Một chút cho tôi , chút cho người ...
Khoảnh khắc buồn ký ức .
Mưa vẫn buồn từ thuở tuổi đôi mươi Từ nước mắt chực rơi...kìm nén vội Để chợt thấy trái tim mình nóng hổi Người xa người , bến đợi dỗ lòng quên Như con thuyền trên ngọn sóng lênh đênh Tình trăn trở giấc ngủ vùi ký ức Nào ai biết đã bao lần chợt thức Gọi giấc chiêm bao mang ngày ấy xa rời Đêm có buồn , đêm bầu bạn với mưa rơi Chừng kỷ niệm , chỉ một mình đêm nhớ Đêm đứng lặng nhìn vầng trăng khuyết lỡ... Bóng khuất dần về phía tối chân mây. Lối về xưa...in dấu lệ hao gầy Thôi ngoảnh mặt để dặn lòng vững chãi Là khoảnh khắc... cuối đoạn đường ghi lại Người có quên người , tôi vẫn nhớ... một mình tôi . Huỳnh Gia 06/03/2009 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2009 18:48:52 bởi Viet duong nhan >
Thơ và Đêm
Đêm vô tình gầy dựng khoảng trời đau
Thơ sơ ý , để rơi từng câu nóng
Đêm bỏ lại mảnh tình côi héo hắt
Thơ đắm chìm trong cõi nhớ tả tơi
Thơ bắt nguồn từ ngọn gió rong chơi
Ru hồn muộn phiêu du đêm hư ảo
Như con thiêu thân đốt thân mình lảo đảo
Mà không màng nắng ấm phía chân mây
Đêm cuốn thơ vào những cơn lốc cuồng say
Như định mệnh từ trái ngang sắp đặt
Lạc bước chân quên , ngàn mối tơ buột thắt
Tháo cho rời , mất trọn một đời công
Đêm gọi hồn thơ , trăn trở đến nặng lòng
Vô ý bước qua nhau , thơ và đêm thổn thức
Chồng chéo những lo âu , Tôi mấy lần thúc giục
Đêm sắp ngủ vùi , ai đánh thức dùm thơ ?
Huỳnh-Gia
09/03/2009
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2009 18:50:35 bởi Viet duong nhan >
Ôi thời gian ! Ôi ! thời gian vô tình lắm hỡi người
Trái tim ta, mạch máu hồng vẫn chảy
Làm sao đây gọi tình yêu tỉnh lại
Sông u mê dìm chết một lần chờ ? Đến bao giờ đuổi kịp những giấc mơ
Khoảng đường rộng , đêm dài lê thê quá
Bước chông chênh , dăm ba lần suýt ngã
Bàn tay nào níu lại những lần buông ?
Câu thơ còn truyền tải những nhớ thương
Ta cứ viết đến khi nào kiệt sức
Ai nhìn thấy nỗi đau trong lồng ngực
Cứ nhói lên thi thoảng những đêm buồn
Người vô tình mang nỗi nhớ đóng khuôn
Bức tranh lạnh mờ sương miền ký ức
Và như thế trên dòng đời vô thức
Ai thấy ta cười cay đắng với tình ta ?
Huỳnh Gia 09/03/2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2009 22:07:06 bởi Huỳnh_Gia >
Chia tay trong mưa Chia tay người tôi về dưới cơn mưa
Mà nghe như có gì rơi... mặn chát
Gía ngày xưa ta chọn con đường khác
Thì hôm nay nghịch cảnh chẳng đón mời
Chia tay rồi , về anh nhé ! về thôi
Kẻo mưa lạnh làm buốt đau niềm nhớ
Dòng thư xưa lấm lem màu dang dở
Đã úa nhàu từ độ ấy mưa rơi
Đời không hề đẹp tựa giấc mơ trôi
Nên trái tim phải nhường đường lý trí
Ngôn ngữ tình yêu có hai từ :"ích kỷ"
Không thể ...ừ thôi ! trói lại tim mình
Người biết không ,sỏi đá chẳng vô tình
Dây dưa mãi ,vô hình lòng đau nhói
Tôi không thể thốt lên lời giả dối.
