không giữ nổi nước, không chống được sự xói mòn, làm sông cạn trơ cả lòng, nứt nẻ như vậy?

-Ôi, thật là mất bò với lo làm chuồng, mất rừmg mới lo ...giữ rừng .Từ năm 1993 có lệnh ấy thì rừng đã bị triệt hạ mất 3/4 rồi, 14 còn lại trong tình trạng bị triệt phá đúng quan điểm của Việt Minh cộng sản: Không cho chúng nó thoát, chúng ta bỏ qua sẽ có thằng cướp ngay...Thế là thiên nhiên bị tiêu diệt thẳng tay, vong hồn rừng ngày đêm nức nở , ai oán...Sự thiếu thốn cây xanh đã làm thay đổi cả thời tiết. Mưa đổ ào xuống trong vòng vài tháng gây lũ lụt ứ tràn ở khắp nơi, sau đó là hạn hán và rừng lại tiếp tục bị cháy …14 năm nay rồi, rừng chỉ còn thoi thóp…tất cả do lũ lãnh đạo cộng sản các người đó.

- Trời đất ơi, sao sông có thể kết tội lãnh đạo chúng tôi tàn ác hơn cả quân Minh ư ? Ngày xưa Nguyễn Trãi kể tội quân Minh sang tàn phá cướp bóc nước Đại Việt chúng ta là: Tàn phá cả côn trùng thảo mộc...

-Phải, lũ lãnh đạo các ngươi không phải giặc Minh, nhưng vì dốt nát, tham nhũng nên đâu có biết yêu thiên nhiên đất nước Việt Nam, đâu có nghĩ tới sức chịu đựng có hạn của nó. đã “giàu xổi” lại “ăn xổi ở thì”, được chăng hay chớ, mạnh ai nấy phá, bạo ai nấy cướp, làm gì chả ăn phải quả đắng? làm gì chả ác hơn giặc Minh?

-Thể nào trong dân gian có thơ:

Từ ấy nước tôi tràn lũ lụt
Màn trời... chiếu nước khắp muôn nơi
Làng tôi là một vùng hoang hoá
Hết sạch hương và bặt tiếng chim ca
-Thật là chí lý. Đó cũng là điều ta muốn cảnh báo cho lũ lãnh đạo các ngươi biết. Hãy ra khỏi đáy giếng đi xem sự thực các người có cái gì ? Hay đất chật người đông, thiên nhiên bị tàn phá, tài nguyên ít ỏi, con người thiếu ý thức ...Cho nên dân số đứng thứ 13 trên thế giới song kinh tế các ngươi mới chết dí ở vị trí 164 trên tổng số 180 nước chứ , lũ lãnh đạo các người ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, còn làm như mèo mưả, thua cả nước láng giềng lạc hậu là Lào, chả trách ...

- Vâng! Vâng dù ngu dốt tôi cũng hiểu ra phần nào, cảm ơn sông đã giúp ta mở mắt và nhỏ lệ cùng sông

- Một mình ngươi mở mắt và nhỏ lệ thì ăn thua gì, quan trọng là lũ lãnh đạo các người kia? Bọn chúng chỉ giỏi mua quan bán tước, tham quyền cố vị, trị tội dân oan thôi, có làm được gì cho dân cho nước đâu?

- Nhưng, đã đến thời dân thắng, Đảng thua rồi mà, chờ tổng thống Bush sang là tình hình sẽ thay đổi nhiều lắm đó

- Ôi dào!

Bush sang rồi Bush lại về
Còn Đảng cộng sản cứ ghè dân đen.
Đảng thì ăn trốc ngồi trên
Mặc dân khắp nước kêu rên cả đời

- Sao cơ? Tưởng nó chỉ ghè các nhà dân chủ, ngừơi bất đồng chính kiến vì sợ họ bóc trần bộ mặt thật bẩn tưởi nhơ nhớp, chuyên cướp bóc của Đảng ra trước bàn dân thiên hạ thôi chứ, sao dám động đến dân? Dù sao người dân cả nước cũng thức tỉnh rồi, không cẩn thận sẽ ghè lại lũ ăn hại, đái nát chúng nó ấy chứ.

- Cũng phải chờ thôi, vì đến giờ phút này, sau 76 năm cướp bóc, Đảng Cộng sản cũng hết thiêng rồi, chỉ còn chờ ngày khiêng ra ngoài đồng, đào hố chôn chặt nữa thôi

- Khi ấy sông sẽ lại chảy chứ.

- Ta ư? Ta chỉ còn được chảy róc rách trong lòng người dân thôi, vì những chính sách ngu đần dốt nát, hoạch định kinh tế sai trái của đảng mà bao sông suối ao hồ vơi cạn sạt lở, đổ vỡ tùm lum rồi còn đâu nữa.

- Ừ nhỉ, mong sao ngày đó đến thật gần, ngày mà "Bắc Nam xúm lại, lật nhào đảng ta" ấy. Thắng giặc Đảng rồi, nhất định ta sẽ đắp bờ, xây đập, khơi thông dòng chảy, để sông đàng hoàng, to đẹp, hơn mười lần xưa.

- Ngươi đúng là con cháu của Hồ tặc có khác. Gần Hồ ắt hẳn hôi tanh mùi Hồ, thôi về đi, chớ có moi tư tưởng của cụ Hồ ra đây mà chọc ta nữa. Từ năm 1969, tư tưởng áy đã tan rữa, bốc mùi hôi tanh nồng nặc, đầu độc cuộc sống của 83 triệu người dân Nam các ngươi rồi, ngươi không biết sao?

- Ôi thật thế ư, sao lúc nào trong tai ta cũng chỉ văng vẳng tiếng hô " muôn năm, muôn năm nhỉ?

- Giời ạ. Chẳng qua lũ lãnh đạo các ngươi thích ăn xác chết, ngửi xác chết nên mới tung hô như thế chứ. Ngươi không biết 83 triệu người Việt Nam, trong suốt 38 năm giời rên xiết lầm than chỉ vì " sống, chiến đấu, lao động và học tập theo …thân xác Hồ vĩ đại". Đưa Việt nam vào toa tàu vét của thế giới, ngắc ngoải thoi thóp đấy sao …

- Vâng, xin cám ơn sông, vì sông đã giúp ta mở mắt một lần nữa. Giờ thì ta đã hiểu tại sao cùng là nền văn minh cầm đũa mà thu nhập GDP của Nhật gấp Việt Nam đúng 100 lần.

- Vì người Nhật không bao giờ làm theo di chúc của người đã chết chứ sao. Có thế mà đến tận giờ phút này ngươi mới hiểu …Thôi về đi …về mà trình diện công an kẻo thấy ngươi vắng mặt lâu quá là chúng lại lồng lên tìm đấy. Ngươi không thấy các vết chân chó quanh bờ ta à? Về đi, khi nào khỏi vòng tăm tối rồi, nhớ ra đây tìm ta, ta sẽ giúp ngươi tố cáo bọn Đảng tặc, công an tặc, dìm chết chúng giữa lòng ta.

Vâng- nhất định thế rồi, thời phải thế, thế thời phải thế. Chào sông nhé, sông ơi.

 
Hà Nội - những ngày vô cớ bị đảng khám nhà, bắt người, cướp tài sản
16-9-2006
Trần Khải Thanh Thuỷ
 
#31
    LXMai 29.06.2007 10:45:27 (permalink)
    Hang đá
    Trần Khải Thanh Thuỷ
    (VNN)
    (Tản văn của Trần Khải Thanh Thuỷ trong những ngày bị đảng hành, công an trị)

    .......

    Hà Nội 11-9-2006
    Trần Khải Thanh Thuỷ (nhà văn)

    http://www.danchu2006.com/PageHtm/CacTacGiaKhac/TranKhaiThanhThuy.htm

     
    >>>>>>>>>>>>>>>
     
    Link
     
    http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=228238


    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.07.2007 22:55:04 bởi LXMai >
    #32
      LXMai 04.07.2007 23:00:36 (permalink)
      Văn Bút Quốc Tế đòi phóng thích nhà văn  Trần Khải Thanh Thủy tức khắc và vô điều kiện
      Bản Tin Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ
       
      Tại Việt Nam, từ 9 tháng qua, có cuộc leo thang đàn áp bằng sự gia tăng sách nhiễu, hành hung, đe dọa, cô lập và giam cầm các nhà văn và nhà báo tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền. Phiên tòa ở Huế áp dụng ‘luật rừng’ với những bản án tù nặng nề đối với LM.
      Nguyễn Văn Lý, chủ biên tạp chí ‘Tự Do Ngôn Luận’ và các cộng sự viên chỉ là bước đầu của một chuỗi dài những hành vi tội ác mới. Các lãnh tụ CHXHCNVN không bao giờ nghĩ rằng giới truyền thông ngoại quốc có thể đồng thanh chuyển vận để phổ biến khắp quả địa cầu, hình ảnh người tù ngôn luận và lương tâm Việt Nam bị còng tay bịt miệng trước vành móng ngựa của một chế độ độc tài cộng sản còn rơi rớt lại sau khi khối đàn anh Liên Sô bị tan vỡ. 
       
      Đứng trước tình trạng vi phạm nghiêm trọng nhân quyền đó, Phóng Viên Không Biên Giới, Ủy Ban Bảo Vệ Nhà Báo, Ân Xá Quốc Tế, Đài Quan Sát Nhân Quyền đều lên tiếng phản kháng và kết án. Và hôm nay, ngày 30 tháng 4 năm 2007, trong một Kháng Nghị Thư phổ biến toàn cầu*, Ủy Ban Văn Bút Quốc Tế Bênh vực Nhà Văn bị cầm tù bày tỏ niềm lo ngại sâu xa về sự giam nhốt nhà văn và nhà báo Trần Khải Thanh Thủy. Bà bị bắt ngày 21 tháng 4 vừa qua sau khi cho đăng trên Internet nhiều bài viết công khai chỉ trích bạo quyền. Công nhận rằng bà Trần Khải Thanh Thủy chỉ hành sử ôn hòa quyền của bà được tự do phát biểu, Hiệp Hội Thế Giới các Nhà Văn đòi nhà cầm quyền Hà Nội phóng thích bà tức khắc và vô điều kiện, tuân theo Công Ước Quốc Tế về các Quyền Dân Sự và Chính Trị mà họ đã ký kết. Văn Bút Quốc Tế cũng rất quan tâm về tình trạng sức khỏe của nhà nữ trí thức dũng cảm đó. Ở trong tù, bà không nhận được thuốc men cần thiết để chữa trị khẩn cấp bệnh tiểu đường và bệnh lao phổi nặng (ho ra máu) có giấy chứng nhận của giám đốc và y sĩ bệnh viện Hà Nội sau khi khám nghiệm bà hồi đầu tháng 3 năm 2007.
       
      Bà Trần Khải Thanh Thủy, 47 tuổi, là một nhà văn có uy tín nhờ tinh thần độc lập, đầy sức sáng tạo, tác phẩm phong phú, dưới nhiều bút hiệu khác nhau (Nguyễn Thái Hoàng, Nguyễn Thị Hiền, Nguyễn Thái Bình, Nguyễn Quý Dân, Nguyễn Hải, Võ Quế Dương, Trần Thị Thanh Hằng, Phạm Xuân Mai, Mai Xuân Thưởng, v.v.). Bà còn là một nhà thơ, nhà viết tiểu luận, phóng viên và cộng tác biên tập với nhiều tờ báo, mới nhứt là bán nguyệt san Tổ Quốc (bị cấm). Bằng ngòi bút trung thực, bà bênh vực những nạn nhân của bất công xã hội. Đặc biệt là bà đã viết về nhiều trường hợp cán bộ viên chức tham nhũng và lạm quyền, cướp đất chiếm nhà của hàng trăm nông dân không có khả năng tự vệ và chống đối. Bởi vậy bà Trần Khải Thanh Thủy trở thành đối tượng của nhiều cuộc sách nhiễu hung bạo và bắt bớ để thẩm vấn của công an mật vụ.
      Bà bị canh chừng nghiêm ngặt như một tù nhân bị quản thúc tại gia. Bà từng bị bắt lại đầu tháng 10 năm 2006 và bị tra hỏi về các bài tiểu luận ‘Hang đá’, ‘Tự Thuật’ và ‘Đối thoại’ được viết sau lần bà bị câu lưu hồi tháng 9. Bà cũng bị công an đưa ra giữa một phiên tòa án nhân dân tại một sân vận động, nơi mà đám đông khoảng 300 người bị bắt buộc tham dự vào cuộc ‘’đấu tố’’, sỉ nhục bà. Chưa hết, một đám đông khác đã bao vây nhà bà. Bọn người tỏ vẻ ‘hiềm thù’ đó còn tố cáo bà là ‘kẻ phản bội và bán rẻ danh dự’. Rồi tới chiều ngày 27 tháng 10, trước sự hiện diện của công an, một đám đông khác tràn vào nhà bà. Hai vợ chồng bà bị đánh đập tàn bạo. Chẳng những bọn công an từ khước bảo vệ bà, chúng còn nói đó là phương cách độc nhứt để buộc bà phải từ bỏ công cuộc đấu tranh tích cực cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền. Bà bị mất việc từ cuối năm 2006 trong lúc chồng bà, nhà giáo Đỗ Bá Tân, cũng bị thường xuyên sách nhiễu ngay nơi làm việc.
       
      Theo tin Văn Bút Quốc Tế và cũng là tin của cháu Đỗ Thủy Tiên (16 tuổi), chị của cháu Đỗ Trần An Khuê (10 tuổi), ái nữ của bà Trần Khải Thanh Thủy, nữ văn sĩ vừa bị công an bắt trưa ngày 21 tháng 4 tại bến xe Gia Lâm (Hà Nội). Đến chiều thì nhà văn bị còng tay áp giải về nhà. Bọn công an ra lệnh khám nhà, tịch thu tất cả máy vi tính, trang bị điện tử, điện thoại di động, sách báo, hồ sơ dân oan khiếu kiện cùng bản thảo của bà. Ngay sau đó, chúng chở bà đi giam ở một nơi chưa ai biết. Chế độ cộng sản sẽ cáo buộc bà vi phạm Điều 88 của bộ luật hình sự, tức là ‘Tội tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCNVN’. Vi phạm Điều 88.1c) có thể bị phạt tù từ 3 đến 12 năm. Ngoài tội vi luật vì phổ biến nhiều bài viết yêu cầu thực thi dân chủ và công bình xã hội, bà Trần Khải Thanh Thủy còn bị cáo buộc là thành viên và người hỗ trợ của nhiều tổ chức (bị cấm) tranh đấu cho Tự Do Dân Chủ và Nhân Quyền như Khối 8406, Công đoàn độc lập, v.v. 
       
      Văn Bút Quốc Tế nhắc rằng nữ văn sĩ Trần Khải Thanh Thủy đã được Hiệp Hội tuyên dương nhân dịp thế giới cữ hành Ngày Phụ Nữ 8 tháng 3 năm 2007. Cùng với nhà văn và nhà báo Nga Politkosvkayav, nhà báo Umida Niyazo, nước Ouzbékistan, nhà báo Serkalem Fasi, nước Éthiopie, bà Trần Khải Thanh Thủy là trường hợp tiêu biểu cho những nhà nữ trí thức chân chính, những người cầm bút dấn thân, bất khuất mà tù ngục, hăm dọa và cả đến giết hại không hủy diệt được tiếng nói chỉ trích bạo quyền và bạo lực. 
       
      Không quên rằng Đài Quan Sát Nhân Quyền cũng đã trao tặng bà Trần Khải Thanh Thủy Giải Tự do Phát biểu Lillian Hellman/Dashiell Hammet năm 2007. Được biết Giải thưởng này dành cho 45 nhà cầm bút đối kháng đã chứng tỏ lòng can đảm trước sự trấn áp, ngược đãi của nhà cầm quyền ở nước họ. Trong số tân khôi nguyên có 8 nhà văn và nhà báo dân chủ đối kháng Việt Nam. Bên cạnh bà Trần Khải Thanh Thủy có nhà báo tù nhân Nguyễn Vũ Bình đang đau nặng, luật sư Nguyễn Văn Đài mới bị bắt cùng ngày với nữ luật sư Lê Thị Công Nhân, nhà bình luận Nguyễn Chính Kết đang bị truy nã, ba cựu tù nhân - nhà báo Nguyễn Khắc Toàn, nhà luật học Lê Chí Quang, nhà viết quân sử CS Phạm Quế Dương, và nhà viết tiểu luận Đỗ Nam Hải, đang bị sách nhiễu, cô lập hoặc bị công an hăm he bắt giữ để làm áp lực gia đình.
      Văn Bút Quốc Tế sẽ gởi Kháng Nghị Thư này đến Chủ tịch, Thủ tướng cùng bộ trưởng văn hóa và thông tin CHXHCNVN. Văn Bút Quốc Tế cũng yêu cầu các Trung tâm Văn Bút trên toàn thế giới gởi ngay Kháng Nghị Thư tương tự đến nhà cầm quyền Hà Nội, để:
       
      - bày tỏ mối quan tâm sâu xa về sự giam nhốt nhà văn và nhà báo Trần Khải Thanh Thủy và đòi phóng thích bà tức khắc và vô điều kiện tuân theo Điều 19 Công Ước Quốc Tế về các Quyền Dân Sự và Chính Trị mà họ đã ký kết;
      - bày tỏ niềm lo âu về tình trạng sức khỏe của bà và đòi nhà cầm quyền cộng sản đảm bảo cho bà được tiếp tục điều trị bệnh lao phổi.
      Genève ngày 30 tháng 4 năm 2007
      Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ
      Ligue Vietnamienne des Droits de l'Homme en Suisse
      Vietnamese League for Human Rights in Switzerland.
      (Viết theo tin của nhà thơ Nguyên Hoàng Bảo Việt, hội viên Trung tâm Văn Bút Thụy Sĩ Pháp Thoại, Nhà Văn Việt Nam Lưu Vong và Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại/ PEN Âu Châu).
       
      #33
        HongYen 21.07.2007 12:16:50 (permalink)
        Đôi điều cảm nhận
        Trần Khải Thanh Thuỷ
        Viết tặng chú Nguyễn Thanh Giang
         
        Tôi là người mắc nợ ông, tuy nói ra có vẻ hơi buồn cười. Cho dù không hề gắn cho mối quan hệ này một ý nghĩ tiên tri nào, nhưng tôi không sao quên được lần ông đích thân leo tầng ba đến nhà tôi. Hoá ra từ lâu, bằng con mắt nhìn xa trông rộng, muốn tìm lực lượng trẻ kế cận cho nền dân chủ trong tưng lai của nước nhà, tôi đã vô tình được lọt vào tầm ngắm của ông.

        Khi đó tôi vừa rời khỏi báo Lao Động thủ đô, vì đọc một số tài liệu dân chủ, và ngứa tay viết một số bài báo gửi báo nước ngoài mà bị bọn slôchome nội hoá bám theo từng bước. Quá sơ suất nên trên đường đi của mình tôi đã để lại nhiều vết lông ngỗng "chết người" đủ để bọn "sơn tặc" giăng bẫy bắt giữa đường cùng tang vật. Cái "trò xưa tích cũ" của công an cộng sản (vu cho người đọc tài liệu dân chủ là buôn ma tuý) đã lọt vào những đôi tai nhạy bén của những nhà dân chủ, trong đó có chú Lê Thăng- bạn cùng làm việc với bố tôi từ hồi còn ở Cục Quân Giới (1952). Chiếc đĩa mềm duy nhất tôi may mắn giữ được sau cả vài giờ bị chúng lục soát tại nhà (thu đi 6 kg tài liệu ứng với khoảng gần 1000 trang vi tính) và sục vào máy tính lục soát kỹ lưỡng (từ thùng rác đến các ổ cứng) đã được ông bí mật đưa đến nhà tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang. Vốn tin vào lớp trẻ, ông đọc không sót một câu và rất ủng hộ tôi trong cách cảm, cách nghĩ về thời cuộc, con người và xã hội hiện tại. Thậm chí ông còn nhận xét: Trong văn tôi bao hàm cả kiến thức về kinh tế, chính trị, khoa học nên tư duy có phần sắc sảo, mạch lạc -mà theo ông- trong mỗi nhà báo, nhà văn phải có cả một nhà tâm lý, một nhà kinh tế, văn hoá, xã hội giỏi, có như thế mới có thể cầm bút được.

        Cuộc đời tôi bắt đầu mở ra từ lần đường đột và đáng nhớ đó. Bản thân tên của tôi là một thứ nước, tuy không đến nỗi vô vị như tính chất hoá học của nước (không màu, không mùi, không vị), nhưng bao năm qua tôi chỉ luẩn quẩn dưới chân cầu, không sao ra sông biển để hoà nhập với vô cùng được. Trang thơ tôi thể hiện rõ nét điều băn khoăn lưỡng lự ấy:
        Cuộc đời chia hai dòng trong đục,
        Không sấp bên này phải ngửa phía bên kia
        Ta như thể con thuyền không lái
        Thời thế này sấp ngửa khó phân hai.
        Nhờ ông tôi đã lựa chọn được thái độ chính trị cho riêng mình, "không sấp bên đục, chỉ ngửa phía xanh trong". Có nghiã là hoà vào dòng chảy xanh trong của ông, tuy nguy hiểm nhưng có sự tự do nào lại không phải trả giá? Nhất định tôi phải tìm được bờ bến mới, nơi lòng sông, lòng biển chứ không thể cứ tắc nghẽn dưới chân cầu, ô nhiễm vị "tặc" của Đảng. Biết đâu, ra tới biển rồi, không chỉ mò được ngọc trai dưới đáy, tôi còn được nhìn cả những cánh buồm đỏ thắm phía khơi xa... Nhờ uy tín và thanh danh tên tuổi ông (đúng như cái tên cha mẹ đã chọn lựa giữa hàng nghìn cái tên dung tục khác ở đời) tôi đã được những người bạn chân thành chí cốt của ông chấp nhận, lần đầu là chú Vũ Thư Hiên - tác giả Đêm giữa ban ngày mà tôi đã đọc mê man suốt hai ngày hai đêm quên cả ăn, cả ngủ và triền miên sống trong dòng suy tưởng của mình hàng tháng trời sau đó.

        Thật không ngờ, một người đam mê văn học nghệ thuật như tôi, coi văn chương là tiêu chí của cuộc đời mình lại được núp trong tán rợp của ông, một nhân chứng lịch sử hùng hồn nhất trong thời Đảng trị, từng bị Đảng cùm kẹp suốt 9 năm trong tù, không hề tê bại ý chí mà lặng lẽ lục tìm trong ký ức những mẩu vụn đau thương của mình và bạn tù để viết lại trung thành một giai đoạn lịch sử đen tối nhất của cách mạng Việt Nam, không phải giải phóng con người theo những lời tốt đẹp Đảng tự ngộ nhận mà nói bằng từ ngữ dân gian ... một cuộc cách mạng nhằm...“phỏng g...” con người. Sự thực những ai bị Đảng cầm tù vì bất cứ lý do vớ vẩn nào còn sợ Đảng hơn cả sự phỏng... này. Phỏng, tuy đau đớn sưng tấy lên khiến chủ nhân phải la làng bỏ chạy, cho dù có mất toi của quý cũng đâu bằng bị Đảng cầm tù và chăm sóc theo kiểu đặc biệt khốn nạn, thua cả cách đối xử của ông chủ với các vật nuôi trong nhà?

        Thời điểm ấy, tôi nghèo lắm. Giữa bối cảnh:
        Đất nước chìm trong cảnh mù loà
        Bao nhiêu Từ Hi chết trong vây
        Lại không chịu "bó thân về với triều đình" hòng ăn theo nói leo như đa phần thần dân Việt Nam khác, tất cả trông vào mấy bài báo còm mang tính văn học nghệ thuật, không hề đánh đu chính trị, thời cuộc nên lúc nào cũng chỉ là một thứ "chuột chạy cùng sào". Nhờ chú Vũ Thư Hiên bắc cầu mà tôi được "múa bút kiếm cơm" trong lĩnh vực báo chí ở hải ngoại. Trang tôi phản ảnh là Thư Hà Nội, với tất cả thay đổi biến động, cảnh đẹp, nét văn hoá cũ, hoặc cảnh loạn ẩu trong thời buôỉ nhố nhăng do Đảng điều hành. Từ ấy dạ dày các con tôi mới thôi cựa quậy co thắt trong đầu. Nhuận bút ở hải ngoại dù chỉ ở mức "làm dáng" nhưng so với báo chí cộng sản vẫn là một trời, một vực. Một bài bình thường khoảng 1500 chữ, đánh đổ cả mớ bài trong nước...
         





        Trần Khải Thanh Thuỷ và Ts Nguyễn Thanh Giang

        Được hơn một năm, tôi ngã ngựa- có lẽ vì quá xa rờì mục tiêu của báo, chạy theo viết văn vốn là sở trường của tôi chứ không viết báo, nên không kịp thời phản ánh những vụ nổi cộm mang tính thời sự như vụ bà con vùng Hoà Lộc Thanh Hoá bị công an Trung Quốc khủng bố. Quá ngây thơ về chính, trị tôi đã cả tin lời ông tổng biên tập báo Kinh tế và quốc phòng là ngư dân Việt Nam cắt lưới trộm của Trung Quốc, khi bị phát hiện bắt quả tang lại bắn súng chỉ thiên lên trời theo kiểu vừa ăn cắp, vừa la làng nên bị vu là hải tặc và bị công an bạn trừng trị là đúng (!).

        Không thể vịn vai đời để sống, tôi lại phải tìm đến ông, không ngờ một lần nữa, bằng mối quan hệ bạn bè bằng hữu, bằng uy tín chính trị cũng như chuyên sâu khoa học của mình, ông lại là cầu nối cho tôi bước tới chân trời khát vọng, là nơi tôi gửi gắm tâm sự nỗi niềm tình cảm mình trước nhân tình thế thái, cũng là nơi tôi nhận về những đồng tiền tình nghiã, có tâm để làm tròn sứ mạng trong gia đình nhỏ bé của mình giữa thời buổi giá cả tăng chóng mặt, đồng lương vô lý xô đẩy bao con người vào thảm cảnh, ngõ cụt.

        Tất nhiên nhìn một cây không thể thấy cả cánh rừng, chỉ một hiện tượng không kết luận được bản chất sự việc... Thông qua công việc , tôi còn biết ông đã giang tay cứu giúp rất nhiều người có xu hướng dân chủ khác (Vũ Huy Cương, Hoàng Tiến, Kim Ngân -vợ Nguyễn Vũ Bình) và một số trí thức trẻ đang cần giấu tên v.v... Không chỉ dừng ở sự cởi mở, cảm thông chân thành mà cả vật chất, tiền nong. Vốn được thừa hưởng sự nhân đức từ cha mẹ để lại, từ sự trồng cây phúc bao năm của cả ông và người vợ nhân hậu, hiền thục mà tài sản ông không hề thiếu, ngược lại dùng bằng ngôn ngữ hiện đại của lớp trẻ còn là "hạnh phúc có sẵn và mức sống trên thời đại". Một cuộc sống mà bất kỳ người Việt Nam nào cũng mong muốn ao ước và tự hào chính đáng.

        Mỗi lần bước chân vào nhà ông, gặp “ô sin” của ông, tôi lại cảm nhận điều đúc kết trong kho tàng ca dao Việt Nam:
        Nhà sang yêu kẻ thật thà
        Nhà giàu yêu kẻ vào ra nịnh thần.
        Thời gian đầu tôi vô cùng dè dặt vì cứ nghĩ đó là cháu ông, ít ra cũng có dây mơ rễ má ở quê hương ông, không ngờ điều ông bà tổng kết lại ngược hoàn toàn trong trường hợp này:
        Xưa nay vợ giống tính chồng,
        Đời nào đầy tớ giống ông chủ nhà.
        Vậy mà con bé hao hao giống ông ở nét tự tin, thân mật, không hề có bóng dáng của một kẻ nô bộc, kẻ ăn người ở trong nhà. Chỉ riêng chuyện nó ngốn gần hết tủ sách của ông rồi đưa ra những lời bình luận khen chê hết sức bình đẳng trước ông và bạn bè của ông, trong đó có tôi, cũng đủ để làm tôi kinh ngạc.

        Vợ ông - bà Nguyễn Thị Tuyết Mai- một cây mai dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đẹp một vẻ đẹp kiêu sa, mong manh, thầm lặng, không chịu cúi mình trước giông tố phũ phàng hay bạo lực cường quyền. Vài lần gặp bà tại nhà, tôi bỗng cảm nhận vẻ đẹp tâm hồn bà một cách rõ ràng hơn, không chỉ là vẻ đẹp đơn thuần từ cái tên đưa lại. Danh ngôn nước ngoài nói: “Sau lưng người chồng thành đạt bao giờ cũng là một người vợ nhân hậu, đảm đang, tháo vát, vẹn toàn". Trong bà không chỉ toát lên vẻ đẹp của người phụ nữ Á đông: quý chồng, thương con, biết hy sinh cho tổ ấm gia đình hết mực, mà còn pha chút vẻ đẹp của người phụ nữ phương tây, với kiến thức, năng lực cũng như phẩm cách lãnh đạo. Hiện tại tuy bà đã nghỉ hưu, nhưng dư âm, lời vọng của chị em ở Trung ương Hội Liên Hiệp Phụ Nữ Việt Nam về bà Chánh Văn phòng ngày nào vẫn còn đồn thổi mãi. Thậm chí tôi còn ngờ rằng sở dĩ bà có được cách hành xử khác người như vậy vì bà là một trong số hiếm hoi những người được học hành đến nơi đến chốn, được thừa hưởng một sự nhân hậu, bao dung từ dòng dõi, giống nòi. Cái cốt cách mà chỉ ở loài hoa mai mới có. Xưa nay cái trò cắp thúng chạy theo đàn bà là điều mà bất kể ai là người Việt Nam cũng e ngại; chỉ với bà, họ trút bỏ được thói xấu thế tục đó, như vầng mây thoát khỏi đám sương mù nặng nề che phủ trước mặt.

        Ở góc độ đời thường, không ít người bảo ông dại: Cả cuộc đời trẻ trai say chí lớn rồi, giờ về già, mệt mỏi tóc điểm sương, rũ tay áo đi, tung hê hồ thỉ đi mà vui thú điền viên cùng vợ con cháu chắt, sao đâm đầu vào bụi rậm đầy gai góc hiểm nguy làm gì ? Phần ông, ông không quan niệm đơn giản như vậy, trái tim ông đập vì nghiã cả, nên ngay sau khi nghỉ chuyên môn, ông vò đầu bứt trán, trăn trở tìm ra lối đi mới cho vận hội nước nhà. Giữa thời buổi công nghệ tri thức toàn cầu, bão động đầy trời mà sao ở Việt Nam mình chẳng chịu rung rinh theo? Cứ lạc hậu theo kiểu "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời" để "thoả mãn bần cô nông", cơm ba bát, áo ba manh mãi sao? Trong khi tầng lớp lãnh đạo thì ăn tiêu như phá, bán cả đất đai, tài nguyên, thềm lục địa, kho vũ khí, để đổi thành USD gửi ngân hàng Thuỵ Sĩ.

        Nhân đạo với chó sói là tàn ác với bầy cừu. Là một nhà khoa học chân chính, nhiều trăn trở tâm huyết với đời, ông muốn Đảng của mình thực sự phải đưa đất nước đi lên tiến kịp thời đại chứ không chỉ đề cao vai trò lãnh đạo một thời mà bỏ mặc tiến trình phát triển của đất nước trong đói nghèo lụn bại, đến mức bầy cừu không đủ cỏ mà ăn... Thế là như một quy luật tất yếu ở đời: giếng ngọt bị cạn trước, cây thẳng bị chặt trước...Thời buổi thằng dốt trị thằng giỏi, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ mình bị thiên hạ, thần dân "bóc vở", "lột mẽ" huống hồ một trí thức - biết đề cao và phát huy trách nhiệm công dân như ông, không những "chỉ mặt" mà dám "bắt cả hình dong" các quan đồng chí của Đảng để phơi bày ra ánh sáng tận chân tơ kẽ tóc những việc làm bậy bạ. Trong cơn giận dữ, Đảng tung đòn cảnh cáo bằng lệnh bắt, tịch thu vi tính, máy in, cắt điện thoại v.v hòng trói cứng nhân cách và tư tưởng ông lại, làm gương cho các thần dân khác. Dòng sông đời ông 6 tháng liền không khác gì khúc sông Hồng cạn trong bài phú Tụng Tây Hồ của Nguyễn Huy Lượng:
        Xinh thay cảnh Tây Hồ
        Lạ thay cảnh Tây Hồ
        Trộm nhớ thuở đất chia chín cõi
        Hỏi rằng đây đá mọc một gò ?
        Trước Bạch Hồ vào đấy làm hang
        Long vương trổ nên vòng đại mạch
        Sau Kim Ngưu chạy vào đây hóa trạch
        Long vương đào chặn mạch Hoàng Đô...
        Chỉ một khúc sông Hồng cạn mà Bạch Hồ (cáo trắng) đào hang, Long Vương (vua Thủy Tề) đánh đuổi, hòng khoét sâu và mở rộng thêm ra kéo nước vào, chưa đủ cả Kim Ngưu (trâu vàng) tìm đến đánh nhau bất phân thắng bại, cảnh tượng như một vũng tang thương, người khơi nguồn, kẻ chặn mạch, người đắp đê, kẻ phá hoại...

        Nhưng Đảng đã lầm, năm 1991 động vào nữ quái Dương Thu Hương, Đảng bị một bàn thua trông thấy. Cả một chính thể với gậy gộc súng ống xe cộ đồ sộ mà thua trí tuệ của một người đàn bà chân yếu tay mềm, vũ khí duy nhất là ngòi bút và miệng lưỡi. Cho dù huy động cả đám đông bồi bút, cướp diễn đàn để đe doạ, bịt miệng bà, lại bị bà vén váy quai cồng lên mà chửi, chửi đúng văn hoá, rất tri thức có bài bản... xem ra ngọn cờ cáu bẩn trong tay 15 kẻ thuộc bộ chính trị và cả bộ công an của cộng sản cũng phải thua cái váy của bà về sự sạch sẽ...

        Năm năm sau Đảng lặp lại sai lầm của mình, dù chặn mạch, bít nguồn, không cho dòng sông xanh chảy nữa nhưng uy tín khoa học, thái độ chính trị của ông trên trường quốc tế như một dòng chảy ào ạt, cuồn cuộn, khiến cả một bộ máy của Đảng phải dạt vội ra kẻo uy tín của cả cái nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam này bị trôi tuột ra sông ra biển, xuống 9 tầng điạ ngục mất. Thế là cả "trăm đánh một" mà phải chịu cụt, chịu què trước nhân cách ôn hoà, thanh cao, lồng lộng của ông. Thật là chẳng có cái dại nào giống cái dại nào. Từ đó, dòng chảy mang ánh sáng tri thức, dân chủ trong ông càng ào ạt mạnh mẽ, sâu lắng, chứa chan hơn. Những bài viết đầu tiên của ông còn thiên về chính trị, kén người đọc, thì càng những bài sau càng có sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa thơ văn và đời sống xã hội, giọng văn uyển chuyển mềm mại và sâu sắc hơn. Mỗi ngày qua đi lại găm sâu vào tim óc chật hẹp của bọn người độc tài, cùng neo đậu vào bến bờ tâm cảm của hàng triệu người đọc. Không cần bó đũa, người dân yếu ớt vẫn coi ông như một cột cờ để hướng mình vào, gửi gắm tư tưởng, niềm tin của mình vào một nhà dân chủ thực sự, dũng cảm như ông, đặc biệt trong thời buổi lộn ẩu, mất dân chủ trầm trọng như hiện tại.

        Sau khi bị công an bố trí vồ lần thứ hai, ông bị hầu toà liên tục, bị cánh "bạn dân" tra vấn không ngừng về nguồn gốc cuốn Gửi lại trước khi về cõi của Vũ Cao Quận mà ông chủ định cho in để khơi rộng thêm phong trào dân chủ trong nước. Bị quấy đảo, phải đấu trí liên tục, cũng là chán cho thói đời điên đảo, ông gục ốm, từ ngoài 60 ky chỉ còn ngót nghét 55 ky, quả là một cái giá xứng đáng phải trả cho sự tự do, chân lý ở đời. Hệt như khi bị tống giam lần đầu vậy. Vừa gượng dậy để phất cao ngọn cờ dân chủ trong nước, ông thấy đau nhói ở sườn khi những người đồng hội đồng thuyền -từng được coi là những nhà dân chủ chân chính- bỗng quay lưng lại, phản bác ông về tội háo danh, tranh công, cướp cờ trên tay họ để nhanh chân về đích một mình, không những không "xanh cỏ" mà có cơ "đỏ ngực". Ông đau hơn cả bị công an bày đặt vây ráp công kích trả thù. Quả là làm người ở Việt Nam thật khó. Thà ông cứ "xấu đều" như mọi người: - Sinh ra là một kẻ vâng lời, lớn lên - cha mẹ sinh con, Đảng, đoàn, xã hội chủ nghĩa sinh tính. Vào Đảng để có dịp "trưởng thành trong nỗi sợ hãi các đồng chí của mình", về già khuây khoả với mảnh vườn nhỏ, chậu hoa cây cảnh, mũ ni che tai, quên hết thói đời ở ngoài khuôn cửa nhà mình... Đằng này ông lại "tốt lõi", trái tim không chịu nhét chính mình như mọi kẻ tầm thường chật hẹp khác mà thu nạp cả thế giới đại đồng, cho dù roi vung, cùm xích, bao mũi tên bắn lén quanh người.

