Mi ngoan hãy khép! Mi ngoan hỡi cớ chi buồn không khép?
Ở ngoài kia gió tạnh đã lâu rồi,
Rèm cửa nhỏ chẳng bao giờ khua nữa!
Hay mi còn thao thức chuyện tàn vơi?
Mi có biết, ở đời thường thế thôi
Bày mưa gió, tạnh ngưng là đúng nhẽ
Làm thân cây giữa chốn đông trần thế
Rụng lá vin cành, không thể trách hờn chi,
Hay là mi muốn thức trọn đêm ni?
Mà ôn lại, ngày qua là sóng động
Ai ngang qua, ai đi vì gió lộng...
Ai vì ai, ai chỉ có riêng sầu!
Khép đi Mi, ngoan giấc ngủ cơ cầu
Không chọn lựa bởi đó là quy luật
Và giấc ngủ thì muôn vàn bấc trắc
Giảm đi nhiều như ước mộng từng mang.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2007 03:33:44 bởi Ngậm Ngùi >