Đành xin người quay gót cố tìm quên . Huỳnh Gia 09/03/2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2009 11:04:45 bởi Huỳnh_Gia >
Kiếp quên... Ngày xưa chiều đổ cơn mưa
Vòng tay che chắn ta đưa nhau về
Vì đâu mắc lỗi câu thề
Bỏ đêm đơn lẻ ủ ê mộng thường Trách con nhện nhả sợi vương
Để cho mưa khóc cuối đường chia phôi
Thà như gió thoảng mây trôi
Thà như giấc ngủ , đêm rời - nắng lên Bây giờ từng bước chông chênh
Triền đau trượt ngã , rộng thênh nỗi buồn
Một lần níu , mấy lần buông ?
Trái tim mắc nợ vô thường kiếp quên . Huỳnh Gia
11/03/2009
Đời không hề đẹp tựa giấc mơ trôi
Nên trái tim phải nhường đường lý trí
Ngôn ngữ tình yêu có hai từ :"ích kỷ"
Không thể ...ừ thôi ! trói lại tim mình
Chào Huỳnh Gia..... mạo muội vài dòng... chúc vui và hãy níu giữ hp trên tay mình nhé.
Nếu vẫn còn yêu, thì thôi quay lại. Nếu vẫn còn yêu, thì thôi quay lại Nợ nhau rồi lẫn tránh mãi được sao? Có ích kỷ thì mới có yêu nhau, Đừng không thể, để lệ sầu mắt ngọc, Nếu vẫn còn yêu, sao buồn trách móc Ngày sau lưng, sấp dọc con đường Dẫn nhau về thị trấn mù sương, Tổ uyên ương nhúng nhường cho hạnh phúc , Nếu vẫn còn yêu, thôi đừng hết mực, Thỏa cái tôi cùng cực đúng vá sai, Bớt một câu để thấy được hình hài, Mà nhân gian vẫn gọi " Lâu đài hạnh phúc".
Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT
Nếu vẫn còn yêu, thì thôi quay lại.
Nếu vẫn còn yêu, thì thôi quay lại
Nợ nhau rồi lẫn tránh mãi được sao?
Có ích kỷ thì mới có yêu nhau,
Đừng không thể, để lệ sầu mắt ngọc,
Nếu vẫn còn yêu, sao buồn trách móc
Ngày sau lưng, sấp dọc con đường
Dẫn nhau về thị trấn mù sương,
Tổ uyên ương nhúng nhường cho hạnh phúc ,
Nếu vẫn còn yêu, thôi đừng hết mực,
Thỏa cái tôi cùng cực đúng vá sai,
Bớt một câu để thấy được hình hài,
Mà nhân gian vẫn gọi " Lâu đài hạnh phúc".
Tôi nợ.
Tôi nợ nỗi buồn , mang đổ hết vào thơ
Cho gánh nặng đừng nghiêng triền một phía
Mong tìm thấy dùm nhau phần định nghĩa
Mà cân bằng định mệnh vốn khắc khe
Tôi nợ chữ quên , sương phủ kín lối về
Đành vay mượn cả gánh sầu nặng lãi
Đâu là lúc thời gian quay trở lại
Chồng chất đủ nhiều , mang gán trả thế nhân ?
Xin lệ đừng rơi trên dấu vết những bước chân
Vùng ký ức tìm nhau đường lận đận
Tay cố chặn giữ yên từng nhịp đập
Mong trái tim không khoắc khoải từng giờ
Tôi nợ một người , xáo trộn những đêm mơ
Bừng tỉnh giấc , nỗi đau ôm riết lấy
Bóng thời gian vô tình như dừng lại
Trả tôi về cùng thực tại trống trơ
Tôi nợ nỗi mong chờ đan chéo những thờ ơ
Nợ nỗi nhớ đang giấu thân góc khuất
Tôi nợ cả tôi những nụ cười khỏa lấp
Nợ chỉ một lần , đời trả mãi không vơi...
Huỳnh Gia
14/03/2009
Cảm ơn BN đã ghé thăm và gởi lại những dòng thơ đồng cảm nhé ! Chúc an lành
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.03.2009 00:15:48 bởi Huỳnh_Gia >
Lỡ bước. Một lần lỡ bước bến tương
Nhện đau vì bởi tơ vương quấn đời
Chiều nay mưa gió tơi bời
Tìm nhau mấy bận... rã rời bước đau
Biển lòng từng đợt sóng trào
Đêm say thơ gọi hồn vào cõi mê
Nẻo anh đôi bóng đi về
Đường tôi lẻ bạn bộn bề nhớ nhung
Có không giây phút tao phùng
Một lần trút cạn nỗi lòng riêng mang
Trách đời cao quá đa đoan
Gieo chi hạt giống dở dang nẩy mầm ?
"Một lần buông có rơi không ?"
Băn khoăn tự hỏi , cõi lòng thấm đau
Vô tình để lạc mất nhau
Đường đời vạn lối , lối nào chung đôi ?
Chiều giăng mây xám lưng trời
Một Tôi đứng lặng đếm thời gian trôi . Huỳnh Gia 15/03/2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2009 22:35:36 bởi Huỳnh_Gia >
Dấu chấm hỏi Một kiếp lỡ vay nợ ân tình
Ta hoài mang trả để đinh ninh
Tim không hối tiếc thời gian ngắn
Nào ngờ xây xát một điêu linh
Đoạn trường ai bắt thân gỗ mục
Vô tình gãy mất đoạn bâng khuâng
Đêm về không ngủ , lòng hối tiếc
Nối lại sao đây nhịp tao phùng ? Một kiếp đa đoan , một kiếp người . Ta nợ một người , nợ mãi thôi . Tóc xanh thuở ấy nay đã bạc . Thời gian nhìn lại thoáng ngậm ngùi . Huỳnh Gia 23/03/2009
Thử ví...
Thử ví cuộc đời là một buổi trưa hè
Thì những câu thơ sẽ như làn gió mát
Thổi vào tim ta một chút gì lãng mạn
Để khoảng tối tâm hồn cảm thấy dịu dàng hơn
Thử ví cuộc đời như một quãng đường trơn
Không khéo léo , dăm ba lần trượt ngã
Những vết tím bầm hằn sâu vì sỏi đá
Để cẩn thận hơn từng bước nhỏ lần dò
Thử ví cuộc đời như một chuyến đò
Người tách bến , kẻ tìm bờ...mệt lữ
Có đôi lúc cồn cào con sóng dữ
Giữa dòng trôi ...ai biết sẽ ra sao
Thử ví cuộc đời như thế chẳng có nhau
Thì anh nhé ! vẫn còn đây nỗi nhớ
( Dù năm tháng có phai màu lá cỏ ,
nắng hanh khô , chiều nhạt bóng , mây mờ.)
Thử ví cuộc đời như là một giấc mơ
Bình minh ghé mang nỗi buồn xếp lại
Mang gửi gắm khoảng trời riêng giữ lấy
Để thơ mãi trọn vần , Ta níu cuộc đời trôi...
Huỳnh Gia
24/03/2009
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2009 18:53:07 bởi Viet duong nhan >
Viết cho ngày sinh nhật
Tay chắn nến , gió thời gian vùn vụt
Thoáng qua thôi , hơn một nửa đời người
Soi bóng tóc bên hiên chừng một lúc
Bâng khuâng nhìn nhiều sợi bạc màu vôi
Mấy mươi năm bôn ba đời lận đận
Kiếp con tằm tất bật nhả đường tơ
Chợt nhìn lại , mới hay mình đánh mất
Một nửa đời dang dở những ước mơ Ganh đua mãi vẫn đôi bàn tay trắng Gánh ân tình trì nặng cả đôi vai Muốn phủi hết một lần không lo lắng Lại lo âu ngày rộng , tháng năm dài... Muốn gởi cả nỗi buồn đang oằn nặng Nhờ sông quên chuyên chở tận cuối nguồn Dường chợt thấy đôi mắt từ xa thẳm Như thì thầm :" Đời còn lắm sợi vương "
Thôi mặc kệ những bon chen mời mọc
Gọi trái tim đều nhịp đếm giao thời
Chừng bến đợi gọi hồn đêm trở gót
Môi mỉm cười thanh thản cuộc rong chơi
Huỳnh Gia ..............................
Viết tặng riêng Tôi và ngày 26/03 . R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2009 19:20:04 bởi Viet duong nhan >
Ta dừng lại... Đoạn đường xa
Bước chân chừng đã mõi
Thử một lần dừng lại , một lần thôi.
Ta dừng lại
Trêu gan cùng đá sỏi
Rồi bước đi thư thả ngắm cuộc đời Ta dừng lại
để rồi trong nỗi nhớ
Thơ dặn lòng
nín lặng cõi phiêu linh
Kiếp giăng tơ
Thân tằm còn vướng nợ
Dệt cho xong
Từng tấm áo ân tình Đời vốn bạc
miệt mài , ta đi mãi
Một kiếp người
Đếm được mấy lần đau ?
Ta dừng lại
Câu thơ buồn rơi vãi
Nhặt đã nhiều
Chưa đủ để cho nhau Ta dừng lại
Sau mỗi lần bối rối
Để đo lường được - mất mấy lần hơn
Rồi đếm bước...
Quãng đường kia vạn lối
Mượn niềm tin làm bạn mỗi khi buồn
Ta dừng lại
nhìn cuộc đời xô đẩy
Nhếch môi cười
mặc kệ những nổi trôi
Ta dừng lại
Đêm - giấc mơ chợt thấy
Chốn bình yên
còn đó bóng một người Ta dừng lại Vừa hay mình đánh mất Nửa nụ cười rớt lại phía sau lưng Ta dừng lại Lắng nghe từ sâu thẳm... trái tim Ta dường một thoáng ngại ngần ... Huỳnh Gia 31/03/2009
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2009 17:32:22 bởi Huỳnh_Gia >
Ta dừng lại... Đoạn đường xa
Bước chân chừng đã mõi
Thử một lần dừng lại , một lần thôi.
Ta dừng lại
Trêu gan cùng đá sỏi
Rồi bước đi thư thả ngắm cuộc đời Ta dừng lại
để rồi trong nỗi nhớ
Thơ dặn lòng
nín lặng cõi phiêu linh
Kiếp giăng tơ
Thân tằm còn vướng nợ
Dệt cho xong
Từng tấm áo ân tình Đời vốn bạc
miệt mài , ta đi mãi
Một kiếp người
Đếm được mấy lần đau ?
Ta dừng lại
Câu thơ buồn rơi vãi
Nhặt đã nhiều
Chưa đủ để tặng nhau Ta dừng lại
Sau mỗi lần bối rối
Để đo lường được - mất mấy lần hơn
Rồi bước tiếp...
Quãng đường kia vạn lối
Mượn niềm tin làm bạn mỗi khi buồn
Ta dừng lại
nhìn cuộc đời xô đẩy
Nhếch môi cười
mặc kệ những nổi trôi
Ta dừng lại
Đêm - giấc mơ chợt thấy
Chốn bình yên
còn đó bóng một người Ta dừng lại Vừa hay mình đánh mất Nửa nụ cười rớt lại phía sau lưng Ta dừng lại Lắng nghe từ sâu thẳm... trái tim mình dường một thoáng bâng khuâng... Huỳnh Gia 31/03/2009 Ta dừng lại Nghe mùa thu bước vội Đêm hững hờ loang vỡ ánh sao khuya Ta dừng lại Nghe tình lên tiếng gọi Trong hoang vu mặn đáng chút duyên thừa !