Vườn thơ
Dưng không Dưng không lại ngẩn ngơ Thương thương rồi nhớ nhớ Dưng không tình chớm nở Từ một cõi xa xăm Dưng không từ trăm năm Đợi mong từng con chữ Dưng không vườn khuya nở Tinh khôi một đóa Quỳnh Oanh Oanh Ô hay !
Ô hay... chữ lặng thinh
Nói được nhiều quá hỉ
Ô hay... bao thầm nghĩ
Trang giấy hiểu hết rồi
Ô hay... ngày tháng trôi
Một hôm gần gũi bến
Ô hay... tình yêu đến
Con chữ bỗng thật thà !
Nguyên Thoại
Trích đoạn: phuongvu_210
NGẬP NGỪNG
Gió ơi đừng níu cành thêm
Long lanh rơi xuống ướt mềm cành sương!
Giêng tư xin gửi lại vườn
Bóng bay về phía cuối đường...phù vân!
Trả chưa xong nợ đồng lần!
Nhìn lên chợt thấy mùa xuân...ngập ngừng.
PV_210
Ngập ngừng xuân Gió đùa thổi tóc ngang lưng Tóc bay rối rít người dưng...dại hồn Bướm vàng gởi một nụ hôn Hoa mai tươi thắm gởi hương cho đời Nhạc xuân văng vẳng đầy vơi Nụ tình xanh ngát một trời yêu thương Oanh Oanh
Nẻo về
Mình như Alice dạo chơi
Xứ thần tiên, chợt rã rời con tim
Một dòng sông chữ một miền
Đan xen nhung nhớ ưu phiền chìm say
Giá như đừng có một ngày
Xui chi chân sáo lạc loài vườn thơ
Bỏ đôi câu chữ bâng quơ
Để cho ray rứt bất ngờ mưa giăng
Nhủ thấm…với gió cùng trăng
Lá hoa có hiểu nổi lòng…sao Khuê?
Mùi hương bóng tối tràn trề
Ngẩn ngơ em thấy nẻo về của …tim
Oanh Oanh
Đâu phải bởi mùa Thu Sáng nay vài chiếc lá khô Bỗng nhiên rơi rụng lững lơ khắp trời Đang vui lòng thấy buồn ơi là buồn ! chợt nhớ xa rồi mùa thu Lá rơi xáo trộn tâm tư Lá rơi đâu bởi mùa thu hở người Lá rơi ừ lá muốn rơi.... Oanh Oanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2007 16:41:19 bởi Oanh Oanh >
Đôi bờ Em như cành hoa trắng E ấp nụ hương đầu Anh chìm đắm tình sầu Bên mảnh đời hoang vắng Em nồng nàn như nắng Sưởi ấm trái tim buồn Anh biển tình đã cạn Quắt quay miền đau thương Oanh Oanh
Bỗng dưng... Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi Ai đi ai ở sao tôi chạnh lòng Bỗng dưng tôi thấy nhớ mong Người chưa hò hẹn tôi lòng vòng mơ Bỗng dưng tôi thích làm thơ Bao giờ người đọc tôi ngơ ngẩn chờ Tôi chưa từng có bao giờ Tự dưng tôi bỗng...nghi ngờ cả tôi Nguyên Thoại Thì ra Thì ra mây lãng du trôi Vì mây muốn ghé thăm người xa xăm Thì ra trăng quạnh hiu rằm Vì trăng thương xót lặng câm cuộc tình Thì ra tay xếp chữ xinh Chỉ mong ai đọc lời mình ngổn ngang Thì ra...mình chợt bàng hoàng Lẽ nào chân lạc bước hoang...cõi tình? Oanh Oanh
Còn lại Chỉ còn lại một kỉ niệm Mãi ngát xanh trong hồn Chỉ còn lại nỗi nhớ Ngày một dài ra như sợi tóc Chỉ còn nỗi cô đơn mời mọc Những giọt nước mắt lặng thầm Lỗi một lời trăm năm hẹn ước Bởi đường xa vạn dặm Đời xa nhau thẳm Bởi thời gian không lùi được tháng năm Chỉ còn một mối tình câm và em với mùa xuân ngoài kia... Oanh Oanh
Trích đoạn: Oanh Oanh
Còn lại
Chỉ còn lại một kỉ niệm
Mãi ngát xanh trong hồn
Chỉ còn lại nỗi nhớ
Ngày một dài ra như sợi tóc
Chỉ còn nỗi cô đơn mời mọc
Những giọt nước mắt lặng thầm
Lỗi một lời trăm năm hẹn ước
Bởi đường xa vạn dặm
Đời xa nhau thẳm
Bởi thời gian không lùi được tháng năm
Chỉ còn một mối tình câm
và em với mùa xuân ngoài kia...