        Gặp ông tại nhà trong cảnh nhập nhoạng tối, tôi thấy ông già hẳn đi, so với lần ông leo cầu thang tầng 3 hôm nào lên gặp tôi lần đầu, quả là một trời một vực. Đành rằng thời gian in dấu trên khuôn mặt người nhưng sự tàn phá nặng nề của nó khi bị bạn bè hiểu lầm, bội phản, tung tin thất thiệt mới tàn ác làm sao. Vui một đêm thành tiên, phiền một đêm thành cú.... Ngọn cờ dân chủ bao năm ở Việt Nam vẫn leo lét cháy, lúc mờ khi tỏ, vừa có cơ chụm lại thành vầng, vừa kịp thu hút những tiếng nói dân chủ trong và ngoài nước, những tấm lòng của hải ngoại từ năm châu bốn biển ủng hộ, chưa kịp toả rạng... lại có cơ tan rã vì bị cả gáo nước bẩn dội ẩu vào... Giữa cảnh chiều nhập nhoạng, nghe ông tâm sự, bộc bạch nỗi lòng, từ người yêu đến kẻ ghét tôi vừa quý trọng vừa thương ông, ai sinh ra trong cõi đời trần tục này mà chẳng từng bị như ông? Nhà văn Vũ Thư Hiên - bạn ông chẳng từng nói thay nỗi niềm thảm cảnh của 81 triệu dân Việt Nam bao đời nay rồi ư? "Việt Nam mình nghèo gì thì nghèo nhưng nhất định không nghèo tin đồn". Bản thân tôi chỉ là một nữ nhi, sống đúng mực, giữ mình, mà bao lần phải vịn vào câu thơ của ông bà truyền lại để sống:
        Lòng ta ta đã chắc rồi ,
        Dù ai nói đứng nói ngồi ... mặc ai.
        Thay vì tự xã hội hoá mình theo lời khuyên của Xukhômlinxki- ông tổ nền giáo dục Nga: "Ta sống giữa mọi người, niềm vui lớn nhất là niềm vui giao tiếp", tôi phải làm ngược lại, coi cô đơn là bạn đồng hành như nhà văn cách mạng Dương Thu Hương đã làm vì môi trường văn hoá của xã hội mình bây giờ ô nhiễm nặng nề quá, quạ mỗi ngày mỗi đông, công mỗi ngày mỗi hiếm. Bao nhiêu giá trị cổ truyền bị Đảng thịt, Đảng hành thông qua các cuộc cải cách ruộng đất, chỉnh huấn chỉnh quân, tự phê bình xỉ vả, khai man lý lịch, tuyệt diệt hết rồi. Thật thà ăn cháo, láo nháo ăn cơm, đại gian hùng gian ác thành lãnh đạo Đảng, nhà nước, thành tổng cục, bộ trưởng, ông nọ, bà kia, coi lương tâm như mẩu ruột thừa, cần là cắt béng luôn. Hàng triệu con người không dám vượt qua hàng rào phẩm cách, không dám sống một cuộc đời dân chủ cần thiết như mọi công dân các dân tộc có chủ quyền khác. Hàng triệu con người tự quên mình là loài có cánh, tự đồng nhất mình với lồng sắt nan tre, thù ghét sự lượn bay, ca hát ở ngoài lồng... Nếu ông đã bất chấp nguy hiểm, chỉ cho họ đường đi , nước bước, tìm lại ánh sáng tự do, dân chủ cho mình, thì buồn làm chi ...! Nhân vô thập toàn, chín người mười ý cả mà...

        Thời gian và cả cộng đồng dân tộc sẽ là hai vị quan toà công minh nhất trả lại những giá trị sẵn có trong ông. Những giá trị mà không phải cứ lên gân, lên cốt hoặc giả danh núp bóng là được. Thời gian và lương tri dân tộc sẽ giúp ông lọc sạch tất cả, lấy lại những giá trị đích thực, bất biến ở đời...
        Thăng Long thành hoài cổ
        Trần Khải Thanh Thủy
        29-7-2005

        Trở về trang chính: Phát Thanh Dân Chủ 2006
         
        http://www.danchu2006.com/PageHtm/CacTacGiaKhac/TranKhaiThanhThuy.htm
        #34
          HongYen 23.08.2007 17:14:05 (permalink)
          Thương lắm Nhân ơi!
          Trần Khải Thanh Thủy

           Thế là chị em ta đã xa nhau hơn một tháng. Ngày 4/3, nghĩ tới những lần em bị chúng gọi lên đồn tra vấn, những lời em nói với học viên khi mở lớp dạy về hiến pháp, về quyền tối thượng của con người khi chúa trời tạo ra (thông qua cơ thể mẹ và khí huyết của cha) - dù biết điều đó là cấm kỵ. Khi đảng cầm quyền biến những điều phi lý thành nguyên tắc, bọn cướp thành quan toà và những kẻ ngu si, vô lại thành ông chủ, thì điều được phép sẽ trở thành cấm đoán, đạo lý cha ông sẽ bị giết chết, nhường chỗ cho văn hoá đảng ngự trị. Đó là tham nhũng, khủng bố, đàn áp, dối lừa, đểu giả... Thương em -  một bông hoa biết nói, hơn rất nhiều bông hoa câm lặng khác, chị làm tặng em bài thơ: "Hoa giữa rừng gươm" định bụng chuyển tới em nhân ngày quốc tế  phụ nữ, ai ngờ 6-3 em bị bắt. Rõ là lũ ác ngu không phải giống người. Nhân loại trải mấy nghìn năm tăm tối, dù có độc ác đến đâu chăng nữa, cũng biết rõ ngày 8 tháng 3 là ngày của chị em phụ nữ chúng mình. Ngày cả nhân loại phải nhớ tới, tôn thờ, ngưỡng vọng, vì trên đời này - như nhà thơ Hai Nơ (Đức) từng nói: "Đời thiếu mẹ hiền, không phụ nữ. Anh hùng, thi sĩ, hỏi còn đâu?". Phụ nữ tượng trưng cho phái yếu, phái đẹp. Vì vậy, làm người, đặc biệt là giơí mày râu, ai ai cũng phải yêu thương, giúp đỡ họ, đơn giản vì phái đẹp chỉ là hai dẻ xương sườn của chàng Adam khoẻ mạnh, can trường.

          Châm ngôn nước ngoài nhận định: "Không được  phép đánh phụ nữ, dù chỉ bằng hoa  hồng". Vậy mà 8 giờ 30 phút ngày 6-3-2007, một bọn cướp có vũ trang  hùng hổ vào nhà đọc lệnh bắt em đi, không cho em được gặp mẹ, dặn dò, tiễn biệt...Thử hỏi ngu nào ngu hơn, ác nào ác bằng? Chúng cậy có súng, còng số 8, dùi cui, xích sắt trong tay, nên có quyền điếc, lác ư ? Bài thơ bơ vơ không người nhận, chỉ bạn đọc hiểu thêm một phần về em thôi. Cay đắng qúa em ơi...

          Thư này, chị muốn nói với em nhiều lắm, kỷ niệm giữa hai chị em mình nửa năm qua tuy chưa nhiều, nhưng thật đáng quý, đáng yêu. Lần em mở cửa  bước vào văn phòng luật sư Nguyễn văn Đài, chị đang ngồi ở bàn nước và nhận ra em ngay. Thú thực em không xinh bằng tấm ảnh hồi trẻ, khi đang tuổi 20, (mùa xuân của cuộc đời) nhưng gương mặt em vẫn toát ra một vẻ đằm thắm đáng yêu, rất chi là nữ tính, đặc biệt là đôi mắt sáng, lông mày ngài, miệng tươi roi rói lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng, không những biểu hiện ánh cười vui vẻ, mà còn có công năng thể hiện sự hóm hỉnh, giàu có về ngôn ngữ giao tiếp.

          Từ cái nhìn đầu tiên, chị em mình đã nhận ra nhau, cùng nhủ thầm sẽ sát cánh bên nhau trong trận đấu tranh một mất, một còn trước bạo quyền cộng  sản, với sự ngu xuẩn tột cùng của chúng, khi khư khư giữ sự đói nghèo, lạc hậu, tạm bợ, chắp vá, được chăng hay chớ cho Việt Nam, chỉ cốt vơ đầy túi chúng. Dù không phải  thiên tài, siêu  việt, siêu nhân, nhưng  nhất định hai đứa - với phẩm chất của Hùng nòi và con cháu bà Trưng, bà Triệu - sẽ là những chất xúc tác, lên men cho lịch  sử  dân tộc  trong  chặng đường nghiệt ngã, đắng cay này em ạ.

          Hôm đó, tuy chỉ là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng em đã chính thức mời chị tham gia Đảng Thăng Tiến, trong khi luật sư Nguyễn văn Đài đã đưa chị vào khối 8406, công đoàn độc lập, cùng Ủy ban Nhân quyền. Quẩy gánh non sông nặng  lắm, biết rõ mình "đa tình" nhưng... đa bệnh, chị  mỉm cười bảo:

          - Cám ơn em, lẽ ra phải lady first, nhưng anh Đài đã ngỏ lời, "dạm ngõ " trước. Chị tuy lớn tuổi, nhưng trong cuộc đấu tranh này, lại "ra sau, nở muộn" nên đành để Đài đặt đâu, chị ngồi đấy thôi, ý Đài là ý chúa mà. Với người tốt và chu đáo như Đài chị sẽ là con chiên ngoan đạo, luôn "phục tùng" mệnh lệnh tối thượng, vì chị đã tự nhủ: Chỉ cúi đầu trước trí tuệ và sự hiểu biết. Hơn nữa chị cũng đang "thăng tiến" trong tay đảng cộng sản rồi, đảng càng mù loà, độc ác, ra đòn hiểm bao nhiêu, bà con Hải ngoại càng biết mà nâng đỡ chị bấy nhiêu. Vì vậy, để chị suy nghĩ  đã. Quan trọng là trong cuộc đấu tranh này, chị em mình luôn có nhau, như lời bài thơ, câu hát:

           Từ tháng ngày chiến đấu
           Ta trọn tình bên nhau
           Em ơi - người đồng chí
           Ngọn cờ và tình thương...

           Chúng là những gã chột, kẻ mù, nên cứ bắt toàn dân Việt Nam phải mù loà, tăm tối để được làm vua mãi mãi. Chính vì thế, những người có đôi mắt sáng, có  tâm hồn hướng thiện, có tầm nhìn xa, trông rộng đều bị đảng coi như kẻ thù, như  gai mọc trong  những đôi mắt chột của  chúng...

          Vì hèn hạ chúng đã bắt em, bắt Đài, hai con người trong ngôi nhà dân chủ Hà Nội mà chị yêu quý nhất. Nhưng thôi, đừng buồn em ạ, sự hy sinh lần này của em và Đài vô cùng đắt giá, bởi đúng như em nói: "Bị bắt chưa phải  là điều tồi tệ nhất". Tất cả những tù thường phạm khác, vào tù có nghĩa là trạm dừng không lối thoát của cuộc đời, là mất mát, khổ đau, ngột ngạt và tiếc nuối khôn cùng. Ngược lại tù"chính trị" như chị em mình, vào tù để nhấm nháp thêm dư vị cuộc đời, để chiêm nghiệm, thể hiện lại. Coi nỗi đau đớn, sự uất kết, tích tụ  trong những năm tháng bị giam cầm là mảnh đất tốt tươi, màu mỡ, để sinh mệnh từ đó nở thành hoa. Một thứ hoa mọc trong gai, hoa giữa rừng gươm em ạ. Kinh nghiệm từ bác Hoàng Minh Chính, chú Vũ Thư Hiên, chú Nguyễn Thanh Giang, chú Vũ Cao Quận, chú  Hà Sĩ Phu và chị Dương Thu Hương thể hiện rõ điều ấy. Vào tù là để mài sắc thêm ngòi bút, coi sinh mệnh cuộc đời mình như lưỡi kiếm sáng loá trong trận đấu. Cộng sản đang giờ giãy chết, không giam hãm em được lâu đâu, em sẽ trở về trong vòng tay yêu thương của cộng đồng người Việt cả trong và ngoài nước. Hãy vững tin vì em chính là chất xúc tác, gây men cho những cuộc biểu tình của cộng đồng Hải ngoại trên toàn thế giới. Ra tù, là chứng nhân lịch sử, biết đâu em sẽ viết tiếp phần còn lại của đảng cộng Việt Nam như cuốn "đêm giữa ban ngày" mà  chú Vũ Thư Hiên đã từng viết. Không cần phải  siêu việt , chỉ cần rơi vào hoàn cảnh đặc biệt,  trong tình huống lịch sử,  là người ta có thể thăng hoa trong bất hạnh, bi kịch tạo thiên tài, thăng tiến ngay trong  sự mù loà, độc ác, dốt nát, tột cùng của đảng.

          Dù ngu xuẩn, đảng cũng  đủ sự khôn ngoan để hiểu rằng, không thể giữ nguyên hiện trạng đất nước  khi cả nhân loại  đang trở mình tỉnh  thức, thế giới  đang hội nhập toàn cầu, Việt Nam dẫu có là toa tàu vét cũng phải tiến vào xa lộ rộng, ngợp, thêng thang, sải cánh cả tâm hồn dân tộc. Không thể "chuyên chính"  mãi  được.

          Nhân ơi, thân em phải ngồi tù, dù tội em không có, tuổi xuân của em đang trôi đi trong song sắt nhà tù. Cánh cửa của  hạnh  phúc  và hôn nhân đã vô tình khép lại trước mắt em, lạnh lùng, câm nín, khiến bao người rỉ máu, đau thương. Hãy sống và nhớ lấy - tội đuổi xuân của em đi -là tội của chính  đảng cộng sản này, đâu phải "cái tuổi đuổi xuân đi" như dân gian thường ví. Lũ công an đảng đang đắc thắng vì đã dồn em vào bóng tối, ngõ cụt, cũng là sự nguyền rủa, thách thức của chúng: "Đố Lê Thị Công Nhân lấy nổi chồng. Nếu thua, anh em chúng tôi ngay lập tức bỏ nghề".  Điều tồi tệ này, chính chị đã nói lại với em trong  lần hai chị em mình cùng đi gặp phóng  viên Na Uy tại khách sạn 30-4 ngay phố  Trần Hưng Đạo.  Chị tin, nếu đảng không bắt em trong thời điểm này, thì chỉ trong  năm nay thôi, chị và các nhà dân chủ, bà con  người Việt trên thế giới đã chứng kiến hạnh phúc của em bên người bạn đời yêu dấu. Dù người đó là ai, trong nước hay ngoài nước, Bạch Ngọc Dương hay chàng Việt kiều Anh, Thái... đều ý nghĩa như nhau em ạ, quan trọng là sự cảm nhận và  lựa chọn của em , là  nguồn hạnh  phúc trào ra từ trái tim em...

          Giờ cốc rượu hôn nhân của em đã bị những bàn tay cáu bẩn của đảng bóp vụn, những giọt rượu mừng đổ ra tung toé, trong tiếng cười đắc thắng, hả hê, của lũ khốn, chỉ mảnh vụn thuỷ tinh cứa vào lòng em, lòng chị, lòng mẹ, lòng cộng  đồng đau đớn...Chị ao ước sẽ có một ngày, em và mẹ dùng chính những  mảnh  vỡ thuỷ tinh này, cứa nát tim gan chúng ra. Những kẻ độc địa, ác nhân, ma quỷ song lại luôn nhân danh cao cả, thánh thần (nhân đạo gấp triệu lần tư bản),  những kẻ đầu cơ cái chết, biến xã hội Việt Nam thành một thiên đường mù, thành một xã hội đen (mỗi gia đình có trách  nhiệm đóng góp cho xã hội cộng  sản một đứa con hư hỏng), song lại luôn che tấm voan trinh bạch, điển hình là ả thị Ninh. Những kẻ tầm gửi, ăn bám sẽ giết chết những vật thể mà chúng ký sinh em ạ. Kẻ ích kỷ, hiểm độc, luôn tìm mọi cách giết chết tâm huyết của những người nhân hậu, vô tư như em. Chúng cố tình dìm chân lý, hạnh phúc và nước mắt của toàn dân  trong cốc rượu độc tài chết chóc của chúng.

          Là người con gái can trường, với sự lớn mạnh của phong trào dân chủ, trước sức đấu tranh, vươn lên không ngừng của cộng đồng Hải ngoại, nhất định sẽ là "gậy ông đập lưng ông" "túm lấy thắt lưng cộng sản mà đánh "thôi em ạ. Câu khẩu hiệu ngày xưa chúng vẫn dùng trong suốt ba cuộc kháng chiến, giờ sẽ là gậy đập nát tấm lưng độc tài ,đểu giả, định mệnh của chúng. Khi đó, đám cưới của em sẽ tràn ngập hoa tươi và lời chúc, cả trên mạng internet cũng như giữa  đời thường.

          Hoa nở trong gai, trong ánh thép của gươm khươ và xiềng xích sẽ bền thơm mãi mãi. Em trong hoạn nạn sẽ nhận được sự yêu thương ngọt ngào của tất cả các cô, bác, chú dì. Từ hải ngoại đến các nhà dân chủ trong nước, các bạn trẻ, thanh niên và sinh viên. Đó chính là nét đẹp truyền thống của người Việt Nam mình em ạ. Ngược hẳn với cách hành xử thô bạo mà đảng đang áp đặt cho muôn dân. Bởi  suy cho cùng, chủ nghĩa cộng sản chẳng có gì tốt đẹp. Chỉ cướp bóc, huỷ hoại, nhũng tham và dối lừa. Đến một bông hoa biết nói như em chúng cũng giam vào ngục tối, thử hỏi chế độ này còn có gì để nói, để biện minh cho việc làm tồi tệ, độc ác, ngu xuẩn của mình? Tất cả  chỉ còn là lưỡi mềm biện bạch, là tiếng quạ quang quác trong cánh rừng đêm tăm tối. Dù có cả trăm Tôn Nữ Thị Ninh, cả nghìn Lê Dũng chăng nữa, thì những kẻ thuyết giáo này vẫn hiện  nguyên hình là những kẻ ngu đần và cố chấp trong xã hội văn minh, giữa lương tâm nhân loại .

          Đừng  buồn nữa Nhân ơi, mong  em hãy vững  tin ở mình, ở cộng  đồng, ở thời gian, chỉ trong năm nay là ông già mặt sắt thời gian sẽ phán xét tất cả  mọi điều em ạ. Chỉ kẻ nào đi ngược lại đạo lý dân tộc, với dân chủ, tự do, sự  độc lập,  tự chủ, tự trọng mới đáng bị lên án. Còn bị đảng cộng  sản mù loà  bắt bớ, bôi nhọ, thì đó  chính  là điều tự hào. Cho dù  đảng có cả trăm mưu nghìn kế, cả nhà tù và trại giam, với bao nhiêu cực hình, chúng vẫn thua một người con gái mảnh mai, trinh trắng, đức độ như em, đơn giản vì cả nhân loại đang đứng quanh em. Cả dân tộc sẽ thăng hoa trong  bất hạnh, đảng cộng sản sẽ suy yếu trong vận may. Cái đẹp và sự lương thiện sẽ cứu rỗi thế gian này, sẽ làm nên lịch sử  cho  người dân nước  Việt.

          Từ cái gốc vững  bền của đạo lý cha ông sẽ nở ra những bông hoa dân chủ thơm ngát, chói loà tình người, tự do và ánh sáng. Em chính là đôi cánh của bầu trời, hạnh phúc, ước mơ, cũng là một trong triệu triệu người đã và đang biến cộng  sản thành  kẻ thù của nhân loại, cần phải biến mất trên mặt đất.

          Đã có bao nhiêu bài, bao nhiêu người viết về em, lời của chị chỉ là một giọt lệ trào ra từ cốc nước đắng cay trong  hiện tại, sẽ lên men trong bóng tối, để ánh ngày bừng chiếu khắp nhân gian, để lịch sử đảng cộng sản Việt Nam mãi lùi vào quan tài chết chóc, để  bạo chúa lụi tàn.

          Thương em lắm, Nhân ơi...

          Hà Nội, đêm quốc hận 16-4-2007
          Trần Khải Thanh Thủy
           
          http://www.danchu2006.com/PageHtm/CacTacGiaKhac/TranKhaiThanhThuy2.htm
          #35
            HongYen 19.09.2007 08:38:32 (permalink)

            TKTT and Dissident Writers Support Association

            - Chị quan hệ và nhận tiền từ bọn lưu vong phản động mà còn cố tình bao che cho chúng nó?...(Công an uy hiếp)






            Monday, August 27, 2007

            Nhỏ Lệ Cùng Dân

            Hội bảo vệ nhà văn Trần Khải Thanh Thủy nhận thấy đây là công việc rất cao cả mà hội bảo vệ nhà văn Trần Khải Thanh Thủy không làm được. Chúng tôi tin rằng không riêng gì hội bảo vệ nhà văn Trần Khải Thanh Thủy và các ủng hộ viên vui mừng mà còn rất nhiều người trên khắp thế giới đều chia sẻ niềm vui này. Chúng tôi mạn phép ban tổ chức buổi ra mắt sách, xin đăng thông báo này như một lời cảm tạ sâu sắc đến quý vị đã bỏ nhiều công sức và thời gian làm những điều mà chúng tôi hằng mong ước nhưng ngoài khả năng của hội.





            VIẾT TỪ HANG ÐÁ

            nhỏ lệ cùng dân

            tuyển tập

            TRẦN KHẢI THANH THỦY


            Thiếp Mời

            BAN TỔ CHỨC VÀ THÂN HỮU

            Trân Trọng Kính Mời:

            .......................................................................................................................................

            vui lòng bớt thì giờ quý báu đến
            tham dự chiều sinh hoạt VHNT giới thiệu tác phẩm

            VIẾT TỪ HANG ÐÁ
            nhỏ lệ cùng dân

            tuyển tập viết từ trong nước của nhà văn đối kháng
            TRẦN KHẢI THANH THỦY

            Vào lúc 1 giờ 30 chiều
            Thứ Bảy 15 tháng 9 năm 2007
            tại Hội trường báo Người Việt
            số 14771 Moran Street, Westminster, CA 92683 ÐT: (714) 892 9414

            Sự hiện diện của quý vị là một khích lệ lớn lao và là một vinh dự cho Ban Tổ Chức cùng tác giả. Ðây cũng là một sự đóng góp thiết thực cổ vũ và yểm trợ tinh thần vào công cuộc đòi hỏi dân chủ nhân quyền cho Việt Nam.

            Rất mong được tiếp đón quý vị đúng giờ
            TM. Ban Tổ Chức

            BÍCH HUYỀN


            * * *


            CHƯƠNG TRÌNH


            dưới sự điều hợp của:

            MC: VIỆT DZŨNG = UYỂN DIỄM = CHU TẤT TIẾN


            1: 30 : - Tiếp khách, gặp gỡ trao đổi thân tình.
            2: 00 : - Khai mạc: Nghi thức chào cờ, mặc niệm.
            2: 30 : - Ban Tổ chức chào mừng Quan Khách.
            Ðại diện Ban Ðiều Hành Thi Văn Cội Nguồn giới thiệu tác giả và quá trình thực hiện tuyển tập = Song Nhị
            - Văn nghệ
            3: 00 : - Ðại diện Ban Tổ chức công bố danh sách và cảm tạ các tổ chức, Hội đoàn, các cơ sở doanh nghiệp và mạnh thường quân bảo trợ buổi RMS cùng quan khách tham dự.
            -Văn nghệ = Bích Huyền.
            3: 30: - Giới thiệu tác phẩm phần I: = Ðỗ Tiến Ðức
            - Văn nghệ
            4: 00 : - Giới thiệu tác phẩm phần II: = Bùi Bích Hà
            - Văn nghệ
            4: 30: - Nhận định ý nghĩa của việc thực hiện và phổ biến tác phẩm VTHÐ của TKTT qua quá trình sinh hoạt VH NT của Thi Văn Cội Nguồn = Diên Nghị
            - Chương trình Văn Nghệ được sự đóng góp của những tiếng nói và giọng hát từng góp tiếng trong chương trình của đài VOA do Bích Huyền thực hiện: Minh Châu, Ngọc Diệp, Uyển Diễm, Nguyễn Ðức Cường, Trần Hùng, Ðinh Sinh Long, Trương Minh Cường, Vương đức Hậu, Xuân Mai.
            5:00: - Bế mạc



            BAN TỔ CHỨC:

            -Bích Huyền (714) 573 9817
            -Phạm quốc Bảo (714) 531 8639
            -Trần Dật (818) 523 5066
            -Thanh Thương Hoàng (408) 387 2869
            -Diên Nghị (408) 272 6889
            -Ðông Nghi -Thủy Tiên (408) 687 9332
            -Du sơn (415) 810 2192
            -Lê Diễm (408) 972 4601
            -Song Nhị (408) 729 8352


            BUỔI RA MẮT

            VIẾT TỪ HANG ÐÁ
            nhỏ lệ cùng dân

            tuyển tập
            TRẦN KHẢI THANH THỦY

            được sự bảo trợ của:

            . Nhật báo Người Việt
            . Radio Bolsa
            . Truyền thông báo chí
            . Chương Trình Phát Thanh bạn tại Bắc và Nam California
            . Hệ thống báo THẰNG MÕ San Jose Sacramento, Nam Cali
            cùng các tổ chức, hội đoàn, & mạnh thường quân.

            Ban Tổ chức sẽ công bố chi tiết trong buổi RMS và trên tạp chí Nguồn cùng trên các báo, đài bạn.



            Nhà văn đối kháng
            TRẦN KHẢI THANH THỦY

            Muốn biết Trần Khải Thanh Thủy là ai? Ðã làm gì ?
            Nói gì? Viết gì...? phải tìm... gặp tác giả qua tác phẩm:

            VIẾT TỪ HANG ÐÁ
            Nhỏ Lệ Cùng Dân

            Tác phẩm gói gọn một quãng đời thanh xuân, đánh đổi bằng nước mắt, nỗi tủi nhục, và tù đày của một nữ nhi thời đại. = Một tác phẩm hào hứng mà đau buồn. Ðọc mê say mà thương cảm = Sách dày 400 trang gồm các thể loại: tiểu luận phê bình = phóng sự = sáng tác = truyện ngắn = thơ... “bút tre” = nhật ký ngục tù...
            Luồng văn như một dòng chảy lôi cuốn người đọc từ trang đầu đến trang cuối.

            Giá 20 mỹ kim cộng $2.50 cước phí bưu điện
            Liên lạc: Cội Nguồn = P. O. Box 3648 . San Jose, CA 95156 - 3648
            Tel: (408) 729 8352 = Check xin ghi: CSTV Cội Nguồn = Memo: TKTT


            Posted by Trần Khải Thanh Thủy at 9:26 AM
             
            http://www.trankhaithanhthuy.blogspot.com/
            #36
              Ngọc Lý 11.10.2007 00:05:31 (permalink)



              Thư Chủ tịch PEN English Centre gửi nhà văn TKTT

              Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy được bầu làm Hội Viên Danh Dự PEN

              Hội Bảo Vệ nhà văn Trần Khải Thanh Thủy hân hoan thông báo đến các bạn đọc tin vui mới là Hội Văn Bút Quốc Tế (Trung tâm Anh Quốc) vừa bầu nhà văn Trần Khải Thanh Thủy làm Hội viên Danh dự (Honorary Member) của Hội Văn Bút Quốc Tế, Trung tâm Anh Quốc (English Centre of PEN). Tin này do ông Đỗ Bá Tân, phu quân của nhà văn TKTT, vừa gửi đến Hội Bảo Vệ TKTT hôm nay.

              Sau đây là bản dịch nội dung của lá thư của Chủ tịch Trung tâm Anh Quốc thuộc Hội Văn Bút Quốc Tế, ông Alastair Niven, gửi cho nhà văn Trần Khải Thanh Thủy:

              HỘI VĂN BÚT QUỐC TẾ

              Bà Trần Khải Thanh Thủy
              Tổ 12
              Phường Đức Giang
              Quận Long Biên
              Hà Nội
              Việt Nam

              Ngày 17 tháng 9 năm 2007

              Thưa Bà Trần Khải Thanh Thủy,

              Tôi rất vui mừng báo cho Bà biết tin là Bà đã được bầu làm Hội viên Danh dự của Hội Văn Bút Quốc Tế, Trung tâm Anh Quốc. Hội chúng tôi là một Hội Quốc tế của các nhà cầm bút, gồm nhà văn, nhà thơ, nhà soạn kịch và nhà báo. Hội Văn Bút Quốc Tế hoàn toàn phi chính trị và chỉ là một Tổ chức văn hóa và trí thức có mục đích phát huy quyền tự do tư tưởng trên toàn thế giới.

              Chúng tôi rất hân hoan chào mừng Bà vào hàng ngũ chúng tôi.

              Kính gửi đến Bà lời chúc tốt lành nhất từ tất cả mọi thành viên văn bút đồng sự của Bà và các hội viên Hội Văn Bút Quốc Tế.

              Trân kính,

              (đã ký)

              Alastair Niven OBE
              Chủ tịch Trung tâm Anh Quốc, Hội Văn Bút Quốc Tế

              -------------
              Sau đây là nguyên bản lá thư này:

              Tran Khai Thanh Thuy
              Tô 12
              Quân Duc Giang
              Ha Nôi
              Viêt Nam

              17 September 2007

              Dear Tran Khai Thanh Thuy

              I am very happy to tell you that you have been elected as an Honorary Member of the English Centre of PEN. We are an international association of writers that includes poets, playwrights and Journalists. PEN is strictly non-political but is a cultural and intellectual organisation committed to promoting freedom of expression throughout the world.

              We are very pleased to welcome you into our ranks.

              With very best wishes from your fellow writers and PEN members.

              Yours sincerely,

              (signed)

              Alastair Niven OBE
              President of the Enlgish Centre of PEN


              Posted by Trần Khải Thanh Thủy at 1:34 PM    


              http://trankhaithanhthuyvan.blogspot.com/2007/10/tktt-hi-vin-danh-d-pen.html
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2007 00:35:42 bởi Ngọc Lý >
              #37
                Ngọc Lý 11.10.2007 00:34:47 (permalink)
                #38
                  HongYen 23.10.2007 22:26:18 (permalink)




                  Trần Khải Thanh Thủy Bị Đầu Độc Sắp Chết?
                  Việt Báo Thứ Ba, 10/23/2007, 12:02:00 AM
                   










                  Hình mới nhất của nhà văn Trần Khải Thanh Thủy tại phòng thẩm vấn Công An T.P Hà Nội. (Photo courtesy of Vietland-News)
                  “Tin Khẩn: Nhà Văn Trần Khải Thanh Thủy Đang Bị CS Đầu Độc Sắp Chết...” Đó là tựa đề một bản tin trên mạng www.Vietland.net, và tin này đang được lưu chuyển đi khắp các forum của những người quan tâm tới chính trị VN.
                   
                  Kèm trong bản tin là một 2 tấm hình -- một tấm được ghi chú là “Hình mới nhất của nhà văn Trần Khải Thanh Thủy tại phòng thẩm vấn Công An T.P Hà Nội.” Còn tấm hình kia là một người mặc áo thường phục được ghi là “công an TP Hà Nội đọc lệnh bắt Trần Khải Thanh Thủy taị nhà.”
                   
                  Một bản scan mẫu “Bệnh Án Ngoại Trú” trong bản tin cho biết nhà văn đang bị ho ra máu.
                   
                  Bản tin ký tên Thu Hiền cho biết, trích:
                   
                  “Theo điều tra riêng của Vietland Staffs tại Hà Nội thì nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đang bị công an CSVN cho độc từ từ vào thức ăn để giết chết nhà văn Trần Khải Thanh Thủy mà không cần đưa ra tòa. Một mẫu cơm của nhà văn TKTT được Vietland lấy được có chứa chất Aminopterin, theo Bác sĩ Thùy Trang cho biết là Aminopterin trước đây dùng để trị leukemia, cancer v.v. Trung Quốc đã dùng Aminopterin để chế biến thuốc chuột thành những viên kẹo màu xanh đỏ vàng và thuốc chuột của Trung Quốc đã giết chết nhiều trẻ em tại Miền Bắc như các tỉnh Cao Bằng, Lạng Sơn vì các em tưởng là kẹo nên ăn phải . Nếu một người ăn phải lượng nhỏ Aminopterin mỗi ngày sẽ có triệu chứng như Ho Ra Máu, Nôn Mữa, Chóng Mặt v.v .
                   
                  Bạn đọc có thể tìm hiểu thêm tại trang mạng http://en.wikipedia.org/wiki/Aminopterin...”
                   
                  Bản tin rất dài còn được đính kèm một lá thư viết bằng Anh Ngữ do nhà văn Đỗ Văn Phúc  trên trang Vietland.net cũng mời gọi mọi người ký tên gửi tới các chính khách quốc tế xin cứu nguy khẩn.
                   
                  Hiện thời vẫn chưa có nguồn tin độc lập nào khác để xác minh về tin này. Tuy nhiên, tin này gợi nhớ tới lời báo nguy nhiều năm trứơc từ các nhà hoạt động Thái Bình, rằng những người lãnh đạo nông dân nổi dậy đã bị đẩy vào giam chung với tù hình sự, và công an đã chỉ thị đầu gấu nửa đêm dùng đũa đục xuyên tai để giết các lãnh tụ nông dân Thái Bình.
                   
                  Cũng nên nhắc, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy bị CSVN xem là tử thù sau khi chị bị khám phá ra là người viết các bài về mặt thật của lãnh tụ Hồ Chí Minh, đặc biệt về nhân vật Nguyễn Tất Trung, con rơi ông Hồ, hiện là sĩ quan cấp cao Bộ Công An. Đó là chưa kể Tổng Bí Thư Đảng Nông Đức Mạnh, người có tin đồn cũng là con rơi của ông Hồ.

                   
                  http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=4&nid=116814
                  #39
                    HongYen 01.02.2008 09:36:47 (permalink)













                    31 Tháng 1 2008 - Cập nhật 15h25 GMT








                     
                    Bà Trần Khải Thanh Thủy được thả
                     









                    Nhà bất đồng chính kiến Trần Khải Thanh Thủy sinh năm 1960
                    Tòa án tại Việt Nam hôm nay đã thả tự do cho nhà bất đồng chính kiến Trần Khải Thanh Thủy vì lý do như nhà chức trách nói là bà bị lao.Các tin thông tấn quốc tế ngày 31.01 cho hay bà Trần Khải Thanh Thủy, một người viết văn tại Việt Nam đã chịu án tù 9 tháng 10 ngày tính từ tháng Tư năm ngoái.
                    Hãng AFP trích nguồn trong ngành tư pháp Việt Nam nói rằng vì bà Thủy bị lao nên được thả.
                    Cũng quan chức toà án này nói bà được thả vì “hứa sẽ không vi phạm pháp luật nữa”.
                     
                    Nhà chức trách Việt Nam năm ngoái cáo buộc bà Thủy tội “truyên truyền chống chế độ xã hội chủ nghĩa”.
                    Nhưng sau đó, bà Thủy, sinh năm 1960, bị kết án với tội danh nhẹ hơn là gây rối trật tự công cộng.
                     
                    Vẫn AFP trích lời một người phát ngôn cho đảng ủng hộ dân chủ Việt Tân có trụ sở ở Hoa Kỳ nói rằng bà Trần Khải Thanh Thủy đã mắc lao trước khi bị bắt nhưng “không được điều trị đúng đắn trong thời gian ngồi tù”.
                    Trả lời phỏng vấn với cộng tác viên đài BBC ngày 23.04.2007, chồng bà Thủy, ông Đỗ Bá Tân nói công an còng tay bắt giữ tại một điểm Internet cafe tại Gia Lâm, cách nhà riêng không xa sau khi bà đi mua thuốc chữa lao và tiểu đường.
                     
                    Đảng Việt Tân thì nói nay chính quyền Việt Nam thả bà Thủy là vì sức ép quốc tế và cuộc vận động của người Việt hải ngoại.
                     
                    Bất đồng chính kiến
                    Năm 2006 tổ chức nhân quyền Human Rights Watch (HRW) đóng ở New York trao giải thưởng hàng năm của họ cho bà vì "lòng dũng cảm khi đối diện với sự trấn áp chính trị."






                     Viết bài xuyên tạc tình hình xã hội, chính trị và kinh tế ở Việt Nam Báo Nhân Dân nói về bà Trần Khải Thanh Thủy
                    Vẫn theo HRW, là biên tập viên tạp chí đối kháng Tổ Quốc bà Trần Khải Thanh Thủy đã viết nhiều bài chính luận về dân chủ đa đảng.
                    Theo họ, đó là lý do bà bị “đấu tố công khai nhiều lần trong các cuộc họp do chính quyền tổ chức”.
                     
                    Báo Nhân Dân của Đảng Cộng sản Việt Nam thì nói các bài viết của bà Thủy “xuyên tạc tình hình xã hội, chính trị và kinh tế ở Việt Nam”.
                    Nhà chức trách cũng cáo buộc bà đã trả lời phỏng vấn các đài nước ngoài và liên hệ với “những thế lực phản động”.
                     
                    Quan điểm chính thức của nhà nước Việt Nam là tại Việt Nam không có tù chính trị, chỉ có những người vi phạm pháp luật mới gì xử tù.
                    Không chỉ bà Thủy mà nhiều nhà bất đồng chính kiến khác đã bị xử theo điều 88 Bộ Luật hình sự về tội 'tuyên truyền chống chế độ".
                    Các luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân cũng bị xử tù ở Hà Nội năm 2007 vì tội này.
                     
                    Hôm 29.01 vừa qua, hai thanh niên trong độ tuổi 20 ở phía Nam, Trương Quốc Huy và Hàng Tấn Phát cũng bị xử mỗi người sáu năm tù với tội danh tương tự.
                    Họ bị bắt 16 tháng trước đó vì đã rải truyền đơn kêu gọi chế độ đa đảng cho Việt Nam.

                     
                    http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2008/01/080131_trankhaithanhthuyrelease.shtml
                    #40
                      Ngọc Lý 01.02.2008 13:11:58 (permalink)

                      Đừng buồn nữa Nhân ơi, mong em hãy vững tin ở mình, ở cộng đồng, ở thời gian, chỉ trong năm nay là ông già mặt sắt thời gian sẽ phán xét tất cả mọi điều em ạ. Chỉ kẻ nào đi ngược lại đạo lý dân tộc, với dân chủ, tự do, sự độc lập, tự chủ, tự trọng mới đáng bị lên án. Còn bị đảng cộng sản mù loà bắt bớ, bôi nhọ, thì đó chính là điều tự hào. Cho dù đảng có cả trăm mưu nghìn kế, cả nhà tù và trại giam, với bao nhiêu cực hình, chúng vẫn thua một người con gái mảnh mai, trinh trắng, đức độ như em, đơn giản vì cả nhân loại đang đứng quanh em. Cả dân tộc sẽ thăng hoa trong bất hạnh, đảng cộng sản sẽ suy yếu trong vận may. Cái đẹp và sự lương thiện sẽ cứu rỗi thế gian này, sẽ làm nên lịch sử cho người dân nước Việt.

                      Từ cái gốc vững bền của đạo lý cha ông sẽ nở ra những bông hoa dân chủ thơm ngát, chói loà tình người, tự do và ánh sáng. Em chính là đôi cánh của bầu trời, hạnh phúc, ước mơ, cũng là một trong triệu triệu người đã và đang biến cộng sản thành kẻ thù của nhân loại, cần phải biến mất trên mặt đất.

                      Đã có bao nhiêu bài, bao nhiêu người viết về em, lời của chị chỉ là một giọt lệ trào ra từ cốc nước đắng cay trong hiện tại, sẽ lên men trong bóng tối, để ánh ngày bừng chiếu khắp nhân gian, để lịch sử đảng cộng sản Việt Nam mãi lùi vào quan tài chết chóc, để bạo chúa lụi tàn.

                      Thương em lắm, Nhân ơi...

                      Hà Nội, đêm quốc hận 16-4-2007
                      Trần Khải Thanh Thủ
                      y
                      #41
                        HongYen 13.02.2008 09:38:17 (permalink)
                        Cuộc trò chuyện đầu tiên
                        Monday, February 11, 2008
                         
                         
                        http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/articlefiles/73691-big_VN-TKTT-Ra-Tu-020508.jpg
                        Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, hình chụp sau khi ra tù, ngày 5 tháng 2, 2008.
                        (Hình: của Hội Bảo Vệ Nhà Văn Trần Khải Thanh Thủy)
                         
                        Hà Nội 11-2 (NV).- Bà Trần Khải Thanh Thủy, 48 tuổi, nhà văn, nhà thơ, đã viết nhiều bài dưới nhiều thể loại khác nhau phổ biến trên các báo điện tử và diễn đàn Internet từ khoảng năm 2002 đến nay, qua nhiều bút hiệu khác nhau. Năm 2006, bà được tổ chức Theo Dõi Nhân Quyền (Human Rights Watch) trao giải thưởng Hellmam/Hammett để vinh danh “lòng dũng cảm khi đối diện với sự trấn áp chính trị”. Cũng trong năm này, nhân ngày Phụ Nữ Quốc Tế mùng 8 tháng 3, Văn Bút Quốc Tế cũng đã vinh danh bà vì sự can đảm dùng ngòi bút phổ biến quan điểm, ý kiến trên Internet bất chấp các sự sách nhiễu, khủng bố và đe dọa tù đày
                        Bà từng bị đem ra đấu tố, bị cả trăm người do công an và viên chức địa phương hướng dẫn tới hành hung tận nhà.
                        Cuối cùng thì bà đã bị bắt giam. Ngày 31 tháng 1, 2008, bà bị đem ra tòa và bị kêu án bằng với thời gian bà bị giam giữ, tổng cộng 9 tháng 10 ngày cho cái tội gọi là “Gây rối trật tự công cộng”.
                        “Tất cả những gì mà đảng tàn bạo gây ra cho em, cho những nhà dân chủ, cho xã hội Việt Nam sẽ là nội dung cuộc sống của em trong suốt những tháng ngày còn lại của cuộc đời mình. Bình thường em đã như một động cơ đốt trong, lúc nào cũng hừng hực lửa sống, lòng căm thù trước cái ác, cái xấu, cái hèn hạ của đảng Cộng Sản, người đưa Việt Nam vào vũng lầy tăm tối suốt bao thập kỷ qua, huống hồ 9 tháng trong song sắt nhà tù, thực sự em đã thành một khối thuốc nổ rồi. Em phải trải lòng mình ra cho mọi người biết mới hòng cân bằng lại tâm sinh lý cơ thể mình, mới có được một cuộc sống đích thực, đúng với nghĩa cuộc sống.” Bà viết trong một bức thư gửi cho một người bạn.
                        Khi bà bị bắt ngày 21 tháng 4, 2007, bà đang bị bệnh lao phổi và tiểu đường nặng cần được điều trị thường xuyên, đầy đủ. Bất chấp lời kêu nài của gia đình bà, của các tổ chức nhân quyền quốc tế, bà vẫn bị tống giam.
                        Báo chí nhà nước đua nhau vu cho bà nhiều thứ tội từ “nhận tiền của các tổ chức phản động” ở ngoại quốc, “âm mưu lật đổ” chế độ độc tài đảng trị CSVN đến xúi giục Việt kiều “bắt cóc” các nhà ngoại giao CSVN ở các nước.
                         

                        Cuộc trò chuyện đầu tiên

                        Trần Khải Thanh Thủy

                        Ra khỏi khu vực trại, nơi tôi đã từng bị nhà cầm quyền Việt Nam giam giữ vô cớ hơn 9 tháng, tôi thở hắt ra một hơi nhẹ nhàng. Ngoài trời mưa tầm tã, mưa dai dẳng từ sáng sớm (khi tôi bị một cán bộ quản giáo và hai cảnh vệ làm nhiệm vụ áp tải dẫn giải ra tòa)... Khoác chiếc áo mưa lên người, tôi thầm nghĩ: “Biết đâu đây chính là cơn mưa góp phần làm thay đổi số phận mình”... 9 tháng bao nhiêu lần tôi nhỏ lệ khóc than khi cơn mưa trút xuống sân tù:
                        “Ngoài sân giọt mưa thu thánh thót rơi, trại vắng im lìm đau xót cho lòng con, ai nức nở than sầu, ai than van, cho kiếp thân lỡ làng.
                        Kìa con chim non, chim chích bay trên cành, như nhủ tù nhân: ‘Khóc làm chi, than làm chi, cho nỗi sầu dâng cao’.
                        Mẹ ơi có thấu chăng cho tình con, trọn kiếp tôi đòi, con quyết tâm vùng lên, bao khát vọng đổi đời, bao yêu thương, tan tác trong bẽ bàng...
                        Giờ đây sống với ai không tình thương, buồng tối im lìm, con tái tê từng cơn, ôi bóng mẹ dịu hiền, thương thân con, đang khóc trong nỗi buồn...*”
                        Mải nghĩ, mải nhìn dòng người vội vàng dịch chuyển trong làn nước mưa tôi không biết đã về lại nhà mẹ đẻ từ lúc nào... Bỗng chuông điện thoại di động reo vang, lâu lắm rồi tôi mới lại được nghe âm thanh quen thuộc này. Chồng tôi áp máy vào tai nghe, rồi vội vàng đưa máy cho tôi, sau khi đã kịp dúi tôi vào góc tường, khuất sau cánh cửa ra vào, tránh con mắt hiếu kỳ của người dân và lũ công an mẫn cán. Lúng túng đưa máy lên nghe, tôi ngỡ ngàng nhận ra người đầu dây là Phùng Mai, Australia, cách xa nửa vòng trái đất:
                         


                        Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy tiếp xúc với viên chức tòa đại sứ Thụy Ðiển tại Hà Nội ngày 5 tháng 2, 2008. (Hình: của Hội Bảo Vệ Nhà Văn Trần Khải Thanh Thủy)

                        - Xin chào, chúc mừng chị Trần Khải Thanh Thủy đã trở về, tình hình sức khỏe ra sao rồi?
                        Vừa kịp nhận ra người của hội bảo vệ mình, lại thoáng buồn khi bắt buộc phải ngắm chân dung mình hiện tại, tôi đáp liền:
                        - A, cám ơn người hùng hải ngoại. Trần Khải Thanh Thủy đã trở thành Trần... Khỉ Thanh Thủy rồi, không còn là Trần Khải Thanh Thủy nữa đâu.
                        - Ủa sao lạ dzậy? Nhà văn không nói đùa đấy chứ? Tiếng Phùng Mai
                        - Trời đất, vừa từ cõi chết trở về, làm sao có thể đùa được? Hơn nữa sau khi bị nhốt vô khám 3 tháng, Thủy đã bị khai trừ khỏi Hội Nhà Văn Hà Nội rồi, không còn là nhà văn nữa đâu.
                        - Vậy hả? Không một chút lúng túng, như đã quá quen với trò hề của cộng sản, Phùng Mai lên tiếng: - Y chang Luật Sư Nguyễn Văn Ðài và Lê Thị Công Nhân vậy. Vừa vào trại, lập tức bị khai trừ khỏi Hội Luật Sư Hà Nội, nhưng danh hiệu luật sư của họ thì làm sao khai trừ nổi, cả thế giới đều gọi họ là luật sư mà, Trần Khải Thanh Thủy cũng thế thôi.
                        - Mình cũng nghĩ vậy, tôi bày tỏ những ý nghĩ đang chất chứa trong đầu: “Nhà văn gián cách với người thường bởi tác phẩm của họ”, cho dù cộng sản có xóa bỏ, phong tỏa hết 40 tác phẩm (cả in chung lẫn in riêng) của Thủy trong nước thì những ai đã từng đọc mình, dù trong nước hay hải ngoại đều vẫn nhớ thôi. Từ “Khúc Khích Xuân Hương”; “Khúc Khích Thanh Thủy”; đến “Khát Sống”; “Một Nghìn Lẻ Một Chuyện Lứa Ðôi”; “Trong Mơ Tôi Khóc Xót Xa” v.v... Làm sao có thể tẩy não họ được? Hơn nữa, nhờ cái trò trái nước, ngược gió của Ðảng mà Thủy còn được trở thành hội viên danh dự của Pen nữa. Thử hỏi cả nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam này, trừ chị Dương Thu Hương, Lê Thị Công Nhân, Linh Mục Nguyễn Văn Lý... còn ai được vinh dự thế không? Cộng sản định đem bàn tay ếch che ánh mặt trời, che sao nổi...
                        Ðang nghe tôi thao thao bất tuyệt, chợt Phùng Mai “đổi ý”:
                        - Nè cho nhau xin tấm ảnh nghen, xem vai trò, thành tích và công lao của đảng lớn đến mức nào khi biến một nhà văn Trần Khải Thanh Thủy thành một kẻ phạm tội (có tiền án) Trần... Khỉ Thanh Thủy???
                        Ðã bảo chín phần khỉ, một phần người mà lại. Tôi khẳng định không một chút che giấu, có lẽ bởi sống giữa lòng Ðảng, gặp phải quá nhiều nỗi đau khổ, mất mát nên tôi đã “điếc, lác”, tự quen với nỗi đau của mình, bằng cách đem ra chế giễu không thương tiếc, nhằm giảm thiểu phần nào stress.
                        - Rốt cục chị Thủy bị giam trong bao lâu nhỉ? Ðầu dây hỏi.
                        - 9 tháng 10 ngày.
                        - Như khám phá ra điều kỳ diệu, mang tính ngẫu nhiên, định mệnh, giọng Mai vang lên to hơn.
                        - Ủa, bằng thời gian mang bầu vậy đó?
                        - Thì Thủy đang có chửa mà! Tôi hồn nhiên đáp.
                        - Thiệt à, với ai vậy? Tiếng cười vọng ra từ ống nói.
                        Ðầy hùng hồn, tôi nhắc:
                        -Thì với Ðảng chớ còn với ai vào đây được nữa, Phùng Mai quên câu hát : “Với Ðảng trọn vẹn niềm tin” ở Việt Nam rồi à? Chính vì “trọn vẹn niềm tin” mà Mai cũng giống như Thủy và 82 triệu người Việt Nam trong và ngoài nước (từ đứa trẻ vừa lọt lòng mẹ, đến cụ già gần đất xa trời) tất cả đều... đang có chửa (!)
                        - Ủa nói gì kỳ cục vậy? Không tin vào tai mình, Mai hỏi.
                        - Kìa, đang có chửa nghĩa là... chưa có Ðảng chứ sao!
                        - Trời đất. Vô khám rồi mà vẫn không mất chất thoáng hài sao? Mai ngạc nhiên
                        - Này, tôi nhắc: - Nếu không có chất Thái Hoàng, chắc mình thành xương khô trong mả rồi. Nói như thơ của cụ Tiên Ðiền Nguyễn Du trong Kiều là “Tấm thân về với cỏ cây cũng vừa”.
                        - Kinh khủng thế cơ à? Mai đề nghị: - Nhà văn nói rõ hơn được không?
                        -Tốt hơn hết để Thủy đọc lại bài thơ cho mọi người cùng nghe, lẩm nhẩm lại những vần thơ đã thuộc làu trong óc, tôi đọc :
                        Cảnh tù
                        Ðời tù buồn lắm bạn tù ơi
                        Hết ngóng lại trông suốt cả ngày
                        Cơm ăn hai bữa toàn rau muống
                        Thịt mỡ lẫn lông tháng bốn lần

                        Năm mét ra vào bạn và tôi
                        Hai chiếc “giường đơn” xếp song đôi
                        Sàn đá xi măng nằm lạnh cóng
                        Một lối đi chung giữa chúng mình

                        Ngày 24 tiếng tha hồ khóc
                        Phận kiếp đa đoan gái má hồng
                        Chút tình nhắn gửi qua song sắt
                        Quản giáo đi qua mắng bỏ bà

                        Quanh năm không được biết tin nhà
                        Bố mẹ, chồng con hóa lạ xa
                        Không bóng cây xanh, không ánh nắng
                        Da đen thành trắng, trắng thành xanh

                        Ðời tù tội lắm bạn cùng tôi
                        Khóc, cười, thủ thỉ... đếm thời gian
                        Bao giờ thoát kiếp - về nhà nhỉ
                        Ta lại hoà tan giữa dòng đời...
                        - Nghe lạc quan cách mạng đấy chứ. Mai bảo.
                        - Ôi, bóng tối chỉ sinh ra địa ngục chứ làm sao tạo ra thiên đường được, tôi chán ngán: - Chỉ riêng việc chịu đựng một lúc hai căn bệnh lao phổi và tiểu đường đã kinh khủng rồi. Gần 300 ngày đưa kháng sinh liều cao vào cơ thể, trong điều kiện ăn ở khốn khó, cùng cực như thế... Nếu không có bà con trợ giúp chắc nghẻo rồi, đồng lương của chồng vẻn vẹn 2 triệu bạc một tháng, nuôi thân còn không xong, sao nuôi được vợ ốm trong tù và hai suất ăn theo ở ngoài?
                        Ðang thai nghén... bệnh tật như thế càng đòi hỏi chế độ dinh dưỡng cao hơn.
                        - Thế đã đẻ thêm bệnh nào chưa? Mai lo lắng.
                        - Tất nhiên. Ngoài bệnh lao chưa khỏi, tiểu đường nguyên như cũ, còn thêm cả đại tràng, đau đầu và thấp khớp nữa. Giờ đang sợ thấp khớp... đớp tim đây.
                        - Ủa ,thế trong tù có được điều trị bệnh không vậy? Mai hỏi giọng chân tình.
                        - À vài ngày họ lại điều cán bộ y tế đến đưa thuốc gia đình gửi cho để mình uống nhưng không sao trị nổi vi trùng cốc, cùng linh tinh lốc nhốc các loại bệnh khác. Trước khi ra trại, thử lao vẫn còn dương tính.
                        Nghe thủng câu chuyện, Mai phán đoán:
                        - Biết đâu vì... đẻ thêm bệnh mà Ðảng xử cho về nhà thì sao. Dù sao cũng xin chúc mừng sự đoàn tụ của chị với gia đình. Ý định sắp tới của chị thế nào? Có kế hoạch gì chưa?
                        Không ngần ngại, tôi đáp:
                        - Thoát ra khỏi sự tù mù, quái đản vây bọc là mừng rồi, coi như Tết này mẹ già và cả gia đình nhỏ của mình có Tết, còn trước mắt phải “đại tu toàn bộ cơ thể” đã, kẻo “điện yếu, cơ yếu, hơi ngắn , còi rè” thế này, chạy rốt đa không nổi, sao dám hòa nhập vào xa lộ dân chủ rộng lớn, với tốc độ 70,80 km/h?
                        - Ừ , Mai nhắc: - Phải tập trung vào việc chữa bệnh dứt diễm đấy nhớ. Có sức khỏe là có tất cả mà. Tạm thời cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đã.
                        - Ờ, đến hẹn lại lên... Còn nhiều chuyện bổ ích và lý thú lắm.
                        Biết tôi mới về còn ngổn ngang tâm trạng, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Mai chủ động cúp máy:
                        - Vậy tạm biệt nghen.
                        - Tạm biệt!
                        Tôi đáp và buông máy, chuẩn bị tinh thần cho các cuộc gọi tiếp theo từ bên kia đại dương, với những con người một thời thân thuộc... Những người đã không bỏ gia đình tôi trong gian lao khốn khó, sau cơn bão quét của cộng sản, trong dịp 30 tháng 4, 2007, đúng như câu thơ tôi viết trong bốn bức tường trại giam: “Chồng con bỏ tất cho hải ngoại”...
                         
                        Hà Nội, ngày rời trại 31-1-2008
                        Trần Khải Thanh Thủy (ghi)
                         
                        http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=73691&z=1
                         
                        #42
                          Ngọc Lý 25.02.2008 22:08:05 (permalink)
                          Dân biểu NaUy kể lại cuộc gặp gỡ nhà văn Trần Khải Thanh Thủy
                          2008.02.23
                          Việt Long, phóng viên đài RFA


                          Hôm thứ tư, 21 tháng hai, dân biểu Na Uy Peter Gitmark đã đến tận nhà để thăm viếng và vấn an nhà văn nữ Trần Khải Thanh Thuỷ, là người vừa được trả tự do hôm cuối tháng trước, sau hơn 9 tháng bị giam nhốt vì đã đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền. Ông Peter Gitmark, 31 tuổi, là dân biểu quân hạt Tây Ac-Đe ở cực nam nước Na Uy, cũng là chủ tịch Liên đoàn quốc tế những nhà dân chủ trẻ.


                          Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy và Dân Biểu Na Uy Peter Skovholt Gitmark. Hình do các nhà tranh đấu trong nước cung cấp.
                           
                          Bà Trần Khải Thanh Thuỷ năm ngoái đã được Tổ chức Ân xá quốc tế trao tặng giải thưởng Hellman/ Hemmett, dành cho những cây bút chứng tỏ được sự dũng cảm trước mọi hành động đàn áp của các nhà cầm quyền độc tài toàn trị. Việt-Long thực hiện cuộc phỏng vấn.

                          Việt-Long: Trước hết xin cám ơn ông Dân biểu đã dành cho chúng tôi cơ hội phỏng vấn này. Ông vui lòng cho biết nguyên do vì sao ông đã tìm cách tiếp xúc với nhà văn bất đồng chính kiến Trần Khải Thanh Thuỷ?

                          Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Bà Thủy là một trong những nhân vật đấu tranh mạnh mẽ cho dân chủ tại Việt Nam, và bà cũng là người rất quan trọng đối với chuyến thăm của tôi ở Việt Nam hiện nay.

                          Việt-Long: Ông có gặp trở ngại gì khi đến thăm nhà văn TKTT không ?

                          Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Tôi rất may mắn, là vì công an canh giữ nhà bà Thuỷ vừa rời khỏi nơi đó vài hôm trước khi tôi đến đó. Tuy nhiên cũng còn khá nhiều nhân viên công lực lảng vảng quanh những chỗ tôi đi, như là họ muốn tìm biết tôi và một số người khác làm gì, đi đâu trong thời gian này, là lúc tôi đang ở Việt Nam. Chúng tôi may mắn trong ngày hôm nay, nhưng để coi ngày mai ra sao, may ra thì cũng hên vì tôi còn muốn thăm gặp thêm...

                          Việt-Long: Ông có mục đích gì khi đi thăm nhà văn tranh đấu ấy, khi ông biết rằng có khó khăn mà vẫn tìm cách để gặp bà Thanh Thuỷ?

                          Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Gia đình của bà bị theo dõi và canh giữ thường xuyên trong khi bà Thuỷ bị ngựơc đãi rất tệ ở trong tù. Cho nên điều cực kỳ quan trọng là phải nêu những tình cảnh đó cho cộng đồng quốc tế được biết để có sự quan tâm tới những người tranh đấu cho dân chủ ở Việt Nam và đặc biệt là cho nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ. Đó là lý do sự có mặt của tôi ở Việt Nam hiện nay, để phổ biến thông địêp ấy cho thế giới

                          Việt-Long: Ông có nghe bà Thuỷ kể về việc được đối xử ra sao ở trong tù không?

                          Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Có. Bà ấy bị tra tấn và đánh đập tàn tệ, bị nhốt chung với tù thường phạm để những kẻ này đánh đập bà. Vẫn còn những vết sẹo của những trận đòn ấy, cách đây đã bốn tháng. Như thế ta có thể mừong tượng bà ấy đã bị tra tấn và ngựợc đãi đến mức nào.

                          Việt-Long: Bà Thuỷ có nói gì với ông về dự tính trong tương lai không?

                          Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Tôi rất vui mừng khi có thể nói rằng bà Thuỷ là một trong số những người tha thiết muốn tiếp tục cuộc đấu tranh cho một nước Việt Nam tự do và dân chủ, cho sự thay đổi của Việt Nam theo chiều hướng đó. Cho nên đó là điều hết sức quan trọng, khi bà Thuỷ và những người bất đồng chính kiến khác tiếp tục cụôc đấu tranh mạnh mẽ và thiết yếu đó.

                          Việt-Long: Ông có nghĩ đến bỉện pháp nào dành cho những người tranh đấu ở Việt Nam không?

                          Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Chuyến thăm của tôi nhằm chuyển thông điệp về sự ủng hộ mạnh mẽ của cộng đồng thế giới đối với những người đấu tranh cho dân chủ tự do ở Việt Nam. Tôi cũng là chủ tịch của một tổ chức quy tụ những đảng chính trị trung hữu, gọi là Liên đoàn quốc tế những người dân chủ trẻ tuổi. Tôi muốn qua đó vận động cả thế giới giúp cho dân chủ ở Việt Nam.

                          Đặc biệt là chúng tôi cũng liên lạc với những tổ chức như thế ở châu Á. Chúng tôi cần thấy những hành động cụ thể của các nước láng giềng với nhau, trong việc tìm cách nào tốt nhất nhằm thúc đẩy các chính phủ để cho mọi người được tin tưởng vào những gì họ muốn tin, và tranh đấu cho những gì họ muốn tranh đấu, bằng những biện pháp dân chủ. Và đó mới là bứơc đầu.

                          Việt-Long: Quốc hội Na Uy có hành động nào để ủng hộ những người dân chủ Việt Nam?

                          Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Tuần trước tôi có trao cho ông chủ tịch nước Việt Nam một bức thư do khoảng 20% dân biểu của quốc hội Na Uy ký tên. Thư lên án chế độ của ông chủ tịch đã sử dụng biện pháp tra tấn, cùng những phương cách bất hợp pháp để kiểm soát người dân, không chế dân chủ và nhân quyền. Vì thế sự ủng hộ cho phong trào dân chủ Việt Nam gần như đã mang tính cách toàn cầu.

                          Việt-Long: Xin cám ơn dân biểu Peter Gitmark của quốc hội Na Uy, đã dành cho chúng tôi cuộc phỏng vấn ngày hôm nay.

                           
                          © 2008 Radio Free Asia
                           
                          http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/2008/02/23/InterwGitmarkOfNorwayOnMeetingWithTranKhaiThanhThuy_VLong/
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2008 22:12:47 bởi Ngọc Lý >
                          #43
                            Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 43 trên tổng số 43 bài trong đề mục
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9