Oanh Oanh
Mãi mãi
Bởi thời gian Không lùi được tháng năm Nên mùa đông Chia tay mùa xuân tới Bởi không gian Vẫn ngút ngàn vời vợi Nên câu thơ Đành lỡ nhịp bồi hồi Bởi trần gian Chỉ là trần gian thôi Xanh ngát về trời Chút úa vàng rong ruổi Nguyên Thoại
Thì ra Thì ra mây lãng du trôi Vì mây muốn ghé thăm người xa xăm Thì ra trăng quạnh hiu rằm Vì trăng thương xót lặng câm cuộc tình Thì ra tay xếp chữ xinh Chỉ mong ai đọc lời mình ngổn ngang Thì ra...mình chợt bàng hoàng Lẽ nào chân lạc bước hoang...cõi tình? Oanh Oanh Thà ri … Thà ri … rong ruổi một mình Nghe mưa nắng kể chuyện tình gió mây Thà ri … trăng khuyết trăng đầy Quên đời được mất rủi may chập chờn Thà ri … một chút vui buồn Hẹn hò con chữ về nguồn suối thơ Thà ri … cứ ngẩn cứ ngơ Thôi chờ thôi đợi … thôi bơ vơ tình ! Nguyên Thoại
Tìm lại Một hôm trăng bỏ đi chơi Một hôm người bỗng đánh rơi mất người Một hôm thuyền lại xa khơi Để cho bến vắng chơi vơi đợi chờ Một hôm gió hút bên đồi Một hôm mưa mất từ trời nắng xa Một hôm trăng bỗng về qua Một hôm người bỗng tìm ra lại người Oanh Oanh Tìm thấy Bây giờ tìm thấy người rồi Tôi tìm tôi lại … nụ cười còn nguyên Bây giờ bến đã gần thuyền Chơ vơ , chờ đợi … bỏ quên bên đời Bây giờ hạt nắng biết vui Hạt mưa biết múa … tình thôi biếng lười Bây giờ tôi lại là tôi Biết cười biết khóc … người ơi tôi còn ! Nguyên Thoại
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2007 09:46:00 bởi Oanh Oanh >
Trích đoạn: Oanh Oanh
Đôi bờ
Em như cành hoa trắng
E ấp nụ hương đầu
Anh chìm đắm tình sầu
Bên mảnh đời hoang vắng
Em nồng nàn như nắng
Sưởi ấm trái tim buồn
Anh biển tình đã cạn
Quắt quay miền đau thương
Oanh Oanh
NHỚ
Nơi phương trời xa lạ
Khi lục tìm ký ức
Một nỗi nhớ quắt quay
Bóng hình ai nơi ấy
Cho vỡ oà tâm khảm
Cho nức nở trái tim
Cho lệ vương trên mắt
Dành tặng khóc tình ta...
Tóc tiên Tinh mơ em đứng bên thềm Nghe thinh không tiển màn đêm…một mình Tóc tiên sương ẩm rung rinh Cánh hoa nhỏ bé tự tình cùng em Một tình yêu đến êm êm Ghé qua để lại nỗi niềm không phai Rồi tình theo cánh bướm bay Để cho hoa ngất hoa ngây hoa buồn Tóc tiên đỏ tím lệ sương Nâng niu cánh nhỏ…nụ hôn hương trầm Ừ thôi..hoa nhé …khóc thầm Khi yêu ai cũng một lần lệ rơi Nhìn hoa chợt nghỉ đến người Mắt em đâu chỉ lệ rơi một lần…. Oanh Oanh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2007 05:31:22 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: Oanh Oanh
Tóc tiên
Tinh mơ em đứng bên thềm
Nghe thinh không tiển màn đêm…một mình
Tóc tiên sương ẩm rung rinh
Cánh hoa nhỏ bé tự tình cùng em
Một tình yêu đến êm êm
Ghé qua để lại nỗi niềm không phai
Rồi tình theo cánh bướm bay
Để cho hoa ngất hoa ngây hoa buồn
Tóc tiên đỏ tím lệ sương
Nâng niu cánh nhỏ…nụ hôn hương trầm
Ừ thôi..hoa nhé …khóc thầm
Khi yêu ai cũng một lần lệ rơi
Nhìn hoa chợt nghỉ đến người
Mắt em đâu chỉ lệ rơi một lần….
Oanh Oanh
Trời mưa cho nắng tần ngần
Xa xôi chi lắm cũng gần mà thôi
Biết rằng... mắt để lệ rơi
Răng mà sợ quá... người ơi khép giùm
Anh Phy
Trích đoạn: Oanh Oanh
Tóc tiên
Tinh mơ em đứng bên thềm
Nghe thinh không tiển màn đêm…một mình
Tóc tiên sương ẩm rung rinh
Cánh hoa nhỏ bé tự tình cùng em
Một tình yêu đến êm êm
Ghé qua để lại nỗi niềm không phai
Rồi tình theo cánh bướm bay
Để cho hoa ngất hoa ngây hoa buồn
Tóc tiên đỏ tím lệ sương
Nâng niu cánh nhỏ…nụ hôn hương trầm
Ừ thôi..hoa nhé …khóc thầm
Khi yêu ai cũng một lần lệ rơi
Nhìn hoa chợt nghỉ đến người
Mắt em đâu chỉ lệ rơi một lần….
Oanh Oanh
Tội tình
Ô hay giọt nắng bâng khuâng
Một hôm về ngủ trên vầng trăng mơ
Yêu đi … để biết dại khờ
Yêu đi … để thấy bất ngờ lệ rơi
Yêu đi … để được làm người
Nghe đêm thầm kể những lời xa xăm
Yêu đi … để thấy nghìn năm
Từ trời từ đất ghé thăm riêng mình
Đùa chút thôi … giọt nắng xinh
Yêu nhiều dễ mất mát tình đó nghe
Tình yêu là một lối về
Đã quen chung bước … gần kề đi thôi
Nhớ nghe … giọt nắng tôi ơi
Đừng để sương sớm lệ rơi … tội tình !
Nguyên Thoại
Là ai
Là ai thì cũng là em
Mà ai có phải là em cũng là
Cũng môi cũng mắt thôi mà
Cũng tóc dài cũng lượt là như em
Cũng mi xanh khép một rèm
Cũng trong ngần mắt cũng em hương trầm
Cũng là ai đó lặng thầm
Làm thơ gởi chốn xa xăm một người
Là ai đó ở bên đời
Có con tim có nụ cười như em
Oanh Oanh